Đây chính là sở trường của cha con Trịnh Khải Nam và Trịnh Kinh, suy nghĩ của bọn họ đã đạt đến mức khủng khi*p, nếu người bình thường muốn nói dối trước mặt bọn họ, căn bản là không có khả năng thực hiện được.
Tuy Cổ Thiên Việt có tố chất tâm lý rất cao và biết cách nguỵ trang gần như hoàn mỹ, nhưng dưới tình huống không hề phòng bị, bị đâm trúng nơi yếu ớt nhất, nhất định sẽ có phản ứng theo bản năng.
Trịnh Kinh âm thầm cười lạnh, anh sắp không khống chế được lửa giận của mình rồi!
Thì ra Cổ Thiên Việt là sói đội lốt cừu!
Cả nhà bọn họ đều nhìn lầm hắn rồi!
May là từ trước đến nay anh đều không có ý định gả Trịnh Luân cho ai, càng không có ý muốn gả cho Cổ Thiên Việt, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!
Khi Trịnh Kinh ôm bể cá ra ngoài, bàn tay đặt dưới bàn của Cổ Thiên Việt liền nắm chặt.
Cho đến khi hắn phát hiện thái độ của người nhà họ Trịnh vẫn như trước, không có gì thay đổi, nắm đấm của hắn mới dần buông lỏng, vẻ hung ác nham hiểm ở sâu trong ánh mắt cũng chậm rãi tản đi, khôi phục lại vẻ ôn nhu nhã nhặn như ngày xưa.
Hôm nay hắn cũng đem điểm tâm đến cho Trịnh Luân.
Trịnh Khải Nam uống trà, yên lặng nhìn Cổ Thiên Việt đưa điểm tâm cho Trịnh Luân, còn giúp cô châm trà nóng, chuẩn bị khăn tay, đúng là cẩn thận.
Hèn gì Bùi Tín Hoa rất xem trọng Cổ Thiên Việt, hắn nhã nhặn thanh tú, dáng vẻ tốt, tính cách tốt, gia thế cũng tốt, chăm sóc Trịnh Luân như người thân của mình, giống như một người con rể phù hợp.
Quan trọng nhất chính là, tính cách của hắn và Trịnh Luân rất giống nhau, rất thích im lặng, không thích náo nhiệt, sau này nếu sống với nhau cả đời, cũng không xảy ra mâu thuẫn gì lớn.
Trịnh Khải Nam nhìn thấy điểm tâm, cười nói: “Thiên Việt, tay nghề của mẹ con không tệ, lúc đầu chú cứ tưởng điểm tâm mẹ Luân Luân làm đã rất lợi hại rồi, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn! Nhìn cái bánh này thật đẹp, hèn chi Luân Luân thích ăn.”
Ông nói xong, cầm lấy một miếng bánh chậm rãi thưởng thức.
Chẳng qua, bánh có hơi giòn, ông cắn một cái, rớt một phần xuống đất.
Cổ Thiên Việt liếc nhìn mảnh vụn dưới đất, thu lại ánh mắt, khiêm tốn cười nói: “Sao có thể, chú quá khen rồi, điểm tâm dì Bùi làm rất ngon, chẳng qua là mẹ con thấy Luân Luân thích ăn nên ngày nào cũng nghiên cứu, cho nên làm có hơi đa dạng một chút.”
Trịnh Khải Nam cười nói với Cổ Thiên Việt hai câu rồi đứng dậy đi làm.
Bình thường ông chỉ nói với Cổ Thiên Việt mấy câu mà thôi, không tán gẫu nhiều lắm, hôm nay cũng không ngoại lệ
Đi ra ngoài, ông nói với người hầu đối diện: “Quét dưới bàn đi, vừa rồi tôi ăn điểm tâm làm rơi.”
Người hầu cười rồi quét dọn dưới bàn, đổ rác vào thùng, rồi đem túi rác đi ra ngoài.
Bên ngoài biệt thự, Trịnh Khải Nam ngồi trong xe chờ.
Người hầu cung kính đi đến bên cạnh ông, cẩn thận lấy mảnh vụn điểm tâm bỏ vào túi nhựa rồi đưa cho ông.
