“Còn nữa, bọn tôi là anh em, chuyện kết hôn, là chuyện mà người đời không thể chấp nhận.”
Trịnh Luân nói nguyên nhân cho Triệu An An biết, nhưng mà Triệu An An lại cảm thấy nó không phải là vấn đề lớn.
“Cái gì mà người đời, bạn gả cho người mình thích mà, quan tâm những người đó làm gì! Những người đó ăn no rửng mỡ không có gì làm, lo cho mình còn chưa xong lại bày đặt quan tâm người khác!
Triệu An An luôn như vậy, từ nhỏ cô đã kiêu căng, cho đến bây giờ đều không để ý đến cách nhìn của người khác.
“Còn nữa, hai người cũng không phải là anh em ruột, sợ cái gì? Được rồi, chuyện này cứ nghe theo tôi là được, bạn cứ có thai trước, đến lúc đó chắc chắn là mẹ bạn sẽ ép bạn kết hôn với Trịnh Kinh.”
Trịnh Luân trợn mắt há hốc mồm nhìn Triệu An An, mang thai?!
“Không được không được, có thai trước khi cưới sẽ bị người ta chê cười, đến lúc đó mặt mũi ba mẹ đều mất hết, sau này sao bọn họ có thể ra đường gặp người chứ!”
“Ách... Chủ ý này không tốt sao?”
“Đúng là không tốt!”
Trịnh Luân nói khẳng định.
“Được rồi, bạn không cần quan tâm chuyện của tôi, dù sao thì anh trai vẫn yêu thương tôi, tôi vĩnh viễn là em gái của anh ấy, không được làm vợ anh ấy tôi cũng rất hạnh phúc. Bạn nên chăm sóc thân thể cho tốt, đề cao miễn dịch cho mình.”
Triệu An An gầy đi không ít, làm cho người ta rất đau lòng.
Trịnh Luân rất hy vọng Triệu An An có thể đứng lên, sau này ba người có thể cùng nhau dạo phố, cùng nhau tâm sự cả ngày.
Cô có rất ít bạn tốt, nếu mất đi một người, cô sẽ khó chịu rất lâu.
Trưa nay nhìn thấy Triệu An An uống rất nhiều thuốc, giống như là đang ăn cơm, Trịnh Luân liền khâm phục sự kiên cường và dũng cảm của Triệu An An.
Nếu cô bệnh như vậy, chỉ sợ không đến vài ngày cô đã ૮ɦếƭ vì khóc.
Thật ra tinh thần của Triệu An An cũng không tốt như Trịnh Luân đã tưởng, trị liệu bằng hoá chất làm tóc cô rụng dần, cũng làm cơ thể cô dễ dàng mệt mỏi, nhưng cô lại không thể dừng việc trị liệu bằng hoá chất, nếu không tốc độ khuếch tán của tế bào sẽ cao hơn.
Thuốc mà Mộc Thanh nghiên cứu, thật ra đã giảm được số lần trị liệu bằng hoá chất, nó có thể bảo vệ chức năng cơ thể Triệu An An, không làm tóc cô rụng hết.
Ngày mà Trịnh Luân và Triệu An An gặp nhau, thỉnh thoảng Triệu An An phải ngủ một lát, khi cô ngủ, Trịnh Luân sẽ đi tìm Trịnh Kinh nói chuyện.
Cô thích đi theo Trịnh Kinh.
Đa số thời điểm Trịnh Kinh đều ở chung với Mộc Thanh, anh cũng có nói mấy câu với Triệu An An, nhưng không đi tìm Trịnh Luân.
Anh muốn Trịnh Luân độc lập hơn một chút, muốn cô cũng có thể vui vẻ mặc dù không có anh ở đó.
Nhưng mà, mỗi lần Trịnh Luân tìm anh, đó đều là những lúc mà anh vui vẻ nhất.
Hai anh em bọn họ, từ nhỏ đã nương tựa vào nhau, không có đối phương bên cạnh sẽ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Buổi tối, bọn họ cùng nhau quay về khách sạn.
Trịnh Kinh không có gọi taxi, anh dẫn Trịnh Luân chậm rãi đi trên ngã tư đường sạch sẽ chỉnh tề ở Đức.
Đi tới đi tới, không biết khi nào thì bàn tay của hai người nắm vào nhau.
Nam cao lớn mạnh mẽ, nữ xinh đẹp ôn nhu, đi trên con đường phong tình ở nước khác, làm rất nhiều người đi đường dừng lại trông ngóng.
Dung mạo Trịnh Kinh có hơi giống người Châu Âu, anh có gương mặt góc cạnh, ánh mắt sâu thẫm, dáng người lại cao ngất, cường tráng như người Châu Âu, là tiêu chuẩn dễ nhìn trong mắt các cô gái Đức, cho nên dọc đường đi anh thu được không ít tươi cười và ánh mắt của các mỹ nữ.
Mà Trịnh Luân cũng nhận được rất nhiều ánh mắt nóng bỏng, không phải vì cô giống người Châu Âu, mà bởi vì vừa nhìn liền biết cô là kiểu người Phương Đông cổ điển, dịu dàng xinh đẹp, có mái tóc và đôi mắt màu đen hấp dẫn của người Phương Đông, mỹ nữ phương Đông như vậy rất được hoan nghênh ở Châu Âu.
Đối với cái nhìn của người khác, Trịnh Kinh rất là bình thản, thế nhưng Trịnh Luân lại có chút ngại ngùng, người Châu Âu rất nhiệt tình, họ không hề che giấu sự yêu thích của mình, mặc dù bên cạnh cô có Trịnh Kinh nhưng những người đó vẫn huýt gió với cô, làm cô vừa thẹn vừa không biết làm sao.
Lúc đầu Trịnh Kinh nắm tay Trịnh Luân nhưng anh đã chuyển sang ôm thắt lưng cô.
Hơn nữa, anh còn kéo Trịnh Luân sát vào người mình, giống như sợ cô bị người khác ςướק đi.
Tư thế của bọn họ thân mật như là người yêu, đúng là rất có hiệu quả, rất nhiều người không huýt sáo với Trịnh Luân nữa.
Chờ đến khi bọn họ trở lại khách sạn, bởi vì xấu hổ mà gương mặt nhỏ nhắn của Trịnh Luân đã đỏ như sắp rỉ máu luôn rồi.
Bọn họ mướn hai căn phòng, nhưng mà Trịnh Kinh lại không đến phòng của mình, anh ôm Trịnh Luân đi vào phòng cô.
Anh đặt Trịnh Luân lên giường trong khách sạn, bắt đầu điên cuồng hôn cô.
Trịnh Luân bị anh hôn đến sắp mê man, cô ôm chặt thắt lưng dày rộng của Trịnh Kinh, rất nhanh đã cảm nhận được nơi nào đó của anh cứng lên.
Sau khi điên cuồng hôn môi, Trịnh Kinh ép buộc bản thân ngừng lại.
Anh rất muốn Trịnh Luân!
Nhưng mà, anh phải kiềm chế, lần đầu tiên của bọn họ, phải hoàn mỹ, phải hạnh phúc, chứ không phải lén lút giống như bây giờ.
Thậm chí Trịnh Kinh còn không dám chạm vào cơ thể mềm mại hoàn mỹ của Trịnh Luân, đối với anh, lực hấp dẫn của cô chính là trí mạng, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Tuy Trịnh Luân đơn thuần không có tâm cơ, nhưng đối với việc nam nữ này, không phải là cô hoàn toàn không biết gì cả.
Cô biết, lúc này, Trịnh Kinh vì muốn tôn trọng và bảo vệ cô, anh đã dùng hết sức để kiềm chế.
Vị trí quan trọng bị người con gái mà mình yêu thương cầm lấy, máu trên người Trịnh Kinh đều chảy về đó, anh cắn răng gầm nhẹ: “Thất Thất, đừng động!”
Nếu cô cứ như vậy, anh sẽ không nhịn được!
Thật ra Trịnh Luân cũng rất xấu hổ, nhưng nghe thấy anh gầm lên, cô liền buông tay.
Trịnh Kinh bất động một lúc lâu nhưng vẫn không thể áp chế Dụς ∀ọηg của mình, anh buông Trịnh Luân ra vọt vào phòng tắm, tắm nước lạnh nửa tiếng mới khôi phục lại như bình thường.
Nhìn thấy anh ướt sũng cả người rời khỏi phòng tắm, Trịnh Luân rất đau lòng.
“Anh, anh làm như vậy rất dễ cảm lạnh.”
Trịnh Kinh nhéo nhéo bàn tay nhỏ nhắn của cô, thấp giọng nói: “Anh không sao, chờ anh về thay quần áo rồi lại qua với em.”
Đang ở một quốc gia xa lạ, lá gan Trịnh Luân lại nhỏ, cô không dám ngủ một mình trong căn phòng trống trãi của khách sạn.
Cho nên, tuy là đã mướn hai phòng nhưng buổi tối Trịnh Kinh vẫn ngủ cùng cô.
Trịnh Luân không muốn đứng trong phòng một mình, Trịnh Kinh trở lại phòng anh thay quần áo, cô cũng lưu luyến không rời đi qua.
Trịnh Kinh cũng không ngăn cản, thậm chí anh còn thay quần áo trước mặt Trịnh Luân, Trịnh Luân xấu hổ liền thét lên rồi xoay người sang chỗ khác.
“Anh, sao anh không vào phòng tắm mà thay? Anh thật đáng ghét!”
Vừa rồi, cô đã thấy hết thân thể của Trịnh Kinh!
Còn nữa, cô phát hiện mình không nhịn được mà nhìn cái chỗ kia của anh!
Mặt Trịnh Luân nhanh chóng thay đổi rồi sau đó bắt đầu nóng lên!
Trời ạ, tại sao lại như vậy!
Cô tại sao lại biến thành một cô gái như vậy, phải biết rằng, cô từ trước tới nay đều không thể nhìn thấy nơi đó của đàn ông!
Cô điên rồi sao?
Trịnh Kinh lại da mặt rất dày, hắn không hề cảm thấy ngượng ngùng vì bị người khác nhìn thấy hết ngược lại cười vui sướng.
Chờ hắn thay quần áo xong, từ phía sau ôm lấy Trịnh Luân, cười nhẹ nói: “Anh cho rằng em đi theo anh là muốn nhìn anh ૮ởเ φµầɳ áo, cho nên anh liền cởi, không nghĩ tới anh lại hiểu sai ý a!”
Trịnh Luân xấu hổ giận dữ dậm chân: “Anh không biết xấu hổ, ai tới xem anh ૮ởเ φµầɳ áo! Em tới để…… Ừ…… Đi theo anh……”
Nói lý do này ra, ngay cả Trịnh Luân cũng cảm thấy không đáng tin lắm.
Trịnh Kinh cũng không lý luận với cô, Trịnh Luân hiện tại đã rất xấu hổ, hắn không thể lại chê cười cô, bằng không cô sẽ xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Hắn bế Trinh Luân lên, ôm cô đi đến mép giường, sau khi thả cô lên giường thì hắn cũng nằm xuống bên cạnh.
Nhưng hắn lại không dám tiếp xúc thân thể quá nhiều với Trịnh Luân để tránh lau súng ςướק cò.
Ngủ cùng với Trịnh Luân vừa vui sướng lại vừa đau khổ, Trịnh Kinh cảm thấy năng lực kiềm chế của mình đã tăng lên rất nhiều, nếu một lần nữa trở lại trường quân đội tham gia huấn luyện, hắn chỉ không thể so với Cảnh Dật Thần biến thái kia, còn những người khác sẽ bị nghiền nát hết.
Nhưng mà, Trịnh Kinh không biết đối với việc âu yếm người phụ nữ của mình, sự tự chủ của Cảnh Dật Thần còn không bằng hắn!
Nếu hắn và Thượng Quan Ngưng đến trình độ này, hắn làm sao cũng nhịn không được, căn bản không có khả năng một mình đi tắm nước lạnh, hắn sẽ ôm Thượng Quan Ngưng cùng đi tắm uyên ương!
Cùng Trịnh Luân ở nước Đức bay ngày, Trịnh Kinh cũng khắc chế mình chịu đựng bảy ngày tra tấn!
May mắn Triệu An An được Trịnh Luân dặn dò không cho cô ấy hạ thuốc Trịnh Kinh, bằng không Trịnh Kinh thật sự sẽ ở dưới tác dụng của thuốc mà muốn Trịnh Luân.
Sạu khi hai anh em họ về nước, Bùi Thư Hoa xem kĩ biểu tình của con trai và con gái, thấy bọn họ tuy rằng vẫn thân mật như vũ, nhưng lại giống như trước kia, bà mới hơi yên tâm.
Bà còn cố ý học kinh nghiệm của người già, làm sao có thể phán đoán một cô gái có còn trinh trắng hay không, dù là ánh mắt hay tư thế đi đứng của Trịnh Luân, hiển nhiên vẫn là xử nữ không thể nghi ngờ.
Chỉ cần hai anh em họ không làm ra việc khiến bản thân hối hận, Bùi Thư Hoa sẽ không cảm thấy tuyệt vọng.
Bà chỉ muốn nhanh chóng gả con gái ra ngoài, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.
Chẳng may bọn họ không kiếm chế được, để xảy ra chuyện không nên phát sinh, chẳng lẽ muốn bà đi ra ngoài nói với người ta con gái mình đã có thai với con trai?
Người khác sẽ nghĩ bọn họ như thế nào a!
Đây không đơn giản chỉ là vấn đề bà mất mặt, ngày sau Trịnh Luân ở trước mặt mọi người sẽ không ngẩng đầu lên được, cả đời cô sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trịnh Luân vẫn luôn là một đứa bé biết nghe lời, cô chưa bao giờ làm chuyện khác người, tấm lòng lương thiện, đối xử với người khác chân thành, làm sao có thể bởi vì việc này mà làm cô không thể nào gặp người khác!
Sau này cô không thể nào ở mãi trong nhà không ra khỏi cửa, cô sẽ có đứa bé của mình, sẽ có cuộc sống của mình, không thể chui rúc mãi trong mai rùa đen, không đi giao lưu với người khác.
Trịnh Kinh cũng như vậy.
Hắn và Trịnh Luân là anh em, chỉ sợ tất cả bạn bè và đồng nghiệp đều biết, khoảng thời gian trước hắn phá án còn thường xuyên mang Trịnh Luân đi theo, người khác đều biết đây là em gái hắn.
Về sau nếu bọn họ ở bên nhau rồi kết hôn, những người đồng nghiệp đó sẽ thấy hắn như thế nào?
Em gái biến thành vợ, sự thay đổi thân phận như thế chỉ sợ là ai cũng không chấp nhận nổi.
Bùi Thư Hoa vì con mình mà buốn thúi ruột, nhưng bà lại không thể ép buộc Trịnh Luân quá mức, Trịnh Luân rốt cuộc cũng không phải do bà đẻ ra, bà không thể tùy ý đánh chửi.
Nhưng Trịnh Kinh thì không giống vậy, đây là con trai mà bà dứt ruột để ra, lại là một người đàn ông da dày thịt béo, muốn đánh muốn mắng như thế nào cũng được.
Bùi Thư Hoa đi vào phòng Trịnh Kinh, sau khi đem cửa đóng lại liền cởi dép lê đánh mạnh lên cái ௱ôЛƓ của hắn.
Trịnh Kinh biết rõ ràng vì sao người mẹ yêu thương coi mình như mạng sống lại động tay động chân với mình, nhưng hắn cố ý làm bộ cái gì cũng không biết, khoa trương kêu rên: “Mẹ, ngài tại sao lại vô duyên vô cớ đánh người a! Đau quá a, sắp xảy ra án mạng rồi! Đừng đánh! Mẹ nhìn rõ ràng xem, con là con trai ruột của mẹ, không phải người khác giả mạo!”
“Mẹ đánh ૮ɦếƭ tên khốn nạn như con! Ngay cả em gái mình mà cũng muốn, dưới bầu trời này nhiều cô gái như vậy, con thích ai mẹ đều đồng ý cho con cưới, nhưng Luân Luân thì không được! Con bé là em gái con, em gái ruột!”
Bùi Thư Hoa đánh đánh bỗng nhiên òa khóc.
Một chân bà đi dép lê, một bên chân trần dẫm lên sàn nhà lạnh lẽo, mờ mịt lại khổ sở rơi lệ.
Trịnh Kinh nhìn bà khóc cũng hoảng sợ, nhanh chóng ôm bà, vỗ sau lưng bà an ủi: “Mẹ, ngài đừng khóc, là con trai không đúng, nếu mẹ tức giận thì mẹ cứ đánh con đi, con sẽ không kêu đâu.”
Bùi Thư Hoa là một người phụ nữ độc lập kiên cường, bà rất ít khi khóc, ở trong ấn tượng của Trịnh Kinh, bà chỉ khóc duy nhất một lần đó là lúc em gái ruột của hắn ૮ɦếƭ, trừ lần đó ra bà vẫn luôn tươi cười.
Bùi Thư Hoa đánh con trai một trận lại khóc một hồi, sự khủng hoảng trong lòng cũng tiêu tán một ít.
Bà đỏ cả mắt nói: “Đánh vào trên người con, còn không phải đau trong lòng mẹ hay sao, con cho rằng mẹ đánh con được sao? Nếu không phải con không ra gì, mẹ làm sao có thể ra tay nặng như vậy!”
“Không có việc gì, con cũng không thấy đau, mẹ cũng không cần đau lòng, lúc con ở trong trường quân đội còn chịu khổ hơn nhiều, người khác xuống tay cũng không nhẹ như mẹ.”
Trịnh Kinh dùng giọng nói nhẹ nhàng trêu chọc, rồi sau đó duỗi tay giúp Bùi Thư Hoa lau nước mắt.
“Đừng khóc, mẹ khóc nhiều sưng mắt, đến lúc ba đi làm về thấy mẹ như vậy, sẽ trực tiếp đánh ૮ɦếƭ con! Ba coi mẹ như bảo bối nhưng lại coi con như cỏ rác a!”
Tình cảm của Trịnh Khải Nam và Bùi Thư Hoa rất tốt, bọn họ là quen biết thông qua xem mắt, lúc kết hôn cũng không có tình cảm gì dần dần hiểu nhau hơn nên tình cảm càng ngày càng sâu.
Trịnh Khải Nam vẫn luôn cảm thấy vợ ông vì cái nhà này mà trả giá quá nhiều, cho nên vẫn luôn yêu cầu con cái phải hiếu thuận với bà, không thể chọc bà đau lòng tức giận.
Trịnh Kinh trêu chọc làm Bùi Thư Hoa nín khóc mỉm cười, con trai cùng con gái luôn khiến bà lo lắng, bà chỉ còn môi chồng là đáng tin cậy.
Bà cúi người muốn đi dép vào, Trịnh Kinh lại không nói lời nào ςướק lấy giày, sau đó ngồi xổm xuống tự tay xỏ dép cho bà.
Sau khi Bùi Thư Hoa khổ sở đánh mắng con trai xong, mới nhớ tới hỏi tình huống của Triệu An An.
“An An hiện giờ thế nào?”
Lúc trước Triệu An An không thể gả cho Trịnh Kinh đã khiến Bùi Thư Hoa tiếc nuối một lúc lâu