‘Tử thần’ đã ૮ɦếƭ.
૮ɦếƭ dưới súng của Tiểu Lộc.
Không lâu lắm, giới sát thủ sẽ biết đến tin tức Angel đã Gi*t ૮ɦếƭ ‘Tử Thần’. Danh bài sát thủ, đã năm năm rồi chưa từng thay đổi, thực lực của mọi người đều cố định trên trục hoành, danh bài cũng căn cứ rất khoa học, cho nên không dễ thay đổi, trừ khi một người trong đó bỏ mình, người dưới sẽ tự động đi lên.
Cuối cùng thì lời đồn đã được chứng thực, từ nay về sau, sát thủ đứng đầu thế giới, đổi thành Angel.
Thù lao của cô đã tăng cao, cao tới nỗi khiến người khác chùn bước.
Nhưng mà, từ sau khi cô Gi*t “Tử Thần”, cô không ra tay nữa, không ai có thể mời được cô.
Trong bệnh viện Mộc thị, Tiểu Lộc nằm trên giường phẫu thuật, Mộc Thanh cầm dao giải phẫu, cắt làn da đã khép lại, lấy viên đạn ra ngoài.
“Da thịt cô khép lại quá nhanh, viên đạn đã cắm sâu vào trong thịt rồi. Vậy mà cô vẫn chịu được, mô thịt xung quanh đã thối rửa rồi, tình huống nhiễm trùng rất nghiêm trọng, cần phải cắt bỏ!”
“Không sao, cắt đi!”
Đối với loại giải phẫu này, Tiểu Lộc không để trong lòng, dù sao thì cũng bơm thuốc tê rồi, cũng không cảm thấy đau.
“Cảnh Dật Nhiên đâu rồi?”
Mộc Thanh cẩn thận lấy đạn trong người Tiểu Lộc, sau đó rửa sạch miệng vết thương cho cô: “Cô không cần lo, hắn rất có bản lĩnh, ngay cả Dương Mộc Yên mà cũng ૮ɦếƭ trong tay hắn! Xuống tay rất ngoan độc, cả người Dương Mộc Yên biến dạng đến nỗi không nhìn rõ, có lẽ mẹ của Dương Mộc Yên ở đây cũng không nhìn ra được!”
“Dương Mộc Yên đã ૮ɦếƭ?”
Cái này tốt, Tiểu Lộc cũng rất kiêng kị Dương Mộc Yên, bởi vì cô không biết tính kế, mà Dương Mộc Yên lại rất tâm cơ.
Mộc Thanh cầm bông gòn sát khuẩn miệng vết thương của Tiểu Lộc, nhìn thấy máu của cô, trong đầu liền loé sáng!
Máu của Tiểu Lộc có mầm bệnh kỳ lạ, tính ăn mòn rất mạnh, có thể cắn nuốt tế bào bình thường và bất thường, như vậy, có thể chế thành thuốc giải đúng không?
Ý tưởng này vừa xuất hiện, Mộc Thanh liền không kiềm chế được.
Từ sau khi được Tiểu Lộc đồng ý, anh liền rút 10ml máu, sau khi làm phẫu thuật xong liền đi tìm Mộc Vấn Sinh.
Mộc Vấn Sinh cũng hiểu được, đây có lẽ bước đột phá mới.
Hai ngày sau, Mộc Vấn Sinh liền nghiên cứu được thuốc giải, sau khi thí nghiệm trên người động vật thì có phản ứng rất tốt, tác dụng phụ cũng giảm đến hàng thấp nhất.
Ông đem thuốc giải đến bệnh viện, sau khi kiểm tra cho ba người Thượng Quan Ngưng thì liền nói với Trịnh Kinh: “Bởi vì chỉ lấy 10ml máu của Tiểu Lộc, cho nên chế được rất ít thuốc giải, nếu muốn nhìn thấy hiệu quả thì tốt nhất là giải độc cho Trịnh Luân trước. Nguy hiểm rất thấp, sẽ không tạo thành tổn hại quá lớn cho thân thể. Nếu thuốc không có vấn đề gì thì con bé sẽ tỉnh lại rất nhanh.”
Mấy ngày nay, Trịnh Luân vẫn luôn mê man, ngày nào ba mẹ Trịnh cũng đến thăm cô, Trịnh Kinh thì vẫn luôn canh giữ bên cạnh Trịnh Luân.
Trong ba người, Trịnh Luân trúng độc nhẹ nhất, cũng là người có khả năng tỉnh lại nhất.
Nếu có ít thuốc, vậy dùng trên người Trịnh Luân rất hợp lý.
Cũng có nghĩa là Trịnh Luân phải làm vật thí nghiệm, nhưng nếu thành công thì sẽ rất có lợi.
Trịnh Kinh tin tưởng vào y thuật của Mộc Vấn Sinh, nếu không nắm chắc 99% thì Mộc Vấn Sinh sẽ không để Trịnh Luân thử thuốc, y đức và y thuật của Mộc Vấn Sinh đều xuất sắc giống nhau.
“Ông nội Mộc, ông cứ cho em gái con dùng thuốc đi! Nếu có thể dùng trước thì cũng là chuyện tốt!”
Trịnh Kinh đã ở bệnh viện mấy ngày liên tục, sắc mặt có chút mỏi mệt, nhưng hai mắt lại sáng rực, vẻ mặt kiên định chấp nhất.
Có Mộc Vấn Sinh ra tay, chắc chắn Trịnh Luân sẽ tỉnh.
Em gái của anh, đã ngủ mấy ngày rồi, mỗi ngày đều là sự dày vò dành cho anh.
Lúc đầu Mộc Vấn Sinh nghĩ, nếu Trịnh Kinh không đồng ý thì sẽ để Mộc Thanh khuyên bảo Trịnh Kinh, không ngờ Trịnh Kinh lại tin tưởng vào y thuật của ông như thế.
Trên gương mặt mệt mỏi của Mộc Vấn Sinh tràn ngập ý cười: “Được, ông sẽ không để em gái con xảy ra chuyện, nhất định trả cho con một Trịnh Luân nguyên vẹn!”
Việc giải độc tiến hành rất thuận lợi, sau khi Trịnh Luân được tiêm thuốc giải thì Mộc Vấn Sinh liền tự mình châm cứu cho cô, các chỉ số trong cơ thể cô nhanh chóng khôi phục bình thường.
Tim đập không còn loạn nữa, tốc độ máu chảy cũng dần bình thường.
Trịnh Kinh không rời khỏi Trịnh Luân, khi trời tối, anh mệt mỏi ghé vào bên giường Trịnh Luân, ngủ.
Giọng nói mềm mại quen thuộc đánh thức anh từ trong mơ.
“Anh...”
Trịnh Kinh đột nhiên ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt là gương mặt mềm mại mê man của Trịnh Luân, ánh mắt của cô vẫn giống như trước, xinh đẹp và có sức sống.
“Luân Luân, em tỉnh rồi!”
Trịnh Kinh không tin vào mắt mình, chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của Trịnh Luân, hốc mắt đỏ bừng: “Em đã hôn mê năm ngày rồi, anh rất lo! Có cảm thấy chỗ nào khó chịu hay không? Trên người có đau không? Có gặp ác mộng không?”
Anh hỏi mấy vấn đề liên tiếp, làm cho Trịnh Luân đang mơ hồ lập tức bình tĩnh.
Hôn mê năm ngày?
Sao ngắn vậy?
Vì sao co lại cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu, không giống như năm ngày mà là năm năm?
Trịnh Luân không biết chuyện gì đã xảy ra, cô luôn cảm thấy trí nhớ mơ hồ, chuyện trước khi hôn mê, cô hoàn toàn không nhớ rõ. Nhưng mà tình yêu dành cho Trịnh Kinh, thì đã khắc sâu vào trong tim.
“Anh, em khát, em muốn uống nước.”
“Được được được, anh rót nước cho em!”
Trịnh Kinh vội vàng buông cô ra, rót nước cho cô.
Trịnh Luân uống hết hai ly nước lớn mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng mà cổ họng lại đau muốn ૮ɦếƭ, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn.
“Anh, cổ họng em đau quá, đây là có chuyện gì?”
Cô vừa dứt lời liền ho liên tiếp, sau đó ho ra máu đen.
Trịnh Kinh sợ hãi, lập tức gọi điện cho Mộc Thanh: “Luân Luân tỉnh, em ấy ho ra máu!”
Một phút sau, Mộc Thanh liền chạy đến từ phòng bệnh của Triệu An An.
Rất nhanh, Mộc Vấn Sinh cũng đến.
Ông nhìn thoáng qua vết máu của Trịnh Luân, nhẹ nhàng thở ra: “Đây là chuyện tốt, độc tố trong cơ thể đã ra ngoài, đây đều là máu bẩn tích tụ bên trong.”
Ông nắm cổ tay Trịnh Luân, bắt mạch cho cô một lát rồi hỏi: “Luân Luân, con có cảm thấy chỗ nào khó chịu hay không? Hoặc là cảm thấy cơ thể có gì khác thường hay không?”
Trịnh Luân nhẹ giọng nói: “Chỉ là cổ họng con rất đau, sau đó... Hình như là con đã quên rất nhiều chuyện.”
Mộc Vấn Sinh nghe được ba cô nói đã quên rất nhiều thứ, tất cả không khỏi nao nao.
Mất trí nhớ?
Giọng nói cô đau là bình thường. Hôn mê nhiều ngày như vậy, độc tố vẫn luôn quấy phá. Miệng khô lưỡi khô là điều bình thường.
Nhưng sao kí ức lại sảy ra vấn đề?
Mộc Vấn Sinh sắc mặt có chút ngưng trọng: “Các cô đã quên những cái gì? Mộc Thanh và Trịnh Kinh cucng không nhớ rõ sao?”
Mộc Vấn Sinh là lần đầu tiên Trịnh Luân thấy, đương nhiên chưa nói tới việc nhớ rõ hay không.
“Bọn họ tôi đều nhớ rõ, nhưng ấn tượng của tôi đối với bác sĩ Mộc có chút mơ hồ, tôi nhớ rõ anh trai nhất. Những việc trước khi ngất sỉu, tôi đã không còn nhớ rõ....Tôi cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu rồi. Anh trai nói tôi mới ngủ năm ngày, nhưng tôi lại cảm thấy như đã trôi qua mấy năm.”
Còn tốt, không phải hoàn toàn mất trí nhớ, chỉ là bị mất đi một phần ký ức mà thôi.
Mộc Vấn Sinh hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Loại mất trí nhớ này ở giới y học luôn thường xuyên phát sinh, người bệnh đa số sẽ nhớ rõ người mình có ấn tượng khắc sâu, những người không có ấn tượng thì không nhớ rõ.
Việc này có chút giống những người thường trải qua rất nhiều năm về sau, không nhớ rõ việc nhỏ của mấy năm trước là việc bình thường.
“Di chứng này chắc là do độc tố sinh ra, trước tiên các cô nghỉ ngơi thật tốt. Chờ xem có phát hiện bệnh trạng gì nữa không thì nói cho tôi."
Mộc Vấn Sinh nói xong, liền mang theo Mộc Thanh đi ra ngoài.
“Lập tức đi tìm Tiểu Lộc, chúng ta cần cô ấy cấp máu cho Triệu An An và Thượng Quan Ngưng!”
“Được, con lập tức đi tìm cô ấy! Nhưng ông nội, An An có phải sẽ có khả năng mất trí nhớ?"
Mộc Thanh chau mày, trong lòng vô cùng lo lắng.
“Khả năng này rất lớn, cho nên chúng ta phải mau chóng làm, thời gian kéo dài càng lâu, thì kí ức của hai người họ bị mất đi càng nhiều! Hơn nữa độc tố trong cơ thể hai bọn họ nhiều gấp đôi Trịnh Luân, chỉ sợ kí ức bị mất đi cũng gấp đôi Trịnh Luân!”
……
Cảnh Dật Thần đã biết Trịnh Luân tỉnh lại liền có hiện tượng mất trí nhớ.
Anh ngồi ở bên cạnh Thượng Quan Ngưng, đang dùng âm thanh trầm ấm đọc sách cho cô nghe.
Cô vẫn luôn nói, giọng của anh có thể so sách với MC ưu tú nhất, nghe anh nói là một loại hưởng thụ.
Lúc nhàn hạ, anh sẽ đem cô ôm vào trong иgự¢, thấp giọng đọc báo cho cô nghe.
Khi đó cô đều rất vui vẻ và an tĩnh.
Cô thích tất cả mọi thứ thuộc về anh, đặc biệt là giọng nói của anh.
Chính miệng cô thừa nhận là lần đầu tiên cô thấy anh, không hề bị sự anh tuấn và dung mạo hoàn mỹ dung của anh làm rung động, nhưng lại bị giọng nói của anh làm cho rung động, khi cô nghe thấy giọng nói của anh, tim cũng đập nhanh hơn.
Hiện tại, cô mặc dù là hôn mê bất tỉnh, nhưng nghe được giọng nói của anh, thân thể của cô vẫn sẽ có phản ứng, dụng cụ đo nhịp tim đeo trên cổ tay cô biểu hiện. Mỗi lần nghe giọng nói của anh, tim cô sẽ đập nhanh hơn.
Cảnh Dật Thần cảm thấy, cho dù Thượng Quan Ngưng mất trí nhớ, cô vẫn nhớ rõ anh như cũ, mặc dù không nhớ rõ mặt thì cũng sẽ nhớ giọng nói của anh.
Mất trí nhớ hay không mất trí nhớ, đối với Cảnh Dật Thần mà nói đều không quan trọng.
Tình yêu của bọn họ, khắc cốt ghi tâm, mặc dù quên mất nhau, nhưng vẫn hấp dẫn nhau như cũ, yêu đối phương như cũ.
Huống chi, hiện tại bọn họ còn có Cảnh Duệ, đây là kết tinh tình yêu của bọn họ, là minh chứng hạnh phúc của bọn họ rõ ràng nhất.
Cảnh Dật Thần đọc xong một đoạn văn, liền nhìn dung nhan xinh đẹp của Thượng Quan Ngưng khi ngủ say, nhẹ nhàng cầm tay cô, khẽ hôn cái trán của cô.
“A Ngưng, em sẽ quên anh sao?”
Thượng Quan Ngưng vẫn im lặng nằm im như cũ, không có bất luận hành động đáp lại nào.
Chỉ là, dụng cụ đo tình trạng tim đập và huyết áp của cô đều có sự biến hóa nhỏ.
Cảnh Dật Thần nhìn bảng điện tim đồ đại biểu cho sinh mệnh của người phụ nữ mà mình yêu nhất, khóe môi cười nhẹ nhàng.
Ánh náng sớm chiếu vào khuôn mặt anh, cho anh một tầng sáng nhu hòa. Anh tươi cười làm tan chảy sự đạm mạc lãnh ngạo hằng ngày.
Dung nhan anh tuấn, làm ánh nắng của tự xấu hổ.
“Xem ra em sẽ không quên, bảo bối.”
Ở trong ba người hôn mê, chỉ có sinh mạng của Thượng Quan Ngưng có sảy ra biến hóa nhỏ. Trịnh Luân và Triệu An An vẫn luôn rất vững vàng, bất luận nghe được giọng nói hay nghe được âm thanh gì, huyết áp vào nhịp tim cũng không hề thay đổi.
Mà Thượng Quan Ngưng, chỉ cần nghe được giọng nói của anh thì tim sẽ đập nhanh. Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng loại dao động này cũng đủ rõ ràng, ngay cả Mộc Vấn Sinh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Mộc Vấn Sinh đem loại này hiện tượng này xem: Thượng Quan Ngưng đối với giọng nói của Cảnh Dật Thần có bản năng phản ứng tự nhiên.
Nói thông tục một chút chính là, Thượng Quan Ngưng trời sinh khi nghe thấy giọng nói của Cảnh Dật Thần thì tim đập thình thịch.
Đối với điểm này, nội tâm của Cảnh Dật Thần rất kiêu ngạo.
Người phụ nữ của hắn, mặc dù lâm vào hôn mê. Nhưng vẫn có cảm xúc tâm động với anh, đây là hạnh phúc lớn nhất của anh!
Anh tẩm khăn lông ướt, mỗi ngày đều phải lau mặt cho Thượng Quan Ngưng.
Anh thậm chí còn cố ý mang mỹ phẩm dưỡng da trong nhà tới cho Thượng Quan Ngưng, mỗi ngày sau khi lau mắt cho cô song thì sẽ giúp cô thoa sữa dưỡng ẩm.
Thượng Quan Ngưng tuy rằng ngày thường đều là để mặt mộc, sẽ không trang điểm, nhưng cô cũng là người phụ nữ, cũng rất để ý đến làn da của bản thân.
Cảnh Dật Thần là một người đáng mặt chồng, rẩ để ý vợ của mình, nguyện ý vì vợ của mình làm đến từng việc nhỏ không đáng kể.
Sữa dưỡng ẩm còn bôi song, Cảnh Dật Thần liền nhận được điện thoại của Mộc Thanh.
“Cảnh thiếu, cái tên hỗn đản Cảnh Dật Nhiên kia không cho tôi lấy máu của Tiểu Lộc! Không có máu của cô, hiệu quả của thuốc giải độc sẽ suy giảm a! Anh mau tới hỗ trợ, có thể chế trụ hắn, cũng cũng chỉ có anh!”
“Được, trong chốc lát tôi liền đi qua.”
Cảnh Dật Thần nhàn nhạt ứng một câu, sau đó treo điện thoại, tiếp tục đem sữa dưỡng ẩm thoa cho Thượng Quan Ngưng.
Anh hôn hôn đôi môi hồng nhuận của cô cho dù cô hôn mê, thấp giọng nói: “A Ngưng, anh đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở về, nếu mà thuận lợi, có lẽ em ngày mai là có thể tỉnh. Không được quên anh, được không?”
Anh ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái điện tim đồ của Thượng Quan Ngưng, phát hiện nhịp tim đập của cô lại dao động rất nhỏ.
Anh cười rồi khen thưởng cho vợ một cái hôn: “Thật ngoan!”
……
Ở biệt thự của Cảnh Dật Nhiên, hắn mặt đầy tức giận cùng Mộc Thanh giằng co.
“Làm gì mà muốn lấy máu chỗ người phụ nữ của tôi! Không phải anh là bác sĩ lợi hại nhất sao? Còn có Mộc lão gia đâu, ông ta không phải thần y sao? Ngay cả thuốc giải độc cũng không thể chế ra, còn không biết xấu hổ nói mình là thần y? Phối thuốc còn cần máu người, các ngươi rốt cuộc là trung y hay là Vu sư a!”
Mộc Thanh bị hắn làm cho tức bốc khói, khuôn mặt anh tuấn vì tức giận mà đỏ bừng!
Cảnh Dật Nhiên nói y thuật của hắn không được cũng được, nhưng ngay cả ông nội Mộc Vấn Sinh cũng bị hắn chửi bới! Làm sao có thể nhịn!
Cậu cũng không cho Cảnh Dật Nhiên một kim hạ dược, mà trực tiếp tiến lên hung hăng cho Cảnh Dật Nhiên một quyền.
Cảnh Dật Nhiên không nghĩ tới người luôn luôn không động thủ như Mộc Thanh, cư nhiên sẽ không nói một lời liền đánh người, hắn đột nhiên không kịp phòng bị, bị đánh máu đến máu mũi giàn giụa.