Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 504

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Triệu An An mặc kệ ai nói lời này, chỉ cần có người có cùng ý tưởng với cô là được.
Đối với chuyện Trịnh Kinh thích cô, cô rất sợ hãi, trong lòng có chút khủng hoảng và áy náy đối với Trịnh Luân, tuy cô không có ý gì với Trịnh Kinh, nhưng nếu Trịnh Kinh thật sự thích cô, cô sẽ cảm thấy là mình gây nên lỗi lầm.
Bây giờ ngay cả Lý Phi Đao cũng nói Trịnh Kinh không có thật sự thích cô, trong lòng cô lập tức dễ chịu!
Gần đây, đúng là Trịnh Kinh có hơi kỳ lạ, luôn nói ra những lời kỳ lạ, làm một ít chuyện kỳ lạ, mà “kỳ lạ” này, ở trong mắt người khác thì lại là: mờ ám.
Triệu An An ૮ɦếƭ sống không thừa nhận mình và Trịnh Kinh có gì đó mờ ám, chuyện này, chỉ cần nghĩ thôi cũng làm cô nổi da gà!
Lực sát thương khi Trịnh Kinh thích cô còn mạnh hơn khi cô biết Lý Phi Đao thích mình!
Nhưng mà, này cũng không có nghĩa là cô nhìn Lý Phi Đao thuận mắt.
Hay có thể nói là, bây giờ cô không có chút thiện cảm nào với tất cả những người đàn ông đang theo đuổi mình!
“Lý Phi Đao, anh còn ở đây làm gì, anh cũng cút đi! Sau này không được tuỳ tiện đi vào văn phòng của tôi!”
Triệu An An trừng Lý Phi Đao, vừa rồi còn nhờ cậy người ta, mới chớp mắt một cái mà thái độ liền thay đổi trở nên ác liệt.
“Nhưng mà, em còn chưa...”
“Mặc kệ nhưng mà cái gì! Không có nhưng mà, lời của tôi mà anh cũng không nghe?!” Triệu An An trực tiếp ngắt lời Lý Phi Đao, cô đã nhìn thấy công lực dây dưa của Lý Phi Đao, “kiên cường” của hắn làm cho lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Lời này nghe vào tai Lý Phi Đao, làm hắn cảm thấy giống như vợ đang làm nũng với chồng, hắn nhếch miệng cười, nói: “Được, anh nghe lời em, anh ra ngoài liền.”
Triệu An An bị nụ cười của hắn làm cho không hiểu gì hết, không biết trong đầu hắn lại nghĩ ra cái gì nữa rồi, cô kêu hắn cút mà hắn còn cười vui vẻ như vậy!
Giống như Trịnh Kinh, là một người thích ngược đãi!
Bây giờ cô không quan tâm được nhiều chuyện như vậy, chỉ cần Lý Phi Đao có thể cách xa cô một chút thì sao cũng được!
Tính cách của Triệu An An có một chỗ rất tốt, đó là cô sẽ không để cho mình chìm đắm vào trong đau khổ quá lâu, cô trời sinh có tính cách sáng sủa, không nghĩ ra chuyện gì thì sẽ không nghĩ nữa, mà sẽ trực tiếp buông tay, để nó trở thành quá khứ.
Trong trí nhớ của cô đều là những thứ vui vẻ, rất ít đau khổ này nọ.
Tuy căn bệnh để lại dấu vết rất sâu trong lòng Triệu An An, nhưng chỉ cần không chạm vào nó, cô sẽ không cảm thấy đau đớn -- Dù sao thì cô vẫn còn sống, cô muốn sống thật vui vẻ.
Triệu An An nhanh chóng quăng chuyện của Trịnh Kinh ra sau đầu, bắt đầu xử lý việc vặt, buổi chiều cô còn phải mở hội nghị, cô phải chuẩn bị cho thật tốt, tránh cho đến lúc đó lại bị mấy người bảo thủ kia làm khó dễ.
Nhưng mà, chờ đến khi Triệu An An tan tầm, mới vừa về đến nhà, cô đã bị những vị khách trong nhà làm cho sợ ngây người!
“Ôi, An An đã về rồi!” Vị khách trong nhà này, còn nhiệt tình hơn bà ngoại của cô!
Triệu An An không có cảm giác được sủng mà kiêu, ngược lại trong lòng cô còn xuất hiện dự cảm không tốt, run rẩy nở nụ cười khó coi còn hơn khóc: “Dì Bùi, con chào dì, sao hôm nay dì lại rãnh rỗi đến đây làm khách vậy ạ?”
Người tới, đúng là mẹ của Trịnh Kinh, Bùi Tín Hoa.
Triệu An An âm thầm cầu nguyện, hy vọng việc Bùi Tín Hoa đến nhà cô không có liên quan đến Trịnh Kinh!
“Trước kia dì chưa từng đến nhà con, bây giờ sắp thành thông gia, đương nhiên là dì phải tới để thăm hỏi! Con và A Kinh cũng kín đáo quá rồi đó, đến tận hôm nay dì mới biết được! Nếu không, dì đã đến đây từ sớm! Con là cô gái tốt, dì cũng rất thích con! Sau này cuộc sống của con và A Kinh sẽ rất tốt, không phải dì khoe khoang chứ sau này chắc chắn A Kinh sẽ là người chồng tốt!”
Trên mặt Bùi Tín Hoa tràn đầy vui sướng, bà cụ Triệu ở bên cạnh cũng rất vui vẻ, giống như ngày mai cô sẽ lấy chồng.
Trong lòng Triệu An An đông kết thành băng, sau đó ầm ầm nổ vỡ!
Thông gia?
Triệu gia và Trịnh gia?
Đây là chuyện gì!
Thằng khốn Trịnh Kinh này, hắn điên rồi hả?
Ai muốn sống với hắn!
Hiện tại Triệu An An rất muốn quay đầu bước đi, lôi đầu tên khốn Trịnh Kinh kia ra ngoài hành hung một chút!
Mặt cô lúc đỏ lúc trắng, tức giận đến nỗi run rẩy, cả người cứng ngắc giống như tượng đá.
Một lát sau, cô mới tìm được giọng nói của mình.
“Dì, dì hiểu lầm rồi, con và Trịnh Kinh không có ý gì hết, chỉ là bạn bè bình thường thôi!” Hừ, bây giờ ngay cả bạn bè cũng không phải, cô muốn đánh ૮ɦếƭ cái người vô sỉ kia!
“Ai ôi, con là con gái nên da mặt mỏng, ngại ngùng mà, không sao đâu, dù sao thì các con cũng bắt đầu rồi, là dì quá sốt ruột! Nó đã hơn 30 tuổi rồi, cho nên dì muốn nhìn thấy nó lấy vợ sớm một chút!”
Triệu An An nói thầm, dì, thật ra da mặt con còn dày hơn tường nữa đó, sao con lại ngại ngùng với chuyện này chứ! Con đang nói thật mà!
Nhưng mà, Bùi Tín Hoa không cho cô cơ hội giải thích.
Bà nói xong mấy câu đó liền cầm tay bà cụ Triệu, cười nói khách sáo vài câu rồi rời đi.
Cả quá trình nhanh đến nỗi Triệu An An không thể chen vào được lời nào!
Chờ đến khi Bùi Tín Hoa rời đi, sắc mặt bà cụ Triệu liền âm trầm.
“Nói đi, sao lại thế này? Sao người ta lại cho rằng con sẽ là vợ Trịnh Kinh! Con gây tai hoạ cho Mộc Thanh trở thành dáng vẻ đó còn chưa đủ, bây giờ còn muốn hại Trịnh Kinh nữa hả?”
“Oan uổng quá, bà ngoại!”
Triệu An An lập tức đi qua ôm tay bà ngoại, lớn tiếng kêu oan.
Quan trọng là, cô thật sự oan uổng đến ૮ɦếƭ mà!
Hôm nay cô mới biết được ý tưởng lộn xộn của Trịnh Kinh! Còn nữa, cô cũng không ngờ, hắn lại ác độc như vậy, trực tiếp kêu Bùi Tín Hoa đến Triệu gia làm rõ mọi chuyện!
Đây là ép cô đi lên đường ૮ɦếƭ mà!
“Con không có chút tình cảm nào với Trịnh Kinh hết! Con cũng không biết hắn đang đùa giỡn cái gì, đột nhiên nói muốn cưới con! Hôm nay con đã đánh hắn rồi, cứ nghĩ hắn sẽ yên tĩnh, ai ngờ hắn lại kêu mẹ hắn đến nhà chúng ta chứ!”
Bà cụ Triệu cũng có tham gia vào kế hoạch của Thượng Quan Ngưng, đương nhiên bà biết việc Trịnh Kinh thổ lộ với Triệu An An chỉ là diễn trò mà thôi.
Nhưng mà bà thật sự không ngờ, Trịnh Kinh lại dụ dỗ cả mẹ nó vào!
Còn nữa, rất rõ ràng, Bùi Tín Hoa không hiểu rõ âm mưu, Bùi Tín Hoa nghĩ Trịnh Kinh rất thích Triệu An An, mà Triệu An An cũng có ý với Trịnh Kinh, cho nên muốn hai người nhanh chóng kết hôn, dù sao thì hai đứa nó cũng không còn nhỏ nữa.
Chuyện Trịnh gia, bà cụ Triệu từng nghe Triệu An An nói trong lúc vô tình, Trịnh Kinh và Trịnh Luân không phải là anh em ruột, hai người lại ở chung sớm chiều, sinh ra tình cảm, nhưng mà cha mẹ bọn nó lại không đồng ý chuyện này.
Dù sao thì ở trong mắt cha mẹ, bọn họ, một người là con trai, một người là con gái của mình, để hai đứa nó kết hôn, đó là trái với luân thường đạo lý.
Bùi Tín Hoa thích thú với chuyện của Trịnh Kinh và Triệu An An đến như vậy, chính là muốn nhân cơ hội này, nhanh chóng để Trịnh Kinh kết hôn, như vậy anh em bọn họ sẽ không chìm đắm trong vũng bùn nữa.
Đáng thương tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, bây giờ Bùi Tín Hoa không còn muốn chọn lựa vợ cho con mình nữa, chỉ cần là người có thể làm Trịnh Kinh thích, làm hắn quên mất tình cảm với Trịnh Luân, bà sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành.
Đương nhiên, bà biết Triệu An An, còn có ấn tượng không tệ, gia thế Triệu gia lại hiển hách, rất xứng với Trịnh Kinh.
Bùi Tín Hoa đã đến, làm cho bà cụ Triệu có chút đau đầu.
Bà lừa gạt cháu ngoại, không cảm thấy áp lực, nhưng mà muốn bà lừa gạt Bùi Tín Hoa, bà cảm thấy rất có lỗi với người ta.
Hình như Trịnh Kinh diễn hơi lố rồi thì phải?
Bà cụ Triệu sống đến từng tuổi này, bà cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.
Bà biết Trịnh Kinh không phải là người không hiểu lý lẽ, hắn là người rất thận trọng, từ trước đến nay đều rất thành thục, lần này kêu Bùi Tín Hoa đến Triệu gia, không phải là tiện đường nên lợi dụng Triệu An An luôn chứ?
Rất có thể, rất có thể Trịnh Kinh dùng Triệu An An để tạm thời chặn miệng Bùi Tín Hoa, như vậy hắn và Trịnh Luân có thể an toàn một lúc.
Bà cụ Triệu lắc đầu, đối với cách làm của Trịnh Kinh, bà cũng không ghét bỏ.
Đây là một công đôi việc, cũng không hẳn là lợi dụng.
Bây giờ quan trọng nhất chính là Triệu An An, lúc đầu Triệu An An còn nghi ngờ tình cảm của Trịnh Kinh dành cho cô, nhưng mà Bùi Tín Hoa đã đến, cô không tin cũng phải tin!
“Được rồi, con không cần phải giải thích, Trịnh Kinh người ta đã có bạn gái, lần trước con đã nói, là con chia rẽ tình cảm của người ta, hôm nay mẹ Trịnh Kinh nói, lúc đó bởi vì con ghen cho nên mới làm như vậy. Con có phải vì ghen mà phá hoại tình cảm của người ta hay không, chuyện này bà không biết, bà chỉ biết, người ta thương nhau, là con đuổi cổ con dâu Trịnh gia, cho nên tự con trở thành con dâu của người ta đi!”
Bà cụ Triệu lại cặn nhằn một hồi, cằn nhằn đến nỗi Triệu An An mơ màng!
Chu Nhược Đồng và Trịnh Kinh chia tay, đúng là cô có tác dụng quan trọng, nếu không thì hai người đó sẽ kết hôn.
Nhưng mà, cô chia rẽ hai người đó, hoàn toàn không phải vì bản thân! Cô vì Trịnh Luân mà!
Sao mà cô làm chuyện tốt lại không trở thành Lôi Phong mà phải đưa bản thân thế chấp cho người ta thế này!
Triệu An An buột miệng nói ra: “Trịnh Kinh và Trịnh Luân mới là một đôi, lúc đó con chia rẽ Trịnh Kinh và bạn gái hắn là vì muốn cho Trịnh Kinh và Trịnh Luân kết hôn mà!”
“Chuyện này con nói với bà cũng vô ích thôi, tự con đi giải thích với bà Trịnh đi! Cả ngày chỉ biết gây hoạ, bà đã lớn tuổi rồi, ngày nào cũng phải chùi đít dùm con, con đúng là hiếu thuận mà!”
Bà cụ Triệu rất vui không vui, không cho Triệu An An một chút màu sắc nhã nhặn nào.
Triệu An An cũng hiểu mình lại gây phiền phức cho bà ngoại, nhất là loại này, thật xấu hổ mà!
Cô chạy lại ôm cánh tay bà nội, chọc cho bà vui: “Ai ôi, bà ngoại yên tâm, chắc chắn là con có thể xử lý tốt chuyện này, lần sau sẽ không gây phiền phức cho bà nữa! Mẹ Trịnh chỉ hiểu lầm thôi, bà bị Trịnh Kinh lừa rồi, con sẽ giải thích rõ ràng!”
Lời này, Triệu An An nghe còn cảm thấy chột dạ!
Chuyện này, căn bản là không thể giải thích rõ ràng được!
Nhưng mà, mặc kệ nó, lừa cho bà ngoại vui rồi nói sau.
Bà ngoại tức giận rất là khủng bố!
Thật ra bà cụ Triệu là người hiểu rõ Triệu An An nhất, bà cũng không thật sự tức giận với cháu mình, nhiều khi bà làm vậy chỉ là làm bộ mà thôi, hù doạ cháu ngoại một chút.
Bây giờ cũng như thế, bởi vì đó không phải là lỗi của Triệu An An.
Một lát sau bà liền bỏ qua cho Triệu An An, để cô lên lầu nghỉ ngơi.
Trở lại phòng ngủ, Triệu An An mới nhớ đến một chuyện, nếu Bùi Tín Hoa đã biết, vậy thì không thể nào mà Trịnh Luân lại không biết cho được!
Xong đời!
Cô rầu rĩ vò đầu, nghĩ thầm, ngày mai không làm gì hết, nhất định phải đến Trịnh gia, giải thích rõ ràng mọi chuyện giữa cô và Trịnh Kinh cho mẹ Trịnh và Trịnh Luân biết, nếu không thì cô sẽ sống những ngày gian nan!
Hôm sau, Triệu An An không có đến trường, buổi sáng chín giờ, cô đến Trịnh gia.
Làm hiệu trưởng tốt ở chỗ đó đó, nếu cô bận không đi làm, không ai có thể quản cô, cô rất tự do. Bây giờ những chuyện trong trường đã có Kim Trữ giúp đỡ xử lý, trợ lý như hắn còn bận rộn hơn cả hiệu trưởng là cô.
Chiếc xe Rolls-Royce xa hoa của Triệu gia đưa Triệu An An đến Trịnh gia, sau đó đậu ở bên ngoài, chờ Triệu An An về.
Triệu An An cầm lễ vật đi vào Triệu gia, liền bị Bùi Tín Hoa tiếp đón nồng nhiệt.
“Ai ôi, An An, sao con lại tới đây? Đến thì đến, còn đem quà cáp làm gì! Sau này là người một nhà, đừng có khách khí như vậy!”
“Dì Bùi, con...”
“Mau vào mau vào đi, con đến tìm A Kinh hả? Mới không gặp có một buổi mà đã nhớ nó rồi sao?”
“Không phải, dì...”
“Hôm qua nó nhận được vụ án đặc biệt, đêm qua đã đi, đến giờ còn chưa về, con ngồi chờ một lát, dì làm đồ ăn ngon cho con, ăn trưa ở đây đi!”
“Không cần không cần, con...”
“Ai ôi, An An con còn khách khí với dì như vậy làm gì? Trước kia con cũng không phải là đứa nhỏ ngại ngùng, lần nào đến cũng ở lại ăn cơm, sao hôm nay lại không ăn?”
Không phải con ngại ngùng, mà là trước kia dì không có nhiệt tình làm cho chân tay người ta luống cuống như vậy!
Thái độ của mẹ Trịnh đúng là nồng nhiệt mà, làm cho cả người Triệu An An đều sợ hãi!
Trước kia đến Trịnh gia, Bùi Tín Hoa đối xử với cô cũng nhiệt tình, nhưng cái loại nhiệt tình đó lại không giống với hôm nay!
Lúc trước cô đến tìm Trịnh Luân, Bùi Tín Hoa đều cười nói “An An, con phải đến nhiều hơn nhe.”, nhưng mà hôm nay, bà lại làm cho Triệu An An cảm thấy “An An, con đừng đi, ở lại đây đi.”!
Sao mà trở thành người nhà nhanh như vậy chứ? Đây là đâu?!
Chẳng phải cô không có đến tìm Trịnh Kinh sao?
Trịnh Kinh không có ở nhà mới là tốt nhất!
Trước khi cô đến cô còn cố ý gọi đến đội hình cảnh của Trịnh Kinh, xác nhận hắn đang bận rộn xử lý án tử thì mới chạy đến đây!
Bùi Tín Hoa nói chuyện quá nhanh, quá nhiệt tình, làm cho cô không thể nói được câu nào đầy đủ!
Cô sắp bị nghẹn ૮ɦếƭ rồi!
Triệu An An nhanh chóng đặt lễ vật xuống bàn rồi cầm tay Bùi Tín Hoa, cười nói: “Dì đối xử với con tốt nhất! Nhưng mà hôm nay con không có đến tìm Trịnh Kinh, con đến tìm dì và Luân Luân!”
Bùi Tín Hoa không tin: “Không sao, cho dù con có đến tìm A Kinh, dì cũng không cười con, dì cũng không còn trẻ nữa, một ngày không gặp như cách ba thu, cảm giác này, dì cũng hiểu!”
Triệu An An muốn khóc! Sao mà Bùi Tín Hoa cứ cho rằng mọi chuyện là như vậy thế? Đã nói không có tìm Trịnh Kinh rồi mà còn nói “một ngày không gặp như cách ba thu”?
Cô tình nguyện “ba thu” cũng không gặp Trịnh Kinh!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc