Tấm lòng đồng cảm của Triệu An An đang lan tràn, năn nỉ Mộc Thanh: “Em nuôi một con được không?”
Lối suy nghĩ và tư duy giữa nam và nữ không giống nhau.
Tuy Mộc Thanh cũng thích động vật nhỏ, nhưng những con chuột bạch này được chăm sóc đặc biệt để làm thí nghiệm, cũng chỉ là chuột mà thôi, cho nên khi làm thí nghiệm, anh không có chút không nỡ nào.
Nhìn thấy Triệu An An muốn nuôi, anh không hề nghĩ ngợi mà đã từ chối: “Không được, em không được nuôi. Thứ nhất, trên người nó có vi khuẩn và mầm bệnh, rất có thể sẽ lây cho em. Thứ hai, tuổi thọ của nó rất ngắn, quá lắm thì hai ba năm, đến lúc nó ૮ɦếƭ, chắc chắn em sẽ khóc.”
Được rồi, hình như cũng rất có đạo lý.
Nếu nuôi vài năm rồi chuột con ૮ɦếƭ, nhất định cô sẽ cảm thấy rất khó khăn.
Cô bĩu môi đi theo Mộc Thanh, lực chú ý bị dời đi rất nhanh.
Chỗ này có hơn mấy ngàn con chuột bạch, con nào cũng được đánh số, cũng có bản ghi chép tỉ mỉ về ngày sinh, bệnh tình, ẩm thực và các loại thuốc đã được dùng thử vân vân.
Ở trong phòng, nhân viên công tác đang vội vàng tắm rửa cho chuột bạch rồi ghi chép vào bảng, nhìn thấy Mộc Thanh dẫn Triệu An An đi vào, ai cũng nhiệt tình chào hỏi bọn họ.
“Viện trưởng Mộc, đây là bạn gái anh hả? Dáng vẻ xinh đẹp như vậy, sao lại thương anh chứ?”
“Đúng vậy, viện trưởng Mộc, đây là lần đầu em thấy anh dẫn bạn gái đến! Sở nghiên cứu toàn là giống đực, đột nhiên có một mỹ nữ tới, mọi người cũng có sức để làm việc rồi!”
“Viện trưởng Mộc, anh nên mời vài nữ nghiên cứu khoa học đến công tác ở chỗ chúng ta đi, chắc chắn hiệu suất sẽ tăng cao! Những người đàn ông độc thân như bọn em cũng có tin vui!”
...
Mọi người cười nói không ngừng, Mộc Thanh cũng cười nói với bọn họ, Triệu An An đứng bên cạnh Mộc Thanh, chỉ cười chứ không xen vào.
Ngày thường cô là một người sôi nổi, nói rất nhiều, nhưng gần đây thái độ xử sự của cô đã thay đổi rất nhiều.
Ở bên ngoài, cô sẽ không không hiểu chuyện như trước kia nữa, không cho Mộc Thanh chút mặt mũi nào, có cái gì thì nói cái đó, bây giờ cô đã rõ, trước mặt bạn bè của Mộc Thanh, thật ra cô không cần nói gì cả, chỉ cần im lặng đứng bên cạnh Mộc Thanh là được rồi.
Cử chỉ của Triệu An An trang nhã, tươi cười khéo léo, ngẫu nhiên nói một hai câu rất có tu dưỡng, làm Mộc Thanh có chút kinh ngạc, mà ấn tượng của những nhân viên kia đối với cô rất tốt, không ngừng khen cô.
Việc nghiên cứu thuốc của bọn họ đã có tiến triển, hai tháng gần đây cũng thu được hiệu quả điều trị rất tốt ở trên người tình nguyện, cho nên vẻ mặt ai cũng vui sướng.
Mỗi một loại thuốc được đưa ra thị trường đều là một công trình nghiên cứu to lớn, mà các nhân viên nghiên cứu lại không ngừng nghiên cứu và nếm thử mỗi ngày.
Triệu An An nắm chặt tay Mộc Thanh.
Cô không biết ở sau lưng cô, anh đã trả giá nhiều tâm huyết và mồ hôi như thế, nhưng mà lại không hề nghe anh nói ra một câu oán hận nào.
Trong lòng cô vừa cảm động vừa thấy nặng nề.
Nếu bệnh của cô không trị hết, Mộc Thanh cố gắng nhiều như vậy, có thể sẽ điên mất hay không?
Lúc vừa đến đây, cô còn ghét bỏ Mộc Thanh lừa cô, ghét anh không chuẩn bị cho cô cái kinh hỉ lãng mạn nào, thì ra, đây là món quà tốt nhất của anh!
Có lẽ anh đã chuẩn bị rất nhiều năm rồi!
Đi thăm phòng thí nghiệm xong, Mộc Thanh lại dẫn Triệu An An đến phòng kiểm soát mầm bệnh, ở trong này, có thể thấy rõ từng tế bào đang phát triển.
Sau đó, bọn họ lại đi đến phòng chế thuốc.
Phòng chế thuốc cũng có rất nhiều người đang bận rộn, tuy bây giờ đã có máy móc để làm việc, nhưng mà vẫn có nhiều thứ vẫn cần con người phải để ý như trước.
Đội nghiên cứu chế tạo thuốc chống ung thư của Mộc Thanh vẫn đang bị vây trong giai đoạn thí nghiệm, cho nên không có sản xuất ra số lượng lớn thuốc, mà chỉ là một phần nhỏ.
Sau khi thăm xong mấy bộ phận thì Mộc Thanh dẫn Triệu An An vào văn phòng của mình.
Trong văn phòng, Barton đeo một cái kính mắt rất dày theo dõi số liệu bệnh tật, Mộc Thanh vào mà hắn cũng không để ý.
Mộc Thanh cũng không quấy rầy hắn, anh chỉ nhẹ giọng giới thiệu vài câu cho Triệu An An biết.
Anh ૮ởเ φµầɳ áo vô khuẩn của mình, lại cởi cho Triệu An An rồi dẫn cô chậm rãi đi ra ngoài.
“Barton là người cuồng công tác, mỗi ngày chỉ ngủ mấy tiếng, tất cả thời gian đều dùng để nghiên cứu, lần này thuốc có sự đột phá là có một nửa công lao của hắn. Em biết vì sao hắn liều mạng như vậy không?”
Triệu An An nhẹ nhàng lắc đầu.
“Bởi vì, vợ và con hắn đều ૮ɦếƭ vì ung thư.”
Câu nói của Mộc Thanh, làm cho lòng Triệu An An bị gõ một cú đau điếng.
Cô nắm chặt tay Mộc Thanh.
Đây là chuyện làm cô sợ nhất, sau này kết hôn với Mộc Thanh, cô sẽ ૮ɦếƭ trước anh, lại càng sợ nếu cô có con, mà đứa nhỏ lại di truyền bệnh của cô rồi cũng sống không được lâu.
Sao Mộc Thanh lại không biết cô đang lo lắng điều gì, anh quay đầu cầm tay cô, nhẹ giọng an ủi: “An An, đừng sợ. Em xem, tất cả mọi người ở đây đều vội vàng chế tạo thuốc mới, quá khứ không thể trị được, nói không chừng tương lai lại có thể. Hôm nay anh dẫn em đến đây, chính là muốn em tận mắt nhìn thấy, nghiên cứu của bọn anh đã có bước tiến bộ và thành công rất lớn, cho dù bệnh của em tái phát, anh cũng nắm chắc sẽ chữa khỏi cho em.”
Hôm nay Triệu An An đã bị quật ngã rất nhiều lần, cho nên bây giờ cô có chút mơ màng.
Căn bệnh làm cô lo lắng lâu như vậy, khó chữa như vậy, thật sự có thể khoẻ lên sao?
Cô mắc bệnh nan y đó!
Cái gì là bệnh nan y? Chính là không thể trị hết!
Hôm nay Mộc Thanh lại nói cho cô biết, bệnh của cô có thể trị được, cô cảm thấy mình đang nằm mơ!
Trong lòng cô vẫn còn nghi ngờ rất nhiều, không phải cô không tin vào y thuật của Mộc Thanh, mà là bởi vì ở sâu trong lòng cô rất bất lực và sợ hãi căn bệnh này.
Triệu An An không dám tin tưởng hoàn toàn, nhưng mà lại có một chút hy vọng.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Mộc Thanh phải dẫn cô đến đây, vì sao anh nói cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy, mới có thể tin rằng anh không lừa cô.
Cô yên lặng đi theo Mộc Thanh vào trong xe, sau đó ôm lấy anh.
“Mộc Thanh, cám ơn!”
Cô vùi đầu vào иgự¢ anh, nói bằng giọng điệu rất nhẹ rất khẽ.
Mộc Thanh nở nụ cười, vuốt ve mái tóc ngắn của cô: “Hai chúng ta mà còn cần phải khách khí như vậy hả? Cứu em chính là cứu anh, không có em, một mình anh sống còn ý nghĩa gì nữa.”
Triệu An An ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt anh, nói nghiêm túc: “Không, cho dù không có em, anh cũng phải sống tốt.”
Mộc Thanh cười cười, không nói tiếp đề tài này.
Sao anh lại không có cô chứ?
Bọn họ sẽ ở cùng một chỗ, sau này chờ đến khi ông nội bồi dưỡng bào thai thành công, nói không chừng bọn họ chính là một nhà ba người đầy đủ!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Y học khoa học đang không ngừng tiến bộ, không ngừng phát triển, sau này chắc chắn sẽ có người nghiên cứu ra được rất nhiều loại thuốc tốt cho con người.
Chẳng phải bây giờ ở Mỹ đã có vắc-xin phòng chống ung thư rồi sao? Tiêm vắc-xin phòng bệnh trước khi xuất hiện tế bào ung thư, là có thể dự phòng ung thư.
Tuy chủng loại vắc-xin phòng bệnh rất ít, nhưng có thể chứng minh, đây không phải là vấn đề không thể phá giải.
Chẳng qua, cho dù anh đã có cách để bảo vệ Triệu An An, anh cũng không ép Triệu An An phải gả cho mình.
Anh thích cô, anh không muốn ép cô phải làm chuyện mà cô không muốn.
Anh không giống Thượng Quan Ngưng, Thượng Quan Ngưng có thể nhẫn tâm ép buộc Triệu An An, đó là bởi vì hai là người là chị em, là bạn tốt.
Anh là người đàn ông của Triệu An An, là đàn ông, anh không nỡ làm người phụ nữ của mình tủi thân.
Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, anh sẽ không ép buộc Triệu An An phải chấp nhận suy nghĩ của anh, anh tôn trọng quyết định của cô.
Mộc Thanh lái xe chở Triệu An An về Triệu gia, sau đó trở lại nhà trọ của mình.
Mỗi khi anh và Triệu An An xa nhau, một mình trở về nhà, anh đều cảm thấy cô đơn.
Lời bài hát nói rất đúng, không phải vì cô đơn mà nhớ em, mà là bởi vì nhớ em nên mới cô đơn.
Trên thực tế, Mộc Thanh khát vọng được cưới Triệu An An hơn bất kỳ ai, nếu như vậy, anh không cần phải cô đơn đi vào giấc ngủ, cô đơn tỉnh dậy.
Một tháng nay, bọn họ có thể gặp nhau cách ngày, đối với Mộc Thanh mà nói, đã rất thoả mãn rồi.
Rất nhanh đã đến thời gian khai giảng, Triệu An An lại bắt đầu kiếp sống hiệu trưởng của cô.
Cô đi đi về về giữa trường học và bệnh viện, có đôi khi là ngầm đấu đá với những người bảo thủ trong trường học, có đôi khi là đấu võ mồm với Mộc Thanh, cuộc sống phong phú mà lại vui vẻ.
Thượng Quan Ngưng biết gần đây ngày nào Triệu An An cũng gặp Mộc Thanh, cũng biết nguyên nhân do đâu.
Nếu hai người tiếp tục bên nhau, đương nhiên là Thượng Quan Ngưng rất tán thành.
Đây là con cờ cuối cùng mà Mộc Thanh dành cho Triệu An An!
Hiệu quả hơn tất cả kế hoạch và âm mưu của cô!
Nhưng mà, Thượng Quan Ngưng cũng không buông tha cho kế hoạch thúc đẩy Triệu An An và Mộc Thanh kết hôn.
Cô chỉ còn lại bước cuối cùng, tuy giai đoạn trước đã bị Mộc Thanh phá huỷ rất nhiều, nhưng mà không sao, cố gắng của cô sẽ có tác dụng, sau khi làm xong bước cuối cùng, xác suất Triệu An An đi tìm Mộc Thanh yêu cầu hắn cưới mình là rất lớn.
Thượng Quan Ngưng thong thả tiến hành từng bước kế hoạch giúp đỡ hai người kết hôn, cuộc sống cũng rất phong phú và vui vẻ.
Hiện tại cô chưa trở lại Cảnh Thịnh làm việc, nhưng mà cô thường dẫn Cảnh Duệ đến quán cà phê của mình, cũng sẽ đến khoa học kỹ thuật Lập Ngữ, thảo luận với nồng cốt trong công ty về doanh thu và định hướng sản phẩm.
Thượng Quan Ngưng rất ít khi để Cảnh Duệ ở nhà cho thím Nguyệt chăm sóc, đa số thời gian đều là cô dẫn Cảnh Duệ đi theo bên cạnh, để con ở nhà một mình làm cô rất lo lắng.
Nếu thật sự có chuyện gấp phải đi, lại không thể dẫn Cảnh Duệ theo, vậy cô sẽ kêu Cảnh Dật Thần chăm sóc con, có đôi khi hai người đều không rãnh, vậy sẽ đưa bé đến chỗ Cảnh Trung Tu hoặc là Cảnh Thiên Viễn.
Bây giờ, phần lớn công việc Cảnh gia đều giao cho Cảnh Dật Thần, Cảnh Trung Tu thường câu cá, chơi cờ với Hoàng Lập Hàm, cuộc sống mỗi ngày giống như thần tiên.
Cảnh Thiên Viễn lại ở mãi ở chỗ Mộc Vấn Sinh, ăn ké uống ké, còn ké quần áo mới -- Ông luôn thèm thuồng quần áo mà con dâu Mộc Vấn Sinh làm cho ổng, bây giờ cuối cùng cũng lấy được.
Mỗi lần Thượng Quan Ngưng đưa Cảnh Duệ cho Cảnh Thiên Viễn chăm sóc, đều là lúc mà hai ông cụ vui vẻ nhất.
Lúc mới sinh Cảnh Duệ rất nghe lời, rất ít khi khóc, đa số thời điểm đều im lặng ngồi đó nghe người ta nói chuyện.
Bây giờ bé đã hơn bảy tháng, bộ dạng rất được, rất làm người ta thích.
Thượng Quan Ngưng là quản lý của quán cà phê và khoa học kỹ thuật Lập Ngữ, cũng không bận lắm, hai ngày nay cô vẫn rãnh rỗi ở nhà, ngày nào cũng dạy Cảnh Duệ nói chuyện, buổi tối sau khi Cảnh Dật Thần tan ca về nhà thì một nhà ba người sẽ tản bộ ngoài bờ biển.
Hôm nay Cảnh Dật Thần về nhà sớm hơn, anh vừa vào cửa, Thượng Quan Ngưng liền ôm Cảnh Duệ đi qua, cười nói: “Duệ Duệ, ba ba về rồi kìa!”
Làm Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần ngạc nhiên chính là, Cảnh Duệ vậy mà gọi một tiếng rõ ràng: “Ba ba!”
Giọng nói của bé trong trẻo non nớt, có thể nghe thấy rõ ràng trong phòng khách tĩnh lặng.
Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương, hiển nhiên, vừa rồi bọn họ không có nghe lầm, Cảnh Duệ thật sự gọi ba ba!
Cảnh Dật Thần vui mừng cười ha ha, ngay cả áo khoát cũng không cởi mà ôm lấy Cảnh Duệ: “Con trai ngoan, lại gọi thêm một tiếng nữa! Gọi ba ba!”
Cảnh Duệ nhìn anh một lát, há miệng kêu lên: “Ba ba!”
Lần này còn rõ ràng hơn lần trước.
Cảnh Dật Thần vui mừng ôm Cảnh Duệ xoay một vòng, sau đó dùng sức hôn bé: “Con của ba thật thông minh, nhỏ như vậy mà đã biết kêu ba ba rồi! Chắc chắn sau này sẽ là thiên tài!”
Thượng Quan Ngưng cũng rất vui, cô dạy Cảnh Duệ rất lâu, nhưng mà lần trước bé chỉ nói được âm tiết, chưa từng gọi “ba ba” rõ ràng như vậy.
Hôm nay lại gọi ba ba, còn nữa, chỉ cần kêu là bé sẽ gọi, nghĩa là bé có thể nghe hiểu người lớn nói gì.
Điều này cho thấy con cô rất thông minh.
Nhưng mà, rõ ràng là Cảnh Dật Thần vui hơn cô rất nhiều, anh không ngừng hôn Cảnh Duệ, còn cười sáng lạn như vậy, khen Cảnh Duệ lên tới trời luôn!
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Cảnh Dật Thần lạnh lùng cao quý lại có lúc trẻ con như vậy!
Cảnh Dật Thần kêu Cảnh Duệ gọi “ba ba” không biết mệt, mỗi lần Cảnh Duệ gọi thì anh sẽ cười khen bé rất giỏi, làm Thượng Quan Ngưng cười khổ không thôi.
Chẳng phải là Cảnh Duệ chỉ gọi ba ba thôi sao, đúng là dễ thoả mãn mà!
Nhưng mà, vì sao con trai không gọi “mẹ”?
Thượng Quan Ngưng có chút buồn rầu, rõ ràng cô dạy Cảnh Duệ gọi “mẹ” nhiều hơn, vì sao lại gọi “ba ba” trước?
Này không được, thật mất mặt mà!
Cũng may Cảnh Dật Thần cũng không đắc ý được quá lâu, anh cứ kêu Cảnh Duệ gọi ba ba mãi, kết quả đến khi gọi hơn mười lần, hình như Cảnh Duệ biết hôm nay ba ba của mình không được bình thường, cho nên không thèm phản ứng tới anh nữa.
Cảnh Dật Thần còn chưa có nghe đủ đâu, anh ôm Cảnh Duệ đi đến trước mặt Thượng Quan Ngưng, vẻ mặt nghiêm trọng: “A Ngưng, vì sao con không chịu gọi anh nữa?”
Thượng Quan Ngưng dở khóc dở cười, trợn mắt nói: “Anh cứ nói mãi, Cảnh Duệ không muốn chơi với anh nữa! Anh còn dám hỏi em hả!”
Cô nói xong liền ôm Cảnh Duệ, bắt đầu dụ dỗ: “Duệ Duệ, con bất công, chỉ biết kêu ba ba mà không gọi mẹ, chẳng lẽ con không thương mẹ sao? Đến đây, gọi mẹ, mẹ -- mẹ --“
Vừa rồi cô còn ghét bỏ Cảnh Dật Thần, vậy mà lúc này lại còn cố chấp hơn cả anh.