Chỗ mềm mại bị dùng sức nhào nặn, đau đớn từ иgự¢ truyền đến, Trịnh Vũ Lạc không tự chủ được kêu đau thành tiếng.
"Anh buông tay!"
"Xuỵt! Tiểu bảo bối, đừng nói chuyện, vừa rồi em kêu không dễ nghe? Thêm một lần, kêu to lên, tôi rất thích!"
Môi Cảnh Trí gần như muốn áp vào môi Trịnh Vũ Lạc, tay anh càng dùng sức.
Anh nói lời mập mờ, thế nhưng trong ánh mắt của anh không có một tia mơ màng.
Rất rõ ràng, anh chỉ là đang phát tiết phẫn nộ của mình mà thôi.
Da thịt Trịnh Vũ Lạc trắng nõn, bình thường chỉ không cẩn thận ᴆụng phải đều sẽ đỏ một mảng lớn, cô không cần ૮ởเ φµầɳ áo ra xem xét cũng biết, hiện tại trước иgự¢ của cô, nhất định đều là xanh tím!
Thân thể của cô một mực phát run, răng đều run rẩy, cô muốn đẩy Cảnh Trí ra, tuy nhiên lại bị anh áp sát.
Cô xấu hổ giận dữ ngẩng đầu, trong mắt xinh đẹp đều là phẫn hận: "Thả tôi ra! Tôi và anh không thù không oán, hôm nay tôi tới tìm bạn, đi nhầm chỗ nên đã xin lỗi! Muốn Gi*t tôi, cứ việc Gi*t! Đùa nghịch lưu manh tính là anh hùng gì!"
Cảnh Trí đè mạnh cô lên trên tường, không cho cô có chỗ để né tránh, cánh tay trực tiếp tiến vào trong áo lông của Trịnh Vũ Lạc, мơи тяớи eo thon, sau đó mò lên đỉnh núi ngạo nghễ.
Xúc cảm lạnh buốt, để Trịnh Vũ Lạc cảm thấy cực kỳ không thoải mái, xấu hổ để cô rất muốn ૮ɦếƭ.
Thế nào cô cũng không hiểu, vì sao chính mình năm lần bảy lượt ᴆụng vào tay Sean, hoặc là bị vứt bỏ nửa cái mạng, hoặc là bị anh nhục nhã!
"Tôi cho tới bây giờ đều không phải là anh hùng gì, không phải cô đều biết sao? Tôi Gi*t người giống như cắt đậu phụ, đùa nghịch lưu manh đương nhiên cũng là điểm mạnh của tôi! Chẳng qua, có một thứ cô nói sai rồi!"
Trịnh Vũ Lạc cắn chặt môi, qua một hồi lâu mới hỏi: "Nói sai chỗ nào!"
"Mối thù của chúng ta đã sớm đếm không hết, sao vậy, cô quên hết sạch rồi sao?"
Cảnh Trí nói xong, bàn tay lạnh buốt từ đỉnh núi này của Trịnh Vũ Lạc, chuyển qua một đỉnh núi khác, sau đó mò xuống tìm kiếm.
Trịnh Vũ Lạc vô cùng bối rối, ngăn cản anh, hai cánh tay dùng hết toàn lực ôm lấy tay trái của anh, không chịu để cho anh tiếp tục hướng xuống.
"Tôi căn bản cũng không biết anh! Làm sao có thể có ân oán với anh! Anh như vậy không sợ tôi báo động để cảnh sát đến bắt anh sao? Anh muốn phụ nữ, chỗ khác còn nhiều!"
Tay Cảnh Trí, bị Trịnh Vũ Lạc liều mạng ngăn cản, anh cũng không miễn cưỡng, căn bản không hướng xuống, không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc.
Trịnh Vũ Lạc chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, sức lực Cảnh Trí quá anh, để cho cô hoài nghi, một phút sau chính mình sẽ bị anh Ϧóþ nát!
Không có dễ chịu chút nào, đau rát, nước mắt Trịnh Vũ Lạc giống như ngọc trai mất dây ngừng rơi đi xuống.
"Phụ nữ ở chỗ khác xác thực rất nhiều, nhưng tôi đều không thích, tuy em gái sinh đôi của cô và cô giống nhau như đúc, nhưng tôi vẫn không thích! Tôi chỉ muốn cô! Trịnh Vũ Lạc! Tra tấn cô, mới là niềm vui thú duy nhất trong cuộc đời tôi!"
Tiếng Cảnh Trí lạnh lùng mà tàn nhẫn, quanh quẩn trong phòng.
Thái dương dần dần biến mất ở chân trời, ánh sáng biến mất, trong phòng đã thay đổi đến mức vô cùng tối tăm.
Trong phòng tối om, phóng đại tất cả cảm giác.
Thính giác, xúc giác, còn có sợ hãi vô cùng.
Trịnh Vũ Lạc gần như sắp hỏng mất!
Tại sao phải để cho cô gặp được chuyện như vậy! Cô đã sống rất khổ cực, đã bị cảm giác tội lỗi ép không thở nổi, làm sao còn phải thừa nhận một người đàn ông xa lạ nhục nhã!
Trịnh Vũ Lạc bỗng nhiên ghé vào vai Cảnh Trí, cúi đầu cắn mạnh lên.
Cảnh Trí mặc áo trống đạn mà tổ chức sát thủ đặc chế cho anh, cho dù Trịnh Vũ Lạc có một con dao, cũng đâm không rách.
Nhưng lúc này anh lại hi vọng mình bị Trịnh Vũ Lạc cắn bị thương, bời vì như vậy, Trịnh Vũ Lạc sẽ ᴆụng phải máu của anh, đến lúc đó thần tiên cũng không cứu được mạng của cô!
Cảnh Trí cười lạnh: "Không biết tự lượng sức mình!"
Mấy năm này Trịnh Vũ Lạc đều một thân một mình xông xáo ở bên ngoài, tuy cô trầm mặc không thích nói chuyện, thế nhưng kiến thức của cô không ngừng mạnh lên.
Động miệng một chút, cô liền biết trên người Cảnh Trí mặc áo chống đạn, căn bản cô không cắn nổi.
Cô giống như bị điên đánh Cảnh Trí, đáng tiếc Cảnh Trí huấn luyện lâu dài, đối với một ít đau đớn này, không để vào mắt.
Anh lập tức bật đèn, trong phòng bỗng nhiên sáng ngời, Trịnh Vũ Lạc đưa tay ngăn trở đôi mắt.
Một lát sau, cô mới thích ứng ánh sáng trong phòng.
Cô ngẩng đầu nhìn Cảnh Trí, chờ thấy rõ dung mạo của anh, cô hoàn toàn ngây ngẩn cả người!
Trên cái thế giới này, tại sao có thể có người có bộ dạng anh tuấn như thế!
Cái này so với trước đó cô thấy qua Sean hoàn toàn không giống!
Một người, sao có thể tùy tâm sở dục thay đổi dung mạo của mình như vậy! Cái này căn bản không có khả năng!
Thế nhưng rõ ràng giọng của họ đều là cùng một người!
Không không không, không đúng!
Người đàn ông trước mắt, vì sao lại để cho cô cảm thấy quen mặt!
"Rốt cuộc anh là ai?!"
Dưới ánh đèn, trong mắt Trịnh Vũ Lạc hiện ra hoảng sợ và bối rối, Cảnh Trí vô cùng thưởng thức thời khắc bất lực và đáng thương này.
Năm đó, anh còn bất lực, còn đáng thương hơn!
Cảnh Trí khẽ cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng: "Tôi là Sean, cũng là sát thủ đứng đầu danh sách trăm vị sát thủ toàn cầu, Ma Mỵ. Hay là, cô cô quen thuộc cái tên khác dễ nghe hơn của tôi!"
Anh ta quả nhiên là Sean!
Toàn thân Trịnh Vũ Lạc như rớt vào hầm băng!
Anh là sát thủ!
Quái vật Gi*t người không chớp mắt!
Trịnh Vũ Lạc vừa định hỏi anh một cái tên khác là gì, liền thấy phía sau Cảnh Trí, có thứ bay đến sau anh.
Cô không có nhắc nhở anh tránh né, giờ phút này cô hận không Gi*t được ác ma nhục nhã cô!
Một giây đồng hồ sau, một liều thuốc mê đặc biệt nhằm vào thân thể Cảnh Trí, bắn vào gáy anh.
Thuốc mê bình thường, thậm chí là đạn, cũng sẽ không tạo thành tổn thương quá lớn với Cảnh Trí.
Thế nhưng, ý thức của anh rất nhanh liền trở nên mơ hồ, tứ chi trở nên cứng ngắc, anh quay người nhìn xem là ai bắn về phía mình cũng không được!
Ngoại trừ viện nghiên cứu virus có loại thuốc mê mạnh này, trong nháy mắt để anh mất đi năng lực hành động, nơi khác đều không có!
Hỏng bét!
Anh trúng kế!
Cảnh Trí bất tri bất giác biết, theo dõi Trịnh Vũ Lạc không chỉ hai người, vẫn còn có rất nhiều người luôn luôn ẩn nhẫn, anh cảnh giác mạnh như vậy, vậy mà không có phát hiện!
Anh chậm rãi cúi đầu xuống, khó có thể tin nhìn Trịnh Vũ Lạc trong иgự¢, lúc nào mà cô đã liên thủ với người của viện nghiên cứu virus rồi?!
Lại là cô!
Bảy năm sau, anh lại một lần nữa bị đưa vào tay Trịnh Vũ Lạc!
Cảnh Trí chậm rãi nhắm mắt lại, cũng không còn cách nào kháng cự tác dụng của thuốc, cả người lâm vào bóng tối, ngửa mặt ngã nhào trên đất.
“Phù phù” một tiếng vang lớn, người đàn ông đang gắt gao đè Trịnh Vũ Lạc trên tường đã bị ném lên mặt đất.
Chỉ nghe tiếng thôi, liền biết bị quăng ngã rất đau.
Nhưng người đàn ông tàn nhẫn ngông cuồng kia, giờ phút này căn bản không biết đau, hắn đã hôn mê.
Trịnh Vũ Lạc có chút khó tin.
Tên ác ma kia đã ૮ɦếƭ sao?
Là ai cứu cô?
Cô rúc trong ven tường, khẩn trương nhìn bốn phía.
Ngoài cửa sổ, có một bóng người bỗng nhiên đáng lên cửa sổ.
“Oanh” một tiếng vang lớn, cửa sổ sát đất hoàn toàn vỡ vụn, một người đàn ông áo đen xông vào, theo sau lại có ba người đàn ông trung niên tóc vàng mắt xanh tiến vào.
Sói ác vừa mới ngã xuống, trước mắt liền có hổ dữ tới!
Trịnh Vũ Lạc sợ tới mức tim gần như ngừng đập!
Cô không biết Cảnh Trí bị trúng thuốc mê, cô chỉ cho rằng Cảnh Trí bị mấy người này Gi*t ૮ɦếƭ.
Tuy rằng cô được cứu giúp, nhưng thoạt nhìn mấy người này đều là dáng vẻ Gi*t người không chớp mắt, trong lòng sợ hãi không giảm chỉ tăng.
Bị Sean tra tấn dù sao cũng tốt hơn bị bốn người này tra tấn!
Lúc này Trịnh Vũ Lạc không dám khóc, tứ chi cứng đờ đứng ở nơi đó, cũng không dám chạy trốn, sợ chọc giận đối phương.
Bên trong bốn người có một người cầm đầy, khuôn mặt đã có chút già nua, nhưng ông ta rất nhanh nhẹn sức lực cũng lớn.
Ông ta dùng một tay kéo Cảnh Trí đến giữa phòng, dặn dò ba người còn lại: “Kiểm tra vân tay và võng mặt!”
Ông ta cần phải xác định, người này có phải Cảnh Trí thật hay không, trong khoảng thời gian ông ta đã bắt mười mấy người nhưng đều là giả.
Ba người động tác nhanh nhẹn lấy ra dụng cụ, một người cầm lấy hai tay Cảnh Trí ấn lên một dụng cụ liền có tiếng báo hiệu: Nghiệm chứng thành công!
Thành công?!
Bốn người tức khắc vui vẻ, tám đôi mắt đều phát ra ánh mắt nóng cháy, không biết còn tưởng rằng bọn họ nhặt được vàng!
Mười ngón tay đã nghiệm chứng thành công, xác suất là Cảnh Trí thật lên đến 90%!
Một người khác lập tức kéo mí mắt Cảnh Trí lên, dụng cụ quét qua đôi mắt của hắn, dụng cụ lại lần nữa phát ra thanh âm: Nghiệm chứng thành công!
“Thật tốt quá! Chúng ta rốt cuộc tìm được hắn! Lão đại, hắn là người thật!”
“Lần này không để hắn trốn thoát nữa!”
“Thí nghiệm của chúng ta lại có thể tiếp tục! Vật thí nghiệm tốt như vậy cả thế giới chỉ có một!”
Ba tên thuộc hạ không nhịn được hưng phấn hoan hô, hoàn toàn coi Trịnh Vũ Lạc sác mặt trắng bệch đứng một bên là không khí.
Người đàn ông cầm đầu cũng cực kì cao hứng, ông ta lớn tuổi hơn ba người kia rất nhiều cũng trầm ổn hơn: “Cho hắn mang mặt nạ, lát nữa sẽ đưa hắn về!”
Ông ta phân phó xong, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Trịnh Vũ Lạc.
“Cô gái nhỏ, đã lâu không gặp, không nghĩ tới cô lại giúp tôi một việc lớn! Thật sự phải cảm ơn cô, bằng không hôm nay khẳng định sẽ không thuận lợi như vậy!”
Gương mặt điển hình của người châu Á, tiếng Trung cũng cực kì chuẩn, trên mặt cũng cực kì hòa nhã, giống như một người rất dễ nói chuyện.
Đại não của Trịnh Vũ Lạc đã không thể tự hỏi!
Mọi việc hôm nay có chút quỷ dị!
Chuyện này rốt cuộc là sao!
Cô hít sâu một hơi, bởi vì quá căng thẳng mà hai tay gắt gao nắm chặt.
“Tôi cũng chưa giúp đỡ được, phải là tôi cảm ơn các người, cám ơn các người đã cứu tôi!”
Người đàn ông này lại nói cảm ơn cô!
Vì cái gì?!
Chẳng lẽ bọn họ lợi dụng cô để Gi*t ૮ɦếƭ Sean sao?
Nhưng cô chưa hề giúp được gì a!
Giờ phút này, nhìn đến động tác cùng biểu tình của bốn người, cô đã biết Sean không phải đã ૮ɦếƭ, mà là hôn mê. GIống như Sean đối với bọn họ cực kì quan trọng.
Trịnh Vũ Lạc không biết người trước mặt là tốt là xấu, nhưng nhìn dáng vẻ thì dễ nói chuyện hơn Sean nhiều, mặc kệ thế nào, cô đều phải cảm ơn đối phương vài câu, không ai đánh người mặt cười, thái độ cảu cô thành khẩn cảm kích đối phương, nói không chừng có thể tránh được một kiếp.
“Nhưng tôi cũng không quen ngày. Chúng ta đã gặp nhau sau?”
Người đàn ông bỗng nhiên cười ha hả “Ha ha ha”, này tiếng cười có ba phần điên cuồng bảy phần trào phúng, khiến Trịnh Vũ Lạc cảm thấy không thoải mái, giông như mình vừa hỏi một vấn đề rất ngu xuẩn.
“Nga, tiểu nha đầu, xem ra cô không nhớ rõ tôi! Cũng đúng cô là người bạc tình như vậy, bảy năm trước mới gặp tôi một lần có quên cũng không lạ!”
Trịnh Vũ Lạc nhíu mày, bảy năm trước?
Là năm mà Cảnh Trí?
Người đàn ông chậm rãi lấy xuống chiếc mũ che khuất nửa khuôn mặt, một khuôn mặt già nua có chút hòa nhã hiện ra trước mắt Trịnh Vũ Lạc.
Giọng điệu của ông ta ôn hòa, khuôn mặt thoạt nhìn cũng hiền lành như chú hàng xóm, nhưng trong nháy mắt khi Trịnh Vũ Lạc nhìn thấy mặt ông ta, khuôn mặt lập tức trắng bệch!
Cô khó tin nhìn người đàn ông trước mắt, rốt cuộc chống đỡ không được thân thể mình lập tức xụi lơ trên mặt đất.
Sợ hãi cùng phẫn nộ nháy mắt bao trùm cả người cô!
Loại cảm giác vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, so với vừa rồi bị Sean đè ở trên tường dùng súng chĩa vào đầu càng khiến cô đau khổ sợ hãi hơn!
Là ông ta!
Bảy năm trước chính ông ta đã mang Cảnh Trí từ trong tay cô đi!
Cả đời cô cũng không thể quên được khuôn mặt này!
Bảy năm trước bởi vì này khuôn mặt, cô đã từng gặp ác mộng vô số lần! Ở trong mộng, là ông ta hung ác muốn Gi*t cô, muốn Gi*t Cảnh Trí!
Kết hợp lời ông ta mới nói, còn có hôm nay thu được tờ giấy tin nhắn, trong giây lát Trịnh Vũ Lạc liền nhin người nằm trên mặt đất đang hôn mê mặc cho ba người kia làm gì thì làm.
Nếu đến bây giờ Trịnh Vũ Lạc cũng không biết người trên mặt đất là ai, thì mấy năm nay cô đã sống uổng phí!
Cảnh Trí!
Hắn là Cảnh Trí!
Trách không được hắn biết tên cô!
Trách không được hắn hận cô như vậy!
Cô tìm hắn lâu như vậy, nhưng vẫn không biết hóa ra bọn họ đã sớm gặp nhau!
Khó trách cô lại cảm thấy hắn quen mắt như vậy!
Khuôn mặt hắn tương tự như mặt Cảnh Dật Nhiên!
Trịnh Vũ Lạc ý thức được thân phận của Cảnh Trí, hận không thể trực tiếp lấy súng tự Gi*t mình!
Vì sao!
Cảnh Trí thật vất vả mới chạy thoát, lại bởi vì cô mà bị bắt được một lần nữa!
Cô hận ૮ɦếƭ mình!
Nước mặt của Trịnh Vũ Lạc rơi xuống, trong lòng đau đớn lan tràn khắp người, nháy mắt đem cô chôn vùi!
Trong nháy mắt cô đã quên sự sợ hãi, quên mất bốn người này tùy thời có thể lấy đi mạng sống của cô, không quan tâm bổ nhào vào người Cảnh Trí, gắt gao ôm lấy hắn, thét chói tai nói với người đàn ông cầm đầu: “Ông thả hắn đi! Tôi đi theo ông, ôngi muốn thế nào cũng được!”
Giọng nói của cô mang theo sự đau đớn đến tan nát cõi lòng.
Giống như toàn thế giới này không có ai đáng để cô quan tâm, cũng căn bản không quan tâm sự sống ૮ɦếƭ của mình, chỉ muốn bảo vệ người đàn ông đang hôn mê kia.
Cô đã nợ hắn một lần, lúc này đây, cô chẳng sợ mình sẽ ૮ɦếƭ, cũng tuyệt đối không thể để bốn người này mang Cảnh Trí đi một lần nữa!