“Hai người kết hôn?!” Lý Phi Đao kinh ngạc không thôi.
Việc này biến hóa cũng quá nhanh đi! Hôm trước không phải Triệu An An còn cùng Trịnh Kinh yêu đến ૮ɦếƭ đi sống lại sao? Như thế nào hôm nay lại là Mộc Thanh và Triệu An An kết hôn?
Hắn đều bị Triệu An An làm cho hôn mê.
Rốt cuộc là ai thích ai, ai không thích ai, ai buộc ai thích ai!
Triệu An An trong lòng có chút áy náy với Lý Phi Đao, cô cảm thấy Lý Phi Đao thích cô, quá không dễ dàng.
“Lý Phi Đao, anh sau này sẽ tìm được người thích bợp với bản thân, tịn tình của tôi ngoại trừ Mộc Thanh có thể chịu được được ra thì không ai có thể chịu đựng được, anh của tôi cũng là chủ của anh, anh ấy lúc trước còn chê cười tôi, nói ai. Cưới tôi thì đời này se, mang tội."
Lý Phi Đao không cảm thấy cưới Triệu An An là chịu tội, hắn cảm thấy cưới Triệu An An là viên mãn nhất.
Nhưng, cô đã gả cho Mộc Thanh, hắn căn bản sẽ không có bất luận khả năng gì.
Cảm xúc của hắn có chút đi xuống, có chút ghen ghét nhìn Mộc Thanh liếc mắt một cái, rồi sau đó bước chân trầm trọng xoay người rời đi.
Sao bọn họ lại kết hôn nhanh như vậ
Hắn còn chưa,bắt đầu ra tay, vậy mà người ta đã thu được kết quả, thật là không cam lòng!
Chẳng lẽ Lý Phi Đao hắn đời này muốn cô độc sống hết quãng đời còn lại sao?
Thật vất vả mới thích một người phụ nữ, kết quả người ta một chudt tình cảm với hắn cũng không có.
Không được, từ nay trở về về sau, hắn phải hướng thỉnh giáo A Hổ, làm sau để theo đuổi phụ nữ, kinh nghiệm vào lý luận của A Hổ rất phong phú, tuy rằng chính hắn còn chưa từng theo đuổi phụ nữ.
Lý Phi Đao sau khi rời khỏi, trong lòng Mộc Thanh cuối cùng cũng thoải mái một chút.
Vợ của mình bị người đàn ông khác nhớ thương, chuyện này không phải chuyện nhỏ!
Cậu hiện tại hận không thể dán lên trên người Triệu An An chữ “Đã kết hôn”, để cho tất cả mọi người biết, Triệu An An đã kết hôn, không thể theo đuổi.
Mộc Thanh lại ôn tồn dặn dò với Triệu An An ôn trong chốc lát, sau đó mới lái xe rời đi.
Cậu đi trước một chuyến tới bệnh viện Mộc thị, đem một ít hạng mục công việc rồi sau đó lái xe đến chỗ Mộc Vấn Sinh.
Việc cậu và Triệu An An kết hôn, cậu muốn nói cho lão gia đầi tiên.
Mộc Vấn Sinh gần đây cả ngày lẫn đêm bồi dưỡng phôi thai, Cảnh Thiên Viễn trước sau như một làm trợ thủ cho ông, hai người vẫn giống như trước, chửi bới nhau, nói móc cho nhau, nhưng hai người đều có thể mặc chung một cái quần.
“Ông nọi, con đã đăng kí với An An, chúng con đã kết hôn.”
Mộc Thanh đứng ở phía sau lão gia, nhìn ông đang chuyên chú nhìn chằm chằm kính hiển, trong lòng hơi hơi có chút lên men.
Nếu không phải cậu quá bất hiếu, lão gia tử hiện tại sao có thể cần liều mạng như vậy, cả ngày đều bồi dưỡng phôi thai, ông hiện tại đang cố gắng đạo tại một đứa cháu thật tốt.
Mộc Vấn Sinh đặt mọi lực chú ý lên phôi thai, lời Mộc Thanh ông cũng không phản ứng lại.
Qua một hồi lâu, ông mới ngẩng đầu, thổi râu trừng mắt nói: “Con nói cái gì?”
“Con và An An đã kết hôn, cô ấy hiện tại chính thức là cháu dâu của ông.”
“Đi đi đi, ta không cần đứa cháu dâu như vậy! Cả ngày chỉ biết gây rắc rối, không có bộ dáng trầm ổn gì cả! Lại còn không thể sinh cho tôi một đứa cháu trai, lão Cảnh cũng đã có chắt trai, cháu trai của ta hiện tại vẫn như một con nòng nọc nửa sống nửa ૮ɦếƭ, thật là mất mặt!”
“Cô ấy là vợ con, lời ông nói không tính.” Mộc Thanh bất mãn lầu bầu, cậu không thích người khác nói Triệu An An không tốt, lão gia nói ậu cũng không vui.
Mộc Vấn Sinh tức giận tát bốp một cái vào cái ót của Mộc Thanh: “Tiểu tử thúi, con hiện tại càng ngang ngạnh, tự mình muốn cưới ai thì cưới, cũng đã cưới vào cửa, chẳng lẽ ta lại không nhận no cả ngày đều gây phiền phức cho ta, cũng không biết mau chóng lấy mấy viên trứng tốt về đây để tạo ra một chứa con khỏe mạnh! Về sau không có con, ta xem con tìm ai khóc!”
Con cái không trọng yếu, vợ lac quan trọng nhất!
Mộc Thanh nghe lời lão gia nói, ngay tức khắc vui rạo rực: “Ông nọi, chúng ta khi nào làm hôn lễ?”
Lão gia tử trừng cậu liếc mắt một cái, sau đó liền cúi đầu tiếp tục xem kính hiển vi: “Thích khi nào làm thì làm, liên quan gì đến ta! Lời nói của ta con từng nghe qua bao giờ đâu!"
Cảnh Thiên Viễn mặc áo blouse trắng, mang theo bao tay trắng, ngoài miệng còn có một cái khẩu trang y tế màu xanh, đúng là bộ dáng của người bác sĩ đức cao vọng trọng.
Ông tháo khẩu trang xuống, chậm rì rì nói: “Ai nha, chọn ngày đi, cái này tìm ta! Ta đối với mấy thứ này rất có kinh nghiệm nghiên cứu!”
Mộc Thanh biết Cảnh Thiên Viễn đối với Dịch Kinh bát quái xác thật có nghiên cứu, ông lúc tuổi già ở phương diện thiên văn địa lý luôn dốc lòng nghiên cứu rất nhiều năm, rất uyên bác.
“Ông nội Cảnb, vậy phiền toái ông giúp con và An An chọn ngày đi!”
Loại ngày hôn lễ này, vẫn nên chú ý, đối với Mộc Thanh dốt đặc cán mai này, cậu cũng không phải một người mê tín, nhưng cậu cũng mong chọn đượcột ngày đại cát đại lợi, để Triệu An An trở thành cô dâu đẹp nhất, hạnh phúc nhất.
Cảnh Thiên Viễn cởi khẩu trang, nhàn nhạt nói: “Nga, cậu thật sự muốn nhờ tôi tính ngày a! Ta mà ra tay thì chi phí rất cao, người bình thường không đáp ứng nổi!”
Mộc Thanh bật cười: “Không có việc gì, ông ra tay đi, bao nhiêu tiền cũng đưỡ!”
Mộc Vấn Sinh bỗng nhiên xoay người, cho Mộc Thanh một cái tát vào ót: “Cái loại cháu pha gia chi tử, người ta muốn bao nhiêu tiền thì con cũng cho sao! Con nhà giào số một thế giới soa! Tiền trong nhà ông ta tiêu mấy đời cũng không hết, con còn cho ông ta tiền, thật uổng công ta giáo dục con nhiều năm như vậy! Thật tức ૮ɦếƭ!”
Mộc Thanh vuốt cái ót của mình, bất mãn nói: “Ông nội, ông đét ௱ôЛƓ không được sao? Đừng đánh đầu con! Con ngốc như vậy đều là do ông đánh”
“Được rồi, mau cút đi! Đi tới chỗ cha mẹ con thông báo tin tưc đi thôi, lão Cảnh sẽ tính ngày lành cho con! Nếu ông ta dám đòi tiền, vậy thì ta lập tức đem ông ta đuổi đi!”
Mộc Thanh biết, Mộc Vấn Sinh đây là đáp ứng tổ chức hôn lễ.
Ông ngoài miệng mắng hung, trên thực tế là người đau lòng cho cậu nhất.
Ông khẳng định sẽ không để cho Triệu An An lặng yên không một tiếng động gả vào Mộc gia, tất nhiên sẽ mời khách khứa, làm cho tất cả mọi người biết Mộc gia cưới vợ cho cháu.
Loại việc như này, Mộc Vấn Sinh sẽ không làm cho Triệu An An không có mặt mũi, cho dù ông sẽ mắng Triệu An An vài câu, nhưng ở trước mặt người khác, thì khẳng định chỉ biết giữ gìn Triệu An An, không cho cô chịu ủy khuất.
Cảnh Thiên Viễn nói đòi tiền, cũng chỉ là nói giỡn mà thôi, Mộc Thanh căn bản là không nói thật.
Cậu cười rồi rời khỏi chỗ Mộc Vấn Sinh, rồi sau đó lái xe trở về chính nhà của mình.
Người hầu trong nhà nhìn thấy cậu, sôi nổi lộ ra thần sắc vui vẻ, không ngừng chào hỏi cậu.
Mộc gia bởi vì gieo trồng phần lớn là thảo dược, số người hầu tương đối nhiều, ban đầu những người này còn phụ trách chăm sóc lão gia, nhưng lão gia lại nguyện ý ở lại vùng ngoại thành kia cho nên hiện tại người hầu đều đi chăm sóc thảo dược.
Mộc Thanh mới vừa vào cửa, mẹ hắn liền vui mừng ra đón.
Thật ra Mộc Thanh không thường về nhà, hắn thường ở bệnh viện hoặc là đến chỗ ông nội, trừ khi ông nội ở trong nhà hắn mới có thể trở về.
Quan hệ của hắn và ba mẹ không thân thiết bằng quan hệ của hắn với ông nội.
Nhưng nhìn thấy cả khuôn mặt mẹ đều là sự vui vẻ chạy chậm ra đón hắn, trong lòng Mộc Thanh vẫn cảm thấy cực kì áy náy.
Hắn không làm tốt trách nhiệm của một người cháu, cũng không làm tốt trách nhiệm của một đứa con trai.
“A Thanh, sao hôm nay con lại về đây? Mẹ không biết nên chưa dặn dò nhà bếp chuẩn bị thức ăn ngon cho con!”
Tính cách của Cố Huệ Như dịu dàng, khí chất ưu nhã, là một tiểu thư khuê các chân chính, đời này bà cảm thấy cực kì áy náy đối với con trai.
Mẹ con hai người không thân thiết giống như những cặp mẹ con bình thường, bà cũng chưa hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ đối với con trai.
Mộc Thanh do dự một giây đồng hồ, sau đó liền ôm lấy Cố Huệ Như, cười nói: “Mẹ, ngài không cần vội, ăn cái gì cũng được, con cũng không có kén ăn.”
Cố Huệ Như được con trai ôm lấy, hơi có cảm giác được yêu chiều mà e sợ.
Trước kia Mộc Thanh chưa từng thân thiết với bà như vậy!
Bà vui vẻ đến mức nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, lôi kéo Mộc Thanh đi vào biệt thự.
Mộc Bính Vinh thấy vợ lôi kéo tay con trai đi vào, không tự giác khẽ nhíu mày, vợ ông vẫn giống như trước kia, coi con trai như một đứa bé, thương hắn đến tận xương tủy.
Nhưng nửa năm cũng không thấy con trai về một lần chỉ biết chạy về chỗ lão gia tử.
Nhưng đàn ông không giống như phụ nữ, Mộc Bính Vinh vẫn luôn cảm thấy, Mộc Thanh đi theo lão gia tử mới là chính xác nhất, thân thiết với lão gia tử thì cũng có thể thay ông báo hiếu, bằng không bên người lão gia tử không có người chăm sóc.
Mỗi lần Mộc Thanh trở về đều là có việc quan trọng, nếu không trên cơ bản hắn sẽ không trở về.
Mộc Bính Vinh thả xuống sách y trong tay, ngẩng đầu hỏi Mộc Thanh: “Con trở về có chuyện gì?”
Vẻ mặt Mộc Thanh hơi cứng đờ, hắn cũng biết, chính mình chỉ lúc có việc mới về nhà, không có việc thì rất ít trở về.
“Ba, mẹ, con sắp kết hôn với An An. Việc đám cưới còn nhờ hai người đến Triệu gia nói chuyện.”
Mấy ngày hôm trước chuyện Mộc Thanh cầu hôn đã truyền khắp thành phố A không ai không biết, Mộc Bính Vinh và Cố Huệ Như cũng biết.
Bọn họ chỉ không nghĩ tới, hai người nhanh như vậy liền kết hôn.
Hai vợ chồng đều có chút kinh ngạc, Cố Huệ Như vừa mừng vừa sợ, cao hứng nói: “Con trai, hai đứa muốn kết hôn sao? Thật sự là quá tốt! Việc đám cưới cứ giao cho mẹ và ba con, ngày mai chúng ta sẽ đến Triệu gia, hôn lễ phải làm lớn một chút, để An An gả vào nhà chúng ta một cách vẻ vang!”
Cố Huệ Như rất thích Triệu An An, trên thực tế, chỉ cần con trai thích thì bà sẽ thích.
Ngày sau đều là con dâu ở bên cạnh con trai, không phải bà ở bên con trai. Bà không phải là loại mẹ chồng hung ác nhất định phải chọn một người con dâu vừa ý mới được.
Mộc Bính Vinh lại không thích Triệu An An, việc cầu hôn mấy ngày hôm trước náo loạn rất lớn khiến ông thấy không vui.
Từ trước tới nay ông đều không đồng ý con trai lấy Triệu An An, ông cảm thấy nếu con trai muốn cưới vợ, vậy hẳn là phải cưới một người hiền thê lương mẫu như Cố Huệ Như, mà không phải nha đầu có tính cách tùy tiện như Triệu An An.
Nhưng rất hiển nhiên, Mộc Thanh căn bản không nghe ông, hơn nữa bởi vì ông đã từng cực lực phản đối việc của hắn và Triệu An An, đã lâu không chịu về nhà, khiến Cố Huệ Như oán trách ông đã lâu.
Hiện tại hai người đều đã kết hôn, ông muốn nói gì thì cũng đã chậm.
Mộc Bính Vinh hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Cố Huệ Như trừng mắt liếc ông một cái, sau đó lôi kéo Mộc Thanh hỏi han, bà thấy con trai mấy hôm nay hơi gầy đi nên đau lòng không thôi.
Mộc Thanh kiên nhẫn nói chuyện với bà, ngẫu nhiên nhìn thấy mái tóc bạc, không khỏi có chút chua xót.
Mẹ hắn cũng dần dần già đi, về sau nhất định phải mang theo Triệu An An thường xuyên trở về thăm hai người, hoàn thành trách nhiệm của một đứa con.
Mộc Thanh ở bên Cố Huệ Như cả một buổi chiều, tới lúc chạng vạng mới lái xe rời đi.
Hắn muốn đi trường học đón Triệu An An tan tầm.
Thật ra Triệu An An đi làm chưa được một tiếng đã chạy về nhà.
Kết hôn là một chuyện lớn, cô làm sao cũng phải quay về nói với bà và mẹ mới được.
Nhưng Thượng Quan Ngưng đã nhanh hơn một bước đem tin tức nói cho hai người, Triệu An An không thể nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc đến rớt cằm của hai người, ngược lại hai người lại nhất trí cùng nói: Kết hôn chính người của nhà người khác, nhanh chóng cút đi, đừng ở nhà làm người khác tức giận.
Triệu An An ôm cầm giấy đăng kí kết hôn ngồi trong nhà chưa đến mười phút đã bị đuổi ra ngoài.
Cô vừa tức giận vừa buồn cười, lão thái thái cùng Triệu Chiêu đều cực kì vui vẻ, còn đuổi cô ra bên ngoài là muốn cố đến ở nhà Mộc Thanh giống như sợ hắn không cần cô nữa!
Cô căn bản là không muốn về nhà ở!
Cô muốn ở cùng với chồng của mình!
Mộc Thanh đi vào căn phòng Triệu An An, liền nhìn thấy Triệu An An ngồi ngây ngô cười với tập tài liệu.
Hắn nhẹ nhàng cười cười, đi đến bên canh cô, hôn gương mặt cô: “Nghĩ đến anh sao?”
Triệu An An hoảng sợ, thấy rõ là hắn, ý cười trong đôi mắt không thể che dấu được: “Nói bừa, mới không có, em đang xem tài liệu!”
“Ồ, bản lĩnh của em càng ngày càng cao a, đọc được cả quyển sách để ngược!”
Triệu An An nhìn lại mới thấy, trời ạ, cô lại mở ngược tập tài liệu!
Vậy được, cô chỉ là nghĩ đến hắn mà thôi cũng không có gì không đúng.
“Em nghĩ đến người đàn ông của em, có cái gì không đúng?”
Mộc Thanh cầm tay cô, kéo cô đứng dậy, mang cô đi ra ngoài: “Đúng, cái này cực kì chính xác, về sau mỗi ngày đều phải nghĩ tới anh như vậy mới được. Vì khen thưởng nên anh sẽ đưa em đi mua đồ ăn!”
“Hứ, đưa em đi mua đồ ăn cũng coi như khen thưởng a! Anh có thể nghĩ ra việc gì hay ho hơn không?”
Triệu An An ngoài miệng chê cười hắn, kỳ thật trong lòng rất vui vẻ.
Cảm giác hai vợ chồng cùng đi mua đồ ăn, cô đã chờ đợi rất lâu.
Hai người lên xe, Mộc Thanh mới cười nói: “Em muốn cao cấp? Sau khi cơm nước xong thì chúng ta mới nói đến việc khác hay ho hơn được, bằng không em lấy đâu ra sức lực!”
Một đường lái xe đi siêu thị, Triệu An An liền đi theo Mộc Thanh chọn đồ.
Cô kéo cánh tay Mộc Thanh, tay còn lại của Mộc Thanh thì đẩy xe đẩy, thỉnh thoảng ném đồ vào trong xe.
Hai người trai tài gái sắc, cực kì đẹp mắt, trong siêu thị có rất nhiều người quay lại nhìn bọn họ.
Rất nhanh liền có người nhận ra bọn họ.
“Ai nha, kia chẳng phải là nam nữ vai chính trong màn cầu hôn mấy hôm trước sao? Hai người cùng nhau tới siêu thị mua đồ ăn nha!”
“Trời ạ, người này thật đẹp trai! So với ảnh chụp còn đẹp trai hơn nhiều!”
“Lúc ấy tôi cũng có mặt ở hiện trường! Tôi đã xem toàn bộ quá trình cầu hôn! Nếu bạn trai tôi cũng có thể cầu hôn tôi như vậy thì thật tốt!”
……
Mọi người mồm năm miệng mười, thảo luận sôi nổi, rất nhiều người thậm chí còn cầm di động chụp ảnh của Triệu An An và Mộc Thanh.
Quá trình mua sắm bị quấy nhiễu nghiêm trọng, Mộc Thanh có chút bất đắc dĩ.
May mắn hắn không phải minh tinh, nếu là minh tinh, hôm nay đi ra ngoài cũng là cả một vấn đề.
Hắn không để ý đến mọi người, mang theo Triệu An An tính tiền, sau đó đi về nhà.