Thành phố B từ mười năm trước, bắt đầu thực hành quy hoạch tòa thị chính mới, mấy khu công nghiệp nhà xưởng cũ, xí nghiệp đều được dọn đi toàn bộ, rời tới vị trí tốt hơn, khu công nghiệp mới diện tích khá lớn.
Khu công nghiệp cũ chiếm diện tích ước có hơn ngàn mẫu đất, ban đầu sau khi nhà xưởng dời đi, thiết bị và bộ phận cũ của nhà xưởng cũ của bọn họ cũng rời đi.
Hơn ngàn mẫu đất, bởi vì ô nhiễm nghiêm trọng mà tất cả đều bị phá hỏng hết, hầu như không còn gì, vốn dĩ ở đây còn một con sông nhỏ, nhưng giờ đã biến thành một một cái mương.
Rất nhiều người ở thành phố B đều biết, khu đất vứt đi này bị chính phủ bán đi với hía cả siêu rẻ, nghe nói người mua này muốn lợi dụng khu đất này để xây dựng kiến tạo một tòa nhà dân cư, nhưng sau này vì tài chính thiếu, tòa nhà dân cư xây được một nửa liền không thể tiếp tục xây dựng.
Vì thế, khu công nghiệp này đã hoàn toàn biến thành nơi vứt đi.
Thượng Quan Ngưng đi theo người dẫn đường, chậm rãi đi vào khu dân cư cũ vứt đi ở khu công nghiệp.
Ở tiểu khu này, chỉ cách chỗ nhà xưởng bỏ đi chỗ Cảnh Trung Tu đang ở chỉ có một con sông, khoảng cách rất gần, Cảnh Trung Tu thậm chí có thể ở nơi rất xa nhìn thấy Thượng Quan Ngưng từ trên xe đi xuống, đi theo mười mấy tên đàn ông mặc áo thun màu đen ngắn tay đi vào khu nhà dân cư bỏ đi.
Chẳng qua, con sông kia tuy rằng không dài, dòng nước cũng xiết, nhưng đường sông đã từng bị Đường Thư năm cố ý mở rộng, tăng thêm, nước sông tới khu vực này, nhìn như một mảnh đại dương mênh ௱ôЛƓ, muốn đi qua cũng không dễ dàng gì.
Cũng may Cảnh Trung Tu mang theo máy bay trực tới, hai phần khu vực giao thông đối với ông mà nói là không là vấn đề.
Thượng Quan Ngưng không có nhìn đến Cảnh Trung Tu ở bò bên kia, nhưng cô lại thấy được Tiểu Lộc đang ẩn náu ở nơi tối tăm.
Cô không biết mười phút trước Tiểu Lộc còn ở bên người Cảnh Trung Tu vầy mà giờ đã đến gần cô, nhưng cô coi như cái gì cũng không thấy, toàn tâm phòng bị đám đàn ông hung ác kia đưa cô đi vào khu dân cư cũ.
Trong tòa nhà dân cư có một mảnh tối tăm, một tầng thế nhưng có mười cái thiết bị nhập khẩu, mỗi cái nhập khẩu đều được thiết kế tinh xảo bí ẩn, hơn nữa các cách nhập khẩu thoạt nhìn căn bản là không có bất luận cái gì khác nhau, người ngoài cho dù tìm tới được nơi này, chỉ sợ cũng rất khó tìm được chính xác một cái.
Nhập khẩu là hệ thống phân biệt dấu vân tay, hơn nữa yêu cầu phải có ba người đồng thời dí dấu vân tay ở trên cửa thì mới có thể mở ra.
Thượng Quan Ngưng đi theo những người đó đi dưới mặt đất một thời gian rất lâu, thông qua cửa lục đạo, mãi mới đến một gian tầng hầm ngầm.
Tiểu Lộc ở lối vào liền lặng yên không một tiếng động Gi*t một người có dáng người không sai biệt với cô pắm, sau đó thay quần áo của hắn để cô ngụy trang thành bộ dáng của hắn, đi theo sau Thượng Quan Ngưng, cùng Quan Ngưng tiến vào tầng hầm ngầm.
Vì phòng ngừa trong chốc lát sẽ dùng đến dấu vân tay của người đàn ông này, cô liền đem tất cả hai tay của người này cắt xuống, ngụy trang thành tay cùa mình, lộ ơt bên ngờ.
Sự thật chứng minh, hành động của cô là hoàn toàn chính xác, bởi vì một hàng mười mấy người ở giữa, tất cả mọi người không phải bài trí, mỗi một cánh cửa đều yêu cầu dấu vân tay của ba người nghiệm chứng, trong đó có cả nghiệm chứng dấu vân tay của kẻ Tiểu Lộc vừa Gi*t ૮ɦếƭ.
Nhưng mà, sau khi vào tầng hầm ngầm, tất cả mọi người đều trì trệ không tiến, chỉ để cho Thượng Quan Ngưng tiến vào một mình.
Tiểu Lộc cũng chỉ có thể tại chỗ chờ đợi, mà không thể đi theo Thượng Quan Ngưng đi vào.
Thượng Quan Ngưng hít sâu một hơi, sau khi cửa mở ra, chậm rãi đi vào.
Thông qua một đoạn thông đạo thật dài, trước mắt rộng mở thông suốt.
Một đại sảnh, hiện ra ở trước mắt cô.
Âm nhạc, chiếc thảm màu đỏ rượu đẹp đẽ quý giá, mặt tường màu bạch kim sáng chói, đèn thủy tinh treo cao sáng loá mắt, bàn ghế màu trắng, trên bàn rất nhiều đĩa hoa quả và điểm tâm ngọt.
Nơi này không giống như là một cái tầng hầm ngầm, nhưng thật ra là giống một tòa hoàng cung.
“Hoan nghênh em đến vương quốc ngầm của tôi làm khách, Thượng Quan tiểu thư!”
Một giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên ở trong đại sảnh, dọa cho Thượng Quan Ngưng nhảy dựng.
Cô cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một chỗ hổng, một người đàn ông đang chậm rãi đứng lên tới.
Thượng Quan Ngưng nội tâm có chút kinh ngạc, người đàn ông nhẹ nhàng phong độ này chính là Đường Thư Năm!
Hắn ta phải có bao nhiêu sự thích thú với tầng ngầm, mới có thể đem tầng ngầm kiến tạo thành như vậy, trí nhớ cô rất tốt nhưng cũng bị cho mấy cái đường trong tầng ngầm này làm cho hôm mê!
Cô thực hoài nghi, nếu không có người dẫn đường, một mình cô sẽ không có khả năng thuận lợi ra khỏi nơi này!
Hơn nữa nhìn dáng vẻ, phía dưới đại sảnh còn có tầng hầm ngầm, nếu không Đường Thư cuối Năm không có khả năng đi lên từ phía dưới.
Đường Thư Năm bước đi trầm ổn mà thong thả đi trước mặt Thượng Quan Ngưng, dùng thần sắc rất là cảm thấy hứng thú đánh giá cô.
Một thân quần áo thể thao trắng, lừm cho cả người cô đều có vẻ sạch sẽ, lại tràn ngập sức sống.
Một mái tóc màu đen sóng dài đến vai, đuôi tóc có một đoạn là màu nâu, mang theo rõ ràng dấu vết nhuộm. Đường Thư Năm ghét nhất là phụ nữ uốn tóc nhuộm tóc, bởi vì những mụ gìa đã từng tra tấn hắn tất cả đều có thói quen uốn tóc nhuộm tóc, hắn nhìn đến phụ nữ nhuộm tóc, liền sẽ cảm thấy rất ghê tởm.
Nhưng việc làm hắn cảm thấy kinh ngạc chính là, hắn phát hiện bản thân mình lại không chán ghét việc Thượng Quan Ngưng nhuộm tóc!
Chẳng lẽ là bởi vì cô lớn lên quá mỹ, làn da quá mức trắng nõn, ánh mắt quá mức trong suốt?
Hay là bởi vì cô đứng ở nơi đó, đã không có khủng hoảng cũng không có co quắp bất an, mà là an tĩnh thong dong?
Cô giống một đóa hoa ngọc lan nở rộ đón sương mai, trắng tinh ưu nhã, tươi mát yên tĩnh, khí chất của cô quá mức đặc biệt, thanh nhã ôn nhu phong độ trí thức, hỗn hợp một tia đạm nhiên xa cách, nhưng lại sẽ không có vẻ lạnh nhạt, không có thứ gì có thể so sáng kịp!
Đường Thư Năm nhìn cô, cảm thấy linh hồn đã ૮ɦếƭ của chính mình đã sống lại!
Có lẽ, cảm giác hiện tại của hắn, có thể dùng một thành ngữ để hình dung: Tim đập thình thịch!
Khóe môi Đường Thư Năm lộ ra một tia ý cười sung sướng, ánh mắt ௱ôЛƓ lung nói nhỏ: “Trăm xem không bằng một thấy……”
Ảnh chụp đều không bằng 1% cô ở ngoài hiện thực, hắn còn tưởng rằng, ảnh chụp của cô đã đủ xinh đẹp, hóa ra, ảnh chụp chỉ phác hoạ ra hình thái xinh đẹp của cô, chứ lại không có cách nào bày ra thần thái xinh đẹp của cô.
Thượng Quan Ngưng đứng gần Đường Thư Năm như vậy, đương nhiên sẽ nghe được hắn nói nhỏ.
Mày cô nhíu lại, trong lòng lại lần nữa dâng lên nghi ngờ.
Trăm xem không bằng cô thấy? Có ý tứ gì?
Đường Thư Năm như là có thuật đọc tâm, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười anh tuấn hoàn mỹ, hào phóng giải đáp sự nghi hoặc của Thượng Quan Ngưng.
“Thượng Quan tiểu thư, em quả nhiên rất đặc biệt, em giống như rất để ý việc tôi đã từng gặp qua em hay không gặp qua. Không có quan hệ, việc này cũng lhông phải cái gì bí mật, Cảnh Dật Thần cũng biết, cho nên tôi cũng có thể nói cho em. Bởi vì, tôi đối với em cảm thấy rất hứng thú, cho nên thuê người đi chụp lén rất nhiều ảnh chụp của em, mỗi ngày tôi đều lật xem, cho nên tôi đã quen thuộc em đến mức không thể quen thuộc hơn. Tôi cảm thấy tôi đã biết em từ rất lâu!”
Thượng Quan Ngưng như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có nguyên nhân này.
Mỗi ngày đều lật xem ảnh chụp của cô?
Loại cảm giác này làm Thượng Quan Ngưng cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thượng Quan Ngưng là một người hiểu lấy mình, cô chưa bao giờ cảm thấy chính mình lớn lên rất đẹp, Thượng Quan Nhu Tuyết từ chỉ số thông minh đến dung mạo, vẫn luôn nổi trội hơn cô.
Từ nhỏ đến lớn, người theo đuổi Thượng Quan Nhu Tuyết có thể xếp hàng vòng quanh địa cầu ba vòng, mà người theo đuổi cô cũng chỉ có vài người.
Cô vẫn luôn cảm thấy, chính mình lớn lên khẳng định không xấu, nhưng cũng không phải quá đẹp, người khác thường hay khen cô khí chất không tồi, nhưng mà thông thường khen người khác, giống nhau đều là không thấy còn ưu điểm nào, đành phải nói khí chất không tồi.
Cô sẽ không tự kỷ cho rằng, Đường Thư Niên chỉ nhìn ảnh của mình liền rung động.
Trong đó nhất định có nguyên nhân khác.
Kể cả Thượng Quan Ngưng cực kì chán ghét Đường Thư Niên, nhưng không thể không nói, dung mạo và khí chất của hắn, đều cực kì xuất sắc, giọng nói của hắn có thể so sánh với MC ưu tú nhất.
Tầng hầm có độ ấm rất thấp, Đường Thư Niên mặc một bộ tây trang màu xám nhạt, bên trong là một chiếc áo sơ mi màu tối, không đeo cà vạt, tóc ngắn gọn gàng, mặt mày hắn ta cực kì đẹp trai, cánh mũi cao thẳng, môi mỏng hồng nhuận khỏe mạnh.
Nếu không phải Thượng Quan Ngưng biết gương mặt thật của Đường Thư Niên, biết tâm lý của hắn ta vặn vẹo biến thái, cô nhất định sẽ cảm thấy Đường Thư Niên là một người có giáo dưỡng cực tốt.
Đáng tiếc, hiện tại kể cả Đường Thư Niên vừa đẹp trai lại phong độ, cô cũng chỉ cảm thấy hắn ta là một ác ma khoác lớp da người.
Cô muốn dài dòng với Đường Thư Niên, xem nhẹ hắn nói thẳng: “Chồng tôi ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy.”
“Ở chỗ này với tôi cô không thích sao? Đây chính là hoàng cung mà cô sẽ sống sau này, cô không hài lòng sao? Không sao, nếu cô không thích, tôi có thể cho người hủy đi xây lại. Kim ốc tàng kiều, dù sao tôi cũng phải xây dựng một kim ốc mà cô thích mới được, bằng không làm sao có thể ở lại.” Đường Thư Niên không hề tức giận, vẫn rất phong độ, rất có kiên nhẫn.
Thượng Quan Ngưng nhìn lướt qua đại sảnh vàng son lộng lẫy, đột nhiên hỏi nói: “Đường tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi?”
Đường Thư Niên kì quái tại sao cô lại hỏi vấn đề này, hắn có chút theo không kịp suy nghĩ của Thượng Quan Ngưng, có chút kỳ quái đáp: “Tôi năm nay ba mươi sáu tuổi, làm sao vậy, cô lo lắng tôi lớn hơn cô quá nhiều tuổi sao?”
“Ồ, hóa ra anh không phải tuổi chuột, vậy tại sao lại thích ở nơi âm u ẩm ướt này?” Thượng Thượng Quan Ngưng vẻ mặt nghi ngờ, giống như thật sự có chút không rõ.
Đường Thư Niên lại nghe ra cô không chút khách khí châm chọc hắn.
Hóa ra cô vòng vèo mắng hắn là con chuột!
Một đóa hoa hồng trắng biết châm biếm người, rất tốt!
Hắn thích loại sắc bén như vậy, thích phong cách độc độc của cô cùng với tư duy năng lực độc lập, không thích cô vì đón ý nói hùa theo hắn.
Đương nhiên, hắn càng thích dạy dỗ loại phụ nữ sắc bén này, cho đến khi cô từ một con nhím nhỏ biến thành một con thỏ con.
Đặc biệt đây lại là người phụ nữ của Cảnh Dật Thần!
“Xem ra, cô không thích nơi này.” Ý kiến trên mặt Đường Thư Niên vẫn không biến mất, chỉ là ý cười trong ánh mắt biến mất, thay thế chính là một mảnh lạnh lẽo.
“Nhưng mà không sao, về sau cô nhất định sẽ thích. Nơi này không chỉ có thể ẩn nấp, hơn nữa còn tràn ngập nguy hiểm, phần lớn người đều chỉ có thể đến đây mà không thể về. Mười mấy năm qua người có thể chạy khỏi vương quốc ngầm của tôi, chỉ có một mình Cảnh Dật Thần mà thôi, hơn nữa còn bởi vì tôi quá sơ suất. Lấy năng lực của cô, khẳng định làm không được.”
Thượng Quan Ngưng giống như cái gì cũng chưa nghe thấy, lấy di động ra nói: “Anh không phải muốn một tỷ sao? Ta đã cầm tiền đến, anh đưa tôi số tài khoản, tôi đem tiền chuyển cho anh. Đương nhiên, việc đầu tiên là phải đưa tôi đi gặp chồng tôi mới được.”
Cô không có tâm trạng ở chỗ này lôi kéo trò chuyện với Đường Thư Niên, nói lòng nóng như lửa đốt cũng không diễn tả được lòng cô lúc này.
Đường Thư Niên từ đầu đến đuôi đều là ma quỷ, hắn sẽ tra tấn Cảnh Dật Thần như thế nào, Thượng Quan Ngưng cũng không dám tưởng tượng! Cô chỉ muốn mau chóng nhìn thấy hắn, mau chóng dẫn hắn đi ra ngoài!
“Tiểu Ngưng Ngưng, cô cho rằng, cô có tư cách ra điều kiện với tôi sao? Không cần ỷ vào sự cưng chiều của tôi với cô, mà cô phải tiến thêm một thước.”
Thượng Quan Ngưng bị hắn nói ghê tởm đến nỗi da gà cũng nổi lên, trên mặt lại không có biểu tình, chỉ nhàn nhạt nói: “Đây không phải được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, cũng không phải ra điều kiện với anh, đây là anh biểu hiện thành ý của mình, cần thiết phải làm.”
Cô nói, lại lần nữa đem điện thoại bỏ vào túi tiền, sau đó từ túi tiền móc ra một khẩu súng lục tinh xảo, nhắm ngay trán của Đường Thư Niên, chậm rãi nói: “Hiện tại, tôi có tư cách để nói điều kiện không?”
Đường Thư Niên nhìn khẩu súng đang gần trong gang tấc, ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Ngưng một hồi lâu, sau đó liền bắt đầu điên cuồng cười ha hả.
Thượng Quan Ngưng không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Rất buồn cười sao?”
Đường Thư Niên thở hổn hển, hắn ta hướng về phía Thượng Quan Ngưng xua xua tay nói: “Cô đừng nói gì cả, để tôi cười một chút, đã rất nhiều năm không có người nào dám cầm súng chĩa vào người tôi! Thật là hiếm lạ!”
Thượng Quan Ngưng không biết hắn ta rốt cuộc đang cười cái gì, nhưng khẩu súng trong tay cũng không dịch đi chỗ khác.
Đường Thư Niên cười đủ rồi, lúc này mới không chút để ý nhìn Thượng Quan Ngưng: “Cô cảm thấy, tôi dám không lục soát người đã để cô tiến vào, là bởi vì tôi quá ngu sau? Hay là vì quá tin tưởng cô?”
Thượng Quan Ngưng không nói gì, Đường Thư Niên cũng không cần cô nói chuyện, hắn ta tự hỏi tự đáp nói: “Rất rõ ràng, đều không phải. Tôi dám để cho cô tiến vào, thậm chí còn cho phép cô mang theo đồ vật tiến vào, là bởi vì tôi biết cô không dám nổ súng. Tôi mà ૮ɦếƭ, Cảnh Dật Thần cũng phải ૮ɦếƭ theo, hơn nữa, cô cũng không thể đi ra khỏi vương quốc ngầm này. Thế nào, hiện tại còn muốn nổ súng bắn tôi không?”
Thượng Quan Ngưng đã sớm biết hắn ta sẽ dùng Cảnh Dật Thần uy Hi*p cô, hơn nữa cô cũng biết, muốn Gi*t ૮ɦếƭ Đường Thư Niên sẽ không dễ dàng như vậy, chuẩn bị cây súng này, chỉ là vì bất cứ tình huống nào mà thôi.
Cô thả khẩu súng vào túi tiền, cũng không có chút xấu hổ cùng hoảng loạn nào, lạnh lùng nói: “Nếu tôi không Gi*t được anh, anh đối với tôi cũng đủ sức để khống chế, như vậy anh sẽ không phải lo tôi sẽ quịt nợ, ngược lại, anh hoàn toàn ở chỗ có lợi, tôi còn lo lắng anh sẽ lật lọng, cho nên phải gặp người rồi mới đưa tiền.”
“Chậc chậc, cô thông minh như vậy làm lòng tôi bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy.”
Đường Thư Niên nâng tay lên, chậm rãi tới gần gương mặt Thượng Quan Ngưng, muốn vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô, da thịt trắng nõn bóng loáng.
Lần đầu tiên trong mười mấy năm qua hắn ta muốn chạm vào phụ nữ.
Tuy rằng không biết sau khi hắn ta chạm vào cô, có thể xuất hiện cái loại hiện tượng ghê tởm nôn mửa thậm chí co rút cả người như trước hay không, đối với mới hắn mà nói đã cực kì khó có được.
Ít nhất, hắn không chán ghét tiếp xúc với phụ nữ.
Đối với Đường Thư Niên những năm qua mà nói, là một điềm báo rất tốt.
Thượng Quan Ngưng nhìn hắn duỗi tay ra, theo bản năng tránh thoát khỏi tay hắn, rồi sau đó, cô nhanh chóng lui về phía sau một bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người.