Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 55

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Cậu tức giận

Thượng Quan Ngưng nghe lời Lâm Ngọc nói, cảm thấy cả иgự¢ đều đau.
Cô không nghĩ đến, Lâm Ngọc không những ác độc, hơn nữa căn bản không để cô trong mắt, ở trước mặt cô nói ra giao dịch với người đàn ông kia.
Trước kia cô kiêng dè quá nhiều, mỗi lần đều nhẫn nhịn, đến hôm nay càng làm cho Lâm Ngọc táo tợn hơn!
Cô không do dự lấy điện thoại ra, gọi một dãy số.
“Xin chào, cục cảnh sát sao? Tôi đang ở cảng biển đường số 12, tiểu khu Cảnh Lệ số 1 tầng 601, có người xông vào nhà tôi hành hung, mong các anh mau đến bắt người!”
Lâm Ngọc thoáng cái ngây ngẩn cả người, không nghĩ rằng Thượng Quan Ngưng dám gọi cảnh sát đến bắt bà!
“Lâm nữ sĩ!” Thượng Quan Ngưng có chút chán ghét âm thanh vang lên bên tai cô, “Vừa rồi tất cả chúng tôi đều đã làm bản sao, tôi sẽ giao nguyên gốc cho cậu, bà về nhà chờ li hôn. Tài sản của cậu, một phần bà cũng đừng mơ lấy được!”
Cậu sẽ li hôn với mợ hay không, Thượng Quan Ngưng không biết, nhưng cô biết chắc chắn chuyện ngày hôm nay, cậu nhất định sẽ không bỏ qua cho mợ.
Cô hi vọng trí nhớ của Lâm Ngọc tốt một chút, nếu không phải vì hành vi của bà ta càng ngày càng quá đáng, cô căn bản cũng không có nhiều thời gian và tinh thần đi đề phòng bà ta.
“Mày dám!” nghe được Thượng Quan Ngưng nói đã làm bản sao, Lâm Ngọc như người điên nhằm cô mà đánh.
Nhưng, một cái bóng màu đen ngăn cản đường đi của bà ta, một cú đá làm ngã lăn trên mặt đất.
Thượng Quan Ngưng sợ hết hồn, nhưng lại không có chút nào thương hại hay áy náy với Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc một phát té ngã ngửa, vừa đau vừa hận, ngón tay run run chỉ vào Lý Nhiều hét to: “Tên bảo vệ ૮ɦếƭ tiệt mày dám xen vào việc của người khác, tôi sẽ cho cậu ૮ɦếƭ không được yên lành! Đinh Lỗi, đánh cho tôi, đánh đến ૮ɦếƭ mới thôi!”
Đinh Lỗi nghe vậy, hướng về phía Thượng Quan Ngưng đánh.
Hắn dáng người vạm vỡ, mặt hung dữ, trong đôi mắt lóe lên những tia sáng ác ý, vừa nhìn liền biết không phải người tốt.
Thấy Thượng Quan Ngưng báo cảnh sát, hắn không thèm quan tâm. Hắn chỉ toan tính hôm nay có thể ôm mỹ nhân cùng với căn hộ trị giá hơn sáu trăm vạn kia hay không?!
Nhưng, hắn còn chưa chạm đến mỹ nhân, trên đùi liền truyền đến một trận đau đớn mãnh liệt, sau đó nhanh chóng quỳ gối thẳng tắp trước mặt mỹ nhân.
Thượng Quan Ngưng chỉ nghe một tiếng “Răng rắc” làm da đầu người ta run lên, sau đó người đàn ông có gương mặt dữ tợn kia ngã nhào xuống đất không dậy nổi.
Chỉ trong một cái nháy mắt, Lý Nhiều đem hai chân hắn đá cho gãy, nghe tiếng kêu, có thể đoán hắn cả đời này không thể tốt lên nữa rồi.
Lúc cảnh sát chạy đến, thấy một bên thì hai người ung dung đứng xem vui vẻ, một bên thì hai người nằm bài nhải trên mặt đất kêu la giúp đỡ.
Bọn họ còn tưởng trên mặt đất chính là người bị hại, liền đi đến bắt hai người đang đứng, thì nghe một âm thanh êm tai từ cô gái khí chất tao nhã: “Đồng chí cảnh sát, chính hai người bọn họ tự ý xông vào nhà tôi, muốn hành hung với tôi, đã bị bạn tôi chế ngự rồi!”
Lâm Ngọc nằm trên mặt đất hận không thể trực tiếp ngất đi, bà ta không nghĩ hôm nay sự việc lại biến thành thế này, thằng Đinh Lỗi kia chính là bà ta ra giá cao mướn tới để dùng khi cần bạo lực, hắn còn dám nói khoác thủ đoạn bản thân nhiều ra sao, quen biết rộng, xảy ra bất cứ tình huống gì cũng có thể nhanh chóng giải quyết, cảnh sát cũng không dám đem phiền toái đến tìm hắn.
Kết quả sao nào, hắn vạm vỡ to con thế mà bị một tên tầm thường trẻ tuổi một phát làm ngã xuống đất! Lần này mấy người cảnh sát đó căn bản không để ý hắn, chỉ lo cúi đầu khom lưng cùng người trẻ tuổi tàn nhẫn kia nói chuyện.
Bà lúc này mới hiểu ra, bản thân đi tìm Thượng Quan Ngưng tính toán, thế nhưng lại tìm một người khác đến đánh bà!
Thật không có thiên lý, con nhỏ đáng ghét kia là hậu bối lại dám đánh trưởng bối, về nhà bà nhất định sẽ tố cáo với chồng!
Nhưng, trưa hôm đó, sau khi Hoàng Lập Hàm đến sở cảnh sát bảo lãnh bà ra, sắc mặt lạnh nhạt hơn so với bất cứ lúc nào.
Một chút sợ hãi Lâm Ngọc cũng không có, chồng cùng lắm là giận mấy ngày, cùng bà cãi vã hai ba câu, tuyệt đối sẽ không có hành động nào khác. Ông ta là người trọng tình trọng nghĩa, luôn xem con gái Tâm Di là vàng, ông ta tuyệt đối không giống như Thượng Quan Ngưng nói, li hôn với bà.
Bà dùng âm thanh bén nhọn kế lể lại những việc xấu xa mà Thượng Quan Ngưng đã làm: “Con bé kia càng ngày càng tệ rồi, lần trước cho người đánh gãy cánh tay của Tâm Di, lần này lại để cho người khác đánh tôi, gọi cảnh sát đến bắt tôi! Trong mắt nó còn có trưởng bối này hay không, tôi là có ý tốt giới thiệu bạn trai cho nó, nó lại báo đáp tôi thế đấy! Ông về sau lại cho nó này kia giúp đỡ nó, tôi sẽ cùng Tâm Di ૮ɦếƭ trước mặt ông!”
Hoàng Lập Hàm mạnh mẽ mở xe bỗng nhiên dừng lại, tức giận nói: “Cút đi, Tiểu Ngưng không có người mợ như bà, Hoàng Lập Hàm tôi cũng không có người vợ như bà!”
Lâm Ngọc bị ông ta gào thoáng cái ngẩn người, sau một lúc lâu mới khó có thể tin mà nói: “Ông... ông nói gì?!”
“Nếu hôm nay không có bạn Tiểu Ngưng ở đó, nó sẽ hoàn toàn bị bà phỉ báng làm nhục! Tên lưu manh kia cao lớn khỏe mạnh. Tiểu Ngưng căn bản không có một con đường sống nào để chống cự! Bà đúng là một người mợ tốt!” Nói xong lời cuối cùng, Hoàng Lập Hàm nghiến răng nghiến lợi, cả người cũng phát run.
Ông không dám nghĩ đến chuyện ngày hôm nay!
Vợ của ông lại có thể ác độc đến vậy, đem con gái duy nhất của em ông làm hại! Có phải ngày thường cũng xảy ra nhiều chuyện, Tiểu Ngưng cũng thay bọn họ dối ông, ông căn bản cũng không biết.
Chuyện như vậy, làm ông hết sức sợ, nếu sự trong sạch của Tiểu Ngưng bị hủy, dù thế nào cũng không có cách bù đắp nữa!
Ông không kiềm được tức giận, không bao giờ... người kia gần như không muốn nghĩ hay nhớ đến tình cảm vợ chồng.
Lâm Ngọc nếu có chút nhớ đến tình cảm của ông, thì sẽ nhớ đến ông là chồng, cũng sẽ không đối xử như vậy với Tiểu Ngưng!
Giọng nói Hoàng Lập Hàm khàn khàn mệt mỏi, mang theo dứt khoát cùng thê lương: “Ngày thường, mặc kệ bà làm cái gì, tôi cũng mắt mở một con một con mắt nhắm, bà nói Tiểu Ngưng nói bậy, nói em gái của tôi nói bậy, nhìn thấy vợ chồng chúng ta nhiều năm chia phần, tôi nhịn, bà đem các thứ đáng giá giấu diếm đưa về nhà mẹ, tôi đồng ý, bà lấy trang sức ngọc trai tôi cho con gái bán cầm bài bạc, tôi cũng im lặng không nhìn thấy!”
Ông một lần dung túng lại một lần dung túng, khiến cho vợ mình ngày càng nghiêm trọng hơn, bà đã sớm không còn tốt bụng và hiền lành như lúc đầu mới quen biết, có tất cả tính toán và ác độc.
“Nhưng, bà trăm lần vạn lần không được, dùng dùng thủ đoạn bỉ ổi này đối vói nó! Nhà là tôi cho, có bản lĩnh nhằm vào tôi đây! Bà ác độc như vậy, Tâm Di cũng theo bà học xấu, cũng bị bà dạy dỗ thành quái vật!”
Trán Hoàng Lập Hàm nổi lên gân xanh, nắm tay cuộn thật chặt, cố gắng kiềm chế xúc động chính bản thân muốn đánh người.
“Bà cút cho tôi! Cút càng xa càng tốt, tôi không muốn gặp lại bà!”
Lâm Ngọc cuối cùng cũng cảm giác được sợ hãi.
Thì ra những bí mật kia của bà, Hoàng Lập Hàm đều biết!
Trong lòng bà còn có một tia ảo tưởng, cảm thấy chồng chỉ là tức giận một lúc, không thật sự nhẫn tâm đuổi bà đi.
Không nghĩ rằng, Hoàng Lập Hàm lại mở cửa xe, một tay kéo bà từ trong xe lôi ra!
Sau đó, không chút lựa chọn biến mất khỏi tầm mắt của bà.
Lâm Ngọc chật vật xụi lơ ở bên cạnh đường, phấn son trên mặt đã trôi hết, đầu tóc tán loạn, người không có đồng nào.
Người qua đường cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn bà, chỉ trỏ, phảng phất nói bà là quái vật.
Rốt cuộc Lâm Ngọc sụp đổ, gục mặt xuống đường khóc lớn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc