Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 417

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Mộc Thanh cười nhẹ, lên tiếng: “Nga? Sao cô ấy lại không phải người tốt?”
“Cô ấy……”
Triệu An An nói một chữ, liền nói không nổi nữa.
Cô ngày hôm qua và cqr hôm nay đều theo dõi người ta, vừa rồi còn nói không theo dõi, nếu hiện tại nói cô nhìn thấy cái con hồ ly tinh kia hẹn hò với người đàn ông khác thì không phải hoàn toàn lòi ra sao!
“Cô ta là hồ ly tinh!”
Mộc Thanh cười đến cong đôi mắt: “Sao em biết cô ấy là hồ ly tinh? Cô ấy đi câu dẫn đàn ông khác?”
Triệu An An trừng lớn đôi mắt: “sao anh biết?”
Mộc Thanh nhướng mày: “Chính cô ấy nói, nói giữa trưa không cùng anh ăn cơm, bởi vì cô ấy có hẹn với một người đàn ông đẹp trai khác, phải đi ăn với anh ta, mai mới đến phiên anh.”
“Cái gì?!” Triệu An An kinh sợ cả cằm đều suýt rơi xuống!
Sao lại có người phụ nữ vô sỉ như vậy!
Còn phải cắt lượt ăn cơm với đàn ông!
Hóa ra Mộc Thanh biết tất cả hành vi hoang đường của con hồ ly tinh, vậy mà còn ở bên cô ta?!
Triệu An An ngay tức khắc tức giận dị thường, trực tiếp ra lệnh nói: “Anh không được cùng cô ta ăn cơm!”
“Được thôi, chỉ cần em đi ăn cơm với anh, cho dù tiên có mời anh thì anh cũng không đi."
“Hai chúng ta đã chia tay, vì cái gì mà anh muốn ăn cơm cùng anh!”
“À, được, chia tay, vậy được, anh còn phải đi theo tiểu hồ ly tinh ăn cơm, cũng không biết anh lớn tuổi như vậy, còn có thể tranh được cô ấy với mấy anh đẹp trai trẻ tuổi kia không."
Triệu An An chán nản, ghé vào иgự¢ Mộc Thanh, dùng sức cắn cậu một ngụm.
Mộc Thanh cởi bỏ nút thắt áo sơmi, lộ ra cơ иgự¢ rắn chắc của cậu, trên cơ иgự¢ có hiện rõ một dấu răng, thoạt nhìn rất ái muội.
“Em nhìn xem em cắn này, nhẫn tâm như vậy,có phải anh nên trừng phạt em hay không?”
“Anh đừng nói sang chuyện khác! Tôi nói, không được cùng con hồ ly tinh kia ăn cơm, cũng không cho cưới cô ta, muốn cưới thì cưới một người hiền lành, cưới một người có thể chiếu cố anh……”
Triệu An An nói, thanh âm liền dần dần nhỏ xuống.
Mộc Thanh nắm cằm cô, bức cô ngẩng mặt nhìn chính mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh thật đúng là không biết em lại là người rộng lượng như vậy, đem anh đẩy vào иgự¢ của người phụ nữ khác! Còn phải nhọc lòng xem anh lấy loại vợ như thế nào, rốt cuộc là em còn để bụng đến anh hay không?"
Triệu An An bị cậu niết cằm sinh đau, trong lòng ủy khuất muốn rớt nước mắt: “Em không biết chính mình còn có thể sống được mấy năm! Lại còn không thể sinh con! Nhà anh cũng không ai thích em, em mới không cần gả cho ngươi!”
“Không được nói hươu nói vượn!” Mộc Thanh hốc mắt ửng đỏ, thấp giọng rống giận: “Em có thể sống thật lâu! Thân thể của em hiện tại rất tốt, rất khỏe mạnh!”
“Em không nói hươu nói vượn, bác sĩ nói……”
Mộc Thanh lạnh giọng đánh gãy lời Triệu An An nói: “Bác sĩ nào?! Anh chính là bác sĩ tốt nhất! Anh nói em có thể sống đến một trăm tuổi, vậy thì có thể sống đến một trăm tuổi!”
Triệu An An ở cùng Mộc Thanh, thông thường đều là bên này giảm bên kia tăng, Mộc Thanh đối với cô ôn nhu nhường nhịn, thì cô sẽ càng không kiêng nể gì, sau đó lên mặt.
Mà nếu Mộc Thanh thật sự tức giận, cô liền sẽ trở nên ngoan ngoãn, không dám lên mặt, bằng không Mộc Thanh sẽ thật sự sẽ xuống tay đánh ௱ôЛƓ cô, hơn nữa đánh rất dùng sức.
“Không cần cố chấp, An An, em đã hai mươi tám, chẳng lẽ em phải chờ tới khi mình ba mươi tám mới gả cho anh?” Mộc Thanh thấy cô không nói, giọng nói không khỏi nhẹ lại, có chút mỏi mệt ôm cô dựa vào trên tường.
Triệu An An vẫn không nói chuyện như cũ, cô cảm thấy, chính mình sẽ sống không được mười năm, chẳng qua lời này nếu nói ra, Mộc Thanh khẳng định lại phát hỏa.
“Như thế nào, cảm thấy chính mình sống không được đến ba mươi tám?” Mộc biết nội tâm cô nghĩ gì, anh nhàn nhạt nói: “Anh có thể cam đoan, em khẳng định có thể sống đến ba mươi tám tuổi, không cần chuyên gia hàng đầu nước Đức, anh cũng có thể làm được!”
“Em xác định không gả cho anh sao?” Mộc Thanh cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Triệu An An.
Cậu quả thật muốn nỗ lực đến cuối cùng.
Nếu cậu có thể đả động đến Triệu An An, làm cho cô đồng ý kết hôn, như vậy kế hoạch kế tiếp của Thượng Quan Ngưng sẽ không cần thực thi, Triệu An An cũng không cần chịu tội.
Nếu thất bại, như vậy được, cậu về sau sẽ kiên định chấp hành kế hoạch của Thượng Quan Ngưng, cho đến khi đem người này cưới về nhà mới thôi!
Triệu An An nhìn trong Mộc Thanh trong ánh mắt nhảy lên ánh lửa, căng da đầu nói: “Không gả, anh cưới người khác đi!”
Mộc Thanh bị cô chọc tức nên cười: “Tôi thật là ngốc mới có thể hỏi em, vấn đề này tôi đã hỏi qua em một trăm lần, hóa ra còn chưa từ bỏ ý định, còn đang hỏi!”
Cậu buông Triệu An An ra, đi đến trước ghế của mình ngồi xuống, thần sắc bình tĩnh nói: “Được rồi, em đi đi, qua mấy ngày nữa em đừng cầu xin gả cho tôi là được.”
Xem ra Thượng Quan Ngưng nói không sai, không bức Triệu An An thì căn bản không được.
Cậu còn luyến tiếc khi phải áp bức cô, không muốn dùng thủ đoạn với cô, cảm thấy như vậy sẽ không công bằng đối với Triệu An An.
Nhưng là, hiện tại Triệu An An đối xử với cậu như vậy, chẳng lẽ công bằng sao?
Cảnh Dật Thần lúc trước cưới Thượng Quan Ngưng, còn cường thế hơn hắn nhiều, căn bản không màng đến việc Thượng Quan Ngưng mãnh liệt phản đối, thậm chí không màng cô phát ra sốt cao, trực tiếp mang đi đến Cục Dân Chính đăng ký!
Nếu từ đầu cậu hạ quyết tâm thì hắn và Triệu An An cũng không đi đến mức này.
Còn tốt, hiện tại nhẫn tâm còn không muộn.
Còn không phải là chỉ cần dùng một chút mưu kế cùng thủ đoạn sao? Cậu dùng là được!
Triệu An An cố chấp không chịu thay đổi, như vậy hắn đành phải thay đổi.
Cậu trước kia hứa hẹn không bức bách cô, không thương tổn những lời hứa đó với cô, nhưng tất cả đều trở thành phế thải! Lời hứa không thể làm thành cơm ăn, cưới được vợ về nhà mới là vương đạo!
Dùng âm mưu là được!
Quay đầu cậu lại muốn đi hỏi Thượng Quan Ngưng một câu, cậu cần phải làm những gì, mấy ngày hôm trước cậu căn bản còn không đem cái kế hoạch này để ở trong lòng, cũng không có nghiêm túc ghi nhớ, hiện tại lại yêu cầu phải chải vuốt một chút, cũng không thể bởi vì phân đoạn này của cậu xảy ra vấn đề, làm cho kế hoạch thất bại.
Triệu An An bị Mộc Thanh dùng ngữ khí lãnh đạm mà bình tĩnh làm cho cảm thất rất đột ngột.
Cô không sợ Mộc Thanh phát hỏa, đánh ௱ôЛƓ cô cũng là việc nhỏ, chỉ có cậu lãnh đạm mà bình tĩnh thời điểm, mới là lúc anh chân chính phẫn nộ.
Mộc Thanh có chút giống tính cô, đều là người không che giấu cảm xúc của chính mình, vui chính là vui, không vui chính là không vui.
Lãnh đạm cũng rất là lãnh đạm, không phải giả vờ.
Trong lòng cô có chút lạnh cả người, nhưng vẫn không nói một lời đi ra ngoài.
Mới ra cửa khỏi cửa văn phòng, liền ᴆụng phải Trịnh Kinh.
Triệu An An tâm tình rất không tốt, trực tiếp coi hắn như không khí, trực tiếp đi qua.
Trịnh Kinh ở sau lưng cô bất đắc dĩ lắc đầu, ngó vào văn phòng Mộc Thanh, sau đó liền đuổi theo Triệu An An, cười nói: “An An, trùng hợp nhỉ, hôm nay lại gặp lại cô! Cô tới tìm Mộc Thanh sao?”
Liên tục hai ngày ᴆụng phải Trịnh Kinh, Triệu An An trong lòng cũng không có khả nghi, Trịnh Kinh thường tới bệnh viện tìm Mộc Thanh, ở bệnh viện ᴆụng phải hắn là rất bình thường.
Nhưng điều không bình thường chính là, hắn lại nhắm mắt theo đuôi đi theo cô!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Vốn dĩ Triệu An An không muốn phản ứng lại, nhưng thấy hắn đi theo cô ra khỏi bệnh viện, cô không nhịn được mở miệng nói: “Anh đi theo tôi làm gì? Nhanh chóng cút đi, đừng làm tôi thấy chướng mắt!”
“Nhưng mà tôi nhìn cô rất thuận mắt!” Trịnh Kinh không còn tác phong trầm ổn chính nghĩa của ngày xưa, giọng nói có chút ngả ngớn.
Triệu An An nghi ngờ nhìn hắn một cái: “Hôm nay ra cửa không uống thuốc sao?”
Trịnh Kinh còn chưa nói chuyện, cô lại làm dáng vẻ như bình tĩnh, nói: “Ừ, tôi đã biết, anh uống hết thuốc rồi, hôm nay tới để tìm Mộc Thanh lấy thuốc! Mau đi đi, tôi còn đang nghĩ, tại sao lại nhìn thấy thuốc chuyên trị bệnh thần kinh trên bàn hắn, hóa ra là chuẩn bị cho anh.”
Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia, miệng thật độc!
Trịnh Kinh quyết định không so đo với một cô gái, hắn vỗ vỗ vai Triệu An An, tung ra một cái dụ hoặc Triệu An An không thể cự tuyệt: “Trên người tôi có tiền, hơn nữa có rất nhiều!”
“Thật sự?” Tâm trạng Triệu An An lập tức tươi đẹp hơn, nhìn Trịnh Kinh thấy hắn đúng là một cái cây rụng tiền!
“Đương nhiên! Nhưng mà lần này cô đừng nghĩ ςướק được, tôi sớm có chuẩn bị, cô ςướק không được!”
“Vậy phải làm sao anh mới bằng lòng cho tôi tiền?”
“Ừ…… Nếu không, cô hôn tôi một cái?”
“Phanh”!
Trịnh Kinh bị Triệu An An đấm một quyền vào bụng!
“Anh không đứng đắn, muốn ૮ɦếƭ đúng không! Ngay cả bà cô này mà anh cũng dám đùa giỡn, chán sống rồi hả!”
Đáng thương cho Trịnh Kinh vốn dĩ là một người đứng đắn, hắn lớn như vậy, còn chưa từng dùng giọng nói ngả ngớn để nói chuyện với cô gái nào, càng không nói những câu như vậy!
Đây thật sự không phải phong cách của hắn, cho nên vừa nói câu kia xong, mặt hắn cũng tái đi!
Hắn đã sớm đoán trước sẽ bị đánh, nếu không bị đánh, mới là kỳ quái.
Nếu có người dám đùa giỡn với Trịnh Luân như vậy, hắn nhất định sẽ đánh đối phương răng rơi đầy đất!
Trịnh Kinh lần thứ N chửi thầm Thượng Quan Ngưng thiết kế cho hắn vai diễn này, cảm thấy có nên tới tìm Thượng Quan Ngưng thương lượng một chút, sửa kịch bản một chút!
Bằng không cứ tiếp tục diễn như vậy, hắn khẳng định sẽ bị Triệu An An đánh ૮ɦếƭ!
“Uy uy uy, tôi chỉ đùa một chút, cô có cần ra tay tàn nhẫn như vậy không! Ruột tôi cũng bị đánh đau!”
Vẻ mặt Trịnh Kinh hơi hơi có chút vặn vẹo, hắn thật đau, Triệu An An không biết nhẹ tay.
“Xứng đáng!” Triệu An An một chút cũng không có áy náy vươn tay: “Đưa tiền đây!”
“Có thể cho cô tiền, nhưng tôi có một yêu cầu!”
“Ừ?” Khóe môi Triệu An An hơi cong lên, “Còn có yêu cầu? Thân mật với anh sao?”
“Không đúng không đúng!” Trịnh Kinh nhanh chóng phủ nhận, “Cô giúp tôi chọn một món quà, tôi muốn tặng cho người ta.”
“Quà? Đưa ai? Nam hay nữ? Lớn hay nhỏ? Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám có tâm tư với cô gái khác, tôi khẳng định sẽ thay Luân Luân dạy dỗ anh!”
“Không có không có, tuyệt đối đối không có tâm tư với cô gái khác, cô suy nghĩ nhiều, tặng cho bạn bè bình thường thôi!”
“Hừ! Thách anh cũng không dám! Đi thôi, dẫn đường đi, tôi giúp anh chọn quà, anh đưa tôi mười vạn coi như là tiền giúp đỡ, cứ quyết định như vậy đi!”
Triệu An An cảm thấy, Trịnh Kinh hẳn sẽ không thích người khác, đến nỗi chọn lễ vật cho ai, cô cũng không để ý, sinh nhật hoặc đám cưới của bạn bè hoặc đồng nghiệp, muốn tặng chút quà là chuyện bình thường.
Cô chỉ để ý, giúp Trịnh Kinh một việc, cô sẽ có tiền!
“Mười vạn?! Tiền lương một tháng của tôi chỉ có mấy ngàn, cô muốn tôi nhịn ăn nhịn uống một năm sao!” Trịnh Kinh lập tức lắc đầu.
“Được rồi, cô quá đắt, tôi mời không nổi, tôi tự mình đi chọn còn tốt hơn, không phải đưa cô tiền, nói không chừng tôi có thể chọn món quà quý trọng hơn.”
Trịnh Kinh nói xong, nhấc chân liền đi.
Này sao được!
Triệu An An nóng nảy, bắt lấy cánh tay Trịnh Kinh, thay đổi khuôn mặt tươi cười nói: “Ai nha, anh đừng có gấp! Thương lượng giá tốt thôi, ha ha, mấu chốt là tôi rất có mắt nhìn đồ, tìm tôi là đúng người rồi!”
Trên mặt cô tươi cười, đôi mắt lại liếc cả người Trịnh Kinh, muốn nhìn xem hắn giấu tiền ở chỗ nào.
Tiền là thứ tốt a!
Nếu không có Trịnh Kinh cung cấp cho cô hai ngàn, cô lấy cái gì để đi theo hồ ly tinh Mễ Hiểu Hiểu a!
Nếu không có tiền, cô vào quán cà phê cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, còn có thể uống cà phê ăn Tiramisu?
Trịnh Kinh thật là người tốt, biết cô thiếu tiền, còn đưa tới cửa cho cô làm thịt, cô cảm thấy về sau nếu muốn đánh hắn thì phải dịu dàng một chút.
Bằng không đánh tới mức cây rụng tiền trốn mất, liền chặt đứt con đường tiền tài của mình!
Hai người đánh xe, thẳng đến cửa hàng trang sức Triệu thị.
“Tại sao lại đến cửa hàng nhà cô? Đồ vật trong tiệm quá quý, tôi không có nhiều tiền như vậy!”
“Tại sao lại không đến cửa hàng nhà tôi được? Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hiểu hay không? Hơn nữa trang sức trong cửa hàng nhà tôi còn có thể chiết khấu cho anh, giúp cô tiết kiệm chút tiền. Anh không phải muốn chọn một sợi dây chuyền sao? Nhà tôi vừa rẻ lại vừa đẹp!”
Triệu An An lôi kéo Trịnh Kinh vào cửa hàng Triệu thị, sau đó nói với nhân viên cửa hàng: “Lấy mấy sợi dây chuyền trong cửa hàng chúng ta ra cho vị tiên sinh này xem, cho hắn chiết khếu cao nhất!”
Trịnh Kinh mặt tức khắc đen xuống.
Có kiểu mua đồ như vậy sao? Cô không sợ mất mặt, nhưng hắn thì thấy mất mặt đấy!
Tiền lương của hắn không cao, nhưng tài sản của Trịnh Kinh cũng rất phong phú, trong tay hắn có mấy công ty nhỏ mà Bùi Thư Hoa đưa cho hắn quản lý!
Tốt xấu gì hắn cũng là cảnh sát ưu tú nhất thành phố A, tiền thưởng mỗi năm cũng rất nhiều, khi vào cửa hàng trang sức phải mua đồ rẻ nhất!
Khóe miệng của nhân viên cửa hàng đều giật giật, trên mặt cố nén ý cười.
Triệu An An là cố ý lừa hắn sao?
“Tiểu thư cùng tiên sinh, bên này là khu vực giảm giá, tất cả dây chuyền đều chiết khấu 90%, giá rất hợp lý, hai vị có thể nhìn một chút.”
Tuy rằng nhân viên cửa hàng chưa bao giờ gặp khách hàng như vậy, trong lòng rất khinh bỉ hai người, nhưng vẫn rất chuyên nghiệp giới thiệu cho bọn họ.
Cô không biết Triệu An An, nghe Triệu An An nói “Chúng ta”, cho rằng cô chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Trịnh Kinh mua quà tặng, là yêu cầu của Thượng Quan Ngưng, hắn chỉ là ứng phó thôi, bởi vậy cũng không để ý giá cả và kiểu dáng, chỉ để Triệu An An giúp đỡ chọn lựa.
Triệu An An chỉ chọn loại rẻ nhất, còn mạnh mẽ bắt nhân viên cửa hàng chỉ lấy 50% giá gốc, nhưng mà nhân viên không đồng ý.
“Tôi là Triệu An An, Triệu chiêu là mẹ tôi, Triệu Phất là bà ngoại tôi, cửa hàng này là của nhà tôi, tôi đưa bạn bè tới đây, tại sao không thể lấy 50% giá gốc?!”
Nhân viên cửa hàng vừa nghe, hơi hơi sửng sốt, cô ấy không quá dám xác định thân phận của Triệu An An.
Bởi vì Triệu An An quá kiêu ngạo, quá đương nhiên, giống như cửa hàng trnag sức này là của cô ta.
Nhân viên cửa hàng đương nhiên biết Triệu Chiêu cùng Triệu Phất, hơn nữa cô ấy còn biết tên Triệu An An, chỉ chưa từng gặp qua cô mà thôi.
Nhưng mà mức chiết khấu này bọn họ không thể đồng ý, kể cả Triệu Phất cùng Triệu Chiêu tới, cửa hàng trang sức cũng sẽ không chiết khấu như vậy, căn bản không đủ phí tổn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc