Mộc Thanh chào hỏi bác sĩ và các y tá rồi đi thẳng về văn phòng của mình.
Hôm qua Triệu An An cầu xin đã có tác dụng, ông nội thật sự để anh làm viện trưởng.
Nếu không phải có Triệu An An, vậy anh muốn làm viện trưởng thì cần phải chờ rất lâu, Mộc Vấn Sinh giận anh lúc trước vứt bỏ bệnh viện chạy đến nước Anh cho nên ông đang trừng phạt anh.
Mộc Đồng nhìn thấy Mộc Thanh, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Xem như là giúp anh thoát khỏi bể khổ, anh trả bệnh viện lại cho em, em nhìn đi, tình hình kinh doanh không hề giảm xuống đúng không? Khoa nghiên cũng không lạc hậu đúng không? Những ngày này, ngày nào cũng phải lo lắng đề phòng, ngay cả ngủ cũng không ngon! Anh ốm hẳn một vòng luôn rồi!”
“Anh cả vất vả rồi, việc kinh doanh rất tốt, nếu em làm thì cũng sẽ như vậy thôi, khhông tốt hơn anh bao nhiêu đâu! Em cứ tưởng mình sẽ có thêm vài ngày nghỉ ngơi, không ngờ lại không được!”
Trong lĩnh vực phát triển bệnh viện, Mộc Đồng không chỉ không có nguồn nhân lực như Mộc Thanh, mà cũng không có thiên phú như Mộc Thanh, hắn có thể gìn giữ những cái đã có, thế nhưng nếu muốn tiến thêm một bước thì lại không được, người duy nhất trong Mộc gia có thể làm được điều đó, chính là Mộc Thanh.
Cho nên Mộc Đồng rất sợ khoảng thời gian mình quản lý bệnh viện sẽ xảy ra sai sót gì, lúc trả lại bệnh viện cho Mộc Thanh thì sẽ rất mất mặt!
Lúc trước dáng người của hắn tròn vo, nhưng bởi vì gần đây lao lực quá độ mà giảm hơn mười cân, thoạt nhìn lại có hơi đẹp trai, có lẽ biệt danh “Mộc Đồng*” cũng sẽ biến mất rất nhanh.
*Cách đọc tên của Mộc Đồng là [mù tóng], thế nhưng do anh béo như cái ‘thùng [tǒng] cũng gọi là Đồng’ nên mọi người gọi là Mộc Đồng [mù tǒng].
Hắn không muốn làm viện trưởng, ngày nào cũng phải đối phó với nhiều chuyện như vậy, quá mệt mỏi, vẫn nên làm bác sĩ trị bệnh cứu người thì tốt hơn.
Làm viện trưởng hay không, đối với Mộc Thanh mà nói, cũng không quan trọng.
Thật ra Mộc Đồng cũng có thể kinh doanh bệnh viện rất tốt, cho đến bây giờ, Mộc Thanh chưa từng nghĩ muốn lấy lại vị trí viện trưởng, dù sao thì cũng là bệnh viện của Mộc gia, đều là người Mộc gia, cho nên ai làm viện trưởng cũng được.
Cho dù anh không làm viện trưởng, cũng không có ai trong bệnh viện dám khi dễ anh, anh có thể tuỳ ý sử dụng thiết bị thực nghiệm, cũng có thể tiến ђàภђ ђạng mục nghiên cứu khoa học, không có ảnh hưởng quá lớn tới anh. Triệu An An quan tâm quá nên bị loạn mà thôi.
Về việc Triệu An An phát hiện gần đây Mộc Thanh không làm phẫu thuật, thật ra đó là yêu cầu của anh.
Việc nghiên cứu thuốc ức chế tế bào ung thư đã tiến đến giai đoạn thí nghiệm cuối cùng, đạt được hiệu quả rất tốt trên chuột bạch thực nghiệm, bước tiếp theo là sử dụng trên cơ thể người.
Nếu kết quả thí nghiệm hoàn mỹ, vậy có thể nói là Mộc Thanh đã đạt được đột phá rất lớn trong lĩnh vực nghiên cứu y học, tên tuổi của anh sẽ nổi danh trên toàn thế giới.
Quan trọng hơn là, có thuốc này, là có thể cứu được rất nhiều bệnh nhân ung thư, có thể cứu được Triệu An An.
Nếu trị liệu ung thư đúng lúc, sử dụng loại thuốc hiệu quả nhất, là có thể trị được.
Hai lần trước Triệu An An phát bệnh, đều là phát hiện từ đầu, sau đó trải qua việc trị liệu bằng hoá chất và thuốc, mới Gi*t ૮ɦếƭ tế bào ung thư trong người cô.
Nếu phát hiện chậm, tế bào khuếch tán nhanh, như vậy có dùng thuốc nào cũng không hiệu quả.
Mộc Thanh nghiên cứu thuốc chống ung thư cũng là như thế, chỉ có thể sử dụng lúc người bệnh mới phát bệnh, không thể nào dùng cho những giai đoạn tiếp theo.
Cho nên anh mới dặn dò Triệu An An, nếu xảy ra chuyện gì là phải lập tức nói cho anh biết, thời gian càng lâu thì càng khó chữa khỏi.
Từ nhỏ tình cảm của hai anh em bọn họ đã rất tốt, hai người nói chuyện một lát, lại cùng nhau oán giận ông nội vài câu, sau đó đều cười ha ha rồi đi làm chuyện của mình.
Tuần này Mộc Thanh chỉ thực hiện hai cuộc phẫu thuật, một cái là lấy đạn cho Tiểu Lộc, cái còn lại chính là lấy đạn cho Cảnh Dật Nhiên. Mà hai người này đều phẫu thuật vào ban đêm, còn không được để cho người ta biết, cho nên không tìm được bản ghi chép trên trang web của bệnh viện.
Anh mặc đồ vô trùng đi vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Cảnh Dật Nhiên vẫn chưa tỉnh, vẫn còn được được thở máy, hắn im lặng nằm trên giường bệnh, không còn vẻ xinh đẹp và tà mị liều lĩnh giống như ngày xưa nữa, mà là tái nhợt giống như đồ sứ.
Tiểu Lộc canh giữ bên cạnh hắn, cả người đều ngơ ngác.
Hoàn cảnh hiện tại rất an toàn, trong phòng chăm sóc đặc biệt chỉ có mùi thuốc sát trùng thản nhiên trong không khí, không còn mùi máu tanh nồng nữa.
Theo lý thuyết, bây giờ cô nên ngủ say, đổi thành người kia chiếm giữ đại não và thân thể mới đúng.
Nhưng mà không có, cô vẫn tỉnh táo như trước, Tiểu Lộc kia cũng không xuất hiện.
Anh đoán, có lẽ là vì cô rất lo lắng cho Cảnh Dật Nhiên, cho nên mới không có ngủ say.
Trước kia chưa từng xảy ra chuyện như vậy, bởi vì cô chưa từng cảm thấy bất an như bây giờ, khó chịu muốn ૮ɦếƭ.
Cho đến khi nhìn thấy Mộc Thanh, trong mắt mới xuất hiện một chút sắc thái.
“Chừng nào anh ấy sẽ tỉnh?”
“Trước kia tôi đã mổ một ca như thế này rồi, bình thường đều cần từ ba đến năm ngày, có người sẽ tỉnh trong một ngài, cũng có người... Vĩnh viễn không tỉnh lại.” Mộc Thanh trả lời rất cẩn thận, tuy anh tin tưởng y thuật của mình, nhưng mà não người rất phức tạp, mặc dù trong lúc phẫu thuật anh không hề phạm sai lầm, cũng không thể cam đoan quá trình khôi phục và sức miễn dịch của Cảnh Dật Nhiên sẽ bình thường.
Trên người Cảnh Dật Nhiên gắn đầy dụng cụ, Mộc Thanh xem xét dấu hiệu sinh tồn của hắn, sau đó tháo bao tay, bắt mạch cho hắn.
Nửa tiếng sau, Mộc Thanh ngẩng đầu, an ủi Tiểu Lộc: “Trước mắt tình huống thân thể của hắn rất bình thường, đang dần dần bình phục, cô không nên gấp gáp.”
Tiểu Lộc gật đầu: “Được, tôi không gấp, tôi chờ anh ấy tỉnh.”
Nhìn bên ngoài Tiểu Lộc rất bình tĩnh, cũng không có đau khổ và lo lắng gì, nhưng Mộc Thanh lại biết, chắc chắn bây giờ cô không thoải mái, chính là cô không biết cách thể hiện, cũng chưa bao giờ biểu hiện đau đớn trong lòng ra ngoài.
“Cô vẫn canh giữ bên cạnh hắn, không nghỉ ngơi hả?”
“Tôi không cần nghỉ ngơi.”
“Vậy cô có ăn cơm không?”
“Không có.”
“Vậy sao được, cô nên đi ăn gì đó đi, rồi ngủ một giấc, nếu không hắn còn chưa tỉnh thì cô đã gục ngã rồi.”
“Tôi không sao.”
“Tôi biết thể chất cô đặc biệt, thức hai ba ngày cũng không sao, nhưng mà vẫn có tổn hại, nghe tôi đi, ăn cái gì đó, nếu không thì sao mà cô có sức để chăm sóc hắn chứ?”
Tiểu Lộc không nói gì, cũng không cử động, mặc kệ lời của Mộc Thanh, tiếp tục canh giữ bên cạnh Cảnh Dật Nhiên.
Mộc Thanh không còn cách nào, khuyên Tiểu Lộc không được nên anh cũng chỉ có thể tạm thời buông tha, có lẽ đợi đến khi Tiểu Lộc đói thì sẽ tự ăn thôi. Còn nữa, vài ngày nữa là Cảnh Dật Nhiên tỉnh, Tiểu Lộc có thể chất mạnh mẽ, cho dù không ăn không uống cũng có thể chịu được đến lúc đó.
Anh nhìn Cảnh Dật Nhiên, không thỏi thầm than, không biết Cảnh Dật Nhiên có cái vận cức chó gì, mà có thể lọt vào mắt Tiểu Lộc, được cô chăm sóc hết mình như thế.
Mộc Thanh không ở trong phòng chăm sóc đặc biệt quá lâu, xác định tình huống trước mắt của Cảnh Dật Nhiên ổn định thì anh liền rời đi.
Sau đó, anh lái xe đến viện nghiên cứu.
Bệnh viện Mộc thị có được viện nghiên cứu độc lập của chính mình, chuyên môn dùng cho nghiên cứu các loại thuốc và khống chế bệnh tật, ở ngoại thành thành phố A, chiếm địa diện tích rất lớn, là học viện nghiên cứu lớn nhất toàn thành phố A.
Ở chỗ này, có đoàn đội chuyên môn nghiên cứu u, cả ngày lẫn đêm đều tiến hành nghiên cứu y học, phá được u nan.
Mộc Thanh sở dĩ trong phương diện này có được công nghệ cao, giải phẫu xác xuất thành công lớn 90%, chính là bởi vì cậu có có đoàn đội nghiên cứu khoa học của chính mình.
Bất quá, y học nghiên cứu mỗi một hạng mục đều hao tổn của cải rất nhiều, phương diện nghiên cứu u càng đốt tiền, nếu không phải có Cảnh Dật Thần duy trì, thì cái hạng mục này của hắn lại không tiến hành nổi nữa.
Mộc Thanh đi vào viện nghiên cứu, nhân viên bên trong viện nghiên cứu đều chào hỏi cậu.
Cậu mỉm cười gật đầu, sau đó đi thẳng vào phòng khoa nghiên cứu u.
Người phụ trách về chuyên gia thuốc ức chế tế bào u là một người mỹ, tên là Barton, ông ấy năm nay đã 54 tuổi, nghiên cứu tế bào ung thư đã gần ba mươi năm.
Vợ và con của ông ấy đều ૮ɦếƭ vì bệnh ung thư. Hiện giờ ông ấy lẻ loi một mình, đem toàn bộ tâm huyết để vào việc nghiên cứu chế tạo thuốc kháng ung thư.
Mộc Thanh bị tinh thần nghiên cứu khoa học và cảm tình của vợ con ông ấy làm cho cho cảm động, vì ông ấy mà tạo nên phòng thí nghiệm, vấn đề tài chính phục vụ việc nghiên cứu cũng tùy ông ấy tiêu xài.
Barton và Mộc Thanh đều cùng nghiên cứu phát minh thuốc kháng ung thư, cũng gần như có một ý nghĩ, ông ấy thời trẻ đã từ ở viện nghiên cứu ở Mỹ và Đức, nhưng ý nghĩ của ông không được hoan nghênh, có được cũng không nhiều lắm,, bởi vậy việc nghiên cứu chậm chạp không có tiến triển gì trọng đại.
Lúc sau Mộc Thanh đi tới nước Đức tham gia u học thuật, biết đượ. Barton, hai người chung chí hueowsng, thậm chí chỉ hận là đã gặp nhau quá muộn.
Nghe nói Mộc Thanh có thể cung cấp đủ tài chính để có thể tiến hành việc nghiên cứu phát minh thuốc, Barton không chút do dự đi theo cậu về nước, hiện giờ ông ở viện nghiên cứu của Mộc thị ước chừng cũng đã tám năm, ngay cả Hán ngữ cũng nói rất tốt.
Hôm nay, Mộc Thanh và Barton sẽ cùng nhau chọn lựa người ung thư tình nguyện thích hợp, tiến hành thí nghiệm thuốc.
Mộc Thanh chờ đợi ngày này, đã đợi rất lâu rồi.
Người tình nguyện tuy rằng đã trải qua lần đầu sàng lọc, lúc này đây đã là lần chọn lần thứ hai, nhưng hai người vẫn tuyển người rất cẩn thận như cũ, thậm chí bọn họ còn không ngừng thảo luận người nào thích hợp người nào không thích hợp, thậm chí vì thế đã xảy ra tranh luận kịch liệt.
Đương nhiên, tranh luận đối với bọn họ mà nói, sớm đã là chuyện thường ngày.
Ở giới y học, cần phải bất đồng, cần phải cãi cọ mà cùng tiến bộ.
Một đám hai mươi người tình nguyện được chọn lựa song thì đã tới đêm khuya.
Mộc Thanh tuy rằng rẩ mỏi mệt, nhưng là ánh mắt lại vẫn sáng.
Thuốc kháng ung thư trên toàn thế giới cậu đều đã thuộc làu, những loại có thể phát huy dược tính để chữa khỏi cậu cũng rất rõ ràng.
Cậu tin tưởng, cậu và Barton cùng nhau nghiên cứu phát minh ra loại thuốc mới, sẽ càng thêm lộ rõ về hiệu quả trị liệu, đồng thời cũng sẽ làm chậm lại tác dụng phụ của thuốc kháng ung thư.
Cậu lái xe từ vùng ngoại thành trở lại thị nội, lúc trở lại chung cư, đã là rạng sáng.
Mới vừa mở cửa đi vào đi, bên tai Mộc Thanh liền truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Anh đã trở lại.”
Mộc Thanh tay run run, chìa khóa trong tay “Bang” một tiếng liền rơi trên mặt đất.
Giọng nói này……
Cậu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên sô pha phòng khách có một người phụ nữ dung mạo tuyệt mỹ.
Trên người cô mặc một cái váy liền màu xanh biển mỏng, áo châm màu trắng dệt kim hở cổ, óng ánh như ngọc, trên chân là một đôi giày cao gót, hai chân thẳng tắp thon dài, eo thon, một tay có thể ôm hết, khí chất lãnh diễm, cao quý mà ưu nhã.
Nngũ quan cô cực kỳ tinh xảo, lông mi thật dài, đôi mắt to, chiếc mũi cao thẳng, cánh môi hồng nhuận, làn da trắng nõn non mịn tựa như có thể 乃úng ra nước.
Mộc Thanh ngốc một hồi lâu, mới có chút không xác định hỏi: “Dương Mộc Yên?!”
“Nga, không nghĩ tới anh cư nhiên liếc mắt một cái là có thể nhận ra em tới, xem ra địa vị của em ở trong lòng anh vẫn rất quan trọng.”
Dương Mộc Yên hơi hơi mỉm cười, lộ ra một cái biểu tình có chút sung sướng.
Dương Mộc Yên hiện tại cùng Dương Mộc Yên trước kia chỉ có ba phần giống nhau, Mộc Thanh nhìn chằm chằm mặt cô, có chút khó có thể tin nói: “Cô hiện tại sao lại biến thành bộ dáng này? Cô chỉnh dung?”
Dương Mộc Yên yêu quý sờ sờ khuôn mặt bóng loáng của chính mình, nhàn nhạt nói: “Làm một chút chỉnh hình mà thôi, như thế nào, em hiện tại không xinh đẹp sao?”
“Việc này không phải vấn đề có xinh đẹp hay không, mà là sau khi chỉnh dung cô căn bản là không phải cô.” Tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng Mộc Thanh vẫn cảm thấy thế rất khó coi, một khuôn mặt làm cho người ta cảm giác có chút giả.
“cái em muốn chính là hiệu quả này.” Dương Mộc Yên một chút cũng không thèm để ý, “Chỉ cần anh có thể thích, biến thành cái dạng gì em cũng đều có thể. Nếu anh không thích khuôn mặt trước kia của em, như vậy thì em thay đổi một chút là được, nếu như anh vẫn không thích, em đây liền đem mình chỉnh thành bộ dáng của Triệu An An, anh hẳn là rất thích.”
Mộc Thanh ngay lập tức hoảng sợ, vội vàng xua tay: “Đừng đừng đừng, cô hiện tại khá tốt, rất xinh đẹp, không cần lại chỉnh!”
Nói giỡn, Triệu An An của cậu là độc nhất vô nhị, nếu Dương Mộc Yên chỉnh thành Triệu An An, cậu sẽ khó chịu ૮ɦếƭ!
Khuôn mặt của Triệu An An cũng không phải là thứ mà loại người như Dương Mộc Yên xứng có được.
Mộc Thanh trả lời hiển nhiên làm Dương Mộc Yên rất vừa lòng, cô nhìn chằm chằm Mộc Thanh, cười có chút ôn nhu.
Dương Mộc Yên hiện tại dung mạo rất xinh đẹp, hơn nữa cô từ nhỏ đã tiếp thu ý thức giáo dục của quý tộc, hành vi cử chỉ hoàn toàn là của một tiểu thư khuê các. Cô an tĩnh ngồi ở chỗ kia, lộ ra vẻ tươi cười nhợt nhạt, ai không biết người nhất định sẽ đem cô trở thành một người phụ nữ dịu dàng nhu mĩ, là một mỹ nhân tri thức tuyệt vời.
Ngay cả Mộc Thanh biết nội tâm cô rốt cuộc có bao nhiêu biến thái, biết cô đã từng có bao nhiêu xấu xí, giờ phút này cũng không thể không thừa nhận, lúc cô làm bộ làm tịch, thật đúng là cảnh đẹp ý vui.
Bất quá, Mộc Thanh hiện tại thật sự là không tâm tình thưởng thức mỹ nhân.
Cậu cau mày nhìn người ngồi ở sô pha trong chính nhà mình, ngữ khí bất thiện hỏi: “Cô vào bằng cách nào? Đã trễ thế này, có phải cô nên đi rồi hay không?”
“Chính là đã khuya, nên em mới đến nơi này. Em là muốn cho anh một kinh hỉ, chẳng lẽ anh không muốn cùng em có một buổi đêm lãng mạn hay sao? Em vào nhà anh rất dễ dàng, em có chìa khóa nhà của anh."
Dương Mộc Yên nói, khóe môi hơi hơi giơ lên, lộ ra một nụ cười hoàn mỹ, rồi sau đó, cô dơ chiếc chìa khóa nửa cũ nửa mới trong tay ra.
Cô hiện tại thật sự là quá đẹp, ngũ quan tinh xảo, lại trang điểm nhẹ, nhẹ nhàng cười khiến cho người khác cảm thấy có cảm giác kinh diễm.
Mộc Thanh lại một chút cũng đều không có bị cô làm cho kinh diễm đến, cậu tức giận nói: “Cô sao lại cơ chìa khóa cửa nhà tôi? Trả lại cho tôi!”