Hào Môn Đoạt Tình - Chương 09

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Em Muốn Nhảy Lầu Thật Sao?
Mở mắt lần nữa, lại nhìn thấy căn phòng vừa xa lạ lại có chút quen thuộc, cô vẫn ở chỗ này. Thật hận, thật hận, người đàn ông ác độc này. Đoạt đi trong sạch của cô, còn bá đạo muốn can thiệp tự do của cô, chẳng lẽ bây giờ cô ngay cả tự do cũng không có sao?
Con ngươi ngay cả tức giận cũng không nổi, nước mắt cũng không rơi nổi nữa, kể từ khi xa mẹ và em trai trở về Tiết gia, cô rất ít khi khóc, mấy lần khóc đến mất đi lý trí đều liên quan đến người đàn ông này
Suy nghĩ một chút, hôm qua, Dương Bách Lâm còn đưa cô về nhà, vì muốn cô vui, còn nói chủ nhật này sẽ ra ngoài chơi. Cô cho là, sau sự kiện ở vũ hội hôm trước phai đi, cô vẫn có thể tiếp tục cuộc sống của mình, sau đó có thể đi tìm mẹ và em trai. Nhưng kết quả, chỉ mới một ngày ngắn ngủi, cuộc đời cô đã xuất hiện biến chuyển long trời lở đất một lần nữa. Vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ cách cô rất gần nhưng bây giờ tựa hồ như xa xôi vạn dặm . Hốc mắt lại cảm thấy chua xót, cô dùng sức thở một hơi, ngay cả đến hít thở cũng cảm thấy đau
Người đàn ông kia, Mộ Dung Trần ૮ɦếƭ tiệt. không cho cô đứng lên?. Cô không tin, nếu nơi này là nhà Mộ Dung, làm sao có thể để anh ta làm loạn như vậy?
Cô muốn đi ra ngoài, tìm người nhà Mộ Dung nói chuyện rõ ràng
Tình Tình ngồi dậy, trên người của cô đã thay quần áo ở nhà sạch sẽ. Là người đàn ông ấy thay giúp cô?. Vừa nghĩ tới cô đã từng cùng với anh ta thân mật, cô lại tiếp thu không nổi. Đúng rồi, cô nên gọi điện về Tiết gia chứ?. Người đàn ông gọi là ba của cô. Tuy rằng đối xử không tốt với mẹ cô, nhưng những năm nay đối xử với cô cũng không tệ . Nhưng, tâm đã tầng tầng kết kết, cô không thể nào cùng ông tiến thêm một bước.
Đúng vậy, điện thoại, cô nhanh chóng quét mắt tìm một vòng trong phòng. Nhìn thấy một bao nhỏ để trên ghế sofa. Lấy điện thoại di động ra, lại phát hiện vì hết pin mà tắt máy. Hôm nay, cô một ngày không có đi học, điện thoại cũng tắt nguồn, Bách Lâm có lo lắng cho cô không?. Vừa nghĩ tới Dương Bách Lâm, trong lòng Tình Tình cảm thấy chua xót
Bây giờ đã là lúc nào?. Cô chán nản ném điện thoại xuống, không chú ý tới có điện thoại bàn trong phòng, mặc dù đã ngủ suốt một ngày nhưng hai chân không có chút sức lực nào
Bên ngoài cửa phòng hình như bị khóa trái, cô không đi ra được, cho dù có kêu khan cả cổ họng cũng có ai nghe chứ. Tình Tình vô lực ngồi xuống thảm trên sàn, cặp mắt quan sát xung quanh căn phòng, rất ngăn nắp nhưng lạnh lùng. Ngay cả rèm cửa sổ cũng màu đen
Đúng rồi, rèm cửa sổ! Ban công! Nếu như nơi này là lầu 2, cho dù có ngã xuống bị tàn phế cũng muốn nhảy. Cô không muốn ở chỗ này . Tình Tình giống như nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng kéo lê thân thể mệt mỏi đứng lên, kéo ra tấm rèm cửa thật dày
Hoàng hôn buổi chiều rất nhu hòa, cả ngày đều ở đây ngủ mê man, Tình Tình theo phản xạ đưa tay lên che mắt, mấy giây sau mới có thể thích ứng với ánh sáng bên ngoài
Nhưng, cô sai rồi. Đẩy ra cánh cửa sổ sát đất, cô không không muốn quan sát trời chiều trong khu nhà cao cấp, cúi người nhìn xuống phía dưới thật là cao a! Nơi này là lầu bốn!
