Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 546

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Việc tìm kiếm cha mẹ của Trịnh Luân, quả thật là Trịnh Kinh đã bắt đầu từ năm trước rồi.
Hắn muốn cưới Trịnh Luân, biện pháp tốt nhất chính là để cha mẹ ruột của cô nhận cô trở về, sau đó hắn sẽ cưới Trịnh Luận về. Cứ như vậy thì sẽ không có ai lấy cớ việc bọn họ là anh em để nói. Sau khi tách hộ khẩu của Trịnh Luân ra ngoài, bọn họ sẽ không còn là anh em nữa, không chỉ có việc kết hôn cũng hợp pháp mà cũng không hề trái với luân thường đạo lý.
Tuy rằng bị cha mẹ ruột đón đi, sẽ làm cho Bùi Tín Hoa và Trịnh Khải Nam đau lòng, nhưng loại đau lòng này chỉ là tạm thời, chỉ cần hắn có thể cưới Trịnh Luân, bọn họ một nhà bốn người sẽ lại sống cùng nhau như trước kia.
Không, sẽ cừng hạnh phúc hơn trước kia!
Nhưng mà, mọi việc tiến triển rất không thuận lợi, Trịnh Kinh gặp rất nhiều khó khăn.
Đã qua nhiều năm như vậy, rất nhiều manh mối đã sớm đã không còn, bọn người buôn bán trẻ con kia sau khi bị bắt đã ૮ɦếƭ ở trong ngục giam, hắn mua Trịnh Luân tư nơi nào thì Trịnh Luân căn bản không thể nào nhớ được.
Cũng may năm đó người bị buôn bán không chỉ có một mình Trịnh Luân, khi nhận nuôi Trịnh Luân, những đứa bé đó bị bắt ăn xin ở trên phố đều bị Trịnh Khải Nam đưa vào viện phúc lợi lớn nhất thành phố A, trừ bỏ các đứa bé vì cực kỳ suy dinh dưỡng nên đã ૮ɦếƭ, hiện giờ đại đa số bọn trẻ đều đã khỏe mạnh trưởng thành, có vài đứa còn tìm được cha mẹ đẻ, được đón về nhà và có cuộc sống an ổn.
Trịnh Kinh từng đi tìm những đứa trẻ năm đó, những đứa trẻ đó năm đó phần lớn là đã trên mười tuổi, mấy bé sáu Tuổi như Trịnh Luân rất ít, Trịnh Luân không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng những đứa trẻ kia lại đem khoảng thời gian chua xót thống khổ khi đi ăn xin kia khắc sâu trong lòng.
Có mấy cái đứa trẻ nhớ rõ Trịnh Luân, đặc biệt là cùng bị bán với Trịnh Luân.
Trịnh Kinh căn cứ vào ngững đoạn thông tin manh mối đứt quãng của bọn họ, sờ soạng suốt nửa năm mới tìm được một chút manh mối.
Hắn đi qua cái gia đình đã mất đi con, tình huống đều ăn khớp với Trịnh Luân, nhưng DNA lại không khớp nhau.
Cho đế tháng trước, hắn mới tìm được cha mẹ ruột của Trịnh Luân.
Cái gia đình này rất nghèo khó, con cái rất đông, nói đến Trịnh Luân, bọn họ đều không có ấn tượng gì, trong đó chỉ có một người đàn ông đã kết hôn nhớ rõ Trịnh Luân, hắn còn lấy ra ảnh chụp chung của gia đình, bên trong Trịnh Luân tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng Trịnh Kinh liếc mắt một cái liền nhận ra cô.
Trịnh Luân hiện tại dung mạo đã xảy ra biến hóa không nhỏ, nhưng là bộ dáng lúc nhỏ Trịnh Kinh lại nhớ rõ.
Bất quá, cha mẹ bọn họ đều đã qua đời vào năm trước, hai vợ chồng ham ăn biếng làm, sinh con nuôi không nổi liền bán ra bên ngoài, cho tới nay đã bán sáu đứa con.
Cha mẹ Trịnh Luân qua đời, không có cách nào làm giám định DNA, Trịnh Kinh liền trưng cầu ý kiến của anh chị em của Trịnh Luân, cho mỗi người một ít tiền rồi sau đó đi làm giám định.
Nhưng mà, điều Trịnh Kinh kinh ngạc nhất chính là, những anh chị em của Trịnh Luân không bị bán đi tất cả đều là anh em ruột, những người bị bán đi lại không có uqan hệ huyết thống!
Trịnh Luân và những người này không có bất kì quan hệ huyết thống gì!
Hóa ra những người mà Trịnh Luân gọi là cha mẹ, cũng là bọn вυôи иgườι!
Bọn họ không phải cha mẹ ruột của Trịnh Luân!
Manh mối tới nơi này rồi liền hoàn toàn bị gián đoạn, Trịnh Kinh không thể nào điều tra thêm, đều tra không ra năm đó Trịnh Luân là như thế nào mà bị bọn вυôи иgườι kia lừa gạt về nhà.
“Cha, con không có tìm được cha mẹ ruột của Luân luân, cha mẹ trong trí nhớ của Luân Luân quả thật cũng chỉ là bọn вυôи иgườι mà thôi, cô ấy khi đấy còn quá nhỏ, không có khả năng nhớ rõ cha mẹ mình."
Giọng nói của Trịnh Kinh có chút trầm xuống, tìm không thấy cha mẹ của Trịnh Luân thì rất khó cưới cô.
Hắn không thể tìm một đôi vợ chồng trung niên tới nhận đưa Trịnh Luân đi!
Việc như này bị vạch trần về sau sẽ rất bất lợi cho Trịnh Luân.
Hơn nữa, nếu Trịnh Luân có khả năng cũng không phải bị cha mẹ của của chính mình bán đi, vậy thì có khả năng là bị bọn вυôи иgườι lừa bán, cha mẹ cô rất có thể vẫn luôn tìm cô.
Trịnh Khải Nam cũng có chút khi*p sợ: “Đôi vợ chồng bán Trịnh Luân kia không phải cha mẹ ruột của Trịnh Luân?”
Nếu Trịnh Luân có cha mẹ khác, nếu cha mẹ cô không phải người táng tận lương tâm bán con gái mình đi thì có lẽ hắn thật sự sẽ giúp Trịnh Luân tìm cha mẹ ruột.
“Đúng vậy,tháng trước ta mới tra được đoi vợ chồng kia đều đã ૮ɦếƭ, nhưng bọn họ có để lại mấy đứa con không có cùng huyết thống với Trịnh Luân, Luân Luân không phải con ruột của bọn họ, cho nên mới bị bán đi."Trịnh Kinh đem tình hình mình tra,được nói cho Trịnh Khải Nam nghe, hắn biết Trịnh Khải Nam không phải Người bảo thủ, cũng biết ôn ấy xem trọng chính nghĩa, đem tất cả mọi việc nói rõ ràng mới có thể tranh thủ sự đồng ý của Trịnh Khải Nam, hai người cùng nhau đi tìm kiếm cha mẹ ruột của Trịnh Luân.
“Có sáu đứa con bị bán, con chỉ tìm được bốn đứa, Luân Luân là năm, còn một đứa. Nghe nói là đã ૮ɦếƭ."
Mọi việc đã qua lâu lắm rồi, Trịnh Kinh tìm được bốn đứa trẻ bị bán đi đi này cũng là dùng lực lượng của Cảnh Dật Thần, nếu không hắn không thể nhanh như vậy đã điều tra rõ.
Trịnh Khải Nam trầm mặc hồi lâu, hắn thấp giọng nói: “A Kinh, con để ta trở về thương lượng với mẹ con, chúng ta nuôi Luân Luân lâu,như vậy. Chúng ta coi con bé như con gái ruột của mình, muốn tìm cha mẹ ruột cho nó, đưa nó trở về với cha mẹ ruột không khác gì chọc một dao vào trái tim bọn ta. Con hiện tại còn chưa có con cái, không hiểu tâm tình của bọn ta, chờ khi con có con thì ocn sẽ rõ."
Trịnh Kinh biết không có khả năng lập tức liền nói với cha mình, hắn gật gật đầu: “Được, cha hẳn là nên thương lượng cùng mẹ con một chút.”
Cha con hai người nói chuyện không khí ngưng trọng mà nặng nề, di động của Trịnh Kinh vang lên thì tinh thần hai người cũng rung lên theo, bên Mộc Thanh có kết quả!
Trịnh Kinh tiếp điện thoại, bên trong truyền đến tiếng nói mệt mỏi của Mộc Thanh, trong nước là ban ngày, nhưng bên Đức lại là đêm khuya, Mộc Thanh suốt đêm tiến hành phân tích số liệu, dùng tốc độ nhanh nhất phân biệt độc tố.
“người anh em, thật là mệt ૮ɦếƭ tôi! Bất quá cuối cùng cũng đem thuốc phân tích rõ ràng!Loại độc này là từ phấn hoa trúc ở Mexico lấy ra tới, hơn nữa cộng với liền kết hợp hỗn hợp của một loại hóa học tương đối mạnh, nếu dùng tương đối thì trong một tháng không nhìn ra bất kì vấn đề gì."
Tiền nói của Mộc Thanh tuy rằng mỏi mệt, nhưng lại rất nghiêm túc và mang theo sự ngưng trọng hiếm thấy.
“Nhưng dùng loại độc này lâu dài, trong miện sẽ nóng rát, sau đó sẽ khó nuốt nước bọt. Tới lúc vô cùng nghiêm trọng thì giọng nói sẽ sưng đỏ nghen ngào, không ngừng ho khan, giọng nói biến đổi là nhẹ, nghiêm trọng nhất chính là, loại độc này có thể làm cho ung thư yết hầu, nhưng lại không tra ra được yêu nhân."
Gây nên ung thư?!
Trịnh Kinh cùng Trịnh Khải Nam đồng thời hít sâu một hơi!
Cổ Thiên Việt lại có thể tàn nhẫn như vậy!
Hắn ta muốn người không biết quỷ không hay lấy mạng Trịnh Luân a!
Nhưng Trịnh Luân căn bản không hề có khúc mắc gì với hắn, vì sao hắn muốn làm như vậy?!
Trong lòng Trịnh Kinh cùng Trịnh Khải Nam đồng thời nghẹn một bụng lửa, hiện tại hai ba con hận không thể lập tức đến Cổ gia, nắm cổ áo vợ chồng Cổ gia hỏi một chút rốt cuộc là nuôi như nào lại ra một người con trai lòng lang dạ thú như vậy!
Nhưng mà lời Mộc Thanh nói sau đó lại khiến lòng Trịnh Kinh rơi xuống vực sâu.
“A Kinh, này không quan trọng, quan trọng là thuốc này đã được thay đổi một chút so với thuốc độc lần trước Dương Mộc Yên dùng cho Trịnh Luân, cũng chính là bản nâng cấp!”
Trịnh Kinh sợ hãi biến sắc, ngay cả giọng nói cũng thay đổi: “Dương Mộc Yên?!”
Tâm kế và sự xảo trá của Dương Mộc Yên khiến Trịnh Kinh cùng Mộc Thanh đều sợ hãi, hai người bọn họ cộng lại cũng không bằng một phần mười Dương Mộc Yên! Trình độ tàn nhẫn cũng thua rất xa, Dương Mộc Yên là một ác ma không hơn không kém!
Mặc dù cô ta đã ૮ɦếƭ nhưng vẫn âm hồn không tan!
Hôn lễ của Triệu An An và Mộc Thanh đã có chỗ sơ suất rất lớn, hiện tại đến phiên hắn cùng Trịnh Luân sao?
Lúc cô ta còn sống rốt cuộc đã chuẩn bị bao nhiêu việc sau này!
Trịnh Kinh đã căng thẳng đến không thể thở, hắn sợ hãi Dương Mộc Yên ra tay đối phó Trịnh Luân!
Chẳng sợ Dương Mộc Yên đã ૮ɦếƭ, chẳng sợ cô ta mượn tay người khác để hại Trịnh Luân, lấy sự ngây thơ của Trịnh Luân gần như phải ૮ɦếƭ không thể nghi ngờ!
Qua một hồi lâu, đại não của Trịnh Kinh mới bắt đầu vận hành lại một lần nữa, giọng hắn khô khốc nói: “Chẳng lẽ…… Lúc trước người hạ độc Luân Luân cũng là Cổ Thiên Việt?”
Mộc Thanh cũng không dám xác định, hắn cũng không am hiểu chuyện này, am hiểu âm mưu quỷ kế đều là những người có chỉ số thông minh siêu cao, giống như —— Cảnh Dật Thần.
Hắn cười khổ nói: “A Kinh, chuyện này tớ cũng không rõ lắm, nhưng xem xét thành phần hai loại thuốc mà nói, cái người gì mà Cổ Thiên Việt kia có liên quan đến Dương Mộc Yên, kể cả người hạ độc lần đâu không phải hắn, hắn cũng không phải người tốt gì. Cậu vẫn nhanh chóng đi tìm Cảnh Thiếu đi, năng lực phân tích của cậu ấy đối với việc này vượt xa chúng ta rất nhiều!”
“Được, tớ đi tìm Cảnh thiếu!” Trịnh Kinh nhanh chóng quyết định, rồi sau đó giọng hắn hơi run run nhẹ giọng hỏi: “Hiên tại Luân Luân…… Có việc gì hay không?”
Trịnh Kinh bởi vì chuyện của Triệu An An nên khắc sâu nhận thức với bệnh ung thư, bệnh này gần như không có cách nào chữa trị, nếu là ung thư dạ dày có lẽ ở lúc mới phát bệnh lập tức cắt bỏ một phần dạ dày có thể sống mười năm hai mươi năm, nhưng nếu là ung thư yết hầu……
Gần như phải ૮ɦếƭ không thể nghi ngờ!
Nếu thật là như vậy, Gi*t Cổ Thiên Việt cũng căn bản không thể giảm được sự tức giận và hận ý của Trịnh Kinh.
“Hiện tại tớ không có cách nào phán đoán tình huống sức khỏe của Trịnh Luân, ngày mai cậu mang theo cô ấy đến bệnh viện Mộc thị, tìm anh họ tớ để kiểm tra toàn diện cho cô ấy, nếu thời gian cô ấy trúng độc ngắn, hàm lượng độc tố thấp, hiện tại cứu chữa còn kịp, nhưng nếu hàm lượng độc cao, cậu vẫn nên đưa Luân Luân đến Đức ngay đi!”
Trong lòng Trịnh Kinh không kiềm chế được sự hoảng loạn!
Trịnh Khải Nam nghe lời Mộc Thanh nói, ngón tay cũng gắt gao nắm lại, nếu Trịnh Luân có bất trắc gì, ông và Bùi Thư Hoa đều nhận sự đả kích nặng nề nhất!
Hắn hít sâu một hơi, cách loa di động của Trịnh Kinh nói: “Mộc Thanh, hiện tại Luân Luân còn chưa biểu hiện ra bệnh trạng đặc biệt, thoạt nhìn không khác bình thường nhiều, nguồn gốc của độc hẳn đều là từ đồ ăn.”
Hắn nghĩ nghĩ, đem phán đoán của mình tận lực miêu tả khách quan, để Mộc Thanh có thể có phán đoán chuẩn nhất.
“Chỉ là hàm lượng độc tố trong những đồ ăn đó hẳn không cao, người hạ độc rất cẩn thận, có đôi khi mang điểm tâm có độc, đôi khi không có độc, dì Bùi của cháu của đã ăn qua những món điểm tâm đó, chỉ là ăn rất ít, phần lớn đều là hai người Cổ Thiên Việt và Trịnh Luân ăn hết, nếu Cổ Thiên Việt cũng ăn những món điểm tâm đó, chẳng lẽ hắn không sợ ung thư vòm họng sao? Hay là thuốc độc này cũng có thuốc giải?”
Mộc Thanh cùng Trịnh Khải Nam cũng coi như rất quen thuộc, hắn biết Trịnh Khải Nam là một người cẩn thận hơn nữa tư duy rất logic là một người rất kín đáo, nghe ông nói xong Mộc Thanh cũng có chút nghi ngờ.
“Không, có độc là có thể dùng thuốc giải, nhưng loại thuốc gây ung thư mãn tình này, căn bản không có thuốc giải, người bị hạ độc ăn liên tục trong thời gian dài thì tế bào sẽ phát sinh biến chứng, nếu Cổ Thiên Việt cũng ăn những món điểm tâm đó, hơn nữa hắn là người hạ độc, như vậy tình huống của hắn hiện tại phải nghiêm trọng hơn Luân Luân mới đúng.”
Mộc Thanh nói xong, trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe: “Chú Trịnh, người hạ độc có thể không phải Cổ Thiên Việt mà là Cổ phu nhân người làm điểm tâm hay không?”
Trịnh Khải Nam khẳng định nói: “Cổ phu nhân có tham dự hạ độc hay không trước mắt bác không thể phán đoán chính xác được, nhưng Cổ Thiên Việt khẳng định là người hạ độc. A Kinh hôm nay cố ý thử hắn, hắn đã lộ ra dấu vết.”
Trong đôi mắt Mộc Thanh tràn ngập sự phức tạp và mê ly tình hình không có chút manh mối, hắn làm phẫu thuật rất lợi hại, nhưng đối với việc phân tích lòng người cùng vụ án, hắn chỉ là hồ nhão.
Nhưng hắn nghe Trịnh Khải Nam nói xong thật ra đối với tình huống thân thể của Trịnh Luân cũng có đánh giá đại khái.
“Chú Trịnh, nếu dì Bùi ăn không nhiều điểm tâm lắm, hơn nữa những món điểm tâm đó đôi khi có độc đôi khi lại không có độc, như vậy dì Bùi khẳng định không sao, chỉ cần về sau đừng ăn nữa là được. Ngay cả Luân Luân, nếu hiện tại cô ấy không có gì khác thường thì tình huống của cô ấy vẫn tương đối lạc quan, hai người đừng lo lắng.”
Mộc Thanh cố hết khả năng nói nhẹ nhàng một chút, miễn cho Trịnh Kinh và Trịnh Khải Nam lo lắng.
“Sở dĩ mấy con cá đuôi phượng kia ૮ɦếƭ nhanh như vậy là bởi vì loại cá đối với loại độc tố này mẫn cảm hơn con người rất nhiều, hơn nữa chúng có thể tích rất nhỏ, năng lực đề kháng tương đối kém, lại rất dễ ૮ɦếƭ, cho nên ăn một chút mảnh vụn đã ૮ɦếƭ. Hiện tại Luân Luân không có tình trạng ho khan, đó là chuyện tốt!”
Sự an ủi của bác sĩ chuyên nghiệp rất có tác dụng, hai ba con Trịnh Khải Nam cùng Trịnh Kinh đều hơi yên tâm.
May mắn chuyện này phát hiện sớm, nếu muốn chút nữa thì tình trạng của Trịnh Luân rất nguy hiểm.
Lại nói tiếp, vẫn là Trịnh Kinh đưa cho Trịnh Luân mấy con cá nhỏ này nên mới cứu được mạng của Trịnh Luân, nếu không bọn họ không biết tới khi nào mới có thể phát hiện điểm tâm có độc!
Cổ Thiên Việt cẩn thận như vậy, mỗi lần tới Trịnh gia điểm tâm đều sẽ ăn hết không còn một mảnh, căn bản không chịu lưu lại một chút nhược điểm, kể cả bọn họ muốn tra cũng không lấy được điểm tâm.
Trịnh Kinh thả lỏng lại, rốt cuộc không còn khủng hoảng như vậy nữa, trong giọng hắn có sự cảm kích nói không nên lời: “Anh em tốt, may mắn là có cậu! Mấy bác sĩ chỗ tớ đều không điều tra được những điểm tâm đó có độc gì, chờ cậu trở về thì chúng ta sẽ đi uống rượu! An An thế nào, khi nào có thể xuất viện?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc