"Tại sao?"
Cô biết rất rõ mặc kệ là nguyên nhân gì, cũng không cách nào cứu vãn được những chuyện cô đã bỏ lỡ, nhưng Tình Tình rất muốn biết. Quay đầu nhìn Phó Cảnh Ca ở trong gương, ánh mắt của cô ta ở trong gương rất kì quái, trong đó có thương cảm, không cam lòng cùng với u oán, những tia ấy đan xen vào nhau tạo thành tư vị nói không nên lời
“ Bởi vì, Mộ Dung Trần là người đàn ông tôi yêu suốt 8 năm”
Từ năm 17 tuổi năm ấy, ở tiệc rượu nhà Mộ Dung nhìn thấy anh, cô đã say mê anh thật sâu. Vì đuổi theo bước chân anh, cô đã dốc sức học tập,thi đại học cũng chọn chuyên ngành tài chính mà cô ghét nhất, chỉ vì muốn có thể cùng anh sánh vai cùng tiến cùng lùi
Cô vẫn cho rằng cô sẽ có cơ hội, nhưng ông trời vẫn không quan tâm cô a!. Khiến cho mọi thứ trong cuộc sống của cô trở nên rối loạn
“ Các người….”
Tình Tình cảm thấy kinh ngạc. Thì ra bọn họ là tình nhân cũ, khó trách lần đầu tiên đến nhà Mộ Dung gặp mặt thì ánh mắt của cô ta nhìn cô lại quái dị như vậy
Nhưng, không phải cô ta đã kết hôn với Mộ Dung Khiêm sao?. Nếu như bọn họ thật sự yêu nhau tại sao không ở bên nhau?. Với tính cương quyết của Mộ Dung Trần mà nói, làm sao có thể để cô ta trở thành em dâu của mình?
Quá nhiều vấn đề ở trong đầu, Tình Tình không có cách nào mở miệng hỏi. Bởi vì sau khi nghe cô ta nói, cô ta yêu người đàn ông đó suốt 8 năm, sao lòng cô lại cảm thấy chua xót?
Một người phụ nữ, yêu một người đàn ông suốt 8 năm, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhìn hắn dắt tay người khác đi vào lễ đường, sẽ có cảm giác như thế nào?
“ Chúng tôi không có quan hệ gì cả”
Một người yêu một người suốt 8 năm nhưng không được đáp lại, thì nhiều lắm chỉ có thể là yêu đơn phương mà thôi
“ A?”
Không có quan hệ, nếu như không có quan hệ, vì sao cô ta lại muốn nói chuyện này với cô?
"Kỳ quái sao?"
Giống như là nụ cười tự giễu, Phó Cảnh Ca rút khăn giấy bên cạnh lau nước trên tay :
“ Ngày đó, các người ở vườn hoa, tôi thấy được, ánh mắt khi Mộ Dung Trần nhìn cô, không giống như nhìn những người phụ nữ khác. Ánh mắt ấy tôi chưa từng thấy, tôi nghĩ là anh ấy chỉ muốn đùa giỡn một chút. Tôi không cam lòng, tôi muốn biết sau khi anh ấy dễ dàng chiếm được thân thể của cô, có thể vứt bỏ cô hay không?. Kết quả, lại nằm ngoài dự định của tất cả mọi người, anh ấy lại muốn kết hôn với cô”
“ Số của cô thật tốt, anh ấy là người đàn ông tốt”
Đáng tiếc, người đàn ông đó chưa từng thuộc về cô. Bây giờ cô mới biết, thì ra Mộ Dung Trần cũng có thể cưng chiều, cũng có thể dịu dàng, lưu luyến si mê, khẩn trương vì một người phụ nữ
Tình Tình không thể tưởng tượng được, buổi tối ngoài ý muốn hôm đó lại có một đáp án khác, đây là điều cô chưa từng nghĩ tới. Nhưng Phó Cảnh Ca hôm nay nói ra chuyện này, vì cái gì?
Chỉ đơn giản, muốn cho cô biết thôi sao?. Dù đáp án như thế nào, đối với cô kết quả chỉ có một, chính là Mộ Dung Trần muốn kết hôn với cô
Cái gì cũng không quan trọng nữa rồi. Anh ấy có phải người đàn ông tốt hay không cũng không quan trọng, cô không muốn tiếp tục ở lại không gian chật hẹp này nữa, vì sẽ khiến cô cảm thấy hít thở không thông
Không để ý đến Phó Cảnh Ca, Tình Tinh xoay lưng, kéo cửa đi ra ngoài
Ngoài cửa không có ai, hai phụ dâu có lẽ đợi lâu quá, cho nên trở lại phòng khách cách đó không xa, đi nói chuyện với bạn bè của mình rồi
Hai cô gái kia chắc bằng tuổi với cô, nhiệt tình, cởi mở hơn so với cô nhiều, cô đứng ở chỗ này còn mơ hồ có thể nghe thấy từng trận tiếng cười như chuông bạc….. Không muốn quấy rầy sự hứng thú của các cô ấy, Tình Tình nhấc làn váy, nhẹ nhàng rời đi, đi về phía đại sảnh
Đi qua hành lang thật dài đầy dây nho màu xanh biếc, Tình Tình đang định xuyên qua đại sảnh để tìm Mộ Dung Trần, hôm nay như thế nào cũng là hôn lễ của bọn họ. Làm cô dâu, dù không tình nguyện cô cũng phải ra ngoài
Nhưng, sau một giây cô lại nhìn thấy Tiết Thiệu Trạch cùng Thẩm Tính Hoa đi về phía vườn hoa. Cô không tự chủ được dừng bước. Cậu nhất định khinh thường không muốn nói chuyện với Tiết Thiệu Trạch, cho dù là một ngày như hôm nay, bọn họ cũng đều không nói chuyện với nhau
Vậy bây giờ, bọn họ có chuyện gì không muốn cho người khác nghe thấy sao?. Lý trí nói cho cô biết không nên nhiều chuyện, bọn họ nói gì cũng không liên quan đến cô, nhưng bước chân lại không nghe theo lý trí của cô, ý thức đi theo sau lưng bọn họ
Ở trước đình, sau khi cùng bạn bè tán gẫu vài câu, Mộ Dung Trần nhìn cô dâu của anh thật lâu vẫn chưa trở lại, đang cùng bạn bè nói lời xin lỗi, anh muốn đích thân đi tìm người
“ Anh tư, chờ một chút” Một giọng nam trẻ tuổi khiến anh dừng bước chân lại
“ A Kỳ” Giọng nói tiết lộ rằng anh đang vui vẻ :
“ Sao em lại tới đây?” Mộ Dung Trần cưng chiều nhìn đứa em trai nhỏ nhất
“ Em có một câu muốn hỏi anh tư một chút” Mộ Dung Kỳ nâng khuôn mặt tuấn mỹ lên nhìn anh tư
“ Có chuyện gì em nói đi”
Không muốn lãng phí nhiều thời gian, Mộ Dung Trần trực tiếp nói, cho dù yêu thương em trai, nhưng bây giờ anh vẫn có chút không bình tĩnh. Cô dâu của anh biến mất lâu như vậy, điều này làm cho anh cảm thấy lo lắng
"Tại sao muốn cưới chị dâu?"
Tính Tình của Mộ Dung Kỳ không phải tốt, tâm cao khí ngạo, có chuyện gì thì nói thẳng. Nếu như không phải vì tham dự hôn lễ của anh tư, bây giờ chắc anh còn ở nước ngoài, Trở về mấy ngày nay, anh tư luôn bận rộn chuẩn bị hôn lễ, buổi tối cũng không ở nhà ăn cơm, anh vẫn luôn không tìm được cơ hội trò chuyện với anh
Câu hỏi này khiến Mộ Dung Trần ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn vẻ mặt bất mãn của em trai
“ Anh tư, với thân phận và địa vị của anh, muốn kết hôn với dạng phụ nữ nào mà không được, vì sao lại muốn miễn cưỡng một cô gái?”
Từ khi nhìn thấy cô gái anh phải gọi là chị dâu, là anh biết cô gái đó hoàn toàn không quan tâm đến anh tư
Anh nhìn thấy thái độ nhúng nhường của anh tư khi hôn cô ta, dáng vẻ khổ sở và bất đắc dĩ của cô giống như hôn lễ này là do anh tư cưỡng cầu cô mà có
Đường đường là đàn ông của nhà Mộ Dung, nhưng phải dùng đến cách hèn mọn như vậy sao?. Anh không hiểu
"A Kỳ."
Cười khổ vỗ vỗ bả vai của em trai, bởi vì số tuổi khác biệ khiến anh luôn yêu thương đứa em trai này
“ Em chưa yêu cô gái nào đúng không?” Trên căn bản là câu khẳng định chứ không phải câu hỏi
“ Hừ, em mới không cần yêu sinh vật hở một chút là khóc đó” Mộ Dung Kỳ anh là người nào, cho dù muốn yêu cũng là người khác yêu anh
“ Cho nên em sẽ không hiểu tâm trạng của anh tư”
Một khi tình yêu đến, thân phận, địa vị, tôn nghiêm tất cả đều không quan trọng, trong lòng anh, trong mắt anh, chỉ muốn có người con gái đó, không biết vì sao, cô có thể chạm vào trái tim anh, nhưng nếu quả thật có thể nói ra lý do, thì anh cũng không cần yên khổ sở và đau khổ như vậy.
Anh đối tốt với cô, tất cả yêu thương, điều mong muốn duy nhất chính là cô có thể cười vui vẻ trước mặt anh mà thôi
“ Em làm sao có thể không hiểu?” Suy cho cùng vẫn là tác phong tuổi trẻ:
“ Anh tư nếu như thích cô ấy, đại khái có thể để cho cô ấy ℓàм тìин nhân, tại sao muốn cưới cô ấy?”
Hơn nữa người phụ nữ kia bề ngoài cũng bình thường, nhưng anh thông minh cũng không nói ra, và cũng không ngốc đến nỗi nói xấu cô ta trước mặt anh tư
Quá rõ ràng, thật sự quá rõ ràng, anh tư đối với cô ấy cưng chiều và yêu thương, chỉ cần thoáng nhìn thôi người ta cũng nhìn ra được. Nhưng anh chỉ không quen nhìn mà thôi
“ Tình nhân và vợ mãi mãi là 2 khái niệm không giống nhau”
Gặp gỡ cô, đời này của anh, không bao giờ muốn có người phụ nữ thứ 2, anh đồng ý dùng cả đời của anh, để nỗ lực yêu cô, chăm sóc cô và làm cô yêu anh
Bất quá, những thứ này đối với đứa con trai mới 18 tuổi mà nói, sẽ không hiểu rõ, ở tuổi này hoàn toàn không biết tình yêu ngọt đắng như thế này, nó sẽ không hiểu
“ Được rồi, A Kỳ” Lần nữa vỗ vỗ vai của em trai : “ Đi đi”
Không để ý đến nó nữa, Mộ Dung Trần vừa định đi vào đại sảnh để tìm Tình Tình, lại nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh xách làn váy thật dài đi về phía sau vườn hoa
Nàng muốn đi làm gì? Không có lên tiếng, Mộ Dung Trần trực tiếp đi theo.
Chỗ sâu nhất trong vườn hoa, rời xa đại sảnh hôn lễ huyên náo, không khí im lặng
“ Tiết Thiệu Trạch, ông muốn nói gì có thể nói được rồi” Thẩm Tính Hoa đối mặt với bể phun nước đưa lưng về phía ông ấy
“ Tính Hoa, những năm gần đây cảm ơn cậu” Ông biết mỗi năm Tình Tình thường liên lạc với Thẩm Tính Hoa. Cũng biết con gái có quan hệ tốt với người làm cậu này
“ Không có gì cần cảm ơn” Thẩm Tính Hoa mặt lạnh nói
“ Hôm nay Tình Tình rốt cuộc cũng kết hôn, tôi cũng giải quyết xong mối bận tâm trong lòng” Tiết Thiệu Trạch thở dài nói. Mộ Dung Trần đối với con gái ông tốt không phải ông không nhận ra
“Tiết Thiệu Trạch, ông xác định không phải vì lợi ích mà gả Tình Tình sao?” Mặc kệ như thế nào, ông đối với Tiết Thiệu Trạch không có hảo cảm
“ Tôi là cha của nó, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Hạnh phúc của Tình Tình mới là điều tôi xem trọng nhất”
“ Hạnh phúc?. Ban đầu, không phải ông đã thề với tôi, đảm bảo sẽ yêu thương và chăm sóc chị tôi cả đời sao?. Ông biết khi tôi nhìn thấy chị mình trong hoàn cảnh như thế nào không?. Chị một mình bụng mang dạ chữa đứng ở ngoài cửa, toàn thân bị mưa làm ướt, ba mẹ tôi làm thế nào cũng không đồng ý cho chị ấy vào cửa, ông có biết khi chị ấy xoay người đi, bóng lưng tịch mịch, tuyệt vọng như thế nào?. Ông nói cho tôi biết, hạnh phúc, vậy anh phúc đó ở đâu?”
Thẩm Tính Hoa biết không thể so sánh Tình Tình & Mộ Dung Trần cùng với Tiết Thiệu Trạch & chị gái, nhưng nghe giọng điệu của ông ấy, ông không tài nào nuốt nổi. Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh của chị ông năm đó, ông không tự chủ nắm chặt nấm đấm, chị của ông từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu đựng bất kì đau khổ nào, những năm gần đây, chị cũng không hề đề cập bất kì chuyện gì liên quan đến người đàn ông này. Mà ông chỉ có thể nhìn người chị hoạt bát, sáng sủa của mình năm nào, từng ngày từng ngày trở nên khô héo
Cho dù ông có nói cho chị ấy biết chân tướng, nhưng bà vẫn không muốn cho Tiết Thiệu Trạch biết bà với Thẩm Diệu Dương vẫn còn sống, năm đó Tiết Thiệu Trạch làm tổn thương bà, khiến bà hoàn toàn cắt đứt tình cảm với ông, với tính cách của ông, bà không cách nào tha thứ cho ông ta vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, thậm chí hy sinh bà
Thân thể của Tiết Thiệu Trach lảo đảo, ông biết bà từng về nhà mẹ ruột, nhưng không biết bà bị ép buộc phải rời khỏi, trái tim của ông dường như bị đao đâm vào một dao
“ Tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy?. Cô ấy không phải là con gái Thẩm gia sao?”
Đầu óc Tiết Thiệu Trạch trống rỗng. Thẩm gia mặc dù không phải là nhà tỷ phú, nhưng cũng xem như là gia đình trung thượng tư sản, ông cho là năm đó bà rời khỏi ông, cuộc sống sẽ không có khó khăn, không nghĩ đến lại đau khổ nhiều như vậy
Thẩm Tính Hoa chê cười:
"Ông có tư cách gì nói như vậy?"
Từ lúc chị của ông bỏ theo hắn thì đã từ bỏ tất cả, kể cả địa vị con gái nhà Thẩm gia
“ Tính Hoa, cậu biết. Tôi vẫn muốn đền bù cho cô ấy, nhưng cô ấy đã mất rồi, ngay cả một cơ hội cũng không cho tôi, cô ấy biết tôi yêu cô ấy, tại sao cô ấy lại rời khỏi thế gian sớm như vậy?. Cô ấy còn trẻ, chúng tôi còn rất nhiều thời gian muốn cùng nhau trải qua….”
Rất nhiều chuyện đã trôi qua rồi, cũng không bù đắp được nữa, Tiết Thiệu Trạch khổ sở nỉ non.
“ Ông còn muốn cùng Lữ Bích Viện dây dưa tới khi nào?. Trương Trọng Khải gì đó ko phải đã đoạt lại rồi sao, ông còn muốn làm gì nữa?”
Ông ta còn muốn chị của ông tha thứ cho ông ta như thế nào đây?Người có thể làm cho chị ông nở nụ cười cũng chỉ có mình ông ta, nhưng ông ta lại để cho người phụ nữ khác theo bên cạnh mình, hơn nữa còn nán lại nhiều năm như vậy?
Ông không hiểu tình yêu của Tiết Thiệu Trạch rốt cuộc là gì?
Tiết Thiệu Trạch ngước mắt, bất giác nắm chặt quả đấm, đời này, ông không quên dáng vẻ tuyệt vọng của bố ông khi nhảy lầu tự sát trước mặt ông, liều mạng chạy nhanh đến nhưng ông vẫn không bắt được thân thể của bố, trơ mắt nhìn bố của mình ૮ɦếƭ trong vũng máu
“ Tôi nghĩ, ông thích nuôi con của người khác lắm nhỉ?”
Thẩm Tính Hoa nhìn dáng vẻ không nói lời nào của Tiết Thiệu Trạch, nổi giận, vung nắm đấm lên
“ Tiết Tinh Tinh là con át chủ bài để đối phó với Trương Trọng Khải, Tính Hoa, những thứ mà người khác đã lấy của tôi, tôi sẽ bắt họ trả lại gấp bội”
Tiết Thiệu Trạch nhanh tay lẹ mắt đã chặn lại nắm đấm của Thẩm Tính Hoa
“ Tiết Thiệu Trạch, ông đừng vì ham muốn cá nhân của mình mà viện cớ” Thẩm Tính Hoa lại ra tay lần nữa
“ Cậu, đừng…..”
Tình Tình vẫn theo phía sau không nhịn được lên tiếng. Đúng vậy, cô đều nghe được
Trong mắt Tình Tình mù mờ ngỡ ngàng đi tới, hốc mắt ướƭ áƭ đã làm mơ hồ tầm mắt của cô, mới vừa rồi bọn họ nói gì?. Tiết Tinh Tinh không phải là con gái của Tiết Thiệu Trạch sao?
Những hy sinh của mẹ trong những năm gần đây được xem là gì?. Rốt cuộc giữa bọn họ còn bao nhiêu bí mật mà cô không biết?. Ban đầu không phải vì Lữ Bích Viện mang thai đứa con của ông nên ông mới đón bà về Tiết gia sao?
Tại sao, chuyện này với những chuyện cô biết lại không giống?
"Tình Tình. . . . . ."
Thẩm Tính Hoa cùng Tiết Thiệu trạch đồng thời quay đầu lại, kinh hãi khi cô xuất hiện ở chỗ này
“ Tiết Tinh Tinh có phải con gái của ông hay không?”
Tình Tình đến gần Tiết Thiệu Trạch, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn ông như vậy
"Không phải." Tiết Thiệu Trạch hồi đáp không chútdo dự.
"Tình Tình. . . . . ."
"Vậy tại sao năm đó ông lại đuổi mẹ đi?. Ông biết mẹ căn bản…” Tâm tình của Tình Tình kích động, trong nhất thời nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Trước đây cô không biết mẹ lại chịu nhiều đau khổ như vậy
"Tình Tình. . . . . .Tại sao em lại chạy ra đây?. Làm anh tìm thật lâu” Vẫn đuổi ở phía sau, Mộ Dung Trần kịp thời ôm lấy Tình Tình do mang giày cao gót mà đứng không vững, cũng cắt đứt kịp thời chân tướng cô sắp nói ra
“ Tình Tình, bố không có đuổi mẹ con đi, chỉ là…”
Tiết Thiệu Trạch đau lòng mà nghĩ giải thích, Thẩm Tính Hoa cũng không muốn ông nói thêm gì nữa
"Đủ rồi, Tiết Thiệu Trạch, hôm nay là ngày vui của Tình Tình, những thứ kia chuyện không vui cũng không cần nhắc lại nữa ."