"Vậy tôi cũng đi, ở phòng trên lầu còn có người đang đợi tôi, A Trần! cậu có muốn tôi gọi người mở một căn phòng khác cho cậu không?" Thấy Âu Thánh Nguyên đi, Trầm Ngôn cũng đứng lên muốn đi nhanh chóng.
"Hôm nay, món nợ này, khi nào tôi rảnh sẽ xử lý các người sau." Mộ Dung Trần không thèm để ý đến hai người con trai bị bệnh thần kinh kia, anh cúi đầu nhìn chằm chằm cái người phụ nữ uống say đến choáng váng đầu óc, vỗ nhè nhẹ vào mặt của cô: "Tình Tình, chúng ta về nhà đi!"
"Về nhà?" Tình Tình trợn to mắt nhìn Mộ Dung Trần, "Tôi không muốn về nhà, tôi muốn uống rượu."
"Không được uống rượu nữa, ngày mai sẽ khó chịu lắm đó!"
"Tôi còn muốn uống..., còn phải uống. . . . . ." Tình Tình nằm trong иgự¢ Mộ Dung Trần chợt nâng ly rượu lên "Tại sao anh không cho tôi uống..., tại sao? Trong lòng người ta rất khó chịu, chính là muốn uống..., muốn uống. . . . . ."
"Được rồi, được rồi, nói cho anh biết, tại sao em khó chịu?" Mộ Dung Trần ôm cô.
"Chính là khó chịu, đau lòng. . . . . ." Tình Tình không hiểu tại sao mình lại khóc, lời nói muốn ra khỏi miệng lại không ra được. Cô nằm trong bờ иgự¢ rộng rãi, khóc đến rất đau lòng.
"Ngoan, nói cho anh biết có được hay không?" Mộ Dung Trần vùi đầu vào cổ cô hít mùi hương nơi tóc cô, đôi tay càng không ngừng an ủi cô. Mới vừa rồi rất tức giận khi chứng kiến bộ dáng đáng thương của cô nhưng nay nó biến mất không còn thấy bóng dáng đâu cả.
"Tôi không muốn nói cho ai biết! Tôi không muốn nói cho người khác nghe. . . . . ." Tình Tình vừa khóc vừa náo loạn, một hồi trời đất quay cuồng làm cô thật là khổ sở. "Tôi. . . . . . thật sự muốn ói!"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, đầu liền nhức dữ dội, các thứ đã ăn được ở nơi bao tử không ngừng cuộn trào, phun vào cơ thể Mộ Dung Trần.
Đại thiếu gia Mộ Dung luôn uy phong, lần đầu tiên sống chật vật như vậy, không thể chịu nổi, hơn nữa còn là ở trước mặt một người phụ nữ. Âu Thánh Nguyên đáng ૮ɦếƭ, anh nhất định sẽ không bỏ qua anh ta.
Nhưng nhìn cô gái vừa khóc lớn, vừa đại náo lại còn ói như điên ra ngoài mà tâm tình dần ổn định, anh chỉ có thể cười khổ ϲởí áօ khoác ra ném xuống đất.
Trải qua một hồi giày vò, thân thể của cô xụi lơ như bông, căn bản không có biện pháp tự mình đi ra ngoài. Khom lưng ôm lấy cái thân thể đó, anh nhẹ nhàng ôm cô đứng lên.
Từ phòng đi thẳng ra ngoài, cô mơ màng núp ở trong иgự¢ của anh, trong miệng vẫn còn ý thức không rõ là đang muốn gào uống rượu hay nói gì.
Cho đến khi vào trong xe, cô rốt cuộc không náo, cũng không gây ồn ào, vì để cho cô nằm thoải mái hơn một chút, anh hạ ghế xuống, giúp cô thắt dây an toàn, mới phát hiện cô gái nhỏ này không biết đã ngủ từ lúc nào.
Nhìn gương mặt cô khi ngủ say vô cùng đáng yêu và thuần khiết, anh không khỏi vươn tay, yêu thương vuốt mặt của cô. . . . . . Một cái rồi lại một cái. . . . . .
Nếu như lúc tỉnh táo mà cô vẫn an tĩnh như vậy thì tốt biết bao? Nếu như ngày ngày có thể nhìn thấy bộ dáng như vậy nhìn cô, đó là chuyện hạnh phúc nhất thế giới này.
Yêu cầu như thế, có được xem là quá xa xôi không? Tình Tình! Mộ Dung Trần không trực tiếp khởi động xe, chỉ ngồi đó ngắm nhìn người đang ngủ yên ổn kia.
Nếu như thời gian có thể dừng lại vào giờ khắc này, thật tốt biết bao. Không có người khác, không có cãi vả, không có đau lòng, chỉ có anh cùng cô ở chung một chỗ.
Lúc bọn họ về đến nhà đã là hơn mười một giờ khuya.
Anh ôm cô đang ngủ say ra khỏi xe, khi tiến vào phòng, hình như Tình Tình đã khôi phục một chút ý thức.
Cô trợn tròn mắt nhìn Mộ Dung Trần, một lúc lâu sau, đột nhiên đem tay choàng qua gáy anh, thấp giọng nói, "Berlin, thật xin lỗi."
Cái gì! Lại dám ở trong иgự¢ anh lại dám gọi tên người đàn ông khác? Hơn nữa còn là cái tên mà anh ghét nhất nữa! Xem ra hôm nay cô đi ra ngoài cả ngày không đơn thuần chính là tâm tình không tốt cho nên muốn cùng Âu Thánh Nguyên đi uống rượu a!
Vốn là muốn ôm cô vào phòng tắm, lại nghe trong miệng gọi tên người khác, sắc mặt Mộ Dung Trần đen thành một mảnh, một chân đá cửa lớn, sải mấy bước đi thẳng đến bên giường, ném cô lên giường lớn.
"Ưmh. . . . . . Choáng váng đầu. . . . . ." Người bị ném lên giường nệm lập tức lăn vài vòng, và nằm yên tại giữa giường, Mộ Dung Trần căm tức đang muốn đem quần áo trên người cô lột ra hết, sau đó hung hăng dạy dỗ một phen, cửa phòng lại đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, thật là không đúng lúc mà.
Mộ Dung Trần rất căm tức, không muốn để ý tới, nhưng tiếng gõ cửa vẫn không ngừng.
[X] mẹ nó! Đúng thật là. . . .
Đi mấy bước đến mở cửa ra, không nghĩ tới lại là quản gia Cổ.
"Chuyện gì?" Trong cơn giận dữ, miệng anh liền không hề có chút khách khí nào, nếu như không phải là quản gia Cổ tự mình đi đến, đoán chừng anh sẽ mắng cho người kia một trận nên thân.
"Tứ thiếu gia, đây là thứ mới vừa nhặt được trên xe của cô chủ ạ." Quản gia Cổ sớm thành thói quen với những sắc mặt khác cho của các thiếu gia, nên lúc nhìn thấy Mộ Dung Trần cáo gắt mà sắc mặt ông không hề thay đổi.
Anh ra tay đoạt lấy chiếc túi trong tay của quản gia Cổ, tâm tình khó chịu, liền không nói thêm gì, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong chiếc hộp nhỏ, đó là thứ gì? Mộ Dung Trần luôn luôn sẽ không xen vào chuyện riêng tư của người khác, đặc biệt là chuyện của Tình Tình, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ cho người điều tra chuyện của cô.
Nhưng khi cầm chiếc túi nhỏ ấy, anh mới nhớ tới lúc anh mới vừa về đến nhà, có gọi vô số cuộc điện thoại cho cô nhưng điện thoại vẫn ở trạng thái tắt nguồn, anh ngược lại muốn nhìn một chút là cô cố ý tắt máy hay máy hết pin.
Khéo léo mở chiếc túi ra, không gian nho nhỏ bên trong trừ một ví tiền, còn dư lại là một ít son phấn của con gái, anh không có hứng thú nhìn, rất nhanh lấy điện thoại di động ra, tiện tay đem túi trên tay ném lên ghế sa lon một cái, không ngờ điện thoại di động còn chưa mở lên, chiếc túi bị ném ra, khiến tất cả đồ vật bên trong đều rớt ra.
Một chiếc Ϧóþ nho nhỏ lăn xuống đất, sau đó lăn đến chân anh.
Mộ Dung Trần ngồi xổm xuống, đưa tay ra nhận lấy chiếc Ϧóþ ấy, thuận tay mở Ϧóþ ra, ngay lập tức anh chú ý đến tấm hình bên trong Ϧóþ.
Đợi thấy rõ ràng người bên trong ảnh thì máu toàn thân anh giống như ngưng di chuyển .
Dương Bách Lâm?!
Trong Ϧóþ da cô vẫn còn có hình của người đàn ông kia? Phụ nữ đã kết hôn rồi thế mà trong Ϧóþ tiền còn để hình của người đàn ông khác, cái này xem ra quá mập mờ, quá không bình thường.
Tiết Tình Tình, em nợ tôi một cái giải thích! Tức giận trong anh dâng cao, nếu không phải giờ phút này cô vẫn còn đang say, hỏi cô cũng không biết rõ chuyện gì, anh thật sẽ lay cô tỉnh lại, bắt cô nói rõ mọi chuyện.
Hai tay cùng lúc cầm điện thoại và ví tiền ném xuống đất, Mộ Dung Trần quyết định đi tắm nước lạnh, nếu không anh thật sẽ tức điên mất
Nhưng hai chân của anh còn chưa đi, thì cơn tức giận lần nữa được đưa lên điểm cao nhất, đó là khi anh vô tình gặp chiếc nhẫn, diễn nhiên nó cũng lăn xuống dưới chân anh.
Trong căn phòng mờ tối, chiếc nhẫn nhỏ ở dưới đất, cố gắng tỏa ra ánh sáng để chiếu sáng cho thứ tình cảm của hai người đeo nó, và thứ ánh sáng kia lại làm cho tâm của người đàn ông đang đứng bỗng đau nhói.
Anh nặng nề thở ra một hơi, nhặt nó lên, mở đèn lớn, thấy bên trong chiếc nhẫn có một chữ “Tình”.
Cái này có gọi là đáng giận không? Anh cho là mình đã ném thứ này đi, sau đó còn bảo người trả lại cho Dương Bách Lâm, liên lạc giữa bọn họ cũng đã đứt từ đó, nhưng người tính không bằng trời tính.
Hôm nay, anh lại thấy chiếc nhẫn ấy trong túi của cô.
Mới vừa rồi Âu Thánh Nguyên nói là tâm tình của cô không được tốt, nguyên nhân tâm tình của cô không được tốt có phải do hôm nay cô đi gặp Dương Bách Lâm không?
Tiết Tình Tình, em có biết là anh đang làm tổn thương lòng của anh không?
Nếu như cô dám không thừa nhận đi gặp Dương Bách Lâm, vậy anh nhất định cũng phải cho cô nếm thử một chút tư vị đau lòng!
Cuộc sống này, trôi qua quá bình yên rồi, thật sự chính là không có cách nào làm được.... Nếu như phải làm cho người mình yêu thương nhất đau khổ, vậy thì anh thà lựa chọn sẽ không yêu thương cô?
Tình cảm thật sự thật làm cho người ta khó chịu, anh có thể không cần loại đau khổ triền miên này hay không? Nếu như có thể, nếu như có thể......