Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 423

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Trên thực tế, vốn dĩ Triệu An An nhậm chức là không cần làm diễn thuyết gì cả, chỉ cần triển khai cuộc họp với mấy cán bộ cấp cao ở trường học, để cho mọi người biết, hiệu trưởng mới tiền nhiệm là có thể.
Nhưng Cảnh Dật Thần muốn cô có ý thức trách nhiệm với trường học hơn, nên không cho cô tùy ý làm việc với cuộc công tác này, bèn cố ý an bài lần diễn thuyết này cho cô.
Triệu An An bối rối vô cùng, không ngừng gọi điện thoại cho Cảnh Dật Thần, nhưng điện thoại cho Cảnh Dật Thần thế nào đi nữa cũng không có người tiếp.
Mọi thứ rơi vào đường cùng, cô đành phải xuống xe trước, chuẩn bị vào trường học.
Trước cổng chính trường học X, ở đó đã có mấy người lo lắng chờ, vừa thấy Triệu An An bước xuống từ trên một chiếc Rolls-Royce xa hoa. Mấy người lập tức chạy ra nghênh đón.
“Ngài khỏe không? Xin hỏi có phải ngài là Triệu hiệu trưởng không?”. Một người dùng kính ngữ hỏi.
Triệu An An thực không thích ứng kịp với cách xưng hô mới này, nhưng vẫn như trước, kiên trì gật đầu: “Là tôi”.
“Tôi tên Kim Ninh, là trợ lý riêng của ngài. Từ nay chuyên môn phụ trách thực hiện mệnh lệnh của ngài. Chắc Cảnh thiếu đã nói qua với ngài”.
Nghe nói Kim Ninh là trợ lý của mình, Triệu An An vui mừng quá đỗi, lập tức nói: “Chào anh, sau này xin làm phiền anh!”.
“Vì hiệu trưởng phân ưu mới đúng, sau này Triệu hiệu trưởng có chuyện gì phân phó tôi là được rồi, bất quá hiện tại chúng ta phải lập tức đi tới đại lễ đường, toàn thể thầy trò bên kia đều đang chờ ngài đấy”.
Kim Ninh cấp bách đến nỗi ót đầy mồ hôi, nhưng vẫn như trước không dám thúc giục Triệu An An, chỉ có thể dùng lời nói uyển chuyển nhất có thể nhắc nhở cô.
Trên thực tế Triệu An An còn sốt ruột hơn so với hắn, nhưng cho dù lúc này vội vã qua đó, đứng ở trên đài cũng mất mặt lắm nha!
Hiện tại cô chỉ muốn làm cách nào để lâm trận bỏ chạy!
“Cái kia, trợ lý Kim, tôi Cả... Cảnh thiếu nói, kêu tôi lên đài diễn thuyết, nhưng tôi sẽ không diễn thuyết, làm sao bây giờ? Cậu có biện pháp gì không?”.
Triệu An An thật sự không có biện pháp, đành phải xin sự giúp đỡ của Kim Ninh.
Nếu thật sự không được, như vậy cô cũng chỉ có thể liều mạng mắc cỡ, lên đài tùy tiện nói hai câu dễ nghe, sau đó đi xuốn.
Không nghĩ tới Kim Ninh lập tức từ trên người lấy ra hai tờ giấy, đưa cho Triệu An An: “Hiệu trưởng, bản thảo để ngài diễn thuyết tôi đã chuẩn bị xong!”.
Triệu An An vui mừng quá đỗi, lập tức đi theo Kim Ninh tới đại lễ đường, bắt đầu kiếp sống đầu tiên diễn thuyết phô trương thanh thế.
...
Đêm qua Cảnh Dật Thần không về, Thượng Quan Ngưng vô cùng lo lắng.
Từ sau khi kết hôn, ngoại trừ đi công tác, Cảnh Dật Thần cho tới bây giờ cũng không qua đêm ở bên ngoài, cho dù đi công tác bên ngoài, buổi tối trước khi ngủ, cũng nhất định sẽ gọi điện thoại cho cô, nói chuyện với cô trong chốc lát mới nghỉ ngơi.
Nhưng đêm qua hắn không về, cũng không gọi điện thoại cho cô, thậm chí Thượng Quan Ngưng gọi cho hắn, căn bản điện thoại cũng không có người tiếp.
A Hổ đi theo hắn cũng không khá hơn, đêm qua Thượng Quan Ngưng ngồi ôm Cảnh Duệ, Cảnh Dật Thần không ở đây, cô căn bản ngủ không được.
Giữa trưa ngày hôm qua Cảnh Dật Thần còn nói với cô, hắn đi xử lý thế lực Đường gia, nhưng gặp trở ngại rất lớn, tiến hành không được thuận lợi.
Hôm nay hắn vốn không có tin tức, trong lòng Thượng Quan Ngưng vô cùng lo lắng, nếu không phải muốn có thật nhiều sữa cho Cảnh Duệ uống, ngay cả một miếng cơm cô cũng ăn không vô.
Mặc dù như vậy, tối hôm qua cô ăn rất ít, sáng sớm hôm nay chỉ miễn cưỡng uống hết một ly sữa bò.
Suốt đêm hôm qua Lý Đa đã dẫn người đi tìm, nhưng cho tới bây giờ cũng không có được tin tức của Cảnh Dật Thần.
Tâm Thượng Quan Ngưng từ từ trầm xuống.
Mùa hè ánh nắng chói chang, cô chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, cả người ૮ɦếƭ lặng bị vây ở giữa.
Cô không tin Cảnh Dật Thần xảy ra chuyện!
Dựa theo năng lực của hắn, bằng chỉ số thông minh của hắn, không ai có thể đả bại hắn, người Đường gia khẳng định không phải là đối thủ của hắn!
Nhưng mà, nếu hắn bình thường, nếu hắn đang được tự do, vậy sao không nhận điện thoại của cô? Mà ngay cả điện thoại của A Hổ cũng gọi không được!
Lúc hơn tám giờ, Cảnh Trung Tu mở cửa đi vào.
Thượng Quan Ngưng nhìn thấy ông, ôm Cảnh Duệ đứng dậy, lệ trong ánh mắt không dứt được, không ngừng rơi xuống: “Ba…”.
Cảnh Trung Tu vỗ vỗ vai cô, dùng giọng điệu bình tĩnh mà thong dong nói: “Đừng lo lắng, Dật Thần không có việc gì, có lẽ do tin tức tạm thời không có khả năng truyền lại mà thôi. Trước tiên con mang Cảnh Duệ trở về Cảnh gia, Cảnh gia an toàn hơi chỗ này một chút, tuy rằng trước mắt xem ra không có gì nguy hiểm, nhưng để ngừa vạn nhất, một mình không nên ở lại chỗ này”.
Trong lòng Thượng Quan Ngưng khó chịu vô cùng, nhìn thấy bộ dáng Cảnh Duệ im lặng biết nghe lời, cô ôm chặt con trai, âm thanh nghẹn ngào nói: “Vâng”.
Cô đơn giản thu dọn một ít quần áo, mang theo Cảnh Duệ và chị Nguyệt, đi theo Cảnh Trung Tu trở về Cảnh gia.
Dọc theo đường đi, Thượng Quan Ngưng không nói gì cả, Cảnh Trung Tu luôn luôn không ngừng gọi điện thoại, không khí trong xe vô cùng áp lực.
Chỉ có Cảnh Duệ không biết gì cả, nhu thuận nằm trên khuỷu tay Thượng Quan Ngưng, thường thường cười với hốc mắt đỏ bừng của cô.
Thượng Quan Ngưng cố nén cảm giác muốn rơi lệ, cầm tay nhỏ bé của Cảnh Duệ, ở trong lòng cầu nguyện Cảnh Dật Thần trăm ngàn lần không có chuyện gì.
Đến Cảnh gia, Mạc Lan và Cảnh Thiên Viễn đều ở đây, hiển nhiên hai người cũng biết chuyện Cảnh Dật Thần không liên hệ được, chẳng qua trên mặt Mạc Lan tràn ngập lo lắng, còn Cảnh Thiên Viễn vẫn thong dong như trước.
Lời nói của Cảnh Thiên Viễn cũng tương tự Cảnh Trung Tu: “Không cần lo lắng, Dật Thần khẳng định sẽ không có chuyện gì, nghỉ ngơi thật tốt, hắn rất nhanh sẽ đã trở lại”.
Thượng Quan Ngưng miễn cưỡng lộ ra một nụ cười tươi, nhưng trầm trọng trong lòng cũng không giảm bớt một chút nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi một phút đồng hồ đối với Thượng Quan Ngưng đều là một loại dày vò.
Đến giữa trưa, bỗng nhiên di động Thượng Quan Ngưng nhận được một thư ngắn, người gửi thư là Cảnh Dật Thần.
Thượng Quan Ngưng vội vàng mở ra xem, nội dung lại làm cho lòng của cô một lần nữa chìm vào đáy cốc: “Tìm không thấy Cảnh Dật Thần đúng không? Một mình cô đi ra, tôi sẽ để cho cô tìm được hắn. Nếu tôi phát hiện ngoài cô ra còn có những người khác, có khả năng ngày mai ông xã cô sẽ không thấy được Mặt Trời lần nào nữa!”.
Thượng Quan Ngưng lập tức đi ra khỏi phòng, tới thư phòng tìm Cảnh Trung Tu, cô sẽ không ngốc đến nỗi thật sự một mình đi tìm! Cái chuyện lẻ loi một mình đi tìm cách cứu viện, chỉ có điện ảnh mới có.
Vạn nhất lỡ nó là bẫy, một mình cô đi chẳng những không thể giúp Cảnh Dật Thần, lại gia tăng gánh nặng cho hắn, loại chuyện này phải thương nghị với Cảnh Trung Tu mới được.
Cảnh Trung Tu xem xong thư ngắn, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Ba đã tìm được vị trí Dật Thần, nhưng mà đối phương vì ngày hôm nay, nhất định đã muốn chuẩn bị rất nhiều năm, cho nên công tác phòng bị làm vô cùng tốt, có tìm cũng không có khả năng thuận lợi tìm được Dật Thần”.
Kỳ thật, tuy sắc mặt Cảnh Trung Tu nhìn không ra vội vàng xao động, nhưng nội tâm cũng vừa giận vừa vội.
Thượng Quan Ngưng cũng biết rõ chuyện Đường gia năm đó làm, ông cũng biết đến, hiện tại tất cả dấu hiệu, tình hình với năm đó vô cùng giống nhau!
“Ba, con sẽ giả bộ một mình đi ra ngoài, ba tìm người đi theo con là được!”. Thượng Quan Ngưng lo lắng căn bản không thể che dấu nữa, lòng cô nóng như lửa đốt, khẩn cấp muốn đi tìm Cảnh Dật Thần.
Cảnh Trung Tu cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đồng ý đề nghị của Thượng Quan Ngưng, bảo vệ Thượng Quan Ngưng, ông vẫn có thể làm được.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
U ám, âm lãnh, trống trải, tĩnh mịch.
Mặt đất là ánh mặt trời sáng lạn nóng bức ngày mùa hè, mà trong tầng ngầm này, lại tựa như hai thế giới khác biệt với trên mặt đất.
Cảnh Dật Thần từ hôn mê tỉnh lại, thấy rõ hòan cảnh và vị trí của mình, trong nháy mắt có chút hoảng hốt.
Tầng hầm trống trải, không có một tia ánh mặt trời, chỉ có ánh đèn mơ hồ, miễn cưỡng có thể nhìn cảnh tượng xung quanh, bên cạnh người anh toàn là thi thể xác người ngổn ngang, mà mấy thi thể này lại không hoàn chỉnh, toàn ngón tay ngón chân, lỗ tai, tròng mặt, cánh tay, chân rơi rụng.
Trên người anh tất cả đều là máu tươi, màu trắng của áo sơ mi sớm đã biến thành màu đỏ sậm, thành một nơi tản ra hơi thở huyết tinh mãnh liệt.
Anh tựa như đã đi tới địa ngục nhân gian, chờ đợi anh, không phải cái ૮ɦếƭ, mà là sự cha tấn thống khổ không ngừng nghỉ!
Cảnh Dật Thần không thể khống chế bắt đầu nôn mửa.
Tất cả đều phảng phất về khoảng thời gian mười một năm trước, chẳng qua, giờ phút này đứng ở bên người anh, không phải là Đường Vận, mà là A Hổ bị trọng thương.
“Thiếu gia!” A Hổ đứng ở bên người Cảnh Dật Thần, muốn duỗi tay dìu hắn, nhưng trước sau lại không dám ᴆụng vào hắn, bởi vì chỉ một cái động chạm vào thì cảm giác nôn mửa của anh sẽ lập tức tăng lên.
So với mười một năm trước, mười một năm sau tốt chất tâm lý của Cảnh Dật Thần cường đại hơn rất nhiều, năng lực tư duy từ lâu đã đạt đến trình độ cực kỳ kinh ngạc.
Anh cố nén xúc động, cởi ra áo sơmi và quần tây thấm đầy máu, cố nén thân thể đang đầy cảm giác không khỏe, chậm dãi đứng lên, dựa vào cảm giác mà hướng tới nơi nào đó, dùng âm thanh lạnh lẽo nói: "mau ra đây!"
Giọng nói của Cảnh Dật Thần ở tầng ngầm trống trải tầng quanh quẩn, làm cho tầng ngầm thêm một phần cảm giác thâm trầm.
“Ha ha ha ha……”
Trong tầng ngầm không có một bóng ma, bỗng nhiên truyền đến một giọng cười điên cuồng, trong thanh âm có đắc ý, có bừa bãi, còn có một tia không chút nào che dấu sát ý.
Tiếng cười giằng co thật lâu, nhưng người lại như cũ vẫn không có lộ diện.
“Cảnh Dật Thần, mày đã sống được mười một năm, hôm nay, có phải nên lên đường hay không?” Một giọng nói dễ nghe như chuyên mục kể chuyện tình cảm đêm khuya vang lên trong không gian tối om.
“Không, hôm nay người lên đường, không phải tao, mà là mày, Đường Thư Năm!” Cảnh Dật Thần ở đứng dưới ánh đèn yếu ớt trong nơi tối tăm, sắc mặt tái nhợt vô cùng, nhưng ngữ khí lại trước sau như một đạm mạc lãnh khốc.
“Nga, thật không dễ dàng, mày còn biết cả tên thật của tao, ngay cả chính tao cũng đã quên tên của mình, xem ra, mày đã đem mọi việc mười mấy năm trước điều tra xong.”
Trong bóng đêm, có một người đàn ông dáng người trung đẳng chậm rãi đi ra, không mập không gầy, ăn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.
Hắn đeo một đôi giày da thủ công mới tinh, đạp lên những bộ phận kinh tởm rơi rụng trên vũng máu chảy đầm đìa, phát ra âm thanh kẽo kẹt, mà hắn lại vẫn thong do như đang đi bộ trong hoa viên của nhà mình.
Ánh đèn tối tăm, chiếu lên trên mặt hắn, hiện ra khuôn mặt có chút anh tuấn của hắn.
“Bất quá, tao lại không thích cái tên Đường Thư Năm này.”
Đường Thư năm nhìn Cảnh Dật Thần cả người toàn là máu, sắc mặt tái nhợt, tựa như tâm tình không tồi, hắn nhàn nhạt mở miệng nói: “Tao còn tương đối thích cái tên Du Mặc này. Nga, đúng rồi, em họ mày còn lấy cho tao,một cái tên khá đáng yêu, gọi là Mực, cô ấy không giống mày, chỉ số thông minh của cô ấy có chút thấp, có chút ngu ngốc, bất quá lại rất có ý tứ.”
Đường Thư Năm một chân dẫm nát một con mắt trên đất, trên mặt lộ ra một nụ cười âm trầm: “Mày thế nhưng thật tàn nhẫn, biết rõ tao có vấn đề, còn kêu cô ta đi thăm dò tao. Tao còn tưởng rằng Trịnh Kinh thích em họ mày đi, hóa ra đều là mày đã sớm an bài song, nói cách khác, tao còn có thể gọi thêm vài người lại đây chăm sóc, nếu em gái của mày đẹp một cách diễm lệ kinh người thì may da mới có thể làm tao động lòng."
Nếu Triệu An An biết, ngày hôm qua người thân cận với cô lại khủng bố như vậy, vô sỉ như vậy, thì có đánh ૮ɦếƭ cô cũng sẽ không lên xe!
“Quá đáng tiếc, tao không thể nhìn thấy mày chiền miên với phụ nữ mà ૮ɦếƭ, vậy thì chỉ có thể nhìn thấy mày vì chiền miên với đàn ông mà ૮ɦếƭ. Mười một năm trước việc chưa hoàn thành, hôm nay rốt cuộc cũng có thể đi tiếp, không biết lúc này đây mày có thể chống trọi được bao lâu?”
Cảnh Dật Thần nghe Đường Thư đem chuyện từ mấy đời qua nói, lải nhải dùng ngôn ngữ công kích ý chí của hắn, cả người lại dần dần bình tĩnh trở lại.
Anh mạnh mẽ đã từng hủy diệt những chế độ hắc ám, giờ phút này anh dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chăm chú vào Đường Thư Năm: “Tao đã nghi ngờ mày rất sớm, nhưng vẫn luôn không xác định, bởi vì tao và mày không oán không thù, không có lý do gì mà mày vận dụng nhiều tiền của lực lượng tới đối phó tao. Hơn nữa, Đường gia của mày đều không phải ૮ɦếƭ ở trong tay Cảnh gia, mà là ૮ɦếƭ ở trong tay của chính mày!”
Đường Thư năm “Bạch bạch bạch” vỗ tay, vẻ mặt tán đồng nói: “Không sai, người của Đường gia tất cả đều ૮ɦếƭ ở trong tay của tao, chỉ có Đường Vận kia là không có đầu óc nên ૮ɦếƭ ở trong tay của mày, tao chính là không nghĩ tới, với tính cách hay tìm đường ૮ɦếƭ của nó lại có thể sống lâu được như vậy, cũng là do ít nhiều mày thương hoa tiếc ngọc, nếu không nó đã xớm ૮ɦếƭ."
“Bất quá, mày nói tao và mày không oán không thù, lời này không đúng.” Đường Thư Năm đứng ở chỗ cách Cảnh Dật Thần mười mét, không chịu tiến lại tiếp viề phía trước.
Trên mặt hắn vẻ tươi cười dần dần trở nên vặn vẹo, trong ánh mắt lộ ra sự điên cuồng quang mang.
“Đường gia từ một hào môn biến thành một cái xóm nghèo, tao trước kia chính là một đại thiếu gia sống trong cẩm y ngọc thực, nhưng lúc sau lại heo chó cũng không bằng!” Đường Thư năm biểu tình dữ tợn, trong thanh âm mang theo sự hận ý khắc cốt.
“Tao bị mày đạp xuống dưới lòng bàn chân! Tao bị buộc phải đi hầu hạ mấy lão bà, còn có cả đàn ông! Thật đúng là khoảng thời gian vừa ghê bẩn lại vừa ghê tởm!
Đường Thư Năm tựa như nhớ tới cuộc sống trước kia, hai mắt hắn đỏ bừng, phẫn nộ mà lại thống khổ.
Đường gia năm đó tuy rằng không phải đứng đầu hào môn, nhưng quả thật cũng là một gia tộc lớn phú quý, Đường Thư Năm năm đó ở Đường gia có cuộc sống hưởng thụ, sẽ lợi dụng quyền thế công tử, thật sự là có cẩm y ngọc thực, quá giống thần tiên tiêu dao tự tại.
Lúc sau Đường gia phản bội Cảnh gia, bị Cảnh gia tàn khốc chèn ép, nhanh chóng suy bại, Đường gia người từ thiên đường ngã vào địa ngục.
Đường Thư Năm từ một người người được mọi người phục tùng đại thiếu gia, biến thành một người chịu sự phỉ nhổ chửi rủa của người đời như một con chuột.
Bởi vì hắn dung mạo anh tuấn, rất nhanh liền lưu lạc rồi bị các phu nhân quyền quý bao nuôi.
Tâm lý và cuộc sống sảy ra một sự biến hóa lớn, nên đã làm cho tâm lý của Đường Thư Năm trở nên vặn vẹo chưa từng có.
Cho đến ngày nay, mỗi khi nhớ tới khoảng thời gian tàn ác mà hắn đã trải qua, hắn sẽ trở nên điên cuồng, thậm chí còn mất đi lý trí.
Chẳng qua, hắn rất nhanh liền áp chế xuống, một lần nữa trở nên bình tĩnh, trên mặt thậm chí còn lộ ra nụ cười nhạt.
“Còn may, khuôn mặt này của tao lớn lên còn được chắp vá cẩn thận, giọng nói cũng dễ nghe, tao hầu hạ không ít người, kiếm không ít tiền, rốt cuộc cũng không cần đi tới thùng rác tìm rác rưởi để ăn!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc