Theo lý thường Cảnh Dật Thần rất thích giọng nói của cô, thích hơn nữa là anh hi vọng cô ở trước mặt anh không chút kiêng dè nói ra tất cả những yêu cầu – anh biết mình có bao nhiêu năng lực, nếu như một ngày nào đó cô chọc thủng cả trời, anh cũng có thể bình tĩnh giúp cô vá lại.
Anh sủng nịnh sờ sờ mái tóc dài mềm mại của cô, đem bật lửa đưa cho cô: “Cẩn thận một chút.”
Thượng Quan Ngưng cho anh một cái nhõng nhẽo khinh khỉnh, bật lửa lên đốt pháo liền ném nhanh ra ngoài.
Trong không khí “ầm” một âm thanh vang lên, những mảnh giấy màu đỏ nhất thời bay tán loạn đầy trời.
“Loại pháo này là dành cho trẻ con chơi đùa, âm thanh vang, nhưng lại không có tính nguy hiểm, không bị thương! Anh muốn thử không?”
Cảnh Dật Thần nhìn cô chơi đùa vui vẻ, cười nhận lấy một cái pháo đốt ném đi ra ngoài.
Hai người trưởng thành, anh một cái cô một cái, cùng đám trẻ nít chơi nghịch ngợm đốt pháo, một chút cũng không ý thức được có bao nhiêu ấu trĩ.
Càng là hành động trẻ con, càng có thể thu hút trẻ con ngây thơ vui vẻ.
Ít nhất, khi Cảnh Dật Thần cùng cô về nhà, tâm trạng cũng cực kì thoải mái.
Đêm đã khuya, nên ngủ.
Thượng Quan Ngưng mặc xong áo ngủ, bị Cảnh Dật Thần trực tiếp từ phòng ngủ của cô, ôm vào phòng ngủ của mình.
Thượng Quan Ngưng không có giãy giụa, cũng không có yêu cầu đòi chia phòng ngủ, mà là an an ổn ổn ngủ trong иgự¢ Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần vô cùng cảm tạ cái Tết âm lịch này, bằng không không biết đến khi nào cô mới đồng ý cùng anh ngủ chung!
Anh cẩn thận ôm cô, cơ thể hai người tiếp xúc, hơi thở phả vào nhau, ánh mắt Ϧóþ nghẹt nhau, làm Cảnh Dật Thần hơi kém mất khống chế.
Anh nhìn cô đang say sưa ngủ, lại nhìn vị trí nào đó trên cơ thể mình đang phản ứng mãnh liệt, không khỏi cười khổ.
Tại sao cô luôn dễ dàng đã phá vỡ lực phòng tuyến chống cự của anh.
Từ khi nào, anh cũng không vì phụ nữ động tâm, vì thế có khi chính anh cũng hoài nghi bản thân “Năng lực.”
Hiện tại, không cần nghi ngờ.
Hai người ở bên ngoài chơi đùa lúc lâu, ban đêm ở trong này ấm áp, ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hai người vẫn còn đang ngủ say, cửa phòng bị lặng lẽ mở ra, sau đó có hai người đi vào.
Cảnh Dật Thần tương đối đề phòng, cảm giác được khác thường liền lập tức mở mắt.
Nhưng không đợi anh kịp phản ứng, chăn đã bị người khác xốc lên.
“Thằng nhóc đáng ghét, ăn Tết cư nhiên dám không trở về nhà! Cháu tạo phản à? Bà vì cháu mà trang hoàng nhà cửa này, lão già, mau đến đây, xách thằng cháu xấu xa này về nhà đánh một trận!” Bà nội Mạc Lan tiếng nói thật lớn, đèn chùm thủy tinh treo ngược trong phòng đều bị lay động.
Thượng Quan Ngưng chỉ cảm tháy cả người bỗng lạnh, sau đó bị một tiếng nói rất lớn đánh thức.
Cô mở mắt liền thấy một quý bà đem chăn trên người bọn họ xốc lên, bên cạnh cô còn có một lão gia tử đang đứng rất không tình nguyện, hai người bọn họ đều sững sờ, ngơ ngác nhìn cô.
Thượng Quan Ngưng thét một trận chói tai, liều mạng trốn vào trong иgự¢ Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần và bà nội, chỉ cảm thấy cả người cũng không tốt rồi!
Anh tức giận một tay lấy chăn kéo trở về, bọc Thượng Quan Ngưng lại, nhẹ giọng an ủi: “Không có việc gì, là ông nội và bà nội anh, đừng sợ.”
Thượng Quan Ngưng gắt gao bắt lấy chăn, đem mặt mình chôn đến đầu gối.
Cô không phải là sợ, là xấu hổ đấy!
Chiếc váy ngủ cô mặc chỉ dài đến gối, màu đỏ, cùng Cảnh Dật Thần ôm nhau ngủ chung một giường, cứ như vậy bị xốc chăn, mà người này là bà nội của anh đó!
Mặt mũi cô bị ném đến nhà bà ngoại luôn rồi!
Cảnh Dật Thần không quan tâm chút nào đến hai người ông bà nội đang hóa đá của anh, nhẹ nhàng cười ở bên tai cô nói khẽ: “Vợ, ngày hôm qua em em dùng lời lẽ chính đáng nói chúng ta là vợ chồng hợp pháp, hiện tại tại sao lại giống như bị bắt. Gian *** ở trên giường giống nhau...”
Thượng Quan Ngưng nghe thấy anh nói vậy, mặt càng đỏ tợn, gắt gao gục ở trong chăn không chịu ngẩng đầu.
Cô nghĩ thầm sẽ để ông nội bà nội Cảnh Dật Thần hỏi cho tốt, nhưng bây giờ bộ dạng này, cô thật sự là không còn dũng khí từ trong chăn chui ra!
Cảnh Dật Thần biết cô ngượng ngùng, nhẹ nhàng vỗ vỗ cô, phối hợp đứng dậy xuống giường đuổi người.
“Tự ý vào nhà dân là trái pháp luật, ông bà nội lần sau đến nhớ phải gõ cửa! Không có việc gì nên về nhà đi thôi!”
Giọng nói Cảnh Dật Thần lạnh lùng xa cách, một chút cũng không có cảm giác cháu trai gặp được ông bà.
Bà nội sớm đã thành thói quen cháu trai ăn nói lạnh lùng bức đức hạnh, bà cùng chồng còn đang khi*p sợ hình ảnh chính mình mới vừa nhìn qua, căn bản là không nghe thấy cháu trai nói gì.
Bà hung hăng bấm bạn già một cái, nghe ông kêu đau nói “Bà làm gì?” lúc này mới vỗ vỗ иgự¢, vui vẻ phấn khởi mà nói: “Ôi, ông già, tôi không phải là nằm mơ! Cháu trai mới vừa ôm con gái ngủ!”
Thượng Quan Ngưng ở trong chăn nghe đến lời bà nội nói mà,... xấu hổ hận không tìm được một cái lỗ mà chui vào.
Cảnh Thiên Viễn bị vợ véo sinh đau, một mặt xoa một mặt tức giận nói: “Mạc Lan, nói với bà bao nhiêu lần, thời điểm bà hoài nghi nên véo chính mình, không cần véo tôi! Dật Thần là đàn ông, nó không ôm con gái ngủ, chẳng lẽ lại ôm đàn ông ngủ?! Suốt ngày chỉ nhọc lòng vớ vẩn, nó cũng hơn ba mươi tuổi rồi, không phải là ba tuổi! Chim hoàng yến bảo bối của tôi còn chưa được cho ăn đã bị bà kéo đến đây rồi, nhanh đi về nhà!”
Mặc dù ông trừng mắt nói giọng dữ dội, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cảnh Dật Thần, hiển nhiên đối với việc cháu trai có bạn gái vừa kinh ngạc vừa cao hứng, thằng nhóc này cuối cùng cũng thông suốt! Sau này, cũng không lo việc người nối nghiệp của Cảnh gia nữa!
Cảnh Dật Thần thấy hai người căn bản đem anh tung lên giữa trời, tiện tay khoác áo ngủ, đã mang bọn họ cứng rắn đẩy đến cửa.
“Hai người về đi!”
Bà nội nghe được giọng không vui của cháu trai, rốt cuộc lấy lại tinh thần, vui mừng lôi kéo cánh tay Cảnh Dật Thần nói: “Cháu nội ngoan, con lúc nào có bạn gái vậy? Sao lai không nói sớm, làm bà nội lo lắng trắng răng một thời gian dài như vậy vô ích! Ôi, quên mất hôm nay là mồng một của năm mới, không mang phong bì đến cho cô bé rồi, nếu không sẽ không tốt! Cô bé ấy bao nhiêu tuổi rồi? Thích gì? Quay về ta sẽ cho người đưa đến chút ít lễ vật!”
Cảnh Dật Thần nghe bà lải nhải không kiên nhẫn, ậm ờ “Vâng” một tiếng, xoay người muốn đi, lại bị bà nội kéo lại.
Bà đem vòng ngọc trên cổ tay lấy xuống, đặt vào trong tay Cảnh Dật Thần, ý cười đầy mặt mà nói: “Bà nội cũng không ở chỗ này quấy rầy chuyện tốt của các con nữa, trước tiên vòng tay này cho đứa bé kia làm lễ ra mắt, chờ đến lúc hai đứa thuận tiện, bà lại đến nhé!”
“À, đúng rồi, con cần phải đối xử với con gái nhà người ta tốt một chút, nói với cháu một trăm câu cháu cũng không nghe một chữ, còn cả ngày đeo nguyên cái gương mặt lạnh, Hỏa Diệm sơn cũng bị trái tim con đông lạnh mà ૮ɦếƭ!”
“Còn có nhé, con gái cũng muốn dỗ dành, con sẽ không dỗ dành, chúng ta có nhiều tiền, mua hết những thứ cô bé thích! Cãi nhau hãy vội vàng dỗ dành, cái này con muốn giỏi cùng ông nội con học một ít, ông ấy năm đó à...”
Cảnh Thiên Viễn vừa nghe bạn già đem trường hợp của ông ra chỉ dạy, vội “Khụ khụ khụ” hắng giọng nói.
Mạc Lan không chịu được bộ dáng muốn ho ra máu của ông, thật sự không hề nói “Năm đó”, còn muốn dặn dò lại hai câu. Cảnh Dật Thần lại không chịu nghe nữa.
“Đã biết, không cần nói nữa, ông nội bà nội trở về đi.” Hiếm thấy anh cùng bà nội nhiều lời mấy chữ, sau đó liền xoay người đi vào phòng.