Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 482

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Mộc Thanh lập tức dùng dụng cụ tinh vi quét cho cô một lần, rồi sau đó nhẹ nhàng thở ra, an ủi cô: “Không có việc gì, có chút tăng trưởng, không quan trọng.”
Anh tuy rằng vô số lần hôn môi vuốt ve qua hai luông mềm mại của cô, nhưng chân chính kiểu tra như vậy thì là lần đầu tiên.
Làm kiểm tra cho Triệu An An và làm kiểm tra cho những người phụ nữ khác là hai khái niện hoàn toàn khác nhau.
Triệu An An kêu đau, trong lòng hắn liền đau theo, sợ nơi nào đó lại bị chứng bệnh ẩn.
Mộc Thanh kiên nhẫn làm kiểm tra toàn thân cho Triệu An An, rồi kiểm tra rới chỗ tư mật của cô, Triệu An An cảm thấy rất không được tự nhiên.
“Tôi không kiểm tra nữa, anh mau buông tay!”
Mộc Thanh tiếng nói hơi hơi có chút khàn khàn, chân thật đáng tin cự tuyệt nói: “Không được, còn chưa kiểm tra xong, em đừng nhúc nhích!”
Trời biết, việc này đối với hắn mà nói là một loại tra tấn!
“Anh dở thói lưu manh! Anh chiếm tiện nghi của tôi!” Triệu An An thấp giọng mắng cậu.
Mộc Thanh không khỏi cười: “Nếu anh thật sự muốn chiếm tiện nghi của em, thì còn dùng bao tay làm gì? Anh hiện tại chỉ là một bác sĩ, đại tiểu thư à, em đừng nghĩ oan cho anh?”
Triệu An An gương mặt che kín đỏ ửng, bị cậu lăn lộn hô hấp dồn dập, một bộ dạng không thể thừa nhận.
Cô cắn răng hừ lạnh: “Anh nhanh lên đi!”
Mộc Thanh cố ý xuyên tạc ý tứ cô: “Em muốn nhanh hơn? Nhiều hơn sao?”
Triệu An An tức giận đem một chân đá vào vai cậu.
Mộc Thanh cười bắt lấy cẳng chân gầy trắng nõn của cô, dùng ngữ khí ôn nhu dụ dỗ cô: “Nghe lời, đừng làm loạn, một lát là song.”
Triệu An An quả nhiên không làm loạn nữa, chỉ là sắc mặt lại càng ngày càng đỏ.
Cô cũng không biết Mộc Thanh rốt cuộc có phải cố ý hay không, làm cho cô kém chút là kêu ra tiếng.
Sau khi kiểm tra xong, Mộc Thanh không yên tâm, lại dùng dụng cụ kiểm tra một lần, rồi sau đó cẩn thận đem số liệu ghi vào ký lục, để chuẩn bị so với số liệu sau.
Mãi đến lúc cuối cùng thì Mộc Thanh mới tiêm thuốc kích thước sinh trưởng vào phao trứng, cậu đã đoán chắc được Triệu An An nghỉ lễ, chiều nay hoặc là ngày mai sẽ tới, lúc này tiêm hiệu quả là tốt nhất.
Triệu An An có chút nghi hoặc nhìn cậu: “Vì cái gì còn muốn tiêm?”
Cô ở trên giường, dùng một đôi mắt sáng ngời đáng thương nhìn cậu, Mộc Thanh trong lòng ngay lập tức mềm nhũn, nhịn không được cúi đầu hôn cô.
“Làm thí nghiệm phải dùng, đừng lo lắng, một tháng tiêm một lần là được, đại khái chỉ cần tiêm ba lần. Sau khi tiêm, có nơi nào không thoải mái thì nhớ nói rõ cho anh."
Triệu An An bĩu môi gật đầu: “Nga.”
Cô rất không thích tiêm, không phải sợ đau, mà là cô ghét cái cảm giác bị kim đâm, bị rót thuốc vào người.
Trước kia khi trị bệnh bằng hoá chất, thì sẽ không ngừng bị tiêm, tiêm lên mu bàn tay, trên mu bàn tay tất cả đều là lỗ kim, cô đau đến mức ngủ không được.
Bất quá, nếu có thể chữa bệnh, cho dù thích thì cô cũng sẽ chịu đựng.
Ở phương diện này không phải việc để ra vẻ phụ nữ.
“Về sau hai ngày qua một lần, anh phải nhớ kỹ càng tỉ mỉ số liệu cơ thể anh, chế thành bảng biểu, phân tích kĩ.”
Lừa gạt Triệu An An như vậy, Mộc Thanh nhiều ít cũng có chút chột dạ.
Triệu An An hôm nay ngoan ngoãn kỳ cục, chích cũng không quá hoài nghi, trong lòng cậu càng thêm áy náy.
Triệu An An nghe được hai ngày có thể tới một lần, trong lòng rất vui vẻ, làm gì còn để ý tiêm hay không tiêm.
Mỗi ngày đều không bị nhốt trong nhà, có thể cùng Mộc Thanh đùa giỡn vài câu, vui vẻ thế nào a!
Nhìn thấy Mộc Thanh, cô liền đem mọi chuyện lúc trước quên sau đầu, trong mắt chỉ có cậu.
Cô cũng có thể cảm giác được, Mộc Thanh đã sớm không tức giận, cậu trước quả thật chính là như vậy, nếu cô làm cái gì sai, Mộc Thanh nhiều lắm cũng chỉ tức giận trong chốc lát, sẽ không bao giờ giận quá một ngày, rồi nhất định sẽ đi tìm cô, sẽ dỗ dành cô trước.
Tính cách hai,người bọn họ rất giống nhau, đều là người không so đo mang thù, vui vẻ sẽ nhớ kĩ, không vui vẻ có thể mau quên.
Triệu An An lúc ૮ởเ φµầɳ áo rất lưu loát, nhưng lúc này mặc quần áo thì lại cọ tới cọ lui lề mề.
Đã làm xong kiểm tra rồi, cũng đã tiên, cô không thể tiếp tục ở lại đây ăn vạ không đi.
Nhưng lễ mề mãi, quần áo cũng sẽ mặc song.
Mộc Thanh đang đóng những cái thiết bị dụng cụ, thấy cô mặc song quần áo rồi đang chuẩn bị ra ngoài, thì cậu một phen giữ chặt cô, đem cô túm vào Ⱡồ₦g иgự¢ chính mình: “Em đi đâu? Không được đi, chờ anh!”
Triệu An An tuy rằng cũng không muốn đi, nhưng cô thật sự cần phải đi.
Cô đã càng ngày càng mâu thuẫn.
Cô không rời khỏi Mộc Thanh, nhưng rồi sẽ sợ một ngày nào đó mình ૮ɦếƭ đi, hại Mộc Thanh đau buồn.
“Tôi phải về nhà.”
Triệu An An thấp giọng nói một câu, sau đó liền muốn tránh thoát khỏi vòng tay ấm áp của Mộc Thanh.
Mộc Thanh thật vất vả mới nhìn thấy cô, làm sao có thể dễ dàng thả cô đi.
Cậu một tay cầm tay Triệu An An, một tay khác đem tư liệu nhét vào túi dai, rồi sau đó một tay cầm túi, một tay nắm tay Triệu An An: “Mở cửa, chúng ta đi.”
Triệu An An tránh thoát không được, đành phải đi theo cậu cùng nhau đi ra ngoài.
Tư liệu này Mộc Thanh không để ở bệnh viện, mà là cầm tư liệu này lên xe. Số liệu tư mật của Triệu An An, cậu không nghĩ sẽ để cho người khác nhìn đến.
Đương nhiên, Triệu An An cũng bị cậu ngang ngạnh nhét vào trong xe, tài xế lái xe Rolls-Royce trực tiếp bị Mộc Thanh đuổi về Triệu gia đi.
Triệu An An rất bất mãn: “Anh đem tài xế của tôi đuổi đi, đến lúc đó ai đưa tôi về nhà! Tôi không có tiền gọi xe!”
Mộc Thanh ngồi ở trên ghế điều khiển, cẩn thận cấp đeo dây an toàn cho Triệu An An, cúi đầu hôn hôn lên chóp mũi cô, sau đó móc ra ví tiền trong túi mình đưa cho cô: “Tùy tiện tiêu! Mặt khác, đưa em về nhà có anh, cần tài xế làm gì!”
Triệu An An hiện tại nhìn đến tiền thì đôi mắt liền sáng như sao, cô cầm lên ví tiền của Mộc Thanh, mở ra liền thấy, bên trong đỏ rực một đống tiền mặt.
Cô cao hứng cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Mộc Thanh nói: “Anh so với tên gia hỏa Trịnh Kinh kia thì chủ động hơn nhiều! Hắn ta rất keo kiệt, mỗi lần đều chỉ cho tôi tí tiền."
Mộc Thanh không nói gì!
Trịnh Kinh có thể so với hắn sao?
Mộc Thanh ở trong lòng chửi thầm: Trịnh Kinh đưa tiền cho em cũng chỉ là vì phối hợp với Thượng Quan Ngưng diễn kịch mà thôi, làm sao hắn có thể thiệt tình mà cho em tiền tiêu. Những số tiền đó đều là do anh trả cho hắn."
Cậu quay đầu nhìn bộ dạng vui rạo rực của Triệu An An, không khỏi có chút buồn cười.
Nha đầu ngốc, cho tí tiền mà đã vui vẻ thành như vậy, Triệu gia ít nhiều cũng rất giàu, nếu Triệu gia không có tiền, cô chẳng phải là thấy tiền đều phải ςướק sao.
Mộc Thanh lái xe về hướng siêu thị, Triệu An An vẫn luôn ngồi ở ghế phụ điều khiển kiếm tiền.
Tiền trong túi của Mộc Thanh tiền có ba ngàn tiền, nhưng bị Triệu An An lấy hết rồi, cô đếm vài lần, xác định là đúng ba ngàn bảy trăm năm mươi hai.
Sau đó, cô đem ba ngàn nhiều đồng tất cả đều cất vào túi của mình, đem ít tiền xu thả lại trong túi cho Mộc Thanh, rồi ném cho cậu: “Được, mấy đồng kia thưởng ngươi!”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Chỉ cần Triệu An An vui vẻ, đừng nói ba ngàn, ba mươi ngàn, ba trăm ngàn hắn cũng sẽ không chút do dự cho cô.
Trước kia Triệu An An hắn đều không so đo cô tiêu bao nhiêu tiền.
Đương nhiên, hiện tại Mộc Thanh khẳng định sẽ không cho Triệu An An nhiều tiền như vậy, bằng không cô lại cầm tiền trốn mất thì làm sao bây giờ.
Trên mặt hắn đều là ý cười, một tay lái xe, một tay khác nhéo thịt trên mặt Triệu An An, học trong kiểu thái giám tạ ơn trên TV: “Tạ ơn nương nương ban thưởng!”
“Miễn lễ miễn lễ! Tiểu Thanh Tử, quỳ an đi!”
“Tuân chỉ!”
Hai người một đường cười nói, rất nhanh liền đến siêu thị.
Đỗ xe, vào siêu thị, Mộc Thanh gắt gao nắm tay Triệu An An, mang theo cô đi vào bên trong.
Triệu An An trong иgự¢ cất “Khoản tiền lớn”, lúc này nhìn ai cũng giống ςướק.
Cô nhìn xung quanh, cực kì bất mãn nói: “Chúng ta tới siêu thị làm gì? Người ở đây nhiều như vậy, khẳng định có ăn trộm a! Nhanh chóng đi thôi, nơi này không an toàn!”
Mộc Thanh bị cô làm cho dở khóc dở cười, một tay ôm lấy eo cô, không cho cô chạy ra bên ngoài, một tay đẩy một cái xe mua sắm xe đi vào bên trong.
“Trong nhà không có thức ăn, anh tới mua chút đồ, lát nữa về nhà nấu cho em ăn, chẳng lẽ em không đói bụng?”
“Em làm sao có thế thấy đói bụng, em có tiền mà!”
“Ba ngàn kia thì đủ để làm gì, không đủ để cho em mua một bộ quần áo. Đi thôi, giúp anh chọn chút hoa quả rau dưa, tiền này vẫn nên cất đi, anh làm cho em ăn miễn phí.”
Vừa nghe cảm thấy không tồi, Triệu An An lập tức vui vẻ, hứng thú bừng bừng bắt đầu chọn đồ.
Nhìn thấy Mộc Thanh vậy mà còn mua hai gọi băng vệ sinh, Triệu An An trừng lớn đôi mắt nhìn hắn: “Anh mua cho ai vậy?”
“Anh chỉ có một người phụ nữ là em, em nói xem anh mua cho ai! Chẳng lẽ anh sẽ dùng cái này? Ngu ngốc!”
“Nhưng em cũng không cần anh mua cái này a, nhà em có rất nhiều! Em cũng sẽ không dùng thứ này ở nhà anh……”
“Vậy cũng không nhất định.”
Mộc Thanh cười thần bí, nắm tay cô, đẩy mua sắm xe chậm rãi đi trước.
Siêu thị người đến người đi, cảnh tượng cuộc sống náo nhiệt.
Mộc Thanh cùng Triệu An An nắm tay đi ở bên trong, bỗng nhiên hoảng hốt cảm thấy giống như đã sống với Triệu An An rất nhiều rất nhiều năm, giờ phút này biểu tình tự nhiên và ăn ý, cảm thấy cảnh tượng giống như đã từng quen biết như đã từng phát sinh qua.
Triệu An An cũng rất thích cùng Mộc Thanh đi mua sắm, cô cảm thấy rất thú vị, thậm chí rất lãng mạn.
Trong lòng cô nháy mắt rung động, thiếu chút nữa liền nói ra câu “Chúng ta kết hôn đi”.
Nếu bọn họ có thể kết hôn, có thể có một mái nhà của mình, về sau khẳng định sẽ thường xuyên cùng nhau đi dạo siêu thị, mua một đống lớn đồ dùng sinh hoạt, mua các loại nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, sau đó cùng nhau về nhà nấu cơm.
Cuộc sống tốt đẹp giống như vừa vươn tay ra là có thể với tới.
Triệu An An nhìn chằm chằm sườn mặt đẹp trai của Mộc Thanh, nhìn đến đường cong nơi cằm hoàn mỹ, nhịn không được muốn hôn hắn.
Nhưng cô vẫn khắc chế chính mình, như bây giờ đã rất tốt.
Cô không biết chính mình có thể hưởng thụ hạnh phúc như vậy bao lâu, có lẽ một tuần, có lẽ một tháng.
Cô không thể tự kiềm chế đắm chìm trong hạnh phúc, chỉ hy vọng chính mình có thể sống lâu một chút.
Mộc Thanh không chú ý Triệu An An còn nhìn chằm chằm mình, hắn đang chọn mứt và một số món Triệu An An thích ăn.
Triệu An An lơ đãng gian quay đầu, phát hiện xung quanh có không ít cô gái nhìn lén Mộc Thanh.
Cô kiêu ngạo nâng lên cằm, hừ, nhìn cái gì mà nhìn, không thấy đây là người đàn ông của cô hay sao sao?
Vì biểu thị công khai chủ quyền, Triệu An An cố ý ôm lấy cánh tay Mộc Thanh, Mộc Thanh không biết tại sao bỗng nhiên cô lại thân mật với hắn, nhưng chỉ cần cô nguyện ý thân mật đó chính là chuyện tốt, hắn khen thưởng mổ mổ mấy cái trên môi cô, không e dè xung quanh có người.
Trong lòng Triệu An An cười trộm, ha, thật nể tình! Cô mới thị uy với mấy cô gái để ý Mộc Thanh, hắn luôn đưa lên môi thơm của mình! Thật ngoan!
Nhìn xem, những cô gái đó tất cả đều hâm mộ ghen tị hận đấy!
Triệu An An ấu trĩ ăn dấm chưa, Mộc Thanh lại vừa che chở cô, sau đó cẩn thận chọn đồ ăn.
Ở siêu thị đi dạo hơn một giờ, Mộc Thanh mua rất nhiều đồ dùng sinh hoạt.
Một mình hắn ăn cơm thì cuộc sống hàng ngày đơn giản hơn rất nhiều, việc ở bệnh viện không phải bận rộn bình thường lại rất mệt mỏi.
Có đôi khi phải đứng liên tục trong phòng phẫu thuật bảy tám tiếng đồng hồ, nhiều lúc thậm chí mười mấy tiếng cũng có.
Hắn về đến nhà, cơm cũng không muốn ăn, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi, làm sao còn có sức lực đi nấu cơm.
Mà một khi có Triệu An An, mặc kệ hắn bận cỡ nào, mặc kệ món cô thích ăn có bao nhiêu phức tạp, hắn đều không ngại phiền toái không ngại mệt.
Làm Triệu An An vui vẻ hạnh phúc, chính là thỏa mãn lớn nhất của hắn.
Sau khi thanh toán xong, lái xe trở lại chung cư, Mộc Thanh liền bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn, Triệu An An ăn một trái kiwi mà hắn mới mua hứng thú bừng bừng nhìn hắn nấu ăn.
Mộc Thanh lại không cho cô ăn nhiều: “Cơm nước xong lại ăn đồ ăn vặt.”
Triệu An An nhìn quả kiwi bị hắn ςướק đi, không cam lòng trừng hắn liếc mắt một cái, sau đó liền ồn ào phải làm đồ ăn.
Đầu óc Triệu An An thật ra rất thông minh, chỉ là cô làm chuyện gì cũng chỉ nhiệt tình được ba phút, cho nên trên cơ bản không làm được cái gì ra hồn.
Tốt xấu cô cũng là đồ tham ăn, tương đối để ý đồ ăn, lúc làm đồ ăn cũng ra hình ra dạng.
Vô cùng náo nhiệt nấu cơm, ăn cơm, rửa chén giữa trưa nhanh chóng trôi qua.
Không được bao lâu, Triệu An An liền cảm thấy bụng không thoải mái, cô vừa vào buồng vệ sinh liền trợn tròn mắt.
Đại di mụ tới!
Hôm nay là ngày tới sao?
Triệu An An vò đầu, cô hoàn toàn không nhớ rõ tháng trước ngày nào cô đến kì!
Trách không được Mộc Thanh mua băng vệ sinh cho cô!
May mắn phát hiện đúng lúc, hôm nay cô mặc một chiếc quần trắng, nếu không phát hiện ra, còn không phải mất hết mặt mũi a!
Mộc Thanh ở bên ngoài phòng vệ sinh gõ cửa: “Đại tiểu thư, hôm nay em muốn ngồi xổm trong đó không ra nữa hay sao?”
Sắc mặt Triệu An An tức khắc đỏ lên, tức giận gào hắn: “Đem đồ vật mua lấy ra đây! Em tới cái kia!”
Mộc Thanh bật cười, không tiếp tục trêu cô, mở cửa đem túi băng vệ sinh trong tay đưa cho cô: “Đồ ngốc, ngay cả những cái này không nhớ rõ ràng.”
Triệu An An một phen đoạt lấy: “Anh đi ra ngoài!”
Mộc Thanh đương nhiên sẽ không đợi ở bên trong, hắn giúp Triệu An An đóng cửa phòng vệ sinh sau đó liền ở ngoài cửa chờ cô.
Chờ cô ra tới nơi, hắn trực tiếp bế Triệu An An lên, nhanh chóng đi về hướng phòng ngủ.
Sắc mặt Triệu An An biến đổi, vươn ngón tay chọc hắn mặt: “Này này này, anh sẽ không đói khát như vậy chứ, em thế này mà anh còn muốn sao?”
Cái dạng này là sao!
Nghĩ hắn là người như thế nào!
Mộc Thanh không vui vỗ ௱ôЛƓ cô một cái: “Em suy nghĩ nhiều! Anh không có đói khát như vậy! Chúng ta đi nghỉ ngơi một chút, buổi chiều anh đưa em đến một nơi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc