Tài xế nhìn Triệu An An liếc mắt một cái, nhìn thì nói tính toán mấy đồng tiền cũng chi li, vậy mà còn đi tới cửa hàng châu báu Triệu thị xa hoa toàn thành phố A, thật là!
Nhưng khách hàng muốn đi đâu, hắn quản không được, bởi vậy vẫn nói cho Triệu An An: “Lần này xe không đến cửa hàng châu báu Triệu thị, cô phải đổi xe ở quốc lộ 17, ở chỗ thành quốc tế kia đổi xe là đến nơi!"
“A? Đổi xe?”
Phiền toái như vậy! Cô còn tưởng rằng đi thẳng tới đâu!
Ai, xem ra vẫn là gọi xe a, vừa nhanh mà phương tiện lại vừa thoải mái!
Triệu An An vừa xuống xe, căn cứ vào lời chú tài xế vừa chỉ, lại đổ xe ở đường quốc lộ 17, khó khăn lắm mới đến được cửa hàng châu báu Triệu thị.
Triệu An An ngày thường rất ít khi đến cửa hàng châu báu của nhà, là bởi vì cô không có hứng thú đối với châu báu, thứ hai là iệc kinh doanh gì đó, căn bản là không hợp với,cô, cho nên người trong tiệm đều không quen biết vị đại tiểu thư này.
Triệu lão thái thái và Triệu Chiêu tới trong tiệm, cũng không phải là chỉ vì chọn châu báu, hai người cùng giám đốc cửa nàng nói chuyện với nhau, sau đó lại cùng nhân viên cửa hàng nói chuyện với nhau, để có thể biết thêm thông tin và tình hình kinh doanh gần đây.
Triệu Chiêu mỗi tháng đều sẽ tới xem, Triệu lão phu nhân thì không thường tới, nhưng người trong tiệm không ai là không biết vị chủ này.
Hai vị chủ này là chủ lớn nhất, nhân viên trong cửa hàng khi nghe hai người tới thì đều lên tinh thần, tươi cười nói chuyện.
Triệu An An không dám dựa vào thân cận quá, sợ bị bà ngoại phát hiện.
Cô đi vào một cửa hàng cà phê đối diện cứ hàng châu báu, gọi một ly cà phê, chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, rồi mới thấy hai người kia chọn châu báu, một chiếc xe Rolls-Royce đưa đón lão phu nhân nghênh ngang mà đi.
Triệu An An vội vàng đi từ trong tiệm cà phê ra, cũng không rảnh lo đi hỏi xem hai người chọn châu báu gì, duỗi tay gọi một chiếc xe taxi, lên xe vội vàng nói: “bác tài, mau đuổi theo chiếc xe Rolls-Royce trước mặt kia.”
Tài xế sảng khoái nói: “Yên tâm đi, tôi có thể đuổi kịp!”
Hơn mười phút sau, Rolls-Royce đậu ở một trước một tiệm cơm Tây, sau đó lão phu nhân và Triệu Chiêu liền xuống xe, đi vào nhà ăn.
Triệu An An cũng đi theo xuống xe, vào nhà ăn.
Nhà này là tiệm cơm Tây Triệu An An đã tới rất nhiều lần, lưc trước khi nó khai chương thì chính cô tới khảo sát, học trộm cách bố trí và phục vụ bở vì tiệm cơm tốt nhất thành phố A có rất nhiều con nhà giàu thích tới.
Triệu An An không nghĩ tới, Mộc Thanh lại gặp mặt ở một nơi tốt như vậy, phải nói là một bữa cơm ở nhà ăn này có thể bằng một tháng lương của một người BBCình thường!
Thật là cho nhà gái mặt mũi!
Triệu An An trong lòng ê ẩm, cô còn chưa từng hẹn hò với Mộc Thanh ở một nơi ưu nhã xa hoa vậy đâu! Nơi bọn họ hẹn hò trừ trong nhà ra thì chính là bệnh viện, một chút cũng không lãng mạn!
Tuy rằng hiện giờ việc này không còn quan hệ với cô, nhưng khi cô nhìn thấy Mộc Thanh hẹn hò với người phụ nữ khác tại nơi lãng mạn như vậy thì trong lòng cô vẫn bốc hỏa!
Cô lúc này giận đến nỗi không thể tìm được Mộc Thanh, đem cậu đánh ૮ɦếƭ!
Hôm qua mới chia tay với cô mà hôm nay đã tới thân cận với người khác, gấp không chờ nổi sao?
Triệu An An căn bản là không thể tưởng, hôm nay cô đi tới gặp mặt Mộc Thanh cũng là bất đắc dĩ, bị Mộc lão gia cấp bức, cô chỉ cảm thấy, đau tan nát cõi lòng, các loại tư vị hỗn độn, làm cho người luôn cường lạc quan như cô phải rơi lệ.
Nàng từ lúc mười bảy tuổi đã ở bên Mộc Thanh, thích cậu suốt mười một năm, tình cảm đối với anh đã sớm đã thâm nhập vào cốt tủy!
Lúc Mộc Thanh nuông chiều yêu cô thì Triệu An An cũng không cảm thấy thế nào, cũng không có đem sự nuông chiều củq cậu ở trong lòng, cũng không cảm thấy tình yêu của hai người bọn họ có bao nhiêu không dễ dàng, có bao nhiêu khắc sâu.
Cô chỉ cảm thấy Mộc Thanh đối sử tốt với côà điều bình thường, cô thản nhiên chấp nhận, bởi vậy nên không khoàn toàn quý trọng.
Cô luôn náo loạn với Mộc Thanh, rất tùy hứng, cô không hiểu như thế nào là đáp lại Mộc Thanh, Mộc Thanh tựa như trước nay cũng đều không cần cô đáp lại, cậu vẫn đều toàn tâm toàn ý chăm sóc cô!
Chính là hiện tại, bà ngoại cô đã nói rõ ràng là cô đã mất đi Mộc Thanh!
Thẳng đến giờ phút này, Triệu An An mới cảm nhận được sâu sắc, hóa ra mất đi Mộc Thanh, cô lại khủng hoảng và không thích ứng như thế!
Cô phát hiện, cô cho tới nay chỉ cho rằng bản thân sẽ rất vui vẻ sảng khoái để Mộc Thanh đi theo người phụ nữ khác kết hôn! Chính là trên thực tế, cô rất hẹp hòi, biết được Mộc Thanh muốn đi xem mặt thì liền không màng tất cả mà chạy tới!
Nếu là chờ đến khi Mộc Thanh kết hôn, Triệu An An có thể chắc chắn là bản thân không mất không chế là chạy tới phá hỏng hôn lễ hay không!
Triệu An An nắm chặt nắm tay, nỗ lực áp xuống hỏa khí trong lòng, mặt không biểu tình đi đến chỗ ăn cơm.
Tiệm cơm Tây này lầu một là phòng bếp và quầy tính tiền, lầu hai là chỗ bày bàn ăn, lầu ba là phòng riêng tiếp khác riêng biệt.
Triệu An An trước kia là khách quen của nơi này, bởi vậy người phục vụ liền nhận ra cô tới, nhiệt tình cùng cô hàn huyên: “Triệu tiểu thư, cô đã tới! Đã lâu như vậy không gặp, tiểu thư lại càng ngày càng xinh đẹp! Lần này muốn ăn chút gì vậy?”
Bản lĩnh trợn mắt nói dối của người phục vụ này càng ngày càng cao, con mắt nào của cô ấy cảm thấy cô rất xinh đẹp?
Tóc lộn xộn, quần áo ở nhà rộng thùng thình, sắc mặt cũng không tốt, Triệu An An không cần soi gương cũng biết hiện tại bản thân mình chật vật thế nào!
Bất quá, cô không có tâm tình cùng người phục vụ nói chuyện, lại duỗi tay không tươi cười với người khen cô, ngược lại còn muốn chửi người?
Tâm tình của cô không tốt đạt cực đỉnh, nhưng lại không thể xả lên người phục vụ, cô điều chỉnh ngữ khí của mình một chút, hết sức bình, lại như thế nào cũng không thể đem người ta người phục vụ hết giận, nàng điều chỉnh một chút chính mình ngữ khí, tận lực bình tĩnh hỏi: “Hai người phụ nữ vừa rồi đi vào ngồi bàn bình thường hay phòng tư?"
Triệu An An hôm nay tới cũng không phải là ăn cơm, nhìn Mộc Thanh và người phụ nữ khác hẹn hò, cô tức phát no rồi, ladm gì có tâm tình ăn cái gì!
Huống chi toàn thân trên dưới của cô chỉ còn lại tổng cộng có 90 đồng tiền, gọi một ly đồ uống ở đây còn không mua nổi, huống gì là bò bít tết!
Cô chỉ muốn hỏi thăm, Mộc Thanh ở lầu hai hay là ở lầu ba, nếu là vào phòng ăn tư, cô sẽ không thể nào nhìn trộm.
Người phục vụ do dự một hồi lâu, mới đem nơi hai vị phụ nữ kia ngồi nói cho Triệu An An.
Hai người phụ nữ kia là khách mới, vị khách trước mắt này chính là khách quen, hơn nữa còn là khách VIP thẻ bạch kim, tuyệt đối không thể đắc tội, hơn nữa, nói cho cô vị trí của hai người kia hai cũng không tính là vi phạm quy định của nhà ăn.
“Các nàng ở nhã tọa, bất quá không có điểm cơm, nói là tới tìm người, một lát liền đi rồi.”
Triệu An An gật gật đầu, tới tìm người, vậy thì đúng rồi! Khẳng định là tới tìm Mộc Thanh, cho cậu ta châu báu gì đó để cậu ta,tặng cô gái kia.
Triệu An An tức muốn hộc máu, cô cảm thấy bà ngoại và mẹ ruột như này quả thật là đốt đèn cũng khó tìm được.
Cho dù là cô bỏ lỡ Mộc Thanh, cho dù là cô thực sự xin lỗi Mộc Thanh, thì cũng đâu cần đối tốt với cậu ta như vậy!
Cậu ta tìm người phụ nữ khác, hai người họ còn tung tăng tặng châu báu cho người ta, đây là muốn làm cho cô tức ૮ɦếƭ sao!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Triệu An An cảm thấy cực kỳ quái dị, luôn cảm thấy đây không phải chuyện mà mẹ và bà ngoại hay làm. Hai người chính là loại người bao che khuyết điểm, cô mặc kệ Mộc Tâm, hai người chắc chắn sẽ đứng về phía cô, tuyệt đối không đứng về phía Mộc Thanh!
Nhưng mà sự thật ở ngay trước mắt, tuy Triệu An An cảm thấy mình đã xem nhẹ điều gì nhưng mà với đầu óc của cô, căn bản là không nghĩ ra được chỗ nào không thích hợp.
“Được, tôi lên tìm người, cho tôi một ly cà phê, lát nữa gọi món sau.”
Người bán hàng vui vẻ đồng ý.
Triệu An An chột dạ chạy nhanh lên lầu hai.
Sao mà cô lại gọi cơm cho được! Lừa gạt cô gái nhỏ chút thôi! Nhà hàng này cung cấp cà phê miễn phí, cho nên Triệu An An mới gọi một ly, nếu không cô lên đó ngồi không sẽ dễ gây sự chú ý cho người khác.
Cảm giác không có tiền còn bày đặt giả bộ này, làm người tiêu tiền như nước như Triệu An An cảm thấy rất sỉ nhục!
Cô lại thề thốt lần nữa, nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiên!
Đáng tiếc là nhà hàng cơm tây của cô đã bị bà ngoại khống chế, cô không lấy được đồng bạc nào!
Nếu không cô đến nhà mình ăn, sao lại nghèo đến nỗi chỉ cần một ly cà phê miễn phí chứ!
Triệu An An hận Thượng Quan Ngưng muốn ૮ɦếƭ, cô gái keo kiệt đó, vậy mà cho cô mười đồng, làm hại cô phải ngồi xe công cộng, còn phải cọ cà phê miễn phí, sau này nhất định phải tính sổ sòng phẳng với Thượng Quan Ngưng mới được!
Nếu cô biết, tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đều có dấu tay của Thượng Quan Ngưng, chắc chắn cô sẽ tức đến hộc máu, còn nữa, chắc chắn sẽ gỡ Thượng Quan Ngưng ra thành tám phần!
Triệu An An lên lầu hai, cẩn thận nhìn xung quanh một lần, trong căn phòng gần cửa sổ, cô thấy bà ngoại và Triệu Chiêu, đối diện hai người chính là Mộc Thanh mà cô đã không nhìn thấy rất nhiều ngày!
Anh mặc áo sơ mi ngắn tay sọc carô màu lam, bên dưới là cái quần màu cà phê, mang đôi giày da màu rám nắng, vô cùng đơn giản ngồi trên sô pha bằng da màu trắng trong nhà hàng làm cô cảm thấy có một cỗ cảm giác nhẹ nhàng thoải mái tuấn tú đập vào mặt mình!
Mái tóc anh ngắn gọn sạch sẽ, ngũ quan tuấn tú, làn da rất trắng, khí chất thanh dật ôn nhã, khi cười rộ lên làm lộ ra răng nanh trắng nõn chỉnh tề, có cảm giác sáng sủa và thoải mái, rất dễ làm người khác có thiện cảm.
Triệu An An nhìn thấy, có vài cô gái trong nhà hàng trộm đánh giá Mộc Thanh!
Nhưng điều kỳ lạ chính là cảm giác của cô lúc này.
Bình thường khi những cô gái khác nhìn Mộc Thanh, cô không có chút cảm giác nào, bởi vì cô luôn cảm thấy, ngoại trừ cô, Mộc Thanh sẽ không liếc mắt nhìn người khác.
Mộc Thanh cũng đã từng nói, trong thế giới của anh, chỉ có hai loại phụ nữ, một loại là Triệu An An, một loại khác chính là những người khác ngoại trừ Triệu An An. Cho nên cô căn bản không ghen vì cô gái khác, cô tin tưởng mười phần, mặc kệ người khác câu dẫn thế nào, Mộc Thanh cũng sẽ không đối xử tốt với người đó.
Nhưng mà hôm nay cô lại đau lòng muốn ૮ɦếƭ!
Nhìn thấy Mộc Thanh hấp dẫn ánh mắt người khác như thế, nhìn thấy những người đó không ngừng ám chỉ với anh, trong lòng Triệu An An đã chua đến nỗi ngay cả khi uống cà phê cũng cảm thấy như đang uống dấm chua!
Khi bảo bối ở trong tay mình, cô xem như tảng đá, thích thì vứt đi, chờ đến khi cô tỉnh táo lại, khi phát hiện mình đã mất tảng đá đó, cô mới ý thức được, đó chính là bảo vật cả đời mình!
Cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống?
Chính là Triệu An An!
Là tự tay cô đẩy Mộc Thanh khỏi mình, là tự bản thân cô lựa chọn buông tha, lại còn chưa từ bỏ ý định mà đến xem người ta đi xem mắt!
Triệu An An rất khinh bỉ bản thân, đây là chuyện mà trước kia cô ghét nhất, chán ghét việc sau khi chia tay còn dây dưa!
Thật ra khi Triệu An An vừa đến, Mộc Thanh đã phát hiện ra cô, nhưng mà anh làm bộ như không nhìn thấy gì hết mà thôi.
Cô ngốc này, đâu có ai theo dõi như cô chứ, không chịu tìm cái góc nào đó mà ngồi, mà lại ngồi chỗ gần anh nhất, anh phải cận cỡ nào mới không nhìn thấy cô chứ!
Buổi sáng hôm nay, sau khi trải qua một đêm vất vả, Mộc Thanh mới thực hiện xong cuộc giải phẫu cho Tiểu Lộc, ngay cả mắt còn chưa kịp nhắm đã bị Thượng Quan Ngưng ૮ưỡɳɠ éρ đến đây.
Thậm chí trời vừa sáng Thượng Quan Ngưng đã ôm Cảnh Duệ đứng chờ trong bệnh viện, khi anh vừa bước ra khỏi phòng phẫu thuật, Thượng Quan Ngưng ngay cả nhìn cũng không nhìn Tiểu Lộc mà đã ép anh đi tắm rửa thay quần áo, chờ đến khi anh ăn mặc làm cho cô vừa lòng thì cô mới đi thăm Tiểu Lộc, sau đó liền nhận được điện thoại “xin tiền” của Triệu An An mới ngựa không ngừng vó chạy về tiểu khu Lệ Cảnh.
Khi Triệu An An đến tiểu khu, thật ra Thượng Quan Ngưng cũng vừa chạy về, ngay cả nhà còn chưa kịp vào đã phải làm bộ như vừa mới từ nhà đi ra đón Triệu An An.
May là tính cách Triệu An An tuỳ tiện, không cẩn thận chút nào, nếu không em ấy nhất định sẽ phát hiện ra vấn đề.
Bà cụ Triệu và Triệu Chiêu cũng làm theo yêu cầu của Thượng Quan Ngưng, diễn trò mà thôi.
Bà cụ không có đến Mộc gia, hôm qua bà đến chỗ Thượng Quan Ngưng chơi với cháu ngoại cả ngày, vui đến nỗi cười toe toé, không chỉ có tặng cho Thượng Quan Ngưng một đôi vòng ngọc vô giá mà còn cho Cảnh Duệ một đống lớn bảo bối, cái gì mà khoá trường mệnh, lục lạc vàng, vòng tay vàng, hạt đậu vàng, còn có vàng thỏi, người không biết sẽ tưởng bà cụ vừa đi ςướק sạch vàng trong ngân hàng người ta đó!
Thì ra đều là vàng, trách không được Thượng Quan Ngưng lại dùng hết sức mình như thế.
Ban đầu Thượng Quan Ngưng muốn từ chối nhưng bà cụ lại thêm một câu “Này không phải đưa cho con, là cho cháu ngoại của bà.”, trực tiếp đẩy lời của cô trở lại.
Khi bà cụ trở lại Triệu gia, biểu tình đã được điều chỉnh, biến từ tươi cười thành âm u tức giận.
Hôm nay, cũng là bà cụ cố ý thả cho Triệu An An chạy đến, nếu không thì bà mời bảo vệ cho Triệu An An chỉ để ăn không ngồi rồi hay sao! Một người lớn như vậy chạy từ nhà đến, không ai đuổi theo cô, cũng chỉ có người thần kinh thô như Triệu An An mới đắc ý nghĩ rằng mình lừa được tất cả mọi người!
Giờ phút này, không chỉ Mộc Thanh nhìn thấy Triệu An An, bà cụ Triệu và Triệu Chiêu cũng nhìn thấy cô, hai mẹ con nhìn nhau cười, đều thấy được vẻ đắc ý vì đã thực hiện được mưu kế trong mắt đối phương.
Hai người cũng giống Mộc Thanh, đều làm bộ như không nhìn thấy Triệu An An, sau khi đưa châu bảo cho Mộc Thanh thì liền rời đi.
Nếu Triệu An An đã đến, vậy có thể bắt đầu diễn trò được rồi, hai người có thể thành công lui về sau màn!
Năm phút sau, một cô gái xinh đẹp mặc váy bạc và giày cao gót thướt tha đi qua trước mặt Triệu An An.