Thời gian một ngày nối tiếp một ngày trôi qua, Trịnh gia mặt ngoài thì bình tĩnh, trên thực tế trong vòng một tuần nay không khí trong nhà có chút quỷ dị.
Vốn dĩ sau một tuần, Trịnh Luân nên cùng Trịnh Kinh cùng nhau đi Đức để thăm Triệu An An, tình trạng gần đây của cô ấy không được lạc quan cho lắm, Trịnh Luân rất muốn đi gặp cô ấy.
Nhưng Bùi Thư Hoa đã mất đi sự tín nhiệm với bọn họ, nào dám để hai người đơn độc đi ra ngoài, hơn nữa là đi Âu Châu xa xôi như vậy.
Trịnh Luân gọi điện thoại cho Triệu An An, nói cho cô ấy biết cô không thể nào đi thăm cô ấy được.
Triệu An An cũng không thể nói gì Bùi Thư Hoa, Triệu Chiêu cũng luôn cấm cô xuất ngoại, thậm chí còn cấm cô rời khỏi thành phố A, sợ cô trốn mất.
Bùi Thư Hoa cũng giống như Triệu Chiêu, đều là người làm mẹ, lo lắng cho con gái cũng có thể hiểu được.
Hơn nữa, tùy tiện như Triệu An An nhưng trong lòng cũng biết đối với anh em bọn họ mà nói việc kết hôn quả thật không dễ dàng, đây là sự ràng buộc của xã hội, cũng là sự ràng buộc của luân lý đạo đức.
Đương nhiên, hiện tại đối với Triệu An An mà nói, trừ bỏ cái ૮ɦếƭ những việc khác đều không quan trọng, anh em kết hôn thì sao chứ, dù sao hai người bọn họ cũng không phải anh em ruột.
Cô quyết định, chờ sức khỏe của cô tốt hơn một chút thì sẽ gọi điện thoại cho Bùi Thư Hoa, khuyên nhủ bà tác thành cho Trịnh Luân và Trịnh Kinh một đôi uyên ương số khổ.
Trịnh Luân gọi điện thoại cho Triệu An An xong liền gọi cho Thượng Quan Ngưng, bởi vì Thượng Quan Ngưng ngày mai sẽ đi Đức, cô muốn Thượng Quan Ngưng giúp cô mang một chút tấm lòng nhỏ đưa cho Triệu An An.
Thượng Quan Ngưng đang ở trong nhà sắp xếp quần áo và một số đồ đạc để đi Đức, nhận được điện thoại của Trịnh Luân nghe cô ấy không thể đi được, Thượng Quan Ngưng lập tức hiểu rõ nguyên nhân.
“Không có việc gì, Luân Luân, cậu quan tâm An An, cô ấy cũng hiểu rõ, cậu có thứ gì muốn tặng cho cô ấy cứ giao cho tớ là được, tớ nhất định sẽ đưa giúp cậu. Chờ An An khỏe lại, sau khi về nước chúng ta sẽ tụ tập với nhau.”
Đối với việc của Triệu An An và Mộc Thanh, Thượng Quan Ngưng còn dám nhúng tay lừa Triệu An An, nhưng việc của Trịnh Luân cô lại không dám tùy tiện nhúng tay vào.
Bởi vì tính chất hai việc này hoàn toàn không giống nhau.
Hôn nhân của Triệu An An cùng Mộc Thanh sẽ mang hai người họ đến hạnh phúc, cũng không mang đến lời đồn đãi vớ vẩn cùng sự hãm hại ác ý.
Mà Trịnh Luân nếu muốn gả cho Trịnh Kinh, thì cần phải phá vỡ truyền thống lâu đời, khiêu chiến quan niệm về tình thân của mọi người.
Cho nên, Thượng Quan Ngưng từ đầu đến cuối đều không cổ vũ Trịnh Luân theo đuổi Trịnh Kinh, thậm chí cô còn không biết nên an ủi Trịnh Luân như thế nào.
Từ trong điện thoại cô có thể nghe được cảm xúc của Trịnh Luân đang rất sa sút và đau đớn, trước kia Trịnh Luân nói chuyện đều rất ôn nhu, mang theo ý cười, nhưng hiện tại lại mang theo nhàn nhạt đau thương.
Hai người trò chuyện vài câu liền dập điện thoại.
Thượng Quan Ngưng vừa quay lại, liền phát hiện Cảnh Duệ vẫn luôn ở bên cạnh cô đã không thấy bóng dáng.
Trong lòng cô hoảng sợ, nhanh chóng gọi bé: “Duệ Duệ, con đang ở đâu? Con có ở nhà không?”
Gọi một hồi cũng không thấy ai đáp lại!
Hỏng rồi, bé khẳng định lại một mình chạy ra ngoài rồi!
Thượng Quan Ngưng vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho Cảnh Dật Thần: “Dật Thần, không thấy con đâu! Anh nhanh cho người đi tìm con xem, em vừa nghe điện thoại xong đã không thấy bóng dáng của con chắc là vẫn chưa đi xa được.”
Cảnh Dật Thần ở đầu kia điện thoại cười nói: “Không có việc gì, em quên rằng anh đã lắp thiết bị định vị trên quần áo của con rồi sao? Người của anh vẫn đang đi theo con, em đừng lo lắng.”
Thượng Quan Ngưng lập tức nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi cô không nhìn thấy Cảnh Duệ, cả người đều hoảng loạn, trong đầu trống rỗng, cái gì cũng quên mất.
Đứa nhỏ này thật là càng lớn càng không bớt lo!
Lúc chưa biết đi rất ngoan a, cả ngày đều thích cô ôm, hiện tại tự biết đi căn bản không cho cô ôm.
Hiện tại bé rất thích chạy ra bên ngoài, ở nhà căn bản là chịu không được, vừa rồi còn tốt, hôm nay chỗ nào cũng không đi, ở nhà giúp cô sửa sang quần áo, kết quả trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Thượng Quan Ngưng cảm thấy, cô cần phải mua cho con trai một cái điện thoại đồng hồ để lúc nào cũng có thể liên lạc với bé.
Cảnh Duệ không biết Thượng Quan Ngưng lo lắng, bé từ trong nhà đi ra, liền tới trạm xe công cộng gần nhà rồi đi theo một người lớn lên xe.
Tài xế chỉ cho rằng bé là con của vị khách kia, cũng không quản bé, tùy ý để bé lên xe.
Hành khách trên xe không nhiều lắm, Cảnh Duệ tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn cảnh vật nhanh chóng lùi ra sau không khỏi có chút nhảy nhót.
Vẫn là đi ra ngoài thì tốt hơn, ở nhà sửa sang quần áo không thú vị, đi ra ngoài nhiều một chút thì có thể cao lớn hơn!
Vì để phòng ngừa bị các cô gái để ý, Cảnh Duệ còn cố ý đội một chiếc mũ lưỡi trai nghe che khuất nửa khuôn mặt, đây là chiếc mũ mà ba cố tình đặt cho bé, lớn nhỏ rất thích hợp, màu sắc cũng rất xinh đẹp, bé rất thích.
Xe buýt đi được năm trạm Cảnh Duệ liền xuống xe.
Bé mới lớn có một chút lại đi một mình ở trên đường, khó tránh khỏi sẽ bị người đi đường chú ý, Cảnh Duệ lại sớm đã thành thói quen, một chút cũng không để trong lòng.
Bé đi vào một cửa hàng rất lớn —— theo như ba nói, cửa hàng này là của nhà bọn họ, bé có thẻ khách hàng cấp kim cương có thể mua bất kì thứ gì mình muốn.
Đi dạo trong cửa hàng nhà mình, Cảnh Duệ cảm thấy cực kì có thành tựu.
Cửa hàng lớn như vậy lại có khách hàng ra vào nườm nượp, đều có ba ở đằng sau điều hành sự hoạt động, cái này làm cho bé rất tự hào.
Mấy ngày nay, cửa hàng đang đẩy mạnh hoạt động tiêu thụ, mời rất nhiều ca sĩ và vũ đoàn về biểu diễn, số người tăng đột biến.
Lúc này đang là giữa mùa đông, tất cả mọi người đều mặc áo lông vũ giữ ấm thật dày, những cô gái đó lại chỉ mặc váy ngắn ở trên sân khấu nhảy nhót, vừa nhìn liền thấy cảnh đẹp ý vui, rất nhiều ánh mắt của người đàn ông đều bị những cặp đùi trắng nõn đó hấp dẫn.
Mà trong đám đông đó có một người đàn ông diện mạo rất xuất chúng, dáng người rất cao, thế cho nên Cảnh Duệ chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy được hắn ở trong đám đông người.
Cảnh Duệ vừa định coi như không quen biết, trực tiếp quay đầu rời khỏi, nhưng người đàn ông xinh đẹp kia lại mắt sắc nhìn thấy bé: “Tiểu Cảnh Duệ!”
Bé còn nhỏ chân lại ngắn chắc chắn không chạy thoát được người lớn chân lại dài.
Bé đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông cao lớn kia đi về phía bé không khỏi nhíu nhíu mày.
Ai, xem ra về sau bé phải ăn thật nhiều đồ bổ mới được, lớn lên mà không cao được sẽ là nỗi đau của bé a!
Bé khi nào mới có thể lớn lên cũng cao như ba, không cần ngẩng đầu nhìn người khác a!
Bé không muốn tiếp xúc quá thân mật với người khác, liền lùi lại một bước hỏi: “Ông có việc gì sao?”
“Cái gì gọi là ‘ Ông có việc gì sao ’, cháu phải gọi chú là chú, hoặc là chú hai! Sao lại không lễ phép như vậy, ba cháu không dạy cháu phải tôn trọng người lớn sao?”
Không sai, cái người giữa trời lạnh còn mặc rất phong phanh chỉ có áo sơmi màu xanh ngọc bên ngoài mặc thêm tây trang màu bạc, không chịu mặc áo lông vũ dầy cộp, chính là Cảnh Dật Nhiên cợt nhả.
“Ba tôi nói, ông đã bị trục xuất khỏi Cảnh gia, cho nên ông phải là người lớn nhà chúng tôi. Ông còn có việc gì sao? Không có thì tôi phải đi rồi.”
Cảnh Dật Nhiên bị thái độ cao ngạo lạnh lùng của Cảnh Duệ kích thích thật sâu!
Đây là có chuyện gì, đứa bé nhỏ như vậy đã có tính cách giống Cảnh Dật Thần, quả thật chính phiên bản thu nhỏ của Cảnh Dật Thần!
Hắn chỉ là nhìn thấy Cảnh Duệ đi lại một mình trong trung tâm thương mại, lo lắng bé xảy ra chuyện, muốn đưa bé về nhà mà thôi, tiểu tử này lại một chút cũng không cảm kích!
“Nhóc con, cháu có phải thù chuyện gì hay không?”
Cảnh Dật Nhiên không thể nghĩ được nguyên nhân khác, hắn cảm thấy khẳng định là Thượng Quan nói bậy về hắn trước mặt Cảnh Duệ, làm Cảnh Duệ xa cách hắn như vậy.
Trước kia Cảnh Dật Nhiên cũng làm những việc gì Cảnh Duệ đương nhiên biết hết, nhưng cũng không phải Thượng Quan Ngưng nói với bé, mà là Mộc Thanh cùng Trịnh Kinh thường xuyên chửi bới Cảnh Dật Nhiên, đem tội trạng của hắn nói từng cái một cho bé nghe.
Chỉ là Cảnh Duệ không phải bởi vì những việc này mà lạnh nhạt với Cảnh Dật Nhiên, thật ra bé đối với ai cũng như vậy, cũng không phải cố ý nhằm vào Cảnh Dật Nhiên.
Hiện tại bé chỉ muốn đi dạo chơi nơi này một mình, không nghĩ phí thời gian ở đây nói lời vô dụng.
Cảnh Dật Nhiên không nói có chuyện, Cảnh Duệ trực tiếp xoay người rời đi.
Thật là, không có việc gì gọi bé làm gì, không phải chậm trễ thời gian sao!
Đáng tiếc chân bé quá ngắn, không đi được vài bước đã bị Cảnh Dật Nhiên túm trở về: “Tiểu tử thúi, cháu đi đâu đó? Nhiều người như vậy, cháu đi lạc thì làm sao bây giờ! Không ૮ɦếƭ ở trong tay chú, đến lúc đó ૮ɦếƭ ở trong tay người khác chẳng phải là càng có hại!”
“Ông buông tay, tôi tự mình đi!”
Cổ áo của bé bị Cảnh Dật Nhiên túm lấy làm Cảnh Duệ rất buồn bực, hủy hình tượng thiên tài của bé a!
Hơn nữa bé thật sự không thích bị người khác chạm vào, chạm vào quần áo cũng không được, lần trước ở nước Đức bị đứa bé ăn xin kia sờ loạn quần áo một hồi khiến bé có bóng ma tâm lý.
“Chú buông tay, cháu không được chạy! Lát nữa chú đưa cháu về nhà, một mình ở bên ngoài đi dạo không an toàn! Rốt cuộc ba mẹ cháu nghĩ như thế nào, đây là do mình sinh sao?”
Cảnh Dật Nhiên cũng không nghĩ túm Cảnh Duệ đi như vậy, thứ nhất thoạt nhìn hắn giống như đang bắt nạt trẻ con, bị Cảnh Dật Thần thấy được không biết sẽ tức giận như thế nào đâu, thứ hai hắn cũng rất chú ý hình tượng của mình, kéo một nhóc con căn bản không có chút đẹp trai a!
Cảnh Duệ gật đầu: “Tôi không chạy là được, tôi căn bản không chạy lại ông.”
Về phần bị đưa về nhà…… Bé vừa mới chạy ra làm sao có thể về nhanh như vậy!
Tốt thôi, chú hai Cảnh, nếu ông bất nhân, cũng đừng trách tôi bất nghĩa.
“Ừ, coi như cháu thức thời, còn biết chạy không lại chú!”
Cảnh Dật Nhiên vừa lòng gật đầu, đứa bé thông minh cũng là chuyện tốt, nói chuyện không có chút chướng ngại nào a! Chính bé đã phân tích lợi hại rõ ràng, căn bản không cần nhiều lời, thật là bớt chút sức lực!
Hắn buông tay ra để Cảnh Duệ tự mình đi, thấy Cảnh Duệ quả nhiên thành thật đi theo hắn, hắn rất là đắc ý.
Ha ha, hắn khi còn nhỏ luôn bị Cảnh Dật Thần đánh, bị thu thập đến mặt mũi bầm dập, hiện tại hắn rốt cuộc có thể nở mày nở mặt!
Thu thập không được Cảnh Dật Thần, hắn còn không sửa trị được con trai Cảnh Dật Thần sao?
Sự thật chứng minh, Cảnh Dật Nhiên đã thu thập không được Cảnh Dật Thần, cũng sửa trị không được Cảnh Duệ.
Đám người trên sân khấu biểu diễn xong, các người đẹp chân dài sôi nổi đi qua Cảnh Dật Nhiên cùng Cảnh Duệ.
Chờ đến khi người đẹp cuối cùng đi qua, Cảnh Duệ di chuyển hai chân nhỏ chạy đến trước mặt người kia, một phen nhấc váy của người đẹp lên.
Người đẹp đó kinh hoảng xấu hổ hét lên một tiếng, sau đó liền nhìn thấy nhóc con vén váy cô ta cợt nhả nói với một người đàn ông: “Chú hai, cháu thấy rồi, ҨЦầЛ ŁóŤ của cô ấy là màu đỏ, chú mau cho cháu kẹo!”
Trên khuôn mặt đẹp trai của Cảnh Dật Nhiên phủ kín sự kinh ngạc, hắn được như ý nguyện nghe thấy Cảnh Duệ gọi hắn là “Chú hai”, nhưng hắn tình nguyện cái gì cũng chưa nghe thấy!
Mồ hôi lạnh ào ào rơi xuống hắn sốt ruột nói: “Không không không, vị tiểu thư này, cô nghe tôi giải thích, sự việc không phải như thế!”
“Đồ lưu manh không biết xấu hổ! Gọi ai là tiểu thư, anh mới là tiểu thư, cả nhà anh đều là tiểu thư! Lớn lên tướng mạo chó đội lốt người, bên trong tất cả đều là lòng dạ hiểm độc! Vậy mà lại sai khiến đứa bé làm việc này, anh quả thật táng tận lương tâm!”
Giọng nói của cô ta cùng với vẻ ngoài hoàn toàn không giống nhau, giọng nói mắng chửi người lớn tới mức có thể thổi bay mái nhà!
Ánh mắt mọi người lập tức chăm chú nhìn Cảnh Dật Nhiên, rất nhiều người đều khe khẽ nói nhỏ, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mồ hôi lạnh càng chảy càng nhanh, hắn bị cháu trai nhỏ lừa thảm a!
Vật nhỏ này so với ba bé còn khó chơi hơn nhiều!
“Không đúng không đúng, chị gái này, tôi……”
“Tôi nhổ vào! Anh mở lớn đôi mắt chó nhìn cẩn thận một lần đi, cô nương năm nay mới mười tám, ai là chị gái anh! Người này thật không đứng đắn!”
Cô mặc hở như vậy, иgự¢ lớn như làm giả, hơn nữa còn trang điểm đậm giống như gấu trúc vậy, ai có thể nhìn ra cô mới mười tám tuổi?
Hơn nữa, tại sao gọi chị gái thì không đứng đắn?
Cảnh Dật Nhiên đầu to ra!
Hắn lau mồ hôi trên trán một phen, dùng giọng nói thành khẩn nhất cả đời này nói: “Vị cô nương này, chuyện vừa rồi tuyệt đối là hiểu lầm, là cháu trai tôi quá bướng bỉnh, tuyệt đối không phải tôi nói nó làm như vậy, không liên quan đến tôi chút nào cả! Tôi căn bản không phải người như vậy, hơn nữa chỉ bằng chút nhan sắc của cô, tôi còn thấy chướng mắt!”
Một câu cuối cùng đã khiến cô ta hoàn toàn giận dữ!
Cô thét chói tai hô: “Chướng mắt mà anh còn nói đứa bé vén váy tôi?! Bị đứa bé nói toạc ra liền đổ hết tội lỗi lên đầu đứa bé, vô liêm sỉ! Bé còn nhỏ như vậy, nếu không phải anh sai khiến, bé sao có thể làm việc như vậy! Có bản lĩnh anh ૮ởเ φµầɳ cho mọi người xem xem, anh rốt cuộc có cứng hay không!”
Lời này vừa nói ra trong trung tâm thương mại lập tức ồn ào như ong vỡ tổ!
Cô gái này quá mạnh mẽ rồi!
Cảnh Dật Nhiên lần đầu gặp được loại phụ nữ da mặt dày hoàn toàn không nghe giải thích như này, người này ngang ngược so với hắn trước kia chỉ có hơn chứ không kém!
Ánh mặt của Cảnh Duệ thật chuẩn! Lập tức liền lựa chọn một người có gai như vậy!
Di, không đúng, Cảnh Duệ đâu?!
Tiểu tử tốt, lừa hắn một phen, liền lập tức chạy mấy! Bị hắn bắt được thì hắn sẽ lột một lớp da!
Cảnh Dật Nhiên phí rát nhiều sức lực mới thoát khỏi “Người phụ nữ rít gào” kia, sau đó liền lập tức đi phòng giám sát của trung tâm thương mại.
“Đứa bé nhà tôi đi lạc trong trung tâm thương mại, tôi muốn nhìn camera quan sát của mấy người để tìm đứa bé!”
Bảo vệ phòng điều khiển nói: “Có muốn tôi thông báo qua đài phát thanh trong trung tâm thương mại để cháu bé nghe thấy mà đi tìm anh hay không?”
Này sao được, vừa nghe thấy thông báo Cảnh Duệ khẳng định sẽ chạy không thấy bóng dáng! Có thể tìm tới mới là lạ!
“Không cần, đứa bé nhà tôi bị điếc, nó nghe không được! Vẫn để tôi tự mình tìm nó đi!”
Cảnh Dật Nhiên giả vờ dáng vẻ nôn nóng thống khổ vì lạc mất một đứa bé bị điếc, thành công đã lừa gạt các nhân viên an ninh, sau đó liền bắt đầu tìm thân ảnh nho nhỏ của Cảnh Duệ qua hơn trăm cái camera.