Căn bản là không thể nhảy xuống! Mới vừa rồi, cảm giác không sợ ૮ɦếƭ, khi đối diện với thực tế, lập tức biến mất. …. Cô không dám. Dũng khí để trèo lên cũng không có
Tiết Tình Tình, từ khi nào mày lại trở nên mềm yếu như vậy?.Chẳng lẽ cứ ở chỗ này bó tay chịu ૮ɦếƭ sao, Nếu không thử nhìn một chút?
“ Tiết Tình Tình, em nằm trên lan can làm gì?”
Sau khi nhận điện thoại của Cố Ký Nam, Mộ Dung Trần xuống lầu bảo đầu bếp chuẩn bị ít cháo, tự mình mang lên phòng ngủ. Nhưng, khi thấy cô gái mặc quần áo thật mỏng, hai tay chống lên lan can khắc hoa, nửa người cơ hồ ở bên ngoài ban công, cái bộ dáng này. . . . . .
Buông tay trên khay, anh tiến lên mấy bước ôm eo của cô
“ Lấy tay bẩn thỉu của anh ra”. Cô ghét cau mày, không muốn uổng phí hơi sức giãy dụa, cô rõ ràng không phải đối thủ của anh. Nhưng, nếu bị anh ôm như vậy, cả người cô cảm thấy không được tự nhiên, khuôn mặt lại cảm thấy nóng nóng
“ Tiết Tình Tình, em muốn nhảy lầu sao?” Mộ Dung Trần cả mặt xanh mét đem cô ôm vào trong иgự¢ sau đó thuận tay kéo rèm lại
“ Mộ Dung Trần, anh có thể buông tôi ra được chưa?” Cùng anh ta cả đêm triền miên đã là sai lầm, bọn họ tại sao còn có thể có động tác thân mật như vậy
"Em chạy đến ban công làm cái gì?" Đem cô đặt nhẹ lên giường, Mộ Dung Trần cảm thấy may mắn vì mình ở lầu 4 . Nếu không cô gái này thật sẽ nhảy xuống .
"Tôi muốn rời đi thôi. Anh không thể nhốt tôi !"
“ Anh có nói không cho em đi sao?. Đói bụng rồi phải không ?!. Ăn ít cháo có được không. Đây là anh cố ý bảo phòng bếp làm cho em”
Không để ý đến khuôn mặt tức giận của cô, Mộ Dung Trần đứng dậy, bưng khay lại
"Tôi không muốn ăn!"
Vừa ngửi thấy mùi vị này, cô mới phát hiện mình thật sự đói bụng. Nhưng, đồ của người đàn ông này cô đói ૮ɦếƭ cũng không ăn
“ Em có ăn hay không?”
Cô gái này, nhất định phải chọc giận anh đúng không?. Từ sau khi tỉnh lại, vẫn không nhìn anh với sắc mặt đàng hoàng, anh đoạt trong sạch của cô, nhưng, anh đã nói anh sẽ chịu trách nhiệm mà!
Đường đường là tứ thiếu gia nhà Mộ Dung, tự mình bưng đồ ăn cho cô, cô lại bỏ mặt không thèm quan tâm?
Nhưng tại sao, dù cô đang tức giận ko để ý đến anh, nhưng vẫn làm cho anh ngây người như vậy?. Cô rốt cuộc có điểm nào tốt để cho anh thích như vậy?. Thấy thế nào cũng cảm thấy thuận mắt, Mộ Dung Trần, mày xong đời rồi
“ Có phải nếu tôi ăn , anh sẽ thả tôi đi” Nói chuyện với người không nói lý lẽ được gì chứ?. Tình Tình xoay người, hy vọng từ cái miệng trên khuôn mặt tuấn mỹ kia sẽ nói đồng ý
“ Em ăn trước đi, rồi hãy nói”
Mộ Dung Trần rũ mắt xuống, một tay cầm chén, một tay dùng thìa khuẩy đều chén cháo thơm ngào ngạt đưa tới bờ môi cô : “ Ăn một miếng nào? “
Muốn đi? Dễ dàng như vậy sao ?
Tôi Không Lấy Cường Bạo Phạm
“Tôi nói tôi muốn về nhà, anh nghe không hiểu sao?”
Tình Tình chưa từng cảm thấy dễ nổi giận như bây giờ. Nhưng, tại sao người đàn ông này luôn dễ dàng kích thích tính cách của cô thế?
Vì sao lại có người đàn ông đáng ghét như thế no?. Gạt c ăn cho, khoanh hai tay ngồi trn sofa nhn c vi gơng mặt v lại, con khng cho c đi?!.
“ Anh c ni sẽ đ em đi sao?”
Một phen mạnh mẽ kéo c gi nhỏ đang giận dữ vo trong Ⱡồ₦g иgự¢, Mộ Dung Trần vùi mặt vo trong mi tc đen nhnh của c, cũng khng quan tm c c đang tức giận hay khng
Trn ngời c tại sao lại thơm nh vậy, lm cho anh vùi đầu vào trong đó cũng không ngừng nhớ tới
"Mộ Dung Trần, anh buông ra. . . . . . Buông ra. . . . . ."
Người đàn ông lại ôm cô, còn ôm chặt như vậy, thân thiết như vậy, Dương Bách Lâm cũng chưa từng ôm cô như vậy
Khuôn mặt nhỏ nhắn lại không có tiền đồ nóng lên
“ Tình Tình, những chuyện anh nói với em đều là nghiêm túc”
Hít mùi thơm nhàn nhạt một hơi thật sâu, rốt cuộc anh cũng ngẩng đầu lên, bàn tay thon dài cường ngạnh nâng cằm cô lên, để cho cô đối mặt với anh
"Bỏ tay anh ra."
Quật cường lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng là, làm thế nào cũng không thoát khỏi sự khống chế của anh ta
“ Chỉ cần em đồng ý chuyện anh nói, cái gì anh cũng đồng ý”
Tròng mắt đen của anh nhìn cô nghiêm túc trước nay chưa từng có :
“ Tình Tình, đồng ý làm vợ anh, có được không?”
“ Tôi đã có vị hôn phu, tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi. Giữa chúng ta không thể, mãi mãi không thể…..”
Không muốn đối mặt với khuôn mặt sẽ khiến cô nổi điên, Tình Tình nhắm mắt lại càng không ngừng lắc đầu.
Nhưng, anh ta nói muốn kết hôn với cô, nhưng cho dù cô có đồng ý hay không, thì người ngoài nhìn vào sẽ nói cô trèo cao. Thân là Mộ Dung tứ thiếu gia vô cùng tôn quý, hôn nhân đại sự của anh ta, không phải là chuyện của riêng anh ta, vợ của anh ta không phải bất cứ ai cũng có thể làm
Mặc dù, Tiết Thiệu Trạch nổi tiếng trên thương trường, nhưng so với Mộ Dung thế gia vẫn không là gì cả. Hơn nữa, anh ta dung nhan tuấn mỹ phi phàm, cho dù không cần cô đồng ý, cũng có vô số cô gái đem trái tim nguyện ý dâng cho anh ta, anh ta cưới cô hoăc bất kì người nào khác, cũng có thể xem là ban ân rồi?
Người bên ngoài nhìn vào, cô căn bản không có lựa chọn nào khác, mất đi trong sạch của người con gái, người trong cuộc lại đồng ý chịu trách nhiệm, quan trọng nhất là người trong cuộc lại là thế gia công tử quyền thế nhất, cô còn muốn cự tuyệt như thế nào?. Người thông minh đương nhiên sẽ gật đầu liên tục rồi.
Nhưng, cô không muốn, nếu như một người phụ nữ sau khi bị cường bạo, cái gọi là trách nhiệm chính là gả cho người đó nhằm bưng bít mọi chuyện. Vậy khác nào bắt cô gả cho một cường bạo phạm . Huống chi trong lòng cô sớm đã có người khác, dù cho nhà Mộ Dung có quyền lực, giàu có như thế nào thì sao?
Bởi vì bị cường đạo cho nên còn phải làm cho người kia có cơ hội danh chính ngôn thuận cường bạo cô cả đời sao?. Thiên lý ở chỗ nào?. Cho dù giữa bọn họ từng có quan hệ thân mật thì thế nào?. Đứng trên phương diện khác mà nói, bọn họ vẫn là người xa lạ. Cho dù trong lòng không có người đàn ông khác, cô cũng không đồng ý lấy anh, huống chi trong lòng cô đã có người khác, đời này cô đã sớm quyết định, ngoại trừ Dương Bách Lâm, ai cô cũng không lấy
Nhưng, bây giờ, cô nên nói với Dương Bách Lâm như thế nào đây?. Anh ta sẽ cam tâm tình nguyện lấy cô sao?. Nếu cô không kết hôn, vậy có phải sẽ không được gặp lại mẹ với em trai?. Vì sao sự việc lại diễn ra đến nông nổi này. Người đàn ông ghê tởm này, vì sao còn ép buộc cô?
“ Em yêu anh ta?”
Ngón tay càng tăng thêm lực, ép cô không thể không mở mắt ra, nhưng khi cô mở mắt ra, nước mắt cũng theo đó rơi xuống, đôi mắt to tròn đỏ bừng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, làm nóng bàn tay anh cũng làm nóng lòng anh
Từ khi biết cô có vị hôn phu, tim anh chưa từng bình tĩnh. Nhưng, tối hôm qua, cảm giác thỏa mãn trước nay anh chưa từng có
Anh mặc kệ hôn phu là tên khốn kiếp này, anh chỉ muốn cô, cho nên nhất định phải lấy được cô . Nhưng từ trong miệng của cô, lại nghe cô nói cô yêu hắn, tại sao lòng anh lại đau như dao cắt. Để cho anh đau đến tận xương
Bây giờ cô lại khóc như vậy, không chỉ vì anh cưỡng bách, còn vì không có mặt mũi nào đối diện với người cô yêu ư?. Mẹ kiếp, anh mặc kệ tình yêu của cô sâu đậm đến đâu, nhưng bây giờ cô là người phụ nữ của anh, tất cả những người đàn ông khác đều tránh sang một bên . ai cũng không thể ngăn cản anh cưới cô
"Đúng vậy, tôi yêu anh ấy , chỉ thích anh ấy ."
Đôi mắt đẫm lệ, giàn giụa nước mắt, cô không muốn nhìn khuôn mặt cực kì âm trầm của người đàn ông này
“ Tiết Tình Tình, tôi cảnh cáo em, trước mặt tôi không được nhắc đến người đàn ông khác. Nếu như anh ta biết em đã là người đàn bà của tôi, em nói thử xem, anh ta còn muốn lấy em không?” Cô gái này, muốn chọc giận anh đúng không ?!
“ Đó là chuyện của tôi với anh ấy, không liên quan đến anh. Bách Lâm không phải là người đàn ông như thế, anh ấy sẽ không vô sỉ hạ lưu giống như anh, chỉ biết lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn…..”
Cằm không ngừng bị nắm đau, eo cũng bị anh siết chặt đến nhức, nhưng cô không muốn khuất phục
Người đàn ông này cũng biết ỷ thế mạnh uy Hi*p cô ư?. Nhưng đối với lời của anh, trong lòng cô cũng không thể không hoài nghi, Bách Lâm có thể tiếp nhận cô không?. Trong xã hội này, nói đường đường chính chính đều là giả. Nào là đàn ông không quan tâm phụ nữ còn trong sạch hay không?!.
Vậy tại sao có nhiều người phụ nữ còn muốn làm chuyện đó, chẳng lẽ là vì họ muốn, không, vì chỉ để thỏa mãn nhu cầu của đàn ông thôi. Bách Lâm của cô là người đàn ông như vậy sao?. Bách Lâm, anh có phải như vậy không?”
“ Dương Bách Lâm, của công ty thực phẩm Thanh Vinh phải không?. Đối phó với anh ta, tôi còn có nhiều thủ đoạn. Tiết Tình Tình, tôi lợi dụng lúc em gặp khó khăn sao?. Tối hôm qua, không biết ai ở dưới thân tôi, cầu xin tôi muốn em?”
“ Anh…. Đồ hạ lưu. Tại sao anh có thể liên lụy người vô tội. Chuyện này không liên quan đến Bách Lâm, càng không liên quan đến Dương gia” Bởi vì một câu nói của anh, cô sợ đến không dám khóc nữa
Cô rất rõ, Mộ Dung thế gia rất có thế lực, chỉ một thủ đoạn nhỏ cũng có thể làm cho Dương gia sụp đổ. Nhưng, cô không muốn vì cô mà người nào bị liên lụy, nhất là Bách Lâm
"Đủ rồi, tôi không muốn được nghe lại cái tên đó." Căm tức buông cằm nhỏ của cô, bởi vì nó đã bắt đầu ửng đỏ :
“ Bắt đầu từ hôm nay không cho em nhắc đến người đàn ông đó, em chỉ cần chờ làm cô dâu của Mộ Dung Trần tôi là được rồi”
"Không thể nào!"
Lấy được ngắn ngủi tự do Tình Tình dùng sức đẩy anh ta ra, "Anh buông tôi ra. Tôi vĩnh viễn sẽ không đồng ý gả cho anh . Tôi quản anh là ai, tôi không lấy, không lấy, chính là không muốn gả ."
“ Có phải tôi nói gì em cũng không muốn gả cho tôi?” Nhìn cô giãy dụa khổ sở như vậy, anh dứt khoát ép cô xuống ghế sofa
Cô gái này, chỉ cần cô dám nói không lấy 1 lần nữa, cô cứ thử xem!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc