“Sean, nếu cậu còn làm loạn như vậy, viện nghiên cứu sẽ thu hồi sự tự do của cậu, cả đời cậu sẽ bị giam cầm ở chỗ này!”
“Thu hồi sự tự do của tôi?”
Trên mặt Cảnh Trí một mảnh trắng bệch, nhìn không còn chút máu nào, nhưng ánh mắt lại nóng nảy vô cùng, khóe môi đều là ý cười châm chọc.
“Sự tự do của tôi, dựa vào cái gì các ngươi nói thu liền thu? Giam cầm cả đời? Chẳng lẽ hiện tại tôi không phải là đang bị giam cầm sao?! Hôm nay không phải lễ Giáng Sinh, là ngày cá tháng tư đi!”
Sắc mặt Peter có chút khó coi.
Cảnh Trí miệng lưỡi sắc bén, hắn ta không thể nói lại nổi!
Hôm nay vốn dĩ là lễ Giáng Sinh long trọng, nhưng người của viện nghiên cứu ૮ɦếƭ nhiều như vậy, ai còn có tâm trạng ăn lễ!
“Những người bị cậu Gi*t ૮ɦếƭ đó, đều vô tội, bọn họ đều cống hiến rất nhiều cho viện nghiên cứu, không nên ૮ɦếƭ không có giá trị như vậy!”
Viện nghiên cứu muốn bồi dưỡng ra những tinh anh trung thành đáng tin cậy cũng không dễ dàng, từ trình độ nghiên cứa của viện nghiên cứu mà nói cần những nhân tài điên cuồng không nhận cả người thân, bởi vì rất nhiều thí nghiệm đều dùng trên người nhà của mình.
Gần ba năm nay, rất nhiều tinh anh của viện nghiên cứu đều ૮ɦếƭ ở trong tay Cảnh Trí, Peter đương nhiên phẫn nộ lại đau lòng.
Nhưng lại không thể làm gì Cảnh Trí, không thể khiến hắn ૮ɦếƭ được, nhưng dùng bất kì loại trùng phạt nào Cảnh Trí đều không để trong lòng. Mặc dù bị đánh trày da tróc thịt, hắn cũng ૮ɦếƭ cũng không sửa đổi, thậm chí lần tới Gi*t người càng trở nên trầm trọng hơn.
“Vô tội? Ha ha ha……”
Cảnh Trí cất tiếng cười to, cười cười, nước mắt hắn cũng chảy ra.
“Những người ở nơi này đều không có ai là vô tội! Tại sao không thể Gi*t?! Các người nghiên cứu những loại virus đó, đủ để hủy diệt toàn nhân loại, đây cũng gọi là cống hiến? Gi*t bọn họ, mới gọi là cống hiến!”
Nhưng Peter lại không cho là như vậy, hắn cảm thấy những nhân viên công tác ở đây đều đang cống hiến cho nhân loại, một khi virus nghiên cứu chế tạo thành công, tất cả mọi người đều có thể trường sinh bất lão! Hắn cũng khát vọng có thể giống như Cảnh Trí, không chỉ có năng lực mạnh mẽ, hơn nữa còn có tuổi thọ rất dài, có thể không kiêng nể gì hao phí thanh xuân, hưởng thụ cuộc sống.
“Sean, cậu không thể ích kỷ như vậy, một mình cậu có nhiều năm thanh xuân như vậy có ý nghĩa gì? Đến lúc đó người thân của cậu đều ૮ɦếƭ sach, chỉ còn lại một mình cậu sống trên thế giới này, có ý nghĩa sao? Chẳng lễ cậu không muốn khiến họ sống thật lâu sao?”
Cảnh Trí trong lòng vừa động, trên mặt lại không có bất kì sơ hở gì, hắn cười lạnh nói: “Không phải anh nói, cha mẹ tôi đều đã ૮ɦếƭ sao? Chẳng lẽ tôi còn người thân khác? Ngay cả bạn bè…… Nếu anh mà cũng coi là bạn của tôi, tôi sẽ có mấy trăm bạn bè xe tải!”
“Tôi có phải bạn của cậu hay không, về sau cậu sẽ biết.”
Peter nhàn nhạt nói một câu, sau đó liền dặn dò bác sĩ tiến vào truyền dịch cho Cảnh Trí.
“Cậu đừng có ý đồ chạy trốn thì tốt hơn, chịu nhiều lần giáo huấn như vậy, tại sao cậu còn nhanh quên nữa? Đừng ép tôi phải tăng lượng thuốc cho cậu, nếu không có khả năng cậu sẽ hôn mê hai tháng, sau đó vừa tỉnh lại sẽ không nhớ gì nữa.”
Cảnh Trí không sợ gì khác, hắn sợ nhất là việc mình mất đi ký ức.
Không có ký ức, hắn sẽ không nhớ rõ ai là kẻ thù của mình, cũng không có cách nào tìm những người đã tra tấn mình để báo thù, cũng không có cách nào tìm về thân thế của mình.
Tuy Cảnh Trí chán ghét tất cả mọi thứ ở nơi này, nhưng trước mắt mà nói, Peter là người bình thường nhất cả cái viện nghiên cứu này.
Những người còn lại đều cố chấp cuồng, có một sự cuồng nhiệt không thể tưởng tượng nổi đối với virus trong người hắn, một đám hận không thể da lột hắn, cẩn thận nghiên cứu tại sao cơ thể hắn có thể chứa đựng nhưng virus đó.
Cảnh Trí không muốn đổi người khác tới quản hắn, hắn cùng Peter đã hình thành một sự cân bằng vi diệu, ngày thường chỉ cần hắn yêu cầu không phải quá phận, Peter trên cơ bản đều sẽ thỏa mãn yêu cầu của hắn.
Để báo đáp, hắn cũng tương đối phối hợp với Peter để rút máu làm thí nghiệm.
Cảnh Trí dựa vào đầu giường, không nói một lời, tùy ý mấy tên bác sĩ vừa sợ hãi vừa cuồng nhiệt rút máu cảu hắn.
Hắn biết mình căn bản trốn không được, kể cả không phải Peter, cũng sẽ có những người khác tới mạnh mẽ tiêm thuốc cho hắn.
Tất cả các loại thuốc tiêm vào hắn đều cực kì rõ ràng.
Nhưng hôm nay sau khi tiêm vào, hắn rõ ràng cảm giác được có chút bất đồng —— không có cảm giác cực kì đau đớn và ghê tởm giống như trước, chỉ có một chút không thoải mái.
Loại thuốc này, có một bộ phận là dùng để làm suy yếu sức lực của hắn, khiến hắn trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không có sức lực để chạy ra bên ngoài.
Nhưng hiện tại hắn không thấy cảm giác suy yếu vì bị giảm bớt sức mạnh này.
Sao lại thế này?
Cảnh Trí nghi ngờ về phía Peter cả người đang mặc trang phục phòng hộ ở cạnh cửa.
Peter lại không hề nhìn hắn, hắn ta đang không kiên nhẫn quát những bác sĩ đó tay chân lanh lẹ một chút.
Chẳng lẽ thuốc đã được đổi mới?
Chờ tất cả mọi người rời đi, Cảnh Trí mới đi lật xem những chứ tiếng Anh được đánh dấu trên túi truyền dịch.
Không sai a, vẫn giống như trước kia a!
Cảnh Trí hồ đồ, hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc có chỗ nào sai.
Peter căn bản không giống người sẽ phạm sai lầm!
Chẳng lẽ, có người trộm thay đổi thuốc của hắn sao?
Cảnh Trí bỗng nhiên nhớ tới bóng dáng mơ hồ mà hôm qua mình nhìn thấy ở dưới đáy biển.
Có lẽ, kia cũng không phải là ảo giác, thật sự có người đến cứu hắn!
Cảnh Trí có thể khẳng định người cứu mình không thuộc viện nghiên cứu, những người ở đây đều không dám dùng tay không chạm vào hắn, bọn họ sợ nhiễm virus, cho nên trên tay đều dùng găng tay cao su.
Gần đây loại cảm giác có người giúp hắn càng ngày càng mãnh liệt.
Cảnh Trí bỗng nhiên cười cười, tâm tình không tồi nằm ở trên giường theo bản năng nhìn ta ngoài một cái.
Vừa nhìn hắn đã phát hiện, căn phòng hôm nay hắn ở không phải ở dưới tầng hầm, mà là trên mặt đất, trong phòng có cửa sổ!
Cảnh Trí dùng sức xoa xoa hai mắt mình, hắn nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác!
Sao có thể!
Viện nghiên cứu điên rồi sao? Bọn họ không sợ hắn đánh vỡ cửa kính, từ trên cửa sổ trốn thoát sao?
Tuy rằng không biết đây là tầng mấy, nhưng chẳng sợ ở tầng cao nhất của viện nghiên cứu, hắn cũng có biện pháp an toàn nhảy xuống.
Hai con mắt đều sắp bị xoa nát, cửa sổ ở trước mắt vẫn còn như cũ.
Cảnh Trí có chút hưng phấn nhổ một đống lớn dụng cụ ở trên người, rút cả kim tiêm đang cắm ở mạch máu, để chân trần chạy đến bên cửa sổ, có chút tham lam nhìn hoa tuyết đang tung bay ở bên ngoài.
Bên ngoài trắng xoá một mảng, trên cơ bản cái gì cũng nhìn không ra, nhưng Cảnh Trí lại nhìn đến hứng thú bừng bừng.
Lễ Giáng Sinh năm nay, hắn cảm thấy trải qua thật vui vẻ!
Nếu có đồ ăn thì càng tốt, hắn cảm thấy rất đói bụng.
Rất nhanh, giống như ông già Noel đọc được suy nghĩ của hắn, có một bác sĩ đứa đến cho hắn món gà nóng hổi thơm ngào ngạt!
Cảnh Trí xé xuống một bên đùi gà liền nhét vào miệng, ăn tươi nuốt sống một hồi mới nhìn về người bác sĩ đang rót nước cho hắn nói thầm: “Không có độc đi?”
Người phụ trách chăm sóc cuộc sống ẩm thực của Cảnh Trí hàng ngày là một thiếu nữ bác sĩ Châu Á mắt đen. Cô mang nguyên một bộ mặt nạn phòng hộ, trên tay cũng mang găng tay plastic, tựa như cũng sợ bị cảm nhiễm.
Cô đem nước ấm đưa cho Cảnh Trí, dùng tiếng anh lưu loát nói: “Tôi chưa gặp ai có virus độc, ăn đi, không ૮ɦếƭ được đâu.”
Cô nói vóei ngữ khí của một ông cụ non, làm cho Cảnh Trí không khỏi hoài nghi tuổi của cậu.
“Cô năm nay đã bao lớn rồi?”
Cô gái không chớp mắt mà nói dối: "đã bốn mươi."
Cảnh Trí không tin, liền tiến lên nhìn chằm chằm mặt nạn bảo hộ của cô, dùng sức xem: “Cô không phải bốn mươi, là mười bốn là cùng?”
“Mười bốn? Tôi là một người có tư cách làm bác sĩ ở viện nghiên cứu, bồi dưỡng virus, vi khuẩn sinh sôi nẩy nở, tế bào cũng có thể cải tạo, tôi vì cái gì mà lagm được? Nếu mười bốn tuổi tôi có thể học được nhiều như vậy, thì tôi chính là đệ nhất thiên tài của thế giới rồi!”
Cảnh Trí vẫn không tin.
Không nói đến khuôn mặt non nớt của cô, chỉ nghe giọng nói của cô thì cậu liền biết cô không phải bốn mươi tuổi.
Bất quá, viện nghiên cứu này có rất nhiều thể loại quái thai.
Bọn họ vì kéo dài thời gian trì hoãn tuổi thọ cũng có khi đã đã chế tạo ra đủ loại thuốc, hoàn toàn có thể bảo vệ dung mạo tuổi trẻ.
Cái vị bác sĩ phụ trách ẩm thực của cậu khả năng không hơn mười tuổi, nhưng tuỵệt đối không phải bốn mươi.
Người phụ nữ bốn mươi tuổi, sao có thể sử dụng độc tố và axit hyaluronic, cũng không dùng kháng dược, trạng thái làn da cũng không giống với thiếu nữ hơn mười tuổi.
Cảnh Trí quả thật cũng không chú ý đến tuổi tác của bác sĩ này bao nhiêu. Cậu căn bản là không thèm để ý việc này.
Dù sao cũng có khả năng qua mấy ngày thì vị bác sĩ này cũng cảm nhiễm virus mà ૮ɦếƭ.
Nghĩ đến việc này, Cảnh Trí thật ra cảm thấy có chút kỳ quái.
Người bác sĩ trước mắt này đã phụ trách việc ăn uống của cậu đax hơn một năm, vì cái gì mà giờ vẫn chưa ૮ɦếƭ?
Người chăm sóc cậu trên cơ bản rất mau liền bị cậu Gi*t ૮ɦếƭ, cô bác sĩ này không ૮ɦếƭ, mạng cũng quá lớn đi?
Cũng không có gì, ngẫu nhiên sống cucng không có gì lạ. Peter vẫn luôn đi theo bên người hắn, đã rất nhiều năm rồi, cũng không thể ૮ɦếƭ.
Cậu mồm to ăn thịt tươi ngon, hương vị gà tây tỏa ra bốn phía, vừa ngắm tuyết lại vừa có thể lấp đầu bụng, cậu uống song một mồm nước liền cảm thấy rất thỏa mãn.
Đây là lễ giáng sinh vui vẻ nhất trong sáu năm qua của cậu!
Cảnh Trí ngây ngô ăn hết một con gà tây, còn ăn thêm hai quả táo, hai quả cam.
Cậu cho rằng, là đám người biến thái ở viện nghiên cứu phát hiện, cho nên cho cậu hưởng thụ một đống thức ăn ngon, lại không hề biết, Cảnh Duệ vì muốn cậu đến ở chỗ có cửa sổ, mà tốn không ít tâm tư, tiều động rất nhiều nhân lực.
Ăn uống no đủ, Cảnh Trí liền lười biếng nằm ở trên giường, tùy ý để bác sĩ lại một lần nữa dùng dụng cụ, cậu còn chủ đang cắm kinh truyền dục.
Tay phải cậu cầm một quả cam gặm, nhìn bác sĩ thuần thục động tác chích, liền hỏi: “Cô tên là gì? Trước kia cô vẫn luôn chiếu cố cho anh sao?”
Hạng mục của viện nghiên cứi có tính nguy hiểm cực cao, cho nên đại đa số thời điểm đều mang theo mũ bác sĩ và khẩi trang, chỉ lộ ra hai con mắt.
Chỉ bằng đôi mắt mà phân biệt một người không phải rất khó khăn sao. Cảnh Trí trên cơ bản là không nhớ được một người, cậu đều là dựa vào giọng nói để phân biệt.
Giọng nói này cậu đều luôn nhớ rất rõ, chẳng qua là cậu chưa nhìn được toàn cảnh.
Cô gái trầm mặc trong chốc lát, lúc Cảnh Trí cho rằng cô sẽ không trả lời, thì cô lại dùng tiếng Trung nói: “Tên tôi là Thư Âm.”
Cảnh Trí kinh ngạc: “Bóng cây? Thạt là một cái tên kì quái."
Cậu trong lúc vô tình liền nói tiếng Trung, ngay cả chính cậu cũng không ý thức được những lời nói này thật tự nhiên.
“Thư trong thoải mái, Âm trong âm nhạc.”
Thư Âm nhàn nhạt giải thích, tựa hồ như không hề kinh ngạc với việc Cảnh Trí sẽ nói tiếng Trung, ko hề kinh ngạc.
Cô tựa như không hề có ý muốn nói chuyện với Cảnh Duệ, dọc đồ liền đi ra ngoài.
“Uy, cô không có tên tiếng Anh chứ?”
Thư Âm bước chân hơi hơi trùng lại: “Là Cherry, tôi còn có việc."
Cô nói xong, liền đẩy xe đồ ăn rời đi, chỉ còn Cảnh Trí đang đau khổ ở một mình? Chờ khi Cảnh Trí nghe hết, để lại đằng sau Cảnh Trí đang hoang mang một mình?"
Cảnh Trí buồn rầu ăn cam, gặm được một nửa, trong đầu bỗng nhiên lại xuất hiện một cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Cả cảm thấy, hình như trước kia đã có người dạy cậu ăn cam.
Ăn mà ăn cả vỏ là không được.
Cảnh Trí ngơ ngác nhìn nửa quả cam thừa trong tay, đã còn người từng vì cậu mà lột cam?
Cậu mở ra bàn tay trái, nhìn chữ viết màu xanh nhạt trên tay, nước mắt liền rơi xuống, cậu khóc lóc đem quả cam ăn luôn, sau đó ôm một nửa còn sót lại chuẩn bị ngủ.
Nhưng cậu trong lúc vô tình đã nhìn thoáng qua, thấy trên quả cam có chữ hán.
Chữ viết là lưỡi dao sắc bén khắc lên, không rõ ràng, nhưng nhìn kỹ thì cậu mới hiểu ra:
Ngu ngốc, có phải Em lại không lột vỏ cam phải không?
Cảnh Trí ngay tức khắc tỉnh ngủ, ngồi dậy khỏi giường, sau khi bệnh, sau khi tháo liền thấy hồi phục rất nhanh, dây truyền dịch thậm chí bị cậu dứt ra lần hai, những dụng cụ liền rơi xuống loảng xoảng!
Anh trai!
Cảnh Trí mừng như điên!
Không biết vì cái gì, trực giác của cậu liền cho rằng đó chính là anh trai!
Anh trai luôn ở bên cạnh cậu!
Cảnh Trí ngồi ở trên giường, không tiếng động nở nụ cười.
Xem ra ký ức mơ hồ của cậu không bị lỗi, cậu có anh, hơn nữa anh của cậu còn sống!
Anh trai biết cậu ở chỗ này, trước kia mỗi lần thoát khỏi nguy hiểm đều là do anh trai hỗ trợ, có khi hôm trước người kéo cậu lên khỏi nước chính là anh trai? Mỗi lần gặp chuyện bất bình anh đều ra tay giúp cậu?
Cậu giống như một đứa trẻ con. Như mấy đứa nhỏ ở lớp, khóc nức nở và ngây ngô cười.
……
Cảnh Duệ một thân trang phục đen.
Trong tất cả phòng lại có thêm người tử vong.
Không quỳ gối nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Đợi đến hai giờ bốn giờ mươi bảy phút, mục tiêu rốt cuộc cũng xuất hiện ở vị trí xạ kích.
“Phanh” một tiếng súng vang, viên đạn xuyên qua cửa kích pha lê, pha lê đã nứt to nứt nhỏ, nhanh chóng xuyên qua cửa sổ, trong phòng đó đã sớm được đào một cái lỗ nhỏ, cậu đi sang cửa sổ sát đất, bắn vào иgự¢ của một người đàn ông, làm nát trái tim hắn ta.
Một kích đắc thủ, Cảnh Duệ nhanh chóng thu lại trang bị của mình, chuẩn bị rời đi.
Tai nghe vô tuyết truyền đến một tiếng rất nhỏ “Đinh” vang lên, cậu lấy di động ra mở khóa, sau đó liền nhìn được một tin tuéc mới phát đến:
Boss, quả cam đã được đưa đến, cậu ấy đã có lễ Giáng Sinh vui vẻ thoải mái, hiện tại đang khóc.
Sự lạnh nhạt túc sát cú Cảnh Duệ bỗng nhiên lộ ra một tia nhàn nhạt ý cười, hòa tan cái mùa đông lạnh băng này.