Triệu An An kém chút nữa hất mâm vào khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Hiểu Hiểu!
Cô chưa từng có gặp qua cô gái nào như vậy!
Cô nghĩ hành động của mình đã kỳ quái, không ngờ có người còn kỳ quái hơn cô!
Không chủ lần một, mà còn lần hai!
Ngay cả ăn cơm cũng khó hầu hạ như vậy, vậy chuyện khác nhất định càng khó hầu hạ hơn!
Hiện tại cô dám khẳng định, Mộc Thanh nhất định sẽ không thích hồ ly tinh này!
Triệu An An ùm ba miếng đem bánh Tiramisu còn sót lại trên dĩa ăn sạch sẽ, sau đó bưng cà phê lên, cũng bất chấp nóng, ừng ực uống hết vào bụng, sau đó lau miệng, xoay người đi ra khỏi quán cà phê.
Chờ sau khi cô đi ra ngoài, xuyên thấu qua cửa sổ quán cà phê, còn thấy Mễ Hiểu Hiểu dựa vào soái ca trước mặt, hôn mặt của soái ca đó!
Đồ cô gái không biết xấu hổ!
Chờ xem, cô khẳng định sẽ không để cho Mộc Thanh và này hồ ly tinh này được sống tốt!
Mễ Hiểu Hiểu thấy Triệu An An leo lên xe taxi rời đi, khóe môi không tự chủ cong lên.
Soái ca cầm bàn tay mềm mại trắng nõn của cô, cười nói: “Bảo bối, vừa rồi tôi biểu hiện thế nào?”.
Mễ Hiểu Hiểu lười biếng tựa vào sô pha, tùy ý hắn nắm tay mình vuốt ve, khẽ cười nói: “Ừ, cũng không tệ lắm, nếu hai ta vào giới giải trí phát triển, nhất định là ảnh đế ảnh hậu!”.
“Tất nhiên!” Soái ca rất là tự đắc, sau đó hắn cẩn thận hỏi: “Vậy... Khi nào chị đồng ý quan hệ với tôi?”
Mễ Hiểu Hiểu rút tay ra, ở trên khuôn mặt nộn đến nỗi có thể chảy ra nước của soái ca nhéo một cái, trên mặt lộ ra nụ cười mê người: “Em trai, còn phải xem biểu hiện của em như thế nào nha!”.
Vốn dĩ hắn luôn là người đùa giỡn người khác, không ngờ hiện tại lại bị cô nhéo mặt đùa giỡn, sắc mặt hắn không khỏi ửng đỏ, giống như thề thốt nói: “Tuy tôi nhỏ hơn chị, nhưng nhất định tôi có thể chăm sóc chị thật tốt!”
Ý cười trên mặt Mễ Hiểu Hiểu càng sâu hơn, giống như thật cảm động, nhưng trong lòng lại chẳng có cảm giác gì.
Cô nghe lời thổ lộ nhiều đến lỗ tai sắp mọc kén, lời hoàn hảo kính trọng hơn lời này cũng đã từng nghe qua, nhưng cuối cùng lời thề lại ghê tởm giống như nhau.
Nếu cô tin tưởng nữa, vậy cô ngốc tới cỡ nào?
Nhưng mà không sao, cô quan tâm không phải là thiên trường địa cửu, mà là ngắn ngủi có được.
Ít nhất lúc này tiểu soái ca đối với cô là thật tâm, trông dáng người cũng không tệ, rắn chắc cân xứng, vừa thấy đã biết thường xuyên rèn luyện, hôm nay có lẽ sẽ cùng với hắn có một đêm thật là khoái hoạt.
Triệu An An trên xe taxi, đi thẳng đến bệnh viện Mộc thị.
Đến bệnh viện, cô không chút suy nghĩ đi tìm văn phòng của Mộc Thanh.
Mộc Thanh đang xem bệnh cho một bệnh nhân, thấy Triệu An An tiến vào, rõ ràng hắn ngẩn người.
“Sao vậy? Đầu toàn là mồ hôi”.
Giọng nói Mộc Thanh vẫn trong sáng như trước, dễ nghe, mang theo thân thiết không dễ phát hiện, ôn nhu, sủng nịch.
Có lẽ vì nguyên nhân lâu rồi không nói chuyện với hắn, giờ phút này Triệu An An nghe được giọng nói của hắn, lại giống như cảm thấy cả thế kỉ chưa từng gặp nhau.
Rõ ràng nửa giờ trước mới gặp hắn xong, nhưng Triệu An An lại cảm thấy như là đã lâu không gặp, Mộc Thanh đối với cô thật mới lạ.
Nhưng hình như Mộc Thanh không có cảm giác như vậy, hắn vẫn nói chuyện rất tự nhiên, giọng nói mang theo tùy ý, hiển nhiên không coi cô là người ngoài.
Thật giống như chưa có cái gì xảy ra, cô không từ chối việc mình gả cho hắn, cô vẫn là Triệu An An bốc đồng, hắn vẫn là Mộc Thanh người bao dung cô vô hạn.
“Trước tiên em ngồi chờ trong chốc lát, uống miếng nước nghỉ ngơi một chút, anh xem bệnh cho bệnh nhân”.
Mộc Thanh chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Triệu An An một cái, sau đó sự chú ý liền đặt trên người bệnh nhân, kỳ thật hắn không phải là một người công tư rõ ràng, nhưng đối xử với bệnh nhân của mình, Mộc Thanh luôn dùng sự chuyên nghiệp của bản thân.
Nếu là trước đây, Triệu An An khẳng định sẽ không cố kỵ có bệnh nhân ở đây, cô không kiêng nể gì cả, Mộc Thanh lại cưng chiều cô ở mọi nơi, nên cô sẽ không do dự oang oang kể chuyện vừa rồi mới xảy ra.
Nhưng hai ngày này cô phát hiện mình sai quá nhiều, phát hiện trước kia mình rất khốn kiếp, cô khinh bỉ hồ ly tinh thân mật với Mộc Thanh, lại từ trên người hồ ly tinh kia, học được rất nhiều thứ.
Cô nhịn xuống lời sắp nói ra khỏi miệng, ngoan ngoãn tiêu soái ngồi xuống ghế, chờ Mộc Thanh xem bệnh cho bệnh nhân xong, sẽ thảo luận với hắn chuyện của hồ ly tinh kia.
Triệu An An ước chừng đợi rất lâu cho đến khi cô không còn kiên nhẫn, vội vàng xao động đi tới đi lui trong văn phòng, Mộc Thanh mới khám xong cho bệnh nhân.
Bệnh nhân hơn ba mươi tuổi, muốn làm phẫu thuật cắt bỏ khối u, cô ấy rất sợ phẫu thuật thất bại, nên Mộc Thanh luôn giảng giải tính an toàn trong quá trình phẫu thuật, trấn an một hồi lâu cuối cùng mới làm cho bệnh nhân bình tĩnh lại.
Chờ bệnh nhân đi rồi, Mộc Thanh mới giương mắt nhìn về phía Triệu An An.
Rốt cuộc hôm nay cũng không giống như ngày hôm qua, cô mặc một bộ quần áo ở nhà lập tức chạy đến, trên người cô mặc một cái áo T-shirt màu đen ngắn tay đơn giản, phía dưới mặc một cái quần thể thao, chân mang một đôi giày thể thao màu thâm tử.
Quần áo rất đơn giản, cũng không tôn lên vòng ro tinh tế thon nhỏ cùng hai chân thon dài thẳng tắp của cô.
Kỳ thật cơ thể Triệu An An và Mễ Hiểu Hiểu hoàn toàn giống nhau, các cô đều là một mét bảy mươi, chẳng qua Triệu An An hướng tới trung tính, còn Mễ Hiểu Hiểu nghiễm nhiên chính là một nữ thần gợi cảm.
Triệu An An đem những ưu điểm mình có giấu đi, trong khi Mễ Hiểu Hiểu chỉ muốn đem toàn bộ ưu điểm phơi ra.
Triệu An An không thích mặc quần áo màu mè, đa số quần áo của cô đều là màu đen và màu xám vì cô sợ phiền toái, hai màu sắc này phối nhau rất tốt, mặc kiểu gì cũng ổn.
Mễ Hiểu Hiểu theo đuổi thời thượng, thích trang điểm cho mình thật xinh đẹp, ngoại trừ lúc cô ta lao động, ngay cả một bộ quần áo màu đen xấu xí cô ta cũng phải mang một đôi tất đen.
Theo lý thuyết, Mễ Hiểu Hiểu từ phong cách quần áo đến gương mặt dáng người, đều là mẫu người mà Mộc Thanh thích, hẳn là cô ta phải được Mộc Thanh thưởng thức mới đúng.
Đáng tiếc, trong mắt Mộc Thanh chỉ có Triệu An An, nhiều khi hắn không thích quần áo màu đen, vẫn cảm thấy Mộc Thanh mặc quần áo màu đen rất đẹp.
Cho dù cô mặc quần áo ở nhà, trong lòng Mộc Thanh vẫn cảm thấy cô mặc vậy vẫn đẹp hơn Mễ Hiểu Hiểu mặc váy liền thân gợi cảm.
Cái gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, đại khái chính là tình huống này của Mộc Thanh
Triệu An An mặc gì cũng không sao cả, căn bản sẽ không ảnh hưởng đến tình yêu của Mộc Thanh đối với cô, người hắn thích là cô, chứ không phải là quần áo của cô.
Lúc này Mộc Thanh căn bản đã sớm quên lời Thượng Quan Ngưng dặn dò, hắn căn bản không làm được giống như Thượng Quan Ngưng nói, giữ khoảng cách với Triệu An An.
Đã rất lâu hắn không đón đơn độc gặp mặt cô, không đơn độc một mình nói chuyện với cô.
Không biết hai ngày nay cô trải qua thế nào, nhất định thương tâm.
Nhưng mà, ngày hôm qua hắn gọi điện thoại hỏi Triệu Chiêu, không ngờ Triệu Chiêu lại nói cô ăn rồi ngủ, giữ trưa một mình cô ăn hai miếng bít tết, buổi tối vẫn ăn bít tết như cũ, còn ăn mì Ý ở nhà, uống hết nửa bình rượu vang đỏ.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thật là, tim thật lớn, hắn đã đi xem mặt cô gái khác, cô còn có thể ăn uống tốt như vậy.
Ăn nhiều bò bít tết như vậy, cũng không sợ đầy bụng.
Mộc Thanh cũng không biết nên tức giận hay nên vui vẻ.
Hắn đứng lên, đi đến bên cạnh Triệu An An, duỗi tay cầm tay cô, kéo cô từ trên ghế lên, sau đó thuận thế kéo cô vào иgự¢ mình.
“Hôm nay sao lại tới đây? Rốt cuộc cũng biết nhớ anh? Không phải nói không gả cho anh sao? Không gả cho anh còn nhớ thương anh?”
Một loạt câu hỏi của hắn, làm Triệu An An không biết nên trả lời như thế nào.
Cô muốn nói, đúng, em không muốn gả cho anh.
Nhưng mà trong đầu còn có một giọng nói mãnh liệt kêu gào: Không đúng, em muốn gả cho anh!
Trên người Mộc Thanh, mang theo nhàn nhạt mùi nước sát trùng, Triệu An An trước khi quen biết Mộc Thanh, rất chán ghét mùi này, sau khi quen hắn, có lẽ bởi vì ở bên Mộc Thanh lâu, có lẽ bởi vì quá thích Mộc Thanh, cô liền thấy thích mùi nước sát trùng.
Loại hương vị này, sẽ làm cô cảm thấy cực kì an toàn.
Giờ phút này Triệu An An bị hắn ôm lấy, dựa vào trong иgự¢ hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, bỗng nhiên lại có cảm giác hạnh phúc xưa nay chưa từng có!
Trước kia Mộc Thanh ôm cô, cô cũng không cảm thấy hạnh phúc mãnh liệt như vậy, có Dụς ∀ọηg chiếm hữu Mộc Thanh mãnh liệt, hôm nay là sao?
Chẳng lẽ bởi vì cô mất đi mà tìm lại được?
Không, cô thậm chí còn không tính là “Được”, trong lòng cũng đã nhảy nhót không ngừng!
Cô giống như càng ngày càng không tiền đồ.
Triệu An An cảm thấy có chút không được tự nhiên, cô đã bị bà ngoại hạ lệnh, nghiêm cấm gặp mặt Mộc Thanh.
Đây là có chuyện gì, trước kia bà ngoại buộc cô phải tới bệnh viện gặp mặt Mộc Thanh, cô đều là ૮ɦếƭ sống không chịu tới, hiện tại lại cấm cô tới, cô lại nghĩ hết cách để chạy tới gặp hắn!
Cô làm sao lại như vậy!
Triệu An An cực kì khinh bỉ chính mình, còn không quên khinh bỉ quần áo của Mộc Thanh: “Quần áo này xấu muốn ૮ɦếƭ!”
“Ừ, em không thích thì anh không mặc, về sau chỉ mặc đồ em thích, chỉ mặc đồ em mua, được không?”
Giọng nói Mộc Thanh dịu dàng, ôm Triệu An An trong иgự¢ mình, cằm để trên trán cô, ngửi mùi dầu gội đầu tươi mát của cô, cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Hôm nay ôm Triệu An An, cô lại không có chút phản kháng nào!
Trước kia đều là tay đấm chân đá không cho ôm, phải chờ hắn châm cô một kim, cô mới có thể thành thật.
Không nghĩ tới, kế hoạch của Thượng Quan Ngưng mới có mấy ngày, lại có hiệu quả to lớn tới vậy! Thượng Quan Ngưng quả thật là một nhân tài, cô biết nhược điểm của Triệu An An, biết tử huyệt của cô!
Triệu An An nghe Mộc Thanh nói, trong lòng ngọt ngào, lại ê ẩm, cô chưa từng mua một bộ quần áo cho Mộc Thanh.
Về sau chỉ sợ cũng sẽ không mua.
Bác sĩ của cô ở Đức từng nói qua, bệnh của cô, xác suất tái phát hơn 75%, nói cách khác xác suất cô sẽ ૮ɦếƭ rất là cao, cao đến chính cô cũng cảm thấy, cô không nghi ngờ gì sẽ phải ૮ɦếƭ, chỉ có thể sống mấy năm mà thôi.
Những người bị bệnh giống như cô, ở trung tâm trị liệu ung thư ở nước Đức có rất nhiều, hiện tại kỹ thuật của nước Đức, đã ở trình độ có thể chắc chắn không chế được tế bào ung thư, để người bệnh khôi phục khỏe mạnh, nhưng mỗi năm đều có người bởi vì bệnh ung thư tái phát mà ૮ɦếƭ.
Lần đầu tái phát, tốc độ phát triển sẽ tương đối chậm, trị liệu cũng tương đối dễ dàng, lần nữa tái phát, tốc độ phát triển sẽ rất nhanh, trị liệu cũng khó khăn hơn.
Trước mắt còn không có người tái phát lần thứ tư mà có thể sống, một cái cũng không có.
Bình thường đến lần thứ ba, cơ thể đã không chịu đựng nổi.
Dùng hóa trị là một loại phương thức trị liệu cực kì đau đớn đối với người bệnh, rất nhiều người đều không chịu đựng được, đều muốn trực tiếp ૮ɦếƭ đi, không tiếp tục chịu khổ.
Tuy tính cách của Triệu An An rất sáng sủa tùy tiên, thế nhưng đối với bệnh của mình cô cũng là một người bệnh nhỏ bé.
Cô không muốn liên lụy đến Mộc Thanh, hắn còn rất trẻ, không cần phải cố chấp vì một người sắp ૮ɦếƭ như cô.
Tuy hiện tại bệnh tình của cô chưa tái phát, đoán chừng cũng phải hai ba năm nữa mới có thể ૮ɦếƭ, chẳng lẽ lại để Mộc Thanh đi theo cô tới lúc đó? Đợi cô ૮ɦếƭ rồi, Mộc Thanh mới có thể kết hôn với người khác?
Vậy thì để cho Mộc Thanh sớm tìm một người vợ hiền lành kết hôn, nói không chừng trước khi cô ૮ɦếƭ, còn có thể thấy con của Mộc Thanh ra đời.
Triệu An An không trả lời Mộc Thanh, cô muốn đẩy Mộc Thanh ra, lại phát hiện mình căn bản đẩy không được.
Được rồi, dù sao cô cũng khao khát иgự¢ của hắn như vậy thì cứ để hắn ôm đi.
“Gần đây anh đã đi xem mắt rồi hả?”
“Sao em lại biết? Em theo dõi anh hả?” Mộc Thanh ôm chặt cô, đem cả người cô vây ở trên tường, để cho cô không có chỗ trốn.
“Ai nói!” Triệu An An sẽ không thừa nhận chính mình đã làm loại chuyện xấu hổ này: “Là bà ngoại em nói…Nói người nhà anh giới thiệu mấy cô gái, để cho anh xem mắt!”
“Ừ, bà ngoại có nói cô gái đó rất xinh đẹp, rất được người khác thích hay không?”
“Xí! Không đẹp bằng em!” Triệu An An che giấu lương tâm, nỗ lực tự khen mình.
“Ừm, nói vậy là em đã gặp qua cô ấy?”
“Em không có! Là bà ngoài nói cô ta rất xinh đẹp, em không phục!”
“Ừ, sau đó thì sao? Sau đó em liền theo dõi anh sao?” Mộc Thanh tựa lên cơ thể mềm mại của Triệu An An, có chút không yên lòng hỏi.
Triệu An An nóng nảy, há miệng cắn иgự¢ Mộc Thanh: “Đã nói là không theo dõi, còn hỏi cái gì!”
Mộc Thanh bị đau kêu một tiếng, lại một chút không thèm để ý chuyện bị cô cắn, vẫn cưng chiều như cũ: “Được, anh không hỏi nữa.”
“Anh có cảm thấy cô ấy xinh đẹp không?”
“Rất xinh đẹp, dáng người rất tốt, cũng rất thông minh, là sinh viên tốt nghiệp trường đại học Cambrigde, tính cách dịu dàng, nghe nói còn biết nấu cơm, em nói xem anh có nên cưới cô ấy về nhà không?”
Triệu An An bật thốt quát lên:”Không được, anh không thể lấy cô ta!”
Quát xong cô mới ý thức được, chình mình bị lừa rồi!
Mộc Thanh cố ý nói như vậy!
“Ừ, cô gái hoàn mỹ như vậy anh cũng không được lấy, vậy anh nên lấy dạng cô gái nào đây? Em có đề nghị nào tốt không?”
Triệu An An bị hắn chọc cho tức giận đến lệch cả mũi!
Ôm cô vào trong иgự¢, vẫn còn suy nghĩ cưới người phụ nữ khác, còn dám muốn cô cung cấp ý kiến, cô hẳn phải một chân đạp hắn văng ra ngoài!
“Anh yêu ai cưới ai, liên quan đến em cái rắm! Thả em ra, không thì em sẽ cắn anh!”
Mộc Thanh thấy cô gái trong иgự¢ đang xù lông như con sư tử nhỏ, tức giận đến gương mặt đỏ bừng, trên trán đầy mồ hơi, khiến hắn buồn cười.
Hắn một tay ôm cô cô, một tay khác nâng lên nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Triệu An An thấp giọng nói: “Dễ tức giận như vậy, không tin anh sao? Cảm thấy anh sẽ thích người khác sao? Là tự em nói, ngoài trừ em, anh còn có thể thích người khác sao?”
Nghe Mộc Thanh nói xong, con sư tử nhỏ đang xù lông rất nhanh liền biến thành bé mèo Kitty.
Mộc Thanh chưa từng thích qua cô gái khác.
Mũi Triệu An An có chút chua xót, nhưng cô không quên mục đích ngày hôm nay cô tới đây.
“Anh không thể lấy cô gái kia, cô ta không phải là người tốt.”