Hơn nửa đêm, bắt đầu ầm ĩ không yên.
Thượng Quan Ngưng căn bản không ngờ rằng, bộ dáng bây giờ của Cảnh Dật Nhiên như là hoàn hoàn biến thành bộ dáng của người khác, đối với Tiểu Lộc thật sự là đau đến thực chất bên trong, cô chịu một chút tổn thương, hắn liền đau lòng như sắp ૮ɦếƭ, sau đó lại lải nhải lý luận với Cảnh Dật Thần, Cảnh Dật Thần nhất định phải hứa sau này không cho Tiểu Lộc đi Gi*t người nữa.
Cảnh Dật Thần vốn dĩ cũng có quyết định này, nhưng thái độ Cảnh Dật Nhiên ác liệt như vậy ra mệnh lệnh với hắn, làm hắn cũng giận, nói còn khó nghe hơn Cảnh Dật Nhiên, còn nói về sau Cảnh gia có đối thủ nào, đều kêu Tiểu Lộc đi Gi*t.
Hai người chỉ kém chút nữa đã đánh nhau!
Lúc này bọn họ lại đối chọi gay gắt như trước.
“Bồi thường? Nếu cô ấy có ý tốt muốn bồi thường, tôi sẽ đưa, chỉ sợ chính cô ấy ngại nên sẽ không mở miệng đòi bồi thường!".
Cảnh Dật Thần còn muốn nói cái gì nữa, Thượng Quan Ngưng lập tức tiến lên kéo ống tay áo của hắn: “Dật Thần, đừng ồn ào nữa, chúng ta về nhà đi, con trai đã rất mệt”.
Cảnh Duệ trừng hai mắt to sáng ngời mắt tỏ vẻ không phục!
Hiện tại con rất có tinh thần, không hề buồn ngủ chút nào! Mẹ gạt người!
Nhưng Cảnh Dật Thần nghe Thượng Quan Ngưng nói vậy, quả nhiên không hề tranh chấp với Cảnh Dật Nhiên nữa, hắn giơ tay ôm Cảnh Duệ trong lòng Thượng Quan Ngưng, rồi sau đó cầm tay cô, mang theo cô rời khỏi biệt thự này.
Đợi khi ra cửa, Cảnh Dật Thần mới nhớ tới, hắn hẳn là đuổi Cảnh Dật Nhiên đi mới đúng, dù sao này tòa biệt thự này là của hắn, căn bản không phải của Cảnh Dật Nhiên, hắn ta chỉ ở nhờ trong này mà thôi!
Cảnh Dật Thần một nhà ba người rời đi, phòng khách liền chỉ còn lại hai người Tiểu Lộc và Cảnh Dật Nhiên.
Tiểu Lộc có chút mỏi mệt ôm hắn, dựa vào trong lòng hắn, thấp giọng nói: “Quả thật em không có tư cách muốn bồi thường, đi Gi*t Đường Thư Niên, đáng lẽ em không nên đi, sẽ không có vấn đề gì cho Cảnh Dật Thần. Cảnh gia làm cho em rất nhiều việc, không có bọn họ, em căn bản sống không đến bây giờ. Có thể giúp Cảnh Dật Thần làm chút việc, em rất vui vẻ”.
Cảnh Dật Nhiên ê ẩm trong lòng, hơn nữa đau lợi hại.
Trước kia hắn chỉ lo tranh đấu với Cảnh Dật Thần, cho tới bây giờ cũng không chú ý tới Tiểu Lộc, không giúp đỡ cô, càng không biết Cảnh gia ở sau lưng cô trả giá nhiều như vậy, nhất là thay máu gần đây, chính là một công trình vô cùng lớn mà phức tạp.
Nếu không phải mặt mũi của Cảnh gia, Mộc Vấn Sinh căn bản sẽ không hao phí nhiều tinh lực đi thay máu cho Tiểu Lộc.
Mà tuy rằng hắn họ Cảnh, nhưng ở chỗ Mộc Vấn Sinh, căn bản không có nửa điểm mặt mũi đáng nói.
Cảnh Dật Nhiên có hơi hối hận hôm nay không khống chế được đã mắng Cảnh Dật Thần, đoạn thời gian trước hắn đã khống chế rất tốt, hôm nay lại bởi vì Tiểu Lộc bỏ thân mạo hiểm, hắn đau lòng sắp hỏng rồi, cho nên căn bản không khống chế được.
Cảnh Dật Thần vô cùng lạnh lùng, ngoại trừ quan tâm đến sinh tử của Thượng Quan Ngưng và Cảnh Duệ, tính mạnh của những người còn lại hắn ta đều không thèm quan tâm. Hôm nay mắng cho một trận, một chút hiệu quả cũng không có, nội tâm của hắn ta cứng như hòn đá.
Cảnh Dật Nhiên có chút suy sụp ôm lấy Tiểu Lộc, thì thào nói: “Có phải anh rất vô dụng hay không? Chẳng những không giúp được gì, còn kéo thêm chân sau của em, tôi không có năng lực đi bảo vệ em…”.
Tiểu Lộc nhẹ nhàng lắc đầu, ôm chặt hắn nói: “Em xếp hạng thứ hai trên toàn cầu, trừ khi anh là người xếp hạng thứ nhất mới bảo vệ được em, em gây sự rất nhiều, không liên quan tới anh”.
Nhưng mà, Cảnh Dật Thần không xếp thứ nhất trên toàn cầu, nhưng chỉ cần hắn muốn bảo vệ em, hắn có thể làm được.
Những lời này, trong lòng Cảnh Dật Nhiên yên lặng nhắc lại một lần, nhưng không nói ra miệng.
Thực lực của hắn và Cảnh Dật Thần rất chênh lệch, lại một lần nữa rõ ràng hiện ra ở trước mắt hắn, lấy loại phương thức tàn nhẫn nhất, đánh sâu vào lòng tự trọng của hắn.
Cảnh Dật Nhiên không khỏi cười khổ, đừng nói hắn hiện tại hai bàn tay trắng, cho dù hắn trước kia là Nhị thiếu gia Cảnh gia phong quang vô hạn, lúc trong tay có rất nhiều sức người và vật lực, cũng căn bản không phải là đối thủ của Cảnh Dật Thần, chỉ là hắn không chịu thừa nhận, vẫn luôn lừa mình dối người mà thôi.
Hắn không đau khổ quá lâu, cứ cáu giận tự trách căn bản không phải là biện pháp giải quyết vấn đề, hắn cần cố gắng và kinh doanh từ từ, một ngày nào đó, hắn có thể dựa vào lực lượng của mình đi bảo hộ Tiểu Lộc.
Cảnh Dật Nhiên buông Tiểu Lộc ra, thần sắc tự nhiên cởi bỏ quần áo của Tiểu Lộc, xem xét thương thế trên người cô.
Tiểu Lộc cũng không tránh né, cô không cảm thấy ϲởí áօ là một chuyện xẩu hổ, trong sinh mệnh của nàng chưa từng xuất hiện loại cảm xúc xấu hổ này.
Trên người Tiểu Lộc tăng thêm không ít vết thương mới, đều tại lần nổ mạnh kia để lại.
Nhưng tế bào trong thân thể cô có năng lực chữa trị gấp mười lần người khác, người khác cần đến mười ngày vết thương mới tốt lên, cô chỉ cần một ngày là vết thương đã dần khép lại.
Cho nên, hiện tại Cảnh Dật Nhiên chỉ nhìn thấy các vết sẹo màu trắng, mà không nhìn tới các miệng vết thương máu tươi đầm đìa.
Chờ qua một đoạn thời gian nữa, đa số vết sẹo trên người cô sẽ biến mất, chỉ có miệng vết thương rất sâu mới để lại chút sẹo.
Hắn tặng khẩu khí, đang muốn ôm Tiểu Lộc đi tắm rửa nghỉ ngơi, Tiểu Lộc lại mở miệng nói: “Anh đưa em đi bệnh viện đi”.
Cảnh Dật Nhiên lập tức khẩn trương hỏi: “Sao vậy? Em không thoải mái sao?”.
Tiểu Lộc chỉ vai trái của mình: “Nơi này có một viên viên đạn, còn chưa lấy ra”.
“Cái gì?!”. Cảnh Dật Nhiên vừa sợ vừa giận lại đau lòng, trong thân thể cô có một viên đạn lại không muốn sống đuổi Gi*t Đường Thư Niên khắp nơi, này khẳng định là rất đau rất đau, thế mà cô vẫn khiêng đến tận bây giờ!
Cảnh Dật Nhiên ngẫm lại liền cảm thấy vô cùng khó chịu, trong đầu hắn có một viên đạn, cái viên đạn này luôn tra tấn hắn, thường xuyên bị đau giống như kim đâm, hắn có thể cảm nhận được trên vai Tiểu Lộc có một viên đạn sẽ thống khổ cỡ nào.
Hắn vừa mới xem xét thương thế trên thân thể Tiểu Lộc, vai trái chỉ còn lại có một dấu vết nhạt nhòa, thoạt nhìn giống như không bị gì cả, lần này thì hay rồi, còn phải đến bệnh viện rạch da ra, lấy viên đạn ra, sẽ làm miệng vết thương hở ra lần nữa!
Hắn đau lòng ôm lấy Tiểu Lộc, nhưng không hề nói cái gì cả, ôm lấy cô, bước ra khỏi biệt thự.
Thân thể Tiểu Lộc rất đặc biệt, Cảnh Dật Nhiên không dám mang theo cô đi đến bệnh viện khác, thừa dịp bóng đêm dày đặc, hắn lặng lẽ đến bệnh viện Mộc thị. Dương Mộc Yên an bài hai người ở nhà đến nơi này giám thị hắn, hôm nay Thượng Quan Ngưng và Cảnh Duệ đến nơi đây, kỳ thật phiêu lưu không ít.
Cũng may Dương Mộc Yên không quá nghi ngờ hắn, hai người giám thị kia đều rất làm biếng, Thượng Quang Ngưng tới nơi này đi bằng cửa sau, nên thoát khỏi giám thị của bọn họ.
Cảnh Dật Nhiên cũng mang theo Tiểu Lộc đi từ cửa sau, hai người giám thị hắn đều đã ngủ gà ngủ gật ở nơi nào, không phát hiện bọn họ rời khỏi biệt thự.
Kỳ thật, Dương Mộc Yên chọn lựa người luôn khôn khéo tài giỏi, thường ngày đức phẩm nghề nghiệp không tệ, nhưng mà, vì không muốn Cảnh Dật Nhiên bị bại lộ, Cảnh Dật Thần cố ý an bài người bỏ thuốc trong thức ăn của hai người phụ trách giám thị kia, cho nên bọn họ mới buồn ngủ.
Mộc Thanh còn buồn ngủ, tóc tai hỗn độn, trên người vẫn còn áo ngủ phim hoạt hình nhăn bèo nhèo, hiển nhiên là vừa từ trên giường bò dậy.
Cảnh Dật Nhiên không biết áo ngủ của Mộc Thanh là áo cặp với Triệu An An, nhìn thấy cậu mặc áo ngủ ấu trĩ như vậy, ở trong lòng hắn không khỏi khinh bỉ phẩm vị mặc quần áo của cậu.
Lại nhìn đến bộ dáng nửa tỉnh nửa thức của hắn trong bộ đồ ngủ, Cảnh Dật Nhiên liền giận sôi máu.
“bộ dáng này của cậu có thể cầm chắc dao phẫu thuật sao? Trên vai Tiểu Lộc có một viên viên đạn, muốn lấy ra cũng không phải là một ca phẫu thuật nhỏ! Cậu rốt cuộc có được không? Không được thì mau nhanh đi đổi bác sĩ đi!”
Mộc Thanh nghe vậy liền ném xuống chiếc áo chuẩn bị mặc vào: “Nga...được, thay người đi! Thích đổi thì đổi, để bên trong rỉ sắt đi! Với lại viên đạn trong đầu của anh tốt nhất là cũng không lấy. Dao phẫu thuật tôi còn cầm không xong, vận nhất là cho anh hỏng đầu óc thì làm sao bây giờ!"
Cảnh Dật Nhiên bị cậu làm cho tức bốc khói, nhưng lúc này hắn có tức giận cũng phải nhịn, ai kêu Mộc Thanh là bác sĩ đâu!
Nếu hôm nay là trên vai hắn có viên đạn, hắn cho dù đau ૮ɦếƭ, cũng sẽ mặc kệ viên đạn rỉ sắt ở bên trong, cũng tuyệt đối sẽ không xin cậu ta làm phẫu thuật, nhưng hôm nay là Tiểu Lộc tới lấy viên đạn, hắn không thể làm cho Tiểu Lộc bởi vì hành động của hắn mà nhận những thống khổ.
Cảnh Dật Nhiên hít sâu một hơi, áp xuống lửa giận trong lòng, giữ chặt Mộc Thanh, dùng ngữ khí thành khẩn nói: “Tôi vừa rồi nhất thời xúc động, nói chuyện có chút quá, anh đừng để ý, tôi chính là sợ anh quá mệt nhọc sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả giải phẫu, không có ý gì khác.”
Cảnh Dật Nhiên trước sau tương phản quá lớn, Mộc Thanh trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Không phải đâu? Cảnh Dật Nhiên hôm nay đầu óc động kinh sao? Cư nhiên lại cùng cậu xin lỗi! Chẳng lẽ ngày mai buổi sáng mặt trời sẽ mọc từ phía tây?
Ngày thường Cảnh Dật Nhiên cũng sẽ không nói như vậy, tính tình hắn rất xấu, vừa rồi hắn cố ý nói không lấy viên đạn ra, đổi lại là trước kia, Cảnh Dật Nhiên phỏng chừng sẽ lại một quyền trực tiếp đánh lên trên mặt cậu!
Cảnh Dật Nhiên một giây đồng hồ trước vẫn là ác bá, một giây đồng hồ sau liền biến thành con cừu con, Mộc Thanh không quen.
Nhưng người ta đã nói vậy thì cậu cũng sẽ không so đo.
Cậu thần sắc quái dị nhìn thoáng qua Tiểu Lộc, cười vỗ vỗ vai phải không bị thương của cô, tràn đầy tò mò nói: “Sao cô làm được vậy?”
Tiểu Lộc không thể hiểu được nói: “Cái gì?”
Chẳng lẽ là đang hỏi côn như thế nào mà có thể Gi*t ૮ɦếƭ Đường Thư Năm? Mộc Thanh nhanh như vậy đã biết được tin tức này hay sao? Cậu vừa rồi không phải vẫn luôn ngủ sao?
“Đem một con sư tử huấn luyện thành một chú chó xồm! Mau dạy tôi đi!” nói không chừng cậu cũng có thể dùng biện pháp này để thuần phục Triệu An An!
Tiểu Lộc càng không thể hiểu được, nhìn nhìn, nháy đôi mắt nói: “Làm gì có sư tử hay chó xồm gì?”
Mộc Thanh hết chỗ nói rồi, từ trước tới giờ cậu nói chuyện với Tiểu Lộc vẫn là một việc khá lao lực!
Nhìn bộ dáng ngơ ngốc của cô, thật sự là không nghĩ ra sao cô có thể thu phục được Cảnh Dật Nhiên.
Cảnh Dật Nhiên lại biết Mộc Thanh là có ý tứ gì, hắn lại nhịn không được trường mắt với Mộc Thanh, ngữ khí cũng có chút không tốt: “Bác sĩ Mộc, y đức của anh không tồi! Tới làm giải phẫu, anh còn quan tâm đến việc tìm hiểu đời tư của bệnh nhân!"
Mộc Thanh tự biết đuối lý, cười: “Chỗ nào có thể a, tôi chỉ là quan tâm một chút, quan tâm mà thôi! Đi thôi đi thôi, đi tới phòng giải phẫu, mau lấy đạn ra, song tôi còn phải đi ngủ, ngày mai tôi còn có một ngày cuộc giải phẫu!”
……
Cảnh Dật Thần mang theo Thượng Quan Ngưng và Cảnh Duệ trở về nhà mình.
Trong nhà đã được quét tước sạch sẽ, thảm vị bửn đã thay mới, ba người bị Tiểu Lộc Gi*t ૮ɦếƭ cũng đã sớm không thấy bóng dáng.
Nhưng Cảnh Dật Thần lại không định đưa Thượnh Quan Ngưng vào gian phòng ngủ kia, mà là thay đổi một gian phòng ngủ khác, tuy rằng nhỏ hơn căn phòng ngủ cũ kia, nhưng tổng thể còn thoải mái hơn căn phòng kia.
Thượng Quan Ngưng quả thật cũng không để ý phòng ngủ chính của mình đã từng là "chiến trường" của Tiểu Lộc và Đường Thư năm, cô năng lực thích nghi đã tăng lên, một ít việc nhỏ này căn bản không thể tạo thành ảnh hưởng cho cô, cô có thể thong dong.
Cảnh Duệ lúc trên đường trở về đã ngủ rồi, đêm nay Cảnh Duệ hưng phấn cả đêm không thể hiểu được, nhưng rốt cuộc cũng mệt mỏi mà tiến vào mộng đẹp thơm ngọt.
Chị Nguyệt sao lại không biết, lúc chính mình ngủ phát sinh hết mọi việc, Tiểu Lộc hạ cho chị một chút thuốc, đến bây giờ chị vẫn vững vàng ngủ.
Mục tiêu của Đường Thư Năm không phải chị, mà là Thượng Quan Ngưng, cho nên chị lúc ấy có ở lại trong nhà cũng an toàn, huống chi lúc ấy còn có Tiểu Lộc ở đó, bảo vệ mạng chị là không có vấn đề, nếu không Thượng Quan Ngưng thật đúng là không dám để chị nguyệt ở lại.
Cảnh Duệ ngủ, Thượng Quan Ngưng một chút buồn ngủ cũng không có.
Cô đem Cảnh Duệ vào phòng trẻ con, sau đó đi vào thư phòng.
Cảnh Dật Thần đang ở thư phòng xử lý việc hôm nay phát sinh, Đường Thư Năm ૮ɦếƭ ở bệnh viện, còn có rất nhiều người bị thương và tử vong, anh yêu cầu điều động các phương diện quan hệ tới xử lý.
Nhìn thấy Thượng Quan Ngưng tiến vào, anh liền cúp điện thoại, đứng dậy ôm lấy cô, ngữ khí ôn nhu nói: “Làm sao vậy? Đã trễ thế này mà sao còn chưa đi ngủ?”
Thượng Quan Ngưng ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ của Cảnh Dật Thần, ngửi được mùi hương thanh nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Em muốn ở bên anh.”
Cô không muốn rời,xa như vậy, làm trong lòng Cảnh Dật Thần có một mảnh mềm mại.
Anh lôi kéo tay cô đi đến ghế ngồi xuống, đem cô ôm ở trong lòng иgự¢ chính mình, điêcu chỉnh cho cô một tư thế dễ chịu, có chút tự trách nói: “Buổi tối hôm nay có phải dọa đến em rồi không?"
Thượng Quan Ngưng gật gật đầu, nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu.
Bất an khẳng định là có, đêm nay không khí vẫn luôn rất áp lực và khẩn trương, tuy rằng cô và Cảnh Duệ lúc ấy đều không ở nhà, mà là ở chỗ xe mà Cảnh Trung Tu đưa cho cô, dù nó khong khác gì xe tăng chôang đạn, nhưng cô vẫn hoảng hốt như cũ.
Bởi vì Cảnh Dật Thần khi còn ở thành phố B, còn chưa trở về.
Anh không ở bên cô, trong lòng cô cảm thấy rất vắng vẻ.
Bất quá, cô cũng không có chờ lâu lắm, Cảnh Dật Thần không đến nửa giờ liền đáp máy bay trực thăng xuất hiện ở trước mặt cô, sau đó mang theo cô và Cảnh Duệ cùng đi tới chỗ Cảnh Dật Nhiên.
Vốn dĩ cô và Cảnh Duệ hẳn là phải về nhà, nhưng cô không muốn tách khỏi Cảnh Dật Thần, cho nên là đi theo Cảnh Dật Thần.
Rất nhiều thời điểm, không trải qua một ít sóng gió cùng khúc mắc, căn bản là không thể biết chính mình ở trong lòng đối phương có bao nhiêu quan trọng, Thượng Quan Ngưng căn bản cũng không cảm thấy chính cô là một người phụ nữ bám dính, chỉ là hiện tại, cô liền một khắc cũng đều không muốn tách khỏi Cảnh Dật Thần.
Có lẽ là do cô đã không có mẹ, cô từ nhỏ đến lớn, tính độc lập đều rất mạnh, chưa bao giờ đi ỷ lại ai.
Cho dù sau khi cùng Cảnh Dật Thần kết hôn, cô tuy rằng rất yêu anh, nhưng sẽ không ỷ lại anh mọi chuyện, càng sẽ không có việc mà không có gì cũng bám dính.