Trịnh Khải Nam nhận lấy túi nhựa, lái xe rời di.
Trịnh Kinh phụ trách việt xét nghiệm cá, Trịnh Khải Nam tự mình tìm người kiểm tra thành phần điểm tâm.
Kết quả xét nghiệm đã có.
Cá ૮ɦếƭ là do trúng độc, trong bụng nó có vụn bánh rất nhỏ, trong đó là độc tố từ một loại thực vật.
Nhưng mà điểm tâm hôm nay thì không có độc.
Chuyện liên quan đến tính mạng Trịnh Luân, sau khi hai cha con nhận được kết quả xét nghiệm đều không về nhà, mà là gặp nhau trong văn phùng cục cảnh sát.
“Hắn rất cẩn thận, hôm nay đem đến điểm tâm an toàn.”
Trịnh Khải Nam rít một hơi thuốc lá, phun ra làn khói, vẻ mặt nghiêm trọng.
Ông rất ít hút thuốc, mỗi lần hút thuốc, nhất định sẽ Gi*t người.
Cổ Thiên Việt đã chạm vào điểm mấu chốt của Trịnh Khải Nam, ông tuyệt đối không cho ai làm hại con gái của ông!
Trịnh Kinh còn tức giận hơn cả Trịnh Khải Nam, còn nữa, anh không thể kiềm chế được, bây giờ anh chỉ muốn về nhà bắn ૮ɦếƭ thằng khốn đó!
Nhưng anh không phải là Cảnh Dật Thần, anh không thể xử lý hoàn mỹ mọi chuyện, thực lực và quyền lực của anh không đủ để chống đỡ cho anh làm chuyện điên cuồng như vậy.
Không cần nói chuyện gì khác, Gi*t Cổ Thiên Việt, chắc chắn cha mẹ hắn sẽ không để yên.
Bọn họ nên giải quyết chuyện này theo cách thông thường, nói cách khác, bọn họ cần chứng cứ! Cần rất nhiều chứng cứ chính xác!
Trịnh Kinh vất vả ngăn chặn lửa giận của mình, lạnh lùng nói: “Hèn gì mỗi lần hắn đến đều chỉ đem điểm tâm đủ cho Luân Luân ăn, không để lại chút nào, đều phải ăn sạch sẽ! Thì ra là trong điểm tâm có vấn đề, hắn đã làm tốt chuẩn bị tiêu huỷ tất cả chứng cứ! Vậy mà dám hạ độc Luân Luân ở trước mặt chúng ta, đúng là không muốn sống!”
“Chúng ta không hiểu Cổ Thiên Việt, còn không biết cha mẹ hắn có tham dự vào chuyện này hay không, tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ. Hai ngày này cứ để Luân Luân đến ở biệt thự ngoại thành của nhà chúng ta đi, ba sẽ nói với người ngoài rằng nó đi Đức thăm bạn, chúng ta phải điều tra rõ ràng, đừng để Luân Luân tiếp xúc với Cổ Thiên Việt, nếu không sẽ rất nguy hiểm.”
Trịnh Kinh nói: “Để em ấy ở một mình, chắc chắn sẽ rất sợ, còn không an toàn, con đi với em.”
Trịnh Khải Nam nhìn chằm chằm vào con trai, ánh mắt vô cùng sắc bén, giống như muốn nhìn thấu nội tâm nó.
Trịnh Kinh không nhượng bộ chút nào, quang minh lỗi lạc đối diện với ba mình.
Một lát sau, Trịnh Khải Nam mới nói: “Con phải luôn cân nhắc, chuyện gì nên làm, chuyện gì không. Nếu không thì đó không phải là bảo vệ em gái con, mà là hại nó, con hiểu chưa?”
Bây giờ là thời kỳ đặc thù, chuyện giữa Trịnh Kinh và Trịnh Luân, Trịnh Khải Nam tạm thời không quản, điều quan trọng bây giờ là phải bảo vệ tính mạng Trịnh Luân, tìm ra nguyên nhân Cổ Thiên Việt hạ độc.
Trịnh Kinh gật đầu: “Ba, ba yên tâm, con hiểu được, cũng biết nặng nhẹ. Chỉ cần một ngày Luân Luân vẫn còn là em gái con, con sẽ không làm chuyện xằng bậy.”
Trịnh Khải Nam tắt đầu thuốc, bỏ vào trong thùng rác, giọng nói trầm thấp: “Con hiểu được là tốt rồi, hai đứa đều là đứa nhỏ mà cha mẹ thương yêu, ở trong mắt cha mẹ, Luân Luân là con gái, ngoại trừ điều đó thì không còn gì khác...”
“Chỗ mẹ con...” Nếu để Trịnh Luân và anh đến ở ngoài biệt thự, chắc chắn Bùi Tín Hoa sẽ không chịu.
“Không sao, chỗ mẹ con cứ giao cho ba, bà ấy không phải người phụ nữ bình thường, ba sẽ nói sự thật cho mẹ con biết, bà ấy không phải người phụ nữ bình thường, cho dù biết sự thật, cũng sẽ không để lộ ra dấu vết.”
Trịnh Khải Nam rất tin tưởng vợ mình, bọn họ ở cùng nhau nhiều năm như vậy, ông biết rõ năng lực của Bùi Tín Hoa.
Bây giờ bà cam chịu đứng sau lưng ông, cam chịu giúp ông chăm sóc con trai con gái, nhưng mà khi còn trẻ, bà cũng là ca sĩ nổi tiếng, nội tâm rất mạnh mẽ và sâu sắc.
Trịnh Kinh thả lỏng, chỉ cần Trịnh Khải Nam ra mặt, chỗ của Bùi Tín Hoa sẽ không thành vấn đề, đến lúc đó anh lại cam đoan với Bùi Tín Hoa, Trịnh Luân sẽ không cần ở trong nhà đối mặt với cái đồ nguy hiểm như Cảnh Thiên Viễn nữa.
“Là loại độc gì, đã điều tra xong chưa?”
Trịnh Khải Nam quan tâm nhất là vấn đề này.
Bởi vì bốn con cá đuôi phượng chỉ ăn một chút vụn điểm tâm liền ૮ɦếƭ toàn bộ, mà Trịnh Luân không biết đã ăn bao nhiệu loại điểm tâm này! Thật sự là quá nguy hiểm, bọn họ cho đến hôm nay mới phát hiện điểm tâm có vấn đề, thật là mất mặt một cục trưởng Cục Công An và một cảnh sát hình sự!
Tên Cổ Thiên Việt kia thật là đáng ૮ɦếƭ! Hắn ta ngụy trang tốt như vậy, vậy mà có thể xuống tay với cả một cô gái đơn thuần lương thiện như Trịnh Luân!
Nếu loại này độc cực kì lợi hại, tính mạng của Trịnh Luân có thể sẽ giữ không nổi!
Việc cấp thiết nhất bây giờ, là phải biết rằng đây là loại độc gì và làm sao để giải độc.
Vẻ mặt của Trịnh Kinh ngưng trọng lắc đầu: “Trình độ bác sĩ pháp y của đội cảnh sát hình sự có hạn, hắn chỉ biết đây là một loại độc mạn tính nhưng cụ thể thành phần độc tố có những gì hắn cũng không rõ ràng lắm, nói là chưa từng gặp qua. Con đã đem toàn bộ tư liệu cho Mộc Thanh, cậu ấy đang giúp đỡ xem xét chắc lát nữa sẽ có tin tức.”
Trịnh Khải Nam không khỏi nhíu mày lại, pháp y lại không biết là loại độc gì!
Pháp y mà thành phố A trang bị cho đội xảnh sát hình sự cũng không phải trình độ có hạn như lời Trịnh Kinh nói, đó là vì so sánh với bác sĩ đứng đầu quốc tế như Mộc Thanh mà thôi.
Trên thực tế, pháp y trong đội cảnh sát hình sự là người chuyên nghiệp nhất, hơn nữa đã trải qua quá trình tuyển chọn nghiêm khắc và cũng đã được huấn luyện toàn diện sau đó mới cho nhậm chức, nếu là pháp y nghiệp dư sẽ khiến việc phá án trở nên rắc rối hơn.
Ngay cả pháp y chuyên nghiệp nhất cũng không biết là độc gì có thể thấy được thủ đoạn của Cổ Thiên Việt cực kì lợi hại.
“Lập tức tìm người đi điều tra Cổ Thiên Việt và ba mẹ hắn, tổ tông mười tám đời cũng phải điều tra một lần!”
Trịnh Khải Nam thật sự phẫn nộ rồi, vợ ông phí nhiều công sức như vậy mới tìm được một đối tượng cho Trịnh Luân, kết quả lại là một người tàn nhẫn lúc nào cũng có thể ςướק đi mạng sống của người khác!
Trước kia Cổ Thiên Việt và Trịnh Luân là bạn học, ba mẹ hai người đều quen biết nhau, làm sao có thể vô duyên vô cớ hạ độc Gi*t hại Trịnh Luân!
Với tính cách của Trịnh Luân thì cô sẽ không bao giờ nảy sinh tranh chấp với người khác, kể cả mắng chửi người cũng sẽ không làm, lá gan rất nhỏ, sao có thể có thâm cừu đại hận với Cổ Thiên Việt như vậy!
Khẳng định có chỗ nào đó không đúng, chỉ là bọn hắn còn chưa phát hiện ra mà thôi, nói không chừng việc xem mắt lúc trước cũng là một cái bẫy!
“A Kinh, nếu người bên con không đủ dùng thì có thể đi tìm Cảnh thiếu!”
Trịnh Khải Nam gắt gao nắm tay mình, dùng giọng nghiêm trọng nói: “Tên Cổ Thiên Việt này khẳng định không đơn giản, chỉ dựa vào người của chúng ta thì không đủ, phải mượn thể lực cường đại của Cảnh thiếu mới được.”
Danh tiếng của “Cảnh thiếu” Cảnh Dật Thần là sự tồn tại cấp bậc đế vương ở thành phố A, ngay cả thị trưởng cũng cung kính gọi hắn là “Cảnh thiếu”, toàn bộ thành phố A có rất ít người dám gọi cả tên cả họ của hắn.
Trịnh Khải Nam có thể ngồi ổn định vững chắc trên vị trí cục trưởng Cục Công An nhiều năm như vậy, trừ bỏ chính ông có năng lực, còn có một nguyên nhân rất quan trọng đó là quan hệ của Trịnh Kinh và Cảnh thiểu rất tốt, thành phố A không có ai dám động vào Trịnh gia.
Hiện tại thành phố A có rất nhiều người có bối cảnh vững chắc, vị trí cục trưởng Cục Công An rất có thực quyền, không ít người đang nhìn chằm chằm, nếu không có hậu thuẫn, kể cả có năng lực phá án thì cũng sẽ bị kéo xuống, thậm chí có khả năng trở thành người chịu tội thay.
“Được, ba, chờ Mộc Thanh trả lười xong, con liền đi tìm Cảnh thiếu nhờ giúp đỡ.”
Trịnh Kinh lập tức đồng ý, hắn đối với việc xin Cảnh Dật Thần giúp đỡ cũng không có bất kì áp lực gì, tuy Cảnh Dật Thần lạnh lùng lại tàn bạo, nhưng đối với người bên cạnh mình đều cực kì săn sóc, chỉ cần có chuyện cần tìm, Cảnh Dật Thần sẽ dùng hiệu suất cao nhất để giải quyết vấn đề.
Hai ba con trao đổi thêm một số chi tiết, liền bắt đầu ở trong văn phòng chờ kết quả của Mộc Thanh.
Trong văn phòng có chút yên lặng, qua một hồi lâu Trịnh Khải Nam mới nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Việc con tìm người thế nào rồi?”
Trịnh Kinh hoảng sợ: “Ba…… đã biết sao?”
Việc hắn tìm ba mẹ của Trịnh Luân không chỉ lừa gạt Trịnh Luân mà còn lừa gạt cả ba mẹ hắn nữa, sợ bọn họ biết sẽ đau lòng.
“Người mà con dùng đều là người của đội cảnh sát hình sự, ba là cục trưởng Cục Công An sao có thể không biết.”
Trịnh Khải Nam nhẹ nhàng thở dài, ông vuốt ve ảnh chụp gia đình ở trên bàn làm việc, thấp giọng nói: “Theo lý thuyết, Luân Luân tới nhà của chúng ta thì chúng ta nên giúp con bé tìm ba mẹ ruột, nhưng ba và mẹ con đều là người ích kỉ. Chúng ta sợ sau khi tìm được ba mẹ thì con bé sẽ trở về nhà của mình, càng sợ về sau con bé sẽ không nhận người ba mẹ nuôi này, chỉ thân thiết với ba mẹ ruột.”
Loại việc này nhìn mãi quen mắt, Trịnh Khải Nam đã gặp qua rất nhiều lần.
Rốt cuộc là máu mủ tình thâm, đại đa số ba mẹ ruột đều có thể áp đảo được ba mẹ nuôi.
Trịnh Khải Nam yêu thương Trịnh Luân như con gái ruột, thậm chí còn yêu thương hơn cả con gái của mình, bởi vì lúc mà Trịnh Luân thật còn sống, cô cũng không nhận được nhiều sự cưng chiều như Trịnh Luân bây giờ.
Ở sâu trong nội tâm của ông cũng không mong muốn Trịnh Luân sẽ tìm được ba mẹ ruột, đặc biệt là lúc Trịnh Luân còn nhỏ, giữa bọn họ không có sự ràng buộc máu mủ tình thân, càng không muốn để Trịnh Luân nhận lại ba mẹ ruột.
Hiện tại cô đã trưởng thành nên cũng không quá lo lắng.
Bởi vì Trịnh Khải Nam biết, Trịnh Luân coi ông và Bùi Thư Hoa là ba mẹ ruột của mình coi Trịnh gia là nhà, thậm chí từ trước tới nay cô đều không có suy nghĩ tìm ba mẹ ruột.
Cô thích Trịnh gia như vậy, kể cả hiện tại cô tìm được ba mẹ ruột, chỉ sợ cô cũng sẽ không rời khỏi Trịnh gia.
Nhưng dù sao bọn họ cũng ích kỉ, bọn họ nuôi dưỡng Trịnh Luân, ba mẹ ruột của cô lại mất một đứa con gái, nếu là người yêu thương con cái khẳng định sẽ đau đớn muốn ૮ɦếƭ.
Nhưng năm đó lúc Trịnh Khải Nam nhận nuôi Trịnh Luân, đã từng điều tra thân phận của cô, theo lời bọn вυôи иgườι nói, cô bị ba mẹ bán đi mà không phải do cô lạc đường hoặc là thuần túy bị lừa bán.
Đây cũng là nguyên nhân mà Trịnh Khải Nam nhiều năm như vậy không tìm ba mẹ ruột của Trịnh Luân —— ông không ςướק con gái của người khác, ông chỉ nhận nuôi một cô bé đáng thương bị ba mẹ ruồng bỏ mà thôi.
Trịnh Kinh sao có thể không biết tâm tư của ba mẹ, hắn nghiêm túc nói: “Ba, ngài yên tâm đi, Luân Luân không phải là người vong ân phụ nghĩa, ba và mẹ dạy dỗ em ấy rất tốt, em ấy hiểu chuyện như vậy, chúng ta lại rất thân thiết, kể cả tìm được ba mẹ ruột, em ấy cũng sẽ ở lại nhà chúng ta như cũ!”
Trịnh Khải Nam được con trai an ủi thành công rồi.
Vui mừng lớn nhất của ông chính là người một nhà bọn họ đều chân thành đối đãi Trịnh Luân, Trịnh Luân lại là một đứa bé tốt biết có ơn tất báo, cô cũng luôn đối xử chân thành với bọn họ.
Người một nhà tuy rằng sẽ có khó khăn, nhưng đều là hạnh phúc và ấm áp.
Những việc Trịnh Luân trải qua lúc nhỏ đã khiến cô quý trọng cuộc sống hạnh phúc không dễ gì mà có này, cô không muốn rời xa khỏi sự thân mật này, xác thật không có khả năng rời khỏi bọn họ.