Đi một mình trên đường lớn, cô cũng không biết mình phải đi đến nơi nào, chỉ đơn thuần biết mình không muốn về nhà.
Bên ngoài mọi người náo nhiệt đều cùng cô không có liên quan.
Đèn đường rực rỡ, dòng xe chạy, người đi, Tình Tình đứng ở đường phố xa lạ, cô không biết mình rốt cuộc đi qua bao nhiêu con đường, chỉ biết mình không muốn dừng lại, đang ở trong cơn gió rét. Cô cứ bước đi thẳng, đi thẳng. . . . . .
Cho tới bây giờ, đứng ở cái nơi xa lạ này, nhìn ngọn đèn lấp lánh, tâm lại mù mờ, ngỡ ngàng không biết nên làm gì? Hiện tại mấy giờ rồi? Tình Tình lấy điện thoại di động trong túi xách ra muốn xem giờ, lại phát hiện điện thoại di động đã sớm bởi vì hết pin mà tự động khóa máy.
Không trách được, cả buổi chiều, điện thoại của cô vẫn không có vang lên.
Cô nghĩ đến sẽ có người nào quan tâm đến cô không? Mộ Dung Trần sao? Anh đối với cô là rất tốt, cô không phải là không biết, đoạn thời gian ở nơi này sự mệt mỏi bên trong dần tiêu tan, cô không biết nên lấy thái độ gì để đối mặt với anh, thậm chí cô vẫn không cho phép mình tha thứ cho anh.
Yêu một người, chính là muốn chiếm giữ như vậy sao? Mặc kệ cô có nguyện ý hay không, không từ thủ đoạn nào, phí hết tâm tư?
Cho nên, giữa bọn họ vẫn không có cách nào đạt được nhận thức chung. Ở chung một chỗ, trừ đối xử lạnh nhạt với anh, cô căn bản cười không nổi.
Quan hệ như vậy, anh nhất định cũng chịu không được.
Chỉ là, đoạn hôn nhân này nên dùng phương thức gì để tiếp tục?
Gió lạnh tận xương tủy đập vào mặt, thổi lên mái tóc dài của cô, cô khép lại áo khoác ngoài, ngẩng đầu lên, hít thở thật sâu không khí mát mẻ, cô tiếp tục từ từ đi dọc theo đường phố, không có phương hướng xác định.
Cô không cách nào làm rõ cảm xúc rất nhỏ trong lòng mình, đi ở cái đường phố quen thuộc này, trước nay chưa bao giờ cô thấy cô đơn và lạnh lẽo như thế.
Khi sắc trời toàn bộ tối xuống, thì cô phát hiện mình đứng ở cạnh trạm xe điện ngầm, giống như một đứa bé bị lạc đường, rất muốn biết nơi đây là nơi nào.
Cô còn có thể đi đi đâu đây? Biết mẹ ở Tiết gia đã ra về, không thể nào trở về, cô cuối cùng vẫn phải trở lại cái Ⱡồ₦g giam xinh đẹp của mình.
Khe khẽ thở dài, xoay người liền muốn gọi một chiếc xe để trở về, bỗng một chiếc xe cao cấp phóng không ngừng đến bên cô, làm cho Tình Tình liền giật mình, sợ hết hồn.
Cửa sổ xe chậm rãi mở ra, khuôn mặt quen thuộc tươi cười.
"Tình Tình, em muốn đi nơi nào?" Âu Thánh Nguyên thò đầu ra nhìn vẻ mặt hoang mang của cô gái trước mặt.
"Giáo sư Âu, có thể hay không quấy rầy thời giờ của anh rồi?" Tình Tình ngồi ở một gian phòng ấm áp, tỉ mỉ quan sát, lần trước Mộ Dung Trần có mang cô tới, gian phòng này khá tinh sảo.
Vốn là Âu Thánh Nguyên là muốn đưa cô trở về, kết quả là việc đầu tiên sau khi cô là xe là kéo cô đi ăn cơm, sau đó lại đem cô tới nơi này.
Cô biết Âu Thánh Nguyên sau giờ làm ở trường học, lại về chăm sóc phòng nghiên cứu, Tình Tình lo lắng cho mình sẽ làm trễ nãi thời gian của anh. Hơn nữa, anh không phải chăm sóc bạn gái sao, thế thì thời gian bên cô ấy là bao lâu?
"Sẽ không, làm sao em lại nghĩ như vậy chứ? Anh thấy được tâm tình của em không tốt, thế nào, có phải hay không A Trần khi dễ em không?" Đem đưa rượu lên miệng thưởng thức một ngụm, sau đó anh đuổi phục vụ đi xuống, Âu Thánh Nguyên rót cho mình thêm một ly rượu nữa rồi mở miệng hỏi.
Thật ra thì anh đã lái xe đi theo phía sau cô thật lâu, cô đều không có phát hiện, chỉ là một người không yên lòng đi. Nhìn ra được, tâm tình của cô thật không tốt, cho nên anh không có quấy rầy cô, lại không yên lòng để cô một mình đi dạo lung tung, cứ như vậy lái xe đi theo cô thật lâu.
Như thế nào, cô cũng coi như là học sinh của anh, vừa vợ của bạn tốt anh, anh quan tâm một chút là cần thiết. Ha ha, chủ yếu anh còn là muốn xem xem bọn họ có phải hay không đang cãi nhau.
Nếu không, từ khi cô lên xe đến bây giờ, đã qua hai giờ rồi, trễ như thế không trở về nhà, ông xã yêu thích cô kia sao lại không điện thoại tới đây?
Theo trình độ của bạn tốt quan tâm đến cô, hẳn không phải là như vậy mới đúng a!
Anh thừa nhận anh là thật sự có điểm nhàm chán, chính là muốn nhìn đôi vợ chồng nhỏ này rốt cuộc như thế nào.
"Âu giáo sư. . . . . ." Cái vấn đề này muốn cô nói thế nào đây? Cô và anh cũng không quen thuộc đến mức có thể mang chuyện vợ chồng ra mà giãi bày?
"Dừng!" Âu Thánh Nguyên trực tiếp để ly rượu xuống, đưa một bàn tay đến trước mặt của Tình Tình ngăn cản: "Tình Tình, ở đây cũng không phải là trường học, cô có thể không cần gọi tôi Âu giáo sư. Cứ gọi là A Nguyên đi!"
Cô cứ luôn miệng gọi anh là Âu giáo sư, làm cho anh lúc này có cảm giác mình như một loại cầm thú. Cho nên là dừng ở đây đi!
"Tôi có thể không nói ra không?" Mặc kệ là đối mặt người nào, chuyện tình với Mộ Dung Trần, cô tuyệt không muốn nói, cũng không biết là nên nói từ đâu.
"Ừm. . . . . . Cô không muốn nói cũng được, nếu như A Trần dám bắt nạt cô thì cứ nói cho tôi biết." Âu Thánh Nguyên làm sao lại không nhìn ra trên mặt cô học sinh nhỏ của mình vừa khó xử lại vừa e ngại đây? Nếu cô không muốn nói thì thôi, chỉ là không biết chuyện này với chuyện em họ Phó Cảnh Ca mất tích có liên quan với nhau hay không!
“ Nào, tâm tình không tốt thì uống một chén đem những chuyện không vui quên hết đi." Âu Thánh Nguyên cười cười, rót một ly rượu đưa tới trước mặt của Tình Tình.
Nếu như Mộ Dung Tứ thiếu biết anh muốn rót rượu mời vợ của cậu ta thì nhất định sẽ Gi*t ૮ɦếƭ anh. Nhưng mà anh cũng không có ngu đến nỗi gọi điện thoại cho cậu ta tới đây ngay bây giờ.
"Thật xin lỗi, tôi không uống rượu." Tình Tình không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt Âu Thánh Nguyên. Không nói đến vấn đề có thể hay không, sau lần đầu tiên cô uống rượu ý thức không rõ ràng dẫn đến hậu quả đáng tiếc kia cô đã thề sẽ không bao giờ động đến rượu nữa.
Nhìn ly rượu trong tay Âu Thánh Nguyên, một mùi hương ngọt ngào của anh đào từ miệng chén tỏa ra, cộng thêm bơ sữa tươi trắng tinh phủ lên trên trông thật bắt mắt. Tựa như đôi môi đỏ mọng của thiên sứ, dưới ánh đèn lại càng cực kỳ mê người, nhưng cô vẫn không dám thử.
Huống chi hiện tại chỉ có cô nam quả nữ ở trong phòng. Xem ra hôm nay đầu của cô thật sự choáng váng rồi, mặc dù Âu Thánh Nguyên ở trường học thầy giáo của cô lại còn là bạn tốt của Mộ Dung Trần nữa. Nhưng dù sao anh ta cũng là một người đàn ông, cô cũng không nên đơn độc cùng anh đi uống rượu được.
Cô rốt cuộc làm sao lại phạm phải sai lầm như vậy? Có lẽ là hôm nay thật sự không phải là ngày tốt rồi! Ai!
"Không sao đâu, cái này do tôi bảo người bán rượu đặc chế pha: " thiên sứ hôn nhau", rất thích hợp cho sinh viên nữ uống!" Nhìn ra được trên mặt Tình Tình chợt lóe lên đề phòng, cô sẽ không ghi hận chuyện lần trước anh hạ dược trong đồ uống của cô đấy chứ? Xem ra người ta thật không thể làm chuyện xấu, nếu không đều sẽ bị người khác nghi ngờ cả đời.
Ha ha, nhưng mà anh cũng không ngại!
"Uống ly rượu này có thể làm cho phiền não của cô tất cả biến mất. Cũng có thể đem suy nghĩ của mình nói cho người mà cô muốn nói. Tình Tình, yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ thuốc vào trong rượu đâu."
Âu Thánh Nguyên nói xong lời nói vô cùng cảm động kia thì tay lại giơ ly rượu kia lên.
Tâm tình của cô thật không tốt, nếu quả như thật có thể một say một chút thì cũng không phải là chuyện xấu gì! Nhưng mà rượu này thật sẽ làm say lòng người sao?
"‘Thiên sứ hôn nhau ’?" Đang lúc Tình Tình còn do dự có nên uống hay không thì cửa phòng bị đẩy ra: "A Nguyên, cậu xác định không phải là đang muốn quyến rũ thiên sứ đấy chứ?"
Tình Tình nhìn về phía cửa, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông cao to tóc húi cua lần trước đã gặp qua, trong tay đang ôm một cô gái dáng người tuyệt hảo cùng nhau đi vào.
"Trầm Ngôn, sao cậu lại ở đây?" Âu Thánh Nguyên không nghĩ đến tên ăn chơi Trầm Ngôn này lại xuất hiện ở chỗ này. Haiz, xem ra tối nay nhất định là rất náo nhiệt rồi.
"Âu giáo sư cũng có thể tới, mình làm sao lại không thể?" Trầm Ngôn ôm cô gái kia ngồi xuống bên cạnh Âu Thánh Nguyên, lúc này mới thấy rõ ràng đối diện thiên sứ lại là Tình Tình, sự phát hiện này thật đúng là làm cho người ta sợ hãi khóc than !
Không biết đang diễn ra tuồng gì ở đây?"A Trần đâu rồi?"
"Anh ấy không có ở đây." Tình Tình cắn cắn môi. Sớm biết tới nơi này sẽ ᴆụng phải những trư bằng cẩu hữu của anh cô cũng sẽ không cùng Âu Thánh Nguyên đi đến đây.
"Chưa có tới sao?" Trầm Ngôn nhướng cao lông mày nhìn về phía Âu Thánh Nguyên, bạn bè xung quanh ai lại không biết Mộ Dung thiếu gia đối với người vợ mới cưới thương yêu ra sao? Mà Âu Thánh Nguyên lại dám một mình hẹn vợ của cậu ta đến hộp đêm bao riêng một phòng để uống rượu, đây cũng không phải là vấn đề nhỏ rồi!
Nếu như không phải là mới vừa rồi ở đại sảnh người bán rượu lúc quen thuộc nói cho anh biết Âu Thánh Nguyên cũng tới, hơn nữa còn dẫn theo một cô gái nữa. Phải biết là từ trước tới nay cậu ta chưa từng dẫn một cô gái nào đến đây. Anh tò mò nhìn lên, thật không biết cậu ta đang diễn tuồng gì!
Vợ bạn không thể đùa giỡn, đạo lý này chẳng lẽ người luôn là tấm gương sáng cho người khác như Âu giáo sư lại không hiểu? Hay là biết rõ rồi mà còn cố phạm phải?
"Thu hồi những tư tưởng xấu xa của cậu lại!" Âu Thánh Nguyên hung hăng trừng mắt liếc Trầm Ngôn và cô gái đang cười duyên trong иgự¢ cậu ta: "Cô ấy và A Trần cãi nhau, tâm tình không tốt, cho nên mình mới đem cô ấy đến đây."
"Gây gổ?" Trầm Ngôn giống như là không thể tin, với mức độ quan tâm của A Trần đối với người vợ này làm sao lại có thể gây gổ ầm ĩ đây? Cho dù là có gây gổ cũng không tới phiên anh quản? Nhưng mà, Âu Thánh Nguyên không giống như là đang nói láo làm cho anh không thể không tin tưởng.