Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 532

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Cảnh Dật Thần cười cười, con trai cũng nghĩ giống hắn: “Ừ, được, không nói cho mẹ biết nếu không mẹ lo lắng.”
“Không chỉ như thế, về sau mẹ cũng sẽ không cho con đi chơi nữa!”
Hóa ra là chỉ nghĩ tới chơi!
Cũng tốt, ai nói Cảnh Duệ hiện tại chỉ là một đứa bé đây!
Vào công viên trò chơi, các loại trò chơi lớn lớn bé bé làm người ta không kịp nhìn, Cảnh Dật Thần nhìn cũng có chút chóng mặt.
A Hổ xuất hiện đúng lúc, đưa cho Cảnh Dật Thần một tấm vé: “Thiếu gia, cầm tấm vé này có thể chơi bất kì trò chơi nào.”
Hắn nói xong câu đó, rất nhanh liền biến mất không thấy, giống những thuộc hạ khác của Cảnh Dật Thần đều ẩn nấp trong đám đông.
Cảnh Dật Thần cầm vé đứng ở nơi đó, có chút nghĩ không ra, không biết nên đưa chon trai đi chơi trò nào trước.
Hắn nhìn thoáng qua vòng xoay ngựa gỗ ở gần mình nhất, quyết định đưa con trai đi trải nghiệm trò chơi nhàm chán này một lần.
Đi ra từ vòng xoay ngựa gỗ, Cảnh Duệ cũng cảm thấy không có gì hay, ông nội đã đưa bé đi cưỡi ngựa thật, loại ngựa gỗ xoay tròn này đối với bé mà nói quá là trẻ con.
Bên cạnh vòng xoay ngựa gỗ là trò xe điện ᴆụng, Cảnh Dật Thần mang theo con trai ngồi chung một xe.
Xe điện rất nhỏ, Cảnh Dật Thần thân hình cao lớn ngồi ở trong xe, khiến chiếc trở nên nhỏ bé nhìn cực kì buồn cười.
Nhưng kỹ thuật lái xe của hắn rất tốt, khiến những chiếc xe còn lại liên tục đâm vào nhau, chọc cho mấy đứa bé nhà khác oa oa khóc lớn.
Cảnh Duệ nhanh chóng lôi kéo ba chạy khỏi khu vực xe điện ᴆụng!
Làm sao lại có cảm giác ba còn nhỏ tuổi hơn cả bé, vậy mà thật sự chơi xe điện ᴆụng với mấy đứa bé!
“Ba, hình như ba đối với công viên trò chơi cũng rất lạ lẫm a, khi còn nhỏ ông nội không dẫn ba đi chơi sao?”
Cảnh Dật Thần ϲởí áօ khoác ra bọc lấy Cảnh Duệ, bản thân lại chỉ mặc mỗi áo sơmi đơn bạc.
Hắn nhàn nhạt nói: “Ba của con thông minh tuyệt đỉnh, chưa bao giờ chơi những trò ấu trĩ như vậy.”
Cảnh Duệ không còn lời nào để nói, ai là người mới vừa rồi còn chém Gi*t với mấy bạn nhỏ a! Dọa bọn họ khóc toáng lên! May mắn mấy đứa bé đó cũng không có ba mẹ bên cạnh, bằng không người ta cũng không để yên cho ba a!
Ông nội thật là, tại sao lại không đưa ba đi chơi ở công viên trò chơi, làm hại ba còn phải nhờ vào đứa con này mới có thể đến công viên trò chơi một lần.
Bé dùng tay nhỏ non nớt vỗ vai Cảnh Dật Thần, dùng giọng điệu đồng tình nói: “Ba thật biết diễn trò.”
Khóe miệng Cảnh Dật Thần hơi hơi run rẩy, sắc mặt đen kịt.
Vậy mà hắn lại được con trai đồng tình!
Hắn từ nhỏ đến lớn đều là đại thiếu gia của Cảnh gia được người người kính trọng, còn chưa từng có người giọng điệu thương hại như vậy nói với hắn!
Cố tình người này lại là con trai của mình, đánh không được mắng không xong, thật là khó chịu ૮ɦếƭ mất.
Nhưng hắn có biện pháp để trị tiểu bại hoại này.
“À, xem ra con không muốn tiếp tục đi chơi, vậy để ba đưa con quay về bệnh viện tiếp tục nói chuyện với cô của con.”
Cảnh Duệ kinh hãi, lập tức thay đổi thánh dáng vẻ lấy lòng, đem một mặt tốt nhất của mình biểu lộ ra, ôm cổ Cảnh Dật Thần nói: “Ba, ngàn lần không được! Ba là người anh minh thần võ nhất trên thế giới, làm sao có thể đẩy con trai ruột của mình vào trong иgự¢ người phụ nữa khác đây? Chúng ta đã mua vé, mới chỉ chơi có hai trò, không thể lãng phí a!”
“Không sao, ba con không có gì nhiều nhưng tiền là nhiều nhất, tấm vé này mới có một trăm Euro, ném cũng không sao.”
Cảnh Duệ ςướק lấy tấm vé, nháy đôi mắt to xinh đẹp, chu miệng nhỏ “Bẹp” một cái hôn lên mặt Cảnh Dật Thần, sau đó đáng thương hề hề nói: “Ba xem, con yêu ba đến cỡ nào, chẳng lẽ ba không yêu con sao? Con của ba đáng yêu như vậy, ba làm sao có thể nhẫn tâm cự truyệt sự cầu xin cảu con đây?”
Tuy trong lòng Cảnh Dật Thần đang cười nhưng khuôn mặt lại lạnh lùng hàm bạnh ra.
Cảnh Duệ vì có thể tiếp tục chơi chiêu gì cũng dùng hết! Làm nũng giả vờ ngây thơ đáng thương, quả thật là sở trường a!
Vốn dĩ hắn cũng chưa muốn rời khỏi công viên trò chơi, Cảnh Duệ đã biểu hiện đến như vậy, hắn liền thuận nước đẩy thuyền mang theo con trai chơi tất cả các trò trong công viên trò chơi.
Có một số trò cấm trẻ em dưới ba tuổi chơi, nhưng chỉ cần không gây tổn thương đến cơ thể của Cảnh Duệ, Cảnh Dật Thần sẽ dẫn bé đi chơi một lần.
Lấy năng lực của hắn, mua chuộc người của công viên trò chơi cực kì dễ dàng.
Hai ba con đều là lần đầu tiên tới công viên trò chơi, đối với rất nhiều trò đều cảm thấy cực kì mới mẻ kích thích, chơi đến quên cả thời gian, cũng quên mất rét lạnh.
Hai người đi chơi đến khi trời tối mới trở về bệnh viện, trước khi Cảnh Duệ trở về thần sắc còn hưng phấn nói với Cảnh Dật Thần: "cha, chờ khi con ba tuổi thì cha lại đưa con đi chơi không?"
Cảnh Dật Thần dứt khoát lưu loát đáp ứng: “Được!”
Công viên trò chơi có bán đủ loại đồ ăn, trò chơi, Cảnh Duệ nhìn một vòng nhi, nói: “Cha, chúng ta mua một món quà cbo mẹ đi!"
Còn biết mua cho mẹ một món quà, không tồi, thật là đứa con ngoan!
……
Hai cha con Cảnh Duệ và Cảnh Dật Thần sau khi rời khỏi bệnh viện, Mộc Thanh liền đi tới phòng bệnh của Triệu An An, thay cô kiểm tra tình trạng thân thee.
Chỉ trong thời gian ngắn mà Mộc Thanh đã gầy yếu đi rất nhiều, hình dáng khuôn mặt càng thêm rõ ràng, cả người thoạt nhìn càng thêm anh tuấn..
Triệu An An bệnh tình tuy rằng xem như khống chế được, nhưng vẫn cần nỗ lực trị liệu nhiều thì mới có cơ hội giúp cô không phục lại như cũ.
Mộc Thanh áp lực có chút nặng nề, người cậu muốn trị liệu chính là người mà mình yêu nhất, việc này liên quan đến tính mạng của Triệu An An, cậu phải rất thận trọng.
Cũng may Triệu An An rất rộng rãi lạc quan, trước nay đều không cho cậu bất luận cái áp lực gì, mỗi lần nhìn thấy cậu, cô đều cười khanh khách.
Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần mang theo Cảnh Duệ tới thăm cô thì cô cũng như thế.
Cậu lúc vào cửa còn nghe được tiếng cười thanh thúy của Triệu An An.
Cậu đẩy cửa ra đi vào, cười nói: “Nói cái gì mà vui vẻ như vậy?”
Triệu An An thần sắc hưng phấn nhìn anh, bùm bùm đem chuyện Thượng Quan Ngưng vừa mới giảng dạy Cảnh Duệ cho cậu nghe.
Mộc Thanh nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Cậu có thể cảm nhận được sự yêu thích trẻ con trong lời nói của Triệu An An, việc này cũng không tất cả đều là bởi vì cô là cô của Cảnh Duệ, mà cô thật sự rất thích trẻ con.
Trước kia cô luôn chê trẻ con rất phiền, nhưng từ sau khi kết hôn, thái độ của cô dần sảy ra sự biến hóa.
Xem ra, việc ông nội bồi dưỡng phôi thai là quyết định rất chính xác.
“Nga, đúng rồi!”
Triệu An An nói, bỗng nhiên nhớ tới một việc, mau chóng hỏi Mộc Thanh: “Cháu trai nhỏ của em kêu em ăn nhiều cà rốt vào rau chân vịt, còn kêu em phối hợp thêm với một loại địa hoàn, nó là có ý gì?”
Mộc Thanh cười hỏi: “Là kỷ cúc địa hoàng hoàn sao?”
Triệu An An ngạc nhiên hỏi: “Anh cũng biết?”
Mộc Thanh cười ha ha lên: “Cháu trai của em phỏng chừng là ghét bỏ ánh mắt em không tốt, cho nên mới cho em ăn mấy thứ này, sau đó có thể điều trị mắt, có thể đề cao thị lực, giảm bớt sự chua sót của đôi mắt!"
Triệu An An suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc cũng hiểu ra!
Đứa bé lanh lợi, phỏng chừng về sau sẽ bị bé tính kế, thì cô căn bản cũng sẽ không biết! Quả nhiên không khác gì với Cảnh Dật Thần!
Đến khi chạng vạng, Cảnh Dật Thần mới ôm Cảnh Duệ trở về, Thượng Quan Ngưng nhìn thấy con trai mua quà cho mình, liền dở khóc dở cười.
Món quà mà con trai mua,cho cô là một chiếc kẹo bông gòn!
Trong nước Đức mới có thể bán kẹo bông gòn không phải sao? Hai cha con nhà này rốt cuộc là lấy từ đâu đây!
Bất quá, mua kẹo bông gòn mới phù hợp với tuổi tác của con trai, so với việc mua một viên đạn tặng cô thì cô vui vẻ hơn nhiều!
Thượng Quan Ngưng thật vui vẻ nhận lấy kẹo bông gòn, sau đó liền phát hiện ra, áo khoác lông vũ trên người con trai đã không thấy nưac, cô mặc áo khoác của Cảnh Dật Thần vậy mà Cảnh Dật Thần chỉ mặc tây trang.
“Duệ Duệ quần áo con đâu?”
Cô có chút nghi hoặc hỏi Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần mặt không đổi sắc nói: “Ở công viên trò chơi chơi một lúc thì bị mất "
“Hóa ra là hai cha con hai người đi tới công viên trò chơi.”
Thượng Quan Ngưng rất nhanh liền liền nhận được vài loại phản ứng, công viên trò chơi là rất vui,có đôi khi còn đi tìm chìa khóa,của mình, làm quần áo rơi xuống.
“May mắn anh còn mang cho Duệ Duệ quần áo khác, lần tới không được đánh mất?"
“Đây không phải là định màn con trai mặc áo dài cho nó ý?”
"làm anh đông lạnh cứng đờ lại!”
Cảnh Dật Thần cười: "Được, lần sau nhất định sẽ chú ý, sẽ không động vào quần áo.”
Triệu An An khó khăn lắm mới biết chờ đến hai vợ chồng đem nói cho hết lời, mới trừng mắt Cảnh Duệ nói: “Đứa bé nhỏ lanh lợi, con lại đây! Dám châm chọc vào cô như vậy, sao lại chỉ mua kẹo bông gòn cho mẹ con? Cô là bệnh nhân, con đáng ra nên mua quà cho bệnh nhân!"
Cảnh Duệ nho nhỏ đứng ở nơi đó, trên người còn khoác thêm áo khoác của Cảnh Dật Thần, áo khoác một đoạn thì đều chạm xuống mặt đất.
Bé nhìn Triệu An An liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: “Cô là nên ăn đồ cho bổ não, kẹo bông gòn không cứu vớt được cô.”
Triệu An An bị bé làm cho phát cười!
"Cái vật nhỏ này, phản ứng sao lại nhanh như vậy! Hơn nữa nói chuyện lại rất dễ gần! Hơn nữa ngồi nói chuyện với nó cô có khả năng sặc!"
Cô trực tiếp rút ống truyền dịch ra, nhảy xuống giường phải bắt được Cảnh Duệ.
Cảnh Duệ một phen ném áo khoác của cha xuống, nhanh chân chạy ra bên ngoài.
Triệu Chiêu vừa đi mua dau dưa hoa ưuar về liền thấy Triệu An An còn dồn chạy theo Cảnh Duệ, ngay lập tức liền dở khóc dở cười: "An An, con đã lớn đầu rồi mà còn náo loạn với Cảnh Duệ, không sợ mất mặt sao?"
Bà nói, rồi lại nói với Cảnh Duệ: “Duệ Duệ mau trở lại, bên ngoài lạnh lắm! Có bà ở đây, cô của con không dám bắt nạt con đâu, mau tới đây. Bà mua cho con sữa đặc mà con thích ăn này."
Triệu An An ngay tức khắc kêu rên: “Ai nha, mẹ, rốt cuộc mẹ có phải mẹ ruột của con không vậy! Con đã bị cái tên nhóc này bắt nạt, mẹ còn giúp nó nói chuyện, còn mua đồ cho nó ăn, mẹ là muốn nó ăn no để có sức lực tới bắt nạt con sao?"
Triệu Chiêu đem một túi hoa quả nhét vào trong tay cô: “Nhanh về phòng đi! Duệ Duệ nhỏ như vậy, con là cô mà không biết nhường! Nó có thể bắt nạt con được sao, hay là con bắt nạt nó!"
Cảnh Duệ đứng ở trên hành lang, dùng giọng nói thanh thúy lớn tiếng nói: “Cô nghe thấy không? Bà nói là con sao có thể bắt nạt nổi cô."
Triệu An An trừng béliếc mắt một cái, đi theo Triệu Chiêu vào phòng bệnh, vừa đi vừa oán giận: “Mẹ, mẹ nghĩ có ngu ngốc vậy sao, Cảnh Duệ thông minh như vậy, con căn bản là đấu không lại nó a! Từ nhỏ con đã bị anh trai chèn ép. Hiện tại còn bị con của anh chèn ép, lúc trước mẹ mang thai con có phải là ăn quá nhiều hạch đào hay không!"
Triệu Chiêu vừa tức giận vừa buồn cười: “Có quan hệ gì với mẹ, là do chính con quá ngốc! Ta năm đó khi đi thi đều đứng hạng nhất, chưa từng xuống số hai, còn con thì sao?"
Triệu An An hi hi ha ha ôm lấy cánh tay bà đi vào, Cảnh Duệ cũng bị Thượng Quan Ngưng ôm đi vào.
Một đám người ở trong phòng nói chuyện náo nhiệt vô cùng, Triệu An An và mấy bác sĩ chủ trị liền cùng nhau tới kiểm tra phòng.
Bác sĩ chủ trị là nước Đức, có bốn người thì có một người ở nước Mỹ, một người Pháp, còn hai người khác cũng là người nước Đức.
Đức Pháp Anh, ba loại ngôn ngữ giao tạp ở bên nhau, Triệu An An nghe đau đầu!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc