Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 84

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Đường Vận

Làm nhân viên của chồng mình, thì điều tốt nhất chính là đi làm trễ sẽ không bị phê bình.
Nhưng, điều khiến Thượng Quan Ngưng mãi không hết thắc mắc chính là, đối với cô Lư Cần luôn yêu cầu nghiêm khắc, vậy buổi sáng hôm nay lại phá lệ không đem việc cô đến muộn ra nói lí lẽ.
Hơn nữa, anh ta còn chăm chỉ dạy bảo cô.
Thượng Quan Ngưng cảm thấy kì quái một lúc lâu, nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, liền không thèm suy nghĩ nữa, ngược lại đi xuống bộ phận PR bổ sung kiến thức quan hệ xã hội.
Với kiểu tóc ngắn được uốn lên mới nhất của cô, đã khiến bộ phận PR có một cú oanh tọac không nhỏ.
Không có thời gian mấy ngày, hơn một nửa ở bộ phận PR nhìn vào dáng vẻ của cô, đi cắt tóc ngắn, còn có rất nhiều người không ngừng hỏi cô barber nào đã cắt, cắt ở cửa hiệu nào, muốn đi làm một mẫu tóc mới.
Mễ Hiểu Hiểu buồn rầu kéo kéo mái tóc ngắn ngang vai của mình, nhìn mái tóc tạo hình sóng của Thượng Quan Ngưng, ghen tị bốc hỏa: “Tóc của tôi đến lúc có thể dài? Đến cổ có phải một năm nữa? Thượng Quan Ngưng, cậu không hiền hậu, rõ ràng là một gương mặt xinh đẹp, tại sao lại thay đổi kiểu tóc mới thu hút người khác! Hiện tại tôi không dám đứng bên cạnh cậu nữa, tránh bị biến thành lá xanh!”
Thượng Quan Ngưng bất đắc dĩ cười cười, cô căn bản không có nghĩ đến, chính mình chỉ vì nhất thời xúc động mà cắt tóc, kết quả khiến cho đồng nghiệp thi nhau bắt chước.
“Cậu đã rất đẹp rồi, không cần đổi lại kiểu tóc, tôi mới là tấm lá xanh!
“Cậu gạt người!” Mễ Hiểu Hiểu trợn tròn đôi mắt quả đào lên, tế bào bát quái lần nữa sinh động: “Rốt cuộc tại sao cậu lại đổi kiểu tóc? Thay đổi người yêu, vẫn là có người yêu mới?Không lẽ... cậu ly hôn?”
“Tình cảm của tôi không có trở ngại gì hết, cũng không có ly hôn, chỉ là cắt bỏ mái tóc mà thôi, cậu có thể đừng suy nghĩ lệch lối hay không? Cậu nhìn gần đây các đồng nghiệp nữ trong công ty cũng thay đổi kiểu tóc đấy thôi, không lẽ tất cả đều là tình biến?” Thượng Quan Ngưng bị cô làm cho đau đầu, lại chỉ có thể kiên nhẫn giải thích, bởi vì xung quanh có rất nhiều phụ nữ bát quái nghiêng tai lắng nghe bọn họ nói chuyện.
Mễ Hiểu Hiểu cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy lời cô nói rất có lí.
Cô ấy mày ủ mặt ê vừa nhìn mái tóc của bản thân ngắn hơn Thượng Quan Ngưng một đoạn dài, bỗng nhiên ánh mắt sáng rực lên, tựa như sực nhớ ra cái gì đó, lặng lẽ ở bên tai Thượng Quan Ngưng nói: “Nghe nói tổng giám đốc đi công tác đã quay về, nhưng anh ấy không có đến công ty, cậu có biết, anh ấy bây giờ đang ở đâu không?”
Trong lòng Thượng Quan Ngưng nhảy dựng, nhưng mặt không đổi sắc mà nói: “Tại sao tôi lại biết anh ta đang ở đâu chứ?”
“Ồ?” Mễ Hiểu Hiểu thấy cô trả lời nhanh như vậy, không khỏi ngạc nhiên nói: “Cậu không phải thư kí tổng giám đốc sao? Lịch trình của anh không phải cậu sắp xếp à, sao lại không biết được?”
Thượng Quan Ngưng nhìn thấy chính mình vừa rồi phản ứng có chút quá khích, chột dạ giải thích: “Tôi là thư kí của anh ta không sai, nhưng anh ấy đi nơi nào căn bản sẽ không nói cho tôi, lịch trình sắp xếp xong, anh ta có đôi khi tạm thời có việc, vậy nên sẽ hủy bỏ.”
Mễ Hiểu Hiểu cũng không suy nghĩ nhiều, vừa rồi chỉ là thói quen nghề nghiệp, theo bản năng là hỏi ngược lại mà thôi. Mục đích của cô, vốn cũng không phải thông qua Thượng Quan Ngưng mà hỏi hành tung, bởi vì...
“Tôi biết hôm nay tổng giám đốc ở đâu!”
Mễ Hiểu Hiểu thần thàn bí bí, tựa vào bên tai Thượng Quan Ngưng đắc ý nhỏ giọng nói.
Thượng Quan Ngưng sửng sốt, theo bản năng mà nói: “Ở đâu?”
Trên thực tế, lịch trình của Cảnh Dật Thần phần lớn cô đều biết, thứ nhất là vì công việc của cô, thứ hai là vì bọn họ là vợ chồng, Cảnh Dật Thần đi chỗ nào, làm chuyện gì, bình thường cũng sẽ nói cho cô biết.
Nhưng hôm nay, cô đúng là không biết Cảnh Dật Thần đi đâu.
Mễ Hiểu Hiểu nhìn xung quanh một chút, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: “Buổi trưa lúc tôi đi ăn cơm, vừa đúng lúc nhìn được tổng giám đốc cùng vị hôn thê của anh ấy hẹn nhau ăn cơm! Cậu nhìn, đây là ảnh tôi chụp được!”
Cô nói xong đưa bức hình trong di động cho Thượng Quan Ngưng xem.
Mặc dù Thượng Quan Ngưng tự nói với lòng mình, Cảnh Dật Thần cũng chỉ người phụ nữ đó ăn bữa cơm mà thôi, không có gì không có gì cả...
Nhưng khi cô nhìn thấy hai người trong hình đang ấm áp cùng nhau ăn cơm, thật ra trong lòng hoàn toàn không có thoải mái như bản thân tưởng tượng
Cô đè nén cảm giác chua xót đó xuống, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng: “Chụp không tồi, cậu cũng có tố chất làm chó săn rồi.”
Mễ Hiểu Hiểu rất là không vui, giận không thèm giành hơn với cô mà nói: “Cái gì thế, tôi mạo hiểm bị đuổi khỏi công ty mà chụp tấm hình này, nhưng không phải là để khoe khoang trình độ chụp ảnh của tôi nhé!”
“Cậu mau nhanh nhanh thừa lúc tổng giám đốc và vị hôn thê của anh ấy vẫn chưa có kết hôn, đem anh ta bắt lại! Như vậy, cậu chính là bà chủ của tập đoàn Cảnh Thịnh rồi! Bà chị à đến lúc đó tôi nhất định sẽ đi theo cậu hưởng một chút ánh sáng nhỉ! Nhanh lên, trước tiên hãy đuổi theo người đàn ông của cậu!”
Cô rõ ràng nhìn thấy tâm hồn Thượng Quan Ngưng không có ở đây, giận sôi máu, bàn tay dùng sức nhéo lên mặt Thượng Quan Ngưng một cái: ‘Wey wey wey, cậu có thể có một chút lòng cầu tiến được không, người đàn ông ưu tú như vậy, cậu phải nhanh mà nắm lấy! Nếu không được, liền cho anh ấy dùng một ít thuốc nhá, dù sao mọi ngày cũng là cậu pha trà cho anh ta!”
Nội tâm Thượng Quan Ngưng vốn là đang nặng nề, bị cô chọc cho cười một tiếng, sắc mặt có hơi trắng bệch dần dần trở nên bình thường.
Cô xoa xoa lên chỗ vừa bị nhéo, không nhịn được bẹo má Mễ Hiểu Hiểu một cái: “Cảm ơn cậu đã cho tôi một ý kiến hay, có lẽ hôm nào tôi có thể thử một chút!”
Mễ hiểu Hiểu sửng sốt nghe cô nói, không thể tin được hỏi: “Thử cái gì?”
“Bỏ thuốc đó!” Thượng Quan Ngưng chớp chớp mắt nói, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
...
Trong một quán cà phê có phong cách tao nhã, Cảnh Dật Thần đang ngồi đối diện với Đường Vận.
Cả người Đường Vận mặc một bộ váy màu lam nhạt bình thường, tóc dài xõa vai, ngũ quan tinh xảo rất giống một 乃úp bê, trên người lộ ra hơi thở tươi mát thanh nhã.
Chỉ đơn giản nhìn qua khí chất, cô đúng thật có ba phần giống với Thượng Quan Ngưng.
Nhưng Cảnh Dật Thần không cảm thấy hai người bọn họ có chỗ nào giống nhau, anh nhìn thoáng qua mái tóc dài của Đường Vận, Thượng Quan Ngưng bởi vì cô ta mà tiễn đi mái tóc dài của mình thật sự anh không có lời nào để giải thích.
Có lẽ mấy năm gần đây Đường Vận đã nuôi tóc dài, trước kia tóc cô ấy cũng chỉ đến ngang vai, hơn nữa còn rất thích cắt tóc, cũng thường xuyên nhuộm đủ màu đủ sắc.
Thời gian mười năm, cô ấy đã thay đổi quá nhiều.
Thời điểm anh đi Mỹ đón cô, thiếu chút nữa không nhận ra cô.
“Anh Dật Thần, anh nói cái gì! Anh đã kết hôn?" Trong đôi mắt thật to của Đường Vận nhanh chóng chứa đầy nước mắt, khuôn mặt tinh xảo ngập tràn tủi thân: “Vậy anh đến đón em trở về làm gì? Em mặc kệ, sau này em muốn đi theo anh, cùng anh kết hôn! Anh phải bảo vệ em, anh đã nói, bảo vệ em cả đời!”
Trên mặt Cảnh Dật Thần không có vẻ lãnh đạm hờ hững như ngày thường, mà là có nhàn nhạt quan tâm.
Nhưng lời nói của Đường Vận khiến anh khẽ nhíu mày.
“Tôi đón em trở lại vì muốn cho em cuộc sống tốt hơn, tôi cũng sẽ luôn bảo vệ em, nếu như em cảm thấy hai mươi vệ sĩ quá ít, tôi có thể gọi thêm cho em hai mươi vệ sĩ.”
Nước mắt nóng hổi trên mặt Đường Vận thi nhau rơi xuống, tức giận nói: “Một vệ sĩ em cũng không cần, em muốn anh, nếu như anh không đồng ý cùng em kết hôn, em sẽ liền ૮ɦếƭ, dù sao mười năm trước em nên đã ૮ɦếƭ!”
Sắc mặt Cảnh Dật Thần bỗng nhiên thay đổi,
Đường Vận tựa hồ biết bản thân mình nói sai, thấy sắc mặt Cảnh Dật Thần như băng, nhưng cô lại không lùi bước, đối diện với anh.
Cảnh Dật Thần nhìn thấy cô rõ ràng đang sợ hãi nhưng lại tự trấn tĩnh bản thân, lửa giận trong lòng lập tức tiêu tán.
Anh có thể tàn nhẫn, lãnh khốc, hung ác với bất kì ai, nhưng duy nhất là không thể phát giận với Đường Vận.
Nếu có thể, anh hy vọng cô có thể vẫn luôn năng động vui vẻ như trước, quên đi quá khứ đau khổ mà sống hết cuộc đời.
Anh cũng có tin tưởng, với năng lực hiện giờ của chính mình chắc chắn có thể bảo vệ được cô, không cho cô sai lầm bất kì việc gì nữa.
Nhưng là, anh tìm được cô, hơn nữa còn đưa cô về nước, không phải vì hủy diệt hôn nhân chính mình, nếu ngay từ lúc đầu anh định cưới cô thì chắc chắn sẽ không kết hôn với Thượng Quan Ngưng.
Tất cả mọi người cho rằng, anh không chịu chạm vào nữ nhân, không chịu kết hôn, là bởi vì Đường Vận. Nhưng chỉ có chính bản thân anh rõ ràng nhất, chỉ là bởi vì lúc đó anh chưa gặp được Thượng Quan Ngưng mà thôi.
Anh vì tìm được Đường Vận, đã rời khỏi Cảnh gia mười năm, vẫn luôn ở bên ngoài phiêu bạc, vận dụng và sử dụng hết toàn bộ năng lực và mối quan vệ để tìm cô.
Cảnh Trung Tu cảm thấy anh đã điên rồi, thậm chí không một lần cung cấp sự hỗ trợ của gia tộc cho anh.
Bà ngoại với hai vị lão thái thái, đã rùng mình rất nhiều năm, bởi vì anh rất hoàn hảo, liên kết thông đồng với nhau tìm bằng được đủ loại nữ nhân đến bên anh, để làm cho anh quên được Đường Vận.
Nhưng anh không động vài Những nữ nhân kia không phải bởi vì Đường Vận.
Việc anh không quên được Đường Vận, không chịu từ bỏ tìm cô cùng với tình yêu không hề có quan hệ.
Nếu Đường Vận là cái con trai, anh cũng sẽ như thế, sẽ không từ bỏ mà đi tìm. nhưng nếu thật sự như vậy, không chừng tất cả mọi người sẽ cho rằng xu hướng giới tính của anh có vấn đề.
Mười năm tới, mọi người trong nhà vẫn luôn tìn người phụ nữ khác cho anh, nhung vẫn luôn không có kết quả gì.
Cho dù tất cả mọi người đều hiểu lầm anh, hay thậm chí Đường Vận cũng hiểu lầm anh thì anh cũng không quan tâm. Anh chỉ cần Thượng Quan Ngưng không hiểu lầm anh là được.
Bất quá, anh bây giờ đang cảm thấy, Thượng Quan Ngưng lúc này đang hiểu lầm lớn.
Bởi vì nửa giờ trước, A Hổ có nói cho anh là có một nữ nhân cầm điện thoại chụp lén ảnh anh với Đường Vận, hơn nữa còn đem ảnh người đó cho anh xem.
Anh biết người này, là người phụ trách hướng dẫn cho Thượng Quan Ngưng ở bộ quan hệ xã hội, có quan hệ với Thượng Quan Ngưng rất tốt, anh còn nghe Thượng Quan Ngưng nhắc quá về cô, hình nhgư tên là Mễ Hiểu Hiểu.
Cái cô Mễ Hiểu Hiểu chụp lén bọn họ, nhất định là đem ảnh chụp đưa cho Thượng Quan Ngưng xem, anh có thể tưởng tượng ra, Thượng Quan Ngưng lúc này đang rất tức giận.
Bởi vì một phút đồng hồ trước, anh đã nhận được tin nhắn của Thượng Quan Ngưng: [Đêm nay anh không được về nhà, ngủ ngoài đường đi!]
Cảnh Dật Thần khóe miệng hơi hơi lộ ra một tia cười khổ, nhanh chóng trả lời tin nhắn của cô: [Hiện giờ cán bộ cai quản an ninh khu vực rất nghiêm ngặt, không cho ai được ngủ ngoài đường cái đâu".
Đường Vận thấy bản thân vừa khóc lại vừa nháo, lại giả bộ đáng thương, vậy mà Cảnh Dật Thần chẳng những không an ủi cô, ngược lại còn thất thần! Hơn nữa khóe môi còn mang theo ý cười hiếm thấy, kiên nhẫn trả lời tin nhắn!
Cô biết anh vẫn luôn lãnh đạm, thậm chí là không gần phụ nữ, nhưng mà cô vẫn luôn cảm thấy, Cảnh Dật Thần vẫn luôn bất đồng! Ít nhất là anh sẽ không ôn hòa với người khác như cô.
Nhưng hiện tại việc này hoàn toàn không đúng rồi!
Khẳng định là bởi vì người vợ kia của anh.
Hừ, cô cũng không tin, Cảnh Dật Thần thật sự thích người phụ nữ kia!
Cô xinh đẹp trong ánh mắt hiện lên một tia ác độc, không có ý tốt nói: “Dật thần ca ca, em muốn tới thăm nhà anh, vợ của anh nhất định là một người phụ nữ tốt, em cũng muốn gặp cô ấy!"
Anh không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Không được.”
Anh cùng cô gặp mặt, Thượng Quan Ngưng đã đánh nghiêng bình dấm chua, muốn đuổi anh ra ngủ ngoài đường cái, nếu là đem Đường Vận đưa về nhà, Thượng Quan Ngưng tuyệt đối sẽ lập tức biến mất trong thế giới của anh.
Việc này anh không thể gánh vác hết hậu quả!
Huống chi, bây giờ anh đã sang tên nhà cho Thượng Quan Ngưng, cho cô quyền định đoạt, cô không thích người khác tới, vậy nên không thể tùy tiện dẫn người khác về nhà.
Hơn nữa, anh cũng không thích có người quấy rầy sinh hoạt của hai người bọn họ. Cho dù là Đường Vận cũng không được.
Đường Vận nghe vậy, lập tức không cao hứng, bĩu môi nói: “Anh không cho em đi, em liền chán ghét cô ta! Cô ta khẳng định không phải người tốt gì, rất chán ghét, anh mau mau ly hôn với cô ta đi!"
Cảnh Dật Thần sắc mặt dần dần lạnh xuống, ngữ khí có chút đạm mạc nói: “Cô ấy không cần em phải thích, em chỉ cần tự lo tốt cho bản thân mình là đủ rồi."
"Em thiếu cái gì thì nói với người của anh, bọn họ sẽ làm thay cho em, về sau không cần làm bậy."
Đường Vận biết, "Làm bậy" trong miệng Cảnh Dật Thần là chỉ việc cô tới Tập Đoàn Cảnh Thịnh tuyên bố bản thân là vị hôn thê của anh.
Cô rất không phục, trên thế giới này không ai có tư cách gả cho Cảnh Dật Thần, chỉ có Đường Vận cô mới có tư cách đó, dựa vào cái gì mà cô ngay cả "vị hôn thê" cũng không được làm.
Rốt cuộc là tiện nữ nào chiếm vị trí của cô, đoạt đi Dật Thần ca ca của cô, xem ra cô không xé rách mặt cô ta thì cô khoing còn là Đường Vận nữa.
Cô rất phẫn nộ, điện thoại Cảnh Dật Thần bỗng nhiên vang lên.
Cảnh Dật Thần nhìn thoáng qua điện thoại, thần sắc lãnh đạm làm lơ.
Nhưng điện thoại vẫn cố chấp vang lên, anh mà không nghe chắc chắn không được.
Đường Vận đem hành biểu hiện không kiên nhẫn của Cảnh Dật Thần để ở trong mắt, trong lòng mừng thầm.
Khẳng định là vợ của Dật Thần gọi tới, mà nh chắc chắn không thích cô ta nên mới không muốn tiếp điện thoại.
Cô nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ Cảnh Dật Thần chỉ là bị trong nhà gây áp lực nên mới cưới nữ nhân kia về để che mắt người trong nhà, chẳng qua chỉ là một con tiện nhân hám tiền dơ bẩn ở trong nhà để giúp đỡ nhu cầu của Cảnh Dật Thần mà thôi.
Chỉ là, một lát sau, Cảnh Dật Thần vẫn là dùng thần sắc lãnh đạm tiếp điện thoại, nói: “Có việc?”.
Trong điện thoại vang lên âm thanh của bà nội Mạc Lan, bà không hề để bụng việc lạnh nhạt của cháu trai, chỉ oán giận nói: "sao giờ con mới nhận điện thoại của ta, ngay cả điện thoại của bà cũng không nhận!"
“Không có việc gì thì cúp đây.”
“Đừng đừng đừng, có việc! Cái tiểu tử thúi này, bà nội tìm con làm sao có thể không có việc gì!” Mạc Lan nói nhanh, theo sau lại có chút ngập ngừng nói: "việc kia, lần trước là bà không đúng, không biết rõ việc gì nên liền nói con, lần tới sẽ không thế nữa! Hơn nữa, bà đã đem A Nhiên mắng cho một trận, đem nó nhốt ở nhà để ăn năn hối cải."
Cảnh Dật Thần nhàn nhạt “Ân” một tiếng, sắc mặt cũng không bởi vì bà nội xin lỗi mà có hòa hoãn.
Từ nhỏ đến lớn, loại việc này anh đã gặp qua quá nhiều lần.
Mỗi lần mặc kệ là gặp được chuyện gì, anh nhất định sẽ bị bà nội mắng trước, luôn cảm thấy anh bắt nạt Cảnh Dật Nhiên.
Anh sẽ không tỏ ra đáng thương, và cũng khinh thường việc giải thích, không giống Cảnh Dật Nhiên như vậy càng ngày càng được bà nội thương yêu. Mặc dù bị ủy khuất gì anh cũng đều im lặng chịu đựng.
Anh chưa bao giờ hy vọng xa vời được nhận nhiều sự quan tâm. Chỉ cần không vô duyên vô cớ bị trách cứ đã là tốt lắm rồi.
Được mọi người bảo hộ, vĩnh viễn đều chỉ có một người Cảnh Dật Nhiên.
Ai kêu anh là một đứa từ nhỏ đã không có mẹ!
Anh đã sớm hình thành thói quen bị lạnh nhạt, cho nên càng lớn càng lạnh nhạt vô tình.
Bà nội không bởi vì cháu trai lãnh đạm mà dừng nói chuyện, vẫn lải nhải như cũ: “Hôm nay con cần phải đem con bé đưa về nhà, cho chúng ta nhìn một cái! Sau đó mau chóng làm hôn ước, sau đó,sinh một thằng cu mũm mĩm để nối dõi tông đường a!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc