Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 579

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Cảnh Dật Nhiên đang liều mạng áp chế sự tức giận của chính mình, chiều nay lúc năm giờ hơn, vậy mà trong giây lát lièn định vị đặt ở người con trai mất đi tín hiệu, sau đó hắn nhận được điện thoại của Cảnh Thiên Viễn nói là Cảnh Trí mất tích.
Nhưng hắn chỉ biết là con trai tự nhiên không thể hiểu được mà mất tích, hắn căn bản lại không biết là sao con trai lại mất tíchàm, không biết hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn hiện tại cần biết mọi việc sảy ra, muốn tìm được một chút manh mối. Rồi sau đó liền chạy đi tìm con trai, chứ không muốn ở đây nghe Trịnh Kinh nói lời xin lỗi vô nghĩa!
Cảnh Dật Nhiên thần sắc có chút dữ tợn gắt gao nhìn chằm chằm đôi song sinh đang khóc, lạnh giọng hỏi: “Con trai ta đâu?! Hai đứa nói rõ cho ta, nếu không ta sẽ đem hai đứa băm cho chó ăn!”
Hai cô bé vừa nghe, ngay tức khắc liền sợ tới mức bùm một cái ngồi trên mặt đất, ôm chân Trịnh Luân thét chói tai khóc thút thít.
“Mẹ, cứu mạng a!”
“Mẹ, con sai rồi con sai rồi, con sau này cũng không dám nữa! Con không muốn bị băm cho chó ăn!”
Trịnh Luân mau tróng dỗ dành, lông mày Trịnh Kinh gắt gao nhăn lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Cảnh Dật Nhiên.
Đổi là ngày thường, nếu Cảnh Dật Nhiên dám nói với hắn như vậy, hắn nhất định sẽ đem Cảnh Dật Nhiên sẽ bị đánh răng rơi đầy đất.
Nhưng mà hôm nay tình huống quá đặc thù, con trai Cảnh Dật Nhiên mất tích, hắn cảm xúc mất đi sự khống chế là bình thường.
Ngay cả Tiểu Lộc lãnh đạm như vậy, giờ phút này mặt cũng lạnh băng, con ngươi màu đen đầy sát ý làm cho tất cả mọi người đều rất sợ hãi.
Trịnh Kinh đem sự rức giận trong lòng ép xuống, hắn trấn an hai đứa con gái của mình, chờ khi hai đứa đã dần nín, mới nói: “Ngoan, con đem mọi việc hôm nay lặp lại lần nữa cấp chú Cảnh nghe, không được bỏ xót chi tiết nào, con m có thể làm được sao?”
Trịnh Vũ Lạc khóc thở hổn hển, trong lòng cô bé đang rất sợ hãi, sợ mình nói nói thật sẽ bị Cảnh Dật Nhiên đánh ૮ɦếƭ, chỉ là cô lại không dám nói dối, nếu không Cảnh Trí thật sự sẽ bởi vì cô mà mất mạng!
Cô bé rốt cuộc cũng chỉ mới chín tuổi mà thôi, sợ hãi chính là bản năng phản ứng.
Hại Cảnh Trí mất tích, cô cho dù ghét Cảnh Trí, thì cũng đã biết mình gây ra họa lớn!
Hoãn một hồi lâu, bên người lại có cha và mẹ bảo vệ, Trịnh Vũ Lạc mới lấy hết can đảm, đứt quãng nói:
“Hôm trước…… Con và em gái đều bị Cảnh Trí mắng, cậu ta vẫn luôn ghét chúng con, hôm nay sau khi con đi học về, liền thừa dịp lúc ăn cơm giữa trưa, liền thả thuốc mê vào thức ăn rồi sau đó con và em đem cậu ta kéo tới sau rừng cây nhỏ....Đem cậu ta....buộc vào một cái cây nhỏ.”
“Lúc sau…… lúc sau lại có người từ trong rừng cây đi ra, hỏi người bọn con trói là ai, con...con nói cậu ta là Cảnh Trí. Sau đó người đó liền lập tức cắt đứt dâu trói. Mang Cảnh Trí đi. Bọn họ nói bọn họ là bọn вυôи иgườι, muốn giúp bọn con bán Cảnh Trí đến phương xa, về sau cậu ta sẽ không bao giờ bắt nạt chúng con nữa, con con con…… Đồng ý……”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Trịnh Vũ Lạc đã thấp đến không thể nghe thấy.
Hiển nhiên, cô bé hiện tại hiện tại đã rất hối hận với cách làm đó.
Cảnh Dật Nhiên nghe con trai bị Trịnh Vũ Lạc như bắt nạt như vậy, trong đau lòng muốn rỉ máu!
Chỉ vì thằng bé không thích hai cô, không vây quanh hai cô, mắng hai cô vài câu, vậy mà sau đó liền trả thù như vậy?
Đem con trai hắn cho bọn вυôи иgườι?!
Tuổi còn nhỏ, mà lại làm ra chuyện nhẫn tâm tàn nhẫn như vậy!
Cảnh Dật Nhiên tức giận đến nỗi hận không thể Ϧóþ ૮ɦếƭ hai đứa bé gái song sinh!
Nhưng hai đứa nó hiện tại tuyệt đối không thể ૮ɦếƭ được, nếu không manh mối duy nhất cũng bị chặt đứt.
Từ vài câu mà Trịnh Vũ Lạc trả lời, hắn lièn kết luân, người mang Cảnh Trí đi, nhất định không phải là bọn вυôи иgườι, nếu không thì không có lý lại chỉ đem Cảnh Trí đi, mà buông tha cho một cặp song sinh như hoa như ngọc!
Hơn nữa, bên người Cảnh Trí vẫn luôn có người âm thầm bảo vệ, hôm nay như thế nào sẽ để cặp song sinh này hạ thuốc, buộc chặt, tặng người?
Sau khi Cảnh Trí xảy ra chuyện, những người kia của hắn đều không có bất luận báo cáo gì, hiện tại càng là liền người cũng tìm không thấy.
“Hai đứa lấy thuốc mê ở đâu ra?”
Khứu giác của Cảnh Trí rất nhanh nhạy, bé hẳn là có thể phân rõ ra sẽ bị cho thêm vài đồ vào bụng.
Hơn nữa năng lực kháng dược của cậu đối Siêu cường, thúe như thuốc mê không thể làm cho Trịnh Vũ lạc chỉ dùng một cái liền khiến cho Cảnh Trí ngã xuống, hiệu lực của viên thuốc này không nhỏ!
Trịnh Vũ Lạc hoảng loạn nói: “Là lúc trước con lấy từ chỗ anh Mộc Sâm, con…… Con nói là dùng để phòng thân, anh ấy liền cho ta.”
Viên thuốc này, vẫn luôn bị Trịnh Vũ Lạc cẩn thận bảo quản. Cô đương nhiên không phải vì phòng thân, cô vốn dĩ muốn dùng lên trên người Cảnh Trí.
Mộc Sâm cho hai cô rồi có nói qua, viên thuốc này đủ để làm một con vui hôn mê, bảo cô phân thành nhiều phần để dùng.
Nhưng Trịnh Vũ Lạc biết thân thể Cảnh Trí có chút đặc biệt, chính cậu đã từng khoe mình là người mình không thể dính thuốc, cho nên lúc hạ dược cô liền cố ý đem một viên hạ độc cậu.
Trong đầu Cảnh Dật Nhiên hỏng bét, tâm tình đã ác liệt tới rồi cực điểm. Hắn đang muốn mắng chửi người, tay lại bị bàn tay hơi lạnh của Tiểu Lộc nắm lấy.
Tiểu Lộc nhàn nhạt nhìn thoáng qua đôi song sinh kia, dùng giọng nói lạnh lẽo nói: “Chúng ta đi tìm Cảnh thiếu, em nghĩ anh ấy có lẽ sẽ giúp anh lần ra manh mối về tìn cháu!”
Cô cũng mẫn cảm phát giác, bọn người bắt cóc, khẳng định sẽ không phải bọn вυôи иgườι.
Cô suy đoán, hay là bí mật tên người con trai bí mật không cẩn thận đã bại lộ.
Hiện tại bí mật của thằng bé rốt cuộc là bị ai làm bại lộ ra ngoài đã không quan trọng, Trịnh Vũ Lạc đã làm với Cảnh Trí thì cũng không trọng yếu, quan trọng là, bọn họ cần lập bức biết ai là người mơ một của Cảnh!
Cô chỉ có một đứa con, cô vẫn luôn là tập làm mẹ, thằng bé luôn muốn sinh một đứa gái. Muốn cho con có cuộc sống đầu đủ yêu thương.
Cảnh Trí cũng thân với cô, luôn dùng gương mặt ngưỡng mộ, mặt nhỏ cười nói: “Mẹ, có phải con rất lợi hại phải không? Hiện tại có,phải con rất lợi hàng cho hai đứa?”
Nhưng mà, cô lại bị con trai như đánh mất, hơn nữa rất có khả năng là nàng nào đó kẻ thù làm!
Tiểu Lộc không thể tưởng tượng được Cảnh Trí ở trong tay bọn họ thì cô khẳng định là không sống nổi nữa, cô lúc này ngay lập tức của lôi kéo Cảnh Dật nhiên cho đến khi Cảnh Dật Thần đồng tý
Cảnh Dật Thần hôm nay chỉ có mở học vui chơi thôi, tập đoàn một mình mà, cậu vừa lườm, rồi sau đó biên mau xuất hiện đi.
Trong phòng gội đầu xuất hiện là rất dũng tại.
Trong phòng hội nghị đều là, những bộ phận quan trọng của tập đoàn Cảnh Thịnh, đã biết Cảnh Dật Nhiên, cũng biết Tiểu Lộc, nhìn thấy hai người bọn họ chạy vào phòng họp, ngay tức khắc đều có chút kinh ngạc.
Cảnh Dật Nhiên căn bản lại bất chấp ánh mắt của người khác, sốt ruột nói: “Anh, Cảnh Trí bị người khác bắt đi, anh mau giúp em tìm con trở về!”
Cảnh Dật Thần nhìn hắn một cái, sau đó nhàn nhạt nói: “Tan họp, ngày mai triệu tập họp một lần nữa.”
Mọi người đều ngạc nhiên, tổng giám đốc Cảnh Dật Thần của bọn họ khôgn phải không hợp với Cảnh Dật Nhiên hay sao? Sao hiện tại lại muốn giúp Cảnh Dật Nhiên tìm con?
Cảnh Trí mất tích là chuyện lớn, Cảnh Dật Thần tra xét một ngày một đêm mới điều tra được việc Cảnh Trí bị người ta dẫn ra nước ngoài.
Tuy rằng trước kia Cảnh Dật Nhiên rất bừa bãi, còn trêu chọc không ít kẻ thù ngoại quốc, nhưng những người hắn trêu chọc đều không có năng lực che giấu tốt như vậy, còn có thể đưa Cảnh Trí ra nước ngoài trong khoảng thời gian ngắn.
Duy nhất có thể, chính là kẻ thù của Tiểu Lộc.
Kẻ thù của cô, đều là thế lực đứng đầu trên thế giới, muốn dẫn Cảnh Trí đi, rất dễ dàng.
Cảnh Dật Thần căn cứ vào các manh mối lớn về các thế lực mà Tiểu Lộc cung cấp, bắt đầu điều tra.
Nhưng mà, đối phương đã xoá hết dấu vết, còn nữa lúc bắt cóc Cảnh Trí, mọi chuyện xảy ra rất đột ngột, không có điềm báo trước nào.
Không chuẩn bị, không mưu kế, chỉ là lợi dụng sự chán ghét của hai chị em Trịnh Vũ Lạc và Trịnh Vũ Vi đối với Cảnh Trí, để hai chị em đó đưa Cảnh Trí vào tay bọn họ.
Một tháng sau, Cảnh Trí mất tích vẫn không có tin tức gì.
Cảnh gia điều động toàn bộ lực lượng, nhưng vẫn không điều tra được vị trí của Cảnh Trí.
Cảnh Dật Thần ngồi trong biệt thự của Cảnh Dật Nhiên và Tiểu Lộc, thản nhiên nói: “Tôi đã liên hệ với vài tổ chức, bọn họ đều chắc chắn rằng mình không động vào Cảnh Trí, kết quả điều tra bí mật cũng là như thế.”
Anh dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói: “Tôi nghi ngờ, tổ chức sát thủ và tổ chức nghiên cứu mầm bệnh kia, vì có thể đồng thời có được Cảnh Trí, mà đã liên thủ.”
Có được Cảnh Trí, có rất nhiều chỗ tốt, nhiều đến nỗi đủ để hai tổ chức lớn liên thủ với nhau, thậm chí không tiếc đối đầu với Cảnh gia -- Mấy tổ chức lúc đầu có quan hệ rất tốt với Cảnh gia kia, đều đã qua đời chín năm trước, lão đại bây giờ đều không có tình cảm quá sâu nặng với Cảnh gia.
Cha mẹ Tiểu Lộc, từng vì nghiên cứu mầm bệnh mà không tiếc lấy con gái ra làm thí nghiệm, có thể nhìn thấy được những người nghiên cứu đó điên cuồng thế nào.
Tổ chức nghiên cứu khoa học này rất thần bí, đại đa số mọi người đều không biết đến sự tồn tại của nó, bên trong có rất nhiều nghiên cứu có thể làm mọi người cảm thấy khi*p sợ, thậm chí là kinh khủng.
Nhiều năm như vậy, thế nhưng tất cả bọn họ đều không nghiên cứu và chế tạo ra được mầm bệnh cao cấp ở trong cơ thể Tiểu Lộc.
Nghiên cứu cải tạo gen lâm vào giai đoạn đình trệ, mặc dù mười mấy năm trước bọn họ đã lấy đủ lượng máu trên người Tiểu Lộc, thế nhưng không thể nào tạo ra càng nhiều “Tiểu Lộc”.
Đã có lúc bọn họ rất muốn bắt Tiểu Lộc về nghiên cứu, chỉ nghiên cứu máu thì không thể thoả mãn bọn họ.
Nhưng mà bây giờ, bọn họ không cần Tiểu Lộc nữa.
Giá trị của Cảnh Trí đã vượt xa Tiểu Lộc, bởi vì mầm bệnh trong cơ thể bé còn mạnh hơn Tiểu Lộc, hơn nữa bây giờ bé còn nhỏ, càng dễ dàng khống chế.
Cho nên, Tiểu Lộc và Cảnh Dật Thần có suy nghĩ giống nhau.
Cô chậm rãi đứng dậy, kiên định nói: “Tôi sẽ đàm phán với bọn họ!”
“Không được!”
Cảnh Dật Nhiên lập tức ngăn cản cô, “Em không thể đi!”
Thời gian một tháng, Cảnh Dật Nhiên đã gầy đi rất nhiều, góc cạnh gương mặt càng thêm rõ ràng, có thêm khí thế sắc bén.
Hắn đã không thấy Cảnh Trí rồi, hắn không thể đẩy Tiểu Lộc đi nữa!
“Em đừng đi, anh sẽ đi cứu con!”
Hắn là đàn ông, phản ứng đầu tiên khi xảy ra chuyện chính là hắn sẽ gánh vác, mà không phải là đưa Tiểu Lộc đi mạo hiểm, mặc kệ thực lực của hắn và Tiểu Lộc chênh lệch nhau một trời một vực.
Trên gương mặt trẻ con của Tiểu Lộc xuất hiện vẻ cố chấp: “Không, em phải đi, anh đi cũng vô dụng thôi.”
Thời gian chín năm trôi qua, Tiểu Lộc trước mắt và trước kia không giống nhau, không hề già đi, thân thể vẫn như thế, năng lực và tốc độ không hề giảm xuống, mầm bệnh giữ lại dung nhan của cô, cũng kéo dài tuổi thọ của cô.
Mầm bệnh này giống như tiên đan trường sinh bất lão, cũng bởi vì nó có sức hấp dẫn trái với quy luật tự nhiên, mới khiến cho đám người nghiên cứu bon chen chạy theo.
...
Ở sâu trong sa mạc nóng cháy châu Phi, trong một ốc đảo nho nho, mấy người được trang bị kỹ càng đang không ngừng tuần tra.
Xem quần áo và trang bị của bọn họ, sẽ làm người ta cảm thấy bọn họ là quân nhân chính quy, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ cảm thấy bọn họ vẫn có điểm khác quân nhân chân chính, nhưng sự khác biệt đó, người ngoài khó có thể nhìn ra.
Đầu lĩnh là một người cao lớn, hắn đang dùng thứ tiếng anh sứt sẹo quát thủ hạ: “Lên tinh thần đi, phát hiện khác thường lập tức báo cáo! Nếu bị địch tấn công, tất cả chúng ta đều phải ૮ɦếƭ! Gần đây phía trên đưa đến nhân vật rất quan trọng, không thể để xảy ra sơ suất!”
Tất cả các thủ hạ đều biết chuyện này rất quan trọng, nhóm bọn họ là nhóm thứ ba đến đây, hai nhóm trước bởi vì không làm tròn bổn phận, tiết lộ một ít tin tức, cho nên đều bị giải quyết.
Không ai muốn ૮ɦếƭ ở đây, mặc dù bọn họ đều được đào tạo để bỏ mạng.
Cung điện thiết kế dựa theo phong cách châu Âu thế kỷ mười bảy, hết sức xa hoa, lọt vào tầm mắt đều là màu vàng óng ánh, nếu nhìn kỹ, trên tường không phải được sơn nước sơn màu vàng, mà là mạ vàng thật sự!
Trong một căn phòng, có một đứa nhỏ chín tuổi đang nằm.
Ngũ quan của cậu bé rất xinh đẹp, như là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất thế gian, nhưng mà màu da lại tái nhợt gần như trong suốt, phá huỷ mỹ cảm này.
Trên người cậu có rất nhiều ống, nối với mấy chục dụng cụ tinh vi tiên tiến nhất thế giới, thỉnh thoảng dụng cụ sẽ phát ra âm thanh “tít tít” rất nhỏ, thể hiện tình trạng thân thể cậu.
Bên cạnhh cậu, có hai nam hai nữ mặc áo trắng, vừa ghi chép vừa điều chỉnh lượng thuốc chảy vào cơ thể cậu, tránh cho việc giống như lần trước xảy ra, bởi vì tiêm thuốc quá nhiều mà lên cơn sốc.
Cảnh Trí tỉnh lại từ trong đau đớn, cậu mở to mắt, sau đó liền thấy bốn “bác sĩ” vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
“Bác sĩ, khi nào thì bệnh của con sẽ hết? Con muốn về nhà...”
Trong bốn “bác sĩ”, chỉ có một người phụ nữ biết tiếng Trung, có thể nghe hiểu cậu nói gì.
“Bảo bối, bệnh của con rất nghiêm trọng, chỉ sợ con vẫn phải ở đây một thời gian nữa, chờ con khoẻ hơn, dì sẽ đưa con về nhà. Nhưng mà, con phải phối hợp điều trị mới được, nếu không sẽ không cho anh trai con đến thăm con.”
Người phụ nữ trung niên dùng giọng nói ôn nhu chân thành nói dối, ả vừa mỉm cười với Cảnh Trí vừa rút một lượng máu lớn trong người cậu.
Nhìn thấy máu, ánh mắt bốn người phát sáng bất thường.
Cảnh Trí không chú ý thấy, tâm tư của cậu đều bị hai chữ “anh trai” hấp dẫn đi rồi.
“Dì nói thật sao? Dì đồng ý cho anh đến thăm con sao?”
Trong vô hạn thống khổ, điều duy nhất có thể làm Cảnh Trí cảm thấy thoải mái chính là, anh trai có thể đến thăm!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc