Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 467

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Lòng Triệu An An như nổi trống, Mộc Thanh trước kia chưa từng như vậy, đây đều là học từ khi nào? Quá xấu rồi!
Cô lấy một cái gối đập về phía Mộc Thanh, Mộc Thanh “Ai da” một tiếng, lập tức trốn ra sau.
Vừa trốn vừa nói: “Em thật sự không cần thay ҨЦầЛ ŁóŤ sao? Ướt dầm dề khẳng định không thoải mái, vẫn nên đổi đi!”
Triệu An An cầm gối đầu đập lợi hại hơn: “Anh câm miệng cho tôi!”
Triệu An An cuối cùng vẫn là không thay ҨЦầЛ ŁóŤ, cầm túi của mình, không màng Mộc Thanh đáng thương giữ lại, vội vã chạy.
Không biết là Mộc Thanh đã quên, hay là Triệu An An đã quên, dù sao hai người, không hề có việc muốn trao giả chìa khóa nhà cho cậu, thật giống nhue việc chìa khóa không phải trọng yếu.
Trong nhà đã không còn hình ảnh của Triệu An An, đã không có tiếng nói của cô, đã khong còn hơi thở của cô, bỗng trở nên trống rỗng.
Trong lòng Mộc Thanh có chút khó chịu, quay đầu nhìn đến hộp quà Triệu An An đặt ở trên bàn phòng khách, lại vui vẻ lên.
Triệu An An gần đây tiến bộ không ít a, tới nhà anh còn biết mang theo quà!
Thật là hiếm lạ!
Cõi lòng Mộc Thanh tràn đầy hy vọng mở hộp quà ra, đến khi nhìn thấy đồ vật bên trong thì khuôn mặt tươi cười lập tức cứng lại.
Đây là cái quỷ gì?!
Đây rõ ràng là một bộ quần áo của người già! Không phải là kiểu và loại mà cậu thích. Hơn nữa còn không phải kích cỡ của cậu! Cậu cao 1 mét 83, còn bộ quần áo nào nhiều lắm cũng chỉ có người một mét bảy ba mặc!
Cậu nghĩ đến Triệu An An còn để lại tin nhắn cho mình, cậu còn tưởng là thư tình, hiện tại xem ra can bản là không phải!
Mộc Thanh nhặt tờ giấy rơi trên mặt đất kia, chỉ thấy mặt trên viết: Đây là quần áo tôi đền cho Mộc lão gia, phiền anh giúp tôi chuyển cho ông ấy, nhớ nhắc nhở việc ông ấy cho anh làm viện trưởng.
Mộc Thanh không hiểu việc Triệu An An nói ra sao, là cái gì?
Sao lại đền quần áo cho ông nội?
Những việc này có liên quan gì đến việc cậu làm viện trưởng?
Mộc Thanh nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ biết là chính mình vui vẻ một hồi, hẳn nào, Triệu An An làm sao có thể mua quà cho hắn.
Bất quá, xem qua cũng biết, bộ quần áo này khẳng định cũng không phải do chính Triệu An An đi mua, khẳng định là do quản gia của Triệu gia tỉ mỉ chuẩn bị tốt, kiểu dáng, kích cỡ, nhan sắc, tính chất, tất cả đều là hợp với sở thích của lão gia, Triệu An An không có khả năng thận trọng như vậy, sao có thể biết sở thích của Mộc Vấn Sinh rõ ràng như vậy.
Mộc Thanh buồn bực trong chốc lát, rồi lại vui vẻ lên, mặc kệ nói như thế nào, Triệu An An cũng biết tặng quà cho ông nội đã là chuyện tốt rồi!
Anh vui vẻ chưa được lâu lắm, liền nhận được điện thoại của Mộc Vấn Sinh.
Mộc Thanh có chút ngạc nhiên, như thế nào vừa định đến chỗ Mộc Vấn Sinh, ông liền gọi điện thoại tới?
“Uy, ông nội, có việc gì vậy?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói trung khí của Mộc Vấn Sinh: “Không có việc gì thì ta liền không thể gọi điện thoại cho con sao? Con cả ngày chỉ lo đi ve vãn đáng yêu con nha đầu thúi kia, đã sớm không coi ta là gì.”
“Sao có thể a.” Mộc Thanh mau cười làm lành, phản ứng rất nhanh: “Con không phải mau tróng chớp lấy thời gian để cưới cho ông một đứa cháu dâu hay sao, không ve vãn đáng yêu thì sao con gái người ta có thể gật đầu?”
“Được, vậy con mau cho ta thấy được cái tin chính xác đi, đừng có quay đầu lại thì ta đã vào quan tài mà con vẫn còn chưa cưới được nó về nhà!”
Nào có tin gì chính xác!
Mộc Thanh có chút chột dạ cười hắc hắc, nói: “Không phải ông còn muốn vượt ưua kỉ lục trường thọ sao? Quan tài khẳng định không dùng được! Bất quá, con ở nơi này có bộ quần áo mới mà ông khẳng định có thể sử dụng, con nhìn thấy bộ quần áo này khẳng định rất thoải mái, ông có muốn không?”
Mộc Vấn Sinh hừ lạnh một tiếng, nổi giận đùng đùng nói: “Hừ, cái con nha đầu thúi của Triệu gia kia đưa sao?”
Mộc Thanh kinh ngạc mở to hai mắt: “sao ông biết?”
“Con bé đó kêu con đưa quần áo cho ta, có nói vì cái gì mà muốn đưa quần áo cho ta không?"
“Cô ấy nói là đền cho ông.”
“Cũng không phải là nợ ta sao!”
Lão gia tử ngữ khí không tốt, vừa nhớ tới việc của ngày hôm qua liền mang một bụng tức: “Đứa xui xẻo này, ngày hôm qua một hai kêu ta phải đáp ứng cho con lên làm viện trưởng, cũng không biết là nó nghe ai nói, cho rằng con bị Mộc gia vứt bỏ, liền mặt dày mày dạn cầu xin ta đừng bỏ con. Nó xuống tay không nặng nhẹ, ta không đồng ý liền đem quần áo ta xé hỏng rôi, hại ta ném hết mặt mũi!"
“A?”
Còn có việc này!
Triệu An An hôm nay tới như thế nào cái gì cũng không nói a, tính tình của cô quả thật đúng là đã thay đổi, còn có thể giữ kín việc, thật là làm khó cô.
Bất quá…… trường hợp đồ sộ như ngày hôm qua như vậy, hắn cư nhiên lại không tận mắt nhìn thấy! Thật là quá đáng tiếc, có thể thấy lão gia khá mệt mỏi, nhưng không nhiều lắm
Cũng chỉ có Triệu An An mói làm ra những việc như vậy, những người khác đối xử với lão gia tuyệt đối đều sẽ cung cung kính kính, sợ đắc tội ông, cô tính cách tùy tiện, lại động tay động chân, làm hỏng quần áo Mộc Vấn Sinh là hết sức bình thường.
“Kia chính là quần áo mới do mợ của con làm cho ta, cứ như vậy mà hỏng mất, làm ta tức cả đêm không thể ngủ!"
Mộc Thanh muốn cười lại không dám cười, nhị xuống rất vất vả, cậu có thể tưởng tượng ra sắc mặt khó coi của lão gia ngày hôm qua, chỉ sợ ông rất bực, nhưng lại không thể đánh mắng Triệu An An.
“Được rồi, ông đừng nóng giận, cô ấy hôm nay đã đưa tới cho ông một bộ quần áo càng tốt hơn, ngày mai con sẽ mang về cho ông!"
Mộc Vấn Sinh hừ lạnh một tiếng, khinh thường tỏ vẻ chính mình không thèm quần áo của Triệu An An đưa, tất cả quần áo đều không bằng quần áo tự tay con dâu ông làm cho!
“Cuối cùng nó cũng thích con một chút, còn biết cùng ta cầu xin, để con tiếp tục trở về làm viện trưởng! Ta ngày hôm qua còn cố ý làm khó nó, nó thế nhưng cũng không có tức giận chạy đi, xem ra nó đối với con vẫn có vài phần tình ý.”
Mộc Thanh vừa nghe Triệu An An bị ông nội mình làm khó thì ngay tức khắc không vui: “Ông nội, sao ông có thể như vậy, lớn tuổi như vậy rồi, còn đi làm khó một cô gái, ông không sợ mất mặt sao? Con mặc kệ, về sau An An là người của con, nếu ông làm khó cô ấy, chính là làm khó con!”
Cậu cũng biết, bản lĩnh làm khó của Mộc Vấn Sinh khá cao, ngay cả Cảnh Thiên Viễn cũng không chống đỡ được sự độc mồm đọc miệng của ông, huống chi là Triệu An An.
Anh không nỡ để Triệu An An chịu thiệt thòi, cho dù chỉ một chút.
Mộc Vấn Sinh bị đứa cháu trai này làm cho tức ૮ɦếƭ rồi, một người phụ nữ cũng không trị được, còn phải để ông ra mặt, kếu quả ông ra mặt, vậy mà tiểu tử thối nagy còn ghét bỏ ông!
Đều nói nữ đại bất trung lưu, ông đây là chái trai lớn cũng bất trung lưu a!
“Con... Cái tên tiểu tử hỗn đản này, vì một người phụ nữ mà đối sử như vậy với ông nội! Con tin ta đánh ૮ɦếƭ con hay không? Còn không biết xấu hổ mà nói là người của con, con bé hôm qua luôn mồm nói là không có quan hệ gì với con, còn nói về sau sẽ không bao giờ gặp lại con! Con có bản lĩnh thì mau cưới nó về đi, cùng ta lải nhải ở chỗ này có tác dụng sao?”
Lão gia tức giận, “Phanh” một tiếng liền đem điện thoại ngắt, chờ khi ông treo điện thoại mới nhớ tới, ông vốn dĩ gọi điên thoại cho Mộc Thanh là muốn nói với Mộc Thanh là từ hôm nay trở đi có thể làm viện trưởng Mộc thị như cũ, kết quả nói nhao nhao, liền đem việc chính sự quên mất!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Triệu An An giống như một cơn gió chạy ra khỏi chung cư, chạy ngang qua trước mặt Trịnh Kinh nhưng lại không hề phát hiện ra hắn.
Trịnh Kinh thấy cô chạy nhanh như chớp không thấy bóng dáng liền khập khiễng đuổi theo.
Hai người này lăn lộn trong nhà hơn một giờ, làm hại hắn ở dưới lầu đợi lâu như vậy, chân đều đã tê rần.
Cũng không biết Mộc Thanh lại làm chuyện tốt gì, Triệu An An da mặt như vậy, hiện tại trên mặt còn có nhợt nhạt đỏ ửng.
Trịnh Kinh cảm thấy mình đặc biệt khổ, người ta yêu nhau tuy rằng vẫn luôn cãi nhau ầm ĩ lăn lộn không yên, nhưng thật ra cuộc sống gia đình rất hạnh phúc, mà hắn làm vệ sĩ cho Triệu An An, đứng phơi nắng hơn một giờ cả người toàn mồ hôi không nói, bụng còn đói tới kêu vang.
Hắn trực tiếp đuổi theo, gọi Triệu An An lại: “An An, cô chờ tôi một chút!”
Triệu An An kinh ngạc quay đầu lại: “Trịnh Kinh?”
Tần suất hai người bọn họ ngẫu nhiên gặp nhau không phải càng ngày càng cao sao?
“Cô sao lại ở chỗ này?”
Vì đề phòng Triệu An An nghi ngờ, Trịnh Kinh đánh đòn phủ đầu hỏi trước.
Quả nhiên, Triệu An An vốn dĩ còn nghi ngờ Trịnh Kinh vì sao ở chỗ này, bị hắn hỏi liền chột dạ, căn bản không kịp nghi ngờ Trịnh Kinh.
“Cái kia, tôi…… Chính là…… Tùy tiện đi một chút!”
Trịnh Kinh nhướng mày: “Trời rất nóng, cô đi không phải quá tùy tiện sao? Không sợ bị cảm nắng a!”
