Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 576

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Ba ngày sau, Cảnh Duệ liền xuất viện.
Nhưng điều làm cậu thống khổ chính là, phía sau cậu có một cái đuôi theo sau!
Hơn nữa cái đuôi này còn theo đuôi cậu về nhà!
“Cảnh Trí! Đây là nhà tôi, cậu về nhà của cậu đi, bằng không sẽ không cho cậu ăn, đói ૮ɦếƭ đi!”
Cảnh Trí lập tức hướng hô to với Thượng Quan Ngưng: “Mợ, anh nói muốn cho con đói ૮ɦếƭ!”
Thượng Quan Ngưng dở khóc dở cười nhìn hai anh em đứng ở cửa giằng co, chỉ có thể an ủi Cảnh Trí nói: “Yên tâm đi, anh trai con chỉ hù dọa con thôi, thằng bé cho dù để chianh mình ૮ɦếƭ đói cũng sẽ không để con đói ૮ɦếƭ đâu!"
Ở bệnh viện mấy ngày nay, đồ ăn của Cảnh Duệ cơ hồ tất cả đều bị Cảnh Trí ςướק ăn, Cảnh Duệ trừ việc mắt Cảnh Trí hai câu "Đồ tham ăn” và “Thùng cơm” ra thì quả thật căn bản cũng chưa tức giận, mỗi lần ăn cái gì vẫn sẽ cho Cảnh Trí ăn trước.
Cảnh Trí lập tức vui vẻ lên, sau đó phá tan sự ngăn cảm của Cảnh Duệ, nhảy nhót nơi nơi xem, không ngừng kinh ngạc và cảm thán với Cảnh Duệ
Bé thậm chí còn bá chiếm giường của Cảnh Duệ, nằm ở mặt trên không chịu đứng lên.
Buổi tối khi 10 giờ, Cảnh Dật Nhiên tới đón Cảnh Trí về nhà, thì bé đang đứng ở trên giường Cảnh Duệ, đem quần áo của mình đều cởi cái sạch sẽ, lớn tiếng kêu: “Con muốn ngủ truồng với anh trai!”
Cảnh Dật Nhiên kém chút là phun máu ra!
Hai từ “Ngủ truồng” này là do cái tên La Hạo kia dạy Cảnh Trí, bởi vì hắn thích ngủ truồng.
Không nghĩ tới Cảnh Trí thật sự học xong!
Thế còn lợi hại!
Vạn nhất Cảnh Trí và La Hạo giống nhau, biến thành cong, thích đàn ông không thích phụ nữ thì làm sao bây giờ!
Hắn tuyệt đối không thể để con trai nhầm đườnh lạc lối nha!
Cảnh Dật Nhiên nhanh chóng mặc quàn áo, sau đó bế bé đi: “Mẹ con gọi con về ăn cơm!"
Cảnh Trí bị vừa lừa lại gạt ôm đi, Cảnh Duệ rốt cuộc. Cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cậu nhìn phòng mình hỏng bét, lập tức quyết định, về sau không bao giờ cho Cảnh Trí vào cửa!
Vài ngày sau, Cảnh Dật Thần mang theo Cảnh Duệ đi làm thí nghiệm cơ năng thân thể.
Kết quả thí nghiệm cho thấy, các hạng mục năng lực đều có biên độ tăng lên, trong đó tăng lên rõ ràng nhất chính là thị lực.
Thị lực của cậu đã vượt qua người thường vài lần, hơn nữa theo tuổi tác tăng trưởng lên, thị lực còn chậm rãi tăng lên.
Cảnh Dật Thần rất vừa lòng, con trai cuối cùng cũng không nhận không sự thiệt thòi, thân thể được cải tạo, về sau sẽ có ất nhiều chỗ tốt.
Tuy rằng Cảnh Duệ không cần đi làm sát thủ, nhưng có thị lực và thính lực tốt, trong quá trình đối định là quá tốt, về sau mặc kệ là gặp phải sự nguy hiểm gì, đối thủ nào, cậu đều có toàn thân trở về.
Tiểu Lộc có thể ở giới sát thủ toàn cầu tinh anh trổ hết tài năng, trở thành sát thủ xếp hạng đệ nhất, dựa vào tố chất thân thể của cô
Cảnh Duệ chính mình cũng rất vui vẻ, bởi vì thị lực tăng cao, hiện tại có thể nhìn xa hơn càng rõ ràng, thính lực tăng lên, cậu có thể nghe được những lời nói lặng lẽ.
Đương nhiên, cậu không có hứng thú đi nghe lén cha mẹ nói chuyện, hai người bọn họ nói cái gì, cậu hiện tại đều có thể đọc làu làu!
Điều cậu cảm thấy hứng thú chính là, có thể nghe lén cơ mật của người khác, sau đó giả thần giả quỷ hù dọa người a!
Bất quá, tưởng tượng đến việc thính lực và thị lực của Cảnh Trí còn cao hơn cậu nhiều, Cảnh Duệ có chút không tiếp thu được.
Về sau nói chuyện hay làm việc đều phải cách xa Cảnh Trí một chút mới được, bằng không làm chuyện xấu gì tất cả đều bị Cảnh Trí biết!
Không trách được lúc trước Cảnh Trí luôn nói có ai đó ở sau lưng nói bậy, hóa ra là thằng bé thật sự có thể nghe được!
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Cảnh Duệ huấn luyện không có một ngày nào nghỉ, cho dù bên ngời đã có tuyết, thì cậu cũng đi theo Cảnh Dật Thần đi bơi lội trong nước biển.
Vừa lúc mới bắt đầu thì cậu sẽ cảm thấy thật lạnh, nhưng sau lại thong thả châm dãi biến thành thói quen, năng lực chống lạnh càng ngày càng mạnh, hơn nữa cũng có thể lặn xuống chỗ sâu dưới đáy.
Thời gian từng ngày từng ngày một trở thành quá khứ, cậu chậm rãi cao lên, sức lực cũng chậm rãi gia tăng, các hạng mục năng lực đều tăng cường, học tập cũng rất nhanh.
Cậu mười hai tuổi, Cảnh Trí mười tuổi.
Kết thúc một khoảng thời gian học tập và rèn luyện, Cảnh Duệ đi tới chỗ Mộc Vấn Sinh để chào hỏi Cảnh Thiên Viễn.
Hai ông đã chín mươi tuổi, thoạt nhìn vẫn rất tỉnh táo, ngoại trừ đầu có tóc bạc càng nhiều, còn bên ngoài thì nếp nhăn tựa nhue không hề tăng.
Hai người bọn họ không chỉ hàng năm uống rượu thuốc do Mộc Vấn Sinh tự chế, lại còn kết bạn đánh Thái Cực Quyền rèn luyện thân thể, ăn cơm cũng có dinh dưỡng cân đối, sẽ không ăn nhiều cũng sẽ không ăn ít.
Hai người khí sắc rất tốt, phỏng chừng sống đến một trăm tuổi cũng không thành vấn đề.
Cảnh Thiên Viễn nhìn thấy Cảnh Duệ tới, cao hứng không khép miệng được, mặt mày hồng hào dặn dò người hầu: “Mau chóng, chuẩn bị mấy món đồ ăn chắt trai tôi thích ăn, hôm nay ta muốn uống mấy chén!”
Cảnh Trí vẫn luôn đi theo Cảnh Thiên Viễn, vừa thấy Cảnh Duệ đến, cậu liền hưng phấn hô to: “Anh trai, anh đã đến rồi! Em chờ anh đã lâu!”
Gọi xong rồi, cậu liền chạy về phía Cảnh Duệ, muốn ôm lấy anh.
Cảnh Duệ nhàn nhạt liếc cậu một cái, nhanh nhẹn né tránh.
Cảnh Trí không vui nói: “Anh trai, anh vì cái gì mà không cho em ôm? Có phải anh không thích em phải không? Hay bởi vì lần trước anh đến em đã ăn mất móng heo của anh sao? Thật nhỏ mọn!”
Cảnh Duệ có chút nói không nên lời.
Cảnh Trí tuy rằng nhỏ hơn cậu hai tuổi, nhưng đã cao bằng cậu, mấy năm nay cậu ta cũng không thay đổi, mỗi ngày chỉ biết ăn ăn ăn, trừ đói ra thì vẫn là đói!
“Ở im đó đi, không cho chạm vào tôi! Trên người của cậu tất cả đều là mùi đồ ăn!”
“Vậy được, anh chờ đó, em đi thay quần áo, sau đó trở lại cho anh một cái olm, lần này anh không được cự tuyệt em!”
Cảnh Trí nói xong, liền chạy nhanh như chớp về trong phòng thay quần áo.
Sau đó bên trong liền vang lên tiếng thét chói tai của bé gái: “Cảnh Trí, cậu chơi trò lưu manh sao? Mau cút đi, không biết tôi đang thay quần áo sao?!”
“Mộc Đóa Đóa, cậu còn có xấu hổ hay không? Vì gả cho tôi mà liền dùng thủ đoạn này? Phi, khi còn nhỏ còn cùng tôi phân rõ giới hạn, không cùng tôi đi chơi, giờ sao lại quên mất? Yên tâm đi, phụ nữ trên toàn thế giới này có ૮ɦếƭ hết thì tôi cũng sẽ không cưới cậu!”
“Cảnh Trí. Cậu cút ra ngoài cho tôi! Tôi tên là Mộc Đóa, không phải Mộc Đóa Đóa, cậu đừng đặt cho tôi hai tên! Còn nữa, tôi thay quần áo là vì nghênh đón anh tôi, không có quan hệ gì với cậu, cậu đừng tự kỷ, đàn ông trên toàn thế giới này có ૮ɦếƭ hết thì tôi cũng không gả cho cậu đâu!”
“Cảnh Duệ là anh trai tôi, có quan hệ gì với cậu! Anh của cậu tên là Mộc Sâm Sâm, không phải Cảnh Duệ! Hai ngươi đều không cùng họ, anh ấy sao có thể là anh của cậu! Ngay cả điểm này cũng không biết, thật dốt!”
Trong phòng Mộc Đóa đã bị Cảnh Trí làm cho tức điên rồi, cô mặc đại một bộ quần áo rồi chạy ra ngòai, sau đó liền đi mách Cảnh Duệ.
“Anh, cái trên Cảnh Trí thiểu năng trí tuệ kia nói anh không phải anh trai của em, anh mau đánh cậu ta đi? Chính cậu ta rốt vậy mà còn học dốt!”
Cảnh Duệ lạnh lùng nhìn Mộc Đóa không nói lời nào.
Mộc Đoá với Cảnh Trí luôn đánh nhau từ nhỏ đến lớn, từ trước đến giờ chưa bao giờ ngừng, như vậy anh ta mới có thể quản.
Mà Cảnh Trí vẫn nhớ chuyện hồi nhỏ bị Mộc Sâm Mộc Đóa bài trừ, 10 tuổi rồi cậu ta vẫn nhớ nỗi hận này, không muốn chơi cùng Mộc Đóa.
Mộc Đóa từ trước vẫn không nghĩ mình làm sia điều gì, cô ta liền ruồng bỏ Cảnh Trí như một vật nguy hiểm bị bệnh-độc tố trong người anh ta cứ hai năm lại tái phát, anh ta phải nằm viện 1 tháng, sau khi thay máu mới có thể hồi phục trở lại.
Mộc Đóa vừa chạy đi, Cảnh Trí cũng chạy từ trong ra đuổi theo, hét lớn:” Mộc Đóa Đóa, cô mặc đồ của tôi làm cái gì, mau trả lại đây!”
Mộc Đóa cúi đầu xuống nhìn, mặt ửng hồng.
Quá mất mặt, cô ta vừa rồi là vì quá vội, nên mặc đồ của Cảnh Trí luôn rồi!
Tên thiểu năng này người toàn độc tố, mặc đồ của anh ta rồi, liệu có bị nhiễm bệnh mà ૮ɦếƭ không?
Mộc Đóa kêu lên”aaaaaa”, phóng như bay quay lại trả đồ cho anh ta.
Cảnh Trí vẫn bất chấp đuổi theo cô ta:” cô còn không thừa nhận rằng muốn gả cho tôi, bây giờ còn mặc đồ của tôi nữa, cô làm người khác thật không tin nổi, tuổi còn nhỏ như vậy, mà muốn mặc đồ của đàn ông làm cái gì?
Mộc Đóa đứng cách một cách cửa chửi:” cậu có phải là bị bệnh không? Sao lại để quần áo của cậu trên giường tôi, tôi mặc nhầm là vì cậu, cậu thì đàn ông cái gì, cậu chỉ là thằng nhãi ranh, tôi lớn hơn cậu mọt tuổi đấy!”
“ hơn một tuổi thì đã làm sao, ăn nhiều hay ít thì cũng lớn! đồ mập, đồ lùn.
Hai người cãi nhau không ngừng trong phòng, Cảnh Duệ như không nghe thấy gì, vẫn trả lời Cảnh Thiên Viễn.
“ vết thương trên người đều ổn rồi chứ?”
“ chỉ có vết thương ở chân thì hơi nặng, hồi phục khá chậm, ngoài ra đều đã ổn rồi.”
“ cậu dạo này tập luyện nhiều vậy, có lẽ nên nghỉ ngơi 1 thời gian đã, nhân tiện có thể đi anh ở 1,2 tháng, phòng ở bên anh tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, cậu đi thì tập luyện luôn lễ nghi quý tộc là được, sau 2 tháng trở về nước, bố cậu sẽ có sắp xếp mới”
Bởi vì tốc độ trưởng thành của Cảnh Duệ vô cùng nhanh, do vậy cứ cách mấy tháng cậu ta lại tập luyện một lần.
Anh ta đang tập luyện trước mắt chỉ là bước đầu, Cảnh Dật Thần và Cảnh Trùn Tu đàn chuẩn bị một trình độ mới cho Cảnh Duệ.
Cảnh Duệ vốn dĩ không có cảm hứng với mấy chuyện tập luyện lễ nghi đó, có điều, lễ nghi quý tộc là cần thiết, mặc dù Cảnh Dật Thần đích thân chỉ đạo, nhưng phải đi đến phòng tập luyện thật sự của quý tộc thì mới có hiệu quả.
Mà còn được nghỉ 2 tháng, không cần phải quá áp lực tập luyện như trước đây.
Theo sự lớn dần lên, tính cách của Cảnh Duệ ngày càng giống với Cảnh Dật Thần, một mặt đó là di truyền, một mặt là do vẫn đề dạy dỗ.
Thận trọng trong lời nói, tự chịu trách nhiệm với những hành động ddien cuồng của mình, nhưng không được lỗ mãng, càng không được để lộ thân phận, thế lực của mình.
Mà với IQ của Cảnh Duệ, người khác đối với anh ta thật sự không là gì cả, suy nghĩ, kinh nghiệm tồn tại của anh ta rất khác với người khác, vốn dĩ không có chung Dụς ∀ọηg với người khác.
Mà Cảnh Trí và Mộc Đóa là 2 người thân cận của anh ta, mà anh ta còn lạnh lùng.
Trừ khi là chỗ sinh tử, nếu không anh ta chắc chắn sẽ không đáp lại lũ trẻ con hàng ngày làm loạn- anh ta từ trước chưa hề coi mình là một đứa trẻ cả.
Cảnh Duệ không ở đây quá lâu, ngồi xe được 10 phút, thì điện thoại của Thượng Quan Ngưng không ngừng reo, ông ta chỉ nghe một lần, còn lại sau đó đều không nghe.
Mà nơi đây còn giống như khu chiến tranh thế giới, Mộc Đóa và Cảnh Trí chạy ra vườn chơi, rồi lại từ vườn chạy lên sân thượng, 2 người hầu chạy theo bọn họ chỉ có thể bỏ lên sân thượng, muốn bắt 2 người đó lại,rất nhiều thảo dược của Mộc Vấn Sinh được phơi trên sân thượng, bọn họ sẽ lên phá, lão gia sẽ phát điên mất.
Đợi đến khi 2 đứa nhỏ dừng lại, thì phát hiện Cảnh Duệ đã biến mất từ bao giờ rồi!
Hai người họ đứng chỉ trách lẫn nhau.
“thiểu năng, đều tại cậu, làm anh tôi chạy mất tiêu rồi, mau tìm lại anh cho tôi!”
“ thằng điên, có liên quan quái gì đến tôi, cậu la hét như con chó điên! Anh của tôi rõ ràng là bị cậu làm chạy mất, chuyện này cậu phải có trách nhiệm, nếu không tôi sẽ đi mách Mộc Sâm đánh cậu mọt trận.
Mộc Sâm 11 tuổi nhưng cũng không cao bằng Cảnh Trí, mà sức của 2 người vốn không ngang bằng nhau, 2 người mà đánh nhau thì người bị thiệt nhất định là Mộc Sâm.
Mộc Đóa tức giận dẫm chân 1 cái, cô ta và Mộc Sâm là anh em, đương nhiên anh trai phải bảo vệ người nhà:” anh của tôi còn chưa động vào cậu, cậu đánh anh ấy làm cái gì? Anh ấy thông minh hơn câu, thành tích cũng giỏi hơn cậu!”
Cảnh Trí mặc dù nhỏ hơn hai người họ 1 tuổi, nhưng ba người đều học cùng khóa với nhau, mà Cảnh Dật Nhiên còn tìm Cảnh Dật thần để 3 đứa học chung một lớp.
Mỗi lần thi, thành tích của Cảnh Trí kém xa so với Mộc Sâm, nhưng cũng tốt hơn Mộc Đóa một chút, Mộc Sâm luôn đứng đầu trong lớp, Cảnh Trí cao nhất cũng đứng thứ hai mấy của lớp.
Nhưng Cảnh Trí làm sao có thể thừa nhận mình không thông minh bằng Mộc Sâm cơ chứ.
“Mộc Sâm như một con mọt sách, cả ngày ôm lấy sách, đương nhiên làm bài tốt hơn tôi rồi! tôi mới là thông minh nhất, một tháng không lên lớp, nhưng vẫn làm bài tốt!”
Cảnh Trí năm nay 10 tuổi, mới một khoảng thời gian trước là lần thay máu thứ 5, do vậy mới xin nghỉ học 1 tháng, không ngờ nghỉ phép một tháng xong quay lại thi, cô ta vẫn không bằng Cảnh Trí, Cảnh Trí đứng thứ 23, cô ta 26.
1 tháng Cảnh Trí không đến trường, tháng đó, khi quay lại làm bài thi, cô ta tự tin rằng nhất định sẽ vượt qua được Cảnh Trí, ai mà biết được khi nhận thành tích, bản thân cũng thành một đưa chậm phát triển ư?
Mộc Đóa không phục:” cậu chỉ là may mắn mà thôi, anh của tôi mới là học thật sự, cậu luôn thật giả lẫn lộn, ai mà biết được cậu có làm gì gian dối không, nói không chừng cậu lén lút chép bài người khác!”
Cô ta gần đây học được mấy câu thành ngữ của giáo viên ngữ văn, liền áp dụng ngay với Cảnh Trí.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc