Cảnh Dật Thần đi vào tầng hầm, nhìn thấy một khối thi thể biến dạng nằm trên mặt đất, đã không còn thở nữa.
Anh vừa sợ lại vừa giận, ánh mắt giống như dao găm đâm vào người cdn: “Cậu giải thích cho tôi, đây là chuyện gì!”
Cảnh Dật Nhiên lười biếng nằm trên ghế da, nói thản nhiên: “Có gì mà giải thích, em lỡ tay đổ hơi nhiều nước sôi, da thịt ả lại mỏng manh, cho nên phỏng ૮ɦếƭ! Cho dù em không làm vậy thì ả cũng không sống được bao lâu, anh đánh nát иộι тạиg của ả, trừ khi trị liệu cho thật tốt, nếu không thì cũng chỉ sống được một tuần mà thôi.”
“Tôi kêu cậu lấy thuốc giải, không phải kêu cậu Gi*t người!”
Trên mặt Cảnh Dật Thần toàn là khí lạnh.
Anh để Dương Mộc Yên sống, chính là muốn lấy thuốc giải!
Thượng Quan Ngưng vẫn còn đang trong trạng thái ngủ say, ngay cả Mộc Vấn Sinh cũng cảm thấy rất khó giải quyết, nếu không có thuốc giải, không biết bọn họ còn phải ngủ bao lâu!
Anh không muốn Thượng Quan Ngưng ngủ như vậy, anh muốn Thượng Quan Ngưng có thể cười có thể nói!
“Em không có cố ý Gi*t ả, lúc đầu chỉ lấy nước sôi hù ả thôi, ai biết ả lại yếu đuối như vậy chứ! Anh hỏi Tiểu La Tử đi, em mới đổ có hai ấm thôi, còn chưa kịp dùng tới ấm nước thứ ba thì ả đã tắt thở rồi, sau đó thì anh tới.”
Cảnh Dật Thần tức đến nỗi đau иgự¢, nhưng mà bây giờ nói gì cũng chậm rồi, Dương Mộc Yên đã ૮ɦếƭ!
Anh đã biết Cảnh Dật Nhiên không bao giờ làm người ta bớt lo mà!
Anh mới rời đi có nửa ngày, Dương Mộc Yên đã ૮ɦếƭ, Cảnh Dật Nhiên vội vàng Gi*t ả đến cỡ nào!
Cảnh Dật Thần áp chế tức giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Nếu Dương Mộc Yên đã ૮ɦếƭ, vậy thủ hạ của ả đều giao cho cậu, người ở đây cũng giao cho cậu chỉ huy, không được để một người nào của tôi ૮ɦếƭ!”
Cảnh Dật Nhiên nghe thấy Cảnh Dật Thần nói như thế, trong lòng liền nhẹ nhàng thở ra.
Cảnh Dật Thần có tức giận hay không, hắn vẫn nhận biết được, dù sao thì hai người cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ đến lớn, hắn rất hiểu vị anh trai này của mình.
Nếu Cảnh Dật Thần để người ở đây, giao cho hắn làm chủ, vậyđã nói lên rằng anh không thật sự quan tâm chuyện của Dương Mộc Yên.
Chỉ sợ Cảnh Dật Thần cũng ước gì Dương Mộc Yên ૮ɦếƭ sớm một chút, trong lòng Cảnh Dật Thần cũng hiểu rõ, tỷ lệ Dương Mộc Yên đưa thuốc giải là rất nhỏ.
Cảnh Dật Thần rời khỏi tầng hầm, anh cũng đem thi thể Dương Mộc Yên theo -- Anh muốn cho pháp y khám nghiệm tử thi, bảo đảm người ૮ɦếƭ không phải là thế thân của Dương Mộc Yên, mà là chính ả.
Tuy rằng không lấy được thuốc giải, nhưng Dương Mộc Yên ૮ɦếƭ cũng giống như đã giải quyết được một chuyện lớn trong lòng Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Nhiên nói đúng, anh đánh nát иộι тạиg của Dương Mộc Yên, mặc dù hôm nay ả không ૮ɦếƭ, nhưng cũng không sống được mấy ngày.
૮ɦếƭ sớm và ૮ɦếƭ muộn, hình như cũng không có khác biệt quá lớn.
Anh đi đến lối ra, đột nhiên sau lưng truyền đến giọng nói: “Anh.”
Cảnh Dật Thần dừng lại.
Anh quay đầu, liền nhìn thấy Cảnh Dật Nhiên, không biết là đã đuổi theo từ bao giờ.
Hắn đứng ở chỗ tối, bóng tối che đi một nửa gương mặt hắn, nhìn không rõ ràng.
“Rất xin lỗi.”
Một nửa gương mặt của Cảnh Dật Thần được mặt trời chiếu sáng, anh thản nhiên nhìn Cảnh Dật Nhiên: “Cái gì?”
“Tất cả mọi chuyện. Em biết, người hại ૮ɦếƭ mẹ em, là Dương Mộc Yên, không phải là anh.”
Cảnh Dật Thần quay đầu, cả gương mặt đều được mặt trời chiếu sáng, cảm giác lạnh lùng trên người, giống như cũng bị mặt trời đuổi đi không ít.
“Ừ.”
Anh đáp lại một tiếng, sau đó liền bước đi ra ngoài.
A Hổ và thủ hạ của Cảnh Dật Thần mang theo thi thể Dương Mộc Yên đi ra ngoài.
Vẫn phô trương như tước, khí thế vẫn bức người như trước.
Điều khác biệt duy nhất chính là, quan hệ giữa Cảnh Dật Nhiên và anh đã thay đổi.
Bọn họ hợp tác, mà không phải là đối thủ.
Khoé miệng Cảnh Dật Nhiên xuất hiện ý cười sáng lạn, đôi mắt hoa đào xinh đẹp, giống như muốn đoạt đi hồn phách ai đó.
Trái tim La Hạo đi bên cạnh Cảnh Dật Nhiên nhảy dựng, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn vị nhị thiếu gia xinh đẹp đến nỗi nam nữ đều xấu hổ này.
Thật là kỳ quái, trước kia khi hắn nhìn người đàn ông khác thì đều không có cảm giác bối rối thế này! Vì sao khi nhìn Cảnh Dật Nhiên, tim lại đập mạnh như thế?
Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ hắn yêu yêu nghiệt này rồi sao?
Rõ ràng hắn là thẳng nam!
La Hạo đang rối rắm trong đau đớn, đột nhiên một vai bị đè nặng, Cảnh Dật Nhiên ôm cổ hắn, cả người dựa vào người hắn!
Trái tim La Hạo dừng lại một nhịp, ngay cả hô hấp cũng tạm dừng!
“Nhị... Nhị thiếu gia, ngài có gì muốn phân phó sao?”
Cảnh Dật Nhiên không biết rối rắm kho chịu trong lòng La Hạo, hắn vỗ vai La Hạo, cười hì hì nói: “Tiểu La Tử, anh tôi đối xử tốt với tôi như vậy, cậu có ghen tỵ hay không?”
Cảnh Dật Thần đối xử tốt với hắn?
Cảnh Dật Nhiên nhìn sao mà ra thế!
Vừa rồi Cảnh Dật Thần lạnh lùng nói với Cảnh Dật Nhiên ba chữ mà thôi!
Hắn không hề ghen tị chút nào, ngược lại còn đồng tình với Cảnh Dật Nhiên!
La Hạo không nói chuyện, hắn thật sự không muốn đả kích mộng đẹp của Cảnh Dật Nhiên.
Cảnh Dật Nhiên lại không cần hắn đáp lại, vuốt cằm nói: “Trời ơi, tôi Gi*t Dương Mộc Yên như thế, anh tôi lại không mắng tôi, đúng là người anh trai tốt mà! Tôi đã chuẩn bị rất nhiều lời kịch rồi, kết quả tất cả đều vô dụng. Bởi vậy, ngược lại làm cho tôi ngại ngùng.”
Miệng hắn nói ngại ngùng, thế nhưng trên mặt lại không có chút ngại ngùng nào.
Cảnh Dật Nhiên kéo La Hạo đi một lát mới phát hiện thân thể La Hạo cứng ngắt!
Hắn vỗ cơ иgự¢ rắn chắc của La Hạo, hỏi: “Tiểu La Tử, cậu sao vậy? Sao lại thẳng tắp như cương thi thế? Thả lỏng đi, tôi cũng đâu có ăn thịt cậu!”
Trước kia La Hạo bị người ta vỗ иgự¢, hắn không có phản ứng gì, lại càng không hiểu sai, đều là đàn ông, hắn không thể nào nghĩ đến chuyện khác.
Nhưng mà hôm nay bị Cảnh Dật Nhiên vỗ иgự¢, hắn cảm thấy máu cả người đều chảy đến chỗ kia!
Cảnh Dật Nhiên vỗ cơ иgự¢ La Hạo, phát hiện xúc cảm rất tốt, lập tức vỗ nhiều thêm hai cái, sau đó nói bằng giọng mập mờ: “Chậc chậc chậc, dáng người không tệ! Mặc quần áo thì gầy, ૮ởเ φµầɳ áo ra lại có thịt, gương mặt cũng suất, sao giá trị nhan sắc của thuộc hạ anh tôi lại cao như vậy? Đến đến đến, ૮ởเ φµầɳ áo cho bản công tử nhìn một cái!”
La Hạo giật mình!
Hắn ôm иgự¢, lui về phía sau, hoảng sợ nói: “Nhị thiếu gia, tôi không phải loại người như vậy!”
Tuy rằng hắn có chút động lòng với Cảnh Dật Nhiên, nhưng mà không thể chấp nhiện việc nam nam như thế!
Chẳng phải Cảnh Dật Nhiên thích phụ nữ hay sao? Trước kia chưa từng nghe nói hắn thích đàn ông!
Chẳng lẽ gương mặt của hắn có thể Gi*t ૮ɦếƭ toàn bộ nam nữ, sau đó liền ăn được cả nam lẫn nữ?
Trời ơi! Thật là đáng sợ!
Nhưng mà... Hắn có muốn đi theo Cảnh Dật Nhiên hay không?
Trong bệnh viện Mộc thị, Thượng Quan Ngưng lẳng lặng nằm ở nơi đó, sắc mặt hồng nhuận như cũ, hô hấp đều đều, trừ bỏ nhịp tim thấp đến dọa người, còn lại chỉ giống như đang ngủ.
Không có đau đơn, cũng không có mặt nào khác thường.
Cảnh Dật Thần đem khăn lông dùng nước ấm tẩm ướt, nhẹ nhàng lau tay và mặt cho cô.
Hắn không biết Thượng Quan Ngưng khi nào có thể tỉnh lại, vì có thể nhìn sự thay đổi từng ngày, hắn vẫn luôn cố gắng canh giữ bên cạnh cô.
Cảnh Duệ vẫn ở chỗ Cảnh Trung Tu, hắn hiện tại đã không còn sức lực để chăm sóc con trai.
Đối với Cảnh Dật Thần mà nói Thượng Quan Ngưng quan trọng hơn bất kì thứ gì!
Cảnh Duệ rời khỏi hắn đi theo Cảnh Trung Tu cũng sẽ nhận được sự giáo dục tốt nhất vẫn sẽ nhanh chóng trưởng thành, mà Thượng Quan Ngưng rời khỏi hắn thì sẽ không có ai chăm sóc cô.
Cửa phòng bệnh mở ra, Mộc Vấn Sinh đi vào cũng với Mộc Thanh.
Cảnh Dật Thần đứng lên đem vị trí nhường cho lão gia tử.
Mộc Vấn Sinh đã bắt mạch cho Thượng Quan Ngưng ba lần, hơn nữa còn châm cứu bài tiết độc tố cho cô một lần nhưng không hề có chút khởi sắc nào.
Tình huống của Triệu An An và Trịnh Luân cũng gần như vậy.
Nhưng mà lượng độc tố trong người Trịnh Luân ít hơn Triệu An An và Thượng Quan Ngưng một chút, hiện tượng của cô ấy nhẹ nhất, nhịp tim cũng không quá chậm, gần giống như người bình thường, so với Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An tốc độc hồi phục nhanh hơn chút.
Nếu giữa ba người ai có thể nhanh chóng tỉnh lại vậy nhất định là Trịnh Luân.
Dương Mộc Yên là không coi Trịnh Luân ra gì, cho nên cô ấy mới trúng độc nhẹ nhất.
Dù vậy, Mộc Vấn Sinh cũng không dám tùy tiện dùng thuốc giải.
Ông ngồi ở trước giường, sau khi bắt mạch xong cho Thượng Quan Ngưng mày vẫn gắt gao nhíu lại chưa hề thả lỏng.
“Đây là kiểu độc tố mới, trước kia ông chưa từng gặp qua, tuy vậy ông cũng đã từng tiếp xúc với một loại tương tự, nhưng sau khi châm cứu độc tố cũng có thể bài tiết ra khỏi cơ thể, cũng không giống như bây giờ hiệu quả cực kỳ bé nhỏ.”
Sắc mặt của Mộc Thanh rất nghiêm trọng mà lo lắng.
Hắn cũng tiếp xúc qua rất nhiều loại độc, cho nên lúc mới bắt đầu phân tích tình huống của Triệu An An xong, hắn cho rằng chính mình có thể giải độc, không nghĩ đã dùng hết tất cả các loại thuốc giải độc nhưng cơ thể Triệu An An lại không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt nào!
“Độc tố vẫn đang sinh sôi trong cơ thể, không phải là không thể mạnh mẽ bức độc tố ra, nhưng sẽ làm sức khỏe của ba người chịu tổn thương rất lớn, không mất ba bốn năm thời gian thì căn bản không dưỡng tốt được, biện pháp tốt nhất chính là dùng thuốc giải độc.”
Mộc Vấn Sinh có thể làm cho ba người tỉnh lại, nhưng di chứng cũng sẽ rất rõ ràng.
Không phải thật sự hết cách, ông sẽ không mạnh mẽ ép độc tố ra.
“Ông nội Mộc, Dương Mộc Yên đã ૮ɦếƭ, chỉ sợ không có cách nào lấy được thuốc giải độc.”
Mộc Vấn Sinh và Mộc Thanh đồng thời hoảng sợ, Mộc Thanh thất thanh nói: “Cái gì? Đã ૮ɦếƭ?!”
“Ừ, tớ đã cho người nghiệm thi, xác thật là Dương Mộc Yên.”
Cảnh Dật Thần không nói Dương Mộc Yên là bị Cảnh Dật Nhiên Gi*t, cái này không quan trọng, quan trọng là Dương Mộc Yên đã ૮ɦếƭ.
Nữ ma đầu vẫn luôn làm phiền hắn rốt cuộc đã ૮ɦếƭ, Mộc Thanh kinh ngạc nhưng lại cảm thấy viên đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.
“Đã ૮ɦếƭ thì tốt, còn sống thì đêm dài lắm mộng. Lấy cá tính giảo hoạt của cô ta, kể cả đưa cho chúng ta thuốc giải, cũng chưa chắc là thật, nói không chừng còn ℓàм тìин huống càng thêm nghiêm trọng.”
Mộc Thanh vẫn còn sợ hãi sự biến thái của Dương Mộc Yên, trong lòng cũng hy vọng cô ta sớm ૮ɦếƭ!
Cô ta lại dám cài bom hẹn giờ lên người Triệu An An, chỉ bởi vì người hắn thích người là Triệu An An nên Dương Mộc Yên liền muốn nổ ૮ɦếƭ cô ấy, đúng là người điên!
“Dương Mộc Yên đã ૮ɦếƭ, thuốc giải cứ để ông nghiêm cứu chế tạo là được, chẳng qua sẽ phải tốn một thời gian dài, để ông thử trước xem. Cũng may loại độc chỉ khiến cơ thể như đang ngủ đông, tổn hại cũng không lớn.”
Rất nhanh Mộc Vấn Sinh rời khỏi bệnh viện, trở lại tiểu viện của mình, bắt đầu không ngừng nếm thử thuốc rồi lại thí nghiệm.
Mộc Thanh không ở lại bệnh viện, bệnh viện có Cảnh Dật Thần cùng Mộc Đồng là đủ rồi, giờ phút hắn cần phải giúp đỡ ông nội nghiên cứu thuốc giải.
Độc tố của ba người Thượng Quan Ngưng là một loại độc tố ôn hòa, sẽ không bá đạo lập tức lấy mạng các cô, nhưng càng là độc ôn hòa thì sẽ càng ảnh hưởng đến sức khỏe, về sau muốn khôi phục lại sẽ càng khó khắn.
Tuy Dương Mộc Yên đã ૮ɦếƭ, nhưng thiên la địa võng mà cô ta bày ra vẫn phát huy như cũ.
Cô ta đã ૮ɦếƭ, tự nhiên liền không có cái gì cần cố kỵ, cá ૮ɦếƭ lưới rách đều là bình thường.
Đây là nguyên nhân quan trọng nhất mà Cảnh Dật Thần chần chừ chưa Gi*t Dương Mộc Yên.
Thượng Quan Ngưng, Triệu An An, Trịnh Luân, ba người đang sống sờ sờ lại hôn mê mãi không tỉnh.
Mà Tiểu Lộc đang tiến hành giao đấu với người tên “Tử Thần” kia, không cẩn thận thì sẽ mất mạng như chơi!
Ở chỗ của Cảnh Dật Nhiên đang phải chịu rất nhiều sự tấn công, Dương Mộc Yên lúc còn sống đã thuê rất nhiều người chuyên môn tấn công Cảnh gia.
Cảnh Trung Tu là người chịu công kích nhiều nhất.
Ông mang theo Cảnh Duệ đến ở với Hoàng Lập Hàm, xung quanh căn biệt thự không biết đã có biết bao nhiêu người mai phục, thậm chí có người thiếu kiên nhẫn, trực tiếp trèo tường vào biệt thự, muốn trực tiếp Gi*t ૮ɦếƭ Cảnh Trung Tu và Cảnh Duệ.
Gi*t Cảnh Trung Tu có lẽ sẽ rất khó khăn, nhưng muốn Gi*t một đứa bé như Cảnh Duệ sẽ cực kì dễ dàng.
Cảnh Trung Tu ôm Cảnh Duệ đứng ở cửa sổ sát đất trên tầng hai ngắm mặt trời lặn, nhìn một người tiếp một người trèo tường tiến vào, không khỏi nói: “Lão Hoàng, ông xem, lâu rồi tôi chưa ra tay nên người ở thành phố A đều đã quên mất danh tiếng của tôi.”
Giọng của ông nhàn nhạt, tuy rằng đang nói chuyện với Hoàng Lập Hàm, nhưng ánh mắt lại từ ái nhìn cháu trai ngồi trong иgự¢.
Ông cực kì yêu thương đứa cháu trai này!
Cảnh Duệ lớn lên rất giống ông, mỗi lần ôm Cảnh Duệ đi ra ngoài chơi, người ta vừa thấy liền biết là cháu trai của ông.
“Thật là, cứ phải ép tôi ra tay trước mặt cháu trai, tôi nhất định phải thắng thật đẹp đẽ mới được, bằng không cháu trai chắc chắn sẽ chê cười tôi. Hiện tại nó đã rất thông minh, hơn nữa không sợ gì cả, đối với chuyện gì cũng tò mò, lá gan rất lớn! Ha ha ha, Cảnh gia đã có người thừa kế rồi!”
Hoàng Lập Hàm đối với hành động khoe khoang cháu trai của Cảnh Trung Tu cũng hết nói nổi.
Ông là cậu của Thượng Quan Ngưng, là ông cậu của Cảnh Duệ, bằng không thì chẳng biết Cảnh Trung Tu sẽ khoe khoang tới mức nào nữa!
Mỗi lần Cảnh Dật Thần đưa Cảnh Duệ đến ở với Cảnh Trung Tu, ông luôn dùng dáng vẻ “Cháu trai tôi ở đây, tôi có cả thiên hạ” dũng cảm khí khái, sợ người khác không biết ông có một đứa cháu trai thông minh cơ trí.
Ông rõ ràng nhớ rõ, trước kia Cảnh Trung Tu đối với Cảnh Dật Thần y căn bản không phải như vậy, thậm chí hoàn toàn là hai thái cực a!
Đều nói cách đời thì thân thiết hơn, có lẽ là thật sự, ít nhất Cảnh Trung Tu yêu thương Cảnh Duệ đến tận xương tủy, cả ngày ôm Cảnh Duệ cũng không sợ mệt, Cảnh Duệ giãy giụa muốn tự mình đi chơi, ông mới lưu luyến buông tay.
Trước kia Cảnh Trung Tu chưa từng ôm Cảnh Dật Thần, hắn vẫn luôn phải tiếp nhận phương thức giáo dục lạnh lùng mà tàn khốc, bằng không quan hệ của hai ba con Cảnh Trung Tu không xa cách đến mức như vậy.