Thượng Quan Ngưng đi vài phòng giải phẫu, nhìn Cảnh Duệ mặc quần áo bệnh nhân hôn mê bất tỉnh nằm ở trên đài phẫu thuật, nước mắt cô tràn mi mà ra.
Cảnh Dật Thần đi theo phía sau Thượng Quan Ngưng, cầm tay ckk, chống đỡ thân thể của cô, không cho cô ngã xuống.
Thượng Quan Ngưng một đêm không chợp mắt, vẫn luôn lo lắng, cho đến bây giờ thứ gì cũng không ăn, thể lực đã xớm bị tiêu hao hết.
Cô từng bước một đi tới chỗ Cảnh Duệ, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch của con, đau lòng hận không thể tiến lên đem con ôm vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ chính mình.
Cô muốn sờ mắt Cảnh Duệ, nhưng lại bị Mộc Thanh ngăn cản.
“Chị dâu, Duệ Duệ hiện tại còn đang nguy hiểm, đừng chạm vào thằng bé. Tế bào thân thể đang tự mình tiến hành chữa trị. Lúc này không thể động vào thằng bé.
Thượng Quan Ngưng mau chóng thu hồi tay, gật đầu nói; “Được được được, tôi không chạm vào thằng bé!”
Cảnh Dật Thần nhìn Cảnh Duệ không giống như trước, không còn sắc mặt xanh tím, mà là biến thành trắng bệch, trong lòng lại hơi hơi thả lỏng một ít.
Chân trái của bé vẫn xưng lên như vậy cũ, nhưng giờ chỉ to hoen bên phải một chút thôi.
Có thể thấy được, thay máu vẫn rất hữu hiệu.
Mộc Vấn Sinh không thẹn với danh hiệu thần y, vấn đề khó giải quyết đề đặt ở trước mặt ông, ông cũng có thể tìm được phương án giải quyết tốt nhất.
Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng ôm lấy vai Thượng Quan Ngưng, thấp giọng an ủi cô: “A Ngưng, tình hình hiện tại của Duệ Duệ tốt lên rất nhiều. Em đừng lo lắng, mọi việc sẽ tốt thôi.”
Thượng Quan Ngưng căn bản vẫn buẹc mình với anh, nhưng khi nhìn thấy con ngươi màu nâu của anh toàn là sự đau lòng và lo lắng. Thì bực mình trong lòng của cô cũng dần tiêu tán.
Mộc Thanh không để cho hai bọn ở chỗ chỗ này, rất mau liền đuổi hai người bọn họ ra.
Hai người bọn họ đều không mặc đồ phòng hộ, nếu để virut xâm lấn thì rất có thể cũng bị cảm virut.
Trong cơ thể Cảnh Trí, virus có tính cắn nuốt rất mạnh, hơn nữa khó có thể tử vong, so với ở trong cơ thể Tiểu Lộc thì khó áp chế hơn gấp mười lần, trước mắt Cảnh Duệ là người đầu tiên bị virus cảm nhiễm, không nắm chắc được cách điều trị như trước kia. Những người còn lại khôgn thể bị cảm nhiễm.
Giải phẫu thay máu liên tục tiến hành trong bốn ngày, Thượng Quan Ngưng ở lại đây luôn, cô rất nhanh chóng liền gầy ốm, nếu không phải là Mộc Vấn Sinh nói tình hình của Cảnh Duệ càng ngày càng tốt, thì cô rất có thể không kiên trì được.
Ngày thứ năm, Cảnh Duệ rốt cuộc cũng ra khỏi phòng giải phẫu, chuyển vào phòng giám hộ.
Sắc mặt của bé tuy rằng vẫn trâng bệch như cũ, nhưng đã tốt hơn lúc trước khá nhiều.
Thượng Quan Ngưng khóc lóc cầm bàn tay nhỏ của con trai, quay đầu hỏi Mộc Vấn Sinh: “Ông nội Mộc, Duệ Duệ không có việc gì chứ? Khi nào thì thằng bé có thể tỉnh? Có thể bị đau hay không?”
Cô đã từng uống qua vài giọt máu tương của Tiểu Lộc, di chứng để lại kém chút là đem cô tra tấn ૮ɦếƭ, cái loại cảm giác đau đớn đến tận xương cốt này, sẽ làm cho con người đau đến nỗi không có sức hô hấp.
“Đau là khẳng định.” Mộc Vấn Sinh thần sắc mỏi mệt, thanh âm cũng khàn khàn, mấy ngày nay ông không ngủ, sợ Cảnh Duệ có cái cái gì sơ xuất, với tuổi tác của ông thì như vậy thì thật sự là chịu không nổi.
Nếu thằng bé không phải cháu trai của Cảnh Thiên Viễn, đổi lại là người khác, thì ông sẽ không liều mạng cứu trị như vậy.
Việc này cơ bản chính hao tổn hắn thọ mệnh của ông, tới cứu một người cũng sắp mất mạng!
“Muốn tỉnh lại, chỉ sợ còn phải đợi hai ngày. Thân thể thằng bé còn đang chữa trị, hơn nữa……”
Mộc Vấn Sinh nói tới đây dừng một chút, ông nhìn thoáng qua Cảnh Thiên Viênc thần sắc cũng đang mỏi mệt, vừa đau lòng lại vừa lo lắng nhìn Cảnh Thiên Viễn, nói tiếp: “Hơn nữa virut trong thân thể Cảnh Duệ sẽ đi theo thằng bé cả đời.”
Cảnh Thiên Viễn trong đầu ầm ầm chấn động, tức giận nói: "Ông nói cái gì?!”
Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng hiển nhiên cũng không thể tiếp thu sự thật này, hai người biểu tình đều khi*p sợ mà thống khổ.
“Ông đừng vội!”
Mộc Vấn Sinh biết Cảnh Thiên Viễn khẳng định không thể tiếp thu kết quả này, nhưng là ông cũng không có cách nào. Đây là vấn đề nam giải, những cái vượt ra khỏi thì ông cũng bó tay không có biện pháp.
Có thể đem Cảnh Duệ cứu trở về đã không hề dễ dàng.
“Hàm lượng virut trong cơ thể Cảnh Duệ rất thấp, hơn nữa bởi vì thuộc về giống loài ngoại lai, thân thể bé sẽ tự phát chống cự, thân thể bé phải có năng lực trống cự mạnh hơn người khác, khả năng bùng nổ virus toàn diện là rất thấp, về sau mặc dù có bạo phát, thì cũng chỉ có thể thông qua thay máu mà cải thiện. Cho nên, tổng thể mà nói, sinh mệnh thằng bé khỏe mạnh nên sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn.”
Cảnh Thiên Viễn đối với cách giải thích này một chút cũng không hài lòng!
Chắt trai của ông, như thế nào trong thân thể liền mang theo cái loại virus nguy hiểm này!
Ông bực tức há mồm liền mắng Mộc Vấn Sinh: “Cái đồ lang băm, màu đem Duệ Duệ chữa khỏi! Ít bệnh cũng sẽ để lại tai họa ngầm, chính ông không biết xấu hổ sao?! Mau mau thay máu cho nó, thay máu không được thì thay cốt tủy, đều không được thì ông mau đi tìm ngươi biện pháp khác, dù sao ông phải đem Duệ Duệ chữa khỏi! Làm những loại virus đó đều cút đi!”
Mộc Vấn Sinh bị Cảnh Thiên Viễn rít gào, cũng bắt đầu phát hỏa: “Phi! Ông mắng ai là lang băm?! Tôi có thể đem Cảnh Duệ cứu trở về cũng đã rất ghê gớm, có bản lĩnh thì ông tự mình cứu đi! Tôi mà có thể làm virus cút đi, thì chúng nó đã sớm cút đi! Ông động động mồm mép thật ra dễ dàng!”
Hai ông rất mau liền cãi nhau, không ai nhường ai.
Mộc Thanh đau đầu đi lên khuyên can: “Hai vị lão gia, hai người đừng cãi nhau, ở chỗ này cãi nhau sẽ quấy rầy Duệ Duệ nghỉ ngơi, ảnh hưởng đến việc khôi phục của bé!”
Cảnh Thiên Viễn nghe vậy, liền lập tức lôi kéo Mộc Vấn Sinh đi ra bên ngoài cãi nhau.
Hai người vừa đi, phòng bệnh lập tức an tĩnh trở lại.
“Chị dâu đừng lo lắng, chờ Duệ Duệ khôi phục, không khác gì với,ngày thường cả. Những loại virut đó đã bị thanh trừ ra bên ngoài, chỉ còn một chút trong thân thể bé mà thôi, với năng lực chống cự mạnh thì virus này sẽ không có gì uy Hi*p.”
Mộc Thanh an ủi Thượng Quan Ngưng vài câu, sau đó cấp truyền dịch chi Cảnh Duệ, song cũng rời khỏi phòng bệnh, cậu mấy ngày nay quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi.
Thượng Quan Ngưng ngồi ở trước giường bệnh Cảnh Duệ, nước mắt một giọt nối tiếp một giọt rơi xuống, virus gì đó, đều thật đáng sợ, nếu đều bị gọi là virus, thì đương nhiên đều là có độc, có hại.
Cảnh Duệ tuổi còn nhỏ đã gặo phải gặp việc thống khổ như vậy, về sau sẽ phải đấu tranh với những virus này, cô nghĩ lại liền đau lòng!
Cảnh Dật Thần không nói an ủi cô, anh chỉ là đem Thượng Quan Ngưng ôm vào trong иgự¢, cho cô ấm áp và sức mạnh.
Đàn ông và phụ nữ tư duy bất đồng, hơn nữa Cảnh Dật Thần trải qua thống khổ phong phú hơn Thượng Quan Ngưng rất nhiều, Thượng Quan Ngưng căn bản là không thể tưởng tượng.
Cảnh Dật Thần xem ra đối với việc thân thể Cảnh Duệ mang virus cũng không có cái gì quá lo lắng.
Chỉ cần Cảnh Duệ có thể tỉnh lại, khỏe mạnh giống như trước kia là được.
Bọn họ không tiếng động ở bên cạnh Cảnh Duệ, cửa phòng bệnh liền nhẹ nhành bị mở ra, Cảnh Dật Nhiên bế theo Cảnh Trí chậm rãi đi đến.
Trong ánh mắt Cảnh Dật Nhiên toàn là tơ máu, hiển nhiên mấy ngày nay hắn bị dày vò cũng không nhỏ.
Cảnh Trí đôi mắt vẫn hồng, trên khuôn mặt nhỏ còn vương lại nước mắt.
Giọng nói của Cảnh Dật Nhiên có chút lắp bắp: “Anh, em...”
“Đi ra ngoài!”
Cảnh Dật Thần lạnh lùng, trực tiếp ngắt lời Cảnh Dật Nhiên, ra lệnh đuổi người.
Những lời phía sau của Cảnh Dật Nhiên đều không thể nói ra, Cảnh Trí bị Cảnh Dật Thần làm cho run rẩy cả người, sợ hãi trốn ở sau lưng Cảnh Dật Nhiên.
Thượng Quan Ngưng lau nước mắt, nhìn thấy Cảnh Dật Nhiên áy náy và Cảnh Trí không biết nên làm sao, liền nói: “Dật Thần, đừng doạ đứa nhỏ.”
Cảnh Trí rất thân với Thượng Quan Ngưng, bình thường rất thích vùi vào lòng cô, hôm nay lại lẳng lặng đứng sau lưng Cảnh Dật Nhiên, không có giống như trước kia, bổ nhào vào иgự¢ cô.
Cảnh Trí nhìn thoáng qua Thượng Quan Ngưng khóc đến nỗi hai mắt sưng húp, sau đó cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Dì, thật xin lỗi, con làm anh bị thương, sau này con không bao giờ chạm vào anh nữa, dì không cần giận con, được không?”
Thượng Quan Ngưng nhìn thấy gương mặt chán nản và ánh mắt buồn bã của Cảnh Trí thì liền đau lòng, ôm Cảnh Trí mới một tuổi vào lòng.
Cô nhẹ nhàng lau nước mắt của Cảnh Trí, hôn lên trán bé, ôn nhu dỗ dành: “’A Trí thật ngoan, dì không có giận con. Đây không phải là lỗi của con, đừng sợ, có thể chạm vào anh, nhưng mà lần sau không nên dùng quá nhiều sức, không nên làm anh bị thương.”
Cảnh Trí chỉ là con nít mà thôi, bé không hiểu gì hết, mấy ngày nay cũng phải chống đỡ những thứ mà ở tuổi này không nên thừa nhận rồi.
Tuy Thượng Quan Ngưng đau lòng cho Cảnh Duệ muốn ૮ɦếƭ, nhưng mà cô không thể giận dỗi với một đứa nhỏ ngây thơ không biết gì.
Cảnh Trí thích chơi với Cảnh Duệ, cô đã biết từ lâu, nhưng không hề ngăn cản.
Chỉ cần trong cơ thể Cảnh Duệ có một chút mầm độc là cô đã đau lòng muốn ૮ɦếƭ rồi, bây giờ ôm Cảnh Trí cả người đều là mầm độc, cô cũng đau lòng như thế.
Trước kia, cô không cảm thấy Cảnh Trí có gì khác với người bình thường, bây giờ nhìn thấy Cảnh Duệ bị lây mầm độc, cô mới biết tình trạng thân thể Cảnh Trí xấu đến thế nào.
Cảnh Trí được Thượng Quan Ngưng ôm vào lòng, còn được cô hôn một cái, gương mặt nhỏ nhắn liền xuất hiện vẻ kinh ngạc, sau đó muốn đây Thượng Quan Ngưng ra: “Dì, sao dì lại hôn con? Dì không sợ con lây bệnh cho dì sao? Người khác rất sợ con, cũng không chơi với con...”
Thượng Quan Ngưng vẫn ôm Cảnh Trí như trước, không có buông tay.
Cô biết, mấy ngày nay Mộc Sâm và Mộc Đoá đã được Mộc Vấn Sinh đón về nhà, không cho hai đứa tiếp xúc với Cảnh Trí, sau khi Trịnh Luân sinh sản, lúc đầu định ở lại bệnh viện Mộc thị một tuần, nhưng vì phòng ngừa Lạc Lạc và Vi Vi bị lây bệnh mà cũng xuất viện về nhà.
Đại đa số người trong bệnh viện đều không biết cuối cùng thì thân thể Cảnh Trí xảy ra vấn đề gì, nhưng mà bọn họ mơ hồ cảm thấy thân thể của Cảnh Trí có mầm độc, cho nên rất nhiều người không chịu tới gần bé.
Lúc trước Cảnh Trí là đứa nhỏ hoạt bát, giống như Cảnh Dật Nhiên, rất thích nói chuyện, lúc ngã sấp xuống cũng không bao giờ khóc, vẫn luôn cười hi hi ha ha.
Nhưng mà hai ngày nay bé lại khóc rất nhiều, bởi vì tất cả mọi người đều trốn tránh bé, ánh mắt nhìn bé cũng tràn ngập đề phòng.
Suy nghĩ của đứa nhỏ rất mẫn cảm, Cảnh Trí không thông minh như Cảnh Duệ, nhưng cũng là đứa nhỏ thông minh, nhìn thấy ánh mắt như thế của người khác, bé đã đau lòng vài ngày rồi.
Thượng Quan Ngưng không muốn Cảnh Trí phải chịu như thế.
Cảnh Trí không sai, cũng không nguy hiểm như thế, ôm bé một cái, hôn bé một cái, cũng không xảy ra chuyện gì.
Trước kia cô cũng thường xuyên ôm Cảnh Trí, nhưng chưa từng bị lây bệnh, Cảnh Duệ bị lây nhiễm chỉ là việc ngoài ý muốn mà thôi.
“Con không có bệnh, A Trí, con tốt lắm, con xem, dì ôm con cũng không sao. Có vài người hiểu lầm con, sau này họ sẽ hiểu thôi. Nếu không ai chơi với con, chờ anh tỉnh lại, dì kêu nó chơi với con.”
Cảnh Trí trừng lớn hai mắt: “Dì, dì nói thật sao? Dì còn cho anh chơi với con hả?”
Thượng Quan Ngưng nắm bàn tay nhỏ bé của Cảnh Trí, nhìn thấy trên ngón tay mập mạp của bé, móng tay đã bị cắt sạch sẽ, nói nghiêm túc: “Đúng vậy, thật, con có thể chơi với anh. Nhưng mà, con phải cẩn thận một chút, đừng làm anh bị thương, được không?”
“Tốt tốt! Thật tốt quá!”
Cảnh Trí lập tức mừng rỡ, đây là lúc bé vui nhất trong mấy ngày nay!
Bé hoan hô rời khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ của Thượng Quan Ngưng, vội vàng chạy đến bên cạnh Cảnh Dật Nhiên, nâng gương mặt nhỏ nhắn, nở nụ cười vô cùng sáng lạn: “Ba ba, ba nghe thấy không? Con còn có thể chơi với anh!”
Đột nhiên Cảnh Dật Nhiên muốn khóc, hắn không ngờ Thượng Quan Ngưng lại đối xử tốt với Cảnh Trí như vậy!
Cô rất tinh tế, chẳng những chủ động ôm Cảnh Trí, còn trấn an tâm hồn bi thương của bé, này đối với Cảnh Trí mà nói, là hành động tốt nhất để kéo bé ra khỏi bóng ma!
Hai ngày nay, Cảnh Dật Nhiên đã nói chuyện với Cảnh Trí rất nhiều, nhưng bé đều nghe không vào, vẫn luôn buồn bực không vui, hoàn toàn không có sự ngây thơ và vui vẻ của trẻ con.
Mà bây giờ, cuối cùng thì bé cũng cười!
Cảnh Dật Nhiên ôm con trai, cười nói: “Được, chờ anh con tỉnh, con lại chơi với anh.”
Cảnh Trí gật đầu thật mạnh, trong ánh mắt xinh đẹp là vui mừng và hưng phấn.
Cảnh Dật Nhiên không ở trong phòng bệnh lâu lắm, hắn nhanh chóng ôm Cảnh Trí rời đi, trước khi đi, hắn nhìn sâu vào mắt Thượng Quan Ngưng, nhẹ giọng nói: “Cám ơn!”
Giữa trưa, khẩu vị của Cảnh Trí đã trở lại, bé ăn rất nhiều đồ ăn, sau khi ăn còn kêu Cảnh Dật Nhiên gói cánh và chân gà đem về.
Cảnh Dật Nhiên tưởng bé chuẩn bị cho mình ăn vặt nên cũng không quản bé.
Buổi chiều, khi Cảnh Dật Nhiên đang bận rộn, Cảnh Trí liền lặng lẽ chuồn khỏi văn phòng của hắn, đi đến phòng bệnh của Cảnh Duệ.
Trong phòng bệnh, Cảnh Duệ vẫn chưa tỉnh, Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần vẫn canh giữ bên người bé như trước.
Cảnh Trí nhón chân đi vào, nhìn thoáng qua Cảnh Dật Thần lạnh lùng như tượng, sau đó đi đến trước mặt Thượng Quan Ngưng, đưa cánh và chân gà cho cô: “Dì, dì ăn đi! Ăn được!”
Giữa trưa Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần chỉ ăn qua loa mà thôi, bọn họ đều lo lắng cho Cảnh Duệ cho nên ăn không vô.
“Con ăn đi, dì không đói.”
Thượng Quan Ngưng không muốn ăn, nhưng Cảnh Trí vẫn muốn đưa cho cô, làm trong lòng cô vừa ấm áp vừa cảm động.
“Vì sao? Con vẫn rất đói, vì sao dì không đói?”
Thượng Quan Ngưng không biết nên giải thích chuyện này với Cảnh Trí thế nào, bé vẫn luôn đói, là bởi vì thân thể của bé không giống người thường!
“Con đang lớn, đương nhiên sẽ đói bụng, con cứ giữ lại ăn đi, dì không ăn đâu.”
“Dì, có phải dì không thích con không?” Cảnh Trí cầm gà, trên gương mặt nhỏ nhắn đều là uỷ khuất.