“Tôi……”
Lấy lí do như vậy có vẻ không được tốt lắm.
Nhưng Triệu An An là ai nha, cô mới không thèm sửa lại, thật sự giảng đạo lý với Trịnh Kinh.
“Làm sao, tôi bị cảm nắng cũng thấy vui lòng! Liên quan gì đến anh sao? Anh cách xa tôi một chút, đừng cản gió!”
Cô nói xong liền cất bước đi, một chút cũng không có ý muốn nói chuyện với Trịnh Kinh —— hiện tại trên người cô dính dính, chỉ nghĩ nhanh chóng chạy về tắm rửa thay quần áo.
Trịnh Kinh ra đòn sát thủ: “An An, tôi mời cô đi ăn cơm!”
Hắn quơ quơ túi tiền của mình: “Hôm nay tôi mang theo không ít tiền nga!”
Triệu An An xoay người đi rồi quay lại, nghi ngờ nhìn Trịnh Kinh.
Trịnh Kinh còn tưởng rằng cô đồng ý rồi, cười nói: “Ai nha, đầu năm nay, tiền là dễ dùng nhất a! Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, lời này một chút cũng không giả.”
“Cảnh sát Trịnh, dáng vẻ của anh rất là khả nghi! Nói! Có phải anh theo dõi tôi không?!”
Trịnh Kinh nhảy dựng những mặt không đổi sắc hỏi lại: “Tại sao tôi phải theo dõi cô?”
“Anh không theo dõi tôi, tại sao tôi đến chỗ nào cũng có thể thấy anh? Vừa mới tôi quên hỏi, anh tới chỗ này làm gì?” Dáng vẻ Triệu An An như muốn bắt trộm, hung thần ác sát ép hỏi.
Trịnh Kinh nếu có thể bị cô dọa, cảnh sát hình sự như hắn cũng chỉ để làm không!
Vẻ mặt hắn không thể hiểu được, kỹ thuật diễn bạo phát: “Tôi tới tìm Mộc Thanh a!”
“Vậy anh đi tìm hắn a, đi theo tôi làm gì?” Hừ, kẻ lừa đảo, cô vừa mới từ trong nhà Mộc Thanh đi ra, vừa rồi Mộc Thanh vẫn luôn đều ở cùng cô, làm gì nhắc đến Trịnh Kinh?
“Đúng vậy, vốn dĩ ngày hôm qua tôi có hẹn cậu ấy giữa trưa đi ăn cơm, nhưng cậu ấy mới gửi tin nhắn cho tôi nói trưa nay phải làm phẫu thuật, không thể cùng tôi ăn cơm trưa. Người này thật là kỳ quái, ngày hôm qua còn đồng ý, hôm nay lại nói phải phẫu thuật, cũng không đem người anh em như tôi để trong mắt!”
Triệu An An bỗng nhiên có chút chột dạ.
Nếu thật là như vậy, Mộc Thanh khẳng định bởi vì cô mới không gặp Trịnh Kinh, còn nói chính mình phải làm phẫu thuật.
Hắn nào làm phẫu thuật gì a, vừa mới ở nhà còn ngủ say!
“Cái kia…… Được a, coi như anh nói thật!”
Triệu An An vẫy vẫy tay, chuẩn bị chạy lấy người.
Trịnh Kinh có chút kinh ngạc: “Tôi còn chưa được ăn cơm trưa, cô không đi ăn với tôi sao?”
Triệu An An không phải luôn luôn thấy tiền là sáng mắt sao? Không phải luôn thích ăn chực sao?
Hôm nay tại sao lại xoay hướng gió?
“Không đi, tôi phải về nhà! Anh không được đi theo tôi, nhanh chóng cút đi!”
Cô nói xong, liền duỗi tay ngăn cản một chiếc taxi.
Trịnh Kinh có chút không thích ứng Triệu An An không còn thích tiền, hắn kinh ngạc đứng ở nơi đó, có chút không biết nên tiến hành bước tiếp theo như nào.
Bỗng nhiên, ví tiền trong tay liền bị ςướק mất.
Triệu An An đắc ý cười, cầm lấy ví tiền ngồi yên vị vào taxi, sau đó hô to một tiếng: “Bác tài, mau lái xe!”
Xe taxi chạy hơn mười mét, Triệu An An bỗng nhiên lại ló đầu ra, đem ví tiền không ném lên mặt đất, cười lớn hô: “Uy, cảnh sát Trịnh, ví tiền trả lại cho anh! Lần sau nhớ rõ mang nhiều tiền mặt một chút!”
Trịnh Kinh sắp bị cô chọc tức suýt hộc máu!
Hắn còn nghĩ, hôm nay Triệu An An sao lại không giựt tiền, hóa ra là có phương pháp giựt tiền mới!
Trịnh Kinh bất đắc dĩ đi về phía trước nhặt túi tiền của mình, mở ra mới thấy thấy, hôm nay mang một ngàn không thừa không thiếu đều bị Triệu An An cầm đi!
Trước kia còn tốt xấu cũng để lại cho hắn chút tiền để đi xe, hôm nay ngay cả tiền đi xe buýt cũng không để lại!
Trịnh Kinh bị chọc giận, hiện tại hắn có muốn đi theo Triệu An An, cũng không có tiền trả tiền xe.
Hắn đành phải gọi điện thoại cho thuộc hạ của mình, nói biển số xe taxi để thuộc hạ của hắn theo dõi chiếc xe kia, miễn cho Triệu An An lại có cái gì sơ xuất.
Hắn phải đi ăn chút gì đó mới có sức đi theo làm phiền bà cô kia!
Trịnh Kinh xoay người trở về chung cư của Mộc Thanh, lên tầng mười một, gõ cửa: “Tiền của tớ bị người phụ nữ của cậu ςướק đi rồi, tớ đến để ăn chực! Thuận tiện lên đòi cậu tiền, nửa tháng nay cô ấy ςướק của tớ gần mười ngàn, cậu nhanh chóng trả đi! Đồng thời, vì phòng ngừa về sau cô ấy tiếp tục ςướק tiền của tớ, cậu đưa thêm mười ngàn nữa đây! Tổng cộng hai mươi ngàn, nhanh lấy tiền đi!”
Mộc Thanh còn tưởng là Triệu An An quay lại, vui rạo rực mở cửa, kết quả vừa mở cửa, lại là Trịnh Kinh tới đây muốn đòi nợ!
Hắn rất không vui vẻ: “Không đứng đắn, cho em dâu một chút tiền cũng không được? Keo kiệt! Còn có phải anh em hay không?”
“Anh em ruột cũng phải tiền nong rõ ràng, huống chi hai ta còn không phải anh em ruột. Đừng dài dòng, nhanh chóng lấy tiền ra đây, tháng này phải mười ngày nữa tớ mới được phát lương, nếu cậu không trả tiền, tớ sẽ phải đi uống gió Tây Bắc!”
Mộc Thanh hung hăng trừng liếc mắt một cái, lại vẫn từ ngăn kéo lấy hai mươi ngàn đưa cho Trịnh Ainh: “An An nếu thiếu tiền, thì cậu đưa cho cô ấy nhiều một chút, cùng lắm thì cậu tới tìm tớ đòi!”
“Thôi bỏ đi, tớ cũng không dám cho nhiều, chừng một ngàn còn được, số tiền này chỉ mua được vé máy bay đi trong nước, không mua được vé đi quốc tế. Cho nhiều chẳng may cô ấy cầm tiền chạy ra nước ngoài thì sao, cậu còn không ăn thịt tớ!”
Hai người cãi cọ ầm ĩ, cùng nhau đi ăn bữa trưa đơn giản, rồi sau đó liền đường ai nấy đi, Trịnh Kinh tiếp tục đi bảo vệ Triệu An An, Mộc Thanh thì đến bệnh viện.
Buổi chiều trở lại bệnh viện, nghe bác sĩ cùng y ta lại gọi hắn là “Viện trưởng Mộc”, Mộc Thanh mới biết được, hắn lại một lần nữa lên làm viện trưởng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc