Triệu An An áp xuống hỏa khí ở đáy lòng, khuất nhục nói: “Được được được, tôi không chạy là được.”
Trịnh Kinh lúc này mới đem cô buông xuống.
Nhưng mà Triệu An An vừa mới đứng vững, Trịnh Luân liền đem chiếc đũa phóng tới bàn cơm, đứng dậy nhỏ giọng nói câu “Tôi không thoải mái, không ăn cơm chiều”, sau đó liền cúi đầu nhanh chóng đi qua người Triệu An An đi về phòng ngủ của chính mình.
Triệu An An cái gì cũng đều không rảnh lo, lập tức liền đuổi theo Trịnh Luân vào phòng ngủ.
Đi vào, cô liền nghe được tiếng nức nở của Trịnh Luân, làm người khác thật đau lòng!
“Luân Luân, cậu đừng khóc, cậu đừng khóc a!”
Triệu An An nhanh chóng lau nước mắt cho cô, tái nhợt mà vô lực giải thích cho Trịnh Luân: “Tôi vốn dĩ không nghĩ sẽ tới, là Trịnh Kinh một hai phải để cho tôi tới! Tôi tới thật sự không phải có ý ςướק anh trai cậu, tôi chỉ là muốn đem mọi việc làm rõ ràng trước mặt cậu."
Trịnh Luân khóc thương tâm muốn ૮ɦếƭ: “Cậu hiện tại đã như vậy anh trai tôi, hiện tại còn nói dối tôi, ở trong lòng cậu, tôi ngốc như vậy sao?"
Cô cầm một cái khăn lông màu cà phê không ngừng lau nước mắt, chính là cô càng lau nước mắt càng nhiều, đến sau lại căn bản là khống chế không được.
Trong lòng Trịnh Luân có chút hối hận, sao khăn lông lại đổ nhiều ớt cay như vậy, đôi mắt cũng đau quá rồi!
Bất quá cũng chỉ có như vậy mới có thể lừa gạt được Triệu An An, cô cũng làm bằng bất cứ giá nào, dù sao đây cũng phải ngày một ngày hai, nếu giúp được Triệu An An, đôi mắt đau cũng đáng giá.
Việc lừa người, Trịnh Luân quả thật một chút cũng không biết, cô không nói dối, một lời nói dối liền dễ dàng nói lắp.
Nhưng lúc này đây cô không cần làm quá nhiều, dù sao chỉ cần khóc là được.
Giọng nói của Triệu An An cũng sắp bốc khói rồi, nói cho Trịnh Luân biết hết chân tướng.
Nhưng, mối quan hệ của cô và Trịnh Kinh cũng thật sự rất hỗn loạn!
Cô trước nay đều không có coi Trịnh Kinh như đàn ông, cảm giác hai người bọn họ chỉ có mối quan hệ như anh em, từ trước đến nay cô không ưuas xa lạ với Trịnh Kinh. Rất nhiều điều sẽ tùy tiện nói ra, kề vai sát cánh cũng lừ điều rất bình thường!
Lúc này xem ra, trước kia những cái đó không câu nệ tiểu tiết, thế nhưng tất cả đều là vấn đề!
Vấn đề lớn nhất là, việc của Chu Nếu Đồng và Trịnh Kinh thật đúng là do Triệu An An chia rẽ!
Triệu An An giải thích cả đêm, cho đến lúc nửa tình nửa mê cũng không được, ngược lại còn làm cho đôi mắt chk Trịnh Luân khóc sưng lên.
Triệu An An bất đắc dĩ rời khỏi phòng Trịnh Luân, sau đó đã bị mẹ Trịnh kéo đến phòng khách, làm đồ ăn sáng cho cô, cho cô ăn cơm.
Nhưng mà, Triệu An An ăn cơm cũng có tinh thần muốn nghiềm Ϧóþ!
“An An a, nghe A Kinh nói, cô hôm nay đi tới đội cảnh sát hình sự tìm hắn? Đứa nhỏ ngốc, cô ở nhà chờ hắn là được, mới không thấy nhau làk hông được rồi”
“Nga, đúng rồi, vừa rồi ta vừa gọi cho bà ngoại con, hôm nay buổi tối cứ ở đây! Phòng A Kinh ở trên tầng, giường nó,rất lớn, hai người các con ngủ khẳng định không có vấn đề!"
“Về sau chúng ta cũng coi như là người một nhà, ta sẽ coi con như con gái ruột của mình mà yêu thương, An An, bất quá con phải đau lòng A Kinh mới đựợc, ta nhìn thấy ở cánh tay có dấu răng? Thích hắn cũng không thể cắn hắn sao!”
“Còn có a, chai đứa ngày mai sẽ đi lãnh chứng đúng không? Ngày mai là ngày lành, rời giường sớm một chút, sáng sớm liền đi đăng ký!”
……
Triệu An An nhìn một bàn đồ ăn ngon mà đẹp đẽ. Chỉ là một miếng cũng ăn không vô!
Cô đây là đã rơi vào hang nhỏ?!
Cô là điên rồi nên mới có thể đi lãnh chứng kết hôn với Trịnh Kinh!
Không nên không nên, Trịnh gia là tuyệt đối không thể ngốc thế, như vậy mà xuống, cô không bùng thường được, tsi,ưuas quá sẽ bị lốc lương.!
Thật là đáng sợ!
Triệu An An cơm ăn còn một nửa, thì lập tức đào tẩu khỏi Trịnh gia!
Bùi Tín Hoa căn bản là ngăn không được, cô không được nên trơ mắt lên nhìn người khác.
Trịnh Kinh đứng ở lầu hai cửa phòng ngủ của chính mình, nhìn Triệu An An phi ra khỏi Trịnh gia, sau đó bắt một chiếc xe taxi chạy, không khỏi cười ra tiếng tới.
Hắn có khả năng sắp đem Triệu An An vào viện tâm thần khám!
Trịnh Kinh nghĩ nghĩ, đẩy cửa ra, đi ra khỏi phòng ngủ của chính mình, sau đó lặng lẽ vào phòng ngủ của Trịnh Luân.
Lúc này Trịnh Luân giống hắn, đang đứng bên cửa sổ nhìn Triệu An An rời đi.
Nghe được tiếng mở cửa thanh, Trịnh Luân không khỏi quay đầu lại.
“Anh, sao anh lại tới đây? Bị mẹ thấy thì nói……”
Cô không có nói tiếp.
Gần đây Bùi Tín Hoa nhìn chằm chằm bọn họ càng ngày càng gấp gáp, đặc biệt là buổi tối, bà cấm Trịnh Kinh đi vào trong phòng Trịnh Luân.
Nếu như bị phát hiện, Trịnh Kinh chắc chắn sẽ bị ăn mắng, hơn nữa sẽ buộc hắn mau kết hôn.
May mắn thay mấy ngày nay có chuyện của Triệu An An hấp dẫn lực chú ý của Bùi Tín Hoa, bà cho rằng Triệu An An và Trịnh Kinh thật sự có thể thành đôi, cho nên cũng không bức bách Trịnh Kinh đi xem mắt.
Trịnh Kinh năm nay đã ba mươi ba tuổi, cũng đã đến tuổi kết hôn, không trách được Bùi Tín Hoa sốt ruột.
Hơn nữa quan hệ của hắn và Trịnh Luân thật không minh bạch, Bùi Tín Hoa buộc Trịnh Kinh thân cận vẫn còn nhẹ!
Trịnh Kinh nhìn đôi mắt sưng đỏ của Trịnh Luân, không khỏi có chút đau lòng, hắn cười nói: “Luân Luân, em diễn kịch cũng quá ra sức đi? Khóc trong chốc lát là được rồi. Nhưng thế nào còn làm cho mắt sưng lên!"
Trịnh Luân ngay tức khắc có chút ngượng ngùng: “ớt anh cho em dùng quá nhiều. Kết quả là không ngăn được nước mắt!"
Trịnh Kinh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô, ôn nhu nói: “Ngủ trước đi. nhớ rõ lấy viên đá chườm vào, nếu để như vậy thì ngày mai mắt sẽ sưng lên."
Trịnh Luân ngoan ngoãn gật đầu, có chút do dự nói: “Anh trai, chúng ta làm như vậy, thật sự có thể thành công sao?”
Trịnh Kinh hơi hơi mỉm cười: “Căn bản anh cũng cảm thấy có chút khó khăn, bất quá xem tình trạng cảm xúc của Triệu An An hôm nay thì khả năng thành công vô cùng lớn. Cô ấy đi vào ngõ cụt không ra được, chúng ta chỉ có thể đấy cô ấy một cái. Qua mấy ngày thì chúng tq có thể uống rượu mừng cử cô ấy với Mộc Thanh!”
Trịnh Luân nghe xong lời hắn nói, ngay tức khắc liền vui vẻ: “Emccảm thấy An An và bác sĩ Mộc rất hợp nhau, bọn họ về sau sẽ rất hạnh phúc!"
Trịnh Kinh yên lặng đem Trịnh Luân ôm vào trong lòng иgự¢ của mình, dùng âm thanh trầm thấp mà kiên định nói: “Thất Thất, anh cũng sẽ làm em hạnh phúc, tin tưởng anh!”
Mỗi lần bị Trịnh Kinh kêu Thất Thất, Trịnh Luân đều sẽ rất vui.
Cô trước kia không thích cái tên Thất Thất này, bởi vì nó đại biểu cho đoạn quá khứ hắc ám mà thống khổ của cô, đại diện cho việc rét lạnh và đói khát.
Mà hiện tại, cô lại thích Trịnh Kinh gọi cô như vậy.
Bởi vì chỉ khi cô là thất thất, không phải Trịnh Luân, mới có thể chứng minh, cô và Trịnh Kinh không phải anh em, bọn họ không có quan hệ huyết thống, yêu đối phương, không phải sai.
Nàng dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ của Trịnh Kinh, cảm thụ được cảm xúc khi tim hắn đập, vô cùng hạnh phúc vào ấm áp.
Cô không nghĩ sẽ làm cho Trịnh Kinh khó xử, cho nên nhẹ giọng nói: “Anh, em cảm thấy chúng ta như vậy cũng đã rất tốt, em không cần mạo hiểm.”
Trịnh Kinh hiểu ý của Trịnh Luân, cô không muốn hắn đi gặp ba mẹ nói về mối quan hệ của hai người, không muốn hắn vì cô mà náo loạn khiến nhà không yên.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, an ủi cô nói: “Không có việc gì, em yên tâm, anh sẽ không mạo hiểm. Anh có biện pháp khác, chẳng qua phương pháp này có khả năng sẽ làm ba mẹ đau lòng, cho nên anh mới do dự.”
Trịnh Luân có chút nghi ngờ hỏi: “Phương pháp gì? Anh có biện pháp gì sao?”
Loại việc như này thì làm sao có biện pháp nào?
Hiện tại tất cả mọi người biết cô là con gái Trịnh gia, là em gái của Trịnh Kinh!
Đây là sự thật căn bản không có cách nào thay đổi.
“Anh còn chưa nghĩ tốt, chờ anh nghĩ kỹ rồi sẽ nói với em. Biện pháp này có lẽ em sẽ phải chịu chút tổn thương, có thể không bị làm sao mới là tốt nhất.”
Trịnh Kinh không nói cho Trịnh Luân biết là biện pháp gì, trong lòng hắn thật sự có băn khoăn.
Trước mắt tình huống của hai người cũng không phải là tình trạng xấu nhất, phương pháp kia tạm thời chưa cần dùng đến.
……
Ngày hôm sau, Triệu An An mới vừa rời giường, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Bà ngoại, ngài khỏe chứ! Hôm nay cháu tới đón An An đi đăng kí kết hôn, ngày hôm qua cô ấy đã đồng ý rồi. Ngài yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cô ấy!”
“Ha ha, được được được, vậy thì tốt rồi……”
Triệu An An sợ hãi biến sắc!
Từ trên giường ngã lộn nhào xuống dưới, còn chưa kịp đi dép lê, trực tiếp dùng tốc độ chạy trăm mét xuống phòng khách dưới tầng một.
“Không tốt!”
Cô lớn tiếng nói: “Họ Trịnh, anh vô liêm sỉ! Tôi đồng ý gả cho anh khi nào! Cút đi, Triệu gia không chào đón anh!”
Trịnh Kinh còn chưa kịp nói gì, Triệu lão thái thái đã không vui nói: “An An, cháu nói chuyện kiểu gì vậy? Những gì bà dạy cháu đã ném đi hết rồi hả? Nhanh chóng xin lỗi Trịnh Kinh!”
Triệu An An một bụng lửa giận không có chỗ bộc phát, sao có thể xin lỗi Trịnh Kinh, cô không thèm nghe lời bà ngoài, duỗi tay muốn đẩy Trịnh Kinh ra bên ngoài.
Kết quả Trịnh Kinh một tay khiêng cô lên, sau đó liền đi ra ngoài.
Triệu An An ở trên vai hắn liều mạng giãy giụa, hai tay nắm thành nắm đấm, dùng sức đánh Trịnh Kinh: “Anh vô liêm sỉ, mau thả tôi xuống! Đây là bắt cóc! Là phạm pháp! Bà ngoại, cứu mạng a, cháu không muốn kết hôn với anh ta, cháu không thích anh ta, đầu óc anh ta bị nước vào! Ngài mau cứu cháu a!”
Lão thái thái đứng ở nơi đó, cười tủm tỉm nói: “An An, nghe lời, đi đăng kí kết hôn đi, bà đã đưa hộ khẩu cho Trịnh Kinh rồi.”
Triệu An An thiếu chút nữa ngất xỉu!
Cô khóc lóc không ngừng hét chói tai: “Bà ngoại, cháu không phải cháu ruột của bà à! Ngài làm sao có thể bán cháu cho người đàn ông không bằng cầm thú này a! Cháu muốn tìm mẹ! Mẹ, mau tới cứu con gái a, đừng quản những cái châu báu gì đó nữa, con gái của mẹ sắp bị bán a! Bà không phải mẹ ruột của mẹ a! Mẹ là do bà nhặt được từ đống rác mà!”
Trịnh Kinh đang khiêng Triệu An An nghe thấy những lời đó, dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã!
Thật đúng là cái gì cũng dám nói!
Triệu lão thái thái lại sớm đã thành thói quen Triệu An An không biết lớn nhỏ, một chút cũng không tức giận, còn dặn dò Trịnh Kinh: “Về sau An An liền giao cho cháu, tính tình con bé không tốt, cháu nhường nhịn nó một chút, ngày mai bà tự mình đi Trịnh gia gặp ba mẹ cháu. Trước mắt trước đi đăng kí kết hôn quan trọng hơn!”
Mặc kệ Triệu An An giãy giụa đấu tranh như thế nào, cuối cùng cô vẫn bị Trịnh Kinh nhét vào trong xe, sau đó nhắm thẳng hướng Cục Dân Chính mà chạy.
“Trịnh Kinh, gần đây có anh gặp phải quỷ đúng không? Cho nên mới khiến cho sở thích thay đổi, tính cách thay đổi, ngay cả cách làm việc cũng thay đổi theo! Đến Cục Dân Chính tôi sống ૮ɦếƭ không chịu ký tên, sống ૮ɦếƭ không chịu chụp ảnh chung, thì anh định làm gì tôi a! Những việc này, chẳng lẽ anh đều không nghĩ tới sao? Đây căn bản không phải là phong cách của anh a!”
Trong lòng Triệu An An lo lắng, cực kì sợ hãi lỡ Trịnh Kinh ép buộc cô phải đăng kí kết hôn, cứ như vậy, cô thật sự không có mặt mũi gặp Trịnh Luân!
Nếu Trịnh Luân biết hai người bọn họ đăng kí kết hôn, thật sự có khả năng sẽ đi tìm ૮ɦếƭ!
Kể cả cô ấy không đi tự sát, nhưng cô ấy không chịu ăn gì, chỉ lo khóc, chỉ lo đau lòng cũng sẽ mất mạng!
Trong nhận thức của Triệu An An, khóc chỉ dành cho lúc có người ૮ɦếƭ!
Cô có ૮ɦếƭ cũng sẽ không đăng kí kết hôn với Trịnh Kinh!
“An An, em yên tâm, anh là cảnh sát hình sự, muốn lấy một tờ giấy đăng kí kết hôn còn không dễ dàng sao? Trong Cục Dân Chính anh có rất nhiều bạn bè! Lần trước Dương Mộc Yên có thể trong tình trạng Mộc Thanh không hề biết gì lấy được giấy đăng kí kết hôn với cậu ấy, hiện tại có em bên cạnh, chẳng lẽ còn không lấy được? Em thật là quá ngây thơ rồi!”
Triệu An An bị hắn nói cho á khẩu không trả lời được!
Đúng vậy, lần trước lúc Dương Mộc Yên lấy tờ giấy đăng kí kết hôn!
Mộc Thanh từ đầu tới đuôi đều không tham dự!
Chẳng lẽ, cô thật sự phải đăng kí kết hôn với Trịnh Kinh sao?!
Không cần a! Kể cả muốn thì cô cũng phải đăng kí với Mộc Thanh mới đúng, làm sao có thể kết hôn với Trịnh Kinh!
Triệu An An như đứng đống lửa, như ngồi đống than ở trong xe nhích tới nhích lui, nôn nóng tìm biện pháp xử lí.
Hiện tại cách duy nhất mà cô có thể nghĩ đến đó là gọi điện thoại cho Cảnh Dật Thần, trên thế giới này không có chuyện gì mà hắn không thể làm được, nhưng chuyện kết hôn của cô và Trịnh Kinh, hắn thật sự sẽ quản sao?
Hắn sẽ không giúp Trịnh Kinh một phen, để bọn họ kết hôn càng thuân lợi sao?
Nếu không thì tìm Thượng Quan Ngưng? Để cô ấy nói chuyện với Cảnh Dật Thần thì tốt hơn, chuyện gì Cảnh Dật Thần cũng nghe cô ấy.
Triệu An An cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy tìm cô ấy là đáng tin cậy nhất!
Đáng thương Triệu An An, không biết giữa những người này, người không đáng tin cậy nhất chính là Thượng Quan Ngưng!
Thượng Quan Ngưng nhìn di động hiện thi ba chữ “Triệu An An”, khóe môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: An An, tớ chờ điện thoại của cậu đã lâu a!
Cô vừa nghe điện thoại, liền dùng giọng vội vàng mà hoảng loạn nói: “An An, cậu mau tới đây! Luân Luân vừa vào bệnh viện, bệnh của cô ấy rất nghiêm trọng! Trịnh Kinh đâu? Tại sao tớ gọi điện mà hắn không chịu nghe? Có phải hắn đang ở bên cạnh cậu hay không?”
Triệu An An vừa nghe, giọng nói cũng thay đổi: “Làm sao vậy, Luân Luân bị làm sao? A Ngưng, có phải cô ấy tự sát hay không?!”
Thượng Quan Ngưng bất đắc dĩ vỗ trán, sức tưởng tượng của Triệu An An thật là quá mạnh mẽ!
Cô đã nói, Trịnh Luân bị bệnh, làm sao cô ấy lại lí giải thành Trịnh Luân tự sát?
Cũng tốt, để cô ấy hiểu lầm thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
Thượng Quan Ngưng không giải thích nhiều, chỉ liên tiếp thúc giục: “Cậu mau tới bệnh viện thăm cô ấy đi! Mộc Thanh đang cấp cứu cho cô ấy! Ngươi Rốt cuộc cậu có đang ở bên cạnh Trịnh Kinh hay không? Trịnh Luân có phải bởi vì hai người nên mới nằm viện hay không? Cậu thật sự không phải đi theo Trịnh Kinh đó chứ?”
Triệu An An gấp không chịu được: “Tớ không có! Tớ cũng không thân thiết với tên họ Trịnh kia! Tớ sẽ lập tức đến bệnh viên, Trịnh Kinh đang ở bên cạnh cớ, chúng tớ sẽ cùng đến! Nếu chỗ Trịnh Luân có tin tức gì, cậu lập tức gọi điện thoại cho tớ!”
Cô cúp điện thoại, gấp gáp quát Trịnh Kinh: “Anh là tên khốn kiếp, nhanh chóng quay đầu xe, đi bệnh viện Mộc thị! Em gái anh vì anh mà tự sát đang nằm trong bệnh viện!”