Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 493

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Mộc Thanh ra vẻ công tử cà chớn, nhíu mày nói: “Anh chính là viện trưởng, là lão đại của bệnh viện! Anh bận yêu không hoàn thành công tác, không đảm nhiệm đúng chức vụ, ai có thể quản anh?”
Triệu An An lập tức 乃úng gương mặt dày của anh: “Anh làm viện trưởng nhưng không hề tận chức, ông nội nói đổi người liền đổi người, anh không lo làm đi, nói không chừng sau này lại bị mất chức!”
“Không thể nào! Anh hiểu rõ ông nội nhất, bệnh viện Mộc thị là của anh, em không cần lo. Bây giờ anh sẽ sửa tư liệu dùm em, tuy chỉ số thông minh của anh không bằng Cảnh thiếu, nhưng mà chèn ép em thì dư dả!”
Có thể ở chung với Mộc Thanh, Triệu An An rất thoả mãn, tuy cô không đồng ý với câu nói chỉ số thông minh của anh dư dả để chèn ép cô, nhưng vẫn vui vẻ đưa tư liệu cho anh, để anh xem dùm, rồi cùng nhau xử lý.
So với việc lúc trước phải lén lút gặp gỡ Mộc Thanh, còn sợ bị bà ngoại mắng, thì việc bây giờ có thể gặp Mộc Thanh thường xuyên, đúng là rất hạnh phúc.
Lúc đầu Mộc Thanh không muốn ở cùng Triệu An An cả ngày, anh chỉ muốn nhìn cô một cái rồi đó.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy liền không muốn đi nữa.
Trịnh Kinh ở bên ngoài chờ đợi nhưng vẫn không thấy Mộc Thanh đi ra, anh liền biết Mộc Thanh sẽ không ra nữa.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra, hôm nay anh không cần phải lên sân khấu, có thể về nhà chơi với Trịnh Luân.
Lần trước chuyện Dương Mộc Yên hạ độc Mộc Thanh, cho dù anh có điều tra thế nào thì cũng không điều tra ra được điều gì kỳ lạ, điều này làm anh rất cảnh giác.
Anh chính là cảnh sát ưu tú nhất, năng lực phá án số một, rất ít vụ án mà anh không phá được.
Cho tới nay, chỉ có một vụ án mà anh không tìm được chứng cứ -- Chính là vụ án của Trầm Lăng Băng.
Mà người đứng sau màn, chính là Dương Mộc Yên!
Lúc ấy ả sử dụng thủ đoạn cao siêu, gán hoạ cho Cảnh Dật Nhiên, cho nên Cảnh gia mới đứng nơi đầu sóng ngọn gió.
Thậm chí Cảnh Dật Thần không thể không mời phóng viên, làm sáng tỏ việc Cảnh Dật Nhiên không có Gi*t người.
Dương Mộc Yên tham gia hai vụ án, Trịnh Kinh đều không phá được, điều này chứng minh, chỉ số thông minh và thủ đoạn của Dương Mộc Yên, vượt xa anh.
Từ nhỏ Dương Mộc Yên đã được gọi là “thần đồng”, đây cũng không phải hư danh.
Từ nhỏ, ả nhìn thấy thứ gì liền không quên được, học cái gì cũng rất nhanh, cho nên Dương gia phải thường xuyên thay đổi giáo viên hai tháng một lần, còn nữa, những giáo viên đã dạy Dương Mộc Yên, không ai không khen ngợi ả.
Danh hiệu thần đồng của ả cũng được lan truyền như thế.
Sau khi Dương Mộc Yên lớn lên, danh hiệu xấu xí mới dần dần áp chế danh hiệu thần đồng, dung nhan thiếu hụt, làm tài hoa và chỉ số thông minh của ả bị mọi người xem nhẹ.
Mà hiện tại, Trịnh Kinh chân chính cảm nhận được thực lực của Dương Mộc Yên!
Ả có thể đối đầu với Cảnh Dật Thần lâu vậy mà không ૮ɦếƭ, đủ để chứng minh ả có năng lực bảo vệ mình.
Cũng nói lên rằng, nếu Dương Mộc Yên muốn Gi*t người, vậy rất dễ dàng.
Cũng may Trịnh Luân không phải mục tiêu của Dương Mộc Yên, người nguy hiểm nhất là Triệu An An, hoặc cũng có thể là Thượng Quan Ngưng.
Trịnh Luân không có tác dụng quá lớn đối với Dương Mộc Yên, thậm chí hai người còn chưa từng gặp mặt, cho nên không có thù hận gì.
Gi*t Trịnh Luân, đối với Dương Mộc Yên mà nói, giá trị không cao, không lời.
Nếu không ả cũng không vạch trần chuyện Trịnh Luân bị hạ độc.
Trịnh Kinh suy nghĩ chuyện của Dương Mộc Yên cho đến khi về đến nhà, ở bên chỗ Triệu An An lại có tranh chấp.
Bởi vì, trùng hợp làm sao, khi Mộc Thanh vẫn còn ở trong văn phòng của Triệu An An, lại có giáo viên nam đến tặng hoa cho Triệu An An!
“An An, người bên cạnh em có phải là...”
Giáo viên nam nhìn thấy Mộc Thanh ở trong văn phòng của Triệu An An, lập tức nghi ngờ, cho nên liền lên tiếng hỏi.
Hắn theo đuổi Triệu An An hơn một tháng, nhưng vẫn không có tiến triển gì.
Hắn là điển hình của con cháu nhà giàu, tên là Văn Khang. Hắn đến X đại làm giáo viên, chính là chơi đùa mà thôi, dù sao thì công việc giáo viên đại học cũng rất thoải mái, địa vị xã hội cũng cao, tuy rằng tiền lương rất bình thường, nhưng trong nhà hắn không thiếu tiền, vả lại chỗ nào trong trường cũng có mỹ nữ, đúng là thiên đường của giáo viên nam!
Nhưng mà, từ sau khi Triệu An An đến X đại, Văn Khang liền thay đổi mục tiêu.
Hắn biết rõ, đúng là Triệu An An dựa vào quan hệ để làm hiệu trưởng, nhưng mà tuyệt đối không giống như lời đồn, dựa vào đàn ông, mà là dựa vào quan hệ trong nhà.
Nói cách khác, Triệu An An là con gái nhà giàu, còn là thiên kim tiểu thư thật sự, lời nói và hành động mà cô lơ đãng thể hiện ra ngoài, đều chứng minh, cô sống trong nhung lụa từ nhỏ đến lớn.
Những người khác nhìn thấy Lamborghini hơn bốn trăm vạn của anh thì đều than thở không thôi, sau đó sẽ đối xử với anh rất ân cần.
Chỉ có Triệu An An nhìn thấy mà không hề phản ứng -- Không phải cô không biết Lamborghini, mà là cô chướng mắt.
Bởi vì cô có Rolls-Royce Phantom hơn một ngàn vạn, còn không phải chỉ có một chiếc.
Triệu An An không giống những giáo viên hay làm ra vẻ trong trường, cũng không giống những học sinh ngây thơ.
Cô có mị lực của phụ nữ trưởng thành, còn có thanh xuân dào dạt của con gái mới lớn, hai loại khí chất hoà chung với nhau, không hề mâu thuẫn, ngược lại còn làm cho người ta cảm thấy rất muốn chinh phục.
Huống chi, giá trị nhan sắc của cô rất cao, là hoa hậu giảng đường của X đại.
Cô chưa bao giờ trang điểm, nhưng làn da lại đẹp giống như có thể chảy ra nước.
Cô cao một mét bảy, hai chân thon dài thẳng tắp, làm người xem chảy cả máu mũi.
Tính cách của cô cũng rất tốt, không kiêu căng ngang ngược như tiểu thư nhà giàu, cũng không có sự tự ti và nhát gan giống như phụ nữ bình thường.
Đôi khi cô cũng nóng nảy, nhưng Văn Khang thích như vậy.
Còn nữa, Triệu An An còn là hiệu trưởng, là danh hiệu khiến người khác tôn kính đến cỡ nào!
Chinh phục cô gái như vậy, sẽ làm cho đàn ông cảm thấy rất có thành tựu, nếu có thể lấy được cô, vậy sẽ rất hãnh diện trước tất cả giáo viên và học sinh!
Nhìn đi, hiệu trưởng cũng bị tôi bắt được! Không ai có thể ngăn cản được mị lực của tôi!
Văn Khanh tự nhận trong số những đối thủ cạnh tranh, hắn có điều kiện tốt nhất, việc bắt được Triệu An An chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!
Nhưng mà hôm nay, cái người ngồi bên cạnh Triệu An An này, sao lại làm hắn cảm thấy nguy cơ?
Không chỉ Văn Khang cảm thấy nguy cơ, mà Mộc Thanh cũng thế!
Anh còn chưa giải quyết xong Lý Phi Đao, vậy mà còn có thêm một người!
Còn làm trò tặng hoa trước mặt anh, đây là muốn chọc anh tức ૮ɦếƭ hay sao?
Mộc Thanh áp chế cơn tức, ngồi bên cạnh Triệu An An, thản nhiên nhìn Văn Khang, nói: “Tôi là vị hôn phu của An An, anh có chuyện gì sao?”
“Vị hôn phu?!”
Văn Khang vô cùng kinh ngạc, hắn chưa từng nghe nói Triệu An An có vị hôn phu!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Hắn còn cố ý hỏi qua Triệu An An, có bạn trai hay không, Triệu An An rõ ràng nói không có!
Người này lại còn tự phong là vị hôn phu?
Triệu An An cũng trừng lớn đôi mắt nghi ngờ lời Mộc Thanh nói: “Anh là vị hôn phu của ai? Em cũng không phải là vị hôn thê của anh!”
Mộc Thanh ánh mắt sắc bén nhìn cô một cái: “Em câm miệng, nói nữa thì anh đem em ném văng ra. Chúng ta đã đính hôn, em sẽ không quên đi?”
Triệu An An vừa định phủ nhận, nhưng là nhìn đến ánh mắt dọa người kia của Mộc Thanh, cô lại đem lời định nói nuốt xuống.
Vị hôn phu thì vị hôn phu đi, có thể làm để Mộc Thanh đem cái người này đuổi đi cũng được, miễn cho cái tên gia hỏa này hai ba ngày liền chạy vào văn phòng cô. Trang điểm như vậy. Mặc áo màu đỏ, quả thực cũng chỉ cùng một đức hạnh với Cảnh Dật Nhiên!
Văn Khang cũng không ngốc, hắn đem hành động của hai người vừa rồi đều để ở trong mắt, biết bọn họ khẳng định rất quen thuộc.
Ngày thường ở trong trường học, Triệu An An là lớn nhất, nào có ai dám tùy tiện quát mắng cô.
Chính là hiện tại người đàn ông bên cạnh cô lại không chút khách khí kêu cô câm miệng. Mà Triệu An An thế nhưng cũng ngoan ngoãn câm miệng!
Việc này căn bản không phải là phong cách của cô!
Phong cách của cô rất đặc biệt, thấy ai không vừa mắt thì liền đem người đó trừng trị, tính khí rất mạnh mẽ ngang ngược! Từ khi nào lại biến thành con mèo con, nghe lời như vậy?
Mặt Văn Khang ngay tức khắc âm trầm xuống.
Quan hê của Triệu An An và người đàn ông này rõ ràng không bình thương, cho dù không phải là vị hôn phu, thì khẳng định quan hệ cũng là bạn bè thân thiết, thậm chí có thể là bạn trai cô.
Cũng không biết cậu rốt cuộc là thân phận gì, thế nhưng có thể đả động Triệu An An.
Văn Khang nhìn áo sơ mi thủ công kẻ màu xanh nhạt mà Mộc Thanh mặc trên người, nhìn cậu không có thua kém khuôn mặt anh tuấn của hắn, không khỏi nổi lên sự hiếu thắng.
“Anh không phải là vị hôn phu của An An đi? Tôi tên là Văn Khang, là người của Văn gia. Anh tên là gì? Xuất thân từ gia tộc nào? Gia tộc tài sản nhiều hay ít? Công việc của anh là làm gì? Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi……”
Văn Khang nói còn chưa nói xong, đã bị Mộc Thanh trực tiếp đánh gãy.
“An An, văn phòng hiệu trưởng của trường em hiện tại không phải là điều tra hộ khẩu mới có thể vào sao? Lý Phi Đao làm việc như thế nào vậy, mười ba bọn họ mắt đều bị mù sao? Cho người này đi vào, đám người bọn họ chán sống sao?”
Lời nói cậu sắc bén, ngữ khí kiêu ngạo, một tư thế của một cậu ấm, so văn khang còn giống hơn, Triệu An An và Văn Khang đều sửng sốt lên.
Mộc Thanh lúc tuổi trẻ cũng là bừa bãi không muốn, sau đó lại làm viện trưởng bệnh viện Mộc thị, lại đã trải qua sự thất bại tình cảm với Triệu An An, bị Mộc Vấn Sinh đè nặng liều mạng nghiên cứu y thuật, tính cách lúc này mới thu liễm rất nhiều.
Hiện tại có người khiêu khích tới cửa, hắn há có dễ dàng buông tha đạo lý!
So gia thế? So công việc? So năng lực?
Hắn trừ bỏ không thể so với Cảnh Dật Thần ra, thì thật đúng là không sợ so với bất luận kẻ nào!
Mộc gia là con cháu của một danh gia vọng tộc được xếp trong top 10 giàu nhất thành phố A, tuy rằng tài sản không quá nhiều, nhưng danh vọng, tuyệt đối có thể đứng thứ ba!
Không gặp qua Văn Khanh bao giờ, khẳng định không phải là người thừa kế của danh gia vọng tộc gì, hơn nữa xếp hạng top 10 gia tộc cũng không có họ Văn!
Văn khang hiện tại cũng chỉ là một thầy giáo ở trong trường học mà thôi, còn cậu đã sớm đã có y thuật cao siêu rôi lên làm viện trưởng, hơn nữa ở quốc tế lấy rất nhiều giải thưởng y học, trừ Nobel ra, anh đã lấy hết.
Văn Khang có thể được coi là một giáo viên không tồi, chưa kể khẳng định có lấy từ phía quan hệ chứ không phaei bafng lực học.
So sánh với anh? Một giây thì sẽ bẹp dí!
Trong mắt Mộc Thanh hiện lên một tia khinh thường.
Cư nhiên dám kiêu ngạo nói với cậu như vậy, thật là thèm đòn!
Lại còn kiêu ngạo, cậu cũng sẽ kiêu ngạo, hơn nữa còn kiêu ngạo hơn so với hắn!
Mấy năm nay hắn nhưng bị Cảnh Dật Thần áp bức, ở trước mặt anh ta thì cậu căn bản không kiêu ngạo nổi, hiện tại Cảnh Dật Thần tự bắt mạch được, thì cậu liền càng bội phục.
Nhưng trừ Cảnh Dật Thần, nào có người nào có tư cách đè nặng cậu?
Còn không biết chính mình mấy cân mấy lạng tới theo đuổi Triệu An An, hắn không họ độc cái tên Văn Khang này là đã rất nhân từ!
Triệu An An đương nhiên là gặp qua nhiều người có bộ dạng cuồng vọng như hắn, cô chỉ là không nghĩ tới Mộc Thanh còn cuồng vọng hơn.
Thật là, nhìn thấy hắn kiêu ngạo cuồng vọng như vậy, sao cô lại cảm thấy tâm động?
Triệu An An ban đầu thích Mộc Thanh, chính là bởi vì hắn quá kiêu ngạo và cuồng!
Cuồng không đã đành, nhưng còn cố tình cuồng ngạo, cho nên đã đả động đến tâm hồn thiếu nữ của Triệu An An.
Triệu An An trên mặt cười hì hì, mặt của Văn Khang cũng đã đen giống như đáy nồi.
Bất quá, Văn Khang tuy rằng rất tức giận, nhưng hắn hiện giờ cũng mới có ba mươi tuổi, không phải là một người vì tình yêu mà xúc động.
Triệu An An khẳng định gia thế hiển hách, người đàn ông này có thể ở bên cạnh thân cận với cô thì gia thế cậu ta khẳng định cũng không đến nỗi nào đi.
Hắn không cần phải xung đột chính diện với Mộc Thanh.
Hắn là người thừa kế mà gia tộc tỉ mỉ bồi dưỡng, tuy rằng cuồng vọng, nhưng là làm việc biết nặng biết nhẹ, sẽ không dễ dàng trêu chọc một kẻ địch mà mình không biết rõ.
Muốn điều tra rõ thân phận Mộc Thanh có rất nhiều cách, hắn không cần áp dụng cách kịch liệt nhất.
Văn Khang ngăn chặn sự tức giận, vẫn duy trì phong độ như cũ đi đến trước mặt Triệu An An, đem một bó hoa hồng đỏ tươi đặt lên bàn làm việc của cô: “An An, tặng cho em.”
Hắn nói xong, liền trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Mộc Thanh đứng dậy đem cửa văn phòng đóng vào. Rồi sau đó cầm lấy bó hoa hồng, vẻ mặt ghét bỏ ném vào thùng rác.
“Còn không biết lượng sức mà đấu với anh! Còn không biết xấu hổ mà tặng hoa hồng cho em, hừ! Triệu An An, về sau không được cho loại người như thế này đi vào văn phòng, có nghe hay không!”
Cậu ghen tị!
Triệu An An cười giống như hồ ly, đôi mắt cong cong: “Ai nha, chân là chân của người ta, sao em có thể quản? Em còn nghĩ không để anh tới cơ, nhưng anh vẫn chạy vào đấy thây?"
“Sao có thể coi anh giống như những người khác được! Anh đương nhiên không sao, người khác thì không được! Vệ sĩ bên ngoài làm ăn kiểu gì không biết? Đứng ở đó cho đẹp sao?"
Mộc Thanh không vui, Triệu An An tựa như một chút cũng không để bụng việc đàn ông khác tiến vào.
“Văn Khang chính là cháu của cục phó cục giáo dục, chú thì là viện trưởng toàn án trung cấp nhân dân. Ai da, em chỉ là một hiệu trưởng nhỏ bé. Đắc tội không nổi a!"
Mộc Thanh đi qua đi, ngồi ở ghế làm việc, sau đó lại đem Triệu An An ôm ngồi ở trên đùi chính mình, oán hận nói: "Em đừng giả vờ, rõ ràng có thể ngăn hắn lại, vậy mà không ngăn, hôm nay là cố ý làm anh không dễ chịu đúng không? Em đây là muốn báo thù? Được, báo đi, anh đều tiếp nhận được! Phía dưới còn có người tới đưa hoa hay không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc