Mộc Thanh bật cười: “Anh biểu hiện rõ ràng như vậy sao?”
“Đúng vậy, đặc biệt rõ ràng a!”
Triệu An An ôm con gái, trong lòng vui mừng đến không được, cô hôm nay cái gì cũng chưa làm, chỉ nhìn chằm chằm vào con gái và con trai!
Cô vốn dĩ cho rằng, Mộc Thanh về sau cũng sẽ giống cô vậy, ôm hai đứa nhỏ không buông tay, cô còn cố ý đem Mộc Sâm để lại cho cậu ôm, kết quả cậu chỉ là chơi vớu hai đứa nhỏ một chút, rồi sau đó liền đi vào thư phòng của lão gia.
“anh ngày hôm qua còn không bế hai đứa nó? Hôm nay cũng không ôm con, khẳng định là bị sao rồu, bằng đã xớm ôm con không rời tồi!"
Triệu An An rất hiểu biết Mộc Thanh, cậu rất rất thích trẻ con, trước kia mỗi lần nhìn thấy Cảnh Duệ, vậu đều rất thích, hận không thể đem thằng bé thằng con mình, luôn thích nói chuyện với Cảnh Duệ, hoàn toàn không thèm để ý đến Cảnh Duệ phúc hắc.
Hiện tại chính mình có con, cậu không có khả năng không yêu thương nó, khả năng lớn nhất là đã gặp phải chuyện gì rồi!
Mộc Thanh đứng lên, hôn hôn Triệu An An, lại cọ cọ lên khuôn mặt của con gái rồi cười nói: “Quả nhiên là vợ của anh, hiểu biết như vậy! Hôm nay anh bị Cảnh Dật Nhiên làm cho kích động rồi!”
“Cái gì? Tên hỗn đản kia lại làm chuyện tốt gì vậy?! Anh chờ đấy, em sẽ thay anh đánh anh ta”
Triệu An An nói liền ôm Mộc Đóa xoay người đi.
Mộc Thanh dở khóc dở cười, chạy nhanh giữ chặt cô: “Đừng nháo! Là vấn đề của anh, không có quan hệ với cậu ta. Anh là nhìn thấy cậu ta nghiêm túc hăng hắi như vậy cho nên mới cảm thấy gấp gáp, muốn học hỏi nhiều cái mới. Không ngừng cải thuện bản thân.
Cậu phải thừa nhận, gen của Cảnh gia rất mạnh. Cảnh Dật Nhiên tuy rằng không thông minh bằng Cảnh Dật Thần, nhưng cậu ta vẫn rất thông minh, cho nên anh càng không có lý do để chậm trễ.”
Triệu An An từ nhỏ đã lười học, việc học tập cô không hiểu!
Như thế nào mà đàn ông từng người từng người không ngừng nỗ lực liều mạng, đây không phải buộc cô cucng phải nỗ lực hay sao!
Ai, không thể ở cùng với người quá thông minh, không chỉ nhìn bản thân sẽ có vẻ rất ngốc, hơn nữa sẽ làm mình có vẻ rất lười!
Có một Cảnh Dật Thần còn chưa đủ, hiện tại còn có Cảnh Dật Nhiên, không cho người phụ nữ có chỉ số thông minh thấp như cô một con đường sống sao?
“Được rồu, anh học tập đi, em và cin gái không quấy rối anh! Anh nhất định phải áp đảo tên yêu nghiệt kia mới được, chồng em là thông minh nhất, khẳng định anh lợi hại nhất!”
Mộc Thanh bị Triệu An An bảo trì sự uy nghiêm của mùnh, thì độ tin tưởng liền cao hơn!
“Ha ha, em yên tâm, chồng của em tuyệt đối là đệ nhất! Cảnh Dật Nhiên sao bằng được!”
Triệu An An ôm Mộc Đóa cũng ra khỏi thư phòng, về phòng trẻ con, nhìn thấy Mộc Vấn Sinh và Cảnh Thiên Viễn đều vây quanh bên cạnh Mộc Sâm, hai ông đã ngần này tuổi rồi, cầm mấy món đồ chơi, làm cho Mộc Sâm cười khanh khách không ngừng.
Nhìn thấy Triệu An An ôm Mộc Đóa tiến vào, Mộc Vấn Sinh kỳ quái nói: “Sao không thấy bóng dáng của cái tên tiểu tử Mộc Thanh đâu?”
Triệu An An thở dài: “Còn không phải do đồ đệ mới của ông chọc sao, cho nên kích thích đến cháu trai ông rồi, giờ anh ấy đang ở thư phòng cố gắng nâng cao kiến thức!"
Mộc Vấn Sinh có chút ngạc nhiên, rồi sau đó liền vui sướng cười ha ha lên: "Ta đã thu nhận được một đồ đệ tốt nha! Cư nhiên còn làm được như vậy! Cái tên tiểu tử thúi kia lúc trước kia chỉ biết vây quanh con, hiện tại rốt cuộc cũng biết sốt ruột! Ai nha, ta phải Nói Cảnh Dật Nhiên nói thêm mới được, cho nó tiếp thêm lửa cho cháu trai ta."
Triệu An An hết chỗ nói rồi, rốt cuộc ai mới là cháu trai ruột của ông!
Cảnh Dật Nhiên nỗ lực học tập, vui mừng nhất là Cảnh Thiên Viễn, ông cười nhue cái già: “Chậc chậc chậc, hai đứa cháu trai của tôi càng ngày càng có tiền đồ, còn có hai đứa chắt trai, Cảnh gia sẽ có người kế tục!”
“ Dật Nhiên chính là do tôi dạy ra, ông kiêu ngạo cái rắm!”
Mộc Vấn Sinh không phục, nhưng là, sao ông lại có,cảm giác như mình tự tay làm áo cưới cho lão gia hỏa Cảnh Thiên Viễn!
Cảnh Thiên Viễn nhàn nhạt nói: “Cháu trai tôi thì sao có thể không kiêu ngạo? Bất quá tôi có thể dạy cái vật nhỏ này một chút hộ ông.”
Ông duỗi tay chỉ và Mộc Sâm vẫn đang nằm cười ngây ngô, Mộc Sâm nhìn thấy một ngón tay duỗi tới hướng chính mình, liền vui vẻ bắt, say khi bắt lấy thì cho vào miệng ʍúŧ.
Cảnh Thiên Viễn mau tróng đem ngín tay rút ra, cười mắng: “Này tiểu tử thúi, nội tâm của con tốt hơn Mộc Thanh nhiều a! Còn biết lấy lòng ta?”
Mộc Vấn Sinh lại do dự.
Ông có chút luyến tiếc do dự đem chắt trai giao cho lão già Cảnh Thiên Viễn biến thái này, phương thức giáo dục của bọn họ không phải là phương thức người thường có thể thừa nhận! Mộc Sâm có khi mất nửa cái mạng cũng mới có thể mìẽn cưỡng hoàn thành một ít nhiệm vụ mà Cảnh Thiên Viên giao cho.
“Thật không có tiền đồ! Tôi nguyện ý dạy là rất tốt rồi, ông cìn lo lắng Mộc Sâm bị thương! ngươi còn lo lắng Mộc Sâm bị thương! Trách không được Mộc gia vẫn luôn không phát triển như vậy!”
“Phi! Không phải chắt trai của ông thì ông đương nhiên không đau lòng! Ông biến thái như vậy, đứa có thể chịu được!” Mộc Vấn Sinh mới không sợ Cảnh Thiên Viễn, ông đã bị Cảnh Thiên Viễn chê cười không chỉ một lần, nên ông đã sớm không để trong lòng, ông lập tức liền phản bác, phương thức giáo dục của Mộc gia cũng tốt sao.
“Trung Tu và Dật Thần đều được bồi dưỡng như vậy sao? Về sau Duệ Duệ cũng sẽ tiếp thu những cái khiêu chiến tàn khốc đó, đây đều là phương thức được khoa học nghiệm chứng! Nó có thể khai quật tiềm năng trình độ tiềm năng lớn nhất, về sau sẽ có bản lĩnh, có thể tự cứu được bản thân!”
Cảnh Thiên Viễn chính mình trải qua cái loại phương thức giáo dục biến thái này, thành công đem nền kinh doanh Cảnh gia trở nên sinh động, đây là bí mật độc hữu của Cảnh gia, sẽ không dễ dàng dạy người khác.
Nếu không phải Mộc Vấn Sinh không hề giữ lại lưu truyền của bản thân mà dạy Cảnh Thiên Viễn, thì ông cũng sẽ không thay Mộc gia giáo dục con cháu.
Triệu An An nhìn hai ông vì con cháu mà tranh luận mặt đỏ tai hồng, tựa như sắp đánh nhau đến nơi, cô sợ đến nỗi người run run.
Mộc Vấn Sinh còn tốt, ông nổi giận cũng sẽ không đáng sợ lắm.
Đáng sợ chính là Cảnh Thiên Viễn!
Triệu An An còn chưa bao giờ gặp qua Cảnh Thiên Viễn phát giận, ông ấy tu dưỡng rất tốt, những gì ông tiếp thu đều là phương thức giáo dục quý tộc, ngày thường lời nói không nhiều lắm, thoạt nhìn có chút lạnh lùng, hiện tại lại trừng mắt phát hỏa, quả thực khí thế toàn bộ đều phát hỏa, có một loại khí thế bá đạo vương giả!
Cô hiện tại rốt cuộc cũng biết, cái khí chất lãnh ngạo cao quý của Cảnh Dật Thần là ở nơi nào tới, nó không chỉ là do người đi trước bồi dưỡng ra, mà là do di truyền!
Cô gắt gao ôm Mộc Đóa, sợ con gái bị hai ông tức giận dọa tới.
Nhưng hai ông cũng không định buông tha cô.
“An An, Mộc Sâm là con của con, con cũng muốn nó đi theo ta học chút bản lĩnh đúng không? Anh họ của con như nào. Ta nghĩ con cũng rõ!"
“An An, đừng nghe Cảnh lão đầu nói hươu nói vượn, ông ta tẩy não rất lợi hại! Hơn nữa, Mộc Sâm hiện tại để ta nuôi, con không có quyền lên tiếng! Ôm Mộc Đóa ở im một bên đi!”
Thật ra, đối với Cảnh Thiên Viễn, trong lòng Triệu An An luôn có cảm giác sùng bái phức tạp.
Ông vẫn luôn là sự tồn tại khiến kẻ khác nhìn lên, ngoại trừ việc ông từng nổi tiếng khắp nơi, ông còn bồi dưỡng được một vị vua có sức ảnh hưởng trên toàn thế giới như Cảnh Trung Tu.
Ba đời nhà họ Cảnh, đều để lại dấu vết rất sâu trong lòng Triệu An An.
Có một đoạn thời gian, cô luôn buồn rầu, vì sao mình không phải họ Cảnh, nếu họ Cảnh, vậy sẽ rất thông minh, rất tài năng.
Triệu An An đứng thẳng người, do dự một lát rồi cắn răng nói: “Ông nội, con cảm thấy nếu không thì cứ cho Sâm Sâm học Y, sau mười lăm tuổi lại đi theo ông nội Cảnh học những thứ khác, học hai ba năm, đến khi mười tám tuổi lại tiếp tục học Y, như vậy nó sẽ không bỏ lỡ cái nào hết.”
Hai ông già trừng mắt nhìn Triệu An An một lát, mới cảm thấy hình như cũng có đạo lý.
Thật ra Mộc Vấn Sinh cũng muốn Mộc Sâm đi theo Cảnh Thiên Viễn học này nọ, nhưng mà ông lo lắng chắt trai quá nhỏ, sẽ bị Cảnh Thiên Viễn ép ૮ɦếƭ, thế nhưng nếu mười lăm tuổi mới học thì các phương diện đều phát dục không khác lắm rồi, bị chèn ép cũng không sao.
Cảnh Thiên Viễn cũng biết mười lăm tuổi rất thích hợp, tới mười lăm tuổi thì chỉ số thông minh của Mộc Sâm cũng hoàn chỉnh, không giống như đứa nhỏ Cảnh gia, ba hay năm tuổi là có thể định hình rồi, có thể tiến hành các loại huấn luyện ý chí.
Hai người nhìn nhau, đều thấy hai chữ “đồng ý” trong mắt đối phương.
Mộc Vấn Sinh nói: “Được, cứ vậy đi!”
Triệu An An rất cao hứng, sau này con trai có hai người thầy dạy dỗ, chắc chắn sẽ trở thành người cực kỳ xuất sắc!
Cô cao hứng ôm Đoá Đoá rời đi, nói tin tức tốt cho Mộc Thanh biết.
Lúc này cô còn chưa biết, đề nghị mà mình nói ra trong lúc vô tình, tương lai sẽ thay đổi cuộc đời của Mộc Thanh.
Rất nhiều năm sau, bên trong danh sách những người đứng đầu thế giới, còn có tên Mộc Sâm.
Hai ông già vừa rồi còn cãi nhau túi bụi, lập tức biến thành anh em thân thiết:
“Cảnh lão, chúng ta đi uống hai chén đi?”
“Tôi muốn uống Hồng Tam Tửu! Những cái khác đã uống hết rồi, nhưng chưa uống cái đó!”
“Không được không được, còn chưa đủ số năm cất vào hầm, dược hiệu chưa phát huy hết tác dụng, bây giờ lấy ra thì rất lãng phí! Đổi cái khác đi, Bách Tửu Hoa thế nào?”
“Được rồi, Bách Tửu Hoa thì Bách Tửu Hoa, nhưng mà, chờ đến khi bình Hồng Tham Tửu kia uống được, ông phải mời tôi uống, không thể chơi xấu!”
Mộc Vấn Sinh trừng Cảnh Thiên Viễn, “Tôi có thể chơi xấu hơn ông sao? Không cho ông liền trộm, còn dẫn theo Cảnh Duệ đến trộm!”
Cảnh Thiên Viễn cẩn thận ôm Mộc Sâm: “Đi thôi! Để đứa nhỏ này uống một chút, lúc ở trong bụng người khác nó đã uống nhiều như vậy rồi, bây giờ cũng nên nếm thử hương vị chân chính là như thế nào!”
...
Hôn lễ của Trịnh Luân sắp đến, Thượng Quan Ngưng và Triệu An An đều đi chọn váy cưới giúp cô.
Triệu An An cao hứng khoa tay múa chân, cầm các loại váy cưới không ngừng ướm thử lên người Trịnh Luân.
“Luân Luân, bạn mặc cái váy đính ngọc trai này rất đẹp! Không không không, cái váy ren kia đẹp hơn! Trời ơi, cái váy không tay lộ иgự¢ này cũng rất được! Nhưng mà, Luân Luân, giờ tớ mới biết, thì ra иgự¢ bạn lớn như vậy! Sao trước kia đều bị bạn giấu hết rồi, căn bản là không nhìn thấy gì hết!”
Triệu An An cẩu thả, vươn tay đâm đâm bộ иgự¢ đầy đặn của Trịnh Luân.
Trịnh Luân xấu hổ đỏ bừng cả mặt, che иgự¢ trốn về sau: “An An, bạn học xấu rồi! Bạn bạn bạn... Trước kia bạn đâu có như thế!”
Tính cách của cô hướng nội, phong cách mặc quần áo cũng rất bảo thủ, sẽ không giống những người khác thích để lộ dáng người gợi cảm của mình.
Từ nhỏ đến lớn, người chạm vào иgự¢ cô, chỉ có Trịnh Kinh mà thôi.
Còn nữa, bây giờ cô và Trịnh Kinh không có thân mật như thế nữa, Trịnh Kinh chỉ hôn cô, rất ít khi vuốt ve cơ thể cô, tuy là hai người sắp kết hôn nhưng vẫn bảo trì khoảng cách như trước.
Trong lòng Trịnh Luân rất ngại ngùng khi đối diện với chuyện này, ai ngờ Triệu An An lại đùa giỡn lớn mật như vậy!
Con gái chưa kết hôn và đã kết hôn không giống nhau như thế đó, Trịnh Luân thẹn thùng như vậy, rất bình thường, Thượng Quan Ngưng cảm thấy dáng vẻ đỏ mặc của Trịnh Luân rất đáng yêu, cô cười kéo Triệu An An sang bên cạnh, không cho Triệu An An hướng “ma trảo” vào người Trịnh Luân nữa.
“Luân Luân, tại em không biết đó thôi, trước kia người này cũng như vậy, rất xấu xa! Sau này em cách An An xa một chút, tránh cho việc bị chiếm tiện nghi!”
Triệu An An không có ý tốt nhìn chằm chằm vào bộ иgự¢ Thượng Quan Ngưng, cười xấu xa: “Ôi, tiểu mỹ nhân, sao nghe lời này của em, giống như đã bị chị chiếm tiện nghi rồi thế! Nhưng mà chị còn chưa nhìn thấy nó đâu, nhanh nhanh, ૮ởเ φµầɳ áo ra, để chị thưởng thức một chút!”
Thượng Quan Ngưng cười nhéo hai má của cô: “Được thôi, chị cởi cho em xem, chỉ cần em không sợ anh em biết chuyện này là được!”
“Đừng đừng đừng! Em sai rồi em sai rồi em sai rồi!”
Vừa nghe thấy Thượng Quan Ngưng nhắc tới Cảnh Dật Thần, Triệu An An lập tức trở nên thành thật, nếu anh biết cô đã thấy hết của Thượng Quan Ngưng, anh sẽ tự tay Gi*t ૮ɦếƭ cô, căn bản là mặc kệ cái gì gọi là em họ hay là anh em ruột thịt.
Triệu An An quyết định, không nên chọc Thượng Quan Ngưng, có chú cừu nhỏ như Trịnh Luân rồi, cô có thể đùa giỡn Trịnh Luân!
Bọn họ ầm ĩ vui đùa một lát, sau đó Triệu An An ỷ vào ưu thế chiều cao của mình, nắm vai Trịnh Luân, cúi đầu nhìn bộ иgự¢ đầy đặn của cô, nói thầm: “Diễm phúc của Trịnh Kinh thật sâu, chậc chậc chậc, bộ иgự¢ đầy đặn xinh đẹp như vậy, có lẽ hắn phải chảy máu mũi rồi! Buổi tối hai người cùng nhau ngủ, hắn có nắm chặt không buông tay hay không?”
Trịnh Luân bị lời nói của Triệu An An làm cho xấu hổ muố ૮ɦếƭ!
Sao người này có thể nói năng không kiêng nể gì như thế, sao có thể mở miệng hỏi ra vấn đề khó nói như vậy chứ!
Gương mặt Trịnh Luân đỏ bừng, tức giận dậm chân: “An An thật đáng ghét! Tớ và anh ngủ cùng nhau bao giờ, bọn tớ đều ngủ phòng mình, sao bạn lại nói như vậy!”
Triệu An An trừng lớn hai mắt: “Hai người còn chưa ngủ cùng? Trịnh Kinh không phải là đàn ông hả, gương mặt thiên sứ dáng người ma quỷ như bạn mà còn có thể nhịn được! Ôi, đừng nói phương diện kia của hắn có vấn đề chứ? Không sao đâu, đừng ngại, Mộc Thanh rất am hiểu việc trị liệu mấy bệnh không tiện nói ra như thế, ngày mai bạn dẫn Trịnh Kinh đến cho Mộc Thanh khám đi!”
Cô vừa dứt lời, Trịnh Luân còn chưa nói gì, chợt nghe ngoài cửa truyền đến âm thanh: “Triệu An An, cô quản chuyện của mình là được rồi, chuyện của tôi, không liên quan đến cô!”
Trịnh Kinh nghiêm mặt đi vào, vẻ mặt khi nhìn thấy Triệu An An rất không tốt.
Hừ, dám nói phương diện kia của anh có vấn đề! Còn kêu anh đi tìm Mộc Thanh điều trị, đúng là muốn chọc ૮ɦếƭ người mà!
Vấn đề này cũng có thể nói hưu nói vượn sao? Luân Luân đơn thuần như vậy, đừng có làm hư em ấy chứ, lỡ như Luân Luân thật sự tin rằng anh có vấn đề, vậy thì không ổn rồi!
Triệu An An không ngờ Trịnh Kinh sẽ đi vào, vừa rồi hắn vẫn ở bên ngoài mà!