Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 555

Tác giả: Hạ Thanh Sam

“Là bọn họ bán tôi, không cần tôi, tôi không có cha mẹ như vậy, anh đem bọn họ đến cũng không có gì làm!”
Cổ Thiên Việt kêu đến khàn cả giọng, hắn chán ghét cái nhà đó, chán ghét cuộc sống nghèo túng và thất vọng như thế, chán ghét anh chị em chỉ biết nhìn chằm chằm vào bát cơm!
Trịnh Kinh không biết Cổ Thiên Việt tự mình đi theo bọn вυôи иgườι, nhưng mà người của Cảnh Dật Thần đã điều tra được, tuy cuộc sống của cha mẹ hắn nghèo khổ, nhưng chưa từng bán đi đứa con nào, lúc Cổ Thiên Việt chạy mất, bọn họ còn nhờ người dân tìm kiếm một khoảng thời gian rất dài.
Nhưng mà nhà bọn họ có rất nhiều đứa nhỏ, mất một đứa cũng không quá khó khăn, Cổ Thiên Việt lại chất phát trầm tĩnh, cũng không thích làm việc nhà và việc nông, cho nên cũng không được hoan nghênh.
Vừa nghe nói đứa con có tiền đồ, trở thành giáo viên đại học, còn có cha mẹ nuôi là giáo sư đại học, cha mẹ anh em Cổ Thiên Việt đều rất hưng phấn, muốn vào trong thành phố nương tựa hắn.
Trịnh Kinh tạm thời không thể Gi*t Cổ Thiên Việt, nhưng anh có thể làm Cổ Thiên Việt sống không bằng ૮ɦếƭ.
Chẳng phải Cổ Thiên Việt muốn Trịnh Luân mất hết tất cả sao, muốn Trịnh Luân ૮ɦếƭ sao? Vậy anh sẽ làm cho hắn mất hết tất cả, sau đó mới ૮ɦếƭ!
Trịnh Kinh gọi điện cho vợ chồng Cổ thị, nói cho bọn họ biết đêm nay Cổ Thiên Việt sẽ ở lại Trịnh gia, mặc dù hai người nghi ngờ không biết vì sao Cổ Thiên Việt lại ngủ bên ngoài, nhưng không ai nghĩ hắn lại bị Trịnh Kinh đánh rồi nhốt lại.
Cổ Thiên Việt thân thiết với Trịnh gia, đây là chuyện tốt, sau này hai nhà là thông gia, hắn ngủ lại Trịnh gia cũng có nghĩa là mọi người đều thích hắn.
“Anh vô sỉ! Lừa gạt cha mẹ tôi, nhất định bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh! Trịnh Kinh, anh phá huỷ giao tình nhiều năm của hai nhà chúng ta, anh là tội nhân!”
Cổ Thiên Việt không thể về nhà, trong lòng vô cùng khủng hoảng, há miệng liền đổ hết lỗi lầm lên người Trịnh Kinh.
Hắn rất hiểu cha mẹ của mình, bọn họ rất thương hắn, nếu có người khi dễ hắn, bọn họ sẽ liều mạng bảo vệ hắn!
Nhưng mà, nếu Trịnh Kinh đã phát hiện ra việc Trịnh Luân chính là Cổ Tích, vậy thì bây giờ không thể hành động thiếu suy nghĩ, để Trịnh Luân sống thêm vài ngày đi!
Hừ, nếu Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư biết Trịnh Luân chính là con ruột của mình, nhất định sẽ đồng ý cho hắn lấy Trịnh Luân! Tới địa bàn của hắn rồi, chẳng phải Trịnh Luân sẽ tuỳ ý cho hắn tra tấn hay sao!
Trịnh Kinh nhìn thấy ánh sáng ác động trong mắt Cổ Thiên Việt, chỉ biết hắn lại nghĩ ra âm mưu quỷ kế gì rồi.
Trịnh Kinh lôi hắn từ căn phòng trong biệt thự ra ngoài vườn hoa: “Yên tâm đi, tạm thời mày không ૮ɦếƭ được, đêm nay ngủ ở đây với chuột một bữa, ngày mai, cha mẹ mày sẽ đón mày về nhà!”
Cổ Thiên Việt bối rối ôm chân Trịnh Kinh, không cho Trịnh Kinh đi: “Không được không được, anh nhanh đưa em đến bệnh viện! Xương sườn em bị gãy, ngón tay cũng gãy, nếu tối nay em ngủ ở đây thì sẽ ૮ɦếƭ mất! Nhanh tìm bác sĩ cho em!”
Trịnh Kinh một cước đá văng hắn, sau đó trở lại biệt thự.
Anh đứng trên lầu hai, từ bên cửa sổ nhìn thấy Cổ Thiên Việt đang bò dưới đất, muốn chạy trốn khỏi đây, trong mắt anh là vẻ giễu cợt.
Muốn chạy khỏi nơi này?
Bên ngoài có mười mấy người của anh, Cổ Thiên Việt bị thương như thế mà có thể chạy được, vậy tất cả người của anh nên cút hết cho rồi!
Vườn hoa của Trịnh gia rất lớn, với Cổ Thiên Việt bị thương mà nói, muốn trốn khỏi đây rất khó khăn, bởi vì chỉ cần hắn hoạt động là toàn thân sẽ đau nhức dữ dội, giống như là có thứ gì đó bị xé rách, làm hắn suýt ngất vài lần.
Hơn nữa mười ngón tay đều bị bẻ gãy, hắn không thể dùng bàn tay, toàn bộ đều dựa vào cánh tay để chống đỡ.
Hắn tốn ba tiếng để rời khỏi vườn hoa, cả cánh tay đều bị trầy xước.
Nhưng mà, bên ngoài vườn hoa, thứ chờ đợi hắn không phải tự do, mà là tra tấn đau đớn.
Sáng hôm sau, Cổ Thiên Việt đang hấp hối được Trịnh Kinh đưa vào bệnh viện Mộc thị, Mộc Đồng tự mình ra tay, xương ngón tay và xương sườn đều được nối, chẳng qua, trong quá trình nối xương, Trịnh Kinh không cho Mộc Đồng tiêm thuốc tê cho Cổ Thiên Việt.
Cái cảm giác đau đớn khi nối xương, đúng là không phải thứ mà con người có thể chịu được!
Cổ Thiên Việt đau đến ngất.
Chờ đến khi hắn tỉnh lại, ở trước mặt hắn, không phải vợ chồng Cổ thị, mà là cha mẹ và anh chị em ruột của hắn!
“Trời ơi, Tiểu Hải, con tỉnh rồi! Cả nhà chúng ta đều chờ con tỉnh đó!”
“Tiểu Hải, mẹ là mẹ con nè, đứa nhỏ này, mới đây mà đã lớn vậy rồi, mẹ sắp không nhận ra con rồi!”
“Tiểu Hải, anh là anh cả, em còn nhớ không? Còn đây, hai đứa này là cháu ruột của em, nghe nói bây giờ em sống rất tốt, nhưng không có con, hai đứa này đều rất nghe lời, sau này sẽ cho bọn nó làm con em!”
“Anh cả, sau anh có thể như vậy, vừa rồi đã thương lượng rồi mà, anh đưa một đứa em đưa một đứa, nếu anh đưa hai đứa, vậy em cũng muốn đưa hai đứa! Tiểu Hải, hai đứa con của chị hai đều đưa cho em, em cứ xem nó như con ruột, nhưng em không được đối xử tệ với bọn nó! Nhiều năm như vậy mà em không chịu về nhà, đúng là tàn nhẫn mà, mọi người cứ tưởng em ૮ɦếƭ rồi!”
...
Trong phòng bệnh lập tức biến thành cái chợ, ai cũng nói làm không khí vô cùng lộn xộn ồn ào, người lớn chửi bậy đứa nhỏ khóc gào, thậm chí vì muốn đuổi được con đi mà ngay cả tay chân cũng sử dụng!
Cổ Thiên Việt cảm thấy mình liều mạng dựa dẫm vợ chồng Cổ thị lâu như vậy, nhưng qua một đêm lại trở lại ác mộng khốn khổ trước kia!
Đời này của hắn, chẳng lẽ không thể nào trốn thoát khỏi cái gia đình làm người khác chán ghét đó sao!
Cổ Thiên Việt nhìn những người đang cố gắng dựa sát vào giường bệnh, kiên quyết đẩy đứa nhỏ của họ lên người hắn, không để ý đến vết thương trên người hắn, mặc kệ sống ૮ɦếƭ của hắn, chỉ muốn nhận được lợi ít cho mình, trong lòng hắn dâng lên cảm giác chán ghét và ác độc!
Những người này, tất cả đều đáng ૮ɦếƭ!
Hắn muốn Gi*t hết bọn họ! Như vậy sẽ không còn ai biết quá khứ của hắn, không ai vô sỉ đến dây dưa với hắn!
Hắn rống lên bằng giọng nói khàn khàn phẫn nộ: “Đều cút ra ngoài hết cho tôi! Tôi không phải Tiểu Hải, tôi không biết mấy người!”
Nhưng mà, không ai nghe lời hắn, ngoại trừ cha mẹ hắn mắng hắn bất hiếu, những người khác vẫn đẩy đứa nhỏ vào người hắn, có người đã bắt đầu khóc than, đòi hắn đưa tiền.
Không ai quan tâm vì sao hắn phải nhập viện, cũng không ai hỏi hắn bị thương thế nào!
Đây là nhà của hắn, người thân của hắn!
Ha ha, Gi*t những người đó, trong lòng hắn không hề có chút áy náy và bất an nào.
Đều do hắn nhân từ, trước kia nên Gi*t ૮ɦếƭ những người này, hôm nay sẽ không gặp phải nhiều phiền phức như vậy!
Bởi vi đứa nhỏ và người lớn không ngừng đưa đẩy mà cánh tay bị thương của hắn lại chảy máu, đau đớn từ làn da xâm nhập vào thịt, vào xương tuỷ!
Không, hắn không cần người nhà như vậy, hắn phải tìm cha mẹ Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư của hắn!
Lúc này Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư đang mừng như điên.
Bọn họ đã tìm được con gái sau hơn hai mươi năm mất tích!
Con gái vẫn luôn ở ngay dưới mí mắt họ, mà bọn họ lại không hề biết!
Ngô Tư ôm Trịnh Luân khóc không thể dừng được: “Tích Tích, mẹ tìm con rất vất vả a!”
Hôm nay cuống họng của Trịnh Luân đã tốt hơn nhiều, tuy rằng giọng nói có chút khàn khàn, nhưng cuối cùng vẫn nói được ra lời.
Thật ra cô cũng mơ hồ biết được Trịnh Kinh đang tìm ba mẹ ruột của mình, Trịnh Kinh cũng không cố tình dấu diếm, thậm chí còn hỏi cô một số chi tiết lúc bị lừa bán.
Việc trong quá khứ cô đều không nhớ rõ, không thể cung cấp manh mối hữu ích cho Trịnh Kinh.
Nhưng hôm nay anh trai lại nói cho cô biết, đã tìm được ba mẹ ruột của cô, chính là ba mẹ của Cổ Thiên Việt, Cổ Anh Kiệt cùng Ngô Tư!
Sao có thể?
Hai giờ sau khi biết được tin tức này Trịnh Luân vẫn cảm thấy choáng váng, trong tiềm thức cô vẫn luôn cho rằng, ba mẹ cô đều là người nghèo khổ, hơn nữa đối xử với cô không tốt, động một chút là đánh chửi, cuối cùng lại chán ghét cô không biết làm gì chỉ biết ăn cơm, nên mới bán cô đi!
Chẳng lẽ cô nhớ nhầm?
Trịnh Luân mờ mịt bất lực nhìn về phía Bùi Thư Hoa mặt toàn nước mắt đang ngồi, theo bản năng gọi bà: “Mẹ……”
Bùi Thư Hoa nhanh chóng cầm tay con gái, kích động nói: “Luân Luân, mẹ ở đây!”
Mặc dù tìm được mẹ ruột, ân phản ứng đầu tiên của Trịnh Luân vẫn là gọi bà, vẫn thân thiết với bà nhất, đứa con gái này bà cũng không nuôi không công!
Ngô Tư nghe con gái gọi người khác là “Mẹ” lòng đau như đao cắt.
Cổ Anh Kiệt đôi mắt hồng hồng đứng ở sau lưng Ngô Tư cũng cảm thấy hụt hẫng, con gái thấy bọn họ quá xa lạ!
May mà lúc trước bọn họ có quen biết Trịnh gia, cũng tương đối quen thuộc với Trịnh Luân, nếu không chỉ sợ Trịnh Luân sẽ càng thêm bài xích bọn họ.
Ngô Tư khóc một hồi lâu đôi mắt sưng hết lên, nhìn dáng vẻ xinh đẹp của con gái, đôi mắt ngậm nước nhưng lại cười.
Bà lôi kéo tay Bùi Thư Hoa, dùng giọng chân thành mà nghẹn ngào nói: “Thư Hoa, cảm ơn cậu đã chăm sóc Tích Tích nhiều năm như vậy! Tớ biết, cậu vẫn coi con bé như con gái ruột của mình, ban đầu tớ cũng cho rằng đây là con gái ruột của cậu!”
Ngô Tư là thật sự cảm ơn Bùi Thư Hoa, bà và Bùi Thư Hoa là bạn thân năm sáu năm nay, Bùi Thư Hoa là dạng người gì bà rõ ràng nhất.
Con gái ở Trịnh gia như tiểu công chúa, được người nhà bọn họ cưng chiều trong lòng bàn tay, chưa từng chịu một chút ủy khuất nào.
Con gái không phải chịu khổ, mà vẫn luôn hưởng thụ hạnh phúc, trong lòng Ngô Tư dễ chịu rất nhiều. Bà sợ nhất là con gái bị bọn вυôи иgườι chà đạp, bán cho những nơi nghèo khổ không thể nào cưới con dâu nên mới mua một đứa bé về làm con dâu nuôi từ bé.
Bùi Thư Hoa nhìn Ngô Tư khóc thành người nước mắt, bà cũng không ngăn được nước mắt của mình rơi xuống.
Bà có thể hiểu được cảm giác của Ngô Tư, bà cũng từng mất đi con gái, sự giày vò này khiến người ta chỉ trong một đêm đã già đi rất nhiều.
“Ai nha, chúng ta đừng khóc, đây là chuyện tốt!” Bùi Thư Hoa lau nước mắt của mình sau đó lại lau nước mắt cho Ngô Tư nói: “Cậu yên tâm, Luân Luân ở nhà tớ trước nay đều không phải chịu chút thiệt thòi nào, con bé là bảo bối của nhà tớ! Ba và anh trai của con bé cưng chiều lên đến tận trời, hiện tại bị bệnh cho nên mới gầy đi, trước kia cũng rất béo tốt! Ừ, đúng rồi đúng rồi, cậu đã gặp qua mà!”
Ngô Tư vẫn khóc không ngừng lại liều mạng gật đầu.
Bà biết hồi trước Trịnh Luân đúng là béo hơn bây giờ một chút, duyên dáng yêu kiều, là một thiếu nữ trưởng thành!
Lúc bà vừa mới nhìn thấy Trịnh Luân liền cảm thấy rất có hảo cảm với cô, rất thích cô gái này, cho nên mới không chút do dự muốn con trai cưới cô về nhà.
Trước kia bà cũng không thích làm các loại điểm tâm, sau khi biết Trịnh Luân thích ăn, liền đi theo một đầu bếp nổi tiếng về điểm tâm học rất lâu, sau đó biến đổi đa dạng làm cho Trịnh Luân ăn.
Hóa ra bà vẫn luôn làm điểm tâm cho con gái mình ăn!
Vòng đi vòng lại cuối cùng vận mệnh lại cho bà gặp được con gái!
Bùi Thư Hoa thấy Ngô Tư vẫn khóc, nhanh chóng lôi kéo tay Trịnh Luân nói: “Luân Luân, đây là mẹ con nha, mau gọi mẹ!”
Lúc trước bà còn sợ cô bị mẹ ruột ςướק đi, quên mất người mẹ nuôi này, hiện tại nhìn thấy Ngô Tư khóc thành như vậy, bà cũng không đành lòng, làm sao nhớ rõ những lo lắng trước đó.
Trịnh Luân làm sao cũng nói không ra lời.
Cô chỉ gọi mình Bùi Thư Hoa là “Mẹ” mà Ngô Tư vẫn luôn được cô gọi là “Dì Ngô”, đột nhiên muốn cô gọi bà là mẹ liền có chút không thích ứng.
Hiện tại cô vẫn cảm thấy, có phải nghĩ sai rồi hay không, Ngô Tư cùng Cổ Anh Kiệt sao có thể là ba mẹ cô?
Cô không phải tên là Thất Thất sao?
Rõ ràng con gái của bọn họ gọi là Tích Tích!
Trịnh Luân không chịu kêu, Bùi Thư Hoa cũng gấp gấp, nhưng lại không thể ép buộc. Bà biết tính cách của Trịnh Luân, cô nhát gan, hơn nữa rất khó để người khác đi được vào trong lòng cô, ngay cả kết bạn cũng khó khắn, hiện tại muốn cô gọi người khác là mẹ, cô căn bản không thể tiếp thu được.
Ngô Tư thấy Trịnh Luân chỉ thân thiết với Bùi Thư Hoa không khỏi có chút mất mát, nhưng lại rất nhanh liền phấn chấn lại.
Gọi bà là gì cũng không sao, không thân thiết cũng không quan trọng, hiện tại bà chỉ cần có thể biết con gái còn sống, hơn nữa sống rất tốt, ba mẹ nuôi và anh trai đều yêu thương cô, như vậy là đủ rồi!
Cái gì cũng không quan trọng bằng hạnh phúc của con gái.
Cũng may Trịnh Luân là một cô gái có tấm lòng mềm yếu, thấy Ngô Tư khóc như vậy trong lòng cô cũng rất khó chịu.
Cô nhẹ nhàng duỗi tay lau nước mắt cho Ngô Tư, có chút thấp thỏm hỏi: “Ngài đừng khóc, cháu nghĩ có phải sai rồi hay không? Có khi nào cháu chỉ lớn lên giống con gái dì hay không?”
Cô cùng Trịnh Luân thật lớn lên giống nhau, hơn nữa ngay cả giọng nói cũng giống, rất có khả năng người khác lớn lên cũng giống cô a!
Trịnh Kinh nhìn ánh mắt ngây thơ mà hoài nghi của em gái, không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Người anh trai như hắn chẳng lẽ không đáng tin cậy như vậy sao? Tùy tiện kéo một người lạ tới nói là ba mẹ ruột của cô?
“Luân Luân, đều đã giám định DNA, không sai được, vừa rồi không phải cho em xem báo cáo giám định rồi sao?”
Trịnh Luân có chút ngượng ngùng: “Em…… Em đọc không hiểu……”
Trên báo cáo kia đều là một chuỗi chữ cái và ký hiệu, còn có vài trang đều là số liệu, kết quả giám định cũng dùng một chuỗi dài thuật ngữ để tổng kết, căn bản chưa nói cô và vợ chồng Cố thị có quan hệ huyết thống!
Ngô Tư thấy Trịnh Luân không tin quan hệ của bọn họ, bỗng nhiên nói: “Luân Luân, gan bàn chân của con có phải có một cái bớt tròn màu hồng nhạt hay không?”
Trịnh Luân nghi ngờ lắc đầu: “Không có nha!”
Bùi Thư Hoa cũng nói: “Tại sao tớ không nhớ rõ trên người Trịnh Luân có một cái bớt?”
Bà đã tắm rửa cho Trịnh Luân rất nhiều lần, cũng có rửa chân cho cô, nhưng không phát hiện trên chân cô có vết bớt nào!
Ngô Tư xoa xoa nước mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười tự tin: “Khẳng định có, chẳng qua các người không phát hiện ra, Luân Luân, con giơ chân trái ra.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc