Với tình yêu ở trước mặt, vừa nhẫn nại vừa nhân nhượng cũng không nên.
Có đôi khi bá đạo cường thế cũng là tất yếu, đặc biệt là đối với đàn ông mà nói, không thể quá mức ôn nhu, nếu không thì sẽ mất đi thứ thuộc về mình.
Phụ nữ đều có mặt trẻ con, đều cần một người đàn ông cường thế tới chinh phục.
Mộc Thanh không đủ cường thế, hoặc là nói, cậu luôn luyến tiếc, không nỡ cường thế đối với Triệu An An.
Đồng thời bức bách Mộc Thanh và Triệu An An, có lẽ sẽ thấy hiệu quả nhanh một chút.
Dù sao, Cảnh Dật Thần từ trong lòng cảm thấy, có Lý Phi Đao theo đuổi Triệu An An, cũng không phải là một chuyện xấu.
Dù sao Triệu An An gả cho ai, đối với Cảnh Dật Thần mà nói đều không sao cả.
Chỉ cần cô chịu kết hôn, nửa đời sau có chỗ nương tưa, để cho Triệu Chiêu và Triệu lão phu nhân yên tâm là được.
“Nếu cậu có bản lĩnh thì đi bắt lấy An An đi, không bản lĩnh thì chờ Lý Phi Đao lấyất An An, cùng tôi nói ở nơi này cũng vô dụng!”
Cảnh Dật Thần không chút khách khí nói: “Cậu đừng động vào Lý Phi Đao, hắn ta là đi bảo vệ An An, nếu người của Dương Mộc Yên tới, thì cũng chỉ có hắn mới có thể bảo vệ được an toàn của An An một cách chu toàn. Vạn nhất An An có cái gì sơ xuất, thì cậu đi theo mẹ vào bà ngoại giải thích là được."
Mộc Thanh vẻ mặt đau khổ rời đi.
Tâm tình cậu rất không xong, gọi Trịnh Kinh ra uống rượu giải sầu.
“Cảnh thiếu cũng quá không phúc hậu, biết rõ tên hỗn đản Lý Phi Đao kia thích An An, còn đem hắn phái đến bên người An An, có câu nói là "gần quan được ban lộc". hắn cả ngày đều được ở bên cạnh An An, sao tôi có thể yên tâm!”
Trịnh Kinh hỏi một câu giống với Cảnh Dật Thần y như đúc nói: "Cậu không có tin tưởng với bản thân sao?"
Mộc Thanh bị hắn hỏi nói không nên lời, một hồi lâu mới nghĩ đến một cái so sánh thỏa đáng.
“Nếu có người đàn ông vẫn luôn dây dưa với Trịnh Luân, một hai phải cưới cô aay, cậu có cảm giác gì?”
Trịnh Kinh nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng hiểu rõ cảm thụ của Mộc Thanh: “Ách…… Sẽ đem cái tên tiểu tử thúi kia đè bẹp thành!”
Nhưng là về minh bạch, hắn vẫn là làm theo cách làm của Cảnh Dật Thần.
“Tôi cảm thấy Cảnh thiếu làm như vậy là đúng! Có người cạnh tranh thì cậu mới có thể hiểu rõ chính mình rốt cuộc nên làm như thế nào, bằng không cậu vẫn tổng cảm thấy An An là của cậu, cho dù không cùng cậu kết hôn thì cũng là người của cậu, chạy đến chân trời góc biển vẫn là người của cậu.”
Mộc Thanh trực tiếp cho Trịnh Kinh một quyền: "cậu có còn là anh em tốt của tôi không!”
“Tôi coi cậu là anh em tốt thì mới nói những lời này. Lý Phi Đao cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội, xem hắn theo đuổi Triệu An An tích cực đến cỡ nào, rất nỗ lực! Một chút cũng không sợ khó khăn, một lòng đều muốn cưới cô ấy về nhà! Hơn nữa An An trước kia cũng ở cùng hắn nửa năm, hai người quR thật cũng quá quen thuộc, Lý Phi Đao cũng không có khuyết điểum gì đặc biệt nghiêm trọng, tuy rằng bộ dáng lớn lên không đẹp trai như cậu, nhưng cậu vẫn không biết xấu hổ a!”
Mộc Thanh uống một ngụm rượu “Phốc” lập tức phun ra, hắn đột nhiên ho khan hai tiếng, sau đó vỗ vai Trịnh Kinh nói: “Huynh đệ, cậu nói quá đúng, hắn thật sự là không biết xấu hổ! Da mặt quá dày!”
“Người làm chuyện gì nhi liền sợ không biết xấu hổ, một khi không biết xấu hổ, làm cái gì đều có thể thành công! Truy nữ nhân càng là như thế! Ngươi a, vẫn là nắm chặt đem An An cấp cưới trở về đi! Thời gian tôi ở trong trường học so với cậu nhiều hơn, nghe nói có vài giáo viên nam đều ở theo đuổi cô ấy, mỗi ngày đều đưa hoa với vé xem phim điện ảnh, cậu nên có chút cảm giác nguy cơ đi!”
“Cái gì?!” Mộc Thanh ngay tức khắc nổi giận: “Chuyện quan trọng nhue vậy,, sao cậu lại không nói cho tôi!"
“Ngươi đừng vội, An An này không phải cũng chưa biết, nếu cô ấy có ý định gì, tôi đã xớm nói cho cậu biết!"
“Vậy cũng không được! Về sau lại có đàn ông tới gần An An, cậu nhất định phải nói cho tôi mới được, miễn cho có người nào đó không có mắt mà động tay động chân với cô ấy!”
“Được được được, về sau tôi đều nói cho cậu là được! Bất quá cái tên Lý Phi Đao kia tôi cũng sẽ không giúp cậu chống đỡ, tên kia sức chiến đấu quá cường hãn, tôi căn bản là không phải đối thủ của hắn, hắn chính là một người như máy móc, lực lớn vô cùng, chính cậu đi đối phó đi!”
Nói đến Lý Phi Đao, Mộc Thanh lại tức buồn lên.
Cảnh Dật Thần không cho hắn động vào Lý Phi Đao, Lý Phi Đao lại vẫn luôn là người ở bên bảo vệ an toàn của Triệu An An, phòng ngừa Dương Mộc Yên phái người đến hạ thủ với Triệu An An.
Hôm nay xem như lăn lộn, ngày mai phải đi đến trường học một lần nữa, đem châm trong thân thể Lý Phi Đao lấy ra.
Cảnh Dật Thần là dùng mưu tới tra tấn hắn!
Cái mưu này cậu vốn không thể phá giải, so sánh với tình yêu, thì an toàn của Triệu An An càng quan trọng hơn, Lý Phi Đao ở bên người cô, quả thật sẽ làm cho sự an toàn của co tăng cao.
“Còn có a, chị dâu nói đem kế hoạch trước tiên, mấy ngày nay tôi mỗi ngày sẽ đến chỗ An An báo danh, về sau nó chính là chiêu lớn, cậu đừng làm lộ hết!"
Mộc Thanh cảm thấy Thượng Quan Ngưng an bài “Chiêu lớn” đối với Triệu An An không nhất định là tốt, cậu cũng không có quá để ở trong lòng.
Caqju hiện tại tương đối đau đầu việc làm như thế nào để giải quyết biệc của Lý Phi Đao.
“Yên tâm đi, nếu có thể thành công, tôi khẳng định sẽ không làm lộ ra, cưới An An là tâm nguyện lớn cho đến nay của tớ, chẳng qua làm cậu vất vả thôi!”
“Thích, hai,anh em chúng ta còn để ý gì đến việc có vất vả hay không! Nào, cụng ly!"
Hai anh em uống say khướt, rồi tới sau nửa đêm mới tan, từng người về nhà.
Mộc Thanh đến chung cư, liền nhìn thấy trên bàn phòng khách có một phong thư.
Vừa thấy đến cái loại phong thư hồng nhạt quen thuộc này, Mộc Thanh đang say rượu ngay tức khắc liền tỉnh lại bảy phần.
Lại là Dương Mộc Yên!
Hai tháng tới, cô ta đã gửi cho hắn ít nhất có hơn mười phong thư! Tin tất cả đều là có chút ái muội không thể nói roc, thực dễ dàng khiến cho người ta hiểu lầm.
Cảnh Dật Thần đã nói, Dương Mộc Yên hiện tại cũng không ở thành phố A, Cảnh gia và Quý gia liên hợp lại ở thành phố A lật tung thành phố A, cũng không tìm được bóng dáng của cô ta.
Cô ta bị Quý Bác đá chặt đứt xương sườn, dưỡng thương hai tháng chắc cũng đã sớm khỏe.
Hiện tại còn không chịu lộ diện, khẳng định là đang âm mưu gì lớn hơn.
Hơn nữa, cách một đoạn thời gian, người của Quý đều sẽ có người ૮ɦếƭ, việc này chứng minh Dương Mộc Yên vẫn luôn không có dừng hành động của mình.
Triệu An An hiện tại thật sự cũng không an toàn.
Mộc Thanh cẩn thận xem xong tin tức, tuy rằng mặt trên tất cả đều là chút buồn nôn nói, nhưng là hắn sợ phương diện này có cái tin tức gì quan trọng, cho nên đọc rất nghiêm túc.
Sau khi xem xong, Mộc Thanh liền đem tin thiêu hủy.
Loại đồ vật này hắn không nên để lại, về sau nếu để Triệu An An thấy, khẳng định lại muốn chọc cô tức giận.
Ngày hôm sau, buổi sáng Mộc Thanh liền rời giường sau đó không có đi tới bệnh viện đi làm, mà là trực tiếp lái xe đi tới đại học X.
Hắn ở cửa địa học X có gặp Trịnh Kinh vừa lái xe tới.
Hai người ở bên ngoài, Mộc Thanh vào trường học.
Thời gian Triệu An An đi làm thời gian là 8 rưỡi, bất quá cô thông thường đều sẽ ở 8 giờ mười lăm liền tới rồi.
Mộc Thanh tới thời điểm, ô đã ở trong văn phòng.
Bên ngoài văn phòng vẫn có vệ sĩ đứng, bảo tiêu đằng trước là tiểu sơn, rất giống Lý Phi Đao.
Mộc Thanh nhìn bộ dáng Lý Phi Đao uy phong lẫm liệt, chỉ cảm thấy rẩ chói mắt, có người còn hận không thể làm cho hắn biến mất!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Mộc Thanh chịu đựng tức giận đi lên trước, nhìn Lý Phi Đao nói: “Nể mặt Cảnh thiếu, hôm nay tôi đến lấy ngân châm ra, anh chú ý bảo vệ An An cho tốt! Nhưng tuyệt đối không cho phép anh có chủ ý không tốt với cô ấy!”
Lý Phi Đao có chút kinh ngạc: “Hôm qua anh lấy ngân châm đâm vào cơ thể tôi?”
Ngày hôm qua hắn ta suy nghĩ rất lâu, làm sao cũng không nghĩ ra lý do mà mình thua!
Thân thể Mộc Thanh gầy gò, theo lý thuyết khẳng định không phải đối thủ của hắn ta a! Sao có thể một đập liền đánh hắn ta hôn mê, hơn nữa иgự¢ đau rất lâu, mồ hôi hắn chảy ra đầm đìa!
Hóa ra Mộc Thanh lại dựa vào một cái kim may mà thắng!
Tuy rằng Mộc Thanh thắng, nhưng Lý Phi Đao không phục!
“Hôm nay chúng ta đường đường chính chính đánh một trận, anh không được dùng thủ đoạn đó, tôi cũng có thể nhường anh mấy chiêu!”
Làm sao còn muốn đánh một trận?!
Còn không chịu để yên!
Mộc Thanh vừa tức vừa giận, hận không thể trực tiếp độc ૮ɦếƭ Lý Phi Đao!
Hôm nay hắn chịu tới lấy ngân châm ra đã là nhượng bộ rất lớn, người này lại còn được một tấc muốn tiến thêm một thước!
Mộc Thanh tức giận nói: “Đánh cái rắm! Kể cả anh như vậy, đơn thuần so sức lực, có mấy người có thể so sánh với anh? Tôi là bác sĩ, không phải vệ sĩ, đầu óc bị nước vào mới muốn đánh nhau với anh! Anh lại dong dài, tôi liền để cây ngâm châm kia ở trong người anh, mỗi ngày đau ૮ɦếƭ anh, một tháng nữa sẽ thất khiếu đổ máu mà ૮ɦếƭ!”
Câu cuối cùng Mộc Thanh chỉ hù dọa Lý Phi Đao mà thôi.
Trước nay hắn đều không muốn Gi*t ૮ɦếƭ Lý Phi Đao, hắn ta thích Triệu An An cũng không đến mức phải ૮ɦếƭ.
Nhưng Lý Phi Đao lại coi là sự thật.
Hắn ta chưa bao giờ nói giỡn với người khác, nói chuyện đều rất nghiêm túc, cho nên trên cơ bản cũng nghe không ra người khác đang nói giỡn.
Loại đau đớn ngày hôm qua còn rõ ràng ngay trước mắt, nếu mỗi ngày đều đau như vậy, thật sự muốn mạng người!
Phải biết rằng, hắn ta đau suốt một giờ, đến lúc bớt đau, hắn ta không còn chút sức lực đi lại nào, nghỉ ngơi cả đêm mới khôi phục được một nửa thể lực.
Nếu mỗi ngày đều tới một lần, hắn ta không có sức lực, làm sao có thể bảo vệ Triệu An An?
Lý Phi Đao không nói chuyện nữa, đứng trước mặt Mộc Thanh, thành thành thật thật chờ hắn lấy châm.
Thủ pháp của Mộc Thanh cực kì thuần thục, nhưng quá trình lấy châm vẫn có chút đau đớn như cũ, lấy năng lực nhẫn nại của Lý Phi Đao trên đầu vẫn có một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt có chút trắng bệch.
Lấy châm xong Mộc Thanh lại không yên tâm uy Hi*p Lý Phi Đao vài câu, Lý Phi Đao lại không phát ra tiếng nào, giống như lại khôi phục sự trầm mặc trong dĩ vãng.
Lý Phi Đao không lại ồn ào muốn cưới Triệu An An, trong lòng Mộc Thanh cuối cùng cũng thoải mái một ít.
Hắn đẩy của văn phòng Triệu An An trực tiếp đi vào.
Trong văn phòng rộng lớn mà xa hoa, Triệu An An đang vùi đầu xem tài liệu.
Gần đây đại học X tham gia vào cuộc bầu chọn đại học ưu tú nhất cả nước, việc này trực tiếp ảnh hưởng đến xếp hạng của đại học X trong nước thậm chí là toàn thế giới, cả trường đều cực kì coi trọng.
Phía dưới có rất nhiều người đưa báo cáo lên, có liệt kê ưu thế của trường cũng có hướng cô đòi tiền —— thiết bị trong trường học có chút lạc hậu, cần phải đổi mới, nếu trang thiết bị không được nâng cấp, điều kiện có tốt thế nào cũng vô dụng.
Triệu An An đã không phải người mới ra đời, cô rất rõ ràng những chuyện ẩn ở bên trong trường học.
Có người thật sự muốn nâng cao chất lượng trường học, có người lại nhân cơ hội đòi tiền!
Báo giá của bọn họ rõ ràng đều không hợp lý, cao hơn giá thị trường quá nhiều, những hạng mục này, Triệu An An sẽ không duyệt.
Vốn dĩ Triệu An An là một đại tiểu thư đối với giá cả hàng hóa cũng không có khái niệm gì.
Ví dụ có người muốn mua máy chiếu dùng cho dạy học, mấy ngàn tệ mấy vạn tệ đều có, Triệu An An chưa từng mua quá thứ này, chính cô cũng không biết chi bao nhiêu mới hợp lý.
May mắn bên người có thầy giáo chỉ đạo đối với việc này cũng rất rõ ràng.
Biết nên mua những thứ đó ở đâu, số lượng đại khái là bao nhiêu.
Hơn nữa còn dạy cho Triệu An An, để người phía dưới làm việc, không thể mọi chỗ tốt đều không cho người lấy, nước quá trong ắt không có cá, việc hoàn toàn không có lợi sẽ không có người nguyện ý đi làm.
Triệu An An được dạy dỗ cũng nhanh chóng trưởng thành, không chỉ có thể xử lý tốt các mối quan hệ, hơn nữa bắt đầu hiểu một ít quy tắc trên thương trường.
Đương nhiên, Triệu An An bởi vì gần đây số tiền trong tay cô cũng không có nhiều, cô đối với tiền mẫn cảm hơn người khác rất nhiều, phàm là người duỗi tay đòi tiền cô, cô đều không cho họ sắc mặt tốt.
Người phụ nữ nghiêm túc luôn đẹp nhất.
Ánh nắng lúc sáng sớm nhu hòa, Triệu An An cúi đầu, nghiêm túc lật xem tài liệu, trong tay cầm một cái 乃út máy, đang vòng vòng viết viết.
乃út máy kia, là Mộc Thanh đưa cho cô, đã rất nhiều năm, không nghĩ tới cô còn giữ.
Cô vẫn mặc một bộ đồ công sở màu đen như cũ, chẳng qua áo sơmi bên trong đã đổi thành màu xám tro.
Làn da cô trắng nõn, mặc loại màu này có vài phần trang trọng, ngồi trên ghế da màu đen, thoạt nhìn rất có khí thế của người lãnh đạo.
Mộc Thanh chỉ cảm thấy rất vui mừng, cô gái ham chơi chỉ biết rời nhà trốn đi, hiện giờ cũng có thể một mình đảm đương công việc!
Hắn cười gõ gõ cửa: “Hiệu trưởng Triệu, anh có thể vào ngồi không?”
Triệu An An ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mộc Thanh, trong ánh mắt hiện lên một tia vui vẻ, lại nghiêm trang nói: “Mời vào!”
Tay của Mộc Thanh cắm vào túi quần, chậm rãi đi đến trước mặt cô: “Em làm việc nghiêm túc khiến anh không muốn quấy rầy em. Nhưng anh cảm thấy, em giống như rất thích làm hiệu trưởng, không giống như bị buộc phải nghiêm túc.”
“Không ở chỗ này thì không biết làm, em ở vị trí cao, tự nhiên phải làm tốt nhất. Hôm nay bác sĩ Mộc đại giá quang lâm, có chuyện gì sao?”
Ừ, làm hiệu trưởng mấy ngày, liền nói chuyện nho nhã như vậy!
Trong bụng cô có bao nhiêu học thức, hắn còn không rõ ràng sao?
Mộc Thanh cười cười, nói: “Anh tới là để nói cho em biết, về sau nếu ở trường có giáo sư nam tặng hoa cho em, em phải vứt đi hết! Nếu thích hoa thì anh sẽ mua cho em!”
Hóa ra là vì cái này!
Triệu An An cố ý dùng giọng không cho là đúng nói: “Em xinh đẹp như hoa, có người theo đuổi là chuyện bình thường a! Có người tặng hoa em đương nhiên phải nhận, anh mà tặng…… Em sẽ không nhận! Trừ khi anh tặng em một vườn hoa hồng a!”
“Muốn vườn hoa hồng đúng không?” Mộc Thanh nhéo nhéo cằm nhỏ của cô, nghiêm túc nói: “Không thành vấn đề, anh đưa!”
Một vườn hoa hồng mà thôi, hắn còn tặng được!
Chỉ cần Triệu An An thích, muốn ngôi sao hắn cũng hái xuống cho cô.
Triệu An An đập tay Mộc Thanh, trừng mắt liếc hắn một cái: “Sao anh không đi làm? Sáng sớm tới nơi này đùa giỡn em! Nhanh chóng đi thôi, em bận lắm, một đống lớn tài liệu chưa xem, hôm nay khẳng định phải thức đêm!”
“Anh giúp em?”
“Anh không đến bệnh viện? Hôm nay không phải phẫu thuật? Không cần khám cho người bệnh?”