Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 408

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Không hề nghi ngờ, lời nói của Trịnh Kinh đưa tới một trận quyền đấm cước đá của Triệu An An.
“Sao trước kia tôi lại không nhìn ra, anh lại xấu xa như vậy! Không biết xấu hổ! Khốn nạn! Lưu manh! Biến thái! Còn muốn sờ иgự¢? Tôi muốn thay luân lí chém đứt tay anh!”.
Nếu không phải Trịnh Kinh rèn luyện hàng năm, tố chất thân thể tốt, lúc này đã sớm bị Triệu An An đánh ngã!
Cú đấm đầu tiên của cô rất rắn chắc, cộng thêm lúc tức giận nên sức lực đạt tới mức cao nhất, mỗi một cú đấm đều không lưu tình!
Nếu không phải cô sợ đánh bộ vị mấu chốt sau này sẽ ảnh hưởng tính phúc Trịnh Luân, cô đã sớm đá vào căn tử của hắn!
Trịnh Kinh bị tai bay vạ gió, lại còn phải nghẹn khuất bắt xe taxi, đưa tiểu bá vương về nhà.
Triệu An An dọc theo đường đi luôn lải nhải giáo dục Trịnh Kinh, ý là, chỉ có thể thích một mình Trịnh Luân, không cho phép thích người khác!
Trịnh Kinh không dám rên một tiếng, tùy ý bị cô hiểu lầm, dù sao điều quan trọng của Trịnh Luân bây giờ là sắp đến nơi rồi.
Thượng Quan Ngưng giao nhiệm vụ cho hắn yêu cầu hắn phải làm cho Triệu An An hiểu lầm!
Vì Triệu An An, Thượng Quan Ngưng thật đúng là đã ra hết sức lực, một âm mưu lớn tày trời như vậy, đừng nói dựa theo chỉ số thông kinh của Triệu An An sẽ không phát hiện, mà ngay cả hắn nếu trước tiên không biết kế hoạch, khẳng định cũng nhìn không phát hiện được!
Hắn đã nói, cô gái có thể làm cho Cảnh Dật Thần coi trọng, nhất định không phải người bình thường!
Ngày thường thấy cô ôn hòa ít nói, làm việc trầm ổn thong dong, hóa ra bụng dạ cũng xấu xa như vậy! Cũng không biết do cô gần mực thì đen, bắt chước Cảnh Dật Thần, hay cô vốn cũng là người thích ép buộc người khác!
Cô gái này, không phải là một cái đèn đã cạn dầu!
Cũng may Trịnh Luân nhà hắn tốt, ôn nhu, thiện lương, đơn thuần, chưa bao giờ gây chuyện thị phi.
Rất nhanh đã đến biệt thự Triệu gia, bỗng nhiên Triệu An An ngừng việc giáo dục, sau đó sờ soạng cả khắp người Trịnh Kinh.
Cả người Trịnh Kinh cứng đờ!
Không phải chứ, cô gái này lại phát điên chuyện gì?
Rõ ràng Thượng Quan Ngưng đâu có nói, nhiệm vụ lần này vừa thất thân còn nguy hiểm nha!
“Triệu An An, cô làm cái gì vậy?! Tôi nói cho cô biết, cô đừng xằng bậy! Cô mà xằng bậy, tôi tôi tôi, tôi sẽ không khách khí!”.
Triệu An An ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại lời nói của Trịnh Kinh là có ý tứ gì.
Cô tát Trịnh Kinh một cái “Chát”, trừng mắt nói: “Tôi khinh! Anh nghĩ toàn gì đâu! Anh cởi hết cho tôi xem tôi cũng không thèm! Cút nhanh lên, đưa hết tất cả tiền trên người anh ra đây, không tôi sẽ ςướק!”.
Vẻ mặt Trịnh Kinh hiện đầy hắc tuyến.
Cô nói đòi tiền là được, một chữ cũng không nói, lại đi sờ lung tung, ai biết cô đòi tiền hay là Gi*t người đâu!
“Tôi nghèo, không có tiền!”.
“Rốt cuộc anh có đưa hay không? Nếu không tôi sẽ tiếp tục sờ soạng!”.
“Được được được, tôi đưa ngay đây! Thua cô luôn, cô có biết gì là rụt rè mà các cô gái nên có không, cô là phụ nữ mà không lo lắng, còn tôi là đàn ông mà lại lo lắng đây!". Trịnh Kinh không có biện pháp, đành phải lấy ví tiền trên người ra, chuẩn bị đưa cho cô một trăm đồng.
Kết quả Triệu An An liều lĩnh giật lấy ví tiền của hắn, sau đó rút tất cả tiền trong ví ra, ngay cả một năm mao [1] tiền xu cũng không chừa lại.
[1] Mao: Đơn vị tiền tệ của Trung Quốc.
“Bà cô này, tốt xấu gì cũng phải chừng lại cho tôi một chút chứ, bằng không một phân [2] tiền tôi cũng không có, về nhà bằng cách nào đây! Từ nhà cô đến nhà của tôi, lái xe phải mất một giờ, chẳng lẽ cô để tôi đi bộ sao!”.
[2] Phân: Đơn vị tiền tệ của Trung Quốc.
Triệu An An ngẫm lại, cũng phải, cô từng trải qua cảm giác thống khổ khi không có tiền, có lẽ nên cho Trịnh Kinh một chút tiền.
Cô từ trong đó lấy ra một xấp tiền thật dày, đưa cho hắn hai tờ một khối [3]: “Cho đó, cầm đi!”.
[3] Khối: Đơn vị tiền tệ của Trung Quốc.
Giọng nói như đang bố thí, Trịnh Kinh nghe vậy gân xanh trên trán giật giật, hận không thể tát Triệu An An một cái!
“Cô đang đuổi tên xin ăn sao! Hai khối, cô cũng thật hào phóng! Tiền này đều là của tôi, còn không mau nhanh trả lại cho tôi! Cảnh thiếu nói, không cho chúng tôi đưa tiền cho cô, nếu hắn biết tôi đưa cô nhiều tiền như vậy, nhất định sẽ lột da tôi!”.
“Giờ tính sao, chỉ hai khối! Nếu anh chê ít, hai khối này tôi cũng lấy lại!”
“Hai khối tiền có thể làm gì? Đầu tiên nếu muốn lái xe là mười một, Triệu đại tiểu thư!”.
“Ồ, anh có thể đi giao thông công cộng!”.
Trịnh Kinh: “...”
“Hơn nữa anh còn có thể đi thêm một chuyến xe!”.
Cả người Trịnh Kinh không tốt lắm, trong ví tiền của hắn có tới hai ngàn đồng, Triệu An An lại keo kiệt chỉ cho hắn hai khối, còn bắt hắn chuyển xe!
Triệu An An cầm hết hai khối tiền còn lại ném lên người Trịnh Kinh, vui mừng rạo rực nhét hai ngàn kia vào иgự¢: “Anh không lấy lại được nữa đâu quay về đi!”
Trịnh Kinh đau đầu xoa trán, nha đầu này thật nhiều biện pháp! Giấu tiền ở trong иgự¢, hắn bị điên mới giám lấy lại!
“Không lấy, đều là của cô, cho cô hết, cho tiền cô, tôi rất vui vẻ!”.
Hừ! Hắn không hề vui vẻ một chút nào!
Hắn muốn lấy tiền lại!
Bằng không vạn nhất Triệu An An có tiền, lại chạy, hắn không thể gánh nổi trách nhiệm to lớn này!
Nhưng tình hình trước mắt rất rõ ràng là không có khả năng lấy lại, hắn chỉ có thể chịu đựng xui xẻo.
Triệu An An vui vẻ cười to, cô có tiền!
Tính cách cô rất lạc quan, chuyện không vui sẽ quên rất nhanh, nên tâm tình lúc này đã được cô điều chỉnh lại, hơn nữa bởi vì vừa ςướק tiền, quả thật trong lòng rất vui vẻ, ánh mắt sưng, nhưng vẫn vui.
Trịnh Kinh không khỏi cảm thán, thật là lạc quan, có năng lực quên chuyện phiền não nhanh như vậy, cũng không biết rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Đến Triệu gia, Triệu An An thanh toán tiền xe, sau đó nhanh như chớp chạy vào cửa, như là sợ Trịnh Kinh đuổi theo ςướק tiền của cô vậy.
Trịnh Kinh lắc đầu, nói với lái xe: “Tài xế, đi tiểu khu Lệ Cảnh”.
Hắn trở về báo nhiệm vụ hoàn thành cho Thượng Quan Ngưng đây!
May mắn hắn không để hết tiền vào trong ví, mà trong túi tiền của hắn còn có mấy trăm, nếu không, phỏng chừng hắn thật sự phải đi giao thông công cộng!
Triệu An An rón ra rón rén về nhà, cẩn cẩn thận thận nhìn xung quanh, hả, không ngờ trong nhà không có ai!
Thật tốt quá!
Cuối cùng hôm nay chỉ có chuyện này là thuận lợi nhất!
Bằng không bị bà ngoại và mẹ biết cô lén chạy ra ngoài, cô nhất định sẽ bị la.
“Dì Tiền, bà ngoại con chưa về sao?”.
Dì Tiền cười nói: “Chưa về, còn nói là trưa sẽ không về ăn cơm, bà cùng với bạn của bà đi ăn cơm rồi, tiểu thư muốn ăn cái gì, tôi làm cho ngài”.
“Ồ, bọn họ không về?”. Ai nha, thật là quá tốt! Thật hy vọng bọn họ có thật nhiều bạn tốt như vậy! Nếu Triệu An An biết, “Bạn tốt" trong lời nói là Thượng Quan Ngưng, không biết cô có thể phát hỏa hay không.
“Vậy thì, con muốn ăn, đúng rồi... Con muốn ăn bò bít tết, muốn ăn bò bít tết mềm ngon nhất!”.
Hôm nay đi ăn cơm Tây, nhưng một miếng thịt bò bít tết cũng ăn không vô, chỉ có thể nhìn Mộc Thanh và hồ ly tinh kia ăn!
Hừ, về nhà, cô sẽ không khách khí lần nữa!
Một giờ sau, bụng Triệu An An tròn vo, có lẽ là ăn no, trong lòng cô đã không còn loại cảm giác chua xót và thống khổ này nữa.
Cô đỡ bụng lên tới lầu hai, trở về phòng ngủ của mình, nằm xuống muốn ngủ một giấc, quên mất chuyện không vui đu, nhưng cô lăn qua lộn lại ở trên giường như thế nào cũng không ngủ được, trong đầu tràn ngập hình ảnh kia.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Người đàn ông Soái khí như ánh mặt trời cùng với người phụ nữ quyến rũ kiều mị, ngồi trên sô pha ở sát cửa sổ màu trắng, ánh mặt trời chiếu vào người bọn họ, tăng thêm một tầng vàng sáng nhu mì, bọn họ khi thì dùng ngón tay мơи тяớи, khi thì vong tình hôn môi, hình ảnh ấm áp lại lãng mạn, ngọt ngào lại lửa nóng.
Đương nhiên, việc này chỉ là do Triệu An An tự mình tưởng tượng!
Hai người mà Triệu An An nghĩ đến chính là Mễ Hiểu Hiểu và Mộc Thanh, cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Nhưng sự tưởng tượng của Triệu An An thật là phong phú a, cô ở trên giường lăn qua lăn lại, luôn cảm thấy hai người bọn họ sẽ thuê phòng ở khách sạn xa hoa để lăn qua lăn lại!
Cô ghen ghét dữ dội, hận không thể lập tức đứng dậy đem hai người kia từ khách sạn bắt được!
Sau đó đúng lý hợp tình nói cho con hồ ly tinh kia rằng người đàn ông này là của tôi, cô, cút đi!
Nhưng cô căn bản không biết hai người họ ở khách sạn nào, mà cho dù có biết cũng không dám đi bắt gian!
Cô không có lập trường!
“A a a! Tôi bị các ngươi bức điên rồi! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ!”
Triệu An An một mình ở trong phòng thét chói tai không ngừng, làm cho Tiền dì tới xem qua cô vài lần, xác định là quả thật cô không có việc gì thì mới mặc cho cô ở một mình thét chói tai, lầm bầm lầu bầu.
“A! Không nên không nên, tôi muốn đem Mộc Thanh ςướק về! Anh ấy là của tôi! Tôi tôi tôi!!”
“Ai, thôi bỏ đi, cũng chia tay với người ta rồi, bà ngoại còn cố ý tìm Mộc gia để nhận lỗi, từ nay về sau mình không được chậm chễ cuộc đời anh ta nữa...."
“Mộc Thanh, cái tên hỗn đản này! Vì cái gì mà còn chưa tới tìm tôi? Vì cái gì mà muốn cùng cái con hồ ly tinh kia thân cận, tôi muốn thiến anh!”
“Ô ô ô…… Người phụ nữ kia có cái gì tốt, không phải là mặt cô ta so với tôi đẹp hơn một chút đi. chân dài hơn tôi nhiều đi, tính tình tốt hơn tôi một chút thôi sao?! Tôi cũng khá tốt a, đánh thắng được Tiểu Cường, đấu với lưu manh, tính cách hoạt bát như vậy, anh mắt mù sao?”
“Ai da, mau cho tôi ૮ɦếƭ đi, tôi không muốn sống nữa, cái bệnh ung thư kia, mau phát tác đi!"
……
Triệu An An ở trong phòng lẩm nhẩm lầm nhầm một mình, chốc lát lại khóc trong chốc lát lại cười, trong chốc lát mắng chửi người, trong chốc lát lại mắng chính mình, dì Tiền lặng lẽ tránh ở ngoài cửa, nghe thấy biểu tình đều vặn vẹo.
Người không biết, nghe xong Triệu An An nói chuyện khẳng định sẽ cảm thấy cô có bệnh, hơn nữa là tinh thần phân liệt loại cuồng!
“Không đúng, cái con kia hồ ly tinh kia thoạt nhìn liền không giống như người tốt đẹp gì, hôm nào tôi phải cho người theo dõi cô ta! Bắt được chứng cứ cô ta là người phụ nữ không tốt, rồi sau đó ném đến chỗ cái tên Mộc Thanh ngu ngốc kia! Tôi không thể gả cho anh ta, nhưng cũng không thể để những người phụ nữ hư hỏng đó gả cho hắn, nhỡ đâu lại huỷ hoại cả đời của hắn!”
Triệu An An nói thầm nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được một cái lý do thực tốt để thuyết phục chính mình, sau đó nàng An An liền ngủ.
……
Ở Cảnh Lệ tiểu khu, trong nhà Thượng Quan Ngưng lúc này đang rất náo nhiệt.
Bà ngoại Triệu, Triệu Chiêu, Trịnh Kinh, Trịnh Luân, Mộc Thanh, còn có Cảnh Dật Thần vẫn luôn ôm Cảnh Duệ đứng bên cạnh cô.
Trong nhà khó được có lúc náo nhiệt như vậy, Thượng Quan Ngưng rất vui vẻ, Cảnh Dật Thần lại không vui.
Anh không thích nhiều người, càng không thích nhiều người đến bá chiếm thời gian ở bên Thượng Quan Ngưng như vậy, làm cho cô không thể cùng hắn thân thiết!
Cũng may con trai nguyện ý nằm trong tay anh, hơn nữa thỉnh thoảng lại nhìn anh rồi ngây ngô cười, Cảnh Dật Thần lúc này mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Đều là do Triệu An An, tự mình nửa sống nửa ૮ɦếƭ, còn muốn làm khổ người khác cùng, Thượng Quan Ngưng mấy ngày nay đều vì nó mà rầu thúi ruột, Thượng Quan Ngưng nói, cô nuôi dưỡng Cảnh Duệ cũng không tốn nhiều tâm huyết như vậy!
Trong nhà trừ Cảnh Dật Thần lạnh mặt ở ngoài, thì khuôn mặt của Trịnh Kinh và Mộc Thanh cũng không đẹp chút nào!
Chỉ có Thượng Quan Ngưng rất là hưng phấn, bởi vì kế hoạch đều ở trong phạm vi khống chế của cô, cô hiểu quá rõ Triệu An An, hơn nữa cái kế hoạch này bắt đầu từ lúc Triệu An An mất tích thì cô đã bắt đầu chuẩn bị, cô đã chuẩn bị hơn nửa năm, Thượng Quan Ngưng đem tất cả mọi việc có thể xảy ra suy xét hết rồi, chỉ chờ cho Triệu An An sa lưới.
Bà ngoại Triệu và Triệu Chiêu là ủng hộ Thượng Quan Ngưng, hai người cũng hiểu biết tính cách của Triệu An An, cô ấy là thuộc họ lừa, ૮ɦếƭ quật, không bức cô ấy là không được.
Bà ngoại Triệu chỉ có một chút lo lắng: “A Ngưng a, con bé đi gặp mặt với Mộc Thanh có bạn trai rồi đúng không?”
Thượng Quan Ngưng lập tức liền biết hai người đang lo lắng cái gì, cười nói: “Bà ngoại, yên tâm đi, cô ấy đã có bạn trai! Cô ấy cũng là bạn tốt của con, con hiểu tính cách của cô ấy, cô ấy làm việc rất đúng mực, bằng không con cũng không dám nhờ cô ấy giúp việc này! Hơn nữa, bà và dì nhỏ tặng cho cô ấy món quà quý như vậy, cô ấy nào dám có tâm tư gì khác a!”
Bà ngoại Triệu cùng Triệu Chiêu khi chọn lễ vật, cố ý chọn một đồ vật thật quý, mục đích chính là vì cho người ta quà đủ chỗ tốt, không thì cô ấy lại đánh chủ ý lên Mộc Thanh, phải biết rằng, Mộc Thanh chính là một ngư đàn ông hoàng kim của thành phố A, người lớn lên tốt, gia thế tốt, tính tình tốt, lại là một bác sĩ, bị các cô gái khác coi trọng là quá bình thường!
Hai người không hiểu biết Mễ Hiểu Hiểu, sợ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, quay đầu Triệu An An và Mộc Thanh không thành, kết quả Mễ Hiểu Hiểu cùng Mộc Thanh lại thành, đến lúc đó khóc cũng không kịp!
Hiện tại nghe được lời Thượng Quan Ngưng cam đoan, hai người cuối cùng cũng an tâm.
Mộc Thanh ở một bên nghe cười khổ không thôi.
Cho dù Mễ Hiểu Hiểu có ý tứ với cậu, thì cậu cũng không có hứng thú với Mễ Hiểu Hiểu! Vấn đề này căn bản là không cần lo lắng không phải sao? Thật không tín nhiệm cậu!
Bất quá, cậu cũng có thể cảm giác được, Mễ Hiểu Hiểu đối với cậu thật sự không có tâm tư gì, cô thuần túy chính là bị Thượng Quan Ngưng ép buộc đi diễn kịch, kích thích Triệu An An.
Một đám người vây quanh cái bàn cùng nhau ăn cơm trưa, may mắn nhà ăn của Cảnh Dật Thần cũng đủ lớn, nếu không thật đúng là không chứa nổi nhiều người như vậy.
Ngày thường Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng ăn cơm, vẫn cảm thấy nhà ăn rất trống rỗng, hiện tại ngồi nhiều người như vậy, thế nhưng lại có vẻ nhà ăn có chút nhỏ.
Triệu lão thái thái và Triệu Chiêu ăn xong cơm trưa rồi lại thảo luân với Thượng Quan Ngưng một chút kế hoạch và bước đi kế tiếp, rồi sau đó liền vội vã rời đi.
Hai người đều có chút lo lắng cho Triệu An An, sợ cô ấy hôm nay bị kích thích, lại có cái gì luẩn quẩn trong lòng, chỉ muốn mau về nhà xem.
Thượng Quan Ngưng quả thật trong lòng cũng có chút lo lắng, lúc Triệu Chiêu đi, cô còn cố ý nói: “Dì, sau khi về nhà, nhớ báo cho con phản ứng của An An, đừng đem cô ấy kích thích hỏng rồi!”
Triệu Chiêu biết cô cũng lo lắng, cười an ủi cô nói: “Yên tâm đi, nha đầu kia không sao, chắc cũng chỉ tức giận trong chốc lát, khẳng định nó sẽ ha ha rồi uống rượu! Ta muốn về xem xem nó có kích động đốt nhà không!"
Hai mẹ con Triệu thị đi rồi, Mộc Thanh đi đến trước mặt Thượng Quan Ngưng, cười nói: “” chị dâu, em muốn cùng chị nói chuyện riêng, có thể chứ?
Thượng Quan Ngưng biết, cậu ta khẳng định lại dao động.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc