Đau LòngMộ Dung Trần trở về phòng, người nữ giúp việc vẫn ngồi canh giữ bên giường, nhìn anh đến, lập tức đứng lên chào.
"Thế nào?" Mộ Dung Trần thấy gương mặt khẩn trương của người giúp việc lập tức cau mày hỏi: "Có phải bị sốt trở lại không? Lập tức gọi bác sĩ gia đình tới đây."
"Không phải, là cô chủ đang khóc ạ . . . . . ." Người giúp việc của Mộ Dung Trần vội vã đi đến bên anh, nhỏ giọng nói. Cô chủ sau khi ăn được một chút liền tiếp tục ngủ; nhưng trong giấc ngủ lại không ít mộng mị, còn thỉnh thoảng nói cái gì đó mà người giúp việc không nghe rõ.
Phía sau lại vang lên nức nở nghẹn ngào, may mắn là cậu chủ đã về, nếu không người giúp việc thật không muốn biết làm thế nào?
"Cô đi ra ngoài đi, đóng cửa lại." Nghe nói cô không phát sốt trở lại, Mộ Dung Trần yên tâm phân phó, sau đó đi tới bên giường, nhìn cô gái nhỏ dù ở trong mộng cũng ngủ không yên ổn.
Nước mắt trên mặt đã cạn khô, anh duỗi ngón có dính chút khí lạnh vì đã đi ra ngoài khá lâu lau nước mắt cho cô, sau khi bàn tay dần ấm áp trở lại mới khẽ vuốt ve gương mặt của cô.
Gương mặt này, không đủ xinh, không đủ đẹp, không phải một người hoàn mỹ đến độ người gặp người mê. Nhưng trong cô lại toát ra một sự thuần khiết và đơn giản, hơn nữa cô có một đôi mắt to, đen lái; đôi mắt luôn có sức cuốn hút thật mãnh liệt đối với người nhìn vào nó, ở cô còn có sự quật cường của ý chí. Cứ như vậy cô ôm trọn trái tim và tâm hồn của anh.
Đôi môi nhỏ tựa cánh hoa, không làm nũng, không dây dưa, mọi lời nói ra lại xuyên thấu trái tim anh.
Cô gái này, từ nhỏ đã là khắc tinh của anh! Rõ ràng từng giây từng phút luôn đem anh chọc đến tức ૮ɦếƭ, nhưng dù là đang tức giận vẫn tự động trở về bên cạnh cô.
"Mẹ. . . . . . Đừng đi. . . . . ."
Thở ra một tiếng, sau đó anh định đứng dậy đi tắm rồi trở ra ngủ với cô. Thế nhưng người đang ngủ an tĩnh trong chăn lại đột nhiên đưa hai bàn tay nhỏ ôm chặt lấy anh, gương mặt nhăn nhó, bên tai anh lẩm bẩm.
"Lớn như vậy còn muốn mẹ. . . . . ." Anh không cử động nữa, bởi vì cô cứ như vậy ôm bàn tay anh mè nheo.
"Mẹ. . . . . . dẫn con đi cùng đi. . . . . ."
Tình Tình ở rất sâu trong mộng trở lại năm lên mười tuổi. Năm ấy, mưa rơi lác đác, mẹ nói để cho cô ở lại bên cạnh người đàn ông kia, bà muốn dẫn em trai cô đi thật xa.
Cô thật sự rất muốn đi cũng bọn họ, nhưng mẹ không muốn cô theo. Cô không đành lòng khiến mẹ khổ sở thêm.
"Tình Tình, Tình Tình, tỉnh; tỉnh lại được không?" Ngồi trên giường ôm cô vào trong иgự¢, Mộ Dung Trần vỗ nhẹ gương mặt của cô như muốn gọi cô tỉnh lại.
"Mẹ, mẹ, con rất nhớ mẹ, thật là nhớ. . . . . ." Mệt mỏi cộng thêm liên tục sốt lên mấy ngày khiến giấc ngủ của Tình Tình rất sâu, ác mộng vì thế cũng trở nên sâu hun hút, cảm thấy bên cạnh có nhiệt độ của người nào đó, người đó còn gọi mình thức dậy nhưng cô chẳng những không tỉnh lại, ngược lại còn bị quá khứ vây quanh, tay nắm thật chặt, chỉ sợ người kia sẽ rời đi.
"Tình Tình, ngủ đi, anh ngủ cùng em, anh sẽ không đi!" Mộ Dung Trần đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng cô, giống như đang dỗ dành một đứa bé
Thật vất vả mới giúp cô ngủ an ổn trở lại, Mộ Dung Trần đem cô nhẹ nhàng thả xuống gối, nghiêng người sang, kéo hộc tủ không có khóa ở đầu giường, lấy ra cái gì đó. Đây là vật mà hôm anh kết hôn Tiết Thiệu Trạch đã đặt vào lòng bàn tay của anh.
Nó không tính là một món trang sức đắt tiền, chỉ được mua tùy tiện ở một tiệm trang sức mà thôi, anh đã đem chiếc nhẫn ấy luồn vào dây chuyền của cô. Thế mà cho tới bây giờ cô gái này cũng không mở ngăn kéo ra xem? Bằng không đã sớm phát hiện mới đúng. Có lẽ không phải là không mở ra, chỉ là mắt cũng chả thèm liếc qua?
Cũng không biết có phải cô thật độc ác hay không? Anh đã vì cô mà cố gắng làm nhiều chuyện lắm rồi, thế mà cũng chẳng có chút cảm động nào.
Tựa như anh.
Đưa tay, đem những lọn tóc dính trên mặt cô nhẹ nhàng vuốt ve, một tay nhẹ giơ lên đầu của cô giúp cô đeo dây chuyền vào.
Mặc dù cô gái này là người của anh, anh không thích cô để ý đến người khác, nhưng thôi coi như người đó là ngoại lệ. Nếu mẹ của cô không có cách nào thấy được cô, mà cô lại muốn vậy, thì tạm thời như vậy đi. Một ngày nào đó anh sẽ giúp cô tìm được mẹ của mình.
"Bảo bối, đây là mẹ em gửi trong ngày chúng ta kết hôn, em mang nó tựa như mẹ vẫn ở bên cạnh em vậy." Mộ Dung Trần sờ lên cổ của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ ngon lành, trong lòng không nhịn được liền muốn hôn cô, tay cũng đưa vào trong chăn vuốt ve thân thể kia, sợ làm cô tỉnh giấc mới miễn cưỡng nằm xuống.
"Mộ Dung Trần, tôi ghét anh nhất, ghét anh nhất. . . . . ."
Khi Mộ Dung Trần nằm xuống, một tay ôm cô, muốn nhắm mắt ngủ cùng cô, thì cô gái nhỏ đang nằm trong иgự¢ anh bỗng gào thét, hơn nữa đôi tay nhỏ bé còn quơ múa ở khắp nơi. . . . . .
"Tiết Tình Tình, ngủ. . . . . ." Nếu như không phải là biết cô đang gặp ác mộng, tất cả chỉ là đang nằm mơ, thân thể cũng vừa hết bệnh, thì anh nhất định sẽ lôi cô từ trong chăn ra “ђàภђ ђạ” đủ kiểu!
Anh làm sao có thể để cô ghét anh? Đến nằm mơ cũng không quên chuyện này? Hơn nữa còn tức giận oán trách anh!
"Anh tránh ra!" Không rõ cô có phải đang nằm trong mộng hay không, sao cô có thể từ trong иgự¢ anh lăn ra ngoài, vùi mặt xuống gối.
"Tiết Tình Tình, nếu em đã tỉnh, vậy thì mở mắt ra nhìn anh, có nghe hay không?" Anh nửa đứng dậy nửa nằm lại trên giường, mắt nhìn chằm chằm cô gái ở bên cạnh.
Anh biết, cô nhất định là đã tỉnh lại. Có phải là vì vừa rồi anh hôn có hơi mạnh nên đánh thức cô không? Động tác của anh đã rất nhẹ rồi mà.
Đáp lại anh như cũ vẫn là một căn phòng yên tĩnh và một cô gái nằm xoay lưng về phía anh không nhúc nhích.
Cô mới không cần nhìn anh! Tình Tình nhắm chặt hai mắt, tay phải lại không tự chủ được mà vuốt ve cái sợi dây chuyền anh vừa đeo lên cổ của cô, nắm thật chặt vật ấy.
Những lời anh vừa nói, cô đều nghe được. Món quà này chính là mẹ cô đưa cho cô sao? Mộ Dung Trần chính là gặp qua mẹ của cô rồi hả? Nếu mẹ bằng lòng gặp anh, tại sao không muốn thấy cô?
Cô rất muốn ngủ, mệt ૮ɦếƭ đi, không có hơi sức cùng anh tranh cãi một vấn đề, cho nên chỉ có thể chôn mình trong gối nằm mà thôi.
"Tiết Tình Tình. . . . . ."
Nhìn cô vẫn đưa lưng về phía anh, đối với lời nói của anh không có phản ứng gì, đề phòng anh giống như đề phòng kẻ ςướק, trong lòng dâng lên một trận oán giận.
Nhiều hơn nữa chân tình cùng dịu dàng, cũng không thể cảm hóa trái tim cô sao? Muốn trừng phạt cô một chút lại sợ vô tình làm tổn thương cô. Vậy chỉ có thể để cho mình chịu khổ!
Tiết Tình Tình, tại sao em độc ác như vậy? Một chút hi vọng cũng không cho anh? Không cho anh hy vọng được đi tiếp trên con đường của em sao?
Đột nhiên Mộ Dung Trần từ trên giường ngồi dậy, đi tới tủ treo quần áo, mở hộc tủ ra, cầm quần áo lên, không tới năm phút đã mặc chỉnh tề, không thèm nhìn lại người trên giường một cái, đi thẳng ra ngoài.
Khi nghe tiếng đóng cửa từ sau lưng vọng lại, Tình Tình cuối cùng cũng mở mắt, chuyển mình nhìn ra bên ngoài. Đúng vậy, anh đã đi rồi! Cô đã thành công để anh tức giận bỏ đi!
Nhưng, tại sao nhưng trong lòng không có nửa điểm vui sướng ?
Bên cạnh không có hơi ấm của thân thể anh, dù là khí ấm mười phần, cô cũng sẽ cảm thấy lạnh lẽo. Những cảm xúc không thể nói thành lời cứ lấn áp trái tim cô, nuốt chửng lấy lý trí của cô.
Cô không phải vô dụng như thế, đối với người đàn ông một cường bạo của mình sẽ không sinh ra cảm xúc gì! Không phải, không phải, mới không phải.
Đêm khuya yên tĩnh, bên ngọn đèn dầu, có một người không thể nào ngủ được.
Người Của Tôi, Tôi Sẽ DạyBọn họ cũng chẳng biết cảm xúc của mình thật ra là như thế nào, chỉ là mọi lần gặp nhau không khỏi rùng mình? Tình Tình không biết vợ chồng khác rùng mình như thế không, chỉ là cô và Mộ Dung Trần lại rùng mình không giống nhau.
Ngày đó, nửa đêm, sau khi anh ra ngoài về, cô cho là anh lại đi liên tục mấy ngày không trở về, dù sao anh cũng có thể lấy sơ vài bộ đồ, lấy cớ là đi công tác. Nhưng lại không phải như vậy.
Mỗi ngày anh đều trở về, chỉ là về sớm hay muộn một chút thôi, có lúc sẽ xuất hiện tại phòng ăn cùng cô ăn cơm tối, những lúc ở chung một chỗ anh vẫn tỉ mỉ chăm sóc cô.
Lạ nhất có lẽ là khi trở về phòng, cô không để ý tới anh, anh cũng không giống như thường ngày thích trêu chọc cô, nói chuyện với cô. Mà bởi vì cô vừa hết bệnh nên thân thể cần điều dưỡng, anh cũng không ép buộc cô loại quan hệ ấy nữa.
Điểm này đoán chừng là lần duy nhất cô rùng vì điều tốt, cô rốt cuộc có thể nghỉ ngơi được rồi.
Mỗi ngày buổi tối, sau khi tắm, cô sẽ đọc sách một hồi mới ngủ, dù đã tạm nghỉ học, nhưng Tình Tình không muốn bỏ ngang việc học như vậy. Mặc dù nhà Mộ Dung không có yêu cầu làm con dâu phải có kiến thức bao nhiêu, trình độ học vấn cao bao nhiêu, cô cũng không phải vì mình là dâu nhà Mộ Dung mà quên đi thân phận, quên đi việc học tập.
Cô chỉ muốn vì mình.
Một cô gái, nếu như ngay cả năng lực tự sinh tồn cũng không có, ngộ nhỡ ngày nào đó người đàn ông của mình bỏ mình thì làm như thế nào? Việc kết hôn thật có thể đi tới đâu?
Tương lai cô xem không tới, nhưng là hiện tại cô rất rõ ràng!
Tình hình của Dương gia cũng không biết thế nào! Sau khi cô khỏi bệnh có gọi điện đến số điện thoại di động của anh nhưng phát hiện số đã không còn sự dụng, mà số điện thoại của gia đình anh, cô ngàn vạn lần không dám điện, ngộ nhỡ không phải anh nghe điện thoại thì nguy?
Cô không thể nào hỏi Mộ Dung Trần, hỏi anh cũng là hỏi vô ích. Cô lên net, xem tivi, xem báo chí nhưng không có phát hiện bất kỳ một cái tin tức nói là công ty thực phẩm Thanh Vinh xảy ra vấn đề, tra xét trên trang web công ty bọn họ là vẫn hoạt động bình thường!
Dương Gia có phải đã tìm được biện pháp giải quyết rồi hay không? Cô chỉ có thể cho là như vậy. Cô không giúp được gì, nhưng không thể để mình liên lụy bọn họ.
Haizzzzz!!!!
Ngồi ở trong phòng ăn, Tình Tình lấy cái muỗng khuấy đều cháo trai trong chén, không tự chủ đem lòng mình than ra thành tiếng, giọng điệu cố tình này còn khiến cho mẹ con Mộ Dung Cầm bởi vì Chủ nhật không cần đi học mà đến muộn nghe được.
"Không biết cô Tư đang than thở chuyện gì vậy?"
Đương gia Mộ Dung Hàng cùng vợ là Thái Chi Lan đã xuất ngoại, những anh em khác ở nhà Mộ Dung hôm nay cũng đều không có đến phòng ăn, cho nên, phòng ăn chỉ có một mình Tình Tình cộng thêm hai mẹ con Mộ Dung Cầm.
"Nhị thẫm, chào buổi sáng!" Tình Tình ngồi thẳng người cùng Lâm Thục Mẫn chào hỏi, nhưng Mộ Dung Cầm lại không để ý đến cô. Theo quy định thứ bậc trên dưới, cô ta là chị dâu của cô, phải là người trào hỏi trước mới đúng, huống chi cô đối với cô ta trong lòng thật ra có rất nhiều ngăn cách .
"Chào buổi sáng!" Lâm Thục Mẫn cùng Mộ Dung Cầm ngồi xuống, người giúp việc tiến lên đang muốn hỏi các cô ăn món gì, lại bị Lâm Thục Mẫn phất tay ý bảo mọi người lui xuống.
Xem ra, hai mẹ con này có lời muốn nói với Tình Tình, nhìn trong chén gì đó không còn bao nhiêu miếng, Tình Tình ngồi cũng không xong, đi cũng không được, chỉ có thể cầu nguyện họ đừng nói gì thôi.
"Tiết Tình Tình, cô thật đúng là thứ không biết xấu hổ." Người giúp việc sau khi lui xuống, Lâm Thục Mẫn lập tức không khách khí nói. Ngược lại Mộ Dung Cầm ngồi ở một bên lấy tay lôi kéo tay của cô, sử dụng ánh mắt ý bảo cô không nên quá mức không biết thân biết phận.
Đừng bảo là ông Nội có ở đây, anh Tư nếu biết bọn họ trong đáy lòng không ngừng khi dễ Tiết Tình Tình nhất định sẽ không bỏ qua họ, mà bây giờ cô không chọc nổi anh Tư.
"Nhị thẩm, tôi không hiểu rõ ngươi có ý chị." Xem ra ai cũng muốn trút giận trên người cô, Tình Tình đứng lên, không muốn cùng các cô gây gổ "Tôi ăn no rồi, các chị cứ dùng tự nhiên."
"Mới nói cô một câu, cô đã muốn đi rồi sao?" Lâm Thục Mẫn thét chói tai, thật vất vả chờ đến lúc Lão Thái Gia, anh cả và chị dâu cả đều không ở đây, cô rốt cuộc có thể mở mày mở mặt một lần, dĩ nhiên không muốn làm cho Tình Tình đi nhanh như vậy.
"Nhị thẩm, chị còn có việc gì muốn nói với tôi sao?" Tình Tình kéo ghế ra, sau đó đứng lại. Có chuyện gì sao? Cô cùng với cô ta có nhiều chuyện để nói thế ư?
"Ngược lại không có gì to lớn, chỉ là. . . . . ." Lâm Thục Mẫn khóe miệng nâng lên nở một cười hả hê "Cô đã làm dâu nhà Mộ Dung, tại sao lại ở bên ngoài làm ra chuyện khiến nhà Mộ Dung mất mặt vậy?"
"Tôi làm cái gì khiến nhà Mộ Dung chuyện mất mặt?" Tình Tình ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô ta. Sau khi kết hôn cô ngày ngày ở nhà, cô còn có thể làm ra chuyện gì sao?
Một lần duy nhất là ra cửa, để cho tài xế chở cô đi ra ngoài sau đó liền quay về. Cô ta rốt cuộc muốn nói cái gì?
"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy có được hay không?" Mộ Dung Cầm lôi kéo tay của mẹ mình.
"Con biết cái gì, lo ăn bữa sáng của con đi. "Tay vươn ra ngăn cản lời nói của con gái, Lâm Thục Mẫn tiếp tục nói: "Mấy ngày trước, em ở cửa nhà cùng một người đàn ông lôi lôi kéo kéo không phải sao? Thật là quá mất mặt, đều đã có chồng hết rồi còn muốn đi quyến rũ đàn ông khác. Mặc kệ như thế nào, cũng nên giữ mặt mũi cho nhà Mộ Dung một chút chứ?"
"Chị nói cái gì?" Tình Tình không dám tin, nhìn Lâm Thục Mẫn, cô ta dám nói cô ở cửa nhà cùng người đàn ông khác lôi lôi kéo kéo sao? Cô lúc nào thì đã làm loại chuyện như vậy? Chẳng lẽ là lần trước Berlin cùng mẹ anh đến đây sao?
Cô căn bản không có cùng Berlin có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào? Tại sao cô ta lại có thể nhục mạ cô như vậy? Quá đáng, thật sự là thật là quá đáng!
"Tôi chưa từng làm chuyện ấy, tôi sẽ không thừa nhận. Ngược lại chị nên dạy bảo con gái chị cho tốt, đừng nên đi hại người khác." Nói xong câu đó Tình Tình xoay người đi ra ngoài.
Tức ૮ɦếƭ cô mà!
"Tiết Tình Tình, cô đứng lại đó cho tôi!" Thời điểm cô đi đến cửa phòng, Lâm Thục Mẫn tức giận cũng đứng lên. "Tôi vai vế lớn hơn cô, cô lại dám nói chuyện với tôi như vậy sao?"
Tình Tình vừa ra đến cửa liền đứng tại chỗ, không biết nên nói cái gì tiếp theo, thì một cái giọng nói quen thuộc chợt vang lên giúp cô giải vây.
"Nhị thẩm sao lại cùng tiểu bảo bối của tôi nói chuyện, chẳng phải là trưởng bối cần nên giữ đúng mực sao?"
Tình Tình kinh ngạc quay đầu, thấy Mộ Dung Trần đang mặc bộ đồ thể thao màu đen, trên cổ đeo chiếc khăn lông màu trắng, hiển nhiên mới vừa trong phòng Thể dục đi ra.
Cô cho là anh đã đến công ty rồi!
"Ý tôi không phải nói như vậy." Lâm Thục Mẫn ᴆụng nhằm cây đinh, giọng nói lập tức chậm lại, phách lối cũng mất đi, vô cùng không cam lòng cúi đầu xuống, không nói lời nào thêm với Tình Tình "Tôi chỉ là dạy cho cô ấy đạo lý làm dâu nhà Mộ Dung như thế nào thôi. . . . . ."
"Không cần." Mộ Dung Trần ngắt lời cô "Cô ấy là vợ tôi, có gì sai tôi sẽ dạy. Nhị thẩm, cô chỉ cần dạy Cầm Nhi nên làm như thế nào để thành người là tốt rồi"