Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 462

Tác giả: Hạ Thanh Sam

“Ông đáp ứng con cái gì?”
Triệu An An bám riết không tha mà truy vấn, cô cần phải hỏi rõ, hơn nữa Mộc Vấn Sinh phải cho cô một cái hồi đáp chính xác, bằng không hôm nay cô sec náo loạn!
Mộc lão gia lệ rơi đầy mặt.
Nha đầu a, cô mau buông tay đi, bộ quần áo này là là con dâu tự tay làm, vải dệt rất mềm, tài may vá của con dâu ông cũng không chắc lắm nên bộ quần áo này cũng không rắn chắc, chốc lát nếu bị cô đem quần cũng kéo xuống còn có một chân thì ta để mặt đi đâu đây.
Mộc Vấn Sinh một tay gắt gao bắt lấy quần, một tay đỡ cái trán, mặt đầy hắc tuyến nói: “Ta đáp ứng với cô, sẽ không đem Mộc Thanh tiểu tử thúi kia đuổi ra khỏi Mộc gia! Được chưa?!”
“Ngần này chưa đủ, còn gì nữa?”
Mộc Vấn Sinh sắc mặt trắng hồng đỏ bạch, trên đầu đầy vạch đen: “Ta sẽ để nó tiếp tục ở bệnh viện Mộc thị làm bác sĩ! Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia, mau buông tay! Nếu không buông tay, ta sẽ thật sự đá cô!”
Quần của ông cũng sắp bị cô kéo xuống!
“Khoan, hai điều này còn chưa đủ, còn nữa? Còn có một cái quan trọng nhất!” Triệu An An rất cao hứng, bắt lấy ống quần của lão gia, Mộc Vấn Sinh rốt cuộc cũng phải đáp ứng, quá tốt! Mộc Thanh lại có thể về làm viện trưởng, về sau cậu tay cầm quyền to, sẽ không bị các bác sĩ khác khi dễ, lại có thể vẻ vang!
Mộc Vấn Sinh trong lòng nôn nóng bất an!
Vừa rồi chính là nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia lúc ẩn lúc hiện, mới đem tay áo ông kéo xuống, lúc này lại bắt đầu ôm đùi ông, cái quần này không phải sẽ khó lòng mà giữ được chứ?
Ông sợ lại sảy ra cái gì ngoài ý muốn, cũng bất chấp uy nghiêm, chạy nhanh nói: “Được được được, ta đáp ứng cô, cho Mộc Thanh làm viện trưởng! Cô mau mau buông tay!”
“Cô nói chuyện phải giữ lời, tuyệt đối không thể đổi ý!”
“Giữ lời, không đổi ý!”
“Hôm nay phải để Mộc Thanh lên làm viện trưởng, không thể kéo dài!”
Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia, rốt cuộc dây dưa không xong!
Mộc Vấn Sinh cắn răng nói: “Được, luôn hôm nay, không được kéo!”
Triệu An An kế hoạch toàn thắng, trong lòng cao hứng: “Ai nha nha, ông nội Mộc.. Ông là ông nội tốt nhất trên đời này! Nếu con có ông nội như vậy thì tốt rồi, khẳng định có thể sống lâu mười năm!”
Mộc Vấn Sinh nghĩ thầm, ít nhiều ta cũng không có đứa cháu gái như vậy, bằng không sẽ tổn thọ mười năm!
Triệu An An không biết Mộc Vấn Sinh trong lòng nghĩ cái gì, chỉ là thấy sắc mặt ông khó coi lợi hại, nghĩ mau đứng lên nhận lỗi với Mộc lão gia, kết quả, cô ngồi dưới đất lâu lắm, làm cho chân tê rần, cô cử động đứng dậy thì kém chút ngã.
Triệu An An theo bản năng muốn bắt lấy đồ vật để cân bằng một chút thân thể, kết quả, lại là “Thứ lạp” một tiếng.
Triệu An An ngây người.
Mộc Vấn Sinh cũng ngây người.
Quần của ông rốt cuộc vẫn là không thể bảo trụ, một cái ống quần bị xé ra, bị Triệu An An xé ra thành hai nửa, lộ ra cái đùi trắng bóc của Mộv lão gia.
“Ai nha, ông nội Mộc, thật là xin lỗi xin lỗi, đều là con không tốt! Vừa rồi dùng sức quá lớn, bất quá…… Quần áo này cũng thật không rắn chắc đi!”
Còn dám ghét bỏ chất lượng quần áo của ông không tốt!
Con dâu ông cũng học y. Nhưng cũng có yêu thích nghiệp dư về may quần áo, lại còn tìm thầy chuyên môn học một thời gian. Ông trước kia mặc qua không ít quần áo con dâu may, trong nhà thì những người khác mặc cũng không ít, nhưng chưa từng xuất hiện tình huống như hôm nay, quần áo thủ công đương nhiên không tinh vi như máy móc. Nhưng khẳng định se không mong manh đến mức một xé liền toạc ra.
Mộc Vấn Sinh khóc không ra nước mắt, nha đầu thúi này đời trước tuyệt đối cũng có thù oán với ông!
ông lúc này một chút cũng đều không nghĩ muốn phản ứng lại với Triệu An An, nhấc chân liền đi ra ngoài, hơn nữa đi rất nhanh.
Không biện pháp, nếu đi chậm, vạn nhất lại bị Triệu An An đem cái ống quần còn lại của ông xé làm hai nốt thì làm sao bây giờ!
Triệu An An trong tay cầm một cái ống tay áo cùng một nửa ống quần, sốt ruột vội đuổi theo: “Ông nội Mộc, ông đi chậm một chút nhi đi, từ từ, tay áo với ống quần của ông còn ở chỗ con này! Ông định bỏ sao?"
Phía trước Mộc Vấn Sinh nghe vậy, dưới chân ngay tức khắc đi càng nóng nảy.
Chờ khi ra khỏi buổi tiệc, đi vào quảng trường nhỏ bên ngoài, cả gia đình Mộc gia đều nhìn thấy bộ dáng của Mộc lão gia nhà mình, tất cả đều ngây ngẩn cả người!
Ở trong chốc lát như vậy, như thế nào mà vừa ra tới lại chật vật như vậy? Quần áo mất một tay một chân, thật sự làm người ta lo lắng, Mộc lão gia vừa gặp ςướק sao?
Hôm nay bữa tiệc chính là một nhà ăn năm sao dưới trướng của tập đoàn Cảnh Thịnh. Ai dám tới chỗ này náo loạn, không muốn sống nữa sao?
Không đợi mọi người hồi phục lại tinh thần, mọi người vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, liền thấy Triệu An An chạy chậm từ bên trong đuổi tới, vừa kêu “Ông nội Mộc”, vừa múa máy tấm vải dệt lụa trong tay…… Ách…… Vải dệt.
Mọi người Mộc gia đều cảm thấy tấm vải dệt trong tay Triệu An An rất là quen mắt, chờ khi cô đến gần, cũng không phải là quen mắt sao, vải dệt trong tay cô không phải rất giống với bộ quần áo mà Mộc lão gia mặc sao!
Không thể nào, ống tay áo và ống quần của Mộc lão gia là do Triệu An An xé xuống sao?
Quả nhiên, Triệu An An thở phì phò chạy đến bên người lão gia, mặt đầy vẻ xin lỗi nói: “Ông nội Mộc, thật là xin lỗi, ngày mai con sẽ đền cho ông một bộ quần áo đẹp đẽ rắn chắc nhất đưa đến tận nhà, con thật không hề cố ý, quần áo của ông cũng không bền lắm, con thật không cố ý a!"
Ông đã lớn tuổi như vậh, sao có thể chạy nhanh như vậy! Thân thể thoạt nhìn còn tốt hơn cả cô, không hổ danh là thần y, thật là biết chăm sóc sức khỏe!
Thần y nghe được Triệu An An xin lỗi một hồi, lúc này sắc mặt ông đã đen như đáy nồi.
Mọi người ở Mộc gia vẻ mặt đều bừng tỉnh, chỉ có một người phụ nữ trung niên sắc mặt đỏ bừng có chút ngượng ngùng.
Triệu An An vừa dứt lời, Cảnh Thiên Viễn đang ở một bên xem bỗng nhiên “Ha ha ha” cười ha hả.
Mộc Vấn Sinh nghe được Cảnh Thiên Viễn không chút khách khí tiếng cười nhạo mình, sắc mặt càng thêm khó coi.
Hôm nay quá mất mặt!
Việc này về sau khẳng định sẽ bị Cảnh Thiên Viễn lấy ra nói giỡn, về sau ông sẽ không còn mặt mũi!
Triệu An An thật đúng là tai họa, về sau ngàn vạn lần phải cách xa ra một chút.
Cảnh Thiên Viễn thấy Mộc Vấn Sinh sắc mặt càng ngày càng khó coi, cười thở hổn hển, ông liền đi đến bên người Triệu An An, khó khăn mới ngừng được tiếng cười.
Ông vỗ vai Triệu An An, giống như Triệu An An là cháu gái ông, lớn tiếng nói: “Ai nha, An An nào, làm rất tốt! Lão già này hôm nay vẫn luôn khoe khoang bộ quần áo, nói là do con dâu ông ấy tự tay làm cho, vừa thoải mái lại thoáng, ta đã xớm không vừa mắt bộ quần áo này! Không nghĩ tới lá gan con thật lớn, trực tiếp đem bộ quần áo của hắn xé rách, thật là hả giận a."
Triệu An An ngạc nhiên, hóa ra quần áo trên người Mộc Vấn Sinh là do con dâu ông đích thân làm cho!
Xong đời, vậy có phải lão gia tử sẽ càng tức giận không!
Con dâu tự tay làm quần áo cho ba chông, đây chính là sự hiếu thuận khó có được, hiện nay còn mấy người nguyện ý tự làm quần áo, vừa phiền toái vừa phí sức, mua không phải tiện hơn sao?
Hơn nữa quần áo của Mộc Vấn Sinh cực kì vừa người, nếu không nói, Triệu An An còn tưởng rằng đây là mua! Có thể làm được quần áo vừa vặn như vậy khẳng định người may đã phí rất nhiều tâm tư và công sức.
Trong lòng Triệu An An rất áy náy, hình như cô lại gặp rắc rối!
Hy vọng lần này tốt nhất không liên lụy đến Mộc Thanh.
Mộc Vấn Sinh tức giận đến dựng râu trừng mắt, nhìn Triệu lão thái thái đang đứng cách đó không xa xem trò vui: “Nhìn xem bà dạy cháu gái thật tốt, thật tức ૮ɦếƭ tôi!”
Triệu lão thái thái cũng không sợ ông, bênh người nhà cũng không cần đạo lý che chở Triệu An An nói: “Cháu ngoại của tôi tất nhiên là tốt nhất, không phải chỉ là một bộ quần áo sao? Thật là keo kiệt! Nhà chúng tôi đều lấy quần áo tốt nhất để cho Triệu An An xé đấy!”
Không quan tâm ai đúng ai sai, chọc tức Mộc Vấn Sinh rồi lại nói, kể cả muốn dạy dỗ Triệu An An, cũng phải đợi về đến nhà đóng cửa dạy dỗ, ở bên ngoài, lão thái thái khẳng định là không quan tâm che chở cục cưng của mình.
Mộc Vấn Sinh bị Triệu lão thái thái mắng đến tức giận, ông phủi tay chui vào trong xe, phanh một tiếng đóng cửa xe, không thèm phản ứng lại.
Triệu An An đứng ở nơi đó sững sờ, lại thấy một người phụ nữ trung niên có khí chất dịu dàng của Mộc gia, cười với cô nói: “An An, không có việc gì, quần áo kia là dì làm cho lão gia tử, vì làm bằng tay nên có chút không chắc chắn, cháu không cần để trong lòng, để dì làm cho lão gia tử một bộ quần áo khác chắc chắn hơn, đến lúc đó ông sẽ rất vui vẻ, tự nhiên sẽ quên chuyện này.”
Triệu An An biết người trước mặt, bà là bác gái của Mộc Thanh, gọi là gì cô không biết, chỉ biết là bà cũng là bác sĩ, nhưng chưa bao giờ biết bà lại biết làm quần áo!
Triệu An An chỉ thấy quá bà một lần, ấn tượng với bà rất ít, lúc này lại cảm thấy bà là người rất tốt.
Cô xé rách bộ quần áo mà bà cực khổ làm ra, còn luôn miệng nói quần áo chất lượng không tốt, kết quả bà cũng không hề tức giận, còn an ủi cô.
Triệu An An cảm kích không thôi, thuận miệng gọi một tiếng “Bác gái”, gọi xong cô mới ý thức được, mình lại gọi theo Mộc Thanh!
Nhưng gọi cũng đã gọi, cũng không thể thu hồi mấy chữ “Bác gái” này chứ?
Sắc mặt cô ửng đỏ, xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, đều là cháu quá lỗ mãng, ông nội Mộc muốn đi, cháu lại lôi kéo không cho ông đi, kết quả không cẩn thận kéo rách quần áo của ông. Cháu ra tay không biết nặng nhẹ, nói chuyện thẳng thắn, ngài đừng để ở trong lòng!”
Người phụ nữ trung niên nghe vậy, ánh mắt nhìn Triệu An An không khỏi có chút ngạc nhiên.
Bà nhớ rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy Triệu An An, cô không biết lớn nhỏ, một chút dáng vẻ trầm ổn cũng không có, hấp tấp ồn ào như một đứa con trai.
Làm sao lại có biến hoa lớn như vậy, chẳng những ăn mặc khéo léo lễ phép chu toàn, hơn nữa lời nói cũng dịu dàng chín chắn hơn rất nhiều, còn biết thành khẩn xin lỗi, thật là khó có được.
Bà lại không biết, Triệu An An một tháng trước vẫn là tính tình ồn ào hấp tấp như thế, sở dĩ hiện tại nhìn chín chắn hơn nhiều, hơn nữa lời nói cũng ổn thỏa hơn, tất cả đều do sau khi cô đến làm việc ở trường đại học X, bị ép buộc học.
Nếu cô ở trong trường học cũng muốn ồn ào nói chuyện như vậy, những phó hiệu trưởng và chủ nhiệm đã lớn tuổi căn bản sẽ không nghe cô!
Triệu Chiêu cũng không thể giống như Triệu lão thái thái, không cho Mộc gia chút mặt mũi nào, bà cười đi đến bên cạnh Triệu An An, dùng giọng điệu quen thuộc nói chuyện với người phụ nữ trung niên: “Tĩnh Thư, An An là bị tôi chiều hư, khẳng định là con bé lại gậy chuyện, quần áo chị làm lúc nào cũng tốt nhất, lúc này bị An An làm hỏng, chỉ sợ trở về lại phải làm cho lão gia tử hai bộ mới! Tôi thấy lão gia cũng rất thích quần áo chị làm!”
Người phụ nữ trung niên tức khắc cười: “Không có việc gì, tôi cảm thấy An An khá tốt, hiện tại càng lớn càng xinh đẹp! Chỗ ba tôi khẳng định sẽ không có việc gì, lão gia tử rất dễ dỗ dành, tôi cũng thích làm quần áo cho ông, ông không chê tôi không khéo tay, tôi liền làm nhiều hơn vài món, lần tới nhất định sẽ làm chắc chắn hơn!”
Mấy người lại nói vài câu, lúc này mới rời đi, từng người lên xe tự mình về nhà.
Lúc Triệu An An về đến nhà, sau lưng liền bị Triệu lão thái thái đập một cái.
Cô khoa trương “Ai da” một tiếng, la lớn: “Bà ngoại, ngài muốn Gi*t ૮ɦếƭ cháu ngoại mình sao!”
“Ai nói cháu là cháu ngoại của bà, mẹ cháu là bà nhặt được, cháu cũng chỉ là nhặt được!”
Lão thái thái khó thở, cái gì cũng nói ra được.
Một bên Triệu Chiêu bất mãn kêu bà: “Mẹ ——”
Dạy dỗ Triệu An An thì cứ dạy đi, sao lại còn lôi bà vào làm gì, còn nói bà là nhặt được, thật là càng già càng biết nói dối!
Lão thái thái còn tưởng con gái muốn cầu xin cho cháu gái, bà trừng mắt nhìn con gái liếc mắt một cái, giọng lạnh lùng nói: “Con câm miệng!”
Triệu Chiêu đành phải ngoan ngoãn câm miệng.
Tuy rằng lão thái thái đã lớn tuổi, nhưng khí thế cả người chẳng những không giảm ngược lại càng thêm bức người, vừa trừng mắt ngay cả Triệu Chiêu cũng sợ tới mức trái tim nhỏ bé nhảy lên bùm bùm.
“Hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao cháu lại xé quần áo của lão già họ Mộc kia?!”
Lão thái thái rất tức giân, cháu gái không có một ngày nào có thể khiến bà bớt lo, có thể nói chuyện nhiều như vậy với Mộc Vấn Sinh, một cô gái lại kéo rách quần áo của người ta đúng là mất mặt!
Nếu muốn xé cũng nên xé của thanh niên trẻ tuổi đẹp trai? Xé của một ông già để làm gì!
Triệu An An không phục, cứng cổ nói: “Cháu chỉ nhẹ nhàng lôi kéo một cái, kết quả liền bị rách, đây không phải do cháu! Vốn dĩ là do vải dệt của bộ quần áo kia không chắc chắn, hơn nữa do được may thủ công nên không rắn chắc!”
“Nói linh tinh!” Lão thái thái mới không tin lý do của Triệu An An, kể cả quần áo của Mộc Vấn Sinh không rắc chắc thì cũng không thể vừa kéo liền hỏng, đó là vải chứ không phải giấy!
“Kể cả áo là do cháu không may kéo hỏng, quần thì sao? Một cái ống quần làm sao lại bị cháu xé thành hai nửa?”
Triệu An An có chút chột dạ, ấp úng nói không ra lời.
Cô không thể nói, là cô mặt dày mày dạn ôm đùi Mộc Vấn Sinh không cho ông đi, kết quả lúc đứng lên không cẩn thận làm quần của ông bị hỏng?
Bà ngoại nếu biết cô ăn nói khép nép cầu xin Mộc Vấn Sinh như vậy, lại còn là vì Mộc Thanh, đêm nay thế nào cũng phải đánh gãy chân cô.
Nhưng mà Triệu An An không nói, không có nghĩa Triệu lão thái thái đoán không được.
Bà chẳng những khôn khéo, hơn nữa cực kì hiểu rõ Triệu An An, thấy cô không chịu nói, trực tiếp hỏi: “Hôm nay cháu đứng lại nói năng lảm nhảm với lão già kia, có phải vì Mộc Thanh hay không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc