Hào Môn Đoạt Tình - Chương 31

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Lòng Rối Loạn
Anh ta chung quy thích ở trước mặt cô nói những lời tán tỉnh, trêu chọc khiến cho lòng cô rối loạn, thậm chí khiến cho cô không biết phải làm sao
Đúng vậy, không biết phải làm thế nào, kể từ sau khi kết hôn rồi đi đến quốc gia xa lạ này, ngoại trừ ở trên giường, anh đều dịu dàng và bảo vệ cô ở khắp nơi, lúc ra ngoài sẽ nắm tay cô, trong nông trường anh không có thuê người giúp việc, một ngày ba bữa đều do anh tự xử lý, thậm chí ngay cả quần áo của cô anh cũng tự mình giặt, bởi vì mỗi ngày anh sẽ bá đạo muốn cô tắm chung với anh, dĩ nhiên không chỉ đơn giản là tắm mà thôi, chờ bọn họ tắm xong, cô đã mệt mỏi đến mức ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích nổi
Đêm hôm đó, sau khi bọn họ cùng nhau tắm xong, anh ôm cô về giường, trong lúc cô mơ mơ màng màng ngủ, hình như nghe có tiếng vật nặng rơi xuống đất, mở mắt ra thấy bên cạnh không có ai, cô mặc quần áo ngủ vào sau đó theo tiếng phát ra âm thanh đi ra ngoài, vậy mà cô thấy Mộ Dung thiếu gia luôn luôn phong lưu cao quý lại đang phơi quần áo của cô, trong miệng không ngừng mắng chậu nước rửa mặt bị anh đá trúng
Khoảnh khắc đó lòng của cô cảm thấy vừa chua xót vừa ngot ngào
Có lẽ, lúc đầu gặp nhau, cô thật sự rất hận anh, mỗi ngày mỗi đêm đều hy vọng có thể thoát khỏi anh. Nhưng mấy ngày gần đây sau khi ở chung với anh, lòng kiên định của cô đã bắt đầu lung lay
Lúc anh ૮ưỡɳɠ éρ và uy Hi*p cô thật sự rất đáng ghét, nhưng những lúc anh dịu dàng và thâm tình lại như có dòng nước nhỏ rót vào trái tim của cô, anh sợ cô lạnh, sợ cô đói, sợ cô cô đơn, và không vui, luôn trăm phương nghìn kế nghĩ cách làm cô phương, dụng tâm của anh và tình cảm của anh, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được, mà cô, từ lúc đầu bài xích chán ghét đến…..
Rốt cuộc đây là gì?. Cô không biết, thật không biết, và càng sợ hơn khi đã biết. Cô chỉ biết, khi nhìn thấy anh, lòng của cô đã không còn cảm thấy chán ghét, khi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh cô còn cảm nhận được ý cười dịu dàng và tình ý sâu sắc
Trái tim bắt đầu rối loạn, rối loạn không biết nên làm như thế nào cho phải, cô đối với anh, bây giờ đã là tình cảm gì?. Cô không muốn tìm hiểu, chỉ sợ đáp án thật khiến cho người ta không chịu nổi. Cũng sẽ khiến cho cô cảm thấy xấu hổ
Tình cảm của cô với Bách Lâm còn chưa kịp đặt dấu chấm hết, đã bị những hoan ái triền miên của anh cuốn lấy khiến cô muốn thoát cũng không thoát ra được. Bách Lâm đối với cô rất tốt, nhưng cả đời này không thể đèn đáp được. Anh đã yêu cô nhiều năm như vậy, sự bảo vệ và tình cảm chân thành như vậy sao có thể là giả được
Ai cũng nói tình cảm thưở hoa niên là tình cảm đơn thuần nhất không chứa bất kì tạp niệm, Bách Lâm với cô, đã trải qua những năm tháng thanh xuân ngây thơ nhất khiến người ta trọn đời khó quên
Địa vị của anh trong lòng cô, không có người nào có thể thay thế được, cô thật sự thương anh, nhưng bây giờ lại bị tình cảm của Mộ Dung Trần quấy nhiễu, anh làm tất cả vì cô khiến cho cô cảm động
Nếu như Bách Lâm mang lại cho cô đoạn tình cảm bằng phẳng như nước, quan tâm và nhung nhớ nhẹ như gió, bình thản ấm áp giống như gió xuân, không đến mức kinh thiên động địa, cũng không oanh oanh liệt liệt, thì tình yêu của Mộ Dung Trần giống như một ngọn lửa nóng, thấm vào tận xương tủy. Nhưng ngọn lửa mạnh mẽ cỡ nào cuối cùng cũng có ngày dập tắt
Giữa bọn họ lúc bắt đầu chỉ ham muốn thân thể, mà không hề có tình yêu, tình cảm như vậy rốt cuộc có thể kéo dài bao lâu?. Người đàn ông này, rốt cuộc yêu cô ở điểm nào?
Tình yêu không sâu như vậy, lúc nào cũng có thể biến mất, tình yêu của anh đến nhanh, lại mãnh liệt như vậy, làm cho người ta trở tay không kịp, nhưng nếu như có một ngày tình yêu của anh biến mất nhanh như khi nó đến thì sao?. Nghĩ đến đây cô cảm thấy hoảng sợ ( Nhìn chị Tình cứ không dứt khoát, mình cũng bực, nhưng nghĩ lại cũng đúng, tình cảm phải được dung đắp từ từ, ૮ưỡɳɠ éρ cũng không hp )
Cô không muốn tìm hiểu thật ra, tình cảm Mộ Dung Trần dành cho cô là gì?. Nhưng cô cảm động trước những việc anh làm vì cô, lại làm lòng cô cảm thấy tội ác mãnh liệt, tại sao cô có thể cảm kích người đã độc ác chia rẽ cô và Bách Lâm?. Cô như vậy, thì khác nào đã phụ tình cảm Bách Lâm dành cho cô, cho dù có nhiều lý do hơn nữa cũng không đủ
Mỗi ngày, khi tỉnh lại trong lòng anh, cũng làm cô cảm thấy chán ghét chính mình. Đối với người đàn ông luôn ép buộc cô mà động tâm với anh ta. Nếu như bắt đầu đã là sai, vậy tương lai, dù như thế nào cũng là sai
Cô không thể để chính mình đã sai càng thêm sai. Cho nên cô không có cách nào đáp lại vấn đề của anh, cũng không cho phép chính mình đáp lại
“ Thật…” Ngoại trừ 3 chữ kia, cô không biết còn có thể nói gì. Nhưng, anh không để cho cô nói
Nụ hôn cuồng nhiệt mang theo khí thế bá đạo chiếm hữu môi cô, hôn thật sâu, đầu lưỡi vội vàng thăm dò vào trong môi của cô, cuốn lấy đầu lưỡi của cô, những nơi thuộc về cô anh đều không muốn bỏ qua. Anh không muốn nghe cô nói lời cự tuyệt, đặc biệt là 3 chữ kia, một chút anh cũng không muốn nghe
Anh chỉ muốn cảm nhận thân thể của cô, cảm nhận nhiệt độ của cô, để anh biết, cô thật ra vẫn còn ở bên cạnh anh, ở nơi anh có thể đưa tay chạm đến
Lòng, vào lúc này, rất đau. Ai nói đau lòng chỉ có phụ nữ mới cảm giác được. Anh trước kia, căn bản cũng không biết điều này
Là cảm giác gì, cho đến hôm nay, cho đến giờ phút này anh mới hiểu, thì ra bị thương tổn không hề phân biệt là nam hay nữ, thương tổn cũng không phải vì anh là đàn ông mà trở nên nhẹ nhàng hơn
“Anh đừng như vậy….. Có người nhìn….” Nụ hôn của anh mang theo tức giận, cắn môi cô đau đớn, sau khi buông Tình Tình ra thì mặt cô đã ửng hồng, bởi vì cách bọn họ không tới 5 mét có một đôi tình nhân đang chụp hình bọn họ…..
“ Ko sao, bọn họ thích cứ để bọn họ nhìn” Mộ Dung Trần vô tình liếc mắt nhìn đôi tình nhân phía sau, không quan tâm nói. Đôi tình nhân đó cười một tiếng với họ, sau đó dần dần đi xa.
"Đi thôi, đi về!" Mộ Dung Trần đứng lên kéo tay của cô
“ Chuyện tôi nói với anh vừa rồi?”
Tình Tình mặc anh nắm tay của mình từ từ rời khỏi biển hoa Daisy, vẫn không quên hỏi về vấn đề của mình
“ Cười với anh một cái, anh sẽ dẫn em đi” Cúi đầu nhìn xuống, bởi vì mới vừa hôn mà mặt cô hồng như quả đào
Anh ta không phải đang cố tình làm khó cô sao?. Tình Tình không biết nên cười như thế nào khi đối mặt với anh
“ Em cũng không muốn để em trai nhìn thấy dáng vẻ mặt ủ mày chau của em chứ?. Nó sẽ cho rằng anh ngược đãi em đấy”
Anh đã nói đến như vậy, cô có thể không cười sao?. Nhưng, tại sao chỉ là cười thôi, đối với cô lại khó như vậy?
Giấc Mộng Khó Tròn
Tình Tình chưa từng nghĩ đến, sau khi cách biệt 10 năm, lần thứ hai gặp lại em trai Thẩm Thiệu Dương của cô, cũng không có cảm giác như trong tưởng tượng của cô….. Vui sướng khi chị em được gặp lại
Đúng vậy, cô không biết nên diễn tả cảm giác lúc này trong lòng mình là gì?. Khi gặp lại em trai đã cao hơn cô nửa cái đầu, khuôn mặt tuấn tú đang đứng trước cổng biệt thự mà cô đã ở gần 1 tháng, cô xuống xe, sau đó 2 chân cứ đứng ngây tại chỗ
Nước mắt điên cuồng rơi xuống, đau khổ và xót xa trong lòng nói không nên lời, bởi vì đã đợi quá lâu mà sinh ra cảm giác bỡ ngỡ và luống cuống. Mặc dù hằng năm cậu cũng có đem hình mẹ và em trai đến cho cô, nhưng khi người thật đứng ở trước mặt, Tình Tình lại có cảm giác như cách cả một đời
Cô không thể nhúc nhích một chút, chỉ có thể ngây ngốc ngồi ở một chỗ, không nhúc nhích nhìn người thiếu niên đang từng bước, từng bước đến gần cô
“ Chị…..”
Một tiếng chị, cùng với nụ cười quen thuộc trên mặt nó, khiến Tình Tình từ trong bối rối lấy lại tinh thần
“ A Dương….. A Dương…..”
Khẩn trương và do dự một giây trước giờ khắc này dường như hóa thành hư ảo. Tình Tình trực tiếp ôm lấy hông của Thẩm Thiệu Dương, khóc không thành tiếng
“ Chị….”
Cho dù Thẩm Thiệu Dương đã sớm trưởng thành, nhưng trong giờ phút này cũng không nhịn được vành mắt đỏ lên. Bọn họ vốn là chị em sinh đôi, nhưng bởi vì ân oán của cha mẹ mà buộc phải xa rời nhau, làm sao có thể không cảm thấy khó chịu?
10 năm, đối với bọn họ mà nói, mỗi ngày đều là đau khổ
“ Diệu Dương, thật sự là em sao, chị ko phải đang nằm mơ chứ, không phải đang mơ chứ?”
Tình Tình vừa khóc, vừa cười đưa tay vuốt mặt của Thẩm Diệu Dương, không chú ý đến người đàn ông vẫn theo bên cạnh cô, sắc mặt đã thật không tốt ( =)). Cả em trai người ta cũng ăn giấm chua )
“ Chị, chúng ta đi vào rồi hả nói chuyện, được không?”
Tình Tình có thể không chú ý đến Mộ Dung Trần, nhưng cũng là đàn ông, Thẩm Diệu Dương làm sao có thể không nhìn ra, anh rể thâи áι của anh đang cực kì khó chịu khi nhìn thấy chị em họ ôm ấp thân mật như vậy
Anh cũng không muốn, nhưng bọn anh đã cách biệt 10 năm như vậy, lần đầu tiên gặp lại làm sao có thể không kích động ?. Anh rể sẽ không hẹp hòi như vậy chứ?
Chỉ là, dù sao anh cũng nên cho anh rể một chút mặt mũi, dù sao nơi này cũng là địa bàn của anh ta, nếu như không phải anh ta phái chuyên cơ đón anh tới đây, phỏng chừng bây giờ anh cũng không thể gặp mặt chị
“ Tình Tình, Diệu Dương đã ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, em nên cho cậu ấy vào nghỉ ngơi một hồi đi”
Mộ Dung Trần không chút dấu vết để tay ôm eo cô, kéo cô về bên người. Cho dù là em trai ruột thì sao? Chỉ cần là đàn ông thì phải cách người phụ nữ của anh xa một chút
“ Diệu Dương, mẹ đâu?”
Khi thân thể của cô bị Mộ Dung Trần ôm lấy, Tình tình mới nghĩ đến vấn đề quan trọng. Cô nhìn quanh, nhưng cũng không thấy Thẩm Quân Hoa
Lòng của cô chợt căn thẳng, giống như đang lo lắng chuyện gì
“ Mẹ….”
Thẩm Diệu Dương liếc mắt nhìn Mộ Dung Trần, sau khi nhìn ra ý của anh, mất mất giây mới nói với Tình Tình :
“ Mẹ nói, qua một thời gian nữa mới có thể gặp chị”
“ Tại sao?”
Tình Tình không dám tin trợn to 2 mắt, đôi tay vốn buông lỏng bỗng nắm chặt quần áo của Mộ Dung Trần, thân thể nhỏ nhắn đang run rẩy
Tại sao có thể như vậy? Tại sao mẹ không cùng em đến gặp cô?. Bà có biết, cô vì chờ đợi ngày này đã chịu bao nhiêu đau khổ không?. Vì một ngày này, cô thậm chí bỏ qua tình cảm của mình đối với Bách Lâm mà cùng một người cô không yêu kết hôn
Tại sao mẹ lại không đến gặp cô?. Hay còn có nguyên nhân nào khác?. Do sức khỏe?.
Bao nhiêu suy nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu, khiến tâm tình của Tình Tinh lo lắng, bất an
“ Chị, chúng ta nói chuyện đó sau được không?”
Thẩm Diệu Dương làm sao có thể không hiểu lòng của chị lúc này. Nhưng, sau khi anh rể gởi hình cưới cho bọn họ, ngay cả gặp mặt hắn bà cũng không muốn, chứ đừng nói là ra khỏi cửa. Anh chỉ còn cách nghe lời anh rể đến gặp mặt chị trước, chờ sau khi tâm trạng mẹ ổn định rồi mới bàn tiếp
Những năm gần đây, mặc dù mẹ sống không vui, nhưng cũng không giống như khi biết tin chị kết hôn. Anh cũng không biết vì sao mẹ lại như vậy, vốn là có thể gặp nhau, tại sao lại không muốn gặp chị?
“ Diệu Dương, em nói cho chị biết. Mẹ rốt cuộc thế nào?. Có khỏe hay không?. Có khỏe ko?. Có phải mẹ không muốn gặp chị?. Có phải mẹ chán ghét chị không?. Cho nên mới không đi cùng em?”
Cảm giác giống như bị vứt bỏ, buộc phải rời xa người thân 10 tuổi năm ấy, lại lần nữa kéo đến, khiến cả người Tình Tình dường như sụp đổ. 10 năm nay, được gặp mẹ với em trai là mục đích duy nhất trong cuộc sống của cô, nhưng mục tiêu ấy rõ ràng sắp thành sự thật, nhưng chợt biến mất ngay trước mắt, khiến cho trước mắt cô chỉ còn lại sự mờ mịt, ngỡ ngàng
"Không phải vậy, chị, mẹ làm sao có thể ghét chị, chỉ là thân thể mẹ không khỏe thôi” Thẩm Diệu Dương đau lòng nhìn chị gái của mình
Những năm qua, mặc dù thời thời khắc khắc anh đều chống chọi với bệnh tật, nhưng ít ra bên cạnh anh còn có mẹ chăm sóc, bọn họ nương tựa lẫn nhau cùng nhau vượt qua những tháng ngày khó khăn
Nhưng chị của anh. Một mình trở về Tiết gia xa lạ, cùng với người cha so với người xa lạ còn không bằng ở chung, còn có người đàn bà khiến cho nhà anh nhà tan cửa nát và đứa con của họ, đau khổ như vậy, khó khăn như vậy có người nào có thể thấu hiểu, quan tâm?
“ Tình Tình, nghe lời, chúng ta trở về phòng rồi nói” Biết tâm trạng hiện giờ của cô không tốt, nói gì cũng không lọt tai, hơn nữa bây giờ bọn họ đang đứng ở trước cửa, không phải là một nơi tốt để nói chuyện
Mộ Dung Trần không hề phí chút sức lực nào đã có thể ôm lấy thân thể nho nhỏ đi về phía biệt thự
“ Thật không phải ghét chị sao?. Không phải sao?”
Tình Tình mặc cho Mộ Dung Trần ôm cô, không giãy giụa. Lúc này, cô đang chôn mình ở trong suy nghĩ của mình không có cách nào thoát khỏi
“ Bảo bối của anh xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, vì sao người khác có thể ghét bỏ em được?” Mộ Dung Trần đau lòng ôm cô gái nhỏ đang không ngừng rơi lệ trong иgự¢
Thật là đáng ૮ɦếƭ! Anh tưởng để cô nhìn thấy em trai sẽ vui vẻ. Sự thật chứng minh, cô không những không vui, ngược lại còn rất đau lòng
Sớm biết như vậy, anh sẽ mặc kệ tạm thời không để bọn họ gặp nhau sẽ tốt hơn bây giờ cô khóc thành ra như vậy
Thẩm Diệu Dương đi theo phía sau bọn họ, nghe chị khẽ khóc, anh rể dịu dàng an ủi, trong lòng cũng ê ẩm, chua chát không nói nên lời. Nhưng có một chuyện anh có thể xác định, chính là anh rể thật lòng đối xử tốt với chị của anh
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc