Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 480

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Bắt mạch là dựa vào thiên phú cùng kinh nghiệm, thiên phú của Mộc Thanh như vậy là đã đủ rồi, nhưng kinh nghiệm của hắn còn kém xa lão gia tử, cho nên rất nhiều lúc, lão gia tử có thể nhìn ra vấn đề, hắn lại nhìn không ra.
Thời gian Mộc Vấn Sinh bắt mạch cho Cảnh Dật Nhiên rất dài.
Tuy rằng y thuật của Mộc Thanh kém ông, nhưng thật ra cũng đã cực kì lợi hại, lý thuyết của hắn rất vững chắc, khiếm khuyết duy nhất chỉ là kinh nghiệm mà thôi. Nếu hắn không thể nhìn thấy vấn đề của Cảnh Dật Nhiên, vậy có thể nói vấn đề của Cảnh Dật Nhiên có chút phúc tạp hiếm thấy, ông cần phải cẩn thận xem xét một chút.
Một giờ sau, trên trán Mộc Vấn Sinh toàn là mồ hôi.
Bắt mạch rất hao tổn tâm trí, lão gia tử đã lớn tuổi, dùng thời gian dài như vậy để bắt mạch ông có chút chịu không nổi.
Mộc Thanh tự nhiên lấy khăn lau mồ hôi trên trán ông, sau đó đứng bên cạnh ông nội, chờ đợi kết quả cuối cùng và sự dốc lòng dạy dỗ của ông nội.
Lại qua nửa giờ, Mộc Vấn Sinh mới thu hồi tay, rồi sau đó, ông bắt đầu chỉ dạy Mộc Thanh nhận biết vấn đề của Cảnh Dật Nhiên nằm ở chỗ nào.
Đây là ca bệnh rất tốt, lão gia tử không vội vã chữa trị cho Cảnh Dật Nhiên, mà coi hắn ta như tài liệu giảng dạy, kỹ càng tỉ mỉ giải thích, để Mộc Thanh có sự nhận thức kĩ càng nhất.
Tiểu Lộc không lên tiếng, cô yên tĩnh ngồi ở chỗ kia nghe Mộc Vấn Sinh nói một chuỗi dài những từ ngữ chuyên ngành mà cô không hiểu.
Tuy rằng nghe không hiểu nhưng cô cũng hiểu được, lão gia tử biết lí do mấu chốt làm Cảnh Dật Nhiên hôn mê.
Chỉ cần dựa vào điểm này, liền mang cho Tiểu Lộc hy vọng rất lớn.
Mộc Vấn Sinh giảng giải hơn một giờ, lúc này mới ngừng lại.
Giữa trưa sau nghỉ ngơi trong chốc lát, thể lực và tinh lực của Mốc Vấn Sinh đều khôi phục rất tốt, ông mới mang theo Mộc Thanh một lần nữa tiến vào phòng vô trùng, bắt đầu tiến hành châm cứu cho Cảnh Dật Nhiên kéo dài hơn hai giờ đồng hồ.
Sau khi kết thúc châm cứu, sắc mặt Mộc Vấn Sinh có chút tái nhợt, mà vốn dĩ Cảnh Dật Nhiên sắc mặt tái nhợt, tuy rằng vẫn chưa tỉnh lại, nhưng trên mặt lại có huyết sắc, thoạt nhìn trạng thái tốt hơn không ít.
Lúc Mộc Vấn Sinh châm cứu, Mộc Thanh vẫn luôn ở bên cạnh học tập.
Hắn nhìn thủ pháp châm cứu tuyệt diệu của ông nội, trong lòng khâm phục không thôi.
Loại thủ pháp này, hiện tại căn bản hắn không thể làm được.
Toàn thế giới chỉ sợ cũng chỉ có một mình Mộc Vấn Sinh có thể làm được, đối với tình hình của Cảnh Dật Nhiên, Tây y không dùng được, chỉ có thể dựa vào phương pháp châm cứu của Trung y.
Nói cách khác, hiện tại chỉ có một mình lão gia tử có thể cứu Cảnh Dật Nhiên.
Mỗi một lần nhìn ông nội ra tay cứu người, trong lòng Mộc Thanh liền chấn động một lần, càng coi trọng việc kế thừa y thuật của Mộc gia thêm một phần, ông nội lợi hại như vậy, y học của Mộc gia uyên thâm, tuyệt đối không thể bị hủy hoại trên người hắn.
Thật ra hắn có thể hiểu nguyên nhân Mộc Vấn Sinh không cho hắn cưới Triệu An An.
Triệu An An không thể mang thai, có nghĩa là hắn không thể có đời sau.
Nếu hắn không có con của mình, nếu không thể rộng lượng đem toàn bộ y thuật truyền cho người khác, như vậy chờ đợi hắn, sẽ là y thuật tuyệt mật của Mộc gia không có ai kế thừa, trải qua mấy chục thế hệ dốc hết tâm huyết nghiên cứu đều bị thất truyền.
Lão gia tử vẫn luôn chờ đợi hắn có thể sớm có một đứa con của mình, để ông có thể tự tay dạy dỗ chắt trai, đem y thuật Mộc gia truyền lại phát dương quang đại.
Đây là có thể cứu vớt vô số sinh mệnh quý giá vô cùng, tổ huấn của Mộc gia chính là, thà rằng vứt bỏ mạng sống, cũng muốn giữ được y thuật.
Ai đem y thuật tổ truyền chôn vùi, chính là tội nhân thiên cổ của Mộc gia.
Trước mắt trong thế hệ nhỏ tuổi của Mộc gia, không có một ai thông minh có thiên phú với y thuật.
Thiên phú này chỉ có thể dựa vào khả năng di truyền, cho nên Mộc Vấn Sinh rất xem trọng đứa bé của Mộc Thanh, bởi vì Mộc Thanh là người có thiên phú về y học cao nhất của Mộc gia.
Ông không có khả năng đi nhân nuôi một đứa bé có tư chất hơn người về thừa kế y thuật Mộc gia, lúc này sẽ vi phạm tổ huấn Mộc gia, thứ hai, không phải người của Mộc gia thì vẫn sẽ có sự xa cách, sé thiếu một phần trách nhiệm đối với những y thuật được truyền thừa.
Mộc Vấn Sinh đứng lên, thật mạnh vỗ bả vai cháu trai, thở dài nói: “A Thanh, ông nội không sợ gì khác, chỉ sợ Mộc gia chúng ta không có người kế thừa! Nếu là như vậy, ông không có mặt mũi nào để đi gặp liệt tổ liệt tông Mộc gia!”
Mộc Thanh hổ thẹn vạn phần, trong lòng khó chịu, hốc mắt hắn ửng đỏ, nghẹn ngào nói: “Ông nội, cháu trai bất hiếu! Làm ngài bị liên luỵ!”
Hắn từ nhỏ đã vì mình mang họ Mộc mà kiêu ngạo, từ nhỏ liền lớn lên trong ánh hào quang “Thần y” của ông nội, cho tới nay, hắn coi trọng gia tộc hơn bất kì thứ gì.
Mộc Vấn Sinh đã từng muốn hắn cưới Dương Mộc Yên, kỳ thật không đơn giản là vì Dương gia có thể cung cấp cho Mộc tài lực cường đại nhất, mà bởi vì Dương Mộc Yên từ nhỏ đã mang danh “Thần đồng”, đồn đãi cô ta cực kỳ thông tuệ, đã gặp qua là không quên được, chỉ số thông minh cực kì cao.
Nếu cùng cô gái như vậy sinh đứa bé, để đứa bé kế thừa bộ gen ưu việt của ba mẹ, vừa sinh ra sẽ có ưu thế bẩm sinh không gì sánh bằng, về sau học y thuật sẽ rất hiệu quả.
Vì lí do này nên Mộc Vấn Sinh chỉ đề cập qua một lần, sau này không nhắc lại lần nào nữa.
Ông yêu thương Mộc Thanh, không muốn ép buộc hắn cưới một cô gái hắn không yêu làm vợ.
Nhưng nếu cháu trai không có con, sẽ là một vấn đề rất khó giải quyết.
Mộc Vấn Sinh vừa mới châm cứu xong, sắc mặt cực kì mỏi mệt, thoạt nhìn già nua hơn với ngày thường rất nhiều.
Trong lòng Mộc Thanh khổ sở, ông nội đã lớn tuổi, đều chỉ lo lắng chuyện của hắn.
Ông mỗi ngày đều ở cùng với Cảnh Thiên Viễn, nhìn người ta có chắt trai, trong lòng nhất định hâm mộ không chịu được!
Giống như Mộc Vấn Sinh biết trong lòng cháu trái cũng không chịu nổi, ông từ ái vỗ đầu cháu trai, khó khi nào dùng giọng ôn hòa nói chuyện với cháu trai.
“Nhà chúng ta chỉ mình cháu có thiên phú cao nhất, từ nhỏ đã đi theo ông, mẹ cháu cũng có ít nhiều oán hận với ông, ghét bỏ lão già như ông ςướק con trai của mình, thế cho nên cháu thân thiết với ông hơn, nhưng lại hơi xa lạ với mẹ.”
“Không có, ông nội, mẹ cháu vẫn rất tôn kính ngày, những gì cháu có được ngày hôm này, tất cả đều là công lao của ông, mẹ cháu nói, nếu cháu đi theo mẹ, khẳng định không có thành tựu như ngày hôm nay.”
Mộc Vấn Sinh nhẹ nhàng lắc đầu.
Con dâu xác thật tôn kính ông, nhưng cũng có oán hận.
Cũng rất bình thường, ông tước đoạt quyền hạn một người mẹ, Mộc Thanh tuổi nhỏ, từ thơ ấu đã được ông dạy dỗ đến khi trưởng thành, số lần con dâu ôm Mộc Thanh rất ít, trừ phi nó không yêu thương Mộc Thanh, nếu không trong lòng nhất định sẽ khó chịu.
Nhưng Mộc Vấn Sinh cũng không hối hận vì đã làm như vậy.
Thiên phú của Mộc Thanh rất tốt, đương nhiên cũng do từ bé ông đã bồi dưỡng hứng thú học y của hắn, kể cả bị con dâu oán trách ông cũng nhận.
Mộc Thanh thật sự không thân thiết với ba mẹ, hắn thân với ông nội nhất, cái này chính hắn cũng biết.
Nhưng hắn cũng không cảm thấy như vậy có gì không tốt.
Bà nội qua đời sớm, ông nội vẫn luôn chỉ có một mình, hắn có thể hầu hạ dưới gối, hiếu kính lão nhân gia là việc nên làm.
Kể cả ba mẹ không có hắn, hai người cũng có thể làm bạn với nhau, hơn nữa không có bóng đèn như hắn tình cảm hai người càng gắn bó như keo sơn.
Mộc Vấn Sinh thở dài, nhìn Cảnh Dật Nhiên đang hôn mê bất tỉnh trên giường, nhàn nhạt nói: “lão gia hỏa Cảnh Thiên Viễn kia, vận khí luôn luôn rất tốt, đời này chỉ sinh một đứa con trai, mọi phương diện đều vô cùng xuất sắc, con của nó cũng rất lợi lại, nhà bọn họ gen rất cường đại, ngoài trừ Cảnh Dật Nhiên là dị số ra thì tất cả đều phát triển một cách tốt nhất."
Ông nói, có chút tự giễu cười cười: “Vốn dĩ ta lúc đầu mỗi ngày đều chê cười ông ấy, nói cháu trai ông ấy không thích phụ nữ, về sau sẽ cưới đàn ông về nhà."
“Kết quả đâu, Cảnh Dật Thần kết hôn con nhanh hơn ai khác, kết hôn năm thứ hai liền sinh ra một đứa bé trai béo tốt, làm cho ta thèm mà không được. Ta có đi xem náo nhiệt chỗ Cảnh Duệ vài lần. Đứa bé này lớn lên cũng thật chắc nịch, đẻ chưa tròn bảy tháng mà đã lớn tốt như vậy. Về sau, nó khẳng định sẽ là một người thừa kế ưu tú của Cảnh gia."
“Con nhìn lại nhà chúng ta đi, tuy rằng mỗi người cũng đều không tồi, nhưng không ai có thể ứng mọi việc! Thật vất vả mới có con xuất sắc, vậy mà còn cố tình thích một con nha đầu thân thể không tốt.”
Mộc Thanh nghe lão gia tử lời nói, trong lòng đau như đao cắt.
Cậu “Bụp” một tiếng quỳ gối xuống trước mặt lão gia, nước mắt “Lạch cạch” lập tức rơi xuống không nhiễm một hạt bụi trên mặt đất, trở thành một cái bọt nước lạnh lẽo.
“Ông nội, con rất xin lỗi ông……”
Từ “Bất hiếu” đã không đủ để biểu đạt tội ác của cậu.
Mộc Thanh tự trách rất nhiều, trong lòng cũng rất thống khổ, nhưng kêu cậu từ bỏ Triệu An An, thì hắn căn bản lại làm không được.
Lão gia biết Mộc Thanh sẽ không từ bỏ Triệu An An, ông hôm nay nói những lời này cũng chỉ là cảm xúc bộc phát mà thôi, cũng không phải muốn bức bách Mộc Thanh kết hôn với người phụ nữ khác.
Mộc gia cũng có nhiều con nối dõi tốt, nếu Mộc Thanh không thể sinh, vậy thì kêu mấy đứa cháu khác sinh nhiều một chút, có thể chọn ra một đứa thiên phú tốt một chút, về sau để đứa bé kia đi theo Mộc Thanh học y thuật là được.
Bất quá, Mộc Vấn Sinh vẫn không muốn từ bỏ gen đẹp của cháu trai, ông cảm thấy, chỉ có con của Mộc Thanh mới có thể là xuất sắc nhất.
“Nếu con khăng khăng muốn cưới Triệu An An, ông nọi cũng không ngăn cản con, nhưng nếu hai đứa không thể sinh sản. Vậy thì trước tiên con giúp con bé lấy một ít tế bào trứng, đóng băng lên, phải lấy trong bất cứ tình huống nào."
Mộc Thanh kinh ngạc ngẩng đầu: "Ông nọi, nghĩa là……”
Chẳng lẽ lão gia là muốn đích thân đào tạo phôi thai?!
“Thử xem đi, đây là biện pháp cuối cùng.”
Mộc Vấn Sinh cũng không dám cam đoan sẽ thành công, nếu ông suy đoán không tồi, tế bào trứng trong người Triệu An An hoạt tính sẽ rất kém cỏi, sống suất thấp đến đáng sợ.
Sau đó ba ngày, Mộc Vấn Sinh mỗi ngày đều tới châm cứu cho Cảnh Dật Nhiên làm châm cứu, tới thứ tư, ông kêu Mộc Thanh tự mình làm, ông chỉ phụ trách ở một bên làm chỉ đạo.
Mộc Vấn Sinh làm châm cứu chỉ mất hai giờ, mà Mộc Thanh ước chừng phải mất ba giờ rưỡi.
Bất quá, cậu lần đầu tiên làm cách châm cứu phức tạp như thế mà có thể một lần là thành công, đã thuyết minh là thiên phú của cậu kinh người.
Kể từ đó, Mộc Vấn Sinh lại càng muốn một đứa chắt trai là con của Mộc Thanh.
Cảnh Dật Nhiên hiện tại trạng thái càng ngày càng tốt hơn, tay chân của hắn đôi khi sẽ cử động, Tiểu Lộc thật vui vẻ.
Mộc Thanh lại lâm vào một vấn đề nan giải lớn khác.
Làm sao để lửa đưa Triệu An An đến bệnh viện, sau đó lấy tế bào trứng trong cở thể của cô?
Khoảng thời gian trước bị Dương Mộc Yên náo loạn, hai người bọn họ hiện tại vẫn còn chưa hòa hoãn!
Triệu lão phu nhân còn cố ý gọi điện thoại nói cho cậu, Triệu An An nhận được một cái tin nhắn và một tấm ảnh của cậu chụp với người phụ nữ khác, tức giận đến nỗi nhìn ai cũng không thuận mắt, vài ngày rồi vẫn còn mang một khuôn mặt như người ta thiếu cô ấy năm trăm vạn tiền.
Mộc Thanh hiện tại nhớ tới Triệu An An liền đau đầu, cậu thật ra đã sớm không còn tức cô, chỉ sợ Triệu An An vẫn luôn giận hắn đâu.
Nếu là trực tiếp nói cho cô, muốn lấy tế bào trứng của cô, nhất định sẽ bị cô đánh ૮ɦếƭ.
Không nên không nên, phải nghĩ một kế hoạch hoàn hảo.
Vẫn là lão gia có biện pháp, thế nhưng nghĩ ra chủ ý tốt như vậy!
Chờ khi phôi thai đã được đào tạo tốt, ra ngoại quốc tìm một người mang thqi hộ rồi sinh hạ ra, vậy thì hắn có thể là cha!
Cũng không biết Triệu An An sau khi biết, có thể cầm đao chém ૮ɦếƭ cậu hay không.
Mộc Thanh vừa hưng phấn về kế hoạch lấy trứng này, vừa nghiêm túc làm châm cứu cho Cảnh Dật Nhiên.
Bảy ngày châm cứu, đến ngày thứ tám thì Cảnh Dật Nhiên rốt cuộc cũng tỉnh.
Cảnh Dật Nhiên tỉnh lại, thì đã không còn việc của Mộc Thanh, dù sao cũng có Tiểu Lộc ở đó, cô sẽ chăm sóc cho hắn.
Không cần làm châm cứu cho Cảnh Dật Nhiên, Mộc Thanh đem tất cả thời gian đều dùng để an bài việc lấy trứng của Triệu An An.
Lấy trứng cũng không dễ dàng, phụ nữ và đàn ông không giống nhau, phụ nữ một tháng thông thường chỉ biết bài xuất ra một viên trứng, trong cuộc đời tổng cộng cũng chỉ có thể có hơn bốn trăm viên trứng mà thôi.
Mà tình huống của Triệu An An có chút đặc thù, tế bào trứng của cô hoạt tính thấp, số lượng lại càng thiếu.
Muốn lấy trứng thì trước tiên phải tiến hành xúc tác trị liệu trứng trong kì nghỉ lễ của cô, chỉ cần tiêm vào chất kích thích sinh trưởng vào một đợt trị liệu ước trừng cũng mất nửa tháng.
Trong lúc đó, cần phải không ngừng thông qua sự giám sát, đến khi trứng phát dục đủ lớn. Thì dẫn ống dẫn lấy trứng trong phao dịch.
Kế tiếp từ trứng phao dịch trung đem trứng phân nhặt ra tới công tác chính là Mộc Thanh, cái này cũng không cần Triệu An An tham dự.
Dựa theo tình trạng thân thể của Triệu An An, một đợt trị liệu khẳng định là không được, cô ít nhất phải cần ba đợt trị liệu, mới có thể rút đủ nhiều, chất lượng trứng cũng đủ tốt.
Trực tiếp nói cho Triệu An An tình hình thực tế, cô khẳng định không nói hai lời mà quay đầu đi, lấy trứng khẳng định là phải lừa mới được.
Bất quá, chuyện này là việc trọng đại, Mộc Thanh không có khả năng đơn phương làm, cậu xin sự trợ giúp của Triệu lão phu nhân và Triệu Chiêu, lúc ăn cơm với nhau cậu đem mọi việc kỹ càng tỉ mỉ nói một lần.
Hai người chấn động, hai người họ có nằm mơ cũng muốn có một đứa cháu do Triệu An An sinh ra, đáng tiếc Triệu An An đã làm quá nhiều lần trị bệnh bằng hoá chất, țử çɥñğ đã chịu tổn thương nghiêm trọng, khả năng mang thai đã rất bé nhỏ.
Hiện tại có loại phương pháp này có thể cho Triệu An An có được cho chính mình một đứa con, hai người cầu mà không được!
Thuyết phục hai người dễ dàng hơn trong dự đoán nhiều, Mộc Thanh đã chuẩn bị tất cả.
Ba người ăn một bữa cơm vô cùng náo nhiệt vô cùng vui vẻ, chỉ có mình Triệu An An đáng thương hề hề chẳng hay biết gì.
Triệu An An gần nhất đây tâm tình thật không tốt, cô lại một lần nữa náo loạn với Mộc Thanh.
Mộc Thanh lúc này đây hình nhue cũng tức giận, nên căn bản không tới an ủi cô.
Nói, cô giống như không có bất luận lý do gì để Mộc Thanh tới an ủi, chỉ là Mộc Thanh không xuất hiện, trong lòng cô vẫn luôn trống rỗng. Vạn nhất Mộc Thanh thật sự không thèm để ý đến cô nữa thì làm sao bây giờ!
Hơn nữa, cô lại không thể đi ra ngoài chơi, mỗi ngày đều ngồi buồn ở nhà, thật nhàm chán a!
Trong lòng cô ôm một con mèo bông màu trắng, chỉ tiếc, một con mèo bông trắng vốn dĩ rất đáng yêu, giờ phút này bị nàng nắm bóm đến mức không ra hình dạng gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc