Trong kế hoạch của cô, Mộc Thanh chính là thứ không kiên định nhất, bởi vì hắn luôn sợ động vào Triệu An An, bởi vậy luôn rụt rè.
Nếu Mộc Thanh đồng ý, kế hoạch này đã được thực thi từ rất lâu rồi, căn bản là không cần chờ đến bây giờ.
Thật ra Thượng Quan Ngưng cũng muốn nói chuyện riêng với Mộc Thanh, bởi vì trước đó toàn nói trong điện thoại, có một số việc vẫn nên giáp mặt nói thì tốt hơn.
Cô vừa định nói “Được”, nhưng mà có một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng mình: “Không thể!”
Mộc Thanh nhìn thấy Cảnh Dật Thần ôm Cảnh Duệ, chẳng những không làm anh giảm bớt khí thế mà còn có thêm cảm giác cao quý trầm ổn, đột nhiên hắn cảm thấy, trên đời này, có lẽ không tìm được một Cảnh Dật Thần cao lớn anh tuấn như vậy nữa đâu!
Cảnh Duệ được Thượng Quan Ngưng chưng diện cho bộ đồ cực kỳ đáng yêu, áo sơ mi màu xanh da trời với cái quần ngắn màu trắng có kèm theo hai lỗ tai thỏ, bé nằm trong lòng Cảnh Dật Thần, vừa cắn bàn tay nhỏ bé vừa mở to mắt đen tròn xem xét khắp nơi.
Gương mặt của bé, rất giống Cảnh Dật Thần, hai cha con bọn họ đúng là được đúc từ một khuôn.
Hai người đứng ở đó, rất là đẹp mắt.
Thật ra trong lòng Mộc Thanh rất hâm mộ Cảnh Dật Thần.
Trước kia, Cảnh Dật Thần sống hơn ba mươi năm cấm dục, mỗi ngày đều đi về một mình, anh là người vất vả nhất trong bọn họ.
Nhưng mà bây giờ, đúng là khổ tẫn cam lai.
Không chỉ có vợ đẹp hiền lành, còn có đứa con đáng yêu thông minh, gia đình mỹ mãn, cuộc sống hạnh phúc.
Không chỉ có Mộc Thanh hâm mộ, Trịnh Kinh cũng rất hâm mộ, đáng tiếc, hai người bọn họ là cùng cảnh ngộ, có lẽ bởi vì trước kia quá mức thuận lợi cho nên bây giờ mới rắc rối như thế!
Mỗi lần Mộc Thanh nhìn thấy Cảnh Dật Thần ôm Cảnh Duệ, hắn đều cảm thấy rất ám áp, anh cao lớn như vậy, lạnh lùng như vậy, nhưng đối với Cảnh Duệ nhỏ bé, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường yêu thương con mình mà thôi.
Anh cũng giống người cha khác, cầm đồ chơi dỗ bé, nâng tay đưa bé lên cao, chờ bé lớn, sẽ không ghét bỏ việc đổi tã cho bé -- Cho dù anh là người mắc bệnh sạch sẽ!
Cảnh Dật Thần không biết sự hâm mộ trong lòng Mộc Thanh, cho dù biết cũng không để ý, điều anh để ý chính là việc Mộc Thanh muốn nói chuyện riêng với Thượng Quan Ngưng!
Dựa vào cái gì mà muốn nói riêng với Thượng Quan Ngưng!
Cảnh Dật Thần không vui, anh nghiêm mặt nói: “Có gì muốn nói thì nói trước mặt anh.”
Mộc Thanh không câm nín, Dụς ∀ọηg chiếm giữ của người này quá mức mạnh mẽ!
Hắn chỉ muốn nói chuyện với Thượng Quan Ngưng mà thôi, còn đang ở nhà họ nữa, vậy mà Cảnh Dật Thần cũng muốn đi theo!
“Được được được, nói trước mặt anh!”
Mộc Thanh lập tức thoả hiệp, cãi lời Cảnh Dật Thần, không có lợi lộc gì hết!
Dù sao thì hắn cũng không nói chuyện gì kỳ lạ, quá lắm thì sẽ làm hắn cảm thấy mất mặt mà thôi.
Thượng Quan Ngưng lắc đầu, cười cười ôm tay Cảnh Dật Thần: “Nói vài câu thôi mà, đâu có sao!”
Cảnh Dật Thần liếc nhìn cô một cái rồi nói rất thản nhiên: “Có sao.”
Sau đó, anh nắm tay Thượng Quan Ngưng lôi cô đến thư phòng.
Mộc Thanh sờ sờ mũi, dưới ánh mắt vui sướng khi người gặp hoạ của Trịnh Kinh, xấu hổ đi vào thư phòng,
Trong thư phòng, Cảnh Dật Thần đặt Cảnh Duệ lên bàn mà anh thường làm việc, sau đó đưa con chuột không dây cho bé chơi.
Thượng Quan Ngưng ngồi trên ghế, ánh mắt ôn nhu nhìn hai cha con, cho nên khi Mộc Thanh bước vào, hắn cảm thấy mình thật dư thừa!
Thượng Quan Ngưng nhìn thấy hắn vào liền quay đầu cười nói: “Bác sĩ Mộc, ngồi đi.”
Mộc Thanh ngồi đối diện cô, do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Chị dâu, em cảm thấy, kế hoạch nhằm vào An An đó, hay là thôi đi!”
Thượng Quan Ngưng đã sớm dự đoán được hắn sẽ nói như vậy, nụ cười trên mặt không thay đổi, không có chút tức giận nào.
Thật ra, từ đầu đến cuối, Mộc Thanh đều không đồng ý với kế hoạch của cô, bởi vì chắc chắn Triệu An An sẽ phải chịu đả kích, và chắc chắn sẽ rất buồn.
Mộc Thanh không muốn dùng cách này ép buộc Triệu An An, cũng là bình thường.
“Mộc Thanh, em cảm thấy, chị đang hại An An hả?” Mặc dù Thượng Quan Ngưng đang cười, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc.
Còn nữa, đây là lần đầu cô gọi tên Mộc Thanh, không giống trước kia, cô rất kính nể gọi hắn là “Bác sĩ Mộc”.
Mộc Thanh sợ Thượng Quan Ngưng tức giận, nhanh chóng giải thích: “Không không không, chị dâu, em biết chị có ý tốt, cũng là vì em, em tuyệt đối không nghi ngờ chị!”
Thượng Quan Ngưng thu lại nụ cười, giọng điệu lập tức sắc bén: “Vậy ý em là gì?”
“Em...” Mộc Thanh ngẩn ngơ, hắn chưa từng thấy Thượng Quan Ngưng như vậy!
Bình tĩnh, nghiêm túc, sắc bén! Lời nói không chừa cho người ta đường sống, giống như đang cãi nhau với hắn!
Này khác biệt hoàn toàn với Thượng Quan Ngưng ngày thường ôn hoà nhã nhặn lịch sự!
Chính là trong nháy mắt, hắn liền cảm thấy như đã thay đổi thành một Thượng Quan Ngưng khác!
“Em không muốn cưới An An?!”
“Không phải, đương nhiên là em muốn cưới em ấy!”
“Vậy vì sao bây giờ em còn chưa cưới An An?”
“Em...” Mộc Thanh bị lời của cô làm á khẩu không nói được.
“Em muốn chờ nó suy nghĩ cẩn thận? Hay là muốn sống cả đời không gần không xa như trước?”
Giọng nói của Thượng Quan Ngưng, có chút trong trẻo lại lạnh lùng, thậm chí còn có vẻ châm biếm thản nhiên.
“Mộc Thanh, nếu nó có thể suy nghĩ cẩn thận, nó sẽ suy nghĩ nhiều năm như vậy sao? Vì sao nó không chịu gả cho em? Chỉ là nó sợ mình sẽ ૮ɦếƭ, hại em cũng chịu tội theo, ảnh hưởng đến cuộc sống yên ổn của em! Nó quá yêu em, càng yêu, lại càng không muốn gả cho em! Em muốn chờ nó nguyện ý gả cho em, vậy chứng minh nó đã không cần em nữa.”
“Em, em còn muốn đợi chứ?”
“Em sợ tổn thương An An? Ngại quá, cái chị muốn chính là nó bị tổn thương! Không đau thì làm sao mà nhớ? Em hy sinh vì nó nhiều như vậy, nó vẫn thờ ơ, cũng không cảm thấy có gì tài giỏi, nói trắng ra, là nó không biết quý trọng! Đương nhiên chị cũng không muốn làm An An tổn thương, nhưng nếu không làm nó tỉnh lại, cả đời này hai em cũng không được ở cùng nhau, sao nó lại có hạnh phúc?”
Mộc Thanh há hốc mồm, nhưng không nói chuyện.
Hắn không biết nên phản bác Thượng Quan Ngưng thế nào, hơn nữa, hắn không phản bác được! Tất cả những điều Thượng Quan Ngưng nói, đều là sự thật.
“Có lẽ, em không có An An thì còn có thể tìm được cô gái khác, nhưng mà, An An không có em, sẽ không tìm người khác, nó là bạn tốt của chị, bây giờ thân thể cũng đã khoẻ mạnh, chị không thể để nó sống cô độc cả đời!”
“Chị dâu, lời này của chị không đúng rồi, em sẽ không đi tìm cô gái khác, nếu không thì đã tìm từ lâu, chị phải tin em mới được.” Mộc Thanh không nhịn được, nhỏ giọng phản bác.
Trước kia, khi đứng trước mặt Cảnh Dật Thần, hắn luôn cảm thấy rất áp lực, không ngờ Thượng Quan Ngưng cũng có thể tạo áp lực cho hắn như vậy! Bây giờ hắn không sinh nổi lòng phản kháng với Thượng Quan Ngưng nữa rồi!
Chân nhân bất lộ tướng!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Hai người này đúng là người một nhà, vậy mà đều có khí thế áp chế người khác như nhau!
Xem ra, trước kia hắn không hiểu Thượng Quan Ngưng, chỉ nhìn thấy một mặt ôn hoà lạnh nhạt của cô, quên mất một mặt cường thế sắc bén như vậy.
“Ừ, chị tin em, vừa rồi chỉ là ví dụ mà thôi.”
Giọng nói của Thượng Quan Ngưng vẫn thản nhiên như trước, nhưng sắc mặt lại không dịu đi.
Đương nhiên cô tin Mộc Thanh, nếu không sao cô dám cho một kẻ tai hoạ như Mễ Hiểu Hiểu đi xem mắt với hắn chứ! Chuyện này, nếu làm không tốt thì sẽ là lấy đá đập vào chân mình!
“Chuyện này vẫn cần em phối hợp, sau này không được lùi bước, hai tháng tiếp theo, trừ khi có chuyện quan trọng, nếu không thì em không được gặp riêng An An, cho dù nó đau đến ૮ɦếƭ đi sống lại, cũng không cho em trộm an ủi nó, lại càng không cho phép em làm lộ kế hoạch của chị! Chị sẽ tìm người trông chừng em!”
“A? Chị dâu, này...” Mộc Thanh không muốn!
“A cái gì mà a, cứ như vậy đi! An An cũng không phải trẻ con, năng lực thừa nhận của nó không có yếu ớt như em nghĩ đâu! Sau này em có thể quản nó, nhưng hai tháng này thì không!”
Mộc Thanh vẫn không muốn, hôm nay, chính mắt hắn nhìn thấy biểu tình của Triệu An An.
Chắc chắn cô không ngờ hắn lại thích người khác, chắc chắn trong lòng cô sẽ đau đơn và tuyệt vọng như bị nước lạnh thấm ướt.
Kế hoạch này, tất cả mọi người đều biết, chỉ có một mình Triệu An An chẳng hay biết gì, chỉ có một mình cô đau khổ, dày vò!
Hắn không làm được!
Thượng Quan Ngưng nhìn thấy biểu tình rối rắm của Mộc Thanh liền hiểu được, hắn không muốn.
Cô thở dài, nhẹ giọng nói: “Người, chỉ có sau khi trải qua thất bại thì mới biết bản thân không giỏi, chỉ có khi mất đi thì mới biết quý trọng. An An sống quá thuận buồm xuôi gió, kiêu ngạo và tự phụ, ở mặt khác, nó rất dũng cảm, cho dù bị bệnh nan y cũng không tuyệt vọng. Duy chỉ có tình cảm, nó rất ỷ lại vào em, nó nghĩ không có em nó vẫn sống tốt, nó nghĩ nó rất kiên cường, nhưng mà em phải làm cho nó biết, không có em, nó sẽ sống không nổi!”
“Mộc Thanh, em chờ, chờ chị trả cho em một Triệu An An hoàn toàn mới! Được không? Em sẽ không chờ lâu đâu, đã đợi mười một năm rồi, chẳng lẽ không đợi được thêm mấy tháng nữa sao? Chị cam đoan, trải qua những chuyện này, sau này An An không bao giờ trốn em nữa! Nó sẽ xin em lấy nó, tin chị đi!”
Trong lòng Mộc Thanh rung động!
Chờ chị trả cho em một Triệu An An hoàn toàn mới!
Nó sẽ xin em lấy nó!
Thật sự có thể chứ?
Hắn có thể ở bên cạnh An An vĩnh viễn sao?
Sau này em ấy sẽ không trốn hắn nữa đúng không?
Mộc Thanh ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt kiên định và chấp nhất của Thượng Quan Ngưng, hắn phải quyết tâm, cuối cùng cũng gật đầu nói: “Được, em chờ, ân tình của chị dâu, Mộc Thanh vĩnh viễn không quên!”
Thượng Quan Ngưng thấy hắn đồng ý, cuối cũng cũng nở nụ cười: “Không cần em cảm kích, chị làm tất cả là vì An An, sau này hai đứa kết hôn, nhớ cho chị một bao lì xì thật lớn là được! Sau này xem nó còn có mặt mũi đem việc nó là bà mối ra uy Hi*p chị nữa không!”
Giọng điệu của cô đã khôi phục vẻ ôn hoà trầm tĩnh ngày xưa, nhưng lại mang theo ý đùa cợt rõ ràng.
Bây giờ, khi Mộc Thanh nói chuyện với Thượng Quan Ngưng, đã không còn cảm giác Thượng Quan Ngưng chỉ là vợ của Cảnh Dật Thần nữa rồi, mà là tôn trọng, bởi vì cô đối xử với bạn bè hết lòng, cô kiên định chấp nhất, cô bình tĩnh cường thế.
Thật ra, bày ra chuyện này, nhắm vào Triệu An An, Thượng Quan Ngưng không có chiếm được lợi ích gì, còn phải tốn kém tinh thần và thể lực, lỡ như bị Triệu An An biết, chắc chắn Triệu An An sẽ quậy một trận với Thượng Quan Ngưng, thậm chí còn tức giận.
Thượng Quan Ngưng thừa nhận phiêu lưu rất lớn, cũng thừa nhận áp lực rất lớn.
Mộc Thanh nhìn thoáng qua nụ cười trên mặt Thượng Quan Ngưng, hắn vô cùng cảm kích mà rời khỏi phòng.
Thấy Mộc Thanh đi ra ngoài, Cảnh Dật Thần mới thản nhiên nói: “A Ngưng, em không cần phải xen vào bọn nó, đây là chuyện của bọn nó, nếu Mộc Thanh xử lý không tốt, cô độc suốt đời là được, em phí tâm lực giúp bọn nó như thế, người đau lòng là anh.”
Thượng Quan Ngưng cười hì hì đứng dậy đi đến bên cạnh anh, hôn anh một cái.
“Đương nhiên ông xã em sẽ đau lòng vì em rồi, em là người hạnh phúc nhất, cho nên, cũng phải giúp bà mối của chúng ta được hạnh phúc.”
Lúc đầu Cảnh Dật Thần cũng giúp đỡ kế hoạch của Thượng Quan Ngưng, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ không tình nguyện của Mộc Thanh, anh tức giận!
Thượng Quan Ngưng tốn sức như vậy là vì ai, vậy mà hắn còn không cảm kích!
Triệu An An cũng làm cho Cảnh Dật Thần tức giận, anh thấy nó lớn như vậy rồi mà vẫn không làm cho người ta bớt lo, hai đứa nó dây dưa quá lâu, đợi đến khi tám mươi tuổi rồi phát hiện ung thư không tái phát, để bọn nó ôm nhau khóc rống hối hận cho rồi!
Một tay Cảnh Dật Thần giữ chân Cảnh Duệ, một tay ôm thắt lưng vợ mình, trên mặt lộ ra vẻ ôn nhu thản nhiên: “Không phải em rất ngốc, không biết tính kế sao? Sao bây giờ chỉ số thông minh lại cao lên thế? Đùa giỡn An An quay vòng vòng, sau này phải trao giải đạo diễn xuất sắc nhất cho em mới được.”
Thượng Quan Ngưng làm nũng ôm cổ Cảnh Dật Thần, cười nói: “Không phải em không biết tính kế, mà là em không muốn, rất mệt rất tốn thời gian, với lại những người đó cũng không đáng để em làm thế. Em mất nhiều công sức tính kế An An như vậy, chỉ vì hạnh phúc của em ấy thôi! Đây là chuyện người tốt thường làm, cho nên em mới làm!”
Thật ra Thượng Quan Ngưng không giỏi tính kế, nhưng vì Triệu An An, cô liều mạng, hao kém vô số tế bào não, lặp đi lặp lại vở diễn vô số lần, lúc này mới tạo ra được một bản kế hoạch đầy đủ.
“Còn nữa, em còn có chuyện muốn nhờ anh!” Thượng Quan Ngưng cười nói.
Cảnh Dật Thần nghe cô nói muốn mình giúp đỡ, lập tức nở nụ cười: “Được, anh cam đoan hoàn thành nhiệm vụ bà xã giao cho. Khó có khi anh có thể giúp đỡ em, mấy ngày nay thấy em chỉ huy cái này chỉ huy cái kia, còn an bài tay trong và nhờ người ngoài giúp đỡ, ngay cả Lý Đa và đàn em của hắn cũng bị em sử dụng, dáng vẻ vương giả quét ngang thiên hạ, anh còn nghĩ em sắp xưng bá võ lâm lên làm minh chủ, sau đó để ông xã như anh lui về sau màn, chuyên môn ở nhà làm bảo mẫu chăm sóc Cảnh Duệ!”
Thượng Quan Ngưng bị anh chọc cười, cô cúi đầu nhìn Cảnh Duệ, lại ngẩng đầu nhìn Cảnh Dật Thần đang giữ không cho Cảnh Duệ lộn xộn, đột nhiên cảm thấy, anh đúng là có tư chất làm ba.
“Ừ, em muốn anh giao An An công việc thoải mái mà em ấy có thể làm được! Như vậy vừa không làm em ấy mệt mà còn có thể ràng buộc, còn có lợi cho việc em sắp người tiếp cận em ấy!”
“Không thành vấn đề, chuyện này đơn giản, để ông xã làm cho!”
Cảnh Dật Thần thoải mái đồng ý.