Bởi vì Cảnh Duệ cực kì rõ ràng tình hình hiện tại giữa ba và chú hai!
Nếu chú hai gặp rắc rối ba sẽ ở phía sau dọn dẹp cục diện rối rắm!
Tuy rằng ba có được toàn bộ Cảnh gia, nhưng cũng phải gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ rất lớn, hắn đứng ở trên đỉnh kim tự tháp, quan sát chúng sinh đồng thời cũng phải bảo vệ rất nhiều người.
Như bé, mẹ, còn có chú hai Cảnh Dật Nhiên và thím hai Tiểu Lộc.
Nhìn thấy Cảnh Duệ không hé răng, Cảnh Dật Nhiên tức khắc vui sướng cười ha ha!
“Ai da, tiểu Duệ Duệ a, cháu cũng có ngày hôm nay a! Chú hai cũng đã bị cháu lừa vài lần, hôm nay rốt cuộc thắng được một ván! Về sau Cảnh Trí sẽ giao cho cháu, cháu đi đâu thì nó sẽ theo đó! Gia sản thuộc về cháu, ngay cả Cảnh Trí cũng là của cháu!”
Cảnh Duệ hiếm thấy có chút tính trẻ con, bé chu miệng nhỏ nổi giận nói: “Cháu không cần trói buộc, cháu cũng không cần một cái đuôi nhỏ! Em ấy còn bé như vậy, cháu không cần!”
Mọi người nhìn bé rốt cuộc cũng phát cáu giống một đứa bé bình thường, tất cả đều ồn ào cười ha hả.
Tiếng cười to đánh thức Cảnh Trí đang ngủ mơ.
Bé mở to mắt, nghe thấy rất nhiều tiếng cười liền tò mò nhìn về phía phát ra âm thanh.
Giờ phút này không ai biết, mười mấy năm sau, gánh nặng nho nhỏ này, thật sự thành cái đuôi đi theo Cảnh Duệ, gây hoạ cho Cảnh Duệ nhưng cũng mang đến cho bé rất nhiều vận may.
……
Thượng Quan Ngưng mang theo con trai về đến nhà, Cảnh Dật Thần lập tức phát hiện con trai không vui.
Hắn buông tài liệu trong tay, đóng laptop, vỗ vỗ sô pha bên cạnh nói với Cảnh Duệ: “Lại đây.”
Cảnh Duệ lắc đầu cự tuyệt: “Hôm nay tâm trạng không tốt, ba tự chơi đi, con không chơi với ba đâu.”
Cảnh Dật Thần lần đầu tiên bị con trai cự tuyệt không khỏi ngạc nhiên, hắn theo bản năng quay đầu nhìn Thương Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng cười nói: “Thật khó có được, anh rốt cuộc cũng bị con trai cự tuyệt một lần, trước kia mỗi ngày em đều bị cự tuyệt, hôm nay nhìn thấy anh cũng bị cự tuyệt, lòng em liền cân bằng lại!”
Cảnh Dật Thần bất đắc dĩ lắc đầu, hôm nay làm sao vậy, con trai cùng vợ không chịu nói gì cả, sớm biết như vậy thì hắn đã đưa mẹ con bọn họ đến bệnh viện.
Cảnh Duệ rũ đầu nhỏ trở về phòng ngủ, Cảnh Dật Thần liền trực tiếp bế Thượng Quan Ngưng về phòng của bọn họ.
“Cục cưng, lát nữa em có rất nhiều thời gian ở trên giường chậm rãi nói cho anh biết hôm nay đã xảy chuyện gì, anh rất có kiên nhẫn.”
Trên người mang theo một mùi hương nhàn nhạt, dáng người cao lớn, cánh tay cường tráng hữu lực, ôm một người không hề phí sức, càng không cản trở sự đi lại của hắn.
Hắn lơ đãng để lộ ra khí chất cùng vẻ đẹp trai, làm lòng Thượng Quan Ngưng hơi rung động.
Tìm được một người chồng lớn lên đẹp trai như vậy, sẽ luôn cảm thấy mình đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt.
Đầu năm nay, lớn lên xấu xí cũng rất lăng nhănh, ngược lại lớn lên đẹp trai lại chung tình như một.
Thượng Quan Ngưng thích dáng vẻ bá đạo của Cảnh Dật Thần, nhưng lại không dám tùy ý hắn ђàภђ ђạ, bằng không lát nữa khẳng định lại không xuống giường được!
“Được được được, em nói là được! Anh mau thả em xuống, lát nữa lại để con trai thấy chúng ta như vậy, con lại chê cười em là ‘ đứa bé to xác ’!”
“Ừ, có lẽ em còn không biết, những kiến thức nào nên biết thì con đã biết hết, con có thấy thì cũng sẽ coi như không thấy, em không cần phải xấu hổ. Chúng ta vẫn luôn tuân thủ quy củ, thì làm sao mà có con được?”
Thượng Quan Ngưng nóng nảy: “Tại sao anh lại dạy con mấy thứ này!”
Tuy rằng tố chất của con trai rất thông minh, nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa bé a, dạy vài thứ đó có vẻ không được tốt cho lắm
“Này thì có cái gì, lúc anh lớn bằng con, liền biết một số việc giữa nam và nữ, anh cũng không bình thường? Hơn nữa vẫn luôn vì em mà thủ thân như ngọc, quan niệm của Cảnh gia cũng rất truyền thống, lần đầu tiên chỉ có thể cho vợ mình, không thể cho người khác. Thế nào, em được lời đó chứ?”
Cái gì gọi là cô được lời! Lần đầu tiên của cô cũng cho Cảnh Dật Thần có được không!
Hơn nữa…… Cảnh Dật Thần thật sự không thể gọi là bình thường!
“Anh còn không biết xấu hổ nói mình bình thường a, trước kia không phải anh nghi ngờ mình thích đàn ông sao?”
Cảnh Dật Thần đè Thượng Quan Ngưng ở dưới người, cúi đầu cười nói: “Cho nên càng phải dạy con những điều nên biết, bằng không dễ dàng lệch lạc a!”
Nói chuyện với những người có chỉ số thông minh cao sẽ rất dễ dàng bị lừa gạt!
Thượng Quan Ngưng thật sâu cảm thấy, không thể giảng đạo lý với Cảnh Dật Thần, nếu không người thua nhất định là cô.
Một lát sau sẽ không biết bị kéo tới chỗ nào nữa!
Hắn không phải muốn biết Cảnh Duệ hôm nay đã xảy ra chuyện gì hay sao, vậy mà lại vòng một vòng lớn như vậy, cô cũng thiếu chút nữa thì hôn mê!
“Được được được, em sẽ đem mọi chuyện ngày hôm nay của Cảnh Duệ nói cho anh nghe, anh không được làm bậy!”
Cảnh Dật Thần cúi đầu khẽ hôn lên xương quai xanh tinh xảo của Thượng Quan Ngưng, dùng giọng trầm thấp nói: “Ừ, xem em biểu hiện.”
Thượng Quan Ngưng nhanh chóng nói rõ việc ở bệnh viện một lần, cô cho rằng con trai bởi vì thua Cảnh Dật Nhiên mà thấy không vui, không nghĩ tới, Cảnh Dật Thần lại khẽ cười nói: “Ừ, hóa ra là chuyện tốt, hôm nay con đã cảm nhận được về sau cần phải gánh vác trách nhiệm cùng nghĩa vụ.”
Thượng Quan Ngưng có chút không thể hiểu được: “Có ý tứ gì?”
“Ý tứ chính là, chúng ta không cần lo lắng cho nó, hiện tại vẫn nên lo lắng việc trước mắt thì tốt hơn!”
……
Cảnh Duệ một mình nâng khuôn mặt nhỏ ở trong phòng thở dài.
Bé vẫn luôn cảm thấy, là tiểu thiếu gia của Cảnh gia cực kì uy phong, rất có nội hàm.
Lại chưa từng giống như bây giờ, cảm nhận được gian khổ trong đó.
Chẳng lẽ, về sau bé phải trở thành bảo mẫu kiêm vệ sĩ của mọi người sao?
Lúc trước bé cực kì khát vọng lớn lên, bởi vì chỉ có trưởng thành, bé mới có đủ sức mạnh để chóng lại người khác, mà hiện tại, bé lại không muốn lớn lên.
Không biết ba khi còn nhỏ có buồn rầu như bé bây giờ hay không?
Cảnh Duệ nhìn tấm ảnh mà bé chụp với ba mẹ để trên đầu giường, bé được mẹ ôm vào trong иgự¢, mà ba lại ôm mẹ vào trong иgự¢.
Một nhà ba người, thoạt nhìn ấm áp vô cùng.
Mà tất cả ấm áp cùng hạnh phúc này, đều do một tay ba tạo ra!
Đây là người đàn ông bé kính nể nhất, hắn cũng sẽ gặp khó khăn, nhưng hắn giống như chưa từng quan tâm những khó khăn đó.
Ai, bé còn kém ba rất xa a!
Ba có thể làm tốt mọi việc, chẳng lẽ bé không làm tốt được sao?
Về sau bé khẳng định cũng có thể cho những người của mình một chỗ dựa lớn mạnh nhất!
Tâm trạng của Cảnh Duệ không tốt, cho nên, bé quyết định tìm chú hai để tâm sự.
Chú hai đã cho bé một áp lực lớn như vậy, bé cũng không thể để chú hai quá thoải mái đúng không?
Tuy rằng vừa mới bị Cảnh Dật Nhiên làm buồn phiền một hồi, nhưng kia chỉ là một suy sụp nho nhỏ mà thôi, Cảnh Duệ không cho rằng mình sẽ không thua một người nhiều lần.
Cảnh Duệ ra khỏi cửa, nói Lý Đa đưa bé đến bệnh viện Mộc thị.
Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy Cảnh Duệ quay lại, ngạc nhiên nói: “Tiểu quỷ, cháu quay lại đây làm gì! Mẹ cháu đâu?”
Trong lòng hắn vẫn cảm thấy sợ hãi Cảnh Duệ, vừa rồi tuy rằng thắng một ván, nhưng hắn thật sự rất sợ nhóc con này lại ra chiêu gì a!
Lần trước sau khi cái đồ vật quỷ quái kia nổ, trên mặt và trên tay đều đen xì xì, rửa sao cũng không sạch, Mộc Thanh còn chê cười hắn một thời gian dài!
Cảnh Duệ không trả lời Cảnh Dật Nhiên, anh đi về phía giường của Cảnh Trí,nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh ấy, nói rằng: "Anh ấy trông thật xấu xí." Cảnh Dật Nhiên ngay lập tức nhìn anh: " Nó mới sinh ra được một ngày, da vẫn còn nhăn, mặt vẫn còn đỏ, có thể đẹp hơn nhiều không? Bạn có thể thấy mình tốt hơn con trai tôi, nhưng con trai tôi đã được sinh ra trong đầy đủ tháng, bạn đã được sinh ra chỉ bảy tháng,khi chào đời bạn nhất định không được đẹp như con trai tôi bây giờ "Oh, tôi được sinh ra chỉ bảy tháng trước đây, chú hai của bạn nói với tôi, ai đã làm hại mẹ tôi trước khi sinh ra tôi? Cảnh Dật Nhiên hận không thể cắn lưỡi của mình, làm thế nào anh ta lại vô tình biết được chuyện đó! Đây không phải là Dật Thần tự đưa dao cho nó sao?
"Điều đó... Chú hai rất bối rối trong thời điểm đó, nếu tôi biết rằng cháu trai của tôi quá thông minh và đáng yêu như vậy, thì làm sao tôi có thể ra tay được "
"Đúng vậy, Cảnh Trí đáng yêu như vậy làm, tôi cũng không nỡ ra tay!
Cảnh Duệ nói vừa nói ngón tay của anh ta vừa chọc chọc vào mặt của Cảnh Trí.
Cảnh Dật Nhiên đột ngột thay đổi sắc mặt:" Cậu làm cái gì vậy! Tiểu quỷ, tránh xa con trai của ta một chút, cậu định hại ૮ɦếƭ nó à, sau đó một mình hưởng hết gia tài của Cảnh gia ư?
Cảnh Duệ lấy từ trong túi áo của mình một chiếc khăn nhỏ, lau những chỗ mà ngón tay vừa chạm vào trên mặt Cảnh Trí, lạnh lùng nói:" Cậu ta vẫn sống ở đây, thì gia tài của Cảnh gia cũng đều là của 1 mình tôi, cậu ta không có liên quan đến một tí tiền nào cả.
Thần thái, động tác, ngữ khí, giọng điệu của anh ta rất giống với Cảnh Dật Thần, Cảnh Dật Nhiên khi đó có cảm giác như đang nói chuyện với Cảnh Dật Thần vậy.
Cảnh Dật Thần từ trước đến nay luôn không thích bị người khác ᴆụng vào, mỗi khi bị cậu ta ᴆụng vào hoặc sau khi đánh cậu ta xong, đều lấy chiếc khăn ra lau lại, thể hiện rất ghét cậu ta.
Bây giờ, Cảnh Duệ lại quá giống Cảnh Dật Thần.
Cảnh Trí mới sinh được một ngày, Cảnh Duệ liền muốn ghét bỏ cậu ta!
Cảnh Dật Thần ở một khoảng thời gian dài, đều có một bóng hình vô cùng quan trọng trong lòng ông ta, bây giờ Cảnh Duệ dần dần giống với hình bóng trong lòng ông ấy rồi.
Sau này, Cảnh Trí liệu có coi Cảnh Dật là hình bóng trong lòng như vậy không, cậu ta rất thông minh, giống Cảnh Dật Thần nhiều rồi.
Cảnh Dật Nhiên không hề biết, Cảnh Duệ không cố ý đối với Cảnh Trí như vậy, cậu ta có thể đi chạm vào người Cảnh Trí như vậy, quả thực là chuyện chẳng dễ dàng gì rồi!
Trong mắt của Cảnh Duệ, vừa sinh ra là một đứa trẻ sơ sinh, xem ra cũng khá dễ thương, rất nghe lời, so với Cảnh Dật Nhiên tốt hơn nhiều
Bây giờ tâm trạng của cậu ta tốt hơn nhiều rồi, sau này chỉ cần giúp cậu ta giải quyết những hỗn loạn thì chắc cũng không sao cả!
Có điều, toàn bộ công việc xử lý Cảnh Dật Nhiên, cậu ta đã chuẩn bị xong rồi, không thể bỏ nửa chừng được.
Cảnh Duệ giờ tay lên như Cảnh Dật Thần ra hiệu vậy, nhìn đồng hồ và nói:" thôi, tôi đi tìm ông đây nội để chơi đây, bà....chúc bà may mắn!"
Cảnh Dật Nhiên nhìn bóng của Cảnh Duệ khuất dần, ôm lấy cậu con trai đầy sự cảnh giác, sợ Cảnh Duệ lại làm trò gì hại đến Cảnh Trí.
Nhưng đợi một lúc vẫn không thấy có biến động gì lớn, mà lại nghe thấy trong phòng bệnh bên cạnh, Cảnh Thiên Viễn và Mộc Vấn Sinh cười rất lớn, vừa nãy còn mắng cậu ta, giờ lại bị cậu ta làm cho vui đến như vậy!
Cảnh Dật Nhiên thả lỏng, cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều rồi, Cảnh Duệ nói:" chúc bà may mắn" chỉ là tiện miệng nói ra mà thôi.
Cậu ta nghĩ ra cách đó chỉ trong vài giây, Tiểu Lộc liền bước từ bên ngoài vào.
Cô ta có vẻ thấy nghi ngờ, đưa Cảnh Dật Nhiên một bức thư: "vừa nãy khi tôi đi rửa tay, có người để ở chỗ rửa tay một bức thư, tôi vừa xem thì đoán đaay có phải là 乃út tích của cô không?
"Thư?"
Biểu cảm của Cảnh Dật Nhiên còn ngạc nhiên hơn Tiểu Lộc
Cậu ta vừa mở bức thư ra đọc, thì liền có những biểu cảm khó đỡ.
"Dật Nhiên, tôi thực sự không biết, có phải cậu thích cả 2 giới tính không?"
Cảnh Dật Nhiên cười phá lên.
"Yêu 2 giới là caia quái gì vậy?"
"Tiểu Lộc, cô đừng nghe người ta nói láo, tôi thích con gái, hoàn toàn không thích con trai, bức thư này hoàn toàn không phải tôi viết ra!
Đây nhất định là Cảnh Duệ dở trò!
乃út tích trong bức thư này giống hệt của anh ta, nhưng bức thư này chắc chắn không phải cậu ta viết ra.
Nội dung của bức thư là anh ta muốn tỏ tình với một người con trai!
Nhưng ngữ khí hoàn toàn giống với anh ta biểu đạt hàng ngày, khiến người đọc liền cảm thấy là do anh ta viết!
Cảnh Dật Nhiên cảm thấy bực mình. Vây giờ bọn trẻ nhỏ lại lắm trò như vậy sao?
Tiểu Lộc cười khẽ:" không sao, cậu thích con trai thì tôi cũng chấp nhận"
Cô ấy chấp nhận đó là quan niệm của phương tây, rất thoái mái trong quan hệ nam nữ, mà nước ngoài viẹc kết hôn đồng tính đó là hợp pháp, hoàn toàn không bị kì thị, mọi người luôn coi đó giống như những người bình thường!
Vậy nên cô ta nhìn thấy bức thư này hoàn toàn không hề thấy lạ lùng.
Cảnh Dật Nhiên không nghĩ như vậy, việc yêu con trai là hoàn toàn nghiêm trọng!
Một người đàn ông trưởng thành, đều đã có vợ và con trai, vậy mà lại có người bảo thích con trai, như vậy có ૮ɦếƭ không cơ chứ!
Anh ta nghe thấy Tiểu Lộc vốn không tin anh ta chỉ thích con gái, tức giận nghiến chặt răng!
Cảnh Dật Nhiên nắm chặt lấy vai của Tiểu lộc, nhìn chằm chằm nói:" Em yêu, anh thật sự chỉ thích con gái, hoàn toàn không thích con trai, đây hoàn toàn là trò của Cảnh Duệ, em nhất định phải tin anh!"
Tiểu Lộc cảm thấy buồn cười trước sự lings túng trong mắt của Cảnh Dật Nhiên, cố ý nói:" lần trước, em tận mắt nhìn thấy anh thân mật với La Hạo, không lẽ em bị hoa mắt?"
"Hả...khi nào?"
Cảnh Dật Nhiên toát hết mồ hôi, bản thân anh ta chưa từng thân mật với La Hạo, lẽ nào sau khi say rượu anh ta làm vậy?
"Ây da, chắc là hiểu nhầm rồi! Tuyệt đối là hiểu lầm, anh với Tiểu La chỉ là đùa nhau mà thôi!"
Tiểu Lộc nhìn bộ dạng anh ta lúng túng nói không nên lời, mà bất giác bật cười.
Cảnh Dật Nhiên thấy Tiểu Lộc cười, liền nghĩ ngay mình đã bị cô ấy trêu ghẹo!
Trời! Tiểu Lộc biết trêu người từ khi nào vậy, cô ấy bình thường rất đoan trang mà, vậy mà giờ lại trêu mình như vậy?
Anh ta lau mồ hôi trên mặt, không phải thật thì tốt rồi.
Đến gần tối, thì Tiểu Lộc và Tiểu Trí được xuất viện, sức khoẻ của trẻ và mẹ đều rất tốt, Mộc Thanh đích thân đưa 2 mẹ con họ xuất viện, cũng là vì để Cảnh Dật Nhiên yên tâm, đích thân kiếm tra cho Cảnh Trí, một lần nữa đảm bảo Cảnh Trí không bị điếc, thì Cảnh Dật Nhiên mới yên tâm rời đi.
Cảnh Trí và Tiểu Lộc được Cảnh Dật Nhiên đưa đến biệt thự của Mộc Vấn Sinh, nhân tiện để bà ✓ú cho uống sữa, Cảnh Dật Nhiên một mình về nhà, tắm rửa sạch sẽ thay đồ rồi ra vườn chơi.
La Hạo đỏ mặt bước đến trước mặt anh ta, ngượng ngùng nói:" cậu hai, tôi nhận được quà của cậu rồi"