Triệu An An xông vào văn phòng như một cơn gió, lại giống như bị lửa cháy đến ௱ôЛƓ mà lôi kéo Mộc Thanh ra ngoài, làm cho bệnh nhân và người nhà đều không biết làm sao.
Chờ đến khi bọn họ tỉnh lại, vừa định tức giận thì Mộc Đồng đã mỉm cười đi vào văn phòng Mộc Thanh.
Trên gương mặt của hắn đều là ý cười, cười trấn an bệnh nhân và người nhà: “Tôi là anh của Mộc Thanh, Mộc Đồng, em trai và em dâu tôi vội vàng đi chứng nhận kết hôn, cho nên hơi sốt ruột, tôi đến khám bệnh thay nó. Yên tâm, anh em chúng tôi đều được ông nội cầm tay dạy dỗ, bệnh của ngài không nặng lắm, tôi khám cũng không sao đâu.”
Tuy danh tiếng của Mộc Đồng không có lớn như Mộc Thanh, nhưng hắn vẫn rất nổi tiếng ở A thị, không vì gì khác, chỉ vì hắn cũng họ Mộc, còn có kinh nghiệm nhiều hơn Mộc Thanh.
Người bệnh và người nhà nghe thấy hắn khám, đều không dị nghị gì, hơn nữa nghe Mộc Đồng nói bệnh không nghiêm trọng thì đều vui vẻ, sau đóchúc mừng hắn.
“Chúc mừng, bác sĩ Mộc, Mộc gia sắp có chuyện vui rồi!”
“Sau này chúng ta phải đến Mộc gia ăn cưới! Đi theo hưởng chút không khí vui mừng!”
“Ai ôi, cô gái vừa rồi, chẳng phải chính là người mà viện trưởng Mộc cầu hôn hay sao? Nhìn trên ảnh không có xinh đẹp như vậy đâu!”
Mộc Đồng cười ha ha nói chuyện với mọi người, trong lòng lại là sóng trào mãnh liệt.
Hôm nay Triệu An An bị gì thế, vậy mà đồng ý gả cho Mộc Thanh! Mặt trời mọc ở hướng Tây rồi sao? Chẳng phải là ૮ɦếƭ cũng không gả sao? Còn nữa, nghe Mộc Thanh nói, lần trước hắn cầu hôn, Triệu An An vẫn từ chối!
Xảy ra chuyện gì? Ngày mai là tận thế sao?
Vừa rồi Thượng Quan Ngưng tìm hắn, kêu hắn khám bệnh dùm Mộc Thanh, hắn còn cảm thấy thật kỳ lạ, thì ra là vì chuyện này!
Mộc Đồng thở dài trong lòng, xem như Mộc Thanh đã hết khổ rồi!
Con của hắn có thể đi mua nước tương rồi, vậy mà Mộc Thanh vẫn chưa kết hôn, cuối cùng cũng thành công rồi.
Tuy Triệu An An không hề hiền dịu, nha đầu kia, cả ngày chỉ biết gây rối, lần trước làm rách quần áo của Mộc Vấn Sinh, ông cụ còn chưa có nguôi giận đâu! Chờ đến khi Triệu An An vào nhà, không biết sẽ bị ông cụ dạy dỗ thế nào!
Triệu An An lôi kéo Mộc Thanh vẫn còn mặc áo blouse, lòng như lửa đốt rời khỏi bệnh viện, sau đó ngồi vào xe Mộc Thanh, không nói gì mà nhét Mộc Thanh vào ghế phó, mình thì ngồi vào ghế lái rồi giẫm chân ga chạy đi.
Cục dân chính cách bệnh viện Mộc thị hai mươi phút đi đường, Triệu An An chạy mười phút đã tới! Dọc đường không biết đã vượt bao nhiêu cây đèn đỏ, lạng lách lung tung, dáng vẻ không muốn sống!
Đến khi ngồi vào trong xe rồi mà Mộc Thanh vẫn chưa tỉnh táo lại!
Bởi vì anh hoàn toàn không biết mấy ngày nay Triệu An An xảy ra chuyện gì!
Trịnh Luân nhập viện Mộc thị, anh lại không biết tình huống! Thượng Quan Ngưng tự tìm bác sĩ giúp Trịnh Luân thở oxy và truyền dịch dinh dưỡng!
Mộc Thanh không hiểu gì hết, vì sao Triệu An An lại nóng lòng lôi kéo anh đến cục dân chính chứ!
Anh muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà anh vừa định nói thì Triệu An An liền kêu anh câm miệng, sau đó lái xe như không muốn sống.
Vài phút sau, bọn họ tới cục dân chính, Triệu An An mới quay đầu hỏi: “Anh có đem hộ khẩu và chứng minh nhân dân không?”
Mộc Thanh lấy hộ khẩu và chứng minh nhân dân từ trong túi áo, nói: “Có!”
Thượng Quan Ngưng kêu anh phải đem hộ khẩu và chứng minh nhân dân theo bên cạnh, để thuận tiện cho việc chứng nhận kết hôn, quả nhiên là hôm nay cần dùng đến!
Nhưng mà, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Này quá huyền huyễn rồi đó!
Điền đơn, trả tiền, chụp ảnh, chứng nhận.
Cả quá trình không cần đến 3 phút!
Hiệu suất của cục dân chính cao đến bất ngờ! Càng quỷ dị chính là, hôm nay không có ai đến chứng nhận, cả đại sảnh chỉ có hai người bọn họ!
Mộc Thanh nghi ngờ một bụng, Triệu An An lại nhẹ nhàng thở ra.
“Thật tốt quá, sau khi Luân Luân nhìn thấy em và anh đã chứng nhận kết hôn thì sẽ không nghi ngờ em sắp kết hôn với cái tên thần kinh Trịnh Kinh kia nữa! Chắc chắn sẽ không tự sát nữa! Ha ha!”
Mộc Thanh nghe đến mơ hồ, nhưng anh thông minh không có hỏi nhiều.
Lời nói của Triệu An An, có quá nhiều điểm đáng ngờ!
Mộc Thanh cảm thấy, chắc chắn là Triệu An An đã bị kế hoạch của Thượng Quan Ngưng lừa gạt rồi! Nếu không, sao em ấy có thể thay đổi suy nghĩ, kéo anh đến cục dân chính chứng nhận được chứ!
Anh cúi đầu nhìn cuốn sổ đỏ chứng minh bọn họ có quan hệ vợ chồng hợp pháp, vẫn cảm thấy khó tin như trước.
“An An, chúng ta... Kết hôn?”
Sao anh lại cảm thấy giống như mình đang nằm mơ!
Thật ra Triệu An An cũng có chút mơ màng, nhưng vì để Trịnh Luân tin tưởng người cô thích là Mộc Thanh, không tự sát nữa, đành phải kết hôn!
“Đúng vậy, chúng ta... Kết hôn!”
Mộc Thanh nghe thấy câu trả lời thuyết phục của cô, lập tức mượn bật lửa của người đi đường, sau đó dưới ánh mắt khi*p sợ của Triệu An An, đốt giấy chứng nhận kết hôn mà họ vừa mới nhận được!
Triệu An An trừng lớn hai mắt, vội vàng chạy qua: “Đồ khốn, anh điên rồi! Đây là giấy chứng nhận của chúng ta, vì sao phải đốt? Chẳng lẽ anh cho rằng chuyện giữa em và Trịnh Kinh là thật? Ghét bỏ em, không muốn kết hôn với em?”
Mộc Thanh không cho cô chạm vào, đến khi giấy chứng nhận cháy thành tro, anh mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó ôm Triệu An An đang tức giận đi vào trong xe.
“Không có chứng nhận, không thể ly hôn! Triệu An An, lần này em phải kết hôn với anh rồi, không phải là anh ép em! Bây giờ anh đốt giấy chứng nhận, chúng ta vĩnh viễn là vợ chồng, nếu em muốn ly hôn, không có giấy chứng nhận kết hôn thì người trong cục dân chính sẽ không để ý đến em!”
Triệu An An ૮ɦếƭ lặng, lập tức dừng việc giãy giụa, nói: “Anh, vì không cho em ly hôn mà đốt giấy chứng nhận?”
Đúng là cô có quyết định này!
Mộc Thanh rất hiểu cô, nhanh chân phá huỷ đường lui của cô!
Nhưng mà, phương pháp nay cũng quá ác độc rồi!
Sao anh có thể đốt giấy chứng nhận được chứ! Mới vừa lấy được, còn chưa có sờ đủ đâu!
Triệu An An bảo vệ quyển sổ chứng nhận kết hôn của mình: “Không cho anh đốt của em! Em phải giữ lại!”
Mộc Thanh hiểu ý cười, giọng điệu ôn nhu mà chiều chuộng: “Nếu em thích, vậy cho em giữ lại, không đốt, dù sao thì đốt một cái rồi, cũng không thể ly hôn.”
Anh nói xong, đặt Triệu An An vào ghế phó, mình thì vòng qua ghế lái rồi lái xe rời khỏi cục dân chính.
Thượng Quan Ngưng sửa chữa kế hoạch, chọn cách đàn áp để Triệu An An đi vào khuôn khổ, cho nên Mộc Thanh cũng không biết bọn họ đã làm gì, nhưng mà anh biết, chắc chắn việc Triệu An An kết hôn với anh là có công lao của Thượng Quan Ngưng và Trịnh Kinh
Mộc Thanh lặng lẽ gửi tin cho Thượng Quan Ngưng: Đã chứng nhận, cám ơn!
Triệu An An vẫn đang che chở cho giấy chứng nhận của mình, đợi đến khi đi được một đoạn đường rồi, cô mới phát hiện, Mộc Thanh đã chuẩn bị sẵn hộ khẩu và chứng minh nhân dân!
Này không thích hợp, rất không thích hợp!
Đem chứng minh nhân dân theo thì cũng được, nhưng đâu có ai đem hộ khẩu bên mình đâu chứ?
Cô lập tức quay đầu nhìn Mộc Thanh, nghi ngờ nói: “Vì sao anh lại đem hộ khẩu theo?”
Mộc Thanh không hề chớp mắt lấy một cái, thản nhiên nói dối: “Hộ khẩu của anh đã bị Dương Mộc Yên trộm đi một lần, cầm đi chứng nhận, cho nên từ hôm đó anh luôn mang theo bên cạnh!”
Hình như lý do này rất hợp lý, Triệu An An không tìm được chỗ để phản bác.
Nghi ngờ trong lòng cô giảm đi một nửa, nhưng khi nhìn thấy con đường Mộc Thanh đang chạy, cô lập tức không vui: “Anh muốn đi đâu? Chúng ta nhanh về bệnh viện thôi! Em phải nói với Trịnh Luân, chúng ta đã chứng nhận! Sau đó nói với tên khốn Trịnh Kinh kia, em đã gả cho anh, để hắn đừng đánh chủ ý lên người em nữa!”
Mộc Thanh cười thầm: Đứa ngốc, không cần trở lại nói, bọn họ đã biết hết rồi!
Bị lừa mà còn cầm giấy chứng nhận ra oai, đúng là ngốc mà.
Mộc Thanh đã biết Thượng Quan Ngưng dùng cách gì để ép Triệu An An chủ động tìm anh chứng nhận kết hôn.
Anh nhìn Triệu An An, ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Trịnh Kinh nói muốn cưới em?”
Lời này, Triệu An An đã nghe rất nhiều lần, lần nào nghe thấy cũng muốn sụp đổ, bây giờ ngay cả Mộc Thanh cũng hỏi như vậy, cô lập tức giận đến nỗi đỏ mắt!
“Bây giờ em đã gả cho em, đã lấy giấy chứng nhận rồi! Đừng nói như vậy nữa, em nói cho anh biết, người em thích là anh, không phải Trịnh Kinh! Tên khốn đó lợi dụng em! Em ૮ɦếƭ cũng không gả cho hắn, đời này của em chỉ có một mình anh! Người khác không tin em, nhưng anh phải tin em mới được!”
Cô nói trong tức giận, Mộc Thanh lại nghi ngờ.
Tình huống gì thế này, hình như Triệu An An phản ứng hơi mạnh thì phải?
Còn thổ lộ với anh!
Còn nhấn mạnh rằng bọn họ đã chứng nhận! Rất kỳ quái!
Thượng Quan Ngưng ép buộc Triệu An An thế nào! Sao anh lại cảm thấy là lạ, giống như cô ở bên kia thế giới.
Triệu An An nhìn thấy Mộc Thanh sững sờ, không có an ủi cô như lúc trước, còn nữa, hai người vừa mới chứng nhận kết hôn, vậy mà anh lại không vui vẻ chút nào, thậm chí còn đốt nó, trong lòng cô xuất hiện dự cảm không tốt.
“Mộc Thanh, đừng nói là anh tin tưởng đoạn băng ghi âm của Trịnh Kinh chứ? Chẳng lẽ anh cũng nghi ngờ tình cảm của em dành cho anh sao? Anh đốt giấy chứng nhận, không phải vì muốn em không ly hôn đúng không? Anh chán ghét cái tờ giấy kia đúng không?”
Ghi âm?
Ghi âm gì?
Mộc Thanh bực bội sắp ૮ɦếƭ rồi!
Anh không biết gì hết!
Thượng Quan Ngưng sợ anh phá hư mọi chuyện cho nên không cho anh tham gia vào, cho nên anh hoàn toàn không biết Triệu An An đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ biết là, Thượng Quan Ngưng kêu Trịnh Kinh và Trịnh Luân diễn trò, ép buộc Triệu An An đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn mà thôi.
Chi tiết cụ thể, Mộc Thanh cũng không rõ ràng.
Nhưng mà lúc này, anh rất muốn biết! Nếu không Triệu An An nói gì anh cũng không hiểu!
Nhưng mà, hình như trạng thái tinh thần của Triệu An An không được bình thường, làm cho người ta cảm thấy cô giống như bị kích thích, cảm xúc kích động, gần như là không khống chế được.
Mộc Thanh tạm thời áp chế nghi ngờ, nắm lấy tay Triệu An An, nhẹ giọng nói: “An An, ai cũng có thể nghi ngờ tình cảm của em dành cho em, chỉ có anh là không.”
Một câu của anh, làm cho trái tim nôn nóng của Triệu An An dễ chịu hơn rất nhiều.
Cảm giác không được mọi người tin tưởng, bị mọi người hiểu lầm, đúng là khó chịu mà!
Làm cho cô có cảm giác “Cả thế gian đều say chỉ mình ta là tỉnh”!
Cô là người duy nhất biết được sự thật, nhưng không ai tin cô, tất cả đều tin lời Trịnh Kinh nói, ngay cả bản thân Trịnh Kinh cũng tin biểu hiện giả dối kia!
Cảm giác này thật đáng sợ!
Triệu An An sợ Mộc Thanh không tin cô, sợ anh cũng tin rằng, cô yêu Trịnh Kinh!
Đây không phải hiểu lầm, mà là tai hoạ!
May mắn, Mộc Thanh không nghi ngờ cô, anh vẫn tin tưởng cô như trước!
Triệu An An cảm động suýt chảy nước mắt.
Vẫn là Mộc Thanh đối xử tốt với cô, vĩnh viễn đều tin tưởng cô!
Mộc Thanh dừng xe, nhẹ nhàng ôm Triệu An An vào lòng, vừa lau nước mắt cho cô vừa nói: “Còn có, An An, chuyện chứng nhận đó, không phải anh không vui, là anh không dám vui, anh có chút sợ hãi, sợ em lại gạt anh, sợ ngày mai em lại nói cho anh biết, đó chỉ là giỡn mà thôi, anh sợ sau khi mình rời khỏi giấc mơ, trái tim cũng đi theo luôn. Bây giờ trong lòng anh rất bất an, luôn cảm thấy được mình đang nằm mơ.”
Triệu An An ôm Mộc Thanh thật chặt, vừa khóc vừa nói: “Mộc Thanh, anh tin em đi, đây không phải là mơ, là sự thật! Không phải đùa giỡn, chúng ta thật sự kết hôn! Phản ứng của anh làm em thật khó chịu, làm em tưởng anh không thích em, nếu không vì sao chúng ta kết hôn mà anh lại không cười! Không phải anh luôn muốn cưới em sao? Bây giờ em gả cho anh, anh cũng không vui, em thật bối rối!”
Mộc Thanh cúi đầu nhìn giấy chứng nhận trong иgự¢ Triệu An An, nhẹ nhàng cười: “Đúng vậy, anh luôn muốn cưới em, muốn mười một năm rồi, hôm nay đã trở thành sự thật, anh có chút không tiếp nhận được. Luôn cảm thấy ông trời đang đùa giỡn anh, nhưng mà anh rất vui, mặc kệ thế nào, sau này anh cũng không buông tay đâu.”
Hai người lái xe về biệt thự có suối nước nóng của Mộc Thanh, tới trước cửa biệt thự, Mộc Thanh xuống xe ôm Triệu An An đi vào bên trong.
Nước trong ôn tuyền rất nóng, hơi nước dày đặc, những tảng đá kỳ lạ lởm chởm, giống như tiên cảnh nhân gian.
Lúc này Triệu An An không có hứng thú ngâm nước nóng, cô vẫn còn lo lắng cho Trịnh Luân.
“Không được, em cảm thấy mình nên nói với Luân Luân một tiếng, em và anh kết hôn, sẽ không gả cho Trịnh Kinh, nếu không một lát nữa Luân Luân lại tự sát thì làm sao bây giờ?”
Dưới chân Mộc Thanh lảo đảo, suýt nữa thì làm rớt Triệu An An!
Trịnh Luân tự sát?!
Hình như chơi hơi lớn thì phải!
Hèn chi Triệu An An lại điên cuồng lôi kéo anh đến cục dân chính đăng ký kết hôn!
Anh tốn rất nhiều sức mới có thể áp chế biểu tình trên mặt, làm như không có việc gì: “Không sao, sẽ không tự sát đâu. Một lát nữa anh sẽ nói chuyện chúng ta kết hôn, còn có sức thuyết phục hơn là em nói!”
Triệu An An nghĩ nghĩ, cảm thấy Mộc Thanh nói rất đúng, bây giờ Trịnh Luân không còn tin lời của cô nữa.
“Được, lát nữa anh nhớ gọi điện nói cho Luân Luân biết! Luân Luân không tin em, nhưng sẽ tin anh!”