Cũng không biết gần đây Mộc gia có ép Mộc Thanh đi xem mắt hay không, hiện tại Mộc Vấn Sinh đã từ bỏ hắn, đoán chừng ngay cả việc kết hôn cũng không thèm quan tâm.
Mộc Thanh cùng hồ ly tinh kia còn liên lạc sao? Hắn sẽ cưới cô ta sao?
Triệu An An một bụng nghi vấn, lại không có người nào giúp cô giải đáp, buồn bực khiến cô không thở nổi.
Trịnh Kinh tránh ở một bên, thấy Triệu An An liên tục đi đi lại lại trên con đường nhỏ đi đến chung cư của Mộc Thanh, trong lòng cũng thấy mệt thay cô.
Nha đầu này cũng thật là cố chấp, sao còn chưa đồng ý kết hôn với Mộc Thanh? Xem tình hình này, rõ ràng rất thích Mộc Thanh, ở dưới nhà người ta đảo quanh nhưng lại không chịu đi lên.
Cô làm việc không phải rất lưu loát dứt khoát hay sao? Tính cách tùy tiện, giống như một đứa con trai, lúc nào thì trở nên dông dài như vậy?
Đợi hơn nửa tiếng, thấy Triệu An An rốt cuộc lên lầu, Trịnh Kinh cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lại tiếp tục ђàภђ ђạ như vậy, hắn cũng nhịn không được muốn tiến lên trực tiếp khiêng Triệu An An vào trong nhà Mộc Thanh!
Triệu An An đi vào chung cư, vào thang máy ấn tầng mười một, theo thang máy từ từ bay lên, tim cô càng lúc đập càng nhanh “Phanh phanh phanh” nhảy dựng lên.
Ra khỏi thang máy, Triệu An An đứng yên trước cửa nhà Mộc Thanh, rồi sau đó lặng lẽ đem lỗ tai dán lên trên cửa nghe trộm, nghe một hồi lâu, không nghe được động tĩnh bên trong, cô khẽ cắn môi, lấy chìa khóa, dùng động tác nhẹ nhàng nhất cả đời cô mở khỏa, kéo cửa.
“Lạch cạch” một tiếng, cửa mở ra.
Triệu An An đã từng tới nơi này của Mộc Thanh không biết bao nhiêu lần, chưa từng có lần nào giống như hôm nay, cảm thấy tiếng mở cửa lớn như vậy.
Cô giống như mọi khi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chỉ mở ra một khe nhỏ, sau đó không ngừng nhìn vào bên trong.
Nhìn một hồi lâu, bên trong cũng không có bóng dáng của Mộc Thanh.
Lá gan của Triệu An An lớn hơn một chút, đem chìa khóa nhét vào trong ba lô của mình, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, rón ra rón rén đi vào.
Chẳng lẽ Mộc Thanh thật sự không ở nhà?
Lòng Triệu An An không khỏi có chút thất vọng.
Cô chưa từ bỏ ý định đẩy cửa phòng ngủ của Mộc Thanh ôn, trên giường bóng dáng một người đang ngủ say đập vào mắt cô, sự thất vọng trong lòng lập tức thay thế bằng sự vui vẻ, khóe môi cô không tự giác lộ ra một nụ cười.
Hắn giống như rất mệt mỏi, tiếng mửo cửa lúc nãy có chút lơn, thế nhưng cũng không đánh thức hắn.
Triệu An An nhẹ nhàng đi đến mép giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, tham lam nhìn người đàn ông mà mình ngày đêm mong nhớ, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của hắn, trong lòng cảm thấy hạnh phúc và sự thỏa mãn không nói nên lời.
Hóa ra cô lại dễ dàng thỏa mãn như vậy sao?
Trước kia Mộc Thanh cả ngày ở bên người cô lúc ẩn lúc hiện, cô còn ngại hắn phiền, hiện tại không được nhìn thấy hắn, bà ngoại nghiêm khắc ngăn cản cô đi quấy rầy Mộc Thanh, ngược lại cô cảm thấy liếc hắn một cái cũng rất hạnh phúc?
Triệu An An rất muốn tát cho mình một cái, cô thật là vô dụng! Đôi khi không biết quý trọng, chờ đến khi mất đi, mới không cần mặt mũi đến tìm người ta.
Nhưng cô cảm thấy chính mình không biết xấu hổ cũng tốt, ít nhất như vậy còn có thể nhìn thấy Mộc Thanh a!
Hiện tại đã hơn 10 giờ, hắn sao lại vẫn còn ngủ?
Bị bệnh sao?
Triệu An An đau lòng giơ tay nhẹ nhàng sờ trán Mộc Thanh.
Không phải a, hẳn là không có bị bệnh.
Ngày hôm qua thức đêm sao?
Bằng không hắn đã sớm rời giường, khẳng định sẽ không ngủ đến hơn 10 giờ mà lại còn ngủ sâu như vậy.
Triệu An An liền ngồi ở mép giường, yên tĩnh nhìn Mộc Thanh.
Ánh nắng rực rỡ, xuyên thấu qua cửa kính tinh khiết, chiều cả căn phòng ngủ.
Cách trang trí trong phòng ngủ hoàn toàn dựa theo sự yêu thích của Triệu An An mà làm, có chút xa hoa, có chút ấm áp.
Đèn thủy tinh xinh đẹp mà đắt đỏ đang treo trên trần nhà kia là Triệu An An nhờ Triệu Chiêu mang về từ châu Âu, bị Mộc Thanh ςướק lấy treo lên trên phòng ngủ của hắn.
Loại đèn treo này thật ra không thích hợp để treo ở phòng ngủ, mà thích hợp bày ở phòng khách rộng rãi, nhưng Mộc Thanh không chịu bày ở phòng khách, hắn nói, ngày thường hắn ở trong phòng ngủ lâu nhất, muốn treo đèn của cô ở phòng ngủ, như vậy kể cả cô không ở bên cạnh hắn, hắn cũng có thể có một chút an ủi.
Trên tủ đầu giường, bày hai người nho nhỏ đang ôm nhau, đây là lúc mười một năm trước, lúc tình yêu của bọn họ ở thời kì cuồng nhiệt, Mộc Thanh đã mua cho cô, cô chỉ thích hai ngày, liền ghét bỏ nó quá ngây thơ mà vứt bỏ. Mộc Thanh liền nhặt nó về, rửa sạch sẽ, sau đó vẫn luôn đặt ở đầu giường, hắn nói đây là hai chúng ta về sau không được ném đi.
Trên tấm rèm trắng tinh, còn có rất nhiều con heo nhỏ do cô vẻ xấu không chịu nổi, Mộc Thanh giặt rất nhiều lần đều không thể xóa sạch, sau đó dứt khoát mặc kệ nó, hắn nói, mấy con heo này càng nhìn càng giống em, vẫn là đừng giặt sạch.
Nơi nơi đều là dấu vết của cô, nơi nơi đều là hồi ức của cô và hắn, tốt đẹp khiến người trầm mê.
Mộc Thanh vẫn nặng nề ngủ như cũ, cũng không biết có một cô gái, ngênh ngang vào nhà, trắng trợn táo bạo nhìn chằm chằm chính mình.
Trước kia Triệu An An vẫn luôn cảm thấy, trên đời này người đẹp nhất, là vị anh họ lạnh lùng của mình, toàn thân đều cực kì hoàn mỹ, đặc biệt là khuôn mặt cực kì đẹp trai.
Nhưng mà hiện tại, cô cảm thấy, Mộc Thanh mới là đẹp trai nhất.
Cảnh Dật Thần quá lạnh nhạt lý trí, không bằng Mộc Thanh của cô.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt đẹp trai của, mạ lên một vầng sáng đẹp đẽ, có vẻ dịu dàng lại đẹp trai, khiến Triệu An An rất muốn hôn hắn.
Gương mặt đẹp trai dịu dàng, sống mũi thẳng, lông mày anh khí, môi mỏng hồng nhuận, ngay cả lỗ tai cũng cực kì đẹp.
Triệu An An không tự giác cười ngây ngô.
Mộc Thanh đẹp trai như vậy, y thuật tốt, người lại thông minh, vì cái gì cô lại không thích đây?
Cô thích Mộc Thanh là bình thường, Mộc Thanh thích cô giống như có chút khó khăn đi?
Nếu Mộc Thanh có thể vẫn luôn ngủ như vậy không có tỉnh lại thì tốt rồi, cô có thể vẫn luôn ở chỗ này nhìn hắn.
Nhìn Mộc Thanh ngủ như một đứa bé, Triệu An An luyến tiếc rời đi.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng mổ mổ lên môi Mộc Thanh, thiên thần và ác quỷ giao chiến một hồi lâu, cô vẫn là đứng lên, lưu luyến bước ra khỏi phòng ngủ.
Phòng ngủ vang lên tiếng đóng cửa rất nhỏ, Mộc Thanh vốn dĩ đang say ngủ, bỗng nhiên gian mở mắt, hắn duỗi tay xoa xoa môi mình, trong đôi mắt nâu đều là ý cười vui vẻ.
Triệu An An hoàn toàn không biết gì cả đi đến phòng khách, bỗng nhiên nhớ tới bộ quần áo ở trong ba lô.
Cô tháo ba lô xuống, nhanh chóng đem hộp quà đựng quần áo lấy ra, đặt trên bàn ở phòng khách, sau đó từ trong túi lấy ra một cái 乃út, lấy một tờ khăn giấy trên bàn, viết lên mấy chữ.
Mới vừa chấm xong dấu chấm câu cuối cùng, liền nghe sau lưng truyền đến một giọng nói lười biếng.
“Làm hiệu trưởng đúng là không giống lúc trước, còn biết viết thư tình cho anh! Nhưng mà em xác định phải dùng khăn giấy viết?”
Triệu An An hoảng sợ, đột nhiên xoay người, sau đó liền ngã vào một Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp quen thuộc.
“Anh anh anh…… anh tỉnh sao?!”
Triệu An An cả kinh, ngay đến lời nói cũng nói vấp, 乃út trong tay cũng “Lạch cạch” một tiếng rơi trên mặt đất.
“Em nghĩ rằng anh sẽ ngủ như heo ૮ɦếƭ, trời sập xuống cucng không tỉnh sao?” giọng nói Mộc Thanh vẫn lười biếng như cũ, có lẽ bởi vì vừa mới vừa rời giường, lười biếng và mang theo một tia khàn khàn, nói không nên lời cũng dễ nghe và gợi cảm, dụ hoặc làm cho Triệu An An tim đập lên tới một trăm.
“Anh anh anh…… anh tỉnh từ khi nào?”
“Thế nào mà mới hơn nửa tháng không gặp, em lại biến thành nói lắp?”
Triệu An An vừa thẹn lại vừa giận, đột nhiên dẫm lên chân Mộc Thanh: “Mau nói!”
Mộc Thanh đã sớm bị cô dẫm quen, đã không còn tránh né cũng không kêu đau, trên khuôn mặt tuấn lãng có một mảnh phong đạm vân khinh: “Từ lúc em đi vào phòng ngủ của anh."
Triệu An An mặt lập tức đỏ hết.
Mộc Thanh, đã sớm tỉnh, vậy mà còn cố tình giả bộ ngủ, bêu xấu cô, thật bực ૮ɦếƭ người!
“ không biết xấu hổ! Tỉnh sao lại không mở mắt? Sao lạo giả bộ ngủ? Anh khẳng định là cố ý, cố ý làm tôi……”
Lai chữ “Thân cận" này Triệu An An laii không nói nên lời.
Cô không biết chính mình bị làm sao, trước kia nói cái gì cũng không dám nói, lúc này như thế nào lại còn rụt rè?
Mộc Thanh thấy Triệu An An mặt đã hồng như cà chua, tâm tình khônh khỏi tốt lên.
Cậu nhướng mày, cố ý chọc giận cô nói: “Anh không biết xấu hổ? Vậy em so với anh càng không biết xấu hổ đi? Trộm vào nhà anh không nói, nhưng lại còn ngồi ở giường nhìn chằm chằm anh lâu như vậy, xem còn không đã, lại còn hôn, em nói xem cơ phải anh nên báo cảnh sát hay không? Trong nhà có đạo tặc háo sắc, anh lớn lên đẹp trai như vậy, nụ hôn đầu giờ đã không còn, sự trong sạch của anh có khả năng không giữ nổi!"
Triệu An An nóng nảy: “Cái gì mà nụ hôn đầu tiên, nụ hôn đầu tiên của anh đã sớm……”
Cô nói được một nửa, đột nhiên im bặt.
“Nụ hôn đầu tiên làm sao vậy? Sao lại không nói nữa?"
Triệu An An cắn môi không chịu nói chuyện.
Nụ hôn đầu tiên của Mộc Thanh tuy rằng không phải hôm nay bị cô ςướק đi, nhưng mười một năm trước, cô cũng là người ςướק đi nụ hôn đầu của cậu, cũng trong tình cảm kinh người tương tự như hôm nay.
Lúc đó Mộc Thanh cũng giả bộ ngủ, cũng là do cô hôn trộm Mộc Thanh, cũng là lúc cô để lại thư tin thì bị Mộc Thanh bắt được, sau đó bị cậu ôm ở trong Ⱡồ₦g иgự¢.
Sau đó Mộc Thanh ôm lấy cô, điên cuồng hôn cô, cũng vào một ngày kia, cô đồng ý với Mộc Thanh, trở thành bạn gái cậu.
Mộc Thanh không đề cập tới, Triệu An An căn bản không có ý thức được, hóa ra trong lúc vô tình, bọn họ lại lặp lại khoảng thời gian tốt đẹp trước kia.
Tâm của cô, rung động, Mộc Thanh sẽ giống như trước, sẽ cuồng nhiệt hôn cô sao? Cậu không tức giận sao?
Mộc Thanh phảng phất nhìn ra ý trong nội tâm Triệu An An, anh sủng nịch cười, nhẹ giọng nói: “Đồ ngốc!”
Anh cúi đầu, cắn lên bờ môi hồng nhuận của Triệu An An, nhẹ nhàng hôn lên.
Vừa mới bắt đầu, Mộc Thanh vẫn là ôn nhu, nhưng rất nhanh cậu liền không khống chế được bản thân.
Anh nhớ tới việc đã từng xác định quan hệ yêu đương cuồng nhiệt và hưng phấn với Triệu An An, nhớ tới hai người đã từng tốt đẹp và lãng mạn.
Cậu nhớ Triệu An An, hôm nay bị cô hôn trộm, cậu kém chút nữa liền trực tiếp hạ gục cô, đem nàng ấn lên trên giường, cùng cô làm chút việc vui sướng nhất.
Mộc Thanh hôn bá đạo mà nhiệt liệt, làm cho Triệu An An không thể chống đỡ được.
Không khí của cô đều bị Mộc Thanh đoạt lấy không còn một tí nào, không thể hô hấp.
Cô rõ ràng nghe được tiếng tim đập kịch liệt và tiếng hít thở nặng nề của Mộc, việc này làm cho tim của cô cũng đập nhanh hơn, làm cho hô hấp của cô cũng nặng nề hơn.
Không biết là hôn bao lâu, Triệu An An chỉ cảm thấy lúc chính mình sắp hít thở không thông, thì Mộc Thanh rốt cuộc cũng buông cô ra.
Cô mở to mắt, bỗng nhiên phát hiện, quần áo của mình đều bị Mộc Thanh cởi hết! Mà Mộc Thanh không biết từ khi nào cũng đã cởi ra áo trên, lộ ra cơ bụng rắn chắc cường tráng đầy dụ hặc của cậu.
Cô tu quẫn không được, một phen đẩy Mộc Thanh ra, luống cuống tay chân nhặt quần áo trên mặt đất lên mặc, chờ khi cô mặc vào, lúc sau thì cô mới phát hiện, mình mặc nhầm!
Áo thun của cô và Mộc Thanh đều là màu trắng, trong lúc hoảng loạn thì cô liền đem áo của Mộc Thanh mặc lên trên người mình.
Mộc Thanh trong lòng rất muốn cười, nhưng trên mặt cũng chịu đựng, cũng không có quá nhiều biểu tình.
Triệu An An ϲởí áօ mặc của Mộc Thanh ra, nhặt quần áo bộ của chính mình, vừa mặc vừa trừng cậu: “Không cho cười!”
Mộc Thanh tỏ vẻ rất vô tội: “Con mắt nào của em nhìn thấy anh cười?”
“Trong lòng cười cũng không được!”
Bảo sao lâu rồi không thấy thì bản lĩnh liền tăng lên a, tâm của người ta cũng nhìn thấu.
Mộc Thanh dù bận vẫn ung dung đứng ở nơi đó, cười nói: “Được rồi, đừng mặc, đằng nào trong chốc lát anh cũng phải cởi ra cho em, thật là phiền toái!”
Triệu An An cũng không nói lời nào, mặc hết quần áo rồi cầm lấy ba lô đi ra ngoài.
Cô hôm nay đã nhìn thấy Mộc Thanh, như vậy là đủ rồi, không thể lại ngốc tiếp.
Bà ngoại nói rất đúng, cô tới gặp Mộc Thanh, chính là chậm trễ cuộc đời cậu, cô thật là không khống chế được chính mình, tính tự chủ kém như vậy, sẽ làm cô càng ngày càng lún sâu.
Mộc Thanh ngăn cô lại, cười như không cười nói: “Như thế nào, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Trêu chọc anh xong liền rời đi, em coi anh là ai?"
Triệu An An bị cậu ngăn lại, banh mặt nói: “Anh tránh ra, tôi phải đi! Anh không cho tôi đi, chính là giam cầm phi pháp!”
Mộc Thanh bị cô làm cho thấy tức cười: “Tôi không báo cáo em xâm nhập phi pháp đã là may rồi, em cư nhiên còn dám nói anh giam cầm phi pháp? Bất quá, cho dù hôm nay giam cầm phi pháp anh cũng nhận, hôm nay em là không được đi, anh khẳng định phải chiếm chút tiện nghi rồi mới có thể thả em ra, nếu em muốn tố cáo tôi, vậy thì chờ chúng ta lên giường xong lại nói.”
Cậu nói xong, liền bế Triệu An An lên đi về phía phòng ngủ.
Triệu An An liều mạng giãy giụa, vừa đánh lại vừa đá, Mộc Thanh vẫn không buông tay.
Mộc Thanh đem cô lập tức ném lên trên giường, cả người đều đè ép lên, thấp giọng ở bên tai cô nói: “Chính em tự đưa mình tới cửa, anh sao có thể buông tha. Em nói thật đi. có phải rất nhớ anh hay không?”
Triệu An An mạnh miệng: “Ai nhớ anh, nằm mơ đi!”
Mộc Thanh cũng không tức giận, duỗi tay liền để vào đáy ҨЦầЛ ŁóŤ của cô: “Không có việc gì, chỉ là em luôn nói một đằng, thể hiện một nẻo. Anh có thể tự mình tìm được chứng cứ, trong chốc lát em nên nhịn xuống, không cần quá mãnh liệt.”
Triệu An An không nghĩ tới Mộc Thanh lại trực tiếp như vậy!
Nơi mẫn cảm bị ngón tay hơi lạnh của cậu ᴆụng tới, khơi dậy cảm giác rùng mình và tê dại.
Triệu An An hét lên: “Mộc Thanh, cái tên hỗn đản, mau thả tôi ra!”
Việc này căn bản không được, thân thể của cô rất mau liền sẽ bán đứng cô, thân thể cô đối với Mộc Thanh căn bản là không có sức chống cự!
Mộc Thanh không để bụng bị cô mắng nhiều vài câu, cậu hô hấp càng ngày càng dồn dập, ánh mắt càng ngày càng thâm trầm, nhiễm dày đặc tầng tình yêu.
Cậu cúi đầu hôn lấy môi Triệu An An, không cho cô kêu to.