Trịnh Kinh đi mua đồ ăn sáng, sau đó vào phòng bệnh, sau khi đưa đồ ăn cho Bùi Thư Hoa liền cẩn thận đút cơm cho Trinh Luân.
Hai tay Trịnh Luân đều cắm kim tiêm, vừa truyền dịch vừa thanh trừ độc tố, căn bản không có khả năng tự mình ăn cơm.
Trịnh Kinh còn chưa ăn mà thích cho Trịnh Luân ăn trước, vẻ mặt dịu dàng đút cho cô ăn.
“Cẩn thận một chút, Luân Luân, khả năng có chút nóng đó.”
“Nga, không có việc gì, anh, không nóng, cháo bí đỏ anh mua ăn rất ngon, thật ngọt ngào!”
“Nha đầu ngốc, anh cố ý dặn ông chủ thả thêm mấy viên đường phèn nên tất nhiên là ngọt.”
“Trách không được! Anh cũng giống như mẹ, đều biết em thích uống cháo ngọt, thế nhưng tại sao em lại không phát hiện anh có thích ăn ngọt hay không?”
Trịnh Kinh cười, cưng chiều mà ôn nhu nói: “Anh sao cũng được, với anh mà nói không có gì khác nhau, có em là kén ăn chỉ thích ăn đường phèn dù thay bằng đường cát trắng cũng không được.”
“A, em có kén ăn như thế sao, không phải là anh và mẹ nuông chiều thành quen sao? Này cũng không phải tại em, đều tại hai ngiời!”
……
Bùi Thư Hoa ngồi ở một bên, nhìn đôi trai tài gái sắc ngồi nói chuyện thân mật ở dưới ánh nắng mùa hè, sự kiên trì trong lòng lần đầu tiên bị dao động.
Trừ bỏ Trịnh kinh, chỉ sợ không có người nào sẽ chăm sóc Trịnh Luân như vậy!
Mà lấy tính cách của Trịnh Luân, cô cũng không thể thân mật với người khác phái nào mà lại hoạt bát như vậy, ngoài trừ ba và anh trai thì cô bài xích tất cả các người đàn ông khác.
Tâm tư của cô cẩn thận mà nhạy cảm, lá gan lại nhỏ, đàn ông chỉ cần liếc nhìn cô nhiều một chút, cô liền cảm thấy người ta không có ý tốt, căn bản không thích tiếp xúc với người khác phái.
Vốn dĩ cho rằng Cổ Thiên Việt có thể đi vào trong lòng cô, nhưng ai biết Cổ Thiên Việt lại là một con sói đội lốt cừu, bên ngoài giả vờ hoàn hảo như vậy, chăm sóc Trịnh Luân cẩn thận tỉ mỉ, trên thực tế nội tâm lại cực kì tàn nhẫn muốn Gi*t Trịnh Luân.
Bùi Thư Hoa bị lừa qua một lần, căn bản không dám tùy tiện tin tưởng bất luận kẻ nào!
Người duy nhất bà có thể tin tưởng chỉ có con trai ruột của mình!
Đem Trịnh Luân giao cho người đàn ông nào Bùi Thư Hoa cũng không yên tâm, Trịnh Luân quá đơn thuần, cô trừ lúc nhỏ đã phải chịu khổ sợ, sau khi vào Trịnh gia lại không phải chịu chút trắc trở nào.
Hơn nữa Trịnh Luân không phải loại con gái gặp trắc trở một lần thì sẽ trưởng thành hơn, khả năng lớn nhất không phải cô trải qua trắc trở sẽ kiên cường hơn mà là ở ૮ɦếƭ trong trắc trở.
Nếu cô gả cho một người đàn ông không tốt, cô sẽ nhanh chóng điêu tàn khô héo, mà không phải ở trong điều kiện khắc nghiệt mà vẫn có thể sống sót như cũ.
Năm đó nếu không phải Trịnh Kinh phát hiện ra cô, không thể nghi ngờ rằng cô sẽ ૮ɦếƭ trong kiếp sống ăn xin, mà không giống như những đứa bé khác, rất nhanh đã thích ứng được cuộc sống của mình, học được giả vờ đáng thương, sau đó lợi dụng ưu thế để lừa gạt xin ăn.
Trịnh Luân sẽ không gạt người, cô cũng không có tâm cơ, thật ra Bùi Thư Hoa vẫn không yên tâm để cô gả ra ngoài.
Nhưng nếu thật sự để Trịnh Luân gả cho Trịnh Kinh, về mặt tâm lí bà cũng không thể tiếp thu được, người khác cũng sẽ nói ra nói vào.
Bùi Thư Hoa ăn bữa sáng, nhìn không khí giữa con trai và con gái rất ấm áp, trong lòng như nếm trải ngũ vị tạp trần cực kì khó chịu.
Nhưng tới ngày hôm sau, Bùi Thư Hoa không rảnh rối rắm lo lắng tình cảm của hai người, bởi vì độc tố trong cơ thể của Trịnh Luân bắt đầu bộc phát.
Trên thực tế, lúc nửa đêm Trịnh Luân đã bị đau đến tỉnh ngủ.
Bùi Thư Hoa ngủ bên cạnh Trịnh Luân, con gái vừa tỉnh thì bà đã biết được, sau đó liền nhìn thấy Trịnh Luân nôn từng ngụm máu tươi.
Bà sợ tới mức mặt không còn giọt máu, tiếng thét chói tai vang vọng trong bệnh viện.
Trịnh Kinh cùng Trịnh Khải Nam cũng đến bệnh viện để chăm sóc, ngủ ở phòng bệnh sát vách, nghe tiếng thét chói tai của Bùi Thư Hoa, hai người không kịp đi cả giày chạy thẳng đến phòng bệnh của Trịnh Luân.
Hai người đàn ông đã trải qua vô số khó khăn mưa gió, lúc nhìn thấy Trịnh Luân nôn ra máu, cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trong lòng hoảng loạn.
Trong người có được bao nhiêu lít máu?
Trịnh Luân nôn ra máu, đã khiến ga giường màu trắng tinh bị nhiễm đỏ một mảng lớn, nhìn khiến cho người ta sợ hãi!
Tay Trịnh Kinh phát run gọi điện thoại cho Mộc Đồng, mới hai giờ sáng đã gọi Mộc Đồng nhanh chóng tới đây.
Sau khi Mộc Đồng châm cứu cho Trịnh Luân, tình trạng nôn ra máu đã ngừng hắn, nhưng khoang miệng cùng yết hầu đau đớn tra tấn Trịnh Luân tới điên mất!
Một đêm chưa ngủ, tới sáng ngày hôm sau Trịnh Luân vẫn không thể nào đi vào giấc ngủ.
Cổ Thiên Việt dùng một loại độc mãn tính hỗn hợp, thời gian ủ bệnh có thể dài đến sáu tháng mà không bộc phát ra, người trúng độc không có bất kì trạng thái khác thường nào, một khi bộc phát thì sẽ mất mạng.
Thời kỳ ủ bệnh càng dài thì chứng bệnh càng nghiêm trọng.
Độc tố trong cơ thể Trịnh Luân đã ẩn nấp hai tháng, vốn dĩ có thể chịu thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng Mộc Đồng sợ càng kéo dài thời gian thì việc trị liệu càng không tốt, cho nên lợi dụng thuốc khiến độc tố trong cơ thể Trịnh Luân bộc phát.
Hậu quả của việc phát độc đó là khiến toàn bộ khoang miệng cùng yết hầu của Trịnh Luân bị đau đớn.
Lợi héo rút, hàm răng có chút lỏng lẻo, nhưng mà đây chỉ là bệnh trạng nhẹ nhất.
Nghiêm trọng nhất chính là đầu lưỡi cùng yết hầu của cô sẽ bắt đầu xuất huyết thối rữa, cô không thể nào ăn cơm đến nói chuyện cũng là vấn đề.
Thuốc tê cùng thuốc giảm đau đều không thể dùng với lượng lớn, chỉ có thể dùng một lượng thuốc nhất định để giảm bớt đau đớn, phần còn lại thì phải để Trịnh Luân tự mình chịu đựng.
Trịnh Luân nằm ở trên giường bệnh, Bùi Thư Hoa, Trịnh Khải Nam còn có Trịnh Kinh đều ngồi bên cạnh cô.
Cô muốn nói với bọn họ, không cần trông coi cô, muốn bọn họ đi nghỉ ngơi một chút, muốn bọn họ ăn chút đồ ăn, nhưng cô lại không dám đồng đầu lười, ngay cả giọng nói của cô cũng đã biến mất hoàn toàn!
Cô chỉ hơi động cái thì khoang miệng sẽ bắt đầu xuất huyết!
Đau đơn giống như kim đâm bao lấy cô, nước mắt của cô không thể khống chế mà rơi xuống.
Quá đau đớn!
Trịnh Luân cảm thấy ý thức của mình có chút mơ hồ, cô thậm chí còn muốn ૮ɦếƭ ngay lập tức, ૮ɦếƭ đi sẽ không cần phải chịu sự tra tấn đau đơn không ngừng nghỉ này nữa!
Nhưng mà, cô không muốn ૮ɦếƭ.
Cô luyến tiếc ba mẹ đã cực khổ nuôi cô khôn lớn, càng luyến tiếc Trịnh Kinh.
Nếu cô ૮ɦếƭ đi, ba mẹ và anh trai đều rất khổ sở.
Bọn họ cả ngày đã không ăn cái gì, cũng không ngủ, tất cả đều ở bên cạnh chăm sóc cô.
Đôi mắt của mẹ vì khóc mà sưng tђàภђ ђạch đào, chỉ ngắn ngủn một ngày mà tóc bà đã bạc đi rất nhiều!
Trịnh Khải Nam thoạt nhìn giống như già đi mười tuổi, ông chưa từng khóc nhưng nhìn thấy dáng vẻ của cô cũng nhịn không được mà khóc!
Trên khuôn mặt đẹp trai của Trịnh Kinh cũng chỉ có sự khổ sở và đau lòng, đôi mắt hắn cũng hồng hồng, nếu không phải luôn liều mạng chịu đựng, chỉ sợ đã sớm khóc thành tiếng tới.
Sức lực cả người cô chỉ vì đau đớn mà tiêu hao hết, cô muốn tươi cười với bọn họ, lại phát hiện chính mình căn bản làm không được!
Quá đau!
Cô không thể biểu lộ bất kì gì nữa, đặc biệt là cười, này sẽ tác động đến khóe môi cô, sẽ làm đôi môi thối rữa của cô chảy máu.
Trịnh Luân thống khổ cắn răng, chính là, cô dùng sức quá mức khiến lợi yếu ớt lại chảy máu.
Mùi máu tanh lan tràn trong miệng cô.
Khóe miệng cô chảy ra vết máu, Bùi Thư Hoa khóc lóc lau cho cô, khàn giọng nói: “Luân Luân, con nhịn một chút, lại nhịn một chút……”
Bà chỉ nỏi được một câu này liền nói không nổi nữa.
Khi nào thì Trịnh Luân phải chịu khổ như vậy a!
Cô là cô gái yếu đuối như hoa như ngọc, thân thể vẫn luôn khỏe mạnh, trừ bỏ ngẫu nhiên cảm sốt, lúc nào đã bị bệnh nặng như vậy!
Hiện tại ngắn ngủn hai ngày, đã tra tấn cô đến mức gầy xuống một vòng, da thịt vốn dĩ trắng nõn như ngọc đã không còn như trước trở nên trắng bệch như giấy.
Dù là ai cũng chịu không nổi khoang miệng cùng yết hầu luôn trong tình trạng xuất huyết a!
Hiện tại một tay cô phải liên tục truyền dịch để thải độc, một cái tay khác là truyền máu, bởi vì cô mất máu nghiêm trọng, không truyền máu căn bản chịu không nổi.
Bùi Thư Hoa đau lòng hận không thể thay con gái nhận hết khổ sở!
Bà lau máu cho Trịnh Luân xong liền bắt lấy cánh tay Trịnh Khải Nam nghiến răng nghiến lợi nói: “Khải Nam, anh nhất định không được để tên Cổ Thiên Việt kia ૮ɦếƭ thoải mái, tốt nhất bầm thây vạn đoạn hắn, để hắn đau đớn hơn Trịnh Luân cả vạn lần!”
Trịnh Khải Nam vỗ vai vợ, dùng giọng kiên định nói: “Em yên tâm, anh sẽ không bỏ qua hắn, Luân Luân sẽ không phải chịu sự đau đớn này vô ích!”
Bùi Thư Hoa khóc lóc gật đầu, căm hận nói: “Hôm nay vậy mà hắn còn mặt mũi gọi điện thoại cho em! Hỏi em vì sao không ở nhà, hỏi Luân Luân đi đâu vậy, em thiếu chút nữa nhịn không được mắng hắn một trận!”
“Vậy em trả lời thế nào?”
“Em trả lời theo những gì mà anh dặn trước, nói Luân Luân đi Đức thăm người bạn bị bệnh của con bé, hắn biết việc bị bệnh của Triệu An An hẳn là không nghi ngờ, chỉ cảm thấy Luân Luân đi quá vội.”
“Ừ, như vậy thì tốt, sự việc còn chưa điều tra rõ ràng, không thể rút dây động rừng. Hiện tại chúng ta còn chưa biết tại sao Cổ Thiên Việt lại hạ độc Luân Luân, cũng không biết người Cổ gia hay có người nào khác tham dự vào chuyện này hay không, hiện tại chưa thể trở mặt được. Chúng ta cần tìm ra chủ mưu thực sự đứng sau, nếu không chỉ Gi*t một Cổ Thiên Việt, có khả năng sẽ còn những người khác hại Luân Luân.”
Tính cách của Bùi Thư Hoa không phải loại xúc động, bà cũng biết hiện tại không thể trở mặt với Cổ Thiên Việt, bọn họ không có chứng cứ chứng minh Cổ Thiên Việt là người ra tay.
“Em biết, cho nên em mới nhẫn nhịn!”
Hiện tại Bùi Thư Hoa đã hận ૮ɦếƭ Cổ Thiên Việt, bà cũng hận chính mình, nếu bà cẩn thận một chút thì làm sao có thể để con gái đi xem mắt loại người này, lại còn mỗi ngày đều đến nhà bà, thay đổi nhiều cách để hạ độc Trịnh Luân.
“Đều do em không tốt, dẫn sói vào nhà, nếu không phải em thì Luân Luân sao phải chịu khổ nhiều như vậy! Đều là mẹ hại con, mẹ xin lỗi con!”
Bùi Thư Hoa cẩn thận cầm bàn tay lạnh lẽo của Trịnh Luân, khóc không thể dừng được.
Trịnh Luân muốn an ủi bà, nhưng cô không thể nói chuyện, thậm chí động một chút cũng khó khăn.
Tay cô chỉ nhẹ nhàng nhéo tay Bùi Thư Hoa ý bảo bà không cần tự trách.
Nước mắt trong hốc mắt cô cũng rơi xuống, đó là đau cũng là khổ sở.
Trịnh Kinh ôm vai Bùi Thư Hoa, nhẹ giọng nói: “Mẹ, này không trách mẹ, là Cổ Thiên Việt che dấu quá tốt, hắn là người dịu dàng tinh tế, thoạt nhìn cũng nhát gan như Luân Luân, lại không thích nói chuyện, ai biết hắn là người ngoan độc như vậy? Không có việc gì, chúng ta nhất định sẽ báo thù thay Luân Luân!”
Cổ Thiên Việt, mày thật đáng ૮ɦếƭ! Chỉ mong mấy ngày nay mày đừng ngoài ý muốn ૮ɦếƭ đi, bằng không, sự đau đớn của Luân Luân ai đến bù được!
Trịnh Kinh đã phải nhờ Cảnh Dật Thần giúp đỡ điều tra rõ Cổ Thiên Việt.
Nếu không chỉ dựa vào lực lượng của Trịnh gia, đến lúc điều tra rõ mọi chuyện nói không chừng Cổ Thiên Việt đã chạy trốn mất.
Trịnh Kinh rất nghi ngờ mối quan hệ của Cổ Thiên Việt và Dương Mộc Yên, lúc trước Dương Mộc Yên cũng từng hạ độc Trịnh Luân một lần.
Mà lần Trịnh Luân bị trúng độc đó lại trùng hợp là thời gian mới quen biết Cổ Thiên Việt.
Trong nhà đều đã tra qua, không có đồ vật và thức ăn khả nghi nào, lúc ấy Trịnh Kinh liền rất hoang mang, bởi vì mọi nơi đều không có điểm đáng ngờ, nhưng Trịnh Luân đúng là bị trúng độc!
Tuy độc lần này không giống lần trước, nhưng Mộc Thanh lại nói đây là bản nâng cấp, sự bộc phát cùng độc tính đã được tăng cường.
Độc mà Cổ Thiên Việt dùng rất có thể là sau khi Dương Mộc Yên cho người cải tiến đã đưa cho hắn.
Hiện tại Dương Mộc Yên đã ૮ɦếƭ, nhưng Cổ Thiên Việt vẫn không ngừng đầu độc Trịnh Luân là bởi vì hắn có thù oán với Trinh Luân, hay đơn thuần chỉ chấp hành mệnh lệnh lúc còn sống của Dương Mộc Yên?
Hay là nói chuyện này không chỉ có một mình hắn, sau lưng hắn còn có người khác sao?
Nếu lúc này không thể một lưới bắt hết bọn họ, chỉ sợ sau này Trịnh Luân vẫn gặp nguy hiểm!
Không được, chẳng may độc không Gi*t được Trịnh Luân, bọn họ lại dùng thủ đoạn khác thì sao bây giờ?
Hắn cần phải mượn mấy người ở chỗ Cảnh Dật Thần để bảo vệ Trịnh Luân mới được!
Trịnh Kinh đứng dậy đi ra bên ngoài phòng bệnh, bắt đầu gọi cho Cảnh Dật Thần.
“Cảnh thiếu, có khả năng bên tớ cần mượn mấy người để bảo vệ Luân Luân, tớ sợ Dương Mộc Yên còn có thủ đoạn khác.”
Trịnh Kinh luôn cảm thấy, Dương Mộc Yên không có thù hận gì với Trịnh Luân, lúc trước hai người chưa từng gặp mặt, suy nghĩ muốn Gi*t Trịnh Luân của cô ta cũng không lớn, nếu không lúc hạ độc ba người Thượng Quan Ngưng, cô ta sẽ không hạ ít độc nhất với Trịnh Luân.
Nhưng hiện tại hắn lại không dám xác định.
Dương Mộc Yên là một người không làm việc theo lẽ thường, Gi*t người cũng là thích thì làm, nơi nào quan tâm có thù hận hay là không có thù hận.
Ba mẹ Quý Bác cũng không hề có thù hận với Dương Mộc Yên, trước sau đều bị cô ta tàn nhẫn Gi*t ૮ɦếƭ.
Thoạt nhìn Cổ Thiên Việt cũng không có thù hận gì với Trịnh Luân, thậm chí Trịnh Luân còn coi hắn như bạn tốt, mỗi lần đều sẽ tươi cười tiếp đón hắn, nhưng kết quả lại thiếu chút nữa bị hại ૮ɦếƭ!
Cho nên, Trịnh Kinh sợ hãi.
Hắn tình nguyện chính mình làm không công, cũng không muốn Trịnh Luân có sơ xuất gì.
Cảnh Dật Thần nghe Trịnh Kinh xin giúp đỡ cũng không hề do dự gì mà đáp ứng.
“Trước cho cậu mượn hai mươi người, không đủ lại nói.”
Hai mươi người đã không ít, bởi vì thuộc hạ của Cảnh Dật Thần đều là tinh anh, lấy một địch trăm có chút khoa trương, nhưng tám hay mười người bình thường đều không phải là đối thủ của một người.
Ngày thường số người bảo vệ xung quanh Thượng Quan Ngưng cũng chỉ có mười người mà thôi.
Có hai mươi người này, sự an toán của Trịnh Luân sẽ được đảm bảo.
Trịnh Kinh cảm kích, ngoài miệng lại cái gì cũng chưa nói, hắn biết Cảnh Dật Thần chưa bao giờ để ý những lời khách sáo đó, Cảnh Dật Thần thích nhất dứt khoát lưu loát.
“Cảnh thiếu, cậu điều tra Cổ Thiên Việt đến đâu rồi?”