Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 557

Tác giả: Hạ Thanh Sam

“Biết thì thế nào! Nếu không phải tôi để hắn đi theo bọn вυôи иgườι, nếu không phải tôi dạy hắn làm sao để lấy lòng kẻ có tiền, người của Cổ gia làm sao có thể muốn hắn? Nếu không phải tôi dạy hắn làm sao biết được ai có tiền, làm sao để gài bẫy người khác, hắn làm sao ở nhà cao cửa rộng, mặc quần áo tốt như vậy? Tất cả của hắn đều nhờ tôi mà có được, gia sản về sau phải cho tôi!”
“Đánh rắm, liên quan gì đến ông! Năm đó đám người buôn lậu kia đã sớm nói, là Tiểu Hải lanh lợi ςướק khóa trường mệnh của đứa bé khác, giả vờ làm bạn thân của đứa bé kia, sau đó nói dối đứa bé của Cổ gia đã ૮ɦếƭ, lúc này mới được Cổ gia dùng giá cao mua đi! Là chính hắn khéo léo, ông đừng tự dát vàng lên mặt mình!”
Giọng nói người phụ nữ cao ✓út lến, truyền vào lỗ tai ba người Trịnh Kinh, làm cơ thể ba người đồng thời chấn động!
Hóa ra chân tướng năm đó lại như thế này sao?!
Hôm nay Ngô Tư đã chịu quá nhiều sự kích thích! Đột nhiên biết năm đó bỏ lỡ con gái là do Cổ Thiên Việt giở trò quỷ, đại não bà đột nhiên trở nên trống rỗng!
Cổ Anh Kiệt cố nén sự đau lòng đối với con gái và sự phẫn hận với Cổ Thiên Việt, ôm chặt vợ đang lung lay sắp đổ, cắn răng nói: “Tư Tư, em không thể ngã xuống, chúng ta phải biết rõ ràng mọi chuyện mới được! Nếu thật là Thiên Việt cố ý làm hại chúng ta không gặp được Tích Tích, nếu thật sự là nó hạ độc Tích Tích thì chúng ta phải đòi lại sự công bằng cho con bé!”
Ông gọi nhũ danh của cô, mà không gọi cô là Luân Luân, bởi vì đối với ông và Ngô Tư mà nói, cái tên “Tích Tích” này đã bị bọn họ chôn dấu sâu dưới đáy lòng, chỉ cần hơi chút chạm vào, lòng sẽ đau đến nhỏ máu, bọn họ không cẩn thận đánh mất con gái, tốn hơn hai mươi năm mới tìm được cô, không thể để cô chịu thiệt thòi!
Nếu Cổ Thiên Việt vẫn luôn lừa gạt bọn họ, lợi dụng bọn họ, như vậy bọn họ còn nói chuyện tình thân với hắn làm gì!
Nước mắt của Ngô Tư không khống chế được mà rơi xuống, bà gắt gao cầm tay chồng, ép buộc mình phải trở nên kiên cường: “Anh nói rất đúng, chúng ta phải điều tra rõ tất cả!”
Trên giường bệnh, Cổ Thiên Việt bị sáu bảy đứa bé vây quanh, có đứa liều mạng chui vào trong иgự¢ hắn ta, có đứa ghé vào trên lưng, có đứa thít chặt cổ hắn ta sống ૮ɦếƭ không chịu buông tay, có đứa không có gì để nắm, liền liều mạng túm tóc của hắn ta, còn có hai đứa nhỏ một đứa ôm một chân, liều mạng kéo ra ngoài, hai chân của hắn ta sắp bị hai đứa bé kéo thành chữ nhất!
Băng gạc quấn trên cánh tay của Cổ Thiên Việt đã thấm đầy máu tươi, sắc mặt của hắn ta vô cùng tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, sự phẫn nộ và oán hận trong ánh mắt có thể thấy được rõ ràng.
“Cút ngay, các người đều cút ngay cho tôi! Nếu không cút, tôi sẽ Gi*t sạch các người! Tôi muốn Gi*t các người! Các người ngay cả heo chó cũng không bằng, cút đi! Đừng chạm vào tôi!”
Trong mắt hắn ta hiện lên sát khí thật sự, thoạt nhìn không giống như uy Hi*p bình thường, mà thật sự muốn Gi*t ૮ɦếƭ mấy đứa bé kìa.
Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư nghe thấy mà trong lòng phát lạnh, người trước mắt ác độc như vậy thật sự là đứa con trai mà bọn họ nuôi dưỡng hai mươi mấy năm sao?!
Trước kia hắn nghe lời như vậy lại là một người nhát gan, ngày thường rất yêu thương động vật nhỏ, hiện tại lại muốn Gi*t người?!
Kể cả mấy đứa nhỏ kia có chút quá trớn, nhưng đều là những đứa bé chưa được mười tuổi a, bọn nó cái gì cũng không hiểu, chỉ là bị người lớn dạy hư mà thôi!
Đứa bé chưa đủ tuổi vị thành niên nếu Gi*t người sẽ không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, bởi vì bọn nó còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu, hình phạt không hợp lý.
Người tàn nhẫn vô tình trước mắt này, căn bản không phải Cổ Thiên Việt mà bọn họ quen biết!
Chung quanh có quá nhiều người, quá ầm ĩ, Cổ Thiên Việt không phát hiện vợ chồng Cổ thị đã đi vào, tay hắn ta bị thương nghiêm trọng, ngón tay cũng bị gãy, tuy rằng hôm nay đã được nối liền, nhưng căn bản không thể lành nhanh như vậy được, cho nên hắn ta không dám dùng tay, chỉ dùng chân đá mạnh hai đứa bé đang túm chân hắn ta.
Sức lực của đứa bé không thể bằng người lớn, kể cả Cổ Thiên Việt bị thương, nhưng hắn ta tàn nhẫn như vậy, hai đứa bé kia rất nhanh bị hắn ta đá ngã xuống.
Hai đứa nhỏ ngã trên mặt đất oa oa khóc lớn, nhưng Cổ Thiên Việt không để ý tới bọn nó, cúi đầu ghé một đứa khác đang ra sức kéo tóc của hắn ta cắn một ngụm.
Vai của đứa nhỏ non nớt, bị Cổ Thiên Việt cắn rớt một khối thịt to!
Máu tươi giàn giụa, đứa bé bị đau lập tức liều mạng hét lên: “Mẹ, hắn cắn con! Đau ૮ɦếƭ mất!”
Nhưng không có ai quan tâm nó.
Ba mẹ hắn đang liều mạng với những anh chị em khác, hiện tại đánh ૮ɦếƭ một người thì bớt chia một phần tài sản, con tính là gì, mất một miếng thịt thì cứ mất, cũng không phải không mọc ra được! Những đứa bé ra khe suối chơi thường bị lợn rừng hoặc những động vật khác cắn bị thương, căn bản không có người để ý.
Đứa bé đau không chịu được, nhưng không ai quản, ý nghĩ trả thù lập tức bùng nổ, lấy ra khí thế tàn nhẫn mà ngày thường hay đánh nhau với người khác, bổ nhào lên người Cổ Thiên Việt, đột nhiên cắn lỗ tai hắn ta ૮ɦếƭ sống không chịu nhả ra!
Cổ Thiên Việt đau đến mức kém chút nữa thì hôn mê!
Hắn ta bất chấp ngón tay còn chưa lành hắn, nắm thành nắm đấm ra sức đánh vào đầu đứa bé.
Sau khi hắn ta đánh đứa bé ngất xỉu mới phát hiện, tai của hắn ta đã bị cắn đứt! Vừa rồi bởi vì hắn ta quá đau, căn bản không biết lỗ tai đã rơi xuống!
Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư là hai vị giáo sư đại học cả đời chỉ biết dạy người ta tri thức vừa nhìn thấy một màn máu me tàn nhẫn như vậy thiếu chút nữa thì nôn ra!
Đây là người sao?
Đây căn bản không phải là người a!
Là con người thì làm sao lại dùng cách này để đánh nhau! Là con người thì tại sao lại dùng răng để chiến đấu!
Cổ Thiên Việt trước mắt giống như một con sói lạnh lùng tàn nhẫn, không hề có lý trí, không có sự lương thiện và tính người!
Hai vợ chồng rốt cuộc tin tưởng, Cổ Thiên Việt rất có thể đã hạ độc Trịnh Luân, hắn ta có thể Gi*t người!
Sắc mặt Ngô Tư không còn chút máu, sợ tới mức trắng bệch, nếu không phải Cổ Anh Kiệt và Trịnh Kinh một trái một phải che chở bà, hiện tại chắc chắn bà sẽ quay người chạy trốn.
Cổ Thiên Việt nhìn thấy lỗ tai bị cắn rớt lập tức bạo phát, hắn ta mãnh liệt đá đứa bé đã ngất xỉu kia một trận, cho đến khi đứa bé kia không ngừng hộc máu, hắn ta mới đá đứa bé xuống mặt đất.
Hắn ta đang muốn cắn đứa bé đang thít chặt cổ mình, lại bỗng nhiên xuyên qua đám người nhìn thấy Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư đang đứng ở cửa.
Động tác cắn người của hắn ta lập tức cứng lại!
Bọn họ đến đây lúc nào?
Bọn họ thấy được bao nhiêu rồi?
Tên Trịnh Kinh đáng ૮ɦếƭ kia đã nói gì với bọn họ, tại sao ánh mắt bọn họ nhìn hắn ta lại xa lạ như vậy! Thật giống như bọn họ không quen biết hắn ta!
“Không không không, ba, mẹ! Hai người nghe con giải thích, hai người đừng hiểu lầm con! Con vĩnh viễn đều là con trai của hai người! Hai người không thể vứt bỏ con! Những người này đều không liên quan đến con, con không quen biết bọn họ!”
Giọng nói Cổ Thiên Việt bao phủ tiếng ồn ào, hắn sốt ruột muốn xuống giường đi đến bên vợ chồng Cổ thị giải thích tình huống trước mắt, nhưng mấy đứa rẻ kia lại liều mạng ôm lấy hắn, không chi hắn đi.
Cổ Anh Kiệt và Ngô tư đứng cách xa đám người, đứng ở cạnh cửa nhìn hắn, cảm tình bọn họ hiện tại cực kỳ phức tạp, thống hận, đau lòng, khi*p sợ, mờ mịt.
Qua không biết bao lâu, tiếng đánh chửi trong phòng bệnh đã càng diễn ra ngày càng kịch liệt, tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác.
Tâm của hai vợ chồng đã dần dần lạnh đi, Cổ Anh Kiệt ôm lấy vai vợ, ông nhẹ nhàng đi theo vợ ra khỏi phòng bệnh.
Trịnh Kinh đi theo sau ra ngoài: “Chú dì, hai người đã tin Luân Luân là bị Cổ Thiên Việt làm hại rồi sao?”
Hai vợ chồng đứng ở trên hành lang trầm mặc không nói, bọn họ cảm thấy, Cổ Thiên Việt biến thành như vậy, bọn họ cũng có trách nhiệm rất lớn.
Hận thì đương nhiên là có hận, Cổ Thiên Việt lúc nhỏ tuổi mà đã có tâm tư như vậy, lừa gạt tidnh cảm bọn họ thì không nói là gì, quan trọng đó chính là che giấu việc Trịnh Luân, nếy không bọn họ đã xớm tìm được con gái của mình.
Trịnh Kinh nhẹ giọng đem việc Trịnh Luân khi còn nhỏ phải chịu khổ khi ở trong tay bọn вυôи иgườι nói ra, lại đem việc lần này bị độc hại, Trịnh Luân đã phải chịu bao nhiêu sự thống khổ ra
Hắn cần phải cho đôi vợ chồng mềm lòng thiện lương này biết, Trịnh Luân bởi vì Cổ Thiên Việt mà đã từng chịu qua quá,nhiều sự tra tấn như vậy, nếu không bọn họ nhất định sẽ mềm lòng buông tha Cổ Thiên Việt.
Hai vợ chồng bịn họ vẫn còn vẫn luôn không biết, Trịnh Luân đã từng bị bọn вυôи иgườι buộc làm ăn xin, càng không biết lần này Trịnh Luân bị Cổ Thiên Việt hạ độc hung hiểm như thế nào.
Trong vòng một ngày, hai người đều biết được tin tức về quá khứ khi*p sợ, giờ phút này đầy óc cũng không ổn lắm, ăn bản là không có biện pháp tự hỏi.
Trịnh Kinh đem mọi việ nói ra, sau đó tự mình lái xe đưa hai người về nhà.
Trịnh Luân ở bệnh viện thêm hai ngày, sau đó liền trở về nhà.
Cô đối với cha mẹ ruột của mình có chút xa lạ mù mịt, vẫn là thích Trịnh Khải Nam và Bùi Tín Hoa, có hai mươi năm cảm tình, rất quen thuộc nhau, còn hoàn toàn không nhớ rõ Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư, bà chỉ nhớ rõ, khi còn nhỏ Trịnh Khải Nam còn thích bế cô đi chơi.
Phu nhân Cổ thị mấy ngày nay cũng không có tới Trịnh gia thăm Trịnh Luân, không phải bọn họ không muốn tới, thật sự là căn bản không ra cửa được!
Cổ Thiên Việt không chịu nằm viện, trực tiếp gọi xe về Cổ gia, kết quả, tất cả họ hàng thân thích của hắn đều kéo đến.
Biệt thự Cổ gia rất nhanh liền bị công chiếm, bọn bọ trèo tưởng vào biệt thự, phá hủy hết hoa cỏ trong vườn, đậo nát cửa sổ sát đất. Trộm ít đồ vật của,Cổ gia rồu chạy.
LCD TV, thức ăn trong tủ lạnh, còn cả máy giặt, tất cả đều bị cha mẹ ruột và anh chị em của Cổ Thiên Việt khiêng đi rồi!
Những đứa nhỏ thì sôu nổi mang thảm,bình hoa, đồ cổ vật trang trí
Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư bị bọn họ xông vào như thổ phỉ làm cho sợ tới mức hơn nửa giờ mới hoàn hồn lại
Đây đã là thời đại nào, như thế nào còn có người trắng trợn táo bạo rõ như vậy, ban ngày mà dán xâm nhập vài nhà người khác trộm ςướק! Gườ đâu phảu xã hôuj cũ! Cũng không phải trại tệ nạn!
Bọn họ còn nể mặt mũi Cổ Thiên Việt, nên vợ chồng bọn họ cũng không nghĩ sẽ xung đột với những người đó, nhưng chính mắt thấy nhà cười bị ςướק dọn đi hết, thậm chí còn ςướק tiền và điện thoại thì bọn họ không thể nhịn được nữa mà báo nguy.
Cục trưởng cục Công An chính là Trịnh Khải Nam, Trịnh Kinh lại là đôị trưởng đội cảnh sát hình sự, qua vài phút thì Trịnh Kinh liền tự mình mang theo người tới.
Đến ςướק đồ của cha vợ mẹ vợ của hắn. Thật lợi hại!
Trịnh Kinh xuất động đội cảnh sát hình sự, không chỉ có mang theo máy bay trực thăng, lại còn có xuất động lượng lớn xe cảnh sát, hỗ trợ đi tìm đồ vậy bị mất
Hai giờ sau, trừ những loại đồ như bình hoa bị vỡ không tìm lại được thì tất cả đồ đạc của Cổ gia bị mất đều được tìm trở về.
Những người gây náo loạn, tất cả đều bị mang về trong cục, bao gồm cả Cổ Thiên Việt, cũng trực tiếp bị người mang đi.
Trịnh Kinh là lần đầu tiên tới Cổ gia, hắn đứng ở phòng khác đầy hỗn độn, lại không có chút nào không được tự nhiên.
“Chú Cổ, dì Ngô, hau người nhìn xem còn thiếu thứ gì không, sau đó thống kê tổn thất rồi kêu bọn họ đền bù. Những người đó gây rối, hy vọng không có dọa đến hai ngươi, về sau có chuyện như vậy, liền trực tiếp điện thoại cho con, con sẽ tới để xử lý.”
Giữa trưa ánh nắng ấn áp mà sáng lại, chiếu vào khuôn mặt khí chất lẫm liệt.
Hắn một thân quần áo đồng phục cảnh sát xanh biển, bên hông dắt súng lục, quân ủng mày đen, dáng người đĩnh bạt, thong dong, làm cho trong tâm người khác phát sinh nên sự ỷ lại.
Trịnh Kinh như vậy, hình thành nên sự đối lập mãnh liệt, hoàn toàn đối lậo với Cổ Thiên Việt vừa bị cảnh sát túm đi.
Giọng nói hắn trầm ổn hữu lực, mang theo sự thành thục của đàn ông ở tuổi ba mươi, làm Cổ Anh Kiệt và Ngô tư rốt cuộc cũng trấn định lại.
Cổ Anh Kiệt tiến lên một bước, duỗi tay vỗ vỗ vai Trịnh Kinh, vui mừng mà lại cảm kích nói: “A kinh, hôm nay đều nhờ con, vừa rồi ta cùng dì không biết nên làm gì, đồ vật đã tìm về được rồi, hay là thôi đi!"
Hắn và Ngô tư đều là giáo viên trường đại học, cả đời đều chỉ giao tiếp với sách vở và học sinh, làm gì mà gặp phải loại trường hợp hỗn loạn đâng sợ này!
Vừa rồi thật là làm cho vợ chồng bọn họ đều sợ hãi, những người thân thích của Cổ Thiên Việt, thật sự là không khác gì côn đồ!
Cổ Thiên Việt như người điên, ở nơi đó rống loạn gọi bậy, lại không có chút tác dụng.
Mà Trịnh Kinh đã khống chế được, lại còn bảo đảm được an toàn của hai vợ chồng bọn họ không nói, còn đem đồ vật bị mất tìm trở về, việc này thật làm cho vợ chồng họ rửa mắt
Trịnh gia nuôi dạy con trai thật tốt!
“Được, chú và dì nếu không muốb truy cứu, vậy thì không truy cứu, bất quá, dựa theo pháp luật, bọn họ vẫn sẽ phải chịu sự trừng phạt. Mà những người này đều là do Cổ Thiên Việt đưa về, hắn cũng phải chịu sự trừng phạt.”
Trịnh Kinh đã biết đôi vợ chồng này là người lương thiện hay mềm lòng, hắn cảm thấy, Tích cách của Trịnh Luân khẳng định là di truyền từ hai người họ.
Chỉ là, hai người họ mềm lòng, Trịnh Kinh sẽ không mềm lòng.
Trừ lũ trẻ con ra thì tất cả đều sẽ bị trừng trị!
Tùy tiện xông vào nhà người khác ςướק đồ, còn coi vương pháp là gì không! Đem gia sản cổ gia về nhà
Tuy rằng những người này đều là ở kế thành phố A, nhưng là hắn cố ý cho bọn họ tới đối phó Cổ Thiên Việt, chứ không phải gây phiền toái cho cha vợ mẹ vợ của hắn!
Trịnh Kinh trong lòng hơi hơi có chút áy náy, nếu không phải hắn, thì gai vợ chồng thành thật thiện lương này đã khiong phải chịu sự kinh hãi lớn như vậy.
Trước khi đi, hắn có chút trịnh trọng nói: “Chú dì, qua một khoảng thời gian nữa thì con sẽ chuyển hộ khẩu sang nhà hai người.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc