Cũng may là năng lực kiếm tiền của Mộc Thanh rất mạnh, chỉ cần Triệu An An không muốn phi cơ hay trực thăng này nọ, những thức khác anh đều có thể mua cho cô.
Sau khi kết hôn một tuần, Mộc Thanh đã mua nhẫn cho Triệu An An, hai tuần sau sẽ dẫn cô đi chọn váy cưới.
Triệu An An đã từng nhìn thấy Thượng Quan Ngưng mặc váy cưới, lúc ấy cô cảm thấy Thượng Quan Ngưng là cô dâu đẹp nhất, cô nghĩ cả đời mình cũng không có cơ hội mặc nó, không ngờ cô cũng có thể mặc!
Tuy cô không thích váy vóc, nhưng áo cưới có ý nghĩa quá đặc biệt, làm cô cũng thích loại quần áo hoa lệ tinh xảo thế này.
Quần áo hay là váy, ở trong mắt Triệu An An đều không có khác biệt quá lớn, tuy váy cưới rất đẹp nhưng cô cũng không chọn được cái nào.
Cho nên cô kêu Thượng Quan Ngưng và Trịnh Luân đến chọn giúp mình.
Đây là lần đầu Thượng Quan Ngưng nhìn thấy Triệu An An kể từ sau khi Triệu An An kết hôn.
Sắc mặt hồng hào, khí sắc rất tốt, còn béo hơn một chút, lúc trước nhìn thấy cô rất sắc nét, hôm nay đã mượt mà hơn không ít.
Thượng Quan Ngưng không khỏi cảm khái, Mộc Thanh đúng là người chồng tốt, nuôi dưỡng Triệu An An đến như vậy, sẽ không biến thành heo con chứ?
Cô cười trêu chọc Triệu An An: “Ôi, Triệu đại tiểu thư, mặt mày cô hồng hào, tràn đầy sức sống, lâu vậy mà không liên lạc với tôi, tôi còn tưởng rằng cô đã quên mất tôi rồi chứ!”
Thật ra là cô không dám liên lạc với Triệu An An, bởi vì sợ chuyện bại lộ, làm Triệu An An biết được là do cô kêu gọi mọi người hãi hại Triệu An An, nhất định sẽ bị Triệu An An đánh ૮ɦếƭ!
Nhưng mà, Triệu An An khoẻ mạnh không hề nghi ngờ những chuyện trước đây, còn lo lắng hỏi cô, Trịnh Luân còn giận không.
Bây giờ nhìn thấy Triệu An An có cuộc sống tốt đẹp, cả ngày ngọt ngào bên cạnh Mộc Thanh, ngày nào cũng trôi qua trong hạnh phúc, Thượng Quan Ngưng yên lòng rồi.
Tất cả cố gắng của cô đều không uổng phí, Triệu An An và Mộc Thanh kết hôn, đây là lựa chọn chính xác.
Triệu An An nghe thấy Thượng Quan Ngưng trêu ghẹo, lập tức chột dạ.
Từ sau khi cô kết hôn, cô quên hết mọi người, ngày nào cũng ở bên cạnh Mộc Thanh, trong mắt cô chỉ có Mộc Thanh, ngay cả Triệu gia cũng không về, sao mà còn nhớ rõ Thượng Quan Ngưng với Trịnh Luân là ai chứ!
Đương nhiên, loại chuyện doạ người thế này, cô sẽ không thừa nhận.
“Em quên chị bao giờ chứ? Bây giờ chị là nhân vật quan trọng, em muốn gặp chị cũng tốn rất nhiều sức, chị là đôi mắt của anh em, cháu em cũng cần mẹ nó, sao em lại không biết ngại mà gọi chị ra ngoài chứ!”
Trịnh Luân nghe thấy Triệu An An phản công, lại nói có đạo lý như vậy, lập tức bật cười.
Lời nói của Triệu An An không hề khoa trương chút nào, Cảnh Dật Thần thật sự xem cô như là đôi mắt của anh, cô đi đâu thì anh cũng đi đó, nếu thật sự không thể tự mình bảo vệ cô thì anh sẽ phái rất nhiều người đi theo bảo vệ cô.
Có một lần Trịnh Luân đi dạo phố với Thượng Quan Ngưng, bảo vệ ngoài sáng trong tối có hơn hai mươi mấy người, làm cho cô cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng Thượng Quan Ngưng đã quen rồi, còn cố ý mua đồ uống cho họ, sợ bọn họ chờ lâu sẽ khát.
Thượng Quan Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu: “Coi như xong, bây giờ hai người đó chơi với nhau vui lắm, chị cũng bị con trai ghét bỏ, chỉ số thông minh của nó với cha nó ở chung một trục hoành, chị ăn thêm mấy quả hạnh nhân nữa cũng không bì kịp.”
Triệu An An cười ha ha: “Ai ôi, cuối cùng thì chị cũng cảm nhận được đau khổ của em trước kia rồi! Chị không biết đó thôi, trước đây chỉ cần anh em mà đến nhà em là em sẽ bị mẹ và bà ngoại khinh bỉ, em không biết gì hết, anh em thì cái gì cũng biết, ở trước mặt anh ấy, em giống như đồ ngốc vậy đó! Còn nữa, anh ấy còn không biết cái gì gọi là khiêm tốn, luôn nhìn em với vẻ khinh thường, trước kia em hận ảnh muốn ૮ɦếƭ!”
Nhớ tới quá khứ, Triệu An An liền cảm thấy buồn cười.
Cảnh Dật Thần lạnh lùng ít nói, chưa bao giờ nói nhiều, nhưng cô lại thích lảm nhảm, thích hỏi này nọ, còn nữa, vấn đề đưa ra cực kỳ ngu ngốc, không ngừng làm phiền anh, sau đó anh không chịu đến Triệu gia chơi nữa.
Nghe thấy “bất hạnh” của Triệu An An, Thượng Quan Ngưng lập tức vui vẻ.
Chị em tốt quên mình vì người, lấy đau đớn của bản thân để chọc cô vui vẻ, đương nhiên cô phải cổ vũ một chút chứ!
Đúng là chỉ số thông minh của Cảnh Dật Thần rất cao, nhưng mà giống với chỉ số thông minh của mình, anh không hề nể tình mà nghiền ép người khác, may mà anh không có nghiền ép cô, ở trước mặt cô, dáng vẻ của anh đều là ngây thơ, ôn nhu.
Tuy Trịnh Luân đã gặp Cảnh Dật Thần rất nhiều lần, nhưng từ khi quen biết cho đến nay, cô chưa từng nói chuyện với Cảnh Dật Thần quá năm câu!
Đó là lần đầu cô quen biết một người lạnh lùng như thế!
Trước kia, khi cô gặp người đàn ông khác, bọn họ luôn đối xử với cô rất nhiệt tình, rất thích nói chuyện với cô, luôn vây quanh cô.
Trịnh Luân biết, dáng vẻ cô nhu thuận yếu ớt, rất dễ kích thích ham muốn bảo vệ của đàn ông, cho nên họ muốn đến gần cô là rất bình thường.
Cảnh Dật Thần là người đàn ông duy nhất nhìn thấy cô lại xem cô như là không khí!
Cảnh Dật Thần rất lạnh lùng, ánh mắt đảo qua có thể làm cho người ta cảm thấy sống lưng rất lạnh!
Lá gan của Trịnh Luân rất nhỏ, cô sợ người lạ, nhìn thấy Cảnh Dật Thần lại càng sợ hơn, cho nên cô trốn rất xa.
Trước kia cô rất không hiểu, vì sao cô gái ôn nhu nhã nhặn lịch sự như Thượng Quan Ngưng lại có thể kết hôn với tảng băng như Cảnh Dật Thần, sống cùng người đàn ông như vậy, rất áp lực!
Tiếp xúc nhiều hơn thì cô mới hiểu, thì ra Cảnh Dật Thần đối xử với Thượng Quan Ngưng rất khác với khi anh đối xử với người khác!
Cảnh Dật Thần luôn đối xử lạnh lùng với em gái là Triệu An An, chỉ có khi đối diện với Thượng Quan Ngưng, anh mới biểu lộ ra vẻ ôn nhu không giống người thường.
Thượng Quan Ngưng là người hạnh phúc nhất trong số ba người bọn họ, cô kết hôn sớm nhất, còn sinh con rất nhanh, bây giờ đứa bé cũng ngoan ngoãn thông minh như vậy, Trịnh Luân rất hâm mộ.
Cô rất thích đứa nhỏ.
Đáng tiếc...
Cảm xúc của Trịnh Luân sa sút, Triệu An An lập tức phát hiện ra.
Cô ôm cánh tay Trịnh Luân, giọng nói vô cùng thân thiết: “Tiểu Luân Luân, bạn không còn giận mình chứ?”
Trịnh Luân bị cô hỏi vậy, có chút mơ màng, mờ mịt hỏi: “Vì sao mình lại giận bạn?”
Ở trong lòng cô, là cô lừa gạt Triệu An An, còn chuyện Triệu An An ςướק Trịnh Kinh, đó là Trịnh Kinh diễn trò, căn bản là không tồn tại, sao cô phải tức giận chứ!
Trong đôi mắt to tròn xinh đẹp đều là dấu chấm hỏi, đơn thuần mà sạch sẽ, làm Triệu An An càng thêm áy náy.
Trịnh Luân đã quên hết mọi chuyện rồi, biểu tình mờ mịt của cô, đúng là không có tức giận.
Triệu An An lập tức vui vẻ, Trịnh Luân không giận thì tốt rồi!
Cô chỉ có hai người bạn tốt là Thượng Quan Ngưng và Trịnh Luân, nếu mất đi một người, nhất định cô sẽ rất khó chịu.
Cũng không biết Trịnh Kinh và Trịnh Luân đã phát triển tới trình độ nào rồi nữa, nếu tiến độ quá chậm, cô cũng có thể giúp đỡ!
“Ai ôi, không giận là tốt rồi! Ha ha, sau này chúng ta vẫn là chị em tốt!”
Triệu An An nói xong liền nắm cổ tay Trịnh Luân.
Cổ tay Trịnh Luân mịn màng trơn nhẵn, giống như ngọc thạch tốt nhất, xúc cảm rất tốt.
Triệu An An sờ soạng vài cái rồi đột nhiên nhớ đến chuyện Trịnh Luân từng tự sát, cô nâng hai cổ tay Trịnh Luân lên xem, bên trên trắng nõn mịn màng, trong suốt hoàn mỹ như là tác phẩm nghệ thuật, đâu có vết sẹo nào đâu!
Triệu An An nghi ngờ liếc nhìn Trịnh Luân, muốn hỏi Trịnh Luân tự sát thế nào, nhưng mà vấn đề này lại không nên hỏi.
Đâu có ai lại vạch trần vết sẹo đâu chứ!
Loại chuyện tự sát thế này, chắc chắc là điều mà đương sự kiêng kị, Trịnh Luân không giận cô là tốt rồi, cô không thể nhắc lại chuyện đó làm Trịnh Luân đau lòng.
Chẳng lẽ, Trịnh Luân uống thuốc ngủ tự sát?
Triệu An An nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có thể.
Cô không dám hỏi nhiều, chỉ áy náy cầm tay Trịnh Luân, trong lòng hạ quyết tâm, sau này phải đối xử tốt với Trịnh Luân.
Đối với Triệu An An, Trịnh Luân cũng áy náy.
Tình cảm giữa cô và Triệu An An không có thân thiết như Triệu An An và Thượng Quan Ngưng, sau khi Thượng Quan Ngưng hãm hại Triệu An An, chỉ cần Triệu An An hạnh phúc thì Thượng Quan Ngưng sẽ không tự trách nữa, cho dù sau này Triệu An An có biết chân tướng rồi làm ầm làm ĩ thì Thượng Quan Ngưng cũng không lo lắng, hai người có cãi nhau thì cũng vậy thôi, vẫn là chị em tốt.
Trịnh Luân hãm hại Triệu An An, trong lòng có chút bất an, lo lắng Triệu An An sẽ tức giận, cho nên luôn đối xử tốt với Triệu An An.
Hai người đều nhường nhịn đối phương, suy nghĩ vì đối phương, cho nên quan hệ còn thân thiết hơn trước.
Thượng Quan Ngưng và Trịnh Luân chọn váy cưới cho Triệu An An, sau đó lại chọn lễ phục phù dâu cho Trịnh Luân.
Phù dâu của Triệu An An chỉ có một mình Trịnh Luân, Thượng Quan Ngưng đã kết hôn, không thể làm phù dâu cho cô nữa.
Có một phù dâu cũng làm Triệu An An cảm thấy đủ rồi, nhưng cô có hơi lo lắng, chờ đến khi Trịnh Luân kết hôn, ai làm phụ dâu cho Trịnh Luân đây!
Ba người lựa chọn váy cưới vui vẻ, bên chỗ Cảnh Dật Thần, không khí có hơi ngưng trọng.
Tiểu khu Lệ Cảnh, nhà Thượng Quan Ngưng, Cảnh Dật Thần ôm Cảnh Duệ ngồi trên sô pha, hai sô pha khác thì có Cảnh Dật Nhiên, Tiểu Lộc, Trịnh Kinh và Mộc Thanh.
Lúc đầu Mộc Thanh định đi chọn váy cưới cùng với Triệu An An, nhưng sau khi Thượng Quan Ngưng và Trịnh Luân đi theo Triệu An An thì hắn đã bị Cảnh Dật Thần gọi tới.
“Gần đây Dương Mộc Yên hoạt động rất thường xuyên, đã có mười một người Quý gia bị Gi*t, Quý Bác thuê bốn sát thủ nhưng đều ૮ɦếƭ ở chỗ của ả, không có ai còn sống trở lại. Dựa theo phỏng đoán của Tiểu Lộc, người đi theo bảo vệ an toàn cho Dương Mộc Yên là sát thủ đứng đầu, Tử Thần.”
Cảnh Dật Thần vừa nói, Mộc Thanh và Trịnh Kinh liền hút khí.
Sát thủ đứng đầu, thật ra chưa ai nhìn thấy mặt bọn họ, bọn họ đều dùng biệt hiệu, khi chấp hành nhiệm vụ đều mang mặt nạ, bây giờ mặt nạ đều được chế tạo giống như người thật.
Danh hiệu sát thủ “Tử Thần”, mọi người chỉ biết đó là đàn ông, còn tên và mặt thật là gì thì không ai biết.
Thật ra, không chỉ không ai biết dáng vẻ của “Tử Thần”, mà Tiểu Lộc cũng thế.
Nếu không phải bọn họ quen biết Tiểu Lộc, căn bản là không biết, sát thủ số hai thế giới – Angel lại có gương mặt 乃úp bê với giọng nói 乃úp bê không khác gì đứa nhỏ mười tuổi như thế.
Tiểu Lộc cũng không biết thân phận thật sự của “Tử Thần” cho lắm, giống như thân phận của cô được giữ bí mật trong giới sát thủ, thân phận của “Tử Thần” cũng vậy.
“Tôi cũng không quen ‘Tử Thần’, tôi chỉ cảm thấy cách thức Gi*t người của hắn giống với phong cách của ‘Tử Thần’, nếu người bên cạnh Dương Mộc Yên là hắn, chúng ta gặp phiền phức rồi.”
Tiểu Lộc thản nhiên mở miệng.
Trong khoảng thời gian này, từ sau khi Cảnh Dật Nhiên làm giải phẫu thì khôi phục rất tốt.
Hắn vẫn luôn tìm cách liên lạc với Dương Mộc Yên, nhưng Dương Mộc Yên rất cẩn thận, chỉ gặp Cảnh Dật Nhiên một lần, thời gian gặp gỡ còn rất ngắn.
Dung mạo của ả lại thay đổi, ngay cả giọng nói cũng thay đổi, cho nên Cảnh Dật Nhiên không dám xác định người mình nhìn thấy có phải là Dương Mộc Yên hay không.
Hắn dẫn Tiểu Lộc đi theo, cũng chính là lúc này, Tiểu Lộc gặp người đàn ông bên cạnh Dương Mộc Yên.
Trực giác của cô xuất hiện tín hiệu nguy hiểm, lập tức đề phòng người đàn ông kia, cảm giác của cô rất nhạy cảm, sát khí trên người gã đó quá nặng, không phải thứ mà người thường có thể có được.
Còn nữa, cái ૮ɦếƭ của những người nhà họ Quý, dựa trên thi thể thì Tiểu Lộc có thể kết luận, người đàn ông đó, chính là ‘Tử Thần’.
Chỉ có gã mới có cách Gi*t người cố chấp như vậy, lại dễ dàng trốn thoát như vậy, còn để người ta nhận hết tra tấn trước khi ૮ɦếƭ.
Chắc chắn “Tử Thần” cũng có năng lực đặc biệt, Tiểu Lộc không thể xác định thân thể của gã đã được cải tạo hay chưa, nhưng cô xác định năng lực của hắn không giống bình thường.
Mười sát thủ đứng đầu thế giới, không ai bình thường, ai cũng có ưu thế mà mọi người không thể đoán được.
Cảnh Dật Thần hỏi: “Tiểu Lộc, cô chống lại gã, có mấy phần nắm chắc?”
Tiểu Lộc do dự một chút, nói nghiêm túc: “Chắc là năm phần, từ khi gã xuất đạo đến giờ chưa từng thất bại, có thể xếp hạng nhất thì thực lực không thể khinh thường.”
Cảnh Dật Nhiên nhìn Cảnh Dật Thần: “Nói trước, không được để Tiểu Lộc đi mạo hiểm, chẳng lẽ cả đám người mà không đối phó được với một người phụ nữ, lại để Tiểu Lộc đi, chẳng phải là để em ấy chịu ૮ɦếƭ sao? Tôi mặc kệ!”
Cảnh Dật Thần không liếc nhìn hắn, nói với Mộc Thanh và Trịnh Kinh: “Sau khi Dương Mộc Yên Gi*t hết người của Quý gia, chắc chắn sẽ ςướק lấy tài sản Quý gia. Trong khoảng thời gian này là thời cơ tốt nhất để Gi*t ả, bỏ qua cơ hội này, Trịnh Luân và Triệu An An sẽ gặp nguy hiểm.”
Tài sản Dương gia trong tay Dương Mộc Yên đã bị ả tiêu xài gần hết, cho nên ả mới đánh chủ ý lên Quý gia.
Còn nữa, ả dùng thủ đoạn phi pháp, Gi*t người Quý gia rồi chuyển tài sản lên danh nghĩ của mình.
Nhưng tài sản của những người đó chỉ có mấy trăm mấy ngàn vạn mà thôi, đối với Dương Mộc Yên mà nói, đây là muối bỏ biển, căn bản là không đủ dùng.
Ả đang chèn ép Quý Bác, để hắn giao hết tài sản Quý gia, ả sẽ ngừng việc Gi*t người.
Quý Bác chỉ nắm được một phần tài sản Quý gia mà thôi, phần lớn nằm ở trong tay bà cụ Quý, đem toàn bộ tài sản Quý gia chắp tay dâng cho người khác, so với Gi*t bà ta còn dễ chịu hơn.
Nhưng mà bà cụ Quý rất cứng gắn, bà kêu Quý Bác liên lạc với Cảnh Dật Thần, để Quý gia và Cảnh gia hợp tác, loại bỏ Dương Mộc Yên.