Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 444

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Nụ hôn này không kéo dài, Cảnh Dật Nhiên buông Tiểu Lộc ra rất nhanh, nhưng mà anh lại lập ra quy củ: “Sau này mỗi ngày đều phải chủ động đến hôn anh, có nghe thấy không?”
Tiểu Lộc khó hiểu: “Vì sao?”
“Bồi dưỡng tình cảm!”
Cảnh Dật Nhiên lại đeo găng tay bắt đầu rửa chén, trong lòng lại nghĩ, mỗi ngày hôn một cái, không cần đến nửa tháng là có thể thích ứng! Đến lúc đó mới tiến hành bước tiếp theo, chứ hai người không thể quá bảo thủ đúng không? Giống như khi dễ anh không phải đàn ông vậy!
Rửa chén xong thì Cảnh Dật Nhiên vọt vào phòng tắm tẩy rửa mùi dầu khói trên người, thay đổi quần áo rộng rãi ở nhà rồi ôm Tiểu Lộc nằm trên sô pha xem tin tức.
Tiểu Lộc cũng đã tắm rồi, tóc của cô ướt sũng, trên người mang theo mùi sữa tắm thơm phức, làm Cảnh Dật Nhiên có chút thoả mãn.
Tiểu Lộc im lặng nằm trên người anh, xem tin tức giải trí cùng anh.
Ban đầu cô không có hứng thú với nó, nhưng mà ở cùng Cảnh Dật Nhiên lâu như vậy, anh có thói quen xem mấy thứ này, còn nhất định phải ôm cô cùng xem, cô cảm thấy rất nhàm chán nên cũng xem chung.
Còn nữa, cô học được rất nhiều thứ hữu dụng từ tin tức bát quái giải trí này.
Chương trình này, giống như mở ra cánh cửa thế giới cho cô, chuyện bên trong làm cô tò mò khó hiểu, tại sao những người đó lại yêu đến ૮ɦếƭ đi sống lại, sau đó lại không ngừng chửi rủa nhau giống như kẻ thù.
Cảnh Dật Nhiên nói những cái đó là chuyện thường ngày, kêu cô nên học nhiều một chút, sau này tình cảm có thể trở nên phong phú.
Tiểu Lộc không biết nó có gì tốt, sao những người đó sống còn mệt hơn cả cô, cuộc sống của cô rất đơn giản, tuy cô là sát thủ, tuy thân thể cô có tai hoạ ngầm, nhưng mà cô chưa bao giờ đi quậy phá, vì sao những người đó lại thích gây sự như vậy chứ?
Cảnh Dật Nhiên xem TV một lát, nhìn thấy tóc Tiểu Lộc chưa được sấy khô, mà cô lại hồn nhiên không thèm để ý, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu này ghê gớm thật, không thèm để bụng những việc nhỏ nhặt, tóc ướt như vậy, cũng không sợ bị cảm.
Cảnh nhị công tử quá đau lòng, nhưng anh lại quên mất, với thân thể của Tiểu Lộc, cảm mạo vân vân không thể nào đả bại được cô! Tất cả bệnh độc, vào thân thể cô, chỉ có một hậu quả -- ૮ɦếƭ! Ai kêu cô là ký chủ mạnh mẽ làm chi!
Máy sấy trong nhà là do Cảnh Dật Thần nhờ người ta mua, mục đích lúc đầu đương nhiên không phải là sấy tóc cho Tiểu Lộc, bởi vì lúc ấy, tình cảm giữa anh và Tiểu Lộc vẫn chưa thân mật đến trình độ này, anh sẽ không sấy tóc cho cô.
Anh là người đàn ông anh tuấn chơi bời, mức độ để ý đến kiểu tóc đã sắp vượt qua mức độ để ý đến mạng sống rồi.
Đầu có thể đoạn nhưng kiểu tóc không thể loạn, đây đã từng là miêu tả chân thật về Cảnh nhị công tử phong lưu phóng khoáng.
Anh tắm rửa xong, nhất định là phải sấy tóc, còn phải sấy ra hình ra dạng.
Không sấy tóc, tuyệt đối không bước ra khỏi cửa.
Đương nhiên, lúc trước khi còn ở Cảnh gia, anh có nhà tạo mẫu tóc chuyên môn làm tóc cho anh, sau đó ở một mình, không còn nhà tạo mẫu tóc nữa, anh phải tự học đến nỗi trình độ đã lên cấp đại sư rồi.
Sấy tóc cho Tiểu Lộc, cũng là chuyện anh thường làm, còn làm rất tốt.
Trước kia, anh thích con gái ăn mặc xinh đẹp một chút, thích nhất người có mái tóc dài, tốt nhất là màu cà phê, hoặc là màu rám nắng, bởi vì như vậy có vẻ hoạt bát.
Anh từng bởi vì mái tóc ngắn màu rám nắng của Thượng Quan Ngưng mà thích đến mãnh liệt, có người nhuộm tóc cũng không đẹp, nhưng mà Thượng Quan Ngưng thuộc loại sau khi nhuộm tóc thì rất có khí chất.
Nhưng mà, bây giờ anh lại thích mái tóc đen tuyền của Tiểu Lộc, rất mềm mại, giống như tơ lụa thượng hạng, làm anh yêu thích đến nỗi không thể buông tay.
Sấy tóc cho Tiểu Lộc, là lạc thú của Cảnh Dật Nhiên, mà Tiểu Lộc cũng rất thích việc Cảnh Dật Nhiên sấy tóc cho mình -- Trước kia anh chưa từng chăm sóc cô cẩn thận như vậy.
Mở máy sấy, Cảnh Dật Nhiên thành thạo sấy tóc cho cô, sấy được một nửa, đột nhiên đầu óc anh loé sáng, nói: “Tiểu bảo bối, anh cắt tóc cho em được không?”
Tiểu Lộc vẫn luôn ngại tóc mình quá dài, khi hành động đều có chút không tiện.
Thật ra cô rất chung tình với tóc ngắn, nhưng cô không cắt, lại không thích thợ cắt tóc cầm “νũ кнí” như kéo đưa đến đưa đi trên đầu mình, trường hợp này, làm cô cảm thấy đối phương có âm mưu, thừa dịp cắt tóc để chấm dứt sinh mạng cô.
Bởi vì trong tổ chức sát thủ có hai người ૮ɦếƭ như thế này, cho nên Tiểu Lộc rất kiêng kị thợ cắt tóc, rất nhiều người trong tổ chức sát thủ cũng thế, bọn họ không đến tiệm cắt tóc mà tự mình giải quyết.
Tiểu Lộc cũng như thế, cô chưa từng đến tiệm cắt tóc, đều là tự cô cắt ngang khi tóc mình quá dài, nhưng cô không thích cắt tóc quá ngắn, mà sẽ cắt thành cái đuôi ngựa nhỏ.
Bây giờ Cảnh Dật Nhiên muốn cắt tóc cho cô, cô vui vẻ đồng ý.
Cô không chịu được việc người khác cầm kéo đưa tới đưa lui trên đầu mình, nhưng sẽ không bài xích Cảnh Dật Nhiên, anh cầm kéo, đương nhiên là cô rất yên tâm.
Chẳng qua, đến khi cô ngồi vào chiếc ghế trên ban công, cô mới nhớ tới một vấn đề: “Cảnh Dật Nhiên, anh có thể cắt tóc hả?”
Cảnh Dật Nhiên cầm kéo đứng sau lưng cô, hơi hơi cứng đờ.
Cái loại cắt tóc với kỹ thuật cao thế này, đương nhiên là anh... Không biết.
Nhưng mà, không biết thì cũng có thể cắt mà, dù sao thì tóc Tiểu Lộc cũng dài như vậy, cắt ngang là được, việc nhỏ!
“Chuyện cắt tóc đơn giản như vậy, sao có thể làm khó bản công tử? Yên tâm đi, chắc chắn sẽ cắt rất đẹp!”
Cảnh Dật Nhiên mặt dày không hề chớp mắt.
Tiểu Lộc đơn thuần tin là thật, cô gật gật đầu, trong giọng nói có một chút tán thưởng: “Không ngờ anh có thể làm được việc này, thật lợi hại. Không giống em, ngoại trừ Gi*t người thì em không hiểu gì hết. Xem ra, sau này chúng ta sẽ không đói ૮ɦếƭ, anh cắt tóc em Gi*t người, chúng ta sẽ có thịt ăn!”
Bàn tay cầm kéo của Cảnh Dật Nhiên run lên một chút, một đám tóc dài liền rơi xuống.
Sao lời này lại kỳ lạ như thế!
Cái gì gọi là Gi*t người sẽ có thịt ăn?!
Nghe rất khủng bố!
Cảnh Dật Nhiên cảm thấy, chắc chắn vài ngày sắp tới mình sẽ không ăn thịt được!
Huống chi, anh sẽ không cắt tóc, trình độ của anh, chỉ có thể dụ dỗ Tiểu Lộc, đổi thành người khác, chắc chắn sẽ cười ૮ɦếƭ anh.
Nhưng mà, cũng may chuyện cắt tóc này cũng dễ, chỉ cần tay Cảnh Dật Nhiên không run, cắt tóc vẫn là không có vấn đề gì quá lớn.
Cảnh Dật Nhiên vẫn thích Tiểu Lộc để tóc dài, bởi vậy cho nên không cắt nhiều lắm.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Chờ đến khi Tiểu Lộc lấy gương lại xem, cô liền trừng mắt nói: “Anh bận rộn nửa tiếng, sao tóc em không có thay đổi gì hết vậy?”
Tóc của cô chỉ ngắn đi một chút mà thôi, hiện tại vẫn là tóc dài, cô nghĩ mình sẽ thấy mái tóc ngắn ngủi, kết quả lại không được như cô mong muốn!
Sao anh lại cắt tóc như thế chứ!
Cảnh Dật Nhiên mệt đến nổi cổ tay cũng mỏi nhừ, nhưng mà “khách hàng” của anh lại không đồng ý, khoé môi anh run rẩy một chút, nói: “Mắt em sao thế, tóc đã ngắn hơn rất nhiều rồi! Sao em còn chưa thấy nó thay đổi hả?”
“Không được, quá dài, cắt thêm một chút.”
“Không cắt nửa, dài vậy được rồi, có chút nữ tính.”
Tiểu Lộc mặc kệ việc nữ tính gì đó, cô chỉ biết rằng tóc quá dài sẽ có vướng bận.
“Tóc của em, em nói cắt thì cắt, tóc quá dài, khi Gi*t người sẽ không tiện, sẽ làm chậm sức chiến đấu của em!”
Đây là lần đầu Cảnh Dật Nhiên nghe nói, tóc dài sẽ ảnh hưởng đến việc Gi*t người!
Anh không hờn giận ôm thắt lưng cô, nhíu mày nói: “Sau này không cho em đánh nhau, cũng không được Gi*t người, tóc dài một chút cũng không có gì trở ngại.”
Lúc này Tiểu Lộc mới tỉnh lại, hình như sau này cô không cần phải đi làm nhiệm vụ Gi*t người nữa, cuộc sống của cô đã khác xưa rất nhiều rồi.
Nhưng mà, cô vẫn có thói quen giữ vững trạng thái, để đối phó với những tình huống xảy ra đột ngột.
Ví dụ như hôm qua, nếu trạng thái của cô không tốt, chắc chắn sẽ thiệt thòi.
Phải biết rằng, cô không chỉ có sức mạnh kinh người, mà tốc độ của cô cũng rất nhanh nhẹn, khi tốc độ của cô đạt đến cực hạn,cô có thể ςướק súng trước khi kẻ địch nổ súng!
Nhưng mà, nếu tóc quá dài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của cô.
Cô nghĩ nghĩ, vẫn là nói: “Em không thích tóc quá dài, không tiện, gội đầu cũng phiền nữa, anh cắt cho em đi.”
Cảnh Dật Nhiên không lay chuyển được cô, đành phải cầm kéo cắt tóc cho cô, bây giờ cắt thêm nữa, đúng là ngắn như đuôi ngựa, cứ như vậy, cô lại càng giống cô bé mười tuổi.
Tiểu Lộc nhìn mình trong gương, cuối cùng cũng vừa lòng.
Nhưng mà, hình như tay nghề của Cảnh Dật Nhiên cũng giống như cô, dù sao thì cô cũng đã có kinh nghiệm tự cắt tóc nhiều năm, mà Cảnh Dật Nhiên lại là lần đầu.
Đối với kiểu tóc này nọ, cho đến bây giờ, Tiểu Lộc chưa từng để ý, nếu không phải bởi vì đầu trọc sẽ dễ bại lộ thân phận, làm người khác chú ý, cô vì muốn bớt việc, cũng có thể cạo đầu.
Lúc đầu Cảnh Dật Nhiên nghĩ, cắt tóc cho Tiểu Lộc sẽ làm anh có cảm giác thành tựu, nhưng mà kết quả lại không giống như thế.
Tay nghề của anh, đúng là không tốt, may mà Tiểu Lộc xinh đẹp đáng yêu, nếu không bị cắt thành như vậy, trông rất giống thôn nữ dưới quê.
Cuộc sống của hai người bọn họ, giống như ngày đêm bị đảo lộn, ban ngày bọn họ sẽ nghỉ ngơi, buổi tối mới hoạt động, cho nên mặc dù bây giờ đã khuya nhưng tinh thần Cảnh Dật Nhiên vẫn còn rất tỉnh táo.
Nhưng thật ra hôm nay Tiểu Lộc đánh nhau nên cô có hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.
Cô theo thói quen ôm lấy thắt lưng Cảnh Dật Nhiên, chôn mặt vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh, thấp giọng lầm bầm: “Em mệt...”
Cô bộc lộ việc lưu luyến tự nhiên như vậy, đã không còn giống trước kia, trực tiếp đứng dậy chạy vào phòng ngủ.
Tuy cô không muốn làm nũng, nhưng cố tình cô lại có giọng nói 乃úp bê trời sinh, khi thấp giọng nói chuyện sẽ mang theo một chút yếu ớt, còn nữa, lúc này cô đang buồn ngủ, nghe không khác gì đang làm nũng cho lắm.
Trong lòng Cảnh Dật Nhiên khẽ rung động, sau đó liền ôm cô đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Chiều cao của bọn họ cách nhau 30 cm, là chênh lệch chiều cao rất lưu hành hiện nay, cho nên Cảnh Dật Nhiên ôm cô không tốn chút sức nào.
Ôm cô lên giường, Cảnh Dật Nhiên vừa muốn rời đi, liền phát hiện quần áo mình bị Tiểu Lộc kéo lấy.
“Sao vậy?”
Tiểu Lộc mê mang nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Anh ngủ với em.”
Bởi vì bốn chữ nhẹ nhàng ôn nhu của cô mà trong lòng Cảnh Dật Nhiên lập tức mềm mại.
Anh không đứng dậy, mà là nằm bên cạnh cô, thuận thế ôm cô vào lòng.
Thân thể lạnh lẽo của Tiểu Lộc được thân thể nóng bỏng của anh vây quanh, cô cảm thấy cả người rất thoải mái. Tuy cô vừa mới lọc máu, nhiệt độ cơ thể đã tăng trở lại, nhưng mà đối với người bình thường mà nói, nhiệt độ cơ thể của cô vẫn còn rất thấp.
Cô vẫn thích được Cảnh Dật Nhiên ôm ngủ, ngủ như vậy rất ấm áp.
Nếu cô ngủ một mình, sau khi tỉnh lại, chắc chắn ổ chăn sẽ rất lạnh, cô không thích như thế.
Cảnh Dật Nhiên cũng rất thích ôm Tiểu Lộc, bây giờ là mùa hè, thời tiết nóng nực, trong lòng lại ôm thân thể mềm mại hơi lạnh chìm vào giấc ngủ, đúng là chuyện thoải mái nhất.
...
Bệnh viện Mộc thị, Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần được sắp xếp trong cùng một phòng bệnh.
Cảnh Dật Thần mất rất nhiều sức lực, còn chảy rất nhiều máu, sau khi làm xong giải phẫu, anh đã ngủ mất.
Thượng Quan Ngưng lại lăn lộn không ngủ được.
Cô sợ Cảnh Dật Thần sẽ có biến chứng, cho nên không hề chợp mắt mà canh giữ bên cạnh anh, thỉnh thoảng sờ trán anh, anh có hơi sốt, đã vài tiếng trôi qua mà nhiệt độ cơ thể lại không có hạ thấp, ngược lại còn cao hơn.
Trịnh Kinh nằm trong phòng bệnh bên cạnh bọn họ, ở cùng với hắn là A Hổ.
Thương thế của A Hổ cũng không nhẹ, hắn vẫn bị vây trong trạng thái mê man, Mộc Thanh biết, đối với Cảnh Dật Thần, A Hổ không phải người hầu, mà là anh em, cho nên hắn tự tay kiểm tra thân thể và khâu lại miệng vết thương cho A Hổ.
Hôm nay Mộc Thanh vội muốn ૮ɦếƭ, từ khi rời khỏi phòng phẫu thuật, hắn phải chạy qua chạy lại giữa hai phòng bệnh, ngoại trừ Thượng Quan Ngưng, ba người còn lại đều phát sốt, tuy Cảnh Dật Thần bị thương nặng nhất, nhưng anh lại sốt nhẹ nhất, bởi vì tố chất thân thể của anh là thứ mà Trịnh Kinh và A Hổ không thể so sánh được.
Sau khi Mộc Thanh xem xét tình hình của A Hổ và Trịnh Kinh thì hắn lại đến phòng bệnh của Cảnh Dật Thần, kiểm tra thân thể cho anh.
Thượng Quan Ngưng lấy nhiệt kế ra cho Mộc Thanh xem, có chút lo lắng hỏi: “Bác sĩ Mộc, nhiệt độ cơ thể Dật Thần đã tăng cao, lên 38.7 độ rồi, nếu không, em tiêm thuốc hạ sốt cho anh ấy đi?”
Nếu cứ như vậy thì làm sao mà được, người anh rất nóng, hôn mê nằm trên giường bệnh, yếu ớt giống như lúc nào cũng có thể rời khỏi cô, Thượng Quan Ngưng đau lòng đến nỗi đỏ mắt.
Mộc Thanh nhìn thoáng qua nhiệt kế, cười khổ: “Chị dâu, không thể dùng thuốc hạ sốt tuỳ tiện, em đã tiêm cho Cảnh thiếu hai mũi, không thể tiêm nữa, nếu không cơ thể anh ấy sẽ không chịu nổi.”
Thượng Quan Ngưng nắm chặt tay Cảnh Dật Thần, nhíu mày: “Vậy làm sao bây giờ? Em cũng không có biện pháp sao?”
Ở trong lòng cô, Mộc Thanh là bác sĩ đứng đầu, sẽ không có bệnh nào mà hắn không xử lý được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc