Nhưng Mộc Thanh đã bỏ ra một số tiền lớn để mua trang sức cho cô, làm cho cô rất đau lòng. Mộc Thanh đối xử với cô rất tốt, cô không thể nào báo đáp anh được.
Triệu An An yêu thích không buông tay, vuốt ve dây chuyền, cười nói: “Anh mang cho em đi!”
Mộc Thanh nhận dây chuyền rồi vòng qua sau lưng cô, đeo vào cho cô.
Triệu An An đứng dậy đi đến trước gương, xem hơn nửa ngày rồi nói trong hưng phấn: “Trời ơi, không ngờ em đeo lại đẹp như vậy!”
Trước kia cô không thích đeo đồ trang sức, luôn cảm thấy rất mệt mỏi và thừa thãi, khi đánh nhau cũng không tiện.
Bây giờ cô rất thích mấy thứ này.
Chẳng lẽ là bởi vì cô trở thành hiệu trưởng, không cần đánh nhau nữa sao?
Hay là bởi vì người tặng là Mộc Thanh?
Mộc Thanh đứng sau lưng cô, ôm lấy cô, đặt cằm lên vai cô, khen ngợi: “Ừ, rất đẹp! Rất hợp với em!”
Có một số người không thể đàn áp được thứ trang sức quý giá hoa lệ này, nhưng Triệu An An lại có dung mạo và khí chất mạnh mẽ, không phải cái loại yếu đuối của con gái rượu, cho nên có thể áp chế được dây chuyền kim cương xa hoa này.
Triệu An An đeo dây chuyền, vui vẻ đứng trước gương ngắm qua ngía lại, xem hơn nửa ngày mới nhớ tới việc cô còn chưa có tắm suối nước nóng.
Cô kêu Mộc Thanh tháo dây chuyền, sau đó đặt bảo bối vào trong hộp nhỏ, nghĩ nghĩ rồi tháo nhẫn kim cương đặt chung với dây chuyền.
Nước trong suối nước nóng có lưu huỳnh, rất dễ ăn mòn kim loại, Triệu An An không muốn bảo bối bị nước nóng phá hư.
Ngâm nước nóng xong, Mộc Thanh ôm Triệu An An trở lại phòng ngủ.
Lúc đầu cô nghĩ, Mộc Thanh sẽ nhân cơ hội này để động tay động chân kiếm cho mình chút lợi ích, cô còn nghĩ hôm nay anh biểu hiện tốt như vậy, nếu anh muốn, vậy cô sẽ thoả mãn anh một lát.
Nhưng không ngờ, vậy mà Mộc Thanh chỉ ôm cô, thành thật mà ngủ, người ta không hề có tâm tư gì với cô!
Triệu An An bối rối, ngủ trong hoang mang.
Chờ đến khi cô ngủ, Mộc Thanh mới mở to mắt, anh nhìn thoáng qua hạ thân đang nhô cao, không khỏi cười khổ.
Triệu An An nghĩ anh không động tâm ư, sao lại có thể!
Mỹ nhân trong иgự¢, nếu anh không có chút phản ứng nào, vậy vẫn còn là đàn ông sao?
Anh không chạm vào cô, là bởi vì gần đây đã tiêm thuốc kích thích rụng trứng cho cô, còn lấy mẫu trứng của cô hai lần, trong khoảng thời gian ngắn, thân thể của cô không thích hợp để làm cái chuyện thân mật như thế, nếu không cô sẽ rất đau.
Chờ đến khi lấy xong mẫu trứng, lại dưỡng thân thể cho cô thật khoẻ, rồi làm cô cũng không muộn.
Một đêm không mộng, sáng sớm hôm sau, trong biệt thự phảng phất mùi hoa hồng tươi mát, những chú chim đang vui mừng ríu rít trong sân, bướm và ong mật nhẹ nhàng bay lượn, giống như cảnh đẹp mùa hè.
Triệu An An tỉnh lại giữa cái ôm ấm áp của Mộc Thanh, cô nhanh chân chạy đến cửa sổ, nhìn thấy cảnh đẹp bên ngoài, cảm thấy thời khắc đẹp nhất cuộc đời cũng chỉ như thế này mà thôi.
Cô rất hy vọng, những ngày sau này đều như vậy, chìm vào giấc ngủ trong lòng Mộc Thanh, cũng tỉnh lại ở trong lòng anh, vượt qua cả đời ở một nơi xinh đẹp thế này.
Mộc Thanh nằm nghiêng trên giường, nhìn thấy cô gái mặc áo sơ mi của anh, bên dưới mặc một cái ҨЦầЛ ŁóŤ nhỏ, chân trần đứng ở cửa sổ sát đất, trong lòng hy vọng xa vời, sau này có thể trải qua những ngày tốt đẹp như vậy cùng với Triệu An An.
Anh biết, nó thật sự chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.
Triệu An An không chịu kết hôn với anh, thậm chí còn ghét bỏ khi làm chuyện thân mật với anh, cô luôn muốn bảo trì khoảng cách với anh, rồi lại không muốn rời khỏi anh, cho nên cứ bị vây trong nhà giam của riêng cô, không ra được.
Anh không thể nào ngủ với cô vào mỗi tối, hôm qua chỉ là ngoại lệ.
Chắc chắn tối nay cô sẽ trở lại Triệu gia, ngày mai anh tỉnh lại, sẽ không còn nhìn thấy cô gái đang xem phong cảnh bên ngoài cửa sổ nữa.
Mộc Thanh không muốn quấy rầy Triệu An An, anh mở điện thoại, lên mạng xem tin tức mới nhất.
Vừa mới vào mạng, đã bị tiêu đề làm cho dở khóc dở cười.
Bởi vì tin tức đứng đầu chính là màn cầu hôn hôm qua của anh!
Tiêu đề là: Cầu hôn lãng mạn với hoa hồng trong mưa, năng lực ngược cẩu bất ngờ!
Bấm vào, trong bài toàn là ảnh chụp của anh và Triệu An An, bạn bè trên mạng còn cung cấp cả video 360 độ, thậm chí còn có người ở hiện trường nhìn thấy, hơn nữa là, đã có người điều tra được thân phận của anh: Viện trưởng bệnh viện Mộc thị, bác sĩ nam trẻ tuổi ưu tú nhất A thị.
Còn nữa, những giải thưởng mà anh từng đạt được cũng bị phô bày, anh bị mọi người trên mạng gọi là: Thiên tài cấp cao với giá trị nhan sắc bùng nổ trong giới Y học!
Bởi vì thân phận của anh không cần giấu giếm, rất rõ ràng, Mộc gia cũng là gia tộc lâu đời ở A thị, muốn điều tra cũng không khó.
Anh em chú bác của Mộc Thanh và Mộc Vấn Sinh đều bị đào bới, bởi vì danh hiệu “thần y” của Mộc Vấn Sinh đã được truyền đi từ rất lâu, y thuật của Mộc gia cũng đã cứu được tính mạng của rất nhiều người, làm cho bình luận trên mạng đều nghiêng về mặt tốt.
Danh tiếng của bệnh viện Mộc thi chưa từng lớn mạnh như hôm nay!
Nhưng mà Mộc Thanh không cảm thấy vui vẻ chút nào, sau lưng anh không ngừng đổ mồ hôi lạnh!
May mà hôm qua Triệu An An đã hứa sẽ suy nghĩ về lời cầu hôn của anh, nếu như cự tuyệt, ngay cả mặt mũi của Mộc Vấn Sinh cũng mất theo anh, bệnh viện Mộc thị cũng bị ảnh hưởng!
Cả đời Mộc Vấn Sinh rất coi trọng mặt mũi, ông có y thuật rất cao, được người đời kính ngưỡng, lại có danh tiếng rất lớn ở trước mặt người có chức có quyền, nếu bởi vì màn cầu hôn của cháu trai mà đánh mất thể diện, chắc chắn sau này ông sẽ đánh ૮ɦếƭ Mộc Thanh!
Đây là kết quả mà Mộc Thanh không ngờ.
May mà thân phận của Triệu An An đã được Cảnh Dật Thần giữ bí mật từ lâu, rất nhiều dấu vết trong cuộc sống của cô đã được Cảnh Dật Thần xử lý. Mọi người chỉ điều tra được việc cô từng là giáo viên X đại, bây giờ là hiệu trưởng X đại, những thứ khác lại tra không ra.
Nếu không thì bà cụ Triệu và Triệu Chiêu cũng phải lên mặt báo!
Bây giờ năng lực của mọi người cũng mạnh quá rồi đó, cầu hôn một cái mà cũng bị điều tra ra!
Mộc Thanh quên mất, màn cầu hôn của anh, đúng là trăm năm khó gặp!
Nhóm chó độc thân đều tỏ vẻ đau lòng không dậy nổi! Rất nhiều người nhắn nhủ trên mạng: Tôi cũng phải đến X đại học tập, đi tìm kiếm cánh hoa hồng tượng trưng cho tình yêu!
Cả đám con gái hâm mộ ghen tị hận, oán giận bạn trai hoặc là chồng mình: “Sao màn cầu hôn của tôi chỉ có mấy bông hoa hồng! Nhìn người ta cầu hôn kìa, sáu cái trực thăng không ngừng rải hoa, còn là hoa hồng tươi mới nhất, đắt nhất được vận chuyển từ Pháp!”
“Đúng là nhà giàu mà, bây giờ mở bệnh viện cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao? Tôi không cần học văn học gì nữa, nhanh chân đổi sang học Y thôi!”
“Cái này tốt nè, hiệu trưởng đẹp nhất là hoa đã có chủ, vài con sâu nhỏ như chúng ta hoàn toàn không có đất diễn!”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tin tức còn chưa có xem xong, di động bên cạnh Mộc Thanh lại kêu như đòi mạng.
Màn hình hiện lên hai chữ “Ông nội”, làm cho gương mặt Mộc Thanh lập tức nhăn thành một nhúm, sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh!
Thật sự là sợ cái gì thì cái đó đến, ông nội biết tin nhanh như vậy hả?! Chẳng phải ông không quan tâm đến tin tức tám nhảm và vân vân hay sao?
Nhưng mà cho dù sợ đến thế nào thì Mộc Thanh vẫn phải kiên trì nhận điện thoại, nếu không anh sẽ ૮ɦếƭ thảm hại hơn!
Điện thoại vừa mới thông suốt, bên kia liền truyền đến tiếng gầm gừ tức giận của ông: “Thằng nhóc thối tha kia, mày xem mày đã làm ra chuyện tốt gì rồi! Ông đây đã nhiều tuổi như vậy rồi mà mày còn lôi ông lên tiêu đề bài báo! Không có việc gì, ăn no rửng mỡ lại đi cầu hôn cái rắm gì đó, làm viện trưởng trong yên bình thì mày sẽ ૮ɦếƭ hả? Sẽ ૮ɦếƭ hả?!”
Ông nội cực kỳ khoẻ mạnh, trong điện thoại truyền đến âm thanh với âm lượng cao làm lỗ tai Mộc Thanh vang lên từng tiếng ầm ầm.
Ngay cả Triệu An An đứng bên cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài cũng nghe rõ lời ông, cô lập tức bày ra dáng vẻ trêu tức chờ xem kịch vui.
Lúc này Mộc Thanh đâu rãnh để lo lắng cho Triệu An An, ông nội tức giận cũng không phải là nói giỡn, chọc giận ông, chắc chắn ông sẽ tìm đến nhà, cởi giày đánh anh!
“Ách... Ông nội, ông đừng có gấp, ông xem đó, chẳng phải đây là chuyện tốt hay sao, danh tiếng của bệnh viện chúng ta cũng tăng lên không ít, tiết kiệm được rất nhiều chi phí quảng bá, con...”
“Thúi lắm! Bệnh viện Mộc gia của chúng ta còn cần quảng bá hay sao?! Mày cũng dám nói chuyện tiền bạc với ông? Sáu trực thăng rải hoa hồng, nghe nói là hoa hồng chuyển từ Pháp về, mày nói cho ông biết, nó tốn bao nhiêu tiền hả?! Số tiền đó có thể mua được bao nhiêu dược liệu quý hiếm? Có thể mua được bao nhiêu trang thiết bị tiên tiến?!”
“Ông nội, này... Không thể so sánh như vậy được, cầu hôn cần phải long trọng một chút, nó với chuyện mua thuốc và tài nguyên là hai chuyện khác nhau...”
“Phi! Mày đừng nói bậy, mày khi dễ ông hồ đồ à? Chẳng phải mày cầu hôn thì chỉ cần đi mua một bó hoa hồng là được sao? Còn dám đến Cảnh gia mượn trực thăng để làm như vậy, đây là mày muốn Gi*t ông đúng không! Bây giờ năng lực của mày không nhỏ, có phải tiền trong bệnh viện đều bị mày xài hết rồi không?!”
“Sao có thể, ông nội, tiền hoa đều là tiền của con, con không có ᴆụng vào tiền trong bệnh viện!” Tội danh này quá lớn, anh gánh không nổi, Mộc Thanh lập tức đảm bảo.
“Tiền của mày cũng là tiền của bệnh viện! Sau này không có sự đồng ý của ông, không thể tiêu xài tiền phung phí nữa, ông kêu ông Cảnh khoá hết tài sản của mày! Hôm nay nếu không phải ổng chê cười ông lên đầu bài báo, ông còn chẳng hay biết gì đâu! Thật là tức ૮ɦếƭ ông, điểm tâm cũng không muốn ăn, đều bị mày chọc tức đến no rồi!”
Thì ra là Cảnh Thiên Viễn nói cho Mộc Vấn Sinh biết! Hèn gì ông nội lại phản ứng mạnh như vậy!
Mộc Thanh vò đầu, anh lại quên mất Cảnh Thiên Viễn!
Cảnh Thiên Viễn không giống với Mộc Vấn Sinh, Mộc Vấn Sinh hết lòng nghiên cứu y thuật, rất ít khi lên mạng xem tin tức này nọ, nhưng Cảnh Thiên Viễn lại là người tung hoành trên thương trường hơn nửa đời người, ông luôn chú ý đến tin tức xã hội và cả thế giới, mỗi ngày có thể không ăn cơm nhưng mà phải xem tin tức.
Ông nhìn thấy bài báo về việc anh cầu hôn Triệu An An, chắc chắn sẽ cười điên cuồng rồi chế nhạo Mộc Vấn Sinh!
Tư tưởng của Mộc Vấn Sinh vẫn là tư tưởng truyền thống của thế hệ đi trước, ông sống cả đời cần kiệm, chưa từng tiêu xài phung phí, ông đem tất cả tài sản đầu tư xây dựng bệnh viện và sở nghiên cứu Mộc thị.
Nhìn thấy anh phá sản như vậy, chắc chắn trong lòng ông đang rỉ máu!
May mà lúc này không có ông ở bên cạnh, nếu ông ở kế bên, chắc chắn mặt mũi của anh sẽ bị ông đánh cho bầm dập.
Mộc Thanh ngại ngùng không nói lời nào, cơn giận của Mộc Vấn Sinh lại không hề giảm bớt, vẫn rống giận như trước: “Mày nhanh cút đến bệnh viện cho ông, bây giờ ở đó toàn là phóng viên, nếu xử lý không tốt, làm xấu mặt Mộc gia, đêm nay mày phải đến phần mộ tổ tiên để quỳ sầu riêng!”
Cái gì?!
Bệnh viện bị phóng viên bao vây?
Mộc Thanh đang suy nghĩ không ngừng, đợi đến khi Mộc Vấn Sinh tức giận cúp điện thoại, gương mặt anh tuấn của anh đã trở thành mặt khổ qua.
Chuyện này... Hình như quậy hơn lớn rồi!
Triệu An An vẫn luôn xem náo nhiệt giống như mình không phải là người trong cuộc, cô vui vẻ đi đến bên giường, ôm cổ Mộc Thanh, nháy mắt nói: “Ai ôi, hôm nay đừng đến bệnh viện, ở đây với em, em khiêu vũ thoát y cho anh xem nhe! Để phóng viên chờ đi, anh càng không xuất hiện, danh tiếng sẽ càng lớn, chuyện tốt đó! Nói không chừng ngày mai sẽ có đạo diễn nổi tiếng đến mời anh đóng phim!”
Mộc Thanh tức giận vỗ lên cặp ௱ôЛƓ co dãn của cô, xúc cảm thoải mái làm anh luyến tiếc rời đi, lại vỗ thêm một cái.
“Em cứ quậy đi! Anh làm vậy là vì ai? Bây giờ bị ông nội mắng, em chẳng những không an ủi anh mà còn nghĩ ra ý tưởng tệ hại, em muốn hại ૮ɦếƭ anh hả!”
Thật ra anh muốn xem Triệu An An nhảy thoát y, nhưng chắc chắn là cô thấy anh phải đi, cho nên mới có thể cố ý nói như vậy để kích thích anh, cô mà khiêu vũ cái gì chứ!
“Ai ôi, mị lực của em kém đến như vậy hả? Nhảy thoát y rồi mà cũng không có ai thèm xem? Hình như hôm qua có người còn gióng trống khua chiêng để cầu hôn em, kết quả hôm nay liền trở mặt, may mà em không có đồng ý, nếu đồng ý thì lỗ rồi!”
Mộc Thanh cúi đầu cắn đoá hoa trước иgự¢ cô, nghe thấy tiếng kêu đau của cô thì mới ngẩng đầu huy Hi*p: “Nếu em không buông tay, anh sẽ ૮ởเ φµầɳ áo của em, đến lúc đó em đừng mắng anh cầm thú, anh đã không chạm vào em nửa năm rồi, lập tức bùng nổ cũng không phải là đùa giỡn, em muốn thử không? Hả?”
Triệu An An sợ đến mức vội vàng tránh khỏi người anh: “Đi đi đi, nhanh cút đi!”
иgự¢ cô bị Mộc Thanh cắn đau, tức giận mắng anh: “Anh là chó hả? Cắn em mấy lần, đau quá!”
“Không sao, em có thể cắn lại!”
“Xời! Anh có gì tốt mà cắn!”
Mộc Thanh cười lắc đầu: “Được rồi không giỡn với em nữa, bây giờ anh phải đến bệnh viện, em nhớ phải ăn sáng, có lẽ dì Đậu đã làm xong rồi. Cơm nước xong thì lái chiếc xe mà hôm qua anh tặng cho em để mà đến trường, có chuyện gì thì gọi cho anh.”
“Anh không ăn cơm hả?”
“Không kịp rồi, anh đến bệnh viện trước.”
Mộc Thanh nói xong, nhanh chóng mặt quần áo, rửa mặt rồi ra khỏi cửa.
Triệu An An đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn thấy Mộc Thanh đi ra, ngồi vào chiếc xe Audi màu đen, sau đó dần biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Chiếc xe Audi đó, là xe của Mộc Thanh trước kia, đã lâu rồi cô chưa thấy nó, thì ra anh để nó ở đây.
Chẳng lẽ anh thường tới đây sao?
Hay là nói, anh chuẩn bị sau này... Dẫn cô tới đây